Chương 26: Chuyên gia Đinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

===Edit: Thảo Linh===

Lễ kỉ niệm liên bang lần thứ hai kết thúc, những ngày chán ngấy của Thiện Ninh và Hoắc Minh Diễn cũng kết thúc. Thiện Ninh dẫu sao cũng là thủ lĩnh của đại đội quản lý đô thị, cậu vừa đi, đại đội quản lý đô thị như rắn mất đầu, mọi người đều ngày ngày ngóng trông cậu quay lại.

Cũng không hẳn là có chuyện gì cần Thiện Ninh quyết định, mà vì thiếu Thiện Ninh trấn thủ thì không có cảm giác an toàn.

Ngày thứ nhất Thiện Ninh đi làm lại, cùng lão Thành lái xe đi tuần tra phố Tây Hương*. (*西 phía Tây; hương thơm)

Phố Tây Hương là phố cổ, cũng là con phố phồn thịnh nhất khu Tây Thành trước đây, vì bán hương liệu nên được đặt tên theo, có mấy cửa hàng hương liệu có thể nói là "mùi hương khó cầu".

Thiện Ninh lái xe, lão Thành ngồi bên cạnh, miệng anh ta không rỗi rãi, vừa nhìn ra ngoài vừa nói với Thiện Ninh: "Cậu biết không, giá đất nơi này từng có dạo tăng cao, bao nhiêu người muốn mua cũng mua không nổi. Giờ thì thảm rồi, bán cũng bán chẳng xong. Thế mà hai ngày trước có người mua một sân vườn cũ, nghe đâu từ thủ đô tới, cũng coi như bạn đồng liêu của tôi với lão Khổng, có điều thời điểm anh ta vào đội điều tra đặc biệt thì tôi và lão Khổng bị chuyển đi mất rồi."

Thiện Ninh nói: "Còn có chuyện này à."

Lão Thành gật đầu: "Lão Khổng phụ trách hồ sơ đầu vào, lãnh đạo cũ còn đặc biệt gọi điện bảo lão Khổng để ý hơn một chút." Anh ta thấy Thiện Ninh điềm nhiên bình thản, từ đầu đến cuối không hỏi thêm điều gì, bản thân lại chẳng nhịn được: "Cậu biết tại sao anh ta đến bên này vịnh không?"

Thiện Ninh nói: "Muốn nói cứ nói, không cần tém đâu."

Lão Thành: "..."

Lão Thành thở dài một tiếng: "Cậu cái đồ nhạt nhẽo này, chả ra dáng thanh niên tí nào."

"Nêu tôi là kiểu cái gì cũng tò mò, ông cũng chẳng vui vẻ chém gió với tôi." Thiện Ninh hờ hững nói.

"Cũng đúng." Lão Thành cảm thấy Thiện Ninh nói rất có lý.

Con người anh ta là thế, dắt không đi, đuổi không lùi, ai đến cũng không làm gì được anh ta. Nhưng anh ta lại hết cách với Thiện Ninh, Thiện Ninh so với anh ta còn ngang tàng và cứng đầu hơn, khả năng ưu việt, kín miệng, ai dưới trướng cậu đều tín phục.

Lão Thành đã từng gặp người như thế trước đây, là đội trưởng đội điều tra đặc biệt của họ, một người trung niên văn nhược* nho nhã lịch thiệp, chính là kiểu người nếu nói nhiều hơn hai câu sẽ làm người khác lo lắng anh ta mệt đến độ ho ra máu. (*vẻ yếu đuối của văn sĩ)

Nhưng tất cả mọi người đều nghe lời anh ta.

Dẫu rời đơn vị bao nhiêu năm, lão Thành vẫn luôn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy gặp đội trưởng. Anh và lão Khổng như nghé con mới sinh chẳng sợ cọp*, thẳng thừng chạy đến đội điều tra đặc biệt báo danh. Đội trưởng chỉ ngồi đó như thế nghe họ hùng hồn dõng dạc nói, bọn họ đều cho rằng đội trưởng thoạt trông không quá khó gần, nhưng vừa bị đội trưởng nhẹ nhàng liếc nhìn thì bọn họ đã theo bản năng im bặt không hó hé. (*ý nói trẻ tuổi không lo lắng sợ sệt gì, dám nghĩ dám làm)

Cảm giác này không phải là sợ hãi.

Nhưng là kiểu yên lặng kính cẩn một cách tự phát từ tận thâm tâm.

