Chương 25: Ba mẹ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi bắt đầu tập tành edit, cuối năm 2015, tính luôn cả 3 năm vắng bóng, thì đến 2024 này là gần 9 năm... thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng...

===Edit: Thảo Linh===

Chủ cửa hàng xuất thân bác sĩ thú y, vừa thấy tình hình của Miêu lão đại liền biết không ổn rồi.

Cô vội vàng chuẩn bị đồ bảo hộ rồi tiến hành cấp cứu cho Miêu lão đại.

Miêu lão đại có nguy cơ ngừng tim, cô gái chủ tiệm hô hấp nhân tạo cho nó, thổi khí một hồi, đợi khi nhịp tim Miêu lão đại dần ổn định mới bắt đầu vệ sinh vết thương ngoài cho nó.

Miêu lão đại bị thương rất nghiêm trọng, giống như bị vô số móng vuốt cào cấu, trên người có những vết thương đẫm máu sâu hoắm có thể thấy cả thịt, nếu không nhờ sức mạnh thể lý mạnh mẽ của nó, nói không chừng đã trực tiếp bị xé toạc thành mảnh vụn!

Thấy vết thương xót mắt đau lòng kia, ngay cả cô gái chủ tiệm vẫn thường xuyên xem bệnh cho thú cưng cũng khó chịu thay cho Miêu lão đại. Cô nhanh chóng làm sạch đám lông bết dính nơi vết thương đầy máu, dùng nước khử trùng rửa sạch miệng vết thương.

Miêu lão đại phát ra tiếng rên yếu ớt.

Thiện Ninh thấy mà thương.

Miêu lão đại rốt cuộc đã gặp chuyện gì?

Thiện Ninh nhớ lại tối qua lúc cậu và Miêu lão đại ngồi xổm bên bờ biển, Miêu lão đại nói với cậu đừng đến gần hải đăng, người nhà họ Vân đặt những thứ không tốt lành gì ở chỗ đó.

"Hôm qua Miêu lão đại cảnh cáo em đừng đi đến chỗ ngọn hải đăng." Thiện Ninh im lặng trao đổi với Hoắc Minh Diễn thông qua ngọc bát quái: "Nhưng hình như nó lại đến đó."

"Mèo là sinh vật có lòng hiếu kỳ rất cao, dù biết có nguy hiểm chúng nó vẫn sẽ đến tìm hiểu tột cùng." Sau khi phát hiện Thiện Ninh có thể biến thành mèo, Hoắc Minh Diễn đã đặc biệt tìm hiểu tập tính của mèo: "Thế nên có câu 'Lòng hiếu kì giết chết con mèo'*. Ở nơi cao tầng không nên cho mèo leo ra ngoài cửa sổ, bởi trèo được lần một nó sẽ trèo lần hai, rất có thể rơi từ trên cao xuống bị thương thậm chí tử vong." (*xuất phát từ câu thành ngữ tiếng anh: curiosity killed the cat: dùng để cảnh báo ai đó không nên tìm hiểu quá nhiều về một vấn đề nào đó kẻo rước họa vào thân)

"Em vẫn cảm thấy là nguyên do khác." Thiện Ninh nhíu mày: "Miêu lão đại rất đặc biệt."

"Nhưng nó cũng là mèo." Cũng không phải ai cũng có thể từ người biến thành mèo.

"Anh nói cũng có lý."

Lúc này cô gái chủ tiệm đã xử lý xong mọi vết thương trên người Miêu lão đại.

Cô gái chủ tiệm vui mừng nói: "Khả năng tự hồi phục của nó rất mạnh, nếu là con mèo thì chắc chắn không sống nổi, nhưng nhịp tim và hô hấp của nó đã bắt đầu bình thường trở lại, hẳn là có thể chịu đựng nổi."

Thiện Ninh mừng lắm.

Hoắc Minh Diễn nói: "Làm phiền chị rồi."

