Bánh sandwich số 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: laiina982 (Bữa có bữa không tại bữa nào nhớ thì để còn bữa nào không thì quên)

“...Cậu ngồi yên một chút!”- Lop đứng cúi đầu nhìn Kit nói. Đôi tay của Lop lúc này run nhẹ từ từ vươn ra sau, lau lưng giúp Kit. Trong khi đó Kit ôm lấy eo và vùi mặt vào bụng Lop. Kit thầm nở một nụ cười sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên bụng Lop qua lớp vải áo. Lop cảm nhận được thoắt cái liền căng cứng người, hỏi ngay lập tức:

“ Cậu vừa làm gì đấy?”

“Không, là do áo của cậu có mùi thơm quá thôi. Cậu dùng nước xả vải của nhãn hiệu nào?”- Kit hỏi, trước khi cúi đầu ngửi mùi thơm trên áo Lop một lần nữa.

“ À, thì cùng nhãn hiệu với nước xả vải của cậu thôi. Chúng ta dùng chung một loại kia mà.”-Lop thành thật trả lời.

“ Vậy tại sao áo của tôi không có mùi giống của cậu?”- Kit nói khi anh nhìn vào Lop, tay vẫn ôm chặt lấy eo người đang đứng. Lop nghiêng người cúi đầu nhìn Kit với khuôn mặt đỏ bừng.

“ Ai mà biết đâu!! Đừng ôm chặt như thế chứ, ôm kiểu này thì tôi không thể tắm cho cậu được đâu.”-Lop nói nhỏ. Vì vậy, Kit đã nới lỏng vòng tay ra một chút. Lop lấy một cái khăn ẩm khác để tiếp tục công việc của mình.

Lop bất chợt dừng lại mọi hoạt động khi cảm nhận được bàn tay của Kit đang nhẹ nhàng bóp eo rồi lại di chuyển xuống xoa xoa mông Lop.

“ C-Cậu đang làm gì vậy hả?”-Lop lấp bấp hỏi với sự hoang mang.

“ Cậu gầy hơn rồi phải không?”-Kit không đáp nhưng hỏi lại Lop với giọng điệu bình thường.

“ Không biết nữa, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn bình thường, không gầy đâu.”- Lop trả lời một cách bình tĩnh nhưng trái tim lại run lên từng nhịp vô cùng rối loạn. Lop cảm thấy mặt mình đang có xu hướng đỏ dần lên và dường như khắp mọi nơi Kit chạm vào cũng vì ngại ngùng mà đỏ bừng.

“ Vậy sao, nhưng tôi lại cảm thấy mấy chỗ tôi vừa chạm vào bị nhỏ đi thì phải. Sao cậu không thử ăn thêm nhiều hơn đi?”-Kit nói đồng thời luồn tay vào áo rồi nhẹ nhàng vuốt ve eo Lop. Làm Lop không khỏi run nhẹ người.

“Dừng lại, ngồi yên đi đừng chạm vào tôi nữa.”- Lop nhanh chóng nắm lấy tay Kit kéo ra khỏi áo. Khóe miệng Kit nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt mang theo ý tiếc nuối khi không được tiếp tục chạm vào làn da trắng mịn kia.

“Tôi không muốn cậu gầy như vậy.”- Kit nói thêm một lần nữa.

“Được rồi, tôi sẽ ăn nhiều thêm, rồi thì tôi sẽ béo lên cho cậu thấy.”- Lop vội vàng nói để che đi cảm giác xấu hổ của mình.

“Chà được đó, ăn nhiều thì càng tốt. Sẽ đủ sức chịu nổi vài cây gậy.”- Kit nói một cách bâng quơ.

“Ý cậu là gì? Vài cây gậy gì? Chịu nổi cái gì??”-Lop hỏi ngay vì chưa thể hiểu rõ câu nói thoáng qua của Kit. Kit chỉ khẽ cười trong cổ họng và từ chối trả lời câu hỏi của Lop.