Thiện Ninh và đội trưởng khác nhau, con người Thiện Ninh này hoạt bát hơn, không có loại cảm giác "không ăn khói lửa nhân gian".

Thiện Ninh có thể lôi kéo tất cả mọi người nhốn nháo vui đùa, có thể cùng bọn họ đến quán vỉa hè tuốt xiên que uống rượu bia, có thể vì mọi người mà dẫn đầu trong mỗi buổi tụ tập của đơn vị. Con người Thiện Ninh này có nghĩa khí, cũng có ý tứ, người như vậy nhân duyên không bao giờ kém.

Tuy bình thường lão Thành ưa ba hoa khoác lác, nhưng cũng có những chuyện không phải với ai cũng ba hoa được.

Tỉ như chuyện hôm nay, với người khác anh ta đừng hòng mở miệng, chỉ nói với Thiện Ninh mà thôi.

Lão Thành đếm từng cái từng cái số nhà ngoài cửa sổ, đến số 12 phố tây Hương thì hô ngừng: "Chính là nơi này." Anh ta chỉ vào biển số của căn nhà số 12 đang đóng kín: "Vị đồng liêu không có duyên làm bạn đồng liêu với chúng tôi hôm kia chuyển đến đây. Anh ta họ Đinh, tên Đinh Sơn Minh*, trước đây là một họa sĩ, sau lại được đặc biệt thu nạp vào đội điều tra đặc biệt, không đến bộ đội nhận huấn luyện, thuộc hàng chuyên gia." (*họ Đinh, trai tráng; : núi; : tiếng chim kêu)

Thiện Ninh đưa mắt nhìn cánh cổng chính đóng chặt.

Biển số nhà màu xanh da trời có phần cũ kỹ, bên trên có vết rỉ sét nhàn nhạt. Trên bờ tường không quá cao phủ đầy cây dây leo, tiết trời đương giữa hè, lá của bụi dây leo kia một màu xanh thẫm vô cùng bắt mắt.

"Rất an tĩnh." Thiện Ninh đánh giá.

"Nơi này chuyển đi thì chuyển đi, cho thuê thì cho thuê, có thể không an tĩnh ư?" Lão Thành nói: "Nghe nói anh ta tự thân xin đến đây, chính là muốn an tĩnh còn gì."

"Dính vào con đường đó, gặp phải chuyện gì cũng không ngạc nhiên."

"Đúng." Lão Thành gật đầu: "Lão Khổng nói trong nhà anh ta xảy ra chuyện. Cũng không biết kẻ khốn nạn nào tiết lộ thông tin người nhà của anh ta, vợ con anh ta đều bị giết chết. Nói ra ngoài là đột nhập cướp của, trên thực tế là ác ý trả thù. Vị chuyên gia Đinh này mấy năm nay tham gia không ít vụ án lớn, trong phút chốc không tra ra được nguyên cớ."

Thiện Ninh nhíu mày.

Cậu nói: "Kẻ xuống tay với người vô tội thật quá tàn nhẫn."

"Tóm lại chúng tôi để ý hơn một chút." Lão Thành nói: "Bất kể gặp phải bao nhiêu chuyện, thật sự xảy ra trên chính bản thân mình thì vẫn không thể chịu nổi. Chuyên gia Đinh này chẳng thể nào tiếp tục công tác nữa mới xin nghỉ bệnh, chuyển nhà đến nơi phố Tây Hương này."

"Vậy được, chúng ta thường ngày qua đây tuần tra nhiều hơn."

Thiện Ninh và lão Thành đang nói, thiết bị liên lạc trong xe tuần tra(1) đổ chuông.

Thiện Ninh nhấn bắt máy, giọng nói ngọt ngào của em gái nối máy lập tức truyền ra: "Đội trưởng, gần chỗ các anh có người khiếu nại, nói số 12 phố Tây Hương hai ngày nay lén lút đào hầm, các anh đến kiểm tra thử số 12 phố Tây Hương coi có giấy phép không nha."

Trùng hợp vậy luôn?

Thiện Ninh đáp lại: "Được."

Thiện Ninh nói sự tình cho lão Thành biết, lão Thành cùng cậu xuống xe: "Chắc là có giấy phép rồi, chẳng qua chúng ta đúng lúc đến gặp thì ra là người quen."

Thiện Ninh gật đầu.

Hai người đến số 12 phố Tây Hương, Thiện Ninh nhấn chuông cửa.

Nhấn một hồi lâu cũng không có phản ứng.

Lão Thành tinh mắt, chỉ cho Thiện Ninh dây điện của chuông cửa.