Cô gái chủ tiệm nói: "Không có gì. Tôi biết con mèo này, nó là mèo hoang bên Nam Sơn nhỉ? Tôi từng thấy nó vài lần, rất mến nó, những nó cảnh giác lắm, chưa bao giờ đi ra ăn thức ăn mèo, cũng không lộ mặt." Nhìn Miêu lão đại khắp mình trơ trụi, cô gái chủ tiệm lại khó chịu trong lòng: "Anh gặp được nó ở đâu thế? Sao nó lại thành ra thế này? Những vết thương này giống như do vũ khí sắc bén gây ra, nhìn thương tích chắc chắn không phải mèo với mèo đánh nhau. Hơn nữa bụng nó có một lượng nước rất nhỏ, miệng mũi và lông còn dính bùn cát các loại, chắc chắn là thoát ra từ trong nước."

Thiện Ninh líu lưỡi không nói nên lời.

Quả nhiên là có chuyên môn nghề nghiệp mà!

Hoắc Minh Diễn luôn ít nói. Anh suy nghĩ một lúc mới đáp: "Khi chúng tôi nhìn thấy nó đã thế này rồi, hơn nữa xung quanh có rất nhiều mèo giúp nó làm sạch máu bẩn trên người."

Cô gái chủ tiệm nói: "Nước bọt của mèo đối với bọn chúng mà nói cũng coi như một loại thuốc sát trùng sơ khai, có khả năng làm dung môi diệt trùng, có thể phòng ngừa vết thương nhiễm trùng. Nó chắc hẳn rất được hoan nghênh giữa đám mèo hoang đó, nên những con khác mới có thể giúp nó liếm chỗ đau."

Tình trạng Miêu lão đại khó có thể hoạt động như bình thường, càng không thể đưa nó về Nam Sơn. Hoắc Minh Diễn trả tiền cho cô gái chủ tiệm, tạm thời để Miêu lão đại ở lại chỗ cô để cô chữa trị cho nó.

Cô gái chủ tiệm đồng ý: "Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Hoắc Minh Diễn đưa Thiện Ninh về nhà, Thiện Lãng vẫn chưa dậy, hai người lẳng lặng trở về phòng. Thiện Ninh sáp đến hôn Hoắc Minh Diễn một cái, không tránh khỏi lại trần trùng trục ngồi trên người Hoắc Minh Diễn.

Thiện Ninh tháo nút thắt vòng ngọc bát quái trên tay Hoắc Minh Diễn ra, ôm cổ Hoắc Minh Diễn hôn hôn lên môi anh, trước khi bản thân hôn ra chuyện gì đó thì tranh thủ xoay người đi mặc quần áo.

Thiện Ninh vừa cài cúc sơ mi vừa vui mừng nói: "May mà anh là hóa thân của Liễu Hạ huệ*, không thì chúng mình đấu súng cướp cò bao nhiêu trận rồi." (*một chính nhân quân tử nổi tiếng, ôm người phụ nữ gặp nạn để sưởi ấm nhưng vững tâm không làm bậy)

Hoắc Minh Diễn giật giật mỗi, vẫn không mở miệng, đứng dậy đi vào nhà tắm. (tội nghiệp :v)

Thiện Ninh vỗ vỗ lên miệng, hồi tưởng cảm giác vừa mới hôn Hoắc Minh Diễn, đôi môi mềm mại, không hề lạnh lùng như bản thân Hoắc Minh Diễn một xíu nào.

Hoắc Minh Diễn thật ra cũng không lạnh lùng như thế.

Hoắc Minh Diễn thi thoảng cũng muốn hôn cậu.

Thiện Ninh tự an ủi xong, lại không khỏi tò mò Hoắc Minh Diễn mấy năm nay giải tỏa dục vọng thế nào. Cậu và Hoắc Minh Diễn ngủ chung non nửa tháng rồi, chưa từng phát hiện Hoắc Minh Diễn "chào cờ" buổi sáng; cậu trần trụi nằm bên Hoắc Minh Diễn, Hoắc Minh Diễn cũng chẳng có phản ứng.

Lẽ nào Hoắc Minh Diễn thật ra... không được?