“Không có gì. Không phải đang giúp tôi lau người sao, tiếp tục đi chứ.”- Kit cười nói. Lop mím môi khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình.
...
...
“Cậu có định rửa mặt hay cạo râu không?”-Lop hỏi khi nhớ ra.

“Ừm, chắc là rửa mặt thôi chưa cần cạo râu đâu.”- Kit nói, từ từ đứng lên và nhìn vào khuôn mặt của chính mình trong gương.

“Hay là cậu tự kiểm tra xem nó dài tới đâu đi. Thế thì cậu sẽ biết có nên cạo đi hay không.”-Kit bất ngờ quay đầu dùng hai tay khoá chặt vai Lop. Sau đó anh nhanh chóng cúi đầu áp mặt vào cổ Lop. Chiếc mũi và bộ râu lập tức chạm nhẹ vào làn da nhạy cảm cho đến khi Lop run nhẹ người. Kit cũng tranh thủ ngửi trộm một chút hương thơm từ cổ Lop.

“Tên khốn chết tiệt này, đang chơi cái quái gì vậy hả, nổi hết cả da gà!!”- Lop vội vàng đẩy Kit tránh sang một bên, mặt đỏ bừng. Lop nâng tay lên tự che lấy cổ muốn bảo vệ cổ của mình an toàn khỏi người đối diện. Nhìn hành động của Lop, Kit chỉ mỉm cười.

“Tại sao lại nổi da gà...vì ghê tởm hay vì phấn khích?”- Kit trêu đùa hỏi và anh cũng đoán rằng Lop đang chuẩn bị mắng anh một trận.

“Hỏi cái gì không biết!?? Lo để ý cẩn thận vết thương của cậu đi. ”-Lop mặt ửng hồng nói và vội vã bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Kit nhìn theo bóng lưng Lop cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại. Kit quay đầu khẽ cười. Người đáng yêu như thế ở trước mắt nhưng anh lại không được “ăn” còn phải kiềm chế bản thân lại. Nhưng biết làm sao được, Kit không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục kiềm chế và đợi chờ...

Lop nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm và đặt tay lên ngực trái của mình.

“Chết tiệt, hai người làm cho trái tim của tôi hoạt động quá sức rồi đấy!”-Lop tự lẩm bẩm một mình trước khi đi lấy hộp sơ cứu rồi bước tới ngồi trên sofa phòng khách.

“Xong rồi sao? Kit đâu rồi?”-Ruth người đang mặc bộ đồ ngủ, rời khỏi phòng thì thấy Lop đang ngồi một mình liền hỏi.

“Lop!”-Ruth gọi lại khi thấy Lop ngồi im.

“Lop ... LOP!!!!”-Ruth hét to hơn một chút. Lop giật mình liền quay lại nhìn.

“Sao cậu hét lớn thế? Tôi đang ngồi kế bên cậu kia mà.”-Lop hỏi.

“Tôi đã gọi cậu nhiều lần lắm rồi, nhưng cậu không nghe thấy nên mới gọi lớn như thế.”-Ruth đáp.

“Ồ, xin lỗi nhé. Do tôi đang nghĩ về một số chuyện thôi.”-Lop nói với Ruth-người đang ngồi cạnh anh.

“ Cậu đang nghĩ gì vậy, có phải cậu lại nghĩ về chuyện chúng tôi bị bắn hay không?”-Ruth hỏi.

“Không phải đâu.”-Lop trả lời ngắn gọn, cậu không muốn nói với Ruth rằng cậu đang nghĩ về những gì đã xảy ra cùng Kit vừa nãy.


“ Kit thì sao, đâu rồi?”-Ruth hỏi.

“Cậu ấy đang rửa mặt trong phòng tắm. Sẽ ra ngoài sớm thôi.” Lop nói xong và sau đó Kit rời khỏi phòng tắm, đi thẳng vào phòng riêng của anh.