"Bị cắt mất rồi."

"Thảo nào." Thiện Ninh thu tay về không nhấn chuông nữa.

Nghe lão Thành nói nội tình xong, Thiện Ninh cũng không cảm thấy kỳ lạ. Ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ chịu không nổi, không muốn giao thiệp với người khác cũng là lẽ thường tình.

Nhất là dường như địa vị trước đây của vị chuyên gia Đinh này không hề thấp, mặc dù quyết định nghỉ bệnh cũng không tránh được có người tìm tới cửa.

Chuyên gia Đinh rõ ràng không muốn gặp bất kì ai.

Lúc này, một cụ bà đi mua thức ăn về thấy đồng phục của Thiện Ninh và lão Thành thì tiến đến nói: "Các anh tới quản lý cái vụ đào hầm kia à?"

Thiện Ninh gật đầu nói: "Đúng ạ, mới nhận được tố cáo nên tới xem tình hình trước."

"Vụ này phải quản lý đó! Anh coi nhà của bọn tôi gần nhau như vậy, nhà hắn thấp còn đỡ, nhưng của chúng tôi cao đến sáu tầng lận, gần hai mươi mấy hộ gia đình, nếu như bị hắn đào sập nền, chúng tôi biết đi đâu đây?" Vẻ mặt cụ bà lo lắng: "Ở đây lại chẳng cần tích trữ rau cải trắng gì sất, đào một cái hầm làm gì? Anh phải nói cho ra nhẽ với cái người này."

Thiện Ninh đồng ý: "Không thành vấn đề, cháu sẽ cho anh ta biết ý kiến của mọi người."

Cụ bà nói: "Bây giờ chuông cửa cũng không ấn được, hôm qua chúng tôi đến tìm hắn, hắn cũng không thèm để ý, gần mười giờ công nhân đến chúng tôi mới chặn được hắn. Nhưng người này vô cùng quái đản, không để ý chúng tôi, đóng sầm cửa lại rồi đi vào. Sắc mặt u ám, trông khiếp lắm! Nếu như chúng tôi tự có thể thương lượng, cũng sẽ chẳng phiền các anh chạy một chuyến đến đây."

Thiện Ninh nói: "Không sao đâu ạ, không phiền gì hết, đây vốn là việc chúng cháu phải làm." Cậu tiễn chân cụ bà, quay đầu nhìn về phía lão Thành đang ngậm điếu thuốc đứng một bên không liên quan: "Quay về xe đi, đừng hút thuốc ở ngoài, tránh lại bị người khác khiếu nại. Tiền thưởng của ông mỗi tháng còn dư chưa tới vài xu, chẳng phải chính là bởi cái tật phì phèo không cai được à? Mấy ngày trước Tiểu Tề còn cố ý đến nói tôi muốn chuyển tổ, vợ cậu ta sắp mang thai, cậu ta không thể hút thuốc gián tiếp từ anh quá nhiều."

Lão Thành dúi tắt điếu thuốc lá trong tay, ném vào cái thùng rác bên đường.

Thiện Ninh nói: "Cũng sắp mười giờ rồi, chúng ta về xe đợi công nhân thi công tới."

Lời cụ bà quả nhiên không sai, gần mười giờ có một chiếc xe tải nhỏ chạy tới, mấy người công nhân bộ dạng trẻ khỏe từ trên xe bước xuống. Bốn người xuống sau đi ra đằng sau chuyển đồ đạc xuống xe, người xuống đầu tiên thì rút điện thoại ra gọi điện.

Bốn công nhân phụ trách chuyển đồ vác xi-măng, cát và dụng cụ thi công trên xe xuống.

Thiện Ninh gọi lão Thành, hất hất cằm, ra hiệu cho lão Thành nhìn năm người công nhân kia.

Lão Thành đi tới lấy thẻ công tác ra, chờ người công nhân gọi điện cúp máy xong liền hỏi: "Chúng tôi hôm nay nhận được khiếu nại, nói ở số 12 phố Tây Hương này có người lén đào hầm. Việc này là các anh nhận đúng không?"

Công nhân kia gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua chúng tôi bắt đầu thi công cho Đinh tiên sinh."

Lão Thành theo thông lệ hỏi tiếp: "Có giấy phép và bản vẽ thi công không?"

