Chương 17: Lầm Lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rối thôi." Trầm Hương vội vàng vạch tay áo, với lấy con dao trong hộc xe, cắt một vạch dài trên cổ tay mình, đưa lên môi Vân, "Uống đi! Nhanh lên!"

Biết không có nhiều thời gian để bàn luận, Vân tuân lệnh con quỷ ngay lập tức. Khi dòng máu chảy vào cơ thể Vân, cô bỗng thấy tấm lưng mình nóng ran lên. Vừa rời khỏi môi Vân, vết cắt trên tay Trầm Hương liền tự lành lại. Vân ngồi thẳng dậy, bất giác đưa tay ra sau lưng:

"Nó...phản ứng..."

Trầm Hương mỉm cười:

"Đương nhiên rồi. Dù đã rời khỏi chủ thể, nó vẫn là một con hạc tiên."

Vân nhìn sang Trầm Hương, thắc mắc:

"Nhưng anh cũng là quỷ...tại sao gặp bác Hằng, anh vẫn không hề hấn gì?"

Nụ cười của Trầm Hương bỗng chứa đầy bí mật:

"Anh và Vũ Đình Hằng có một thỏa thuận. Đặc ân của người đó sẽ không có tác dụng với anh. Nhưng vì bây giờ cả hai con hạc đã rời khỏi người ông ấy, kể cả không có thỏa thuận đó, Vũ Đình Hằng cũng chẳng thể làm gì anh cả, đương nhiên là trừ khi hắn dùng bùa máu với anh."

"Thỏa thuận gì...?"

Vân không bao giờ biết được câu trả lời, vì khi đó, một nguồn năng lượng lớn chợt đập mạnh vào chiếc xe. Lá bùa ngoài cùng bên phải của bức tường dường như không chịu nổi luồng âm khí quá lớn, bỗng nhiên bốc cháy, bức tường tưởng vô hình liền hiện lên. Nó trông như một màng liên kết được đan bởi những sợi ánh sáng vàng.

Kết giới ấy giờ đây đã bị thủng một lỗ. Những con sóng liền ồ ạt đổ vào lỗ hổng. Long lập tức dừng khấn. Đặc ân tưởng đã nguội, trong nửa giây anh lại sáng rực như một Mặt Trời nhỏ, phóng đòn về dòng nước kia, hòng không cho nó vượt qua lỗ thủng. Mất đi một lá chắn và một thầy pháp, bức tường yếu đi thấy rõ. Những lá bùa không còn kiên định trước những cơn sóng như trước nữa, mà chúng giống như những chiếc lá trên cây trong một ngày gió lớn, chỉ trực rơi khỏi cành.

"Không ổn rồi!" Vân hoảng hốt nói, "Cứ đà này Long sẽ vượt giới hạn mất."

"Có phải cái giới hạn mà Vũ Đình Hằng đặt ra cho hắn không? Nóng quá...hắn sẽ phát nổ?"

Vân vừa vội vàng lôi điện thoại của mình ra khỏi túi, vừa trả lời:

"Em không biết. Chỉ biết là có một ngưỡng nhiệt nhất định không thể vượt qua, nếu không thì anh ấy sẽ không kiểm soát được. Bác Hằng luyện cho anh ấy chỉ vừa chớm ngưỡng thôi là dừng lại, nên anh ấy chưa vượt giới hạn bao giờ." Vân chợt ném điện thoại của mình về phía Trầm Hương, trên màn hình hiển thị đang liên lạc với bà Bích, "Anh bảo mẹ em đến nhanh lên! Em không chắc mình sẽ cầm cự được bao lâu."

Trầm Hương nhanh như cắt, định kéo cô gái trở lại trong xe nhưng Vân đã trườn khỏi bàn tay anh ta, chạy ra khỏi xe. Con quỷ thở hắt trong sự tức tối, hắn không thể chạy ra khỏi xe để kéo cô gái trở lại, chỉ có thể ngồi yên trong xe nhìn ra ngoài.

Vừa thoáng thấy Vân chạy đến, Long đã thét lớn:

"Quay về xe ngay!"

Nhưng Vân không nghe, ngồi thụp xuống bên cạnh Thủy và bắt đầu khấn cùng mọi người. Đúng như cô dự đoán, quần áo trên người Long đã bắt đầu bốc cháy từ lượng nhiệt kinh hoàng mà anh đang phát ra. Vân bỗng thấy tiếng khấn bên cạnh cô dừng lại, thay vào đó, Thủy chợt nói:

"Em đây rồi!"

Cũng nhận thấy sự khác biệt, mắt ông Hằng bật mở. Trong khoảnh khắc đó, ông chợt nhìn thấy điều lạ lùng trên tấm bùa ngay trước mắt ông. Đó là một dấu chấm đã được vẽ thêm ở chính giữa. Ngay lúc đó, khi ông Hằng chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra, tất cả những lá bùa đột nhiên bốc cháy, bức tường theo đó liền biến mất.

"Vân!" Ông Hằng dợm chạy đến bên cô cháu gái.

Nhưng làn sóng oan hồn đã nhanh hơn hết. Mất đi bức tường bảo vệ, làn sóng tràn lên bờ, đè chặt ông Hằng, Long và Phụng xuống đất. Họ chửi bới, gào thét những lời ai oán lên những thầy pháp. Cùng lúc đó, Vân và Thủy lại bị cơn sóng cuốn về phía dòng sông. Thủy nắm chặt lấy tay trái của Vân. Cô nhìn nụ cười chiến thắng của người đó với đôi mắt bàng hoàng. Thủy hét lớn:

"Đến lúc rồi!"

Cả hai cơ thể đang bị trôi tuột về phía dòng nước thì đột nhiên, tay phải của Vân được ai đó kéo lại. Trầm Hương đã ra khỏi xe từ bao giờ. Anh mím chặt môi, dùng hết sức kéo cô gái lại. Nhưng lực kéo của dòng nước kia cũng không vừa, nó khiến Vân cảm thấy như cơ thể mình sắp bị tách ra làm đôi. Thủy cũng ra sức kéo Vân về phía mình, quát lớn:

"Con quỷ! Thả cô ta ra!"

Vân nhìn Trầm Hương với sự khẩn thiết. Con quỷ càng mím chặt môi, nhất quyết không buông. Nhưng bỗng, hắn thấy cái gì đó trong dòng nước. Đó là một lỗ đen, thứ mà hắn đã nhìn thấy trong quá khứ của hắn. Trầm Hương chợt hiểu ra. Hắn nhìn vào mắt cô gái với nỗi đau hiện hữu trên gương mặt. Hắn cố mỉm cười trước đôi mắt ngơ ngác của Vân, hắn nói:

"Anh xin lỗi." Và buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net