Chương 4: Vượt Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long nhìn thẳng vào mắt chàng trai, gom hết sự kiên nhẫn còn lại trong cơ thể, nói chậm rãi:

"Anh là cách nói lịch sự, chỉ người đối diện. Anh bị lạc đến thế giới này, qua một cái lỗ đen. Anh có biết gì về cái lỗ đen đó không?"

Nghe đến từ "thế giới này", mắt chàng trai bỗng mở lớn. Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh ta liền nhìn xung quanh như đang tìm ai đó. Long lại hỏi:

"Anh tìm gì?"

"Cô gái! Cô gái đó!"

Nghĩ đến Vân, Long vội vàng:

"Cô gái tóc dài anh nhìn thấy khi mới đến?"

Chàng trai nghe đến đó liền gật đầu:

"Tiên sinh có biết cô gái đó ở đâu không?"

"Tại sao anh lại cần tìm người đó?" Long hỏi một cách cẩn thận. "Và gọi tôi bằng anh. Luật ở đây là thế."

Lúc này, như sực tỉnh, chàng trai nhìn xung quanh mình, nhìn Long một cách kì lạ. Anh ta đưa tay lên sờ vào cái áo sơ mi đen Long đang mặc, hỏi một cách ngỡ ngàng:

"Đây...là đâu?"

Long thở dài:

"Trước khi tôi trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh, anh phải trả lời tôi trước. Anh là ai? Anh cần tìm cô gái đó có việc gì? Tại sao bọn quỷ lại đi theo anh?"

"Bọn quỷ!" Chàng trai thốt lên, "Nếu chúng còn ở đây, chúng ta phải chạy..."

"Không. Chúng không ở đây nữa. Trả lời câu hỏi của tôi đi!" Long nói một cách mất kiên nhẫn.

Vẻ mặt Long lúc ấy đầy quyền lực, khiến chàng trai nhận ra rằng người trước mặt mình hoàn toàn không phải là người dễ bị lay chuyển. Nói đúng ra, Long lúc này khá là đáng sợ. Biết không thể chạy trốn với sức lực ít ỏi của mình, chàng trai đành phải trả lời:

"Tại hạ họ Lục..."

"Ở đây, đừng tự xưng tại hạ, xưng là tôi." Long ngắt lời một cách ngán ngẩm. "Và gọi tôi bằng anh."

Chàng trai ngơ ngác ra một chút rồi gật đầu, lúng túng sửa cách xưng hô:

"T...tôi họ Lục, tên Thuỷ, quê ở thành Đông Kinh. Lí do tôi đến đây là một câu chuyện rất dài. Tôi cần tìm cô gái đó ngay lập tức..."

"Tôi có thời gian." Long ngắt lời Lục Thuỷ.

Thuỷ thở dài:

"Anh không hiểu được đâu."

"Sao lại không hiểu được?"

"Bởi vì nó có liên quan đến những chuyện thần bí như ma quỷ, phép thuật..."

Một lần nữa, Thuỷ lại bị ngắt lời, nhưng lần này Long không lên tiếng, chỉ có đôi mắt anh bắt đầu rực sáng lên trong sự mất bình tĩnh. Đôi mắt Long khiến nét hoảng hốt trên khuôn mặt Lục Thuỷ lộ rõ. Long đưa bàn tay trái đang sáng dần của mình lên trước mặt Lục Thuỷ, nói một cách lạnh lùng:

"Tôi lại nghĩ tôi có thể hiểu rất rõ."

Thuỷ nhìn ánh sáng vàng phát ra từ bàn tay của Long chưa hết nét ngạc nhiên:

"Anh sở hữu đặc ân?"

Long nhìn Lục Thuỷ với ánh mắt nghi ngờ:

"Anh có không?"

Lục Thuỷ thở dài, lắc đầu:

"Nếu như anh sở hữu đặc ân thì chắc hẳn anh đến từ một gia tộc thầy pháp. Gia tộc tôi cũng vậy. Tôi không được Trời ban cho đặc ân, nhưng tôi vẫn có thể làm phép, trừ tà. Đó là lí do tại sao tôi có thể làm phép để đến đây. Câu thần chú đó đưa tôi đến nơi người tôi cần tìm, thầy pháp mạnh nhất dòng họ Vũ Đình."