Công nhân kia gật đầu lia lịa: "Có chứ, đây chính là ban xây dựng thành phố phê duyệt, không có giấy phép chúng tôi nào dám thi công." Anh ta quay lại xe, lấy bản vẽ thi công đã thuộc nằm lòng ra cho lão Thành kiểm tra: "Anh xem đi, đây chính là bản vẽ thi công, hầm không lớn lắm, chủ yếu là đào ở khu vực vườn hoa, sẽ không đào trúng nơi chịu lực, càng không ảnh hưởng đến hàng xóm bên cạnh."

Lão Thành gật gật đầu, đang định trả bản vẽ lại cho người công nhân thì chợt nghe tiếng cổng chính sau lưng kẽo kẹt mở ra.

Thiện Ninh ngoảnh đầu nhìn, thấy một người trung niên gầy guộc. Ngũ quan người trung niên vốn rất tuấn tú, tiếc rằng y cực kì gầy, gầy đến mức chỉ còn một lớp da mỏng bọc lấy xương cốt, dưới mắt còn có một quầng thâm, cả người thoạt trông vừa thiếu sức sống vừa rất u ám.

Vị này hiển nhiên chính là "Chuyên gia Đinh" mà lão Thành nhắc đến.

Sinh khí trên người y đang hao mòn.

Người trung niên này tuy còn sống, nhưng đã bước một chân vào quan tài.

Chân mày Thiện Ninh nhướng lên.

Dáng vẻ con người không phải nhất thành bất biến*, nhưng sẽ theo những việc đã trải qua mà không ngừng thay đổi. Mà người trung niên này rõ ràng đã đi đến đáy thung lũng của cuộc đời, gia đình y xảy ra chuyện, cũng vô phương tiếp tục công việc đã từng đảm nhận. (*Đã hình thành thì không thay đổi)

Cuộc sống của y đã đình trệ.

Thiện Ninh tiến đến chào hỏi đối phương, lấy thẻ công tác của mình ra: "Chào ngài, tôi từ đại đội quản lý đô thị khu Tây Thành, có người khiếu nại ngài bí mật đào hầm, chúng tôi đến kiểm tra một chút xem ngài có giấy phép của ban xây dựng thành phố không."

Chuyên gia Đinh liếc nhìn Thiện Ninh, lại chuyển sang lão Thành bên cạnh, tiếp đó liền thu lại ánh mắt, dùng chất giọng khàn khàn nói: "Chờ đã."

Thiện Ninh gật đầu.

Chuyên gia Đinh lại chuyển hướng sang năm người công nhân bên cạnh: "Vào đi."

Nhóm công nhân thi công nhanh nhảu chuyển xi-măng và dụng cụ thi công vào trong.

Chuyên gia Đinh cũng đi vào.

Thiện Ninh nói với lão Thành: "Tôi cứ cảm thấy anh ta vừa quét mắt đã nhìn thấu cả người tôi rồi."

"Có khả năng." Lão Thành cũng mơ hồ có loại cảm giác này: "Anh ta chắc chắn có điểm đặc biệt, nếu không thì cũng chẳng được ưu ái chiêu mộ đến đội điều tra đặc biệt."

Thiện Ninh không nói nữa, bởi cậu đã thấy chuyên gia Đinh trở ra.

Chuyên gia Đinh đưa giấy phép của ban xây dựng thành phố cho Thiện Ninh.

Thiện Ninh lia mắt qua một phần rồi gửi lại cho em gái nối máy, để cô nàng gửi giấy phép và bản vẽ thi công cho người khiếu nại.

Cậu trả giấy phép lại cho chuyên gia Đinh.

Chuyên gia Đinh không nhiều lời với bọn họ, quay người vào nhà.

Thiện Ninh cũng quay người định cùng lão Thành về xe tuần tra, nhưng lại cảm thấy ngọc bát quái nơi cổ tay đột nhiên rung động.

"Quẻ Đoài, cửu ngũ."

Thiện Ninh: "..."

Ngọc bát quái này đúng là xuất quỷ nhập thần mà.

Bây giờ không giống ngày trước, Thiện Ninh hiện tại đã là người vinh dự đọc qua rất nhiều sách cổ về tướng thuật, thêm cả cái "nhóm chat Tu Hành" kia nữa, đối với "trí tuệ nhân tạo" ngàn năm trước truyền xuống đã có nhận thức căn bản, đối với tượng quẻ nó nhắc tới cũng đã thuộc nằm lòng.

Quẻ Đoài này thượng hạ đều là Đoài(2), ngụ ý là "vui vẻ". Vốn là một tượng quẻ rất cát lợi, mọi sự đều không thể quá mức hoặc là "bất chính".

