Chương 8: Thập Lý Hoa Lan (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chương này có nhắc đến tra tấn và bạo lực. Cân nhắc trước khi đọc.

--*--

Hồng Miêu dùng hết tốc lực cưỡi bạch mã lao đi mọi nẻo đường để nhanh chóng đến Thập Lý Hoa Lan tiếp ứng. Y xuống ngựa, nhìn xung quanh, vẫn khung cảnh của rừng rậm quen thuộc, không khác gì lần đầu tiên y đến. Dẫn bạch mã đến một gốc cây gần đó, đem dây cương buộc lại, vuốt đầu ngựa theo thói quen, quay người rời đi. Nhưng dường như y quá chủ quan để phát hiện ra ánh mắt sắc lẻm, đỏ rực của sự thù hận đằng xa, chăm chăm nhìn y. Hồng Miêu từng bước cẩn trọng đi vào, thoát cái đã đến nhà của Đạt Đạt. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy thanh âm gió cùng lá cây xào xạc, không gian càng thêm quỷ dị.

Xoạt!

Tiếng động tuy không lớn nhưng đánh vào tâm lý Hồng Miêu, y liền nhìn sang nơi phát ra âm thanh, cẩn thận quan sát. Ngay khi nhìn thấy bóng dáng nào đó quay lưng chạy đi, y lập tức đuổi theo, là Tiểu Hoàng!

- Tên khốn! Mau đứng lại!

Hắn không nghe, tiếp tục đâm đầu chạy về phía trước, Hồng Miêu hừ lạnh, khinh công phóng lên bắt lấy hắn. Chạm vào vai hắn, chợt y thấy lạnh gáy, quay đầu lại nhìn phía sau lại thấy bóng dáng của hai người nào đó đang chạy đến, là giọng nói của Lam Thố và Sa Lệ. Chẳng lẽ họ cũng đang bắt người? Hồng Miêu cong môi, đến rất đúng lúc, y kéo cả người Tiểu Hoàng đè mạnh xuống.

- Ngươi không thoát được đâu!

Tiểu Hoàng lại không lên tiếng, cũng không vùng vẫy, chỉ quay đầu lại nhìn y. Ánh mắt hắn như có ma lực, giống như vòng xoáy cuốn bạch y không rút được.

- Ngươi mới không thoát!

Từ trong tay áo hắn là những con rắn màu sắc kì lạ đang bò và quấn chặt lấy y. Cái gì? Từ lúc nào mà...? Hồng Miêu lùi người về sau, bỗng trước mắt nhòe ra, mờ từng mảng đen loang lổ rồi biến mất. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, y có lẽ đã nhìn thấy bóng dáng lam y cung chủ.

- Hồng Miêu!

...

Lúc Lam Thố cùng Sa Lệ đến, người đã không còn. Nàng cả người run rẩy, mông lung nhưng vẫn cố điền đạm. Nàng không muốn mình ảnh hưởng tới nhân khí của người kia. Nhảy xuống ngựa, đến chỗ bóng người vừa bị bắt, nếu không phải tận mắt nàng thấy Hồng Miêu và Tiểu Hoàng, có lẽ nàng còn tưởng mình sinh ảo giác. Kẻ này xuất quỷ nhập thần, hư hư ảo ảo, cứ thế cư nhiên tan vào hư không, đến chút manh mối còn không thèm vứt lại.

- Khốn thật! Chúng ta đến trễ rồi!- Sa Lệ gằn một tiếng, quả đấm nắm chặt. Bắt người thất bại, Lam Thố cùng Sa Lệ không còn cách nào khác quay lại nhà của Đạt Đạt, tiếp tục bàn hạ sách, bảo vệ Thập Lý Hoa Lan khỏi họa diệt vong. Trong nhà, Hắc Tiểu Cơ và Đạt Đạt vẫn đang chữa trị cho Đan phu nhân, Tuyết Nhi một bên trông bé Bảo Bảo.