Mắt Long mở lớn đầy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nét ngạc nhiên được thay bằng sự nghi ngờ. Không phải Long muốn tranh đấu danh hiệu với em gái mình, nhưng Long luôn cho rằng mình là người mạnh nhất trong ba anh em, bà Bích cũng từng nói như vậy. Hơn nữa, trong họ cũng có rất nhiều người có đặc ân nổi trội. Nhưng người này lại nói câu thần chú đó đưa anh ta đến nơi của người mạnh nhất dòng họ Vũ Đình. Vậy có nghĩa là Vân?

Long liền hỏi:

"Tại sao anh lại cần tìm người mạnh nhất dòng họ Vũ Đình?"

Thuỷ lại thở dài:

"Đó là do một lời sấm truyền, rằng tôi phải tìm được người đó, mới có cơ cứu dòng họ khỏi diệt vong. Người trong lời sấm mang họ Vũ Đình, mà có sức mạnh để giúp chúng tôi khỏi diệt vong, nên tôi mới đoán là người mạnh nhất dòng họ. Chúng tôi lập đàn, tế lễ, thần chú ấy dẫn tôi đến trước mặt cô gái đó."

Long nhắm mắt, xoa xoa hai thái dương. Vân vẫn còn đang trong bệnh viện, mà bây giờ lại còn thêm rắc rối. Thấy Long im lặng, Thuỷ liền giục:

"Anh biết cô gái đó ở đâu, làm ơn nói cho tôi đi!"

Long nhìn Thuỷ, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói:

"Đó là em gái tôi, Vũ Đình Vân."

Long vừa nói tên em gái mình, Thuỷ đã vội vàng thốt lên:

"Vũ Đình Vân? Anh là người họ Vũ Đình?" Như thể đang nói với chính mình, Thuỷ thì thầm, "Không thể nào..."

Long nhíu mày lại:

"Không thể?"

Dường như nhận ra mình nói hớ, Thuỷ vội vàng gạt tay:

"Không có gì. Chỉ là tôi không ngờ mình đã đến đúng chỗ tôi cần đến thôi. Danh xưng của anh?"

Mặc dù vẫn nghi ngờ thái độ của Thuỷ, Long vẫn trả lời:

"Tôi là Vũ Đình Long. Con cả trong gia đình này."

"Thế cô gái nọ đâu?" Thuỷ hỏi vội.

Nghĩ đến em gái, Long nghiến răng lại vì giận. Đôi mắt tưởng chừng đã nguội của anh một lần nữa lại chớm sáng. Nhận ra cơn tức giận của mình có thể khiến mọi chuyện thêm phức tạp, Long cố trấn tĩnh bản thân lại, trả lời:

"Nó bị bọn quỷ làm bị thương, đang trong bệnh viện."

Lục Thuỷ nghệt mặt ra:

"Bệnh viện?"

Long vắt óc nghĩ xem từ nào người cổ xưa dùng để chỉ bệnh viện, nhưng với cơn nhức đầu hoành hành, anh không thể nghĩ ra. Long đáp:

"Giống như nhà thầy thuốc nhưng to hơn gấp 100 lần."

Long vừa dứt lời, điện thoại trong túi áo anh chợt rung lên dữ dội. Long vội vàng đứng dậy, lấy điện ra, quay mặt đi chỗ khác để nói chuyện. Lục Thuỷ nhìn cái vật phát sáng màu đen trên tay Long tò mò.

"Anh!" Đường dây vừa thông, giọng của Phong đã vang lên đầy hoảng hốt. "Có chuyện rồi! Anh đến đây nhanh đi!"

"Có chuyện gì?" Long hỏi vội.

"Anh phải đến đây mới thấy được!" Nói rồi Phong tắt phụt máy.