Sau đó, Lop từ từ tháo băng trên cánh tay của Ruth, khuôn mặt của Lop hơi tái đi khi nhìn thấy vết đạn trên tay của Ruth và “màu đỏ” trên miếng băng mà bác sĩ quấn cho anh. Đó không phải là sự ghê tởm hay sợ hãi, mà là Lop cảm thấy đau lòng khi nhìn bạn mình bị thương như thế. Và Ruth đủ tinh ý để hiểu được cảm xúc của Lop.

“ Cậu đừng nghĩ nhiều quá.”-Ruth cười nói, anh cảm nhận được sự quan tâm của Lop dành cho hai người bọn anh.

“Tôi không muốn các cậu bị thương như thế này.”-Lop nói khẽ, trước khi nhẹ nhàng làm sạch vết thương, Ruth cũng không cảm thấy đau khi Lop xử lý vết thương cho anh.

“ Cậu biết đấy, với công việc của chúng ta thì bị thương cũng là chuyện bình thường mà.”- Ruth nói với một nụ cười. Lop chỉ ngồi thở dài...

Một lúc sau, Kit bước ra và cũng cởi áo của mình.

“Chờ một chút, tôi xử lý vết thương cho Ruth trước.”-Lop quay lại nói với Kit, Kit gật đầu cũng như ngồi sau Lop.

“ Ngồi yên đi!”- Lop nhắc nhở.

“Tôi buồn ngủ lắm rồi..”-Kit nhẹ giọng trả lời.

“Chờ một chút đi!!.”-Lop nói và tiếp tục với công việc của mình. Khi vết thương của Ruth đã sạch, Lop quay sang lau vết thương cho Kit ngay lập tức. Vết thương của Kit và Ruth không quá nặng.
....
......
“Được rồi, xong rồi, hai người có thể về phòng nghỉ ngơi.”- Lop nói rồi liền đẩy nhẹ hai người bạn của mình về phòng, vì họ cũng đã khá mệt.

Kit và Ruth cũng đứng dậy và đi vào phòng ngủ của riêng họ. Lop thở phào nhẹ nhõm trước khi cất hộp sơ cứu đi, rồi ngồi xem tivi.

Lop hít thở đều. Lop đã quen với việc có Ruth và Kit bên cạnh cùng ăn, cùng chơi, cùng đi làm và làm phiền nhau mỗi lúc. Lop cũng quen với việc có hai người chờ Lop ở nhà khi cậu có việc xử lý về muộn. Hiện tại ý nghĩ về ngôi nhà không có tiếng của Ruth và Kit khiến Lop cảm thấy cô đơn lạ thường. Lop bước đến nhẹ nhàng mở cửa phòng Kit thì thấy Kit đã ngủ say trên giường. Sau đó Lop từ từ đóng cửa lại rồi vào kiểm tra phòng Ruth, Ruth cũng đã ngủ say. Lop quyết định quay lại phòng và đi ngủ. Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi...

..
..
..

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Lop từ từ mở mắt ra. Lop nhìn thấy hai người bạn thân nhất của mình đang ngồi trên giường ở hai bên của cậu. Họ đang mặc đồ ngủ nhưng đều đang cởi áo.

“Ồ, hai người thức rồi à?”-Lop hỏi những người bạn thân của mình.

“Tôi muốn ngủ với cậu, được không?”-Ruth hỏi khẽ.

“Sao cậu không ngủ trong phòng của mình? Chúng ta ngủ cùng nhau thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”- Lop nói trong khi vẫn đang nằm trên giường. Lop không muốn rời khỏi giường chút nào.

Lop bắt đầu cảm thấy lạ khi hai người bạn im lặng.

“Sao vậy?”-Lop tò mò hỏi. Ruth lại nhìn Lop một lần nữa.

“Lop… cậu nghĩ giữa tôi và Kit ai tốt hơn?”-Ruth nghiêm túc hỏi khiến Lop cau mày.

“Sao cậu lại hỏi thế?”-Lop nhăn nhó hỏi.

“Chúng tôi muốn biết cậu thích ai hơn.”- Kit hỏi.

“Cái gì? Biết để làm gì chứ?”-Lop đỏ mặt hỏi. Cái nhìn của Ruth và Kit khiến Lop cảm thấy nóng khắp người.

Ruth đưa tay lên và dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi má ửng hồng của Lop khiến Lop cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn.

“Hãy hỏi trái tim của cậu đi, rằng cậu thích ai hơn?”- Kit vừa nói vừa dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ lên cánh tay của Lop. Lop mặc một chiếc áo tank top rất thuận tiện cho Kit chạm vào làn da trắng. Người Lop run lên khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp từ bàn tay của Kit

“Hai người đang chơi trò gì vậy? Đang trêu tôi đấy à?”-Lop hỏi với một giọng run rẩy.

Lop nhìn hai người bạn từ bên này sang bên kia. Lop hết chạm phải đôi mắt đầy dịu dàng của người này lại chạm vào ánh mắt nóng rực mãnh liệt của người kia... và tất cả đều khiến trái tim Lop kịch liệt rung động.

“Hai chúng tôi không trêu chọc cậu. Chúng tôi chỉ muốn biết cậu thích ai hơn thôi.”-Ruth nói lại. Lop nhìn hai người bạn đầy hoài nghi. Trái tim Lop thật sự đang đập rất mạnh khi họ ngồi ở khoảng cách gần cậu như thế này.

“Lop, nếu cậu thích tôi, tôi sẽ giúp cho cậu cảm thấy ấm áp hơn...”-Kit khàn giọng nói và tay nhẹ xoa cánh tay Lop.

“Nếu cậu thích tôi, tôi sẽ cho cậu cảm nhận được sự ngọt ngào..”- Ruth nói khẽ, tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má căng bóng của Lop. Lop nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng một cách khó khăn trong sự hoang mang vô cùng.

“ Cái gì đây trời, đáng sợ quá… chết tiệt thật, các người đang nói cái quái gì vậy hả!!??”-Lop bối rối hét lên trong sự hoang mang tột độ.



...

“Im đi!..”

“Đừng...đừng nói nữa...IM!!!!”

“Lop, cậu làm sao thế??”- Một giọng nói hét lên khiến cho Lop thoát khỏi cơn mê bật dậy và ngồi ngơ ngác trên giường của mình. Lop xoa xoa ngực trái sau liền ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của Kit và Ruth-những người đang đứng ở ngưỡng cửa, không phải đang ngồi trên giường của cậu.

“Dừng lại! Đừng vào đây!!”-Lop nhanh chóng giơ tay ngăn cản bạn của mình khi thấy họ chuẩn bị bước chân vào phòng. Lop bắt Kit và Ruth dừng lại trước cửa phòng và hai người họ cũng ngay lập tức dừng chân lại. Lop liền thở phào như thể vừa mới chạy một quãng đường dài nên phải hít thở nhiều thêm để lấy lại dưỡng khí.

“ Bị gì vậy?”-Kit hỏi với giọng khó chịu.

“Hai người vào phòng tôi khi nào?”-Lop hỏi, mồ hôi nhễ nhại.

“Vừa mới vào thôi. Chúng tôi thức dậy xem TV một lúc thì tự nhiên nghe thấy cậu hét lên, chúng tôi không biết cậu đang hét cái quái gì nên mới lập tức chạy vào đây. Tôi và Kit còn tưởng rằng có người đột nhập và đánh nhau với cậu trong phòng.”-Ruth trả lời khiến Lop nhận ra sự việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Điều này khiến Lop thở phào nhẹ nhõm.

“ Tôi vừa gặp ác mộng thôi.”-Lop nói khẽ và không dám nhìn lâu vào mắt hai người bạn của mình. Kit và Ruth bối rối nhìn nhau.

“Mấy giờ rồi?”- Lop hỏi cả hai người. Hiện tại có vẻ đã muộn.

“Một giờ chiều. Cậu có đói không?”-Kit trả lời, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

“ Có một chút.”-Lop nói đồng thời hít thở sâu.

“ Vậy thì dậy tắm rửa đi, rồi ăn gì đó. Cậu đã ngủ nhiều rồi.”-Kit nói lần nữa trước khi vào bếp.

“ Cậu ổn thật không đấy?”-Ruth hỏi Lop với giọng lo lắng.

“ Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra sau.”- Lop nói với Ruth, anh cũng gật đầu và rời khỏi phòng của Lop.

“ Trời đất ơi, mày đang mơ cái quái gì vậy Lop!!”- Lop hoang mang tự hỏi chính mình. Sau đó Lop ngồi thẳng lưng lại, đặt tay lên trán và suy nghĩ về giấc mơ khi nãy...

“Mình...thích ai?”-Lop lặng lẽ tự hỏi và tiếp tục nghĩ về hai người bạn của mình. Cùng một lúc Lop nhận ra hai người bạn bắt đầu tiếp cận Lop một cách rất kì lạ- tình cảm hơn, quan tâm chu đáo nhiều hơn và ngọt ngào hơn trước nhiều lần. Kit và Ruth luôn chăm sóc và làm cho Lop cảm thấy ấm áp, thoải mái rất nhiều.

Khi Kit tiếp cận Lop, anh ta hay trêu chọc và đôi khi la mắng Lop, nhưng Kit khiến Lop cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh ấy và cảm thấy sẽ được Kit bao bọc một cách tốt nhất. Ruth đến cạnh Lop bằng sự ngọt ngào, một nụ cười ấm áp, một giọng nói nhẹ nhàng, Ruth khiến Lop cảm thấy thoải mái khi ở bên, cảm thấy vui vẻ khi được chăm sóc và chiều chuộng. Mặc dù cả hai tiếp cận Lop theo những cách khác nhau nhưng hai người đều khiến Lop cảm thấy tim mình loạn nhịp và cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc quá gần với cả hai người họ.

“Tại sao lại cảm thấy nhói tim như vậy chứ?”- Lop tự hỏi chính mình vì Lop đang rất khó xử khi cả hai người đều là bạn thân của cậu. Lop cảm thấy khó chịu và không thoải mái trong lòng khi hiện tại cậu vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời cho bản thân mình-“Rốt cuộc là cậu thích ai giữa Kit và Ruth?”

Sau khi ngồi và suy nghĩ một lúc Lop lắc lắc đầu để ngừng suy nghĩ. Lop tạm gác câu hỏi đó ra sau đầu, sau đó xuống giường rửa mặt và ra ngoài đi gặp hai người bạn cùng phòng.

++++++++++++++++++

1 năm sau...

(Laiina: Thấm thoát trôi qua 1 năm nữa rồi! Thiệt là khâm phục P’Kit và P’Ruth mà..)

Có rất nhiều điều đã xảy ra trong năm qua. Bây giờ trong nhà Kamol có thêm hai thành viên mới là Baiboon-cháu của dì Nee và một người rất quan trọng đối với Kamol.

“Ruth, Kit đâu rồi?”-Lop hỏi người bạn của mình khi đi ngang qua nhà chính của Kamol, hôm nay vì Kamol ở nhà nên tất cả vệ sĩ đều không cần phải ra ngoài.

“ Ai’Kit đang ở nhà. Cậu nhớ phải để mắt đến cậu Kim đấy nhé.”-Ruth trả lời.

“ À chiều nay, chúng ta sẽ tập trung ở nhà chính.”- Ruth nói lại khi nhớ đến thông báo.

“Tôi nghĩ sếp sẽ giới thiệu vợ mình với chúng ta.”-Lop cười nói.

“Vợ sếp đẹp thật đấy, cậu Kim là một người con trai có gương mặt rất đẹp, làn da lại mịn màng nữa!!”-Lop nói khi nghĩ đến khuôn mặt của Kim-vợ của sếp mình.

“ Cậu có hứng thú với vợ của sếp sao?”-Ruth giả vờ hỏi, Lop liền tỏ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Tôi chưa muốn chết sớm đâu Ruth!!”-Lop nói ngay lập tức. Ruth liền khẽ cười.

“Mà này, cậu nghĩ thế nào về việc vợ của sếp là một người con trai?”- Ruth hỏi ý kiến của Lop.

“Tôi nghĩ gì á? Tại sao tôi phải nghĩ về chuyện đó chứ? Đó là điều bình thường đối với sếp mà, không phải sao? Có gì lạ đâu!?”-Lop trả lời, bởi vì mọi người trong nhà đều biết chính xác Kamol thích gì. Việc vợ của Kamol là con trai đối với mọi người không phải chuyện khó hiểu và đó cũng là chuyện bình thường.

“ Tôi chỉ muốn biết cậu có cảm thấy kỳ lạ hay không thôi? Có cảm thấy khó chịu hay không thích việc yêu đương nam nam như thế không?”- Ruth hỏi lại lần nữa. Lop liền đứng lặng một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Ruth đáp.

“Chuyện đó không có gì kì lạ hết, nó cũng không phải chuyện gì kinh tởm khiến người khác khó chịu. Tôi thấy đó là chuyện rất bình thường, yêu thì chính là yêu, chỉ cần là thật lòng yêu nhau thì chúng ta nên ủng hộ.”-Lop nói với một giọng thản nhiên và khẳng định ý kiến của mình.

Nghe Lop nói Ruth mỉm cười một chút khi biết rằng Lop không khó chịu về chuyện này, nhưng anh không biết liệu rằng Lop có thể chấp nhận được việc phải ở cùng lúc với hai người hay không.

Tiếng gầm của hổ Bengal mà Kamol nuôi vang vọng rất lớn khiến Lop và Ruth quay lại nhìn nhau rồi lập tức chạy ngay về phía chuồng hổ. Khi đến nơi, hai người thấy Kamol đang đứng cạnh Kim và nhìn Kim bằng ánh mắt lo lắng. Ở cạnh đó còn có Kit, Kom và những người khác.

“ Tất cả vào sảnh chính ngay bây giờ!!”-Kamol hét lớn. Trước khi kéo cánh tay Kim theo mình, Lop vội vã đi đến chỗ Kit ngay lập tức.

“Chuyện gì vậy?”-Lop hỏi với giọng lo lắng.

“Không có gì, vào nhà lớn trước đã.”- Kit nói nhỏ trước khi bước đến cùng Ruth và Lop đến nhà lớn.

Vừa bước vào, Kamol đã đấm mạnh vào mặt Kit khi biết được rằng chính Kit là người để Kim đi dạo mà không theo sau bảo vệ. Kit đã không cẩn thận để Kim đi đến gần chuồng hổ một mình và suýt bị hổ vồ. Lop muốn đến bên Kit nhưng Ruth đã kéo Lop ra vì anh không muốn Kamol tức giận thêm. Kim cũng đứng ra bênh vực Kit, ngay khi Kamol bỏ đi, Lop và Ruth chạy đến đỡ Kit đứng vững lên. Mọi chuyện giải quyết xong, Kamol dẫn Kim vào phòng, còn Lop, Kit và Ruth cũng nhanh chóng trở về nhà riêng.

“Tôi sẽ đi lấy thuốc.”-Ruth nói khi anh bước tới lấy hộp thuốc. Kit ngồi trên ghế sô pha trong nhà với vẻ mặt rất bình thường.

“Có chuyện gì vậy? Trông cậu như sắp khóc đến nơi.”- Kit hỏi nhỏ người đang ngồi cạnh. Lop cảm thấy mắt mình nóng lên và dâng lên tầng nước mỏng khi thấy Kamol đánh Kit. Kể từ khi Kit bắt đầu làm việc cho Kamol Kit cũng chưa bao giờ làm điều gì khiến Kamol bất mãn hay không hài lòng.

“Đau không?”-Lop nhẹ giọng hỏi, đưa tay chạm nhẹ vào khóe miệng Kit.

“Đau!”-Kit đáp ngắn gọn. Khiến gương mặt của Lop kém sắc hơn trước.

“Đau ở đâu? Tôi đi lấy thuốc cho cậu uống.”-Lop vội vàng nói.

“Vừa rồi là do cậu ấn vào nên mới đau. Cậu chạm nhẹ thôi, đừng ấn mạnh thì sẽ không đâu.”-Kit nói để giảm bớt căng thẳng cho Lop.

“Chết tiệt, làm tôi lo lắng chết được. Vừa rồi tôi chỉ chạm nhẹ thôi mà!!”-Lop hét lên một tiếng làm Kit mỉm cười một chút

Ruth lấy túi sơ cứu đưa cho Lop và nói:

“Cậu xử lý đi, tôi mà làm thì nó bị đau thêm chắc luôn.”

“Hai người nghĩ tôi là y tá đấy à?” Lop lẩm bẩm nhưng tay đã mở hộp và lấy ra một cục bông.

“Ừm, thì cậu luôn là người chăm sóc chúng tôi còn gì?”- Kit hỏi khiến Lop phải khựng lại để quay lại nhìn hai người bạn của mình. Lop thấy Ruth và Kit đang nhìn thẳng vào mặt cậu.

“ Vậy còn hai người...có thể chăm sóc cho tôi hay không?”-Lop giả vờ hỏi, giống như chỉ đang hỏi đùa nhưng trái tim Lop đang nhảy múa vô cùng loạn.

“Cả hai chúng tôi có thể chăm sóc cậu đến hết cuộc đời.”-Ruth nhẹ giọng đáp. Khiến Lop im lặng ngay lập tức.

“Sao cậu im lặng vậy? Nói gì đi chứ.”- Kit nói, thế là Lop lại ngồi thẳng lưng dậy không đáp và tiếp tục lau nhẹ khóe miệng cho Kit một cách bình thường.

Kit và Ruth nhìn nhau một lúc và thầm trao đổi qua ánh mắt vì họ cũng thừa biết Lop đang nghĩ gì.

++++++++

Sau ngày đó, mọi người sống một cuộc sống bình thường. Lop khá thân với Baiboon, vì Baiboon được Kom chăm sóc và mỗi khi Kom bận rộn thì Lop luôn là người được phân công lái xe đến đón Baiboon từ trường về. Sáng nay, Lop đến tìm Kom ở nhà anh để hỏi anh về Baiboon.

“P’Kom, hôm nay anh thế nào?”

“ Như mọi khi thôi, còn cậu..khỏe không?”-Kom hỏi như thể anh và Lop đã lâu rồi chưa gặp trong khi ngày nào hai người cũng gặp và nói chuyện với nhau.

“ Vậy... không biết hôm nay anh có cần em đưa Baiboon đến trường không đây?”-Lop hỏi một cách lơ đễnh, một nụ cười nhẹ nở ra bên khóe miệng.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đưa đi,” Kom đáp, khiến Lop khẽ cười.

“Ahh, rõ ràng rồi nhé!! Có nghĩa là anh đang có quan hệ rất tốt với Baiboon, có đúng không?”-Lop nói đùa vì Lop nhận ra rằng Kom phản ứng rất kì lạ mỗi khi cậu nhắc đến Baiboon.

“ Cái gì tốt chứ?! Baiboon và tôi không có gì cả.”-Kom trả lời với vẻ mặt tĩnh lặng.

“Ồ, P’Kom, đừng nói dối em. Em biết tất cả mọi chuyện đấy nhé.”-Lop nói, khiến Kom cười nhẹ.

“Chờ đã, cậu biết tất cả mọi chuyện luôn sao? Vậy cậu có biết rằng hai tên khốn Kit và Ruth đang cố tìm mọi cách để đem cậu về làm vợ tụi nó hay không?”-Kom nói xong không để Lop kịp phản ứng liền lập tức đi về phía nhà để xe với một nụ cười trên môi. Bỏ lại Lop đứng ngơ ngác một mình.

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net