---THDNT---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Trong đêm tối, bóng cây lay động, cùng với tiếng gió đêm rét lạnh, phát ra từng tiếng  vang sàn  sạt. Một thân ảnh gầy yếu đơn bạt, nhìn người đứng dưới tàng cây  chờ đợi đã lâu, hoàn toàn không ngại ban đêm gió lạnh thấu xương.

“Dì Tần, dì chờ lâu rồi sao?” tiếng nói mềm nhẹ dễ nghe như chim hoàng oanh, dưới bóng đêm lại càng thêm trong trẻo mê người.

Vị phu nhân đứng ở dưới táng cây tên là Tần Lam, tuổi khoảng bốn mươi, tướng  mạo tú lệ, phong thái ung dung, bà nhẹ nhàng nói :”Được một lúc rồi, con hẹn ta ra gặp mặt là có tin tức tốt sao?”

“ Nếu  cảm ứng  của con đúng, hẳn ở nơi đó”. Giọng nói mềm mại có chút chắc chắn, nó đang kêu gọi nàng, cảm  ứng của nàng sẽ không sai.

“ Nếu là thật sự, vậy thật tốt quá! Thời gian của con không còn nhiều lắm, phải cẩn  thận làm việc.” Tần Lam quan tâm dặn dò, muốn nàng cẩn thận trên hết.

“Con biết, dì Tần; nếu lần này thành công, chúng ta không cần phải trải qua những ngày sống trốn tránh nữa”.

“Những năm gần đây, vất vả cho con!” Tần Lam đau lòng nói, mười mấy năm nay, hối hả ngược xuôi, chạy trốn khắp nơi, cũng thật là làm khó cho đứa bé này.

“Không, người vất vả nhất là dì Tần, nếu không có người, con sẽ không phải chịu khổ tới hôm nay”

Mười mấy năm qua, dì Tần vẫn thay thế mẫu thân đã qua đời chiếu cố nàng, phần ân tình này nàng đến chết cũng sẽ không quên.

“Hài tử ngốc, dì Tần không cần con khách khí như  vậy.” Tần Lam yêu thương khẽ  vuốt mái tóc đen mềm nhẵn của nàng. Đứa nhỏ này có bộ dáng rất giống mẫu thân của nó, chỉ mong tốt nhất đừng số khổ giống như mẫu thân của nó vậy.

“Dì Tần, chính người cũng phải cẩn thận”. Nàng đột nhiên ôm lấy thân hình ấm áp của vị phu nhân, làm nũng trong lòng bà, dì Tần tựa như mẫu thân thứ hai của nàng, thập phần quan trọng với nàng.

“Thời gian không còn sớm, mau trở về đi thôi, cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện”. Tần Lam khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại lo lắng dặn dò, nơi đó cũng không phải là một địa phương bình thường.

“ Con biết,  người đừng lo lắng”

Rời khỏi cái ôm của Tần Lam, nàng không nỡ vẫy tay từ biệt. Thân mình nhảy lên,  như là lúc đến, biến mất trong trời đêm.

Nhìn  thân ảnh nàng rời đi, một tiếng thở  dài theo tiếng gió rồi biến mất…

“ Huệ  cô, bà cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được sao?”

Trong đại sảnh, lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế hắc đàn, nhấp một chút trà hương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía  bên ngoài chờ con  đến.

“ Lão phu nhân, bà đều đã qua đại thọ năm mươi tuổi rồi!, mà thiếu gia cũng đã hai mươi tám, lại vô tình với tình yêu nam nữ, nếu còn kéo dài nữa, chẳng lẽ bà định đợi đến lúc đại thọ sáu mươi tuổi mới được ôm tôn tử sao?”

Huệ cô là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, vẫn không có hôn phối, chỉ tập trung phụng dưỡng lão phu nhân, là người lão phu nhân tín nhiệm nhất, ở Tề gia trang cũng  rất có địa vị.

