---THDNT---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuyện  trang chủ  bị hắc y nhân tập kích ở trong phòng bà cũng có nghe được, cũng hiểu được hôm nay trang chủ  tập trung các nha  hoàn lại dụng ý là gì. Nhưng Vân Nhi chắc là… không phải người đó, nha đầu đáng thương này bị bệnh thành như  vậy, vì mềm lòng, bà liền đồng ý cho nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

“ Thật tốt quá, Vân Nhi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, ta cùng Lý đại nương đi ra đại sảnh  một chuyến”. Đỗ  Quyên cẩn thận  nói  xong, liền theo Lý đại nương rời đi.

Hai  người  vừa  đi, đáy mắt Vân Nhi hiện lên một tia sáng khác thường, chống đỡ thân thể, đi  về phiá gian phòng của mình.

Sau khi tất cả các nha hoàn tập hợp trong đại sảnh, Lý đại nương cùng Huệ cô phụ trách dẫn tất cả các nha hoàn vào trong một sương phòng, để mọi người cởi quần áo ra, kiểm tra trên lưng có miệng vết thương hay không.

Qua một canh  giờ, sau khi  kiểm tra xong tất cả các nha hoàn, không phát hiện nghi ngờ  gì, liền báo lại cho Tề Mạnh Hoài.

“ Trang chủ, lão phu  nhân, đã kiểm tra tất cả mọi người xong, không ai trên lưng có vết thương cả!”

Lý đại nương hồi báo cho Tề Mạnh Hoài cùng lão phu nhân đang ngồi ở một bên chờ. Huệ cô ở một bên cũng gật đầu với lão phu nhân, tỏ vẻ đồng ý không có người có vấn  đề.

“ Lý đại nương, bà xác định  tất cả nha hoàn đều ở chỗ  này, không có  bỏ  qua  bất luận  kẻ nào?”. Tề Mạnh Hoài  gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh  mắt sắc bén  nhìn qua  từng người nha hoàn, cuối  cùng dừng lại trên người của Lý đại nương.

“ Trang chủ, tôi xác định”. Lý đại nương trả lời chắc chắn.

“ A! … ta nhớ có một nha hoàn trên mặt có vết sẹo với cái bớt màu đỏ, hình như nàng tên là…… Vân Nhi, tại sao không thấy nàng?”. Dư Kiếm Thu  chợt nhớ tới  nha hoàn  làm cho nàng có ấn tượng sâu sắc, tầm mắt quét qua nhìn tất cả mọi người, lại không thấy nàng.

“Lý đại nương, bà nói đi?” Tề Mạnh Hoài đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại.

“Bẩm báo trang chủ, Vân Nhi bị cảm lạnh, thân thể khó chịu, tôi cho nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Vân Nhi thân thể tàn tật, không thể nào là nàng”. Lý đại nương vội vàng thay  Vân Nhi nói chuyện, nha đầu gầy yếu đáng thương, làm sao có thể là thích  khách được.

“ Lý đại nương có phải hay không không phải do bà nói, lập tức đem nàng lại đây!” Tề Mạnh Hoài tay phải đập mạnh lên bàn, khuôn mặt nghiêm túc trầm xuống, lớn tiêng gầm nhẹ.

Đột nhiên xuất hiện tiếng hô, mọi người sợ tới mức câm như hến. Mặc dù trang chủ trước giờ luôn nghiêm khắc, không thích  nói cười, nhưng lại rất ít khi nổi giận.

Lý đại nương bị làm cho sợ đến mức cả người phát run, một câu cũng nói không  xong, ấp a ấp úng  nói: “………… Phải……. Tôi lập tức mang nàng đến…”. nói  xong, chống đỡ đôi chân mềm  nhũn, liền chạy về phía gian phòng của người ở.

Một khắc sau, Lí đại nương một mình trở lại đại sảnh, sắc mặt tái nhợt, không  dám nhìn  về  phía Tề Mạnh Hoài, ngập ngừng nói: “ Trang chủ……..Vân Nhi……………không thấy”.

Nghe  vậy, tất cả mọi người đều không dám nhìn về phía ngồi ở chủ vị, sắc mặt xanh mét Tề Mạnh Hoài. Đại sảnh nhất thời lâm vào một cảnh yên tĩnh chết người.

“Truyền lệnh xuống, lục soát kĩ cho ta, nhất định phải tìm ra Vân Nhi cho ta”. Tề Mạnh Hoài hạ lệnh xong, liền như một cơn gió lốc nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Lý đại nương bị  làm cho sợ tới mức chân mềm nhũn ra tại chỗ, ngã ngồi trên mặt đất. Bà  làm sao cũng không ngờ tới, người không thể nghi ngờ nhất, nay cũng là người có hiềm nghi lớn nhất. Lần này bà đủ thảm!

Tề gia trang động viên tất cả mọi người tìm kiếm Vân Nhi, mà vẫn không tìm được, hộ vệ canh cửa trước cửa sau của trang cũng không phát hiệnVân Nhi ra khỏi trang. Cho nên nghi ngờ lớn nhất là nàng vẫn còn ẩn nấp ở một địa phương khác trong trang. Tất cả mọi người cơ hồ lật tung lên Tề gia trang nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của nàng, lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây.

Tề Mạnh Hoài trở về trong viện của mình, đẩy cửa phòng ngủ ra, một thanh kiếm liền đặt trên cổ của hắn, trên mũi ngửi được một mùi thơm tuyệt vời, hắn lập tức hiểu ra là  mình  gặp phải ám toán. Nhưng hắn cũng có chút bội phục nàng, hiểu được “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Cũng khó trách lật tung lên cả Tề gia trang mà cũng không tìm được nàng.

“ Khuyên ngươi đừng giãy dụa vô ích, ngươi trúng phải nguyễn cân tán của ta, thân thể sẽ không có khí lực trong vòng một canh giờ”. Tiếng nói kiều nhuyễn dễ nghe vang lên ở phía sau  hắn, sau khi đẩy hắn tới trên ghế, liền thuận tay đóng cửa phòng lại, trường kiếm vẫn để trên cổ hắn.

“ Thì ra ngươi không có câm, sẽ không phải vết sẹo và cái bớt trên mặt cũng là giả đi?”. Tề Mạnh Hoài cười lạnh, có chút kinh ngạc giờ phút này mình vẫn còn tâm tư đi hỏi thăm cái bớt và vết sẹo trên mặt nàng là thật hay  giả.

“ Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi nói mau, ngươi giấu Huyễn Quang thạch ở chỗ nào?”. Giọng nói kiều nhuyễn nhẹ gắt, trong lòng âm thầm lo lắng. Nàng không xác định  nhuyễn cân tán có tác dụng với  hắn hay  không, dì Tần đã từng nói, Tề Mạnh Hoài là một người thâm tàng bất lộ.

“ Ngươi là người của Linh Tộc?”. Tề Mạnh Hoài  khẳng định nói, đôi mắt đen nhìn thẳng nàng: “ Huyễn Quang thạch Tề gia đã bảo vệ hơn một trăm năm, sớm đã trở thành  vật của Tề gia, thứ cho ta không thể trả lại”. Người của Linh Tộc nếu thuyết phục đàng hoàng,  hắn còn có thể xem xét mà trả lại, nhưng nếu dùng phương thức này để ép lấy, thì chỉ có thể trách  nàng đã dùng sai phương pháp.

Hắn thấy sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, chắc là có liên quan đến vết thương do bị trúng Vô Ảnh kiếm.

“ Không nghĩ tới Tề gia trang lại là đồ vô sỉ chiếm đoạt báu vật của người khác, thật uổng công được xưng là Thiên Hạ đệ nhất trang”. Thật không nghĩ tới Tề Mạnh Hoài  lại là  người  như  vậy, chuyện  này nàng nên làm sao cho phải, nàng lại không thể thật giết hắn rồi tính sao?