Long đút máy vào túi áo, toan đi ra cửa thì chợt nhớ ra tảng đá đang ngồi trên ghế sofa, vẫn nhìn ngắm mọi thứ lạ lẫm trong phong khách nhà anh. Bà Bích đã sang nhà thờ họ từ sáng, anh cũng không thể để người này ở đây mà không có người trông coi. Chẳng lẽ lại nhốt anh ta trong nhà, khoá trái cửa? Long lại ngồi xuống bàn uống nước, đối diện Thuỷ:

"Bây giờ tôi có việc phải đi..."

"Anh đi gặp em gái à?" Thuỷ không thèm đợi Long nói hết. "Cho tôi đi với!"

Long lắc đầu:

"Không được. Bộ dạng anh thế này đi ra ngoài thể nào cũng bị để ý. Hơn nữa thế giới này hoàn toàn lạ lẫm..."

Thuỷ lại một nữa ngắt lời Long:

"Anh có thể cho tôi mượn y phục mà. Tôi cầu xin anh! Tôi cần gặp cô gái đó. Tôi sẽ không làm phiền gì đến anh đâu!"

Long bóp trán, vẫn đắn đo. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh không tìm ra được hướng giải quyết nào tốt hơn, Long lại thở dài. Anh nhìn vào mắt Thuỷ, nói một cách nghiêm nghị:

"Được rồi. Tôi cho anh đi theo, nhưng phải hứa với tôi hai chuyện."

Thuỷ gật đầu một cách vội vàng:

"Chuyện gì cũng hứa!"

"Thứ nhất, thế giới bên ngoài kia khác hoàn toàn với thế giới anh thuộc về. Thế nên, nếu thấy cái gì lạ thì đừng có hỏi, vì lúc này tôi không có thời gian. Muốn hỏi cái gì, nhớ lấy trong đầu, sau này có thời gian tôi sẽ trả lời."

Chờ Thuỷ gật đầu rồi Long mới tiếp tục:

"Thứ hai, không được rời khỏi tầm nhìn của tôi nửa bước."

Thuỷ lại vội vàng gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, Long không còn thời gian để nghĩ ra một phương án tốt hơn. Phong có dáng người mảnh dẻ nên quần áo của cậu ấy Thuỷ không thể mặc vừa. Mặc dù Long không sống tại ngôi nhà, nhưng mẹ anh vẫn giữ một thùng quần áo cũ của anh để chờ đợt kêu gọi ủng hộ. Long tìm thấy cái thùng trong nhà kho, lấy vội một cái quần bò, một cái áo sơ-mi kẻ với áo khoác dạ, mang ra vứt lên người Thuỷ, ra lệnh:

"Mặc cái này vào!"

Thuỷ nhặt từng thứ đồ lên, nghiên cứu chúng một cách chăm chú, nhìn sang quần áo trên người Long để tìm hiểu cách mặc rồi mới cẩn thận cởi bộ đồ của mình, mặc bộ đồ mới vào. Theo chỉ thị của Long, Thuỷ bỏ khăn xếp xuống, buộc mái tóc dài của mình ra đằng sau thành một búi gọn gàng. Bây giờ, trông Thuỷ chẳng khác gì một người hiện đại bình thường. Mái tóc được buộc gọn đằng sau càng khiến anh ta trông có phần hiện đại, lãng tử.

Ra đến cổng, Thuỷ đứng sững, ngỡ ngàng nhìn chiếc xe hơi vủa Long. Thuỷ chạm vào lớp sơn xám bóng loáng của chiếc xe với vẻ hiếu kì:

"Cái kiệu này làm bằng gì thế?"

Long không thèm trả lời, mở cửa xe, đẩy Thuỷ vào bên trong rồi đóng cửa lại. Ngồi vào trong xe, Thuỷ tò mò sờ mó hết tất cả những thứ trong tầm với. Long ngồi vào ghế lái, mở máy. Tiếng máy nổ khiến Thuỷ giật mình:

"Cái gì vậy?"

"Sức ngựa." Long đáp ngắn gọn, rồi nhắc. "Cài dây an toàn vào."

Thuỷ lại ngơ ngác:

"Dây gì?"

Long giơ dây an toàn của mình lên:

"Cái này. Bên cạnh vai anh có 1 cái. Kéo nó xuống, ấn nó vào cái ổ này." Long chỉ vào cái ổ khoá của dây an toàn bên cạnh ghế ngồi của Thuỷ, "Có tiếng "cách" là được."

Thuỷ vừa làm theo, vừa hỏi:

"Cái dây này để làm gì?"

"Giữ an toàn, và để tôi không bị mất tiền với công an."

Không ngăn được sự tò mò của mình, Thuỷ lại hỏi:

"Công an?"

"Giống như lính tuần của quan phủ." Long thở mạnh một cách mất kiên nhẫn. "Tôi đã bảo đừng có hỏi. Bây giờ không phải lúc!"

Thuỷ cúi đầu xuống như biết lỗi.

Trên đường đi đến bệnh viện, tất cả mọi thứ xung quanh Thuỷ đều khiến anh cảm thấy thích thú. Nhà cao tầng, xe máy, xe đạp, người đi trên đường, hàng quán, cột điện, đèn đường...tất cả mọi thứ đều quá xa lạ với Thuỷ. Lúc này, anh mới cảm nhận được là mình đang ở một thế giới khác. Rất nhiều lần, Thuỷ phải cắn môi lại để ngăn những câu hỏi trực ở đầu môi tuôn ra.

Đến bệnh viện, để đề phòng Thuỷ chạy mất hay bất cứ tình huống bất ngờ nào, Long nắm lấy khuỷu tay Thuỷ, thô bạo kéo đi. Thuỷ chạy theo bước chân gấp gáp của Long, suýt vấp ngã mấy lần nhưng Long dường như không quan tâm đến chuyện đó.

Nhờ Mạnh làm trong bệnh viện nên Vân được nằm phòng riêng, không chung đụng với ai cả. Khi Long đến, Vân đang nằm úp trên giường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao, yếu ớt. Phong đờ đẫn ngồi bên cạnh giường Vân với đôi mắt đỏ hoe. Nghe thấy tiếng Long bước vào, Phong ngước lên nhìn anh mình, nhận ra có khách, cậu chuyển ánh mắt sang Lục Thuỷ. Trong thoáng chốc, ánh mắt Phong bỗng tràn ngập sự nghi ngờ. Long nhìn Vân, lo lắng hỏi:

"Nó sao rồi?"

Phong dường như mất tập trung, mấy giây sau mới trả lời:

"Vết thương thì không sao. Nhưng..."

Sự ngập ngừng của Phong khiến Long hơi mất bình tĩnh:

"Nhưng sao?"

"Đặc ân của Vân...không hoạt động." Nói đến đây, đôi mắt đã đỏ hoe của của Phong lại ngân ngấn nước. "Vừa nãy chị ấy tỉnh lại, chị ấy nói thấy khó chịu trong người, như thể có tảng đá đang đè nặng trên ngực. Em cắt hoa quả cho chị ấy, không cẩn thận bị đứt tay. Vân cầm tay em, nhưng khi chị ấy cố chữa lành cho thì đột nhiên mặt chị ấy nhăn lại như thể đau lắm rồi ngất đi luôn."

Long mở lớn mắt nhìn Phong rồi lại nhìn sang Vân:

"Không phải...con dao đã rút ra rồi...thì đặc ân sẽ hoạt động trở lại à?"

Phong không đáp lại ánh mắt của anh trai, cậu nhìn sang Lục Thuỷ, lạnh lùng hỏi:

"Sao anh không nói cho chúng tôi biết?"

Khi nhận ra mình là trung tâm của sự chú ý, Thuỷ bỗng trở nên lúng túng:

"Tôi...?"

Phong chậm rãi đứng dậy, kéo Long về phía mình, đứng đối mặt với Thuỷ, nét mặt đanh lại. Phong bình thường là một chàng trai rất hiền hậu, thật thà, dễ thương, nhiều khi yếu đuối và luôn cần người khác bảo vệ. Nhưng với những bí mật mà cậu nắm giữ được từ thế giới âm, không ai có thể biết được trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, Phong có thể trở nên cực kì đáng sợ, điển hình như ngay bây giờ. Long, theo chỉ đạo ngầm của em trai, tự động bật trạng thái phòng ngự lên, khiến đôi mắt anh lại bắt đầu lấp lánh ánh sáng vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net