“Bà nói đúng, Tề gia là nhà có cơ nghiệp to lớn, chuyện này thật không thể kéo dài.”

Khi  lão phu  nhân còn  trẻ,  thường đi theo lão trang chủ đi chinh chiến khắp nơi, khi đến tuổi hồi hương, dưới ánh mắt độc đáo của bà nên quyết định đầu tiên là mua cửa hàng, rồi học việc buôn bán, vài năm sau, Tề gia trang đã có được không ít sản nghiệp; ngân hàng tư nhân, cửa hàng vải, ruộng đất, hơn nữa được tiên hoàng ân trạch, làm  cho  thanh danh Tề  gia trang vang dội khắp triều đình.

“ Mẫu thân, người tìm  con?”

Tề Mạnh Hoài vốn đang định đi ra ngoài, lại nghe người truyền lời, muốn hắn tới đại sảnh trước.

“Mạnh Hoài, mẹ nghĩ có việc muốn nói với con trước một tiếng”. Lão phu nhân cùng trao đổi ánh mắt với Huệ cô ở bên cạnh một cái rồi mới thanh hắng giọng bắt đầu nói ra kế hoạch của bà.

“Chuyện gì?”

Tề Mạnh Hoài nhìn thấy ánh mắt của hai người không khỏi  đề cao cảnh  giác.

“Mẹ mời thiên kim của chưởng môn phái Thiên Huyền đến ở một thời gian, một chút nữa người ta sẽ đến, con  chắc là sẽ không phản đối  đi?”

Phu nhân của chưởng môn của phái Thiên Huyền và bà có quan hệ không tệ, bà thực hy vọng hai nhà có thể kết thành  thân gia. Dù sao con tuổi cũng không còn nhỏ, hắn không vội lo chung thân đại sự của chính mình ngược lại người làm mẹ như bà lại lo muốn  chết.

“Mẹ thích là tốt rồi”. Biết rõ mẹ mình đang tính toán cái gì, hắn cũng không vạch trần. “ Nếu không có chuyện  gì  khác, con còn có việc phải  đi trước”.

 Nhìn theo con rời đi, lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, chỉ hy vọng kế hoạch của bà có hiệu quả.

Chương 2.1

Edit: 

Kally

Beta:

 Linhxu

Tại lầu hai của Hỉ Lai khách sạn, ngồi ở trong gian phòng ở một góc kín đáo, hai nam nhân đang ngồi đối diện, đều xuất sắc như nhau.Namnhân một thân lam bào, tướng mạo ác liệt, không thích nói cười hỏi nam nhân một thân áo xanh, đang cắn  hạt dưa, có vẻ mặt rất thanh thản ngồi đối  diện.

“Có tin tức không?”

“Chưa có tin tức”.

  Nam tử áo xanh vừa ăn hạt dưa, uống một ngụm trà, liếc mắt ngắm nam nam nhân ngồi đối diện một cái.

“ Chỉ biết là tìm một vị có ngọc bội song long phun châu, mà không biết được là nam hay nữ, thì quả thực có chút khó khăn.”

“ Có khó khăn như thế  nào cũng phải tìm được”. Nếu đã nhận ủy thác của hoàng thượng, vô luận là mất bao nhiêu thời gian cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mới được.

“ Nói thật, tìm nhiều năm như vậy mà không có một chút tin tức nào, hoàng thượng còn không chịu bỏ cuộc sao?”

Trần Quảng cảm thấy việc này xác thực có chút  khó khăn, cũng thật mệt lão đại kiên trì như thế để làm gì, nếu đổi ngược là hắn, đã sớm bỏ cuộc rồi!

Tề  Mạnh Hoài cho hắn một cái nhìn  lạnh lẽo. Bị người nhờ vả, giúp người làm việc, huống chi người ủy thác lại là đương kim hoàng thượng. Tuy rằng Tề Mạnh Hoài cũng không biết vì sao hoàng thượng nhất định phải tìm được người này, nhưng nếu đã nhận  lời rồi thì nhất định phải làm được.