 Tề Mạnh Hoài cũng không bị lời nói của nàng chọc giận, nếu  hắn đoán không lầm thì vị cô nương này hiện tại chẳng qua là gắn gượng chống đỡ. Bình thường trúng phải Vô Ảnh kiếm của hắn, ngoại trừ miệng  vết thương không dễ dàng khép lại ra, còn vì vết thương mà bị dẫn đến  sốt cao.

“ Cô nương, ta khuyên cô đừng cậy mạnh nữa. Còn nữa, cô cho là nhuyễn cân tán có thể khống chế được ta sao?”, nói vừa dứt lời, chỉ phút chốc liền đem tay kẹp lại trường kiếm, dễ dàng bẻ gãy nó.

Đang lúc kinh hãi, còn không kịp phản ứng, hắn đã đánh ra một chưởng về phía ngực nàng, thân hình mềm mại liền rơi xuống đất. Đồng thời cũng nôn ra một ngụm máu tươi, nàng suy yếu không cam lòng hỏi: “Tại sao ngươi trúng nhuyễn cân tán lại không có chuyện gì?”

“Loại nhuyễn cân tán này đối với ta không có tác dụng, huống cho cô lại hạ hàm lượng quá nhẹ”. Tề Mạnh Hoài hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn bộ dáng chật vật của nàng. Muốn ám toán hắn, công lực của nàng còn chưa đủ đâu!

Nàng chấp nhận thất bại, khép đôi mắt lại, nằm bất tỉnh ở dưới đất.

“ Tề đại ca, huynh thật là không biết  thương hương tiếc ngọc”. Dư KiếmThu đồng tình nhìn vào người vẫn đang hôn mê nằm ở trên giường.

Quả thật như Tề đại ca  nói, vết sẹo trên mặt và cái bớt của cô gái này đều là giả. Khi đem ngụy trang trên mặt nàng ta dỡ xuống xong, liền hiện  ra một dung nhan thanh linh  tuyệt mĩ, gương mặt xinh đẹp thuần khiết hiện ra trước mắt hai người, cái mũi khéo léo thanh tú, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, thêm vào vào đó là một nốt ruồi chu sa ở giữa đôi chân mày, càng tô điểm cho dung nhan của nàng thêm một cỗ thần bí.

“ Cô nương này lớn lên thật xinh đẹp, khó trách nàng lại ngụy trang hình dạng của mình, nhưng giả bộ xấu còn chưa tính, tại sao lại cố ý giả câm đây?”

Dư Kiếm Thu sợ hãi than nhìn dung mạo của Vân Nhi. Dư Kiếm Thu chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy. Nàng có thể hiểu rõ tại sao nàng ấy phải ngụy trang lẻn vào trong trang làm nha hoàn, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng ấy phải giả trang câm, như vậy không phải rất bất tiện hay không?

“ Bởi vì thanh âm của nàng hết sức đặc biệt, nghe qua một lần sẽ khiến người ta không thể quên mà là khắc sâu ấn tượng”. Đáy mắt Tề Mạnh Hoài hiện ra một tia sáng khác thường, nhìn vào gương mặt tinh xảo nhưng tái  nhợt của nàng. Nàng không chỉ có dung nhan làm người ta cảm thấy xinh  đẹp mà giọng nói cũng làm người ta khó quên.

Dư Kiếm Thu nhướng mày hưng thú dạt dào khi chú ý tới ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm người đang nằm hôn mê trên giường.

Nàng  ho  nhẹ một tiếng  nói: “ Tề đại ca, là huynh đả thương người, huynh cũng biết, trúng Vô Ảnh  kiếm, ngoại trừ thuốc đặc trị ngoại thương do huynh đặc chế, nếu không  vết thương sẽ không dễ dàng khép lại, huynh nhìn xem làm sao đi, muội có  việc, muội  đi  trước”. Hơi  sửa sang lại y phục, định tính toán rời đi thì Tề Mạnh Hoài  liền ngăn cản, từ trong ngực lấy ra một lọ bình sứ bạch ngọc đưa cho nàng.

“ Ngươi bôi thuốc cho nàng đi!”. Nói xong, đôi mắt đen liếc nhìn người trên giường một

 cái, liền xoay người rời đi.

Khóe môi Dư KiếmThu khẽ nhếch, thú vị nhìn bình bạch ngọc trong tay.

Cái này, lão phu nhân vô tình hay cố ý muốn tác hợp nàng với Tề đại ca, xem ra chuyện sắp chuyển biến rồi!…

Chương 3.1

Edit: 

Kally

Beta:

 Linhxu

Sau khi hôn mê một ngày một đêm, khi Vân Nhi mở mắt ra, nàng còn chưa làm rõ bản thân mình đang ở chỗ nào, mãi cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng nói mang vẻ mừng rỡ:

“ Thật tốt quá, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”. Dư Kiếm Thu đứng ở bên cạnh giường, thấy Vân Nhi tỉnh lại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng như nàng nói mà, Tề đại ca thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, làm hại cô nương nhà người ta nội thương ngoại thương đều có hết.

“ Là cô?”

Vân Nhi cố hết sức muốn ngồi dậy, đáng tiếc là lực bất tòng tâm, Dư Kiếm Thu thấy vậy có lòng tốt đỡ nàng, giúp cho nàng ngồi  dựa ở trên giường.

“ Vân Nhi,  cô trông thật đẹp nha……. A, không đúng có thể cho ta biết tên thật của  cô sao?”.

Dư Kiếm Thu nhìn thấy bộ dáng Vân Nhi suy yếu, thật thấy sâu thấy thương tiếc nàng, nếu mình có được một nửa như nàng, tin tưởng mẹ cũng không bị mình làm cho nhức đầu vì không có được một chút dịu dàng của con gái.

“ Vân Chức La”. Nàng nhàn nhạt nói ra tên thật của mình, đưa tay nhỏ bé lên xoa gương mặt, tuyệt không ngoài ý  muốn khi thấy vết sẹo và cái bớt trên mặt đã không thấy đâu.

Haiz, người đẹp, tên cũng đẹp.

Bởi vậy mẹ cũng không thể trách chính nàng tính tình mạnh mẽ, ai kêu mẹ đặt tên Kiếm Thu cho mình chi, làm cho nàng muốn dịu dàng cũng dịu dàng không được.

“ Tề Mạnh Hoài đâu?”

Đối với sự thân mật của Dư Kiếm Thu, Vân Chức La thật cảm thấy ngoài ý muốn; theo lý thuyết mà nói nàng hiện tại là một tù nhân, nhưng giờ lại được thoải mái nằm ở trên giường, mà trước mắt vị con dâu tương lai của Tề gia trang này lại đối xử quá mức thân mật với nàng, đây rốt cuộc là cái  tình hình gì?

“ Tề đại ca đang có việc bận ở trong thư phòng, cô có việc muốn tìm huynh ấy sao, để tôi đi gọi huynh ấy tới”. Dư Kiếm Thu nhiệt tình hết sức, vừa nói xong, liền định chạy đến thư phòng tìm người.

“ Dư cô nương, chờ một chút!”. Nàng vội vàng gọi Dư Kiếm Thu lại, “Không  cần”. Nàng cũng không quên tình hình hiện tại của chính mình, chậm nhìn thấy Tề Mạnh Hoài một chút có lẽ vẫn là một chuyện tốt đối với nàng.

Dư Kiếm Thu thoáng nhìn ra Vân Chức La có vẻ bâng khuâng, nên cười đi trở về, ngồi xuống cạnh giường trấn an nói: “ Cô yên tâm, tuy mục đích của cô là Huyễn Quang Thạch, nhưng đồ cô còn chưa lấy được, lại bị Tề đại ca đả thương, mà Tề đại ca cũng không giam cô lại, còn để cô ở nơi này chữa thương, có thể thấy Tề đại ca không có ý định làm khó dễ cô”. Nàng mặc dù có chút cẩu thả nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có  đầu óc, theo cử chỉ khác thường của Tề đại ca để xem, có lẽ đúng như  nàng đã nói với lão phu nhân, sự phát triển tiếp theo của hai người thật làm cho người ta mong đợi.

“Phải không?”. Vân Chức La cũng không có nghĩ lạc quan giống Dư Kiếm Thu, dù sao nàng giả dạng lẻn vào trong trang, trộm đồ bị thất bại, Tề Mạnh Hoài lại không chịu trả lại Huyễn Quang Thạch, xem ra hắn không phải là người hào phóng, không thích so  đo này nọ.

“ Tề đại ca tới rồi, Chức La nàng tỉnh.”

Trong lúc nàng đang hết sức trầm mặc, bên tai  bỗng  nhiên truyền  đến âm thanh  vui vẻ của Dư Kiếm Thu, theo bản năng nàng ngẩng đầu, sau đó liền bắt gặp một đôi mắt thâm thúy tối  đen.

“ Tề đại ca, nàng tên là Chức La, tên rất đẹp phải không? Các người nói chuyện chút đi, muội đi ra ngoài trước”. Dư Kiếm Thu cố ý để cho hai người cùng một chỗ, cho  nên rời  đi trước, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

“ Tề Mạnh Hoài, nếu ta đã thất bại, ngươi tính xử trí ta như thế nào?” Vân Chức La mở miệng trước, trong lòng đã  chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn kiều nhan không có chút máu, trong mắt lại có vẻ bướng bỉnh, môi phấn khẽ nhếch, có thể nhìn ra được nàng không nhu nhược như vẻ bề ngoài của mình. Nếu không cũng sẽ làm ra hành vi lẻn vào trong trang trộm lấy Huyễn Quang Thạch.

“ Ta không có ý làm khó dễ cô, cô cứ ở lại đây dưỡng thương tốt rồi rời đi, nhưng nếu cô muốn lấy lại Huyễn Quang Thạch, ta khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ ý niệm này”. Tề Mạnh Hoài nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lùng nói ra lời cảnh cáo, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn.

“ Tề Mạnh Hoài, ta chỉ muốn lấy lại thánh vật thuộc về Linh tộc, có chỗ nào sai?”. Vân Chức La giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, nhất thời tác động đến miệng vết thương,  tay nhỏ bé vỗ về bộ ngực, thống khổ thở dốc.

Nhìn bộ dạng nàng thống khổ khó chịu, đáy lòng Tề Mạnh Hoài hiện lên vẻ khác thường, nhưng sau đó bị hắn gạt đi, lãnh đạm nói:

“ Cô không thể yên ổn dưỡng thương sao?”. Hắn lười đấu võ mồm với nàng, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của  nàng một cái, cất bước rời đi.

Nhìn cửa gỗ một lần nữa đóng lại, nàng mặc dù tức giận  hắn không chịu trả lại Huyễn Quang Thạch, nhưng lại cảm thấy may mắn vì hắn không trị tội kẻ bại tướng như nàng. Sau này nàng nên làm cái gì cho phải đây?

“ Chức La, mau uống hết chén thuốc này đi, như vậy nội thương mới có thể nhanh khỏi.”

Dư Kiếm Thu cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến phòng của Vân Chức La, dĩ nhiên là chịu trách nhiệm chăm sóc  nàng.

“ Cám ơn cô, Kiếm Thu.”

Trong lúc dưỡng thương, để cho Vân Chức La cảm thấy ngoài ý muốn là sự thân mật và thân thiện của Dư Kiếm Thu, vì vậy hai người đã rất nhanh trở thành bạn tốt.

“ Trải qua sự điều dưỡng mấy ngày nay, sắc mặt cô đã khá hơn, vết thương trên lưng cũng đã tốt lắm, chỉ còn nội thương là chưa phục hồi như cũ, uống thêm mấy ngày thuốc nữa, hẳn là sẽ khỏi hẳn”. Dư Kiếm Thu cười nhìn cái chén không mà Vân Chức La đưa tới, rất hài lòng khi nhìn thấy gương mặt nàng không còn vẻ tái nhợt.

“ Đó là nhờ sự chăm sóc của cô”. Vân Chức La cảm kích nói.

“ Đúng rồi, chờ cô dưỡng thương tốt rồi, có tính  toán gì không?”. Dư Kiếm Thu tò mò hỏi.

“ Tôi cũng không biết. Tôi vì Huyễn Quang Thạch mà đến, nhưng tôi không thể đánh lại Tề Mạnh Hoài…………” Lấy thân phận trước mắt của nàng mà ở lại Tề gia trang cũng rất khó xử, nhưng nàng cũng không thể tay không mà quay về.

“ Vậy thì tạm thời ở đây trước đi”. Lão phu nhân cùng Huệ cô đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“ Lão phu nhân, người tới rồi!”. Dư Kiếm Thu tiến lên phí trước, đỡ lão phu  nhân ngồi ở trên ghế.

“ Lão phu nhân, ngày an”. Vân Chức La vội vàng muốn xuống giường, lại bị lão phu nhân ngăn cản, không còn  cách nào  nào khác hơn là ngồi ở trên giường một lần nữa.

“ Đứa nhỏ này, ngươi thật đúng như Kiếm Thu nói, là một mỹ nhân hiếm có”.

Trong mắt lão phu nhân khó  nén tán thưởng, một cô gái  thanh tú như vậy, thật là hiếm có. Bỗng dưng nhớ tới thân phận của nàng, tò mò hỏi: “Nghe nói ngươi là người của Linh Tộc, tại sao đến bây giờ mới tìm tới Tề gia trang? Còn nữa, làm sao ngươi biết  Huyễn Quang Thạch ở Tề gia trang?”

“ Huyễn Quang Thạch là thánh vật của Linh Tộc, nhưng không phải tất cả mọi người trong Linh Tộc đều cảm ứng được nó, phải là người hữu duyên mới có thể cảm ứng được nó kêu gọi, mới tìm kiếm được nó”. Nàng che giấu một số chuyện, đồng thời những chuyện đã nói cũng là sự thật.

“ Ngươi không ngại ta gọi ngươi là Chức La đi?”

Bà vừa thấy Vân Chức La thì liền đặc biệt có hảo cảm, lấy kinh nghiệm nhìn người vô số của bà để xem, cô nương này nhìn có vẻ thần bí, nhưng cũng không phải là người xấu; theo nàng có một đôi mắt trong sáng, nhìn ra được nàng là một người có tâm địa thiện lương. Cũng giống như bà lần đầu tiên nhìn thấy Kiếm Thu liền nhìn ra nàng là một cô nương ngay thẳng.

“ Lão phu nhân, người khách khí”. Vân Chức La có chút thụ sủng nhược kinh, không thể nghĩ tới Tề gia trang ngoại trừ Tề Mạnh Hoài ra, những người khác, bao gồm lão phu nhân đều giống nhau thật nhiệt tình.

“ Chức La, vốn Tề gia trang nên đem vật trả  về cho nguyên chủ mới đúng, nhưng Tề gia trang đã giữ nó hơn một trăm năm, nhưng vẫn không thấy người của Linh Tộc đến tìm nó. Hơn một trăm năm giữ gìn, Tề gia trang cũng không có nghĩa vụ này, cho nên ngươi cũng đừng trách Tề Mạnh Hoài không chịu trả lại”.

Lão phu nhân nói đều là sự thật, Tề gia trang cũng không có chịu sự nhờ vả của Linh Tộc, chẳng qua là giữ gìn Huyễn Quang Thạch, chuyện cách đây cũng hơn một trăm năm, cho dù  không chịu trả lại thì Linh Tộc có thể làm gì Tề gia trang?

“ Cái này Chức La biết”. Vân Chức La mâu quang buồn bã, biết bà nói không sai.

 “Nhưng là chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi vẫn có thể thuyết phục Tề Mạnh Hoài trả lại cho ngươi”. Lão phu nhân trực tiếp nói rõ muốn nàng tự nghĩ cách, tất cả dựa theo bản lĩnh của nàng.

Vân Chức La kinh ngạc nhìn bà. Ý tứ của lão phu nhân là muốn nàng ở lại Tề gia trang, sau đó tự nghĩ cách  thuyết phục Tề Mạnh Hoài trả lại Huyễn Quang Thạch?

Nàng cảm thấy vẻ tươi cười của lão phu nhân có chút cổ quái, làm cho nàng có một loại dự cảm xấu. Nhưng nếu lão phu nhân đã nói vậy, thì nàng cũng “mặt dày” ở lại:“ Được, Chức La ở lại”.

Lão phu nhân cùng Dư Kiếm Thu cùng trao đổi ánh mắt liếc nhìn nhau, có thâm ý khác nở nụ cười; mà Huệ cô đứng bên cạnh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai người thật gian giống như hồ ly.

Trong phòng thu chi của ngân hàng tư nhân, Tề Mạnh Hoài đang gõ bàn tính thật nhanh, sau khi cẩn thận xác nhận sổ sách không có sai lầm, lúc này mới thu dọn kĩ sổ sách, thông báo với quản sự một tiếng, rồi cùng với hai gã tùy tùng đang đứng đợi ở bên ngoài rời đi. Vừa bước ra khỏi ngân hàng tư nhân, bỗng nhiên một cơn mưa phùn kéo đến, gã tùy tùng vội vàng mở dù che cho hắn.

Người đi trên đường phố càng ngày càng thưa thớt, đi ngang qua một quán trà. buôn bán có vẻ không tệ cho lắm, Tề Mạnh Hoài chợt nhớ tới mẫu thân thích ăn phục linh cao của gian trà lâu này, đang tính đi vào mua một phần; đồng thời, cũng thấy một người từ bên trong đi ra, liền dừng bước lại.

“ Tề trang chủ thật là trùng hợp, gặp được huynh ở nơi này!”

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương trên người cũng đã khỏi hẳn. Mà người nam nhân ở trước mắt này, ngoại trừ lúc nàng mới tỉnh lại có đến thăm nàng một lần; ngoài ra, cũng không xuất hiện lần nào nữa.

“ Cô cũng đến mua phục linh cao?”

Tề Mạnh Hoài liếc nhìn túi giấy trên tay nàng, ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng. Hắn chú ý tới trong trà lâu có không ít ánh mắt tán thưởng dừng ở trên người nàng; trên gương mặt không hề có son phấn, dung nhan xuất trần thoát tục của nàng càng làm người ta cảm thấy kinh diễm.

“ Tôi chỉ là tới giúp lão phu nhân mua phục linh cao mà người thích ăn, thuận tiện đi dạo một chút. Tề trang chủ cũng không phải là đến mua điểm tâm cho lão phu nhân sao?”.

Vân Chức La không dấu vết đánh giá hắn, hắn có một gương mặt tuấn tú, nhưng bơi vì thói quen nghiêm mặt, nên xem ra rất nghiêm khắc, lại thêm hắn không thích nói cười cùng với khí thế mà tự bản thân hắn phát ra càng làm cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net