- Tình hình phu nhân ra sao rồi?- Sa Lệ nhìn sắc mặt đã chút hồng hào của tử y phu nhân, thì thầm. Hắc Tiểu Cơ gật nhẹ đầu, thở dài mệt mỏi. Nàng may mắn biết cách giải độc của Thập Lý Hoa Lan phu nhân, sớm đã túc trực ở lại cả một buổi sáng.

- Đã ổn hơn rất nhiều rồi. Tuy chính khí còn suy nhưng âm khí đã giảm bớt, hô hấp cũng đều đặn, độc thì đã giải hết. Hai người thì sao? Kẻ lạ mặt kia là Tiểu Hoàng phải chứ?- Đương chữa trị cho Đan Đan, họ phát hiện bóng người lạ mặt, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, biết ngay là thù liền truy đuổi.

- Ừ, mà tên này như ma vậy, biến mất không chút dấu vết, còn dám bắt Hồng Miêu đi!

- Hồng Miêu đến đây?- Lam Thố gật đầu, có lẽ sớm biết lí do.

- Chắc y nhận đươc thư của ta… Nếu tình hình phu nhân đã ổn, hãy mang nàng nhanh chóng di tản, ở đây quá nguy hiểm rồi.

Để kế hoạch được thực thi trọn vẹn, tránh xảy ra thương vong, Đạt Đạt đã sớm sai người đưa phu nhân cùng con và người dân quanh đây đi di tản. Thập Lý Hoa Lan lúc này hoang sơ vã tĩnh lặng đến đáng sợ. Sự yên lặng ấy như một cơn giông khiến cho Lam Thố không chút an ổn, trong lòng chỉ một mảng lo âu.

- Vậy kế hoạch sẽ là như vầy…

--*--

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt làm tỉnh vị bạch y thiếu hiệp đương bất tỉnh.

- Tỉnh?

Hồng Miêu không đáp, vẫn tập trung quan sát xung quanh, là một căn chòi nhỏ, không lấy một tia sáng, xộc vào mũi một mùi khó chịu, mùi chết chóc.

Ào!

Nước lạnh lại tạt vào mặt, lúc này y mới nhíu mày đưa mắt nhìn kẻ bị bỏ quên vô cảm kia.

- Có vẻ ngươi chưa biết tình trạng lúc này của mình nhỉ?

Hồng Miêu hừ lạnh, kiên trì không lên tiếng. Lúc này y tiếp tục quan sát, chính bản thân mình đang bị xích hai tay phía sau lưng, hai chân cũng bị xích lại, nhưng đặc biệt, trên cổ y lại có một cái xích nối lên phía trên là ván gỗ với  nhiều cơ quan  kì lạ, bạch y liền cảm nhận được sự nguy hiểm.

- Quan sát xong rồi? - Tiểu Hoàng đứng trước mặt Hồng Miêu, cười nhu hòa, nói tiếp.

- Cái này ta dành riêng cho ngươi đấy. Thích không?

Y nghiến răng.

- Đồ khốn! Ngươi hại Đại Bôn sống dở chết dở, rốt cuộc có mục đích gì?

Tiểu Hoàng vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt sớm đanh lại. Hắn dậm một chân lên nền đất, một phiến đá thụt xuống thấp hơn bình thường, trên cổ y lập tức bị siết lại. Chết tiệt, hắn...! Cổ bị siết, hai tay bị xích phía sau không thể di chuyển, nhưng y cũng không giãy dụa, nếu không thì sẽ chết nhanh hơn. Tiểu Hoàng nhìn Hồng Miêu đau đớn cũng không nói một lời, nhếch môi, thả chân.

- Cẩn thận cái miệng của ngươi một chút. Nên nhớ mạng ngươi vẫn trong tay ta.

Cổ lúc bị bóp chặt như muốn đứt lìa, hơi thở đứt đoạn, gần như bước đến cửa Quỷ Môn Quan thì được thả lỏng, Hồng Miêu thở hổn hển, nói không được lời nào, chỉ biết trừng mắt mờ ảo nhìn hắn.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết ngay đâu. Ta sẽ để ngươi nếm được mùi vị mất người quan trọng nhất.