Hào cửu ngũ trong quẻ Đoài chính là "Phu vu bác, hữu lệ", đại ý là bị tiểu nhân dụ dỗ, tin tưởng kẻ tiểu nhân, lại vui vẻ với hắn, sẽ có nguy hiểm. Đổi thành thuyết pháp có thể nói thế này: nếu như giao phó lòng tin cho kẻ có ác ý chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Thiện Ninh dừng bước, nhìn lại số 12 phố Tây Hương. Tượng quẻ này và Đinh tiên sinh có liên quan sao? Liên quan đến cái gì thế? Lẽ nào có liên quan đến cái chết của vợ con Đinh tiên sinh?

Nếu ngọc bát quái đã gợi ý, Thiện Ninh đương nhiên không thể mặc kệ ngồi xem. Cậu còn muốn trao đổi thêm với ngọc bát quái, củng cố "tình cảm" một chút, dù sao thì Hoắc Minh Diễn còn phải cậy nó bảo vệ cơ mà!

Có điều xét đến trạng thái tinh thần của Đinh tiên sinh, Thiện Ninh thu bước chân quay lại tìm người kia. Cậu cũng chẳng thể thẳng thừng nói với Đinh tiên sinh tôi có khả năng nhìn thấy linh hồn của con trai anh, anh cho tôi vào trong tìm thử đi!

Lão Thành để ý Thiện Ninh ngừng lại bèn hỏi: "Sao thế?"

Thiện Ninh nói: "Không sao, cảm thấy khó chịu quá thôi. Một người đang khỏe mạnh tự nhiên gầy sọp thành như vậy, rõ là vô cùng đau khổ."

Lão Thành yên lặng một lúc mới tiếp: "Đổi là ai cũng đau khổ."

Thiện Ninh quay về xe tuần tra, in ra đơn phản hồi khiếu nại mà em gái nối máy gửi cho, nói với lão Thành: "Ngày mai chúng ra phải quay lại, phản hồi kết quả điều tra với người khiếu nại." Nhận được tố cáo khiếu nại không phải cứ giải quyết xong chuyện là được, còn phải đến tìm người tố cáo, người khiếu nại kí tên lên biên bản xử lý mới coi như hoàn tất.

Lão Thành gật đầu nói: "Mỗi ngày đều toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vầy, thật vô nghĩa."

Thiện Ninh nói: "Ông còn muốn ngày nào cũng gặp vụ án siêu to khổng lồ à? Đừng nói chúng ta thân là đại đội quản lý đô thị, lão Khổng cho dù đứng cạnh xe tuần tra còn bị gọi đi chọc tổ ong vò vẽ kia kìa."

Lão Thành nói: "Cũng đúng."

Thiện Ninh bận rộn cả ngày, về đến nhà còn nhớ nhung chuyện số 12 phố Tây Hương. Sau bữa ăn tối, Thiện Ninh thương lượng với Hoắc Minh Diễn rằng muốn đến phố Tây Hương xem thử, Hoắc Minh Diễn không lên tiếng.

Thiện Ninh ngồi trên người Hoắc Minh Diễn, nhắm vào môi anh hôn hôn hôn, hôn đến khi Hoắc Minh Diễn không nhịn được giữ eo cậu lại, không cho cậu loi nhoi nữa.

Hoắc Minh Diễn không bằng lòng lắm nhưng chẳng lay chuyển được Thiện Ninh, chỉ có thể nắm cổ tay Thiện Ninh hôn lên. Thiện Ninh gần đây hay giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng, vừa biến thành mèo liền dụi vào lòng Hoắc Minh Diễn, cái đuôi bông bông quét lại quét, cái đầu bông bông cọ lại cọ.

Hoắc Minh Diễn không bị Thiện Ninh lừa phỉnh, nghiêm mặt dặn dò: "Không được mạo hiểm."

Cái đầu nhỏ của Thiện Ninh gật gù hết sức thành thật: "Có thể mạo cái gì hiểm chứ, vị chuyên gia Đinh kia ốm nhom, còm cõi đến mức em nghi anh ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm đâu."

Hoắc Minh Diễn bấy giờ mới thả Thiện Ninh đi.

Phố Tây Hương về đêm rất an tĩnh. Thiện Ninh chạy dọc theo sườn đồi, im hơi lặng tiếng phóng qua bờ dốc thấp, trông thấy một ngọn đèn sáng choang xa xa phía trước.

Chạy đến gần xem thử, ra là một tiệm may kiểu cũ, mặt tiền rất nhỏ, không có cửa mở ra ngoài, chỉ trổ một khung cửa sổ, trên song cửa treo một tấm bảng gỗ viết tay, viết ba chữ "Tiệm May Mặc" thường thường, phía dưới lại đề ba hàng chữ nhỏ xinh đẹp, "làm trang phục" "vá trang phục" "sửa trang phục".

Thiện Ninh liếc nhìn bên trong, thấy một cụ bà ngồi đó, đang bận rộn cầm một cái đế giày, hình như đang làm giày.

Cụ bà không chú ý Thiện Ninh bên ngoài, mà con chó nhà đang nằm dưới chân cụ bà lại khịt mũi một cái, tinh thần hăng hái đứng lên. Nó chạy vèo đến cạnh cửa sổ, nhảy lên ghế nhoài người trên bàn may, kêu gâu gâu gâu với Thiện Ninh ngoài cửa sổ.

Thiện Ninh có thể nghe hiểu lời Miêu lão đại, nhưng đụng phải con chó đang gâu gâu gâu với mình thì thật sự không biết nó đang nói cái quái gì.

Đại khái là cảm thấy có con mèo xông vào địa bàn của mình, muốn sủa để dọa cậu bỏ đi?

Cụ bà ngẩng đầu thoáng nhìn ra ngoài, thấy cái đầu không lớn của Thiện Ninh thì gọi con chó nhà kia: "Lai Phúc*, đừng kêu, về đây." (*来福 hạnh phúc đến)

Con chó nọ ngoan ngoãn nhảy xuống đất, tiếp tục nằm úp sấp bên chân cụ bà, nhưng cặp mắt vẫn không nhịn được nhìn phía ngoài cửa sổ, chăm chăm nhìn Thiện Ninh không buông tha.

Thiện Ninh hộc tốc chạy.

Số 12 phố Tây Hương ngay phía trước.

Thiện Ninh nhảy lên hàng cây ven đường, từ trên cao nhìn xuống bên trong tường rào. Cửa sổ lầu hai hướng ra đường phố đang sáng đèn, Thiện Ninh nằm sấp trên cây cẩn thận nhìn vào trong, chỉ thấy vị chuyên gia Đinh kia ngồi một mình trước bàn đọc sách, phòng không bật đèn, cả trong lẫn ngoài là một khoảng đen kịt.

Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, soi rọi khuôn mặt hốc hác bất thường của vị chuyên gia Đinh kia.

Y cầm trong tay một khung hình, ngón tay dừng trên bức ảnh tựa như đang vuốt ve bên trong, hoặc như chỉ đơn giản là đặt tay lên trên không xê dịch. Y ngồi rất lâu không động đậy, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn tấm ảnh kia, cả người trông như thất hồn lạc phách, so với ban sáng càng uể oải hơn.

Thiện Ninh nghĩ Đinh tiên sinh tạm thời sẽ không xuống lầu, bèn từ trên cây nhảy xuống bên kia tường rào, men theo tường rào vào sân trong, gạt mở cửa sổ chui vào phòng.

Làm mèo cũng tiện ghê nha! Thiện Ninh im hơi lặng tiếng chạy đến lối vào tầng hầm nhìn ngó, bên trong trống rỗng, chỉ bày biện vài vật liệu thi công. Thấy ngọc bát quái không có động tĩnh gì, Thiện Ninh cũng không mạo hiểm đi xuống dưới. Cậu xoay người định đến chỗ khác xem ngọc bát quái có phát hiện gì không, chưa được mấy bước thì phát hiện một cái bóng dài dài đen thui hắt lên chỗ mình.

Thiện Ninh tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn lại phía thang lầu.

=========

(1) Xe tuần tra nhìn thấy cưng ghê

(2) Tượng quẻ: Cái này xuất hiện lần đầu ở khoảng chương 6, nhưng từ giờ xuất hiện nhiều hơn nên mình gắn cái link để chúng ta cùng phổ cập kiến thức tí đặng đọc còn hiểu tác giả viết gì T-T Mình là một đứa không tiếp xúc nhiều với tử vi tướng số này nọ nên là... biển học bao la, lại ra khơi lênh đênh thôi~

Tượng quẻ là gì: Các bạn search google hoặc lên wordpress Quán trọ Phong Linh lấy link nha chứ watt hông gắn link được.

Giải nghĩa 64 quẻ Kinh Dịch: Các bạn search google hoặc lên wordpress Quán trọ Phong Linh lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net