Ý niệm này vừa xuất hiện, ánh mắt Thiện Ninh nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.

Nếu như Hoắc Minh Diễn thật sự không được, trách sao đây?

Thiện Ninh có hơi ngập ngừng.

Cái người Hoắc Minh Diễn này rất sĩ diện, có không được thật cũng không chịu đi khám bác sĩ. Hơn nữa coi như Hoắc Minh Diễn không phải bất lực, phỏng chừng anh cũng không hứng thú với mấy chuyện này, dù sao Hoắc Minh Diễn cực kì ưa sạch sẽ, với việc lên giường đổ mồ hôi không chừng sẽ không chịu được.

Buồn ơi là sầu.

Thiện Ninh thấp thỏm lo âu suy nghĩ cả buổi, nghĩ đến khi Hoắc Minh Diễn từ trong phòng tắm đi ra, mới giật mình hồi thần, đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Cái này có gì phải suy nghĩ chứ! Không được thật thì hỗ trợ nhau tuốt hoặc là xài dụng cụ các kiểu cũng được mà, cũng không phải cứ quện nhau vật lộn mới hứng lên.

Thiện Ninh làm xong bữa sáng thì gọi Hoắc Minh Diễn và Thiện Lãng ra ăn, lại dặn dò Thiện Lãng ngoan ngoãn ngồi trong nhà, tiếp đó theo Hoắc Minh Diễn đến trung tâm thành phố tham dự các loại hoạt động.

Chạng vạng, Thiện Ninh kéo Hoắc Minh Diễn đến cửa hàng thú cưng thăm Miêu lão đại.

Miêu lão đại hồi phục rất tốt, dù vẫn không có tinh thần, bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn dành cho thú cưng.

Cô gái chủ tiệm nói: "Nó cứ đòi chạy ra ngoài, tôi chỉ đành nhốt nó lại trước."

Trí nhớ của mèo không tệ, nơi từng đi qua một lần nó có thể chuẩn xác mà tìm đường đến lần thứ hai, cô gái chủ tiệm rất sợ nó lại liều lĩnh đến nơi nguy hiểm đó nữa.

Vì để nói chuyện với Miêu lão đại, Thiện Ninh cố ý biến về hình dạng mèo mun. Cậu đến trước cũi mèo dùng móng vuốt cào cào lồng sắt, chào hỏi Miêu lão đại: "Miêu lão đại!"

Miêu lão đại ngẩng đầu nhìn cậu.

Thiện Ninh nói: "Miêu lão đại, ông đến chỗ hải đăng đúng không?"

Miêu lão đại im lặng hạ đầu về vị trí cũ, không trả lời Thiện Ninh.

Thiện Ninh lại gọi: "Miêu lão đại Miêu lão đại!"

Miêu lão đại bị Thiện Ninh gọi phát phiền, đứng lên đi tới trước mặt Thiện Ninh nói: "Cậu chỉ cần biết đừng lại gần nơi đó là được rồi. Nhớ kĩ, nếu cậu đến nơi đó chắc chắn sẽ chết."

Thiện Ninh nói: "Nhưng ông đi cũng gặp nguy hiểm mà."

Lông Miêu lão đại bị cạo sạch sẽ, trên mình phủ đầy những vết sẹo dữ tợn đáng sợ, một số vết thương nếu như sâu hơn một chút sẽ xé rách luôn nội tạng của nó. Cô gái chủ tiệm đã dùng băng gạc băng bó những vết tương đối sâu, nhưng cơ thể đầy thương tích của nó nhìn vẫn xót mắt đau lòng.

Miêu lão đại không nói không rằng.

Thiện Ninh nói: "Bọn Tiểu Mị* vẫn cần ông. Nếu như ông xảy ra chuyện, lần sau bọn họ bị người ta bắt ai có thể đi cứu bọn họ?" (*Mị: tiếng mèo con kêu)

Miêu lão đại quay đầu nhìn về hướng cửa chính, nhìn ánh mặt trời sáng rực và đường phố vắng tanh bên ngoài.

