---THDNT---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án

Hừ, cái gì thiên hạ đệ nhất trang trang chủ,

Hắn căn bản chính là cái chiếm lấy bọn họ Linh tộc thánh vật kém cỏi nam tử!

Nguyên bản nàng tính giả trang nha hoàn trà trộn vào trang lý, đãi thời cơ thành thục lại “Cầm lại” Thuộc loại bọn họ gì đó.

Ai ngờ……

Thánh vật còn chưa tới thủ, thân phận của nàng đã bị xuyên qua,

Còn bởi vậy trúng hắn vô ảnh kiếm, ở tháp thượng nằm nhiều thiên.

Kỳ quái là, nàng thế nhưng không bị đuổi ra trang, còn có người hỗ trợ chăm sóc của nàng thương!?

Cũng thế, nàng liền nhân cơ hội này còn muốn ý tưởng tử, tóm lại nhất định phải cầm lại thánh vật mới được.

Chính là……

Trang lý mọi người đãi nàng vô cùng tốt, ngay cả phía trước thường cấp mặt nàng sắc xem trang chủ cũng trở nên không quá giống nhau,

Làm cho nàng…… Càng lúc càng luyến tiếc rời đi.

Nhưng nếu lại đãi đi xuống, nàng sợ lấy không trở về chỉ sợ không chỉ là thánh vật……

 Trong phòng tối, dưới ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Hai nam nhân thân hình cao gầy, một người thì hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường; tên còn lại thì ngồi ở trên ghế, năm ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn. Ánh nến mỏng manh lúc sáng lúc tối chiếu rọi trên mặt người nam nhân ngồi trên ghế nhìn có vẻ cố nén giận, nhưng vẫn không giấu được khí thế tôn quý bất phàm trên người hắn.

“Hay cho Đông Phương Kiệt, dám giấu diếm, lừa gạt trẫm nhiều năm như vậy, cuối cùng dùng kế chết giả để giải vây! Một nhà Đông Phương phủ này phạm tội khi quân, thật không dễ dàng bỏ qua được”.

“Hoàng thượng nếu không sợ trở mặt cùng Tĩnh vương, có thể trị tội với Đông Phương phủ một nhà, thậm chí  giết Đông Phương Kiệt.”

Nam

nhân đứng dựa vào tường, cho dù là đối mặt với đương kim thánh thượng,  nói chuyện cũng không có một chút cung kính, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở hắn cần phải cân nhắc.

Đương  kim thánh thượng Long Dực Phi không vui trừng mắt liếc hắn một cái. Tốt xấu gì thì hắn  cũng là vua của một nước, người  này nói chuyện với hắn không thể  khách khí một chút sao? Thôi, lúc trước hắn cũng chính là coi trọng  người này dị thường khác xa thái độ khúm núm của mọi người, mới có thể cùng hắn có thâm giao, ủy thác trọng trách.

“Xem như Đông Phương phủ thông minh, có Tĩnh Vương làm chỗ dựa, trẫm thật là không dám động tới bọn họ.”

Nghĩ  đến đường huynh yêu vợ như mạng, liền ngay cả thái hậu khi nhìn thấy Đông Phương Hải Diêu khôi phục nữ trang cũng rất yêu thích, nếu không phải do hắn sinh nghi, kêu nam nhân trước mắt này đi điều  tra, cũng không biết đây là kế dùng để lừa gạt hắn.

“Hoàng thượng cần gì chấp nhất chuyện Đông Phương phủ lừa gạt, đổi một góc độ khác nghĩ. Đông Phương Kiệt thật là nhân tài, hiện tại lại là người trong hoàng thất, đem thông minh, tài trí của nàng sử dụng vì hoàng thất, nói sau cùng Đông Phương phủ kết thành quan hệ thông gia, đối  với hoàng thượng mà nói là trăm lợi mà không có một  hại.”

Nam

nhân này nói  thật có đạo lý, vị quân vương trước mắt này cũng biết, chỉ là do hắn nuốt không trôi cơn tức bị người lừa gạt mà thôi.