“ Lão đại, chúng ta giúp hoàng thượng làm nhiều chuyện như vậy, tuy rằng được ban thưởng thật hậu hĩnh nhưng sợ một ngày nào đó sẽ mang họa vào người”. Trần Quảng nói ra lo lắng trong lòng.

Lần trước bọn họ cung cấp tin cho hoàng thượng, tuy rằng giúp cho Tĩnh vương (truyện “Vương gia cầm phi”, nói về Tĩnh vương và Đông Phương Hải Diêu) thành công bắt được rất nhiều tham quan ô lại, nhưng hắn cũng nghe được một ít lời đồn, đã có người bắt đầu hoài nghi hoàng thượng lấy được tin tức từ đâu. Theo hắn biết đã có một nhóm người đang âm thầm điều tra, tuy rằng bọn họ chưa chắc sẽ tra ra được Tề gia trang, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút là hơn.

“ Ngươi sợ sao?” Tề Mạnh Hoài hừ lạnh một tiếng, “ Cho dù đối phương có bản lĩnh tra  ra được Tề gia trang nhưng cũng phải nhìn xem hắn có bản lĩnh động được ta không!”

Trần Quảng lắc đầu cười nói: “ Cũng đúng, lão đại, vô ảnh kiếm của huynh đã đạt tới mức xuất  quỷ nhập thần, có nhiều  kẻ thật không biết sống chết tìm huynh lãnh giáo, các  bằng hữu trên giang hồ đều bội phục huynh đến nay còn chưa gặp được đối thủ đâu!”. Xem ra hắn lo lắng quá nhiều rồi, Thiên Hạ đệ nhất trang sở dĩ thanh danh vang dội, ngoại trừ việc có tên gọi là do hoàng thượng ban tặng ra, còn có Vô Ảnh kiếm của Tề Mạnh Hoài đến nay còn chưa bị ai đánh bại, bởi vậy còn được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm.

“ Người hoàng thượng cần tìm thì không có, nhưng thật ra ta lại tìm được một tin tức rất thú vị có liên quan đến huynh”. Trần  Quảng cười đến không có ý tốt nói.

“ Tin tức gì?”

“ Lão phu nhân mời thiên kim của chưởng môn phái Thiên Huyền đến Tề gia trang, nội trong đêm nay sẽ đến, mà dụng ý của lão phu nhân là muốn đem hai ngươi kết thành một đôi, để bà sớm ngày một chút có cháu bồng”. Nói xong còn cười ha ha, nhìn sắc mặt trầm  xuống của lão đại, tâm tình của hắn thập phần sung sướng. Lão đại không xem hoàng thượng ra gì nhưng lại không dám cãi lời lão phu nhân.

“ Còn cười, cẩn thận ta cho ngươi vĩnh viễn cười không nổi”.

Tề Mạnh Hoài bày ra khuôn mặt bình tĩnh ngoan(độc) trừng nam nhân đang cười không ngừng ở trước mặt. Nắm tay nắm chặt rồi lại buông, hiểu hắn rất rõ tại sao tên kia lại cười như vậy,

 Trần Quảng đành phải cố gắng nhịn cười, ho nhẹ vài tiếng, lại còn không biết sống chết nói tiếp: “Nghe nói vị Dư cô nương này là người rất hào sảng, hào phóng, không câu nệ  tiểu tiết, rất có phong cách thoải mái hào phóng của hiệp nữ giang hồ. Có lẽ nói không chừng các người sẽ hợp nhau.” Còn chưa nói xong, động tác đã nhanh chóng lắc mình ra khỏi gian phòng chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người ta một chưởng đánh chết.

Tên chết tiệt này! Tề Mạnh Hoài nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên, nghe tiếng cười dần dần đi xa, hắn âm thầm hạ quyết định, lần tới gặp mặt, tên này đừng mơ tưởng toàn thân trở ra.

Tề Mạnh Hoài lại nhìn thấy người nha hoàn không trọn vẹn kia, hắn chú ý thấy động tác của nàng rất lưu loát, lại vô cùng cẩn thận; Nàng luôn cố hết sức không tạo ra âm thanh, lại rất an phận, không cố ý lưu lại. Nhưng quần áo mà nàng mặc tựa hồ quá mức đơn bạc (quá mức ít ỏi).

Bây giờ là đầu mùa xuân, bình thường thời gian lúc sáng sớm là lạnh nhất, mà nàng lại măc xiêm y đơn bạc như vậy, hay là có người ức hiếp nàng? Hắn tuyệt không cho phép có chuyện người hầu bị ức hiếp!

“ Ngươi có lạnh không?”

Tiếng nói trầm thấp vang lên, thân hình cao gầy từ trong phòng bước ra, hắn chú ý thấy  nàng đã bị kinh hách.

Vân Nhi vì sự xuất hiện của hắn mà bị giật mình, hôm nay nàng đến sớm hơn so với hai ngày trước. Vốn nghĩ sẽ đem đồ ăn sáng vào trước khi hắn rời giường, không nghĩ tới là vẫn phải gặp mặt hắn.

“ Ngươi mặc ít như vậy có lạnh không?”. Chú ý tới thói quen của nàng hay nghiêm mặt cúi đầu, hỏi lại lần nữa.

Vân Nhi lắc đầu, vẫn không ngẩng đầu lên.

“ Ngươi đến ở trong phủ đã bao lâu rồi?”

Vân Nhi giơ ba ngón tay lên.

“ Ba tháng sao?”. Hắn đoán.

Vân Nhi gật đầu.

“ Ở trong này đã quen chưa? Có người ức hiếp ngươi không?”

Vân Nhi đầu tiên là gật đầu, nhưng sau đó lại liều mạng lắc đầu.

Câu trả lời của nàng làm cho hắn yên tâm. Lúc này mới bắt đầu cầm đũa, chuẩn bị dùng bữa

“ Không có việc gì, đi xuống đi.”

Vân Nhi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hành lễ thối lui, nhanh chân rời đi.

Tề Mạnh Hoài có chút buồn bực: vì sao bản thân lại cảm thấy tò mò với một nha  hoàn?

“Tề đại ca….. A! Vị tỷ tỷ này, có đụng trúng tỷ hay không? Thật ngại, cũng tại ta quá lỗ mãng”. Dư Kiếm Thu tự nhiên chạy đến, đúng lúc đụng phải Vân Nhi đang tính rời đi, nàng ta vội vàng đỡ lấy thân mình Vân Nhi, chỉ kém chút nữa là ngã xuống sàn nhà, nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng thì Dư Kiếm Thu có chút bị dọa đến, Vân Nhi thừa dịp nàng ta bị dọa đến ngây người, nhanh chóng cúi người rời đi.

“Tề đại ca, vị tỷ tỷ mới vừa rồi là ai? Ta không cẩn thận đụng trúng nàng”. Dư Kiếm Thu vừa chậm rãi bước vào phòng vừa hỏi Tề Mạnh Hoài đang dùng bữa, không có một chút vẻ rụt rè của cô gái.

“Nàng tên là Vân Nhi, dậy sớm như vậy, dùng đồ ăn sáng chưa?”. Tề Mạnh Hoài  liếc nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày đối với hành vi thô lỗ của nàng.

“Ở chỗ lạ, ngủ không được?”

Dư Kiếm Thu rất tự nhiên kéo một cái ghế dựa, ngồi kế bên cạnh hắn, quyết định nói rõ ràng.

“ Tề đại ca, huynh với ba năm trước đây vẫn rất giống nhau, một chút cũng không thay đổi. Mà muội cùng với ba năm trước đây cũng rất giống nhau, cũng không có một chút tình yêu nam nữ nào với huynh, lần này sở dĩ đồng ý với lão phu  nhân đến đây ở một thời gian, nói thẳng ra là do muội ham chơi, cho nên Tề đại ca huynh không cần lo lắng.”

Ba  năm trước  đây, nàng cùng cha mẹ đến Tề gia  trang bái phỏng, lúc ấy lão phu nhân thật  thích tính tình ngay thẳng của nàng, cố ý muốn tác hợp  cho  hai người, nhưng lần  đầu tiên nàng gặp Tề Mạnh Hoài, chỉ biết mình không thể sống chung được với người này. Đúng là hắn rất tuấn tú xuất chúng, nhưng lại ác liêt, lại không thích nói cười, bộ dạng còn nghiêm khắc hơn cha nàng, nàng cũng không muốn có thêm một người nữa đến quản nàng.

Cho nên, nàng đã từng tìm hắn để nói rõ ràng, hai người rất nhanh có cùng nhận thức, sau đó hai người lại giống như huynh muội, nàng rất hài lòng với tình trạng như vậy.

“ Ai nói là ta lo lắng, một cô nương mới sáng sớm chạy vào phòng nam nhân, không sợ người ta nói ra nói vào sao?”. Nàng đúng là giống như lời nàng đã nói, một chút cũng không thay đổi.

“ Đó là bởi vì tối hôm qua khi huynh nhìn thấy muội, so với ba năm trước còn tỏ vẻ coi thường sự tồn tại của muội hơn, muội đương nhiên muốn nói rõ ràng một chút thì tốt hơn. Tốt lắm, nói xong rồi, muội có hứa với lão phu nhân ăn sáng chung với bà, lát nữa gặp”. Vừa nói xong, liền vội vàng rời đi giống như lúc đến, không tỏ vẻ không được tự nhiên như cô gái bình thường, xoay người liền rời đi.

Một tên hắc y nhân che mặt, thừa dịp lúc Tề Mạnh Hoài đi ra ngoài, âm thầm lẻn vào phòng hắn, động tác rất lưu loát, không để lại bất kì dấu vết nào, đang tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào đáng nghi ngờ không. Trong lúc hắn đang buồn rầu vì không tìm thấy thứ gì đó, tiếng vang ngoài cửa truyền đến làm cho hắn cả kinh, vội vàng xoay mình chạy vào phòng trong.

Tề Mạnh Hoài  vừa bước chân vào phòng, lập tức phát hiện có người ở trong phòng, hắn bất động thanh sắc (không tiếng động) quét mắt nhìn kĩ từng góc trong phòng, lập tức phóng nhẹ bước chân, nhanh chóng mà đi vào phòng trong.

Sự xuất hiện của hắn làm hắc y nhân sửng sốt, mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, cũng lập tức xuất chưởng chống cự nhưng vẫn không đánh  lại được chưởng phong mạnh mẽ của hắn.

Tề Mạnh Hoài tay phải nhanh chóng biến thành trảo, nghĩ mau chóng kéo được khăn che mặt của hắc y nhân, sau khi hắc y nhân cực khổ chống cự mấy chiêu, thắng bại đã rõ, hắc y nhân biết mình chống đỡ không được bao lâu. Sau khi mạo hiểm tránh được một chưởng của hắn, liền cầm lấy trên bình hoa trên bàn chọi về phía hắn, mong thừa dịp sơ hở mà chạy trốn.

“ Trốn đi đâu?”

Tề Mạnh Hoài giơ ngón tay trỏ lên, nhanh chóng hóa  thành  một đạo kiếm khí, trúng vào trên lưng của hắc y nhân, hắc y nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, liền phá cửa sổ mà chạy, Tề Mạnh Hoài nhanh chóng đuổi theo, chỉ trong nháy mất đã không thấy bóng dáng của hắc y nhân đâu.

Hai người đánh nhau, kinh động tới mọi người trong trang, hộ vệ từ bốn phương tám hướng chạy về phía hắn, chắp tay hỏi:“ Trang chủ, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Có một hắc y nhân xông vào trong phòng ta, mặc dù bị trúng Vô Ảnh kiếm của ta, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, ta hoài nghi người kia ẩn nấp trong trang. Mau lục soát cẩn thận cho ta, nhất định phải tìm cho ra người kia!”

Tề Mạnh Hoài một đôi mắt đen tinh nhuệ liếc qua hơn mười người hộ vệ, trầm giọng ra lệnh.

“Dạ”. Hơn mười người hộ vệ, đồng thanh lên tiếng, chia ra tứ phía đuổi theo.

………..

“Trang chủ, đã xảy ra chyện gì sao?”

Người nọ nếu không phải người trong trang thì không thể nào đối với trong trang quen thuộc như vậy, có thể trong chớp mắt biến mất không thấy bóng dáng. Nếu hắn đoán không lầm, sợ rằng người kia đã lẻn vào trong trang ẩn nấp một thời gian rồi.

“ Trúng Vô Ảnh kiếm của trang chủ, vết thương tuyệt đối không thể nhanh chóng khỏi, thuộc hạ sẽ gia tăng hộ vệ trong trang, những người ra vào trong trang đều điều tra kĩ, tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn, nhất định tìm ra người kia!”. Tề tổng quản sắc mặt trầm trọng, đã có người lẻn vào trong trang chính là do hắn sơ suất, đó là do hắn bụng làm dạ chịu.

“ Tề Trọng, hắc y nhân kia là nữ”. Tề Mạnh Hoài cung cấp đầu mối. Lúc hắc y nhân trúng Vô Ảnh kiếm của hắn, phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiết lộ ra nàng là một người nữ tử, cho nên phạm vi lục soát sẽ trở nên nhỏ hơn.

“ Dạ, thuộc hạ lập tức đi điều tra”. Tề Trọng lĩnh mệnh lui ra.

Tề Mạnh Hoài trở về phòng, phát hiện trong phòng  không mất thứ gì, vậy thứ mà hắc y nhân muốn tìm rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là……….

“Mạnh Hoài, nghe nói có hắc nhân xông vào phòng con, con có bị thương không?”. Lão phu nhân nghe được hạ nhân bẩm báo, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi con trai.

“Tề đại ca, bắt được hắc y nhân kia không?” Dư Kiếm Thu và lão phu nhân bước tới  quan tâm hỏi.

“ Mẫu thân, mẫu thân yên tâm, con không sao, chẳng qua là do hắc y nhân kia đã trúng Vô Ảnh kiếm của con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được”.

Đã qua hai canh giờ nhưng một chút tin tức cũng không có, vậy chỉ còn một khả năng là hắc y nhân kia đã sớm thành công trà trộn vào trong trang. Hơn nữa che giấu rất tốt, đến nỗi không ai hoài nghi đến nàng.

Lão phu nhân trầm ngâm một lát, liền nói với hai người Kiếm Thu và Huệ cô: “Kiếm Thu, Huệ cô, hai người đi trước đi, ta có việc nói với Mạnh Hoài”.

“ Được”. Huệ cô lôi kéo Dư Kiếm Thu với vẻ mặt vẫn còn đang tò mò đi trước.

Chương 2.2

Edit: 

Kally

Beta:

 Linhxu

Đợi đến trong phòng chỉ còn hai mẹ con, lão phu nhân với giọng nói khẳng định hỏi: “Mục tiêu của tên hắc y nhân kia  là Huyễn Quang thạch đúng không?”

“ Không sai”.

“ Nên đến sẽ đến, dù sao Huyễn Quang thạch vốn không thuộc về Tề gia trang của chúng ta, nên đến thời điểm trả lại rồi!”. Lão phu nhân than nhẹ.

“ Mẫu thân, con không cho là như vậy. Tề gia trang chúng ta đã giữ Huyễn Quang thạch hơn một trăm năm, gia gia (ông nội) lúc còn sống cũng từng nói qua, nếu mà qua một trăm năm vẫn không có người đến lấy, vậy thì đến lúc đó có trả lại hay không là tùy thuộc vào Tề gia trang chúng ta. Hơn nữa, tên hắc y nhân này cũng không quang minh chính đại đến xin lấy về, vậy thì chúng ta cần  gì  phải khách  khí!” Trong lời nói của Tề  Mạnh Hoài đã để lộ ra ý không muốn trả lại, thêm vào đó hắc y nhân lại trà trộn vào trong trang, điều này càng làm cho ý nghĩ của hắn càng thêm kiên định.

“Hết thẩy tùy con xem xét rồi làm đi!” Lão phu nhân cũng không kiên trì, hiện nay kẻ làm chủ trang là con trai bà, bà cũng không có ý kiến gì.

“Mẫu thân không cần lo lắng, hết thảy con sẽ xử lý”. Đỡ mẫu thân bước ra khỏi phòng, ý bảo Huệ cô dìu bà trở về phòng, cũng không để ý ánh mắt tò mò của Dư Kiếm Thu, cho đến khi đóng cửa phòng lại.

Hắn nhìn của sổ bị phá vỡ, môi mỏng cong lên nở một nụ cười lạnh. Tên hắc y nhân kia  đã có bản lĩnh lẻn vào trong trang, vậy vô luận nàng là ai, hắn cũng sẽ có biện pháp tìm cho ra.

“ Khụ khụ !”

Sáng sớm khi Vân Nhi xuất  hiện ở phòng  bếp, Hồ thẩm cùng Đỗ Quyên đang định cầm đồ ăn sáng rời đi, sau khi thấy sắc mặt của nàng, tất cả đều quan tâm bước lên phía trước hỏi.

“ Vân Nhi, sắc mặt ngươi làm sao mà tái  nhợt như vậy, không phải là bị ta lây bệnh phong hàn sang đi?”

Đỗ Quyên cùng Vân Nhi ngủ chung với nhau, lúc nàng bị bệnh ba ngày nhờ có Vân Nhi ở bên cạnh chăm sóc, vừa làm tạm công việc của nàng. Sáng nay nàng liền cảm thấy kì quái, Vân Nhi luôn luôn dậy sớm nhưng lại hôm nay lại tham ngủ, thì  ra là do thân thể khó chịu. Nhất định là do nàng làm hại, đem bệnh cảm lạnh lây sang cho Vân Nhi.

“ Vân Nhi, sắc mặt ngươi rất kém, đợi ta đi nói với Lý đại nương một tiếng, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi!”. Hồ thẩm sờ trán nàng, cảm  giác nóng lên, bèn quan tâm nói.

Vân Nhi nhìn hai người gật đầu, đang tính trở về phòng nghỉ ngơi thì lúc này Lý đại nương cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp, liếc mắt nhìn qua ba người một cái, lớn tiếng nói: “Trang chủ có lệnh, tất cả nha hoàn tập hợp ở đại sảnh, một người cũng không thể thiếu”.

“ Lý đại nương, con đang muốn  nói với đại nương, Vân Nhi bị cảm, sắc mặt rất kém, có thể cho nàng về phòng nghỉ  ngơi  trước không?”. Đỗ  Quyên lên tiếng xin phép.

Lý đại nương lúc này  mới thấy sắc mặt tái nhợt của Vân Nhi, khó xử nói: “Nhưng là trang chủ có lệnh, tất cả nha hoàn phải đến………….Vân Nhi cũng không thể nào……….. Thôi được rồi, Vân Nhi ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Ngày hôm qua,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net