Rất lâu sau, Miêu lão đại mới nói: "Được, ta sẽ không đi nữa."

*

Bảy ngày kỉ niệm liên bang liên tiếp đã qua, sự náo nhiệt bên này vịnh kết thúc, Hoắc Minh Diễn cũng không cần phải chạy đến trung tâm thành phố nữa.

Mà phần lớn vết thương trên người Miêu lão đại đã khép miệng, có điều lông trên người vẫn chưa mọc ra.

Miêu lão đại trụi lủi trở lại Nam Sơn, thế nhưng chẳng có con mèo nào cười nhạo nó.

Bọn nó đều mừng đến phát khóc.

Miêu lão đại ngồi giữa chúng nó, nhìn chúng cười tươi, nhìn chúng khóc lóc, qua rất lâu, nó mới ngoảnh đầu nhìn về hướng biển.

Ngọn hải đăng rất cao.

Dù cho cách rất xa cũng có thể trông thấy.

Miêu lão đại nhìn đến xuất thần.

Một chú mèo con dùng móng vuốt kéo kéo Miêu lão đại.

Miêu lão đại quay đầu nhìn nhóc mèo kia.

Mèo con mềm mại kêu: "Meo meo~"

Mèo con nũng nịu dựa vào người nó cọ cọ, không hề cảm thấy vẻ ngoài trụi lủi của nó xấu xí chút nào.

Miêu lão đại nâng móng vuốt đặt lên đầu Miêu lão đại.

"Ta sẽ không đi nữa." Miêu lão đại cam đoan.

Dù tận đáy lòng có loại cảm giác mong muốn bất chấp thể xác và linh hồn có bị xé toạc đi chăng nữa, nó cũng không thể đi nữa.

Nó là thủ lĩnh của bọn chúng.

Bọn chúng cần nó.

Công việc không bận rộn, Miêu lão đại cũng bình phục "xuất viện", cuộc sống của Thiện Ninh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Trong bình-thường lại có chỗ bất-bình-thường.

Tỉ như Thiện Lãng đã ở chỗ cậu một tuần, buổi tối mẹ kế gọi điện đến nói ngày kia bọn họ rảnh, muốn đến đón Thiện Lãng về.

Thiện Ninh cùng Thiện Lãng vội vàng về phòng trọ bên kia ngay trong đêm, lại quét dọn từ trong ra ngoài căn phòng trọ đầy bụi bặm vì mấy ngày không ai ở, dọn sạch nguyên liệu nấu ăn chưa dùng hết trong tủ lạnh, đến siêu thị và chợ nông sản gần đó mua ít đồ tươi mới nhét vào tủ lạnh.

Thiện Ninh dặn dò Thiện Lãng: "Em đừng bật mí bí mật của anh."

Thiện Lãng nghiêm túc gật đầu.

Mấy ngày sống chung, Thiện Lãng cảm thấy Hoắc Minh Diễn không giống kiểu "con ông cháu cha", không kiêu căng coi thường người khác, ở chung với Thiện Ninh cũng rất gần gũi. Nhưng giữa Hoắc Minh Diễn và bọn họ vẫn còn chênh lệch quá xa, Thiện Lãng dù sao vẫn khó tránh khỏi lo lắng bọn họ không duy trì được lâu.

Quan hệ của họ vẫn chưa được coi là vô cùng vững chắc, nếu ba mẹ biết được nói không chừng sẽ gặp trắc trở.

Thế nên cứ giấu trước thì tốt hơn.

Ý định của hai anh em đạt tới thống nhất, Thiện Ninh xoa xoa đầu Thiện Lãng: "Trưa mai anh với em đi chọn máy tính. Hai hôm nay anh xem trước cho em ở nội thành rồi, chọn mấy cái tính chất tốt so với tầm giá, em đi xem coi thích cái nào, mua xong đúng lúc có thể mang về nhà luôn.

Thiện Lãng lấy điện thoại ra cho Thiện Ninh xem tài khoản của mình: "Anh hai, em cũng gom được hơn hai ngàn đồng* rồi, em có thể tự bỏ ra hai ngàn." (*khoảng 7 triệu VNĐ)

Trẻ con có thể tự kiếm được tiền, lại còn chịu lấy ra tiêu, Thiện Ninh đương nhiên sẽ không đả kích sự tích cực của cậu nhóc.

Thiện Ninh lấy làm hài lòng gật đầu: "Được, em bỏ ra hai ngàn."

Thiện Lãng nhiệt tình hứng khởi mở máy tính lên chơi.

Hai ngày chớp mắt trôi qua.

Ba Thiện và mẹ kế Thiện Ninh sáng hôm ấy rời nhà, từ thị trấn tới khu Tây Thành thì đã hơn mười giờ. Thiện Ninh còn phải đi làm, Thiện Lãng ngoan ngoãn ở nhà đợi ba mẹ Thiện đến.

Buổi trưa tan ca Thiện Ninh quay về phòng trọ, trong phòng tỏa ra làn hương thơm.

Sở trường của mẹ kế là món thịt kho tàu, chọn thịt ba chỉ nạc mỡ xen lẫn, cắt thành từng khối nhỏ đồng đều, nấu cùng với nước tương đậm đà cho đến khi bóng nhẫy thơm nức, bất kể là bề ngoài hay hương vị đều có thể khơi dậy cơn thèm ăn trong người.

Thiện Ninh về đến nhà, cởi áo khoác đồng phục, đến nhà bếp hỏi có cần giúp một tay hay không.

Mẹ kế nói: "Đi làm nửa ngày rồi, còn đòi phụ gì chứ, ra ngoài ngồi đi. Xong ngay giờ đây, ra nói chuyện với ba con đi."

Thiện Ninh trở lại phòng khách xem tivi cùng ba Thiện. Phòng trọ không lớn, nhưng chim sẻ nhỏ con ngũ tạng vẹn toàn (nhỏ nhưng đầy đủ), lại được quét tước sạch sẽ, khi đến ba mẹ Thiện đã quan sát từ trong ra ngoài, cảm thấy rất tốt, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Ba Thiện chỉnh nhỏ âm lượng tivi, hỏi Thiện Ninh: "Công việc giờ thế nào?"

"Cũng khá ạ, quá thoải mái luôn." Thiện Ninh mỉm cười nói: "Ở đó con là thủ lĩnh, không có cơ hội đụng độ bên trên, sẽ không chuốc họa vào thân."

"Thế thì tốt." Ba Thiện thời thanh niên đã từng chịu thua thiệt vì tuổi trẻ nông nổi, bây giờ tính cách trở nên cẩn thận hơn. Ông khuyên nhủ: "Con làm cái vụ múa máy* kia, ba và mẹ con đều thấy, cũng không tệ lắm. Có điều đừng nên quá nổi trội, con còn trẻ tuổi, chơi quá trội sẽ khiến người ta ghen ghét." (*ba Thiện nhắc đến hoạt động nhảy flashmob Thiện Ninh tổ chức cho đại đội ở chương 16 và 21)

Thiện Ninh gật đầu đồng ý.

Thiện Ninh từng uống bia với hiệu trưởng, biết hiệu trưởng và ba Thiện là bạn học, bọn họ trước kia hăm hở hăng hái, đều muốn làm sao để có thể ngẩng đầu. Sau đó hiệu trưởng thành hiệu trưởng, ba Thiện vẫn phí hoài ở thị trấn nhỏ.

Hiệu trưởng nói: "Thật ra bọn chú đều rất tiếc cho ba cháu."

Thiện Ninh cũng cảm thấy tiếc thay.

Ba cậu khi còn trẻ thích lầm người, bị đả kích đến không gượng dậy nổi. Trên người ba cậu cũng không tìm lại được dáng hình năm đó, tấm lưng ông chẳng biết tự khi nào lại bắt đầu lom khom, nói chuyện cũng chậm rì rì, học sinh gọi ông là "quý ngài chậm chạp". Bình thường chịu thiệt thòi thế nào, ông đều quen giấu nhẹm không nói, ở nhà cũng chẳng nói nhiều, nếu không nhờ gặp được mẹ kế, hai ba con cậu chắc sẽ im lặng nhìn nhau cho đến khi cậu trưởng thành.

Ngày xưa khi nhà họ Lục ra mặt, Thiện Ninh nhìn thấy tương lai của chính mình qua ba cậu.

Ba cậu cũng từng tốt nghiệp trường danh giá.

Cũng từng có khát vọng mạnh mẽ.

Thiện Ninh không muốn cam phận.

Thiện Ninh đi nghĩa vụ, đến nơi nguy hiểm nhất, làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, dù cho cửu tử nhất sinh cũng chưa bao giờ e sợ. Cậu có trí óc tốt, năm thứ hai đã có thể dẫn đội, ba năm tiếp theo lập được không ít công trạng lớn nhỏ. Mặc dù sau khi đổi nghề vì ầm ĩ một trận gay gắt mà bị đẩy đến khu Tây Thành kiểm điểm, cũng không hoàn toàn bị vứt bỏ, bằng không cậu sẽ chẳng thể nào vừa đến khu Tây Thành liền trở thành đội trưởng, cấp trên còn mặc cậu lăn qua lăn lại.

Đợi cậu "kiểm điểm" đủ rồi, chuyển tới đơn vị khác dễ như trở bàn tay.

Thời gian đi nghĩa vụ ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng nói cậu là một tên điên.

Cậu không sợ chết.

Cậu sợ sống mà không có tự do, cậu sợ một câu nói của người khác có thể quẫy nhiễu cuộc sống của bạn, quyết định sinh tử của bạn.

Dựa vào đâu chứ?

Dựa vào việc bạn yếu hắn mạnh.

Người yếu thế sẽ phải chịu đòn.

Thiện Ninh nói: "Con có chừng mực. Chuyện này cũng không chỉ một mình con lộ mặt, là việc của cả khu Tây Thành, mọi đơn vị ở khu Tây Thành đều rất cố gắng. Bên đài truyền hình cũng muốn chọn ra người để tăng sức ảnh hưởng trên truyền thông internet ở bên vịnh chúng con, hơn nữa tiếp đó con và khu Tây Thành đồng thời lộ mặt trên Pháp trị trực tuyến, bọn họ muốn ké một ít độ hot, nên mới vận dụng mọi con đường đẩy mạnh hoạt động lần này của chúng con. Nói trắng ra, con chỉ là bắt kịp thời cơ tốt mà thôi."

Ba Thiện nghe Thiện Ninh phân tích như thế, hơi yên tâm một chút: "Trong lòng con hiểu rõ là tốt rồi."

Lúc này mẹ kế bưng cơm ra, gọi bọn họ lên bàn ăn cơm.

Người một nhà tình cảm hòa thuận quét bữa cơm, mẹ kế cười tươi lên tiếng: "Tiểu Ninh, ba mẹ tính cuối năm ra đây mua nhà, sẵn dịp mẹ và ba con cũng coi như còn trẻ có thể vay tiền để lo liệu mua nhà sớm. Mua căn ba phòng, mẹ và ba con một phòng, con và em trai mỗi đứa một phòng."

Thiện Ninh hơi bất ngờ, gật đầu nói: "Giá nhà sẽ càng ngày càng cao, mua được thì tốt lắm." Thiện Ninh tính toán số tiền gửi tiết kiệm, trừ đi phần Hoắc Minh Diễn cấp cho, nhíu nhíu mày: "Con không cầm nhiều tiền, cuối năm sơ sơ chỉ có chừng mười vạn*." (*khoảng 35 triệu VNĐ)

Mẹ kế nói: "Không cần con đưa tiền, con giữ mười vạn này để dành kết hôn đi. Con cũng không còn nhỏ, nên suy tính một chút. Mẹ và ba con làm việc hơn nửa đời người, tiền lương bình thường đều tiết kiệm, gom góp lại chắc không đủ mua căn hộ tốt ở trung tâm thành phố, nhưng vẫn có thể mua một căn ba phòng ngủ một phòng khách ở ngoại ô có giao thông thuận tiện."

Thiện Ninh im lặng lắng nghe.

Mẹ kế nói: "Căn nhà này đứng tên mẹ và ba con, nếu ngày nào đó ba mẹ ra đi, thì chia đều cho hai anh em con. Sau này các con có bản lĩnh ra ngoài mua nhà thì tự mua; nếu giá nhà đất tăng cao quá mua không nổi, vậy thì về đây chen chúc với ba mẹ. Mẹ và ba con không thiên vị đứa nào, con và Tiểu Lãng đều như nhau. Hai anh em con không ý kiến chứ?"

Thiện Ninh và Thiện Lãng đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu.

Bọn họ có thể ý kiến ý cò gì chứ, bọn họ cũng chẳng đem ra được bao nhiêu tiền. Ba mẹ bỏ tiền mua nhà, bằng lòng cho ai là chuyện của ba mẹ, huống chi ba mẹ Thiện lại không thiên vị. Mua được thì tự mua, không mua nổi thì sống cùng ba mẹ, hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân!

Chuyện mua nhà thuận lợi bàn xong, ba Thiện và mẹ kế vui vẻ đưa Thiện Lãng về thị trấn.

Trước khi đi mẹ kế lại kéo tay Thiện Ninh dặn dò: "Công việc trong thành phố vịnh của con, so với trên trấn thuận lợi hơn, non nửa năm này con để ý một chút, xem coi có căn hộ nào thích hợp không. Mới hay cũ đều được, giá cả và vị trí phù hợp là được rồi."

Thiện Ninh tiễn ba mẹ và em trai, rồi tới chỗ Hoắc Minh Diễn.

Hai đêm rồi Thiện Ninh không ở lại, sắc mặt Hoắc Minh Diễn xấu tệ, hơi mất tinh thần. Thiện Ninh vội vàng nấu cho anh ít canh bổ khí an thần, dụ dỗ Hoắc Minh Diễn uống một chút, mới khiến sắc mặt Hoắc Minh Diễn trông tốt hơn.

"Ba mẹ em đã về chưa?" Hoắc Minh Diễn hỏi.

"Về rồi, bọn họ sắp khai giảng, phải chuẩn bị tài liệu, chuẩn bị đón tân binh, còn phải đi thăm hỏi mấy học sinh có ý định nghỉ học, bận rộn lắm, không thể nán lại lâu." Thiện Ninh nói.

Hoắc Minh Diễn nói: "Lần tới chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm, thì nói tôi là bạn tốt của em hoặc đồng nghiệp cũng được."

Thiện Ninh suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "Ăn cơm không ổn lắm đâu."

Hoắc Minh Diễn nhìn cậu.

Thiện Ninh nói: "Khẩu vị của họ rất nặng, anh ăn cơm với họ thể nào cũng không ăn cái này không ăn cái nọ, trông sầu hết cả người."

Sắc mặt Hoắc Minh Diễn lại xấu tệ.

Thiện Ninh lập tức nói: "Vậy lần tới em mời họ đến, em làm ít món anh thích anh, bày hết trước mặt anh!"

Hoắc Minh Diễn kiên trì giữ vững quan điểm của mình: "Tôi không kén chọn như thế."

Thiện Ninh dè dặt nói: "Nhà em ngồi xuống ăn cơm không có thói quen chia đĩa, ngay cả đũa gắp đồ ăn chung cũng không dùng..."

Hoắc Minh Diễn: "..." (rén liền)

Thiện Ninh nói: "...Các gia đình thông thường đều ăn uống như vậy." Cậu không cố ý khiêu khích Hoắc Minh Diễn.

Hoắc Minh Diễn không lên tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiện cưa: luôn không cẩn thận làm tổn thương trái tim nhỏ của bà xã

Hoắc mĩ nhơn: ... tôikhông bị tổn thương *rút tập vở nhỏ ra ghi thù*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net