Hồng Miêu ớn lạnh, hắn cười nói tiếp

- Đại Bôn chắc sẽ không qua được đâu, kể cả không chết vì đống vết thương loang lổ, cũng chết vì tâm trí bị phá vỡ. Sắp tới ta sẽ bắt Đạt Đạt cùng với phu nhân và đứa con của hắn, hành hạ từng người một, sau đó trói lại ném vào bày cho sói. Tiếp đến là Khiêu Khiêu, từng là gian tế của Ma Giáo, ta sẽ đem hắn đi lăng trì, từng thớt thịt, máu tươi sẽ đổ xuống, sau cùng sẽ đem chúng cho cá ăn. Còn Đậu Đậu, ta đem hắn làm vật thí nghiệm, cho hắn uống hết tất cả các loại độc, giày xéo hắn từng phút, từng giờ, để hắn chết dần chết mòn. Sa Lệ, ta sẽ đem ả đi ngâm rượu, sau đó chặt thành từng thớ thịt, đem cho quạ ăn.- Tiểu Hoàng dừng lại, tiếu dung ôn nhu càng lúc càng đậm.

- Lam Thố, có vẻ ngươi rất thích nàng? Ta sẽ đem nàng đến trước mặt ngươi, lăng nhục, sau đó sẽ đem treo lên trước mặt ngươi! Cuối cùng, ngươi sẽ là kẻ cuối cùng. Để ta xem, ta nên làm gì với ngươi đây.

Hồng Miêu lấy lại được nhịp thở, nhưng nghe thấy kế hoạch hắn sắp làm, cả người lạnh buốt, lửa hận ngày một bùng cháy. Nắm chặt bàn tay phía sau, y trừng mắt.

- Ngươi dám!

- Sao ta lại không dám?

Hắn hỏi ngược lại, vẻ mặt vờ khó hiểu.

- Ta có thể làm được mọi thứ!

- Đê tiện!

- Đê tiện? Ta còn đê tiện hơn rất nhiều lần!- Hắn nghiến răng nói lớn, đứng lên, chân dậm vào một phiến đá khác, lúc này, hai tay bị xích của y bị tách ra, nâng lên cao, tạo thành hình chữ thập. Hắn lấy trong túi một cây roi da, ra sức quật lên người Hồng Miêu, thoắt cái, nhiều nơi trên bạch y phục đã nhuộm đỏ một mảng lớn. Nhưng, động tác của hắn dẫn chậm rồi dừng hẳn. Ánh mắt Tiểu Hoàng thôi sáng, sớm đã lạnh băng, thứ duy nhất còn nguyên vẹn trên khuôn mặt kia, có lẽ mãi mãi chỉ là tiếu dung ôn nhu.

- Giày vò ngươi bằng cơn đau xác thịt cũng chỉ to mệt chết ta, chẳng đã gì. Quả nhiên, hận tình, vẫn nên trả bằng tình thì hơn?- Hắn vứt cây roi da sang một bên, chân lại nhấn vào những viên gạch vuông.

- Thôi ngươi cứ ở lại đây một lát đi. Đừng lo, cơ quan này sẽ không giết ngươi được đâu. Chờ ta bắt đám kia về, lúc ấy mới có chuyện hay để bàn.- Tiểu Hoàng cứ vậy quay gót đi, đến một cái liếc mắt cũng lười cho.

Hồng Miêu thấy nhân đi, muốn chạy ra ngăn cản. Nhưng thứ xiềng xích kia ngoan cố kiềm lại.

Chết tiệt!

Chợt, tiếng cơ quan của những cái bánh răng động. Xiềng xích xung quanh bắt đầu thít chặt lại.

Không xong!

- Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!

- Đại Bôn!- Đòn đánh đầy uy lực đánh tan cả một cơ quan khổng lồ và vững chãi, thả tự do cho vị thiếu hiệp. Hồng Miêu lúc này vẻ mặt bất ngờ khi thấy y tới, giọng run run mừng rỡ.

- Bôn huynh! Huynh vẫn ổn a!- Bôn Lôi tráng sĩ sảng khoái cười lớn.

- Đệ nói gì vậy, huynh không bỏ mạng dễ dàng như vậy đâu! Nào, mau rời khỏi đây, ta vừa thấy tên khốn Tiểu Hoàng gửi đi một hắc ưng, chắc chắn đang gọi quân đến!- Hồng Miêu và Đại Bôn nhanh chóng dùng khinh công chuồn đi. Lạ là đòn đánh của Đại Bôn lớn như vậy, thế mà không có một tên lính canh nào đến cả. Trên đường trở về Đại Bôn có kể lại rằng sau khi được Viêm Bạch chữa khỏi thì xông đến đây viện trợ, mặc lời khuyên can của cung nhân. Nào ngờ đi được nửa đoạn lại thấy vài tên hắc y nhân, lam y tráng sĩ nghe lỏm mới phát hiện ra là Tiểu Hoàng bắt được bạch y mang đến đây. Y sớm đã nghe hết những lời nói đồi bại của hắn nhưng không dám xông vào, đợi y đi mới hành động.

- Huynh tới cũng may quá. Nếu không có huynh chắc giờ chúng ta đã sớm thất thủ.

- Đừng nói lời khách sáo như vậy. Chúng ta nên nhanh thôi, từ đây về nhà Đạt Đạt mất nửa canh giờ.

- Hảo!

Khi họ đến nơi, Lam Thố cùng Sa Lệ đang đứng canh bên ngoài. Thấy người, đôi giai lệ vui mừng không thôi.

- Hồng Miêu, Đại Bôn! Hai người vẫn bình an, thật tốt quá!

- Sa Lệ, Lam Thố, thời gian bây giờ cấp bách, mau vào trong, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết về âm mưu của Tiểu Hoàng.- Đại Bôn gấp gáp thúc giục. Có lẽ, việc y đến đây đã có kế hoạch.

...

Lam Thố nhìn cánh chim linh câu bay đi, trong lòng cầu nguyện đại sự sẽ thành.

- Lam Thố cung chủ, chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị thôi, sắp đến giờ Hợi rồi.- Từ phía sau, Hắc Tiểu Cơ thân thanh y nhắc nhở nàng. Hai người không nhanh không chậm bước vào căn nhà trúc nhỏ. Lam y cung chủ nhìn vị thiếu hiệp ngồi trên sạp, có chút lo lắng.

- Hồng Miêu, huynh có chắc chiến đấu được không? Bây giờ huynh về cung hãy còn kịp.- Bạch y thiếu hiệp lắc đầu, ánh mắt cương nghị.

- Không, ta sẽ ở lại, ta muốn đảm bảo mọi người sẽ tẩu thoát về cung an toàn. Hơn nữa ta muốn sát cánh cùng muội.- Ý chí sắt đá của Hồng Miêu khiến Lam Thố vừa giận vừa vui, đành mặc kệ y vậy, cùng lắm nàng sẽ hỗ trợ y nhiều thêm.

- Vậy kế hoạch sẽ như sau. Khi quân của Tiểu Hoàng tiến đến đánh ở Thập Lý Hoa Lan, chúng ta sẽ giả vờ thất thế, rút lui về Ngọc Thiềm cung, tại đây, một trong số chúng ta phải mạo hiểm bắt pháo hiệu để báo trước cho bên kia?

- Phải, ước chừng từ Thập Lý Hoa Lan về cung mất ba bốn canh vậy tầm giờ Mão, chúng ta phải có mặt tại cung.

- Đã gửi thư đến chỗ họ chưa?

- Đã gửi, chỉ mong không gặp bất trắc gì.- Lam Thố nghiêm mặt, nàng biết trong khoảng thời gian cấp bách như vậy, việc di tản toàn bộ người dân dưới chân núi cung là việc bất khả thi. Nhưng chỉ mong, bên Tiểu Lộc cố gắng một chút, để mọi thương vong không cần thiết đạt mức tối thiểu.

- Ta cũng đã gửi Hắc Ưng về cung rồi, giả dụ linh câu không về kịp, vẫn còn có Hắc Ưng rất nhanh.- Hắc Tiểu Cơ bình tĩnh nói, song trong giọng ẩn ẩn lo ngại. Không hiểu sao, nàng luôn có một dự cảm bất an về cha.

- Vậy thực hiện mau thôi!

- Rõ!

Lần đầu tiên trong lịch sử ghi nhận trận chiết ác liệt và khủng khiếp nhất. Đó cũng là trận chiến đầu tiên Ma Giáo và Thất Hiệp cùng một chiến tuyến.

Chỉ còn 4 khắc nữa, trước khi đại nạn xảy ra.

---

Khi linh câu cùng hắc ưng bay về, cũng là chuyện của một khắc sau, Lam Thố đưa tay ra đón linh câu, rút ra từ ống thư một cuộn vải nhỏ màu lam. Chỉ là... Nàng không hề nhận ra được nét chữ của người đưa thư.

Chẳng lẽ mọi chuyện đã bại lộ?

Nhưng lời nhắn quả thực có chút kì lạ.

"Thư đã nhận. Mọi chuyện ở Ngọc Thiềm cung, xin đừng lo lắng. Hắc Tiểu Cơ xin nhờ mọi người để ý!"

Nàng còn chưa kịp hiểu, một luồng sát khí thuần túy bao vây lấy căn phòng.

Là từ Hắc Tiểu Cơ.

- Tiểu Hoàng...

Trong thư nàng ấy nhận được là tin Hắc Hổ động bị Tiểu Hoàng tấn công, thất thủ, Hắc Tâm Hổ bị giết một cách dã man. Nghe phương thức ra tay ngoan độc nhuốm huyết sắc, Lam Thố thân là kẻ thù của Ma Giáo còn tái mặt tức giận chứ nói gì là Hắc Tiểu Cơ thân là con của y?

- Tiểu Hoàng... Không thể tha thứ được! Ta phải bắt hắn trả giá!

- Hắc Tiểu Cơ cô nương chớ kinh động. Ta biết cô tức giận, chính ta một bên nghe còn cảm thấy ghê tởm hắn thay, nói gì là cô? Nhưng chúng ta không thể để cảm xúc lấn át bây giờ, phá hỏng cả đại cuộc được!- Tuyết Nhi đặt nhẹ tay lên vai nàng. Hắc Tiểu Cơ cúi gằm mặt, tóc mái che đi ánh mắt tối tăm đầy hận thù. Nàng chỉ gật đầu nhẹ, như đã tỉnh táo, lúc này trong ánh mắt chỉ còn lửa giận.

- Hảo! Vậy ta sẽ khiến kế hoạch này là tử kế của chúng!

Chỉ còn một tiếng nữa, trước khi đại họa đến.

-------

- Vậy ra đây là Thập Lý Hoa Lan? Chà chà, quả là một nơi thanh liễm, tinh khiết, cảnh đẹp danh bất hư truyền. Chỉ tiếc, trong đêm nay, nó sẽ chẳng toàn thây.- Giọng nói âm ngoan từ bóng tối vọng ra trên lưng ngựa. Đã tự bao giờ, trước Thập Lý Hoa Lan là một đội quân hắc y nhân, đằng đằng sát khí, chỉ hận không thể xông vào giết toàn bộ người nơi thung lũng Bách Thảo.

- Nhìn mặt các ngươi kìa, cũng thật mất kiên nhẫn a. Quả nhiên thứ có thể thống trị nhân tâm, sau cùng cũng chỉ là hận thù... Xông lên đi! San bằng Thập Lý Hoa Lan cho ta! Giết toàn bộ những kẻ ngáng đường hoặc không liên quan và phải bắt sống Hồng Miêu, Thất Hiệp và Ma Giáo, ta muốn chúng phải sống không bằng chết!

Lệnh vừa hạ, cả quân đoàn rầm rập chạy vào Thập Lý Hoa Lan. Chúng như những cơ quan chỉ biết chém giết, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật.

---

- Quân địch đã đến! Thiên a, nhìn cái cách chúng quơ đao múa kiếm kìa, thật thô bỉ!- Tuyết Nhi đứng trên tháp canh nhìn ra, đã thấy động trong rừng. Nàng cảm thán một tiếng rồi nhanh chóng báo tin cho mọi người. Đạt Đạt cực đỉnh tức giận với những gì chúng đang làm với quê hương nhưng đành nhẫn nhịn. Nếu không phải di dân kịp thời, có phải thứ bị lưỡi đao vô tình ấy chém chẳng phải cây mà là người dân? Nghĩ đến cảnh tượng Thập Lý Hoa Lan bị huyết tẩy, máu tươi lênh láng, y lạnh hết cả sống lưng. Cả năm người nhìn nhau gật đầu, đến các vùng cứ điểm đã bàn trước, chuẩn bị thực thi kế hoạch.

- Rặt một đám ma đầu moi rợ!- Sa Lệ giọng đầy kinh tởm căm thù, chửi. Lời của Sa Lệ chính là cõi lòng của tất cả những người ở đây, càng đánh mạnh vào lòng thù hận của tất cả. Hồng Miêu gồng mình cố giữ bình tĩnh, nếu không, mọi kế hoạch sẽ bất thành. Y cùng Lam Thố, Sa Lệ và Đạt Đạt làm mồi nhử, dùng mọi cách dụ binh chia thành những nhóm nhỏ, lúc đó Hắc Tiểu Cơ cùng Tuyết Nhi tập kích bất ngờ, sau đó sẽ tiếp tục thực thi kế hoạch.

- Nhìn mặt các ngươi kìa, cũng thật mất kiên nhẫn a. Quả nhiên thứ có thể thống trị nhân tâm, sau cùng cũng chỉ là hận thù... Xông lên đi! San bằng Thập Lý Hoa Lan cho ta! Giết toàn bộ những kẻ ngáng đường hoặc không liên quan và phải bắt sống Hồng Miêu, Thất Hiệp và Ma Giáo, ta muốn chúng phải sống không bằng chết!

Cả bốn người liền khinh công xông lên, Hồng Miêu đạp những cành cây đứng lên cao, quan sát bọn hắc y đằng đằng sát khí, một trong chúng nhìn thấy thân ảnh bạch y thấp thoáng, liền la lớn lên.

- Hồng Miêu ở kia! Mau bắt lấy hắn!

Y nhếch môi, nói lớn.

- Để xem bản lĩnh của các ngươi ra sao đã!- Rồi phóng người chạy đi. Bởi vì biết được năng lực của y mạnh đến mức nào, lập tức toàn quân chạy theo, hòng bắt được người. Lam Thố đợi đám hắc y nhân kia gần đến chỗ này liền lộ diện, vô cùng thản nhiên, đem nụ cười mỹ miều của mình vẽ lên môi, nàng lao người lên, dùng kiếm đâm thẳng vào cổ họng của một tên gần đó rồi nâng ngươi né ra xa. Nhìn quân mình bị giết trong phút chốc, tên cầm đầu trừng mắt nhìn sang.

- Là Lam Thố! Mau bắt lấy ả!

Đám lính liền tách một lượng lớn chạy đuổi theo nàng, chợt bên cánh trái thêm tiếng thất thanh.

- Đạt Đạt! Mau lên! Đuổi theo!

- Còn cả Sa Lệ! Không được để ả thoát!

Đạt Đạt và Sa Lệ không chút câu nệ dụ dỗ, thẳng tay hạ chiêu lấy mạng cả chục người, trực tiếp đem kiếm nhuốm máu của đám tốt thí lao người chạy mất. Tên cầm đầu lần nữa đem người đuổi theo, nào ngờ phía xa lóe lên một tia sáng chết chốc, rất may gã ném kịp thời, nếu không đầu cũng không còn. Hồng Miêu đem kiếm hướng đến, tiếp tục bật người chiến đấu với gã, hai ba tên lính khác chen vào tấn công làm khung cảnh càng thêm hoảng loạn. Hồng Miêu liếc mắt nhìn hai hướng của Lam Thố và Đạt Đạt và Sa Lệ đã đi khá xa, y vững tâm tiếp tục vung kiếm giết thêm vài tên nữa.

Khoảng cách giữa y và bọn lính ngày càng xa, chúng cảm thấy chùng bước, nhận thấy rõ được năng lực chênh lệch giữa hai bên, gã cầm đầu nghiến răng, lại nghĩ cách nhất định phải bắt sống Hồng Miêu, tiếp tục hô lớn.

- Mau bắt lấy hắn! Quân số ta đông, hắn nhất định sẽ không chịu nổi đâu! Lên!

Hồng Miêu đưa tay lau mồ hôi trên trán, tay cầm chặt thanh kiếm Trường Hồng, vận chân khí.

- Trường Hồng Quán Nhật!- Luồng sức mạnh lớn phóng ra thổi bay đi phân nửa lượng quân. Lam Thố, Đạt Đạt, Sa lệ, ba người phải cố lên!

Lam Thố cùng Hồng Miêu, Sa Lệ và Đạt Đạt cố gắng diệt đám hắc y nhân, sao cho lực lượng bên kia giảm mạnh, không còn một mống càng tốt. Tiểu Hoàng đơn độc chiến đấu không có gian nhân ẩn nấp sẽ dễ dàng hơn cho các nàng.

"Hiện tại, kế hoạch sẽ như thế này. Khi Đại Bôn cùng linh câu và hắc ưng về tới cung, sẽ cần thời gian để di dân. Ta, Hồng Miêu, Sa Lệ và Đạt Đạt sẽ ra chiến tuyến, tiêu diệt hết đội quân tay sai của Tiểu Hoàng, hai người ở tháp canh quan sát khi thấy hắc y nhân bị hạ hết, bắn pháo hiệu thông báo cho bên cung Ngọc Thiềm, để họ sẵn sàng phục kích. Khi thấy pháo hiệu, bọn ta sẽ cố gắng giả vờ đã kiệt sức, chạy trốn về cung, các muội phải chờ chúng ta ở bên ngoài thung lũng Bách Thảo ngay lập tức, không được chậm trễ một giây!"

Hiện tại kế hoạch đã hoàn thành được phân nửa, giờ chỉ còn đợi pháo hiệu bắn lên. Nàng vừa giết xong tên hắc y nhân nữa, pháo hiệu liền bắn một mảng đỏ thẫm. Lam Thố hướng ba người kia, hét.

- Không xong, quân địch quá đông! Mau rút lui!

Tất nhiên Tiểu Hoàng sao có thể để ba người thoát thân dễ dàng? Liên tục hạ lệnh người bắt lại. Nhưng đến khi nhận ra quân của mình gần như tan tác, chết không còn một mống mà các nàng đã sớm chạy mất dạng mới hoảng.

- Không xong, ta đã dính bẫy! Mà thôi, không sao, mình ta đủ để hạ hết tất cả các người. Có Luật nhân quả trong tay, ta sẽ đưa các người xuống nấm mồ bồi tội a tỷ!

- A Vãn.- Mộ Đình nhìn người thiếu nam tử đau lòng.

- Mộ Đình, chỉ có ngươi... Chỉ có ngươi sẽ không rời bỏ ta... Phải không?

-... Ừm...

----

- Lam Thố, Hồng Miêu, Sa Lệ...- Tiếng vó ngựa vang xa cả một vùng thung lũng bạt ngàn. Đạt Đạt từ phía sau, hơi chậm lại.

- Đạt Đạt?

- Quả nhiên ta vẫn nên quay lại thì hơn!

-!?

- Mọi người mau nhanh chóng trở lại cung Ngọc Thiềm đi, ta nghĩ tên đầu xỏ sẽ đến đấy sớm thôi, nhưng ta sợ hắn sẽ không để người dân của ta thoát nạn đâu!- Đạt Đạt quay đầu. Lam Thố và Hồng Miêu hiểu ý của y, cũng gật đầu.

- Ta đi với huynh!- Sa Lệ nhanh chóng quay ngựa, đến bên cạnh Đạt Đạt.

- Vậy hai người ở lại đây canh chừng, bọn tôi sẽ đến cung.- Bỏ lại một câu, một nhóm bốn người thúc ngựa về phương xa.

- Xin hãy bình an!

Từ đây đến cung là hơn hai khắc. Mong rằng mọi việc trong cung vẫn ổn.

--Hết chương 8--

Thân ái!

Hạ Thiên Sơn Xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net