“Cũng đúng, ít nhất cuối cùng hôn sự của đường huynh cũng được giải quyết, trong lòng thái hậu cũng buông ra được tảng đá lớn này. Nhưng thật ra tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ, có yêu thích cô nương nào không, hay là cần trẫm giúp ngươi xem xét.”

Chuyện tới nước này, Long Dực Phi có tức giận như thế nào đều không làm được chuyện gì, cũng có thể thấy rõ. Ai  kêu Đông Phương Kiệt, không, là Đông  Phương Hải Diêu mới phải, là nữ tử mà đường huynh yêu thích, hiện tại đã trở thành đường tẩu của hắn. Lại liếc nhìn cái tên nói năng lỗ mãng bên cạnh, xem ở phần giao tình của hai người nên mới có lòng tốt quan tâm hỏi.

“Ý tốt của hoàng thượng, tại hạ tâm lĩnh, nói đã xong, cáo từ.”

Namnhân mím mím môi, để tránh trở thành Tĩnh Vương kế tiếp, như lúc đến, chính là lặng yên rời đi.

Long Dực Phi tức giận nhìn nam nhân biến mất sau cửa ngầm. Uổng cho hắn thân là vua của một nước, cố tình những người hắn yêu thích đều không để ý thân phận của hắn. Hắn chỉ có thể chấp nhận ngạo khí của những người này. Thổi tắt ánh nến, cũng theo sau rời đi, chỉ để lại khói đèn cầy mờ ảo.

Chương 1.1

Edit: 

Kally

Beta:

 Linhxu

Tề gia trang nằm ở phía Nam của Yến Thành, từng làm tướng quân lập cho triều đình biết  bao công lao hạn mã, tổ tiên là một thế  hệ có được quyền lực nhưng lại không muốn làm quan ở triều đình cho nên từ quan trở về làm dân chúng bình  thường. Tiên vương nhớ đến  công lao khi xưa, cho  nên ban cho danh hiệu “Thiên Hạ đệ nhất trang”, cũng bởi vậy mà Tề gia trang được xưng là Thiên Hạ đệ nhất trang ở Yến Thành không người nào là không biết, không người nào là không hiểu.

Hôm nay, là ngày Tề lão phu nhân mừng thọ, ngoại trừ quan to quý nhân ở trong thành, tất cả dân chúng ở trong Yến Thành đều  cùng nhau ăn mừng , từ đại sảnh của Tề gia trang đến ngã tư đường đều là những buổi tiệc lớn, ngay cả khất cái ở trên đương cũng được chia cho một chén mì thọ nóng hổi.

“Động tác lưu loát một chút, mau đưa đồ ăn sang đây!” Tề tổng quản quát bảo nha hoàn mau đến phòng bếp đem nhiều đồ ăn ra trước, để cho các vị tân khách đều được ăn no một chút, khiến cho cả chủ và khách đều cùng vui vẻ. “Ngươi…ngươi, cái nha đầu xấu xí này, ngươi không cần đi ra ngoài ở lại phòng bếp hỗ trợ là được rồi, Tề  tổng quản gọi một nha hoàn trên má trái có một cái sẹo, còn trên má phải thì có một cái bớt màu đỏ lại, trong thời gian ngắn thật không nhớ ra được tên của nàng, đành tùy tiện gọi nàng như thế. Hôm nay, trong nhà nhiều khách như vậy cũng không thể để cho nàng ta đi ra ngoài dọa  người  ta.

Nha hoàn bị gọi có bộ dạng gầy yếu bỗng nhiên dừng lại, gật đầu với hắn, rồi cúi đầu đi đến nhà bếp.

“Tề Trọng, nơi này đủ người làm việc không?” Tề Mạnh Hoài là  trang chủ đương nhiệm, hắn chắp hai tay ra phía sau nhìn mọi người bận rộn.

“Trang chủ xin yên tâm, mọi việc đều không có vấn đề”. Có Tề Trọng hắn ở đây, loại  việc nhỏ nhặt này tuyệt đối không thành vấn đề. Huống chi đám hạ nhân của Tề gia trang đều được huấn luyện kĩ càng, không giống như hạ nhân của những phủ đệ khác.

“Hôm nay mẫu thân ta thực vui vẻ, có nhiều người  đến chúc mừng như vậy, tuyệt đối phải chiêu đãi chu đáo, không được xảy ra bất  cứ sai lầm gì”. Tề Mạnh Hoài dặn dò.

Lúc  này, ngoài cửa có một gã sai vặt đi tới thấy Tề Mạnh Hoài liền lập tức bẩm báo: “Trang chủ, trong cung phái người đưa tới lễ vật chúc  thọ cho lão phu nhân”

Nghe vậy, Tề Mạnh Hoài lập tức đi ra đại sảnh; mà Tề tổng quản sau khi dặn dò mọi người xong cũng lập tức đi theo ra  đại sảnh.

Khi Tề Mạnh Hoài nhìn thấy người tặng lễ vật đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó lập tức thay mặt mẫu thân nhận món lễ vật này.

“Tề trang chủ, miếng bạch ngọc như ý này là hạ lễ mà hoàng thượng tặng cho lão phu nhân”

“ Tạ hoàng thượng ban ân”.

Trong hộp gấm, miếng bạch ngọc như ý này là được khắc từ bạch ngọc nguyên khối, chất ngọc trong suốt, quả thật làm người ta yêu thích không buông tay, mọi người thấy vậy đều xầm xì to nhỏ. Lời đồn đãi thật là không sai, Tề gia trang đến bây giờ vẫn được hoàng gia hậu đãi, nếu không sao trong cung lại phái người tặng lễ vật như vậy cho lão phu nhân đây…..

Cho dù Tề Mạnh Hoài nghĩ như thế nào cũng không dự đoán được, người đưa lễ vật lại là Lục vương gia! Kinh ngạc qua đi, cũng không nói ra thân phận của Lục vương gia, lập tức mời hắn vào tiệc.

“Cám ơn huynh tự mình đưa lễ vật tới, xin mời ngồi”.

Lục vương gia Long Đại Vũ, một thân cẩm y ngọc bào, vạt áo thẳng tấp,không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.

“Có một vị khách quý như vậy đến chúc thọ cho lão thân, thật là vinh hạnh cho những kẻ hèn trong Tề gia trang này a!”. lão phu nhân cười đến mười phần thoải mái, còn gắp đồ ăn cho Lục vương gia, tiếp đón hắn dùng cơm.

“Lão phu nhân thật là khách khí” Lục vương gia vội vàng can ngăn, thật không dám để cho bà gắp đồ ăn cho mình.

Vị lão phu nhân trước mắt này cũng không phải là người đơn giản, bà từng đi theo lão trang chủ đã qua đời đánh Đông dẹp Bắc, là trợ thủ đắc lực nhất của Tề lão trang chủ, cũng là một đấng anh thư hàng thật giá thật không thua đấng tu mi(mày râu). Tiên vương lúc sinh thời cũng rất kính trọng lão phu nhân, hắn làm sao dám để cho lão phu nhân đích thân chiêu đãi mình đâu.

“Mọi người cứ ăn hết mình, nếu còn chỗ nào không chu toàn, xin mọi người thứ lỗi cho”. Lão phu nhân giương giọng nói với mọi người, giọng nói trung khí mười phần, làm cho tất cả mọi người ở đây bội phục không thôi.

“Đa tạ lão phu nhân, chúc lão phu nhân phúc như Đông hải, thọ tỷNamsơn”. Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.

“Lão thân đa tạ các vị”. Lão phu nhân nâng chén đáp lễ, ý cười trên mặt thủy chung không thay đổi, nhìn ra được tâm tình nàng tốt lắm.

Cuối cùng, buổi tiệc kết thúc trong sự vui vẻ của cả khách lẫn chủ. Đợi khách nhân giải tán hết, lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, Lục vương gia và Tề Mạnh Hoài mới chuyển sang phòng khách nói chuyện.

“ Lục vương gia, vì sao lại là huynh đưa tặng lễ đến đây?”

Theo lý thuyết, hoàng thượng sẽ phái người đưa lễ vật đến, nhưng dù thế nào cũng không đến phiên Lục vương gia tôn quý hắn, tám phần là hắn tự mình nghĩ đến giúp vui.

“ Mạnh Hoài, huynh thật không đúng rồi, bổn vương tự mình đưa tặng lễ đến, huynh hẳn là nên cảm động đến rơi nước  mắt , chứ sao lại nói như vậy chứ!” Lục vương gia bất mãn kêu, chẳng lẽ hắn không thể tự mình đưa tặng lễ đến chúc  thọ cho lão phu nhân sao? Xem bộ dạng lão phu nhân lúc nãy thật vui vẻ, mà xem thái độ và bộ  dáng của người này, thật là tức chết người mà!

“ Thay ta đa tạ hoàng thượng”

Tề Mạnh Hoài không nghe hắn ồn ào, cũng không ngại thân phận Lục vương gia của hắn, cầm lên chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

“ Lần sau huynh gặp hoàng thượng, thì cảm tạ người sau là được”. Lục vương gia vẫy tay lơ đễnh nói. Lấy giao tình của Tề Mạnh Hoài và đại hoàng huynh, những lời khách sáo như vậy cứ miễn đi.

“Đúng rồi, đại hoàng huynh nhờ huynh tìm người có tin tức không?” Lục vương gia nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm nước trà màu nâu của chén trà trong tay, ngữ khí  thận trọng hỏi.

“Chưa có tin tức”.Tề Mạnh Hoài liếc mắt nhìn  hắn.

“Thời gian không còn sớm, bổn vương cũng nên đi”. Lục vương gia đứng dậy thoáng sửa sang xiêm y lại một chút, trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười.

“ Không tiễn”

Tề Mạnh Hoài từ đầu đến đuôi đều là một dạng thái độ, hoàn toàn không để mắt tới thân phận Lục vương gia của hắn, ngay cả đứng dậy tiễn khách đều lười.

Lục vương gia khoé miệng run rẩy, quen biết người này hai mươi mấy năm, thái độ của người này đều thủy chung như một, mệt cho hắn cùng đại hoàng huynh chịu được tính tình này. Quên đi, không them so đo với người này!, hắn quyết định chạy lấy người.

Lục vương gia đi rồi, Tề Mạnh Hoài vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu nhíu mày vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Trong phòng bếp, đoàn người vẫn vội vàng công tác, vài nha hoàn đang rửa một một đống bát lớn.

“Mọi người động tác mau một chút, chờ xong việc ở đây rồi, trang chủ còn để lại một bàn thức ăn ngon cho mọi người”. Lí đại nương phụ trách dẫn dắt nha hoàn đứng một bên đốc thúc mọi người.

“ Lí đại nương, hôm nay lão phu nhân thật vui vẻ đi!” Đỗ Quyên vừa rửa chén vừa cười hỏi.

Tề gia trang chẳng những trả cho người hầu lương bổng nhiều mà chủ tử cũng đối xử với mọi người rất hiền lành, không giống như một số nhà giàu hễ một chút là ức hiếp hạ nhân. Lão  phu nhân bình thường còn rất ngại mọi người vất vả; mà trang chủ tuy rằng tương đối nghiêm túc nhưng cũng không hà khắc, coi như cũng là một chủ tử tốt, cho nên mọi người làm việc ở Tề gia trang thật sự rất vui vẻ.

“Đây là đương nhiên, cả một ngày hôm nay lão phu nhân đều tươi cười đầy mặt đâu. Lí đại nương cười nói, khóe mắt dư quang liếc đến một thân ảnh đang cúi đầu, cố gắng rửa bát.

“Này….  xấu  nha đầu………”

Bà trong khoảng thời gian ngắn đã quên tên của nha đầu này, chỉ biết nàng là một cái  nha đầu có dung mạo xấu xí lại câm điếc. Bất quá lại rất chịu khó, chẳng qua nàng rất dễ bị mọi người xem nhẹ.

“Lí đại nương, nàng tên là Vân Nhi!” Đỗ  Quyên thay Vân Nhi nói chuyện, thật không hiểu tại sao mọi người đều quên tên Vân Nhi. Còn gọi nàng ta bằng một cái ngoại danh khó nghe như vậy. Nàng nghĩ trong lòng Vân Nhi chắc là rất khổ sở.

“…. Vân Nhi, công việc trong tay ngươi làm xong hết chưa, đi dùng cơm trước đi!”

Nếu bà nhớ không lầm thì nha đầu kia cơm trưa cũng chưa ăn, lại không có cách mở miệng nói chuyện, thật là một nha đầu đáng thương.

Vân Nhi gật đầu với Lí đại nương, tỏ vẻ nghe được, rồi lại cúi đầu vội vàng tiếp tục làm  việc.

Lí đại nương đi rồi, Đỗ Quyên tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “ Vân Nhi, ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng đi dùng bữa”.

Ba tháng trước Vân Nhi đi vào nơi này, tuy mọi người đối với nàng không đến mức ghét bỏ nhưng vẫn có chút kinh ngạc;  sau lại phát hiện nàng là kẻ câm điếc, một cái cô  nương gia trên mặt đã không trọn vẹn, lại không nói chuyện được. thật là rất đáng thương a! Cũng may mọi người ở đây rất dễ gần. Vân Nhi lại giống như tiểu muội đã chết của mình, cũng là một người câm điếc, vì thế Đỗ Quyên cũng quan tâm đến Vân Nhi nhiều hơn một chút.

 Vân Nhi cười với Đỗ Quyên, khẽ gật đầu.

Một nụ cười này của nàng, một đôi mắt giống như tỏa sáng, làm cho Đỗ Quyên nghĩ mình nhất thời nhìn lầm rồi, nhịn  không được bắt đầu tinh tế đánh giá Vân Nhi.

Nếu không nhìn vết sẹo bên má trái, cũng không xem  cái bớt màu đỏ bên má phải của nàng, chỉ nhìn kia đôi mắt, sẽ phát hiện nàng có một đôi con ngươi vô cùng xinh đẹp, thật sự là đáng tiếc….

Chương 1.2

Edit: 

Kally

Beta:

 Linhxu

Chờ Đỗ Quyên phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Vân Nhi đã sớm hoàn thành công việc trên tay còn thuận tiện giúp rửa luôn phần bát của mình, Đỗ Quyên đối với Vân Nhi cảm  kích cười, cũng vội vàng nhanh hơn động tác, nhanh một chút để đi ăn một bữa no nê.

Vào đầu mùa xuân, sau cơn mưa lúc sáng sớm, cái lạnh đúng là thật đáng sợ.

Trong phòng bếp, một người vị phu nhân có hình thể mập mạp, đang vội vàng quấy một nồi cháo nóng, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu, mặt biểu lộ một nụ cười ấm áp.

“Sớm a! Vân Nhi, ngày nào ngươi cũng luôn thức dậy sớm nhất, thời tiết lạnh như thế, ngươi như thế nào lại ăn mặc đơn bạc như vậy, nếu bị cảm lạnh làm sao bây giờ”. Hồ thẩm quan tâm nhắc đi nhắc lại. Đứa nhỏ này luôn thức sớm ngủ trễ hơn người khác, làm việc rất chăm chỉ, thân mình lại không trọn vẹn, thật làm cho người ta đau lòng.

Vân Nhi lắc tay với bà lại chỉ vào xiêm y trên người tỏ vẻ nàng không sợ lạnh, rồi liền bắt đầu giúp Hồ thẩm cháo múc vào hai chén cho trang chủ cùng lão phu nhân dùng đồ ăn sáng.

Bởi vì dung mạo nàng xấu xí lại câm điếc, cho nên Lí đại nương sợ nàng dọa đến người khác nên kêu nàng phụ trách làm việc ở phòng bếp, cũng muốn nàng tận lực tránh đi ra ngoài tiền viện.

Hồ thẩm liếc mắt nhìn nàng một cái mới nhớ nàng trước nay vẫn ăn mặc thực đơn bạc. Lúc này mới nghĩ đến thân mình nàng thật khỏe mạnh mới có thể  không sợ rét lạnh.

Vân Nhi yên lặng thu xếp xong đồ ăn sáng cho trang chủ và lão phu nhân, chờ nha  hoàn phụ trách tới đem đi.

“ Hồ thẩm…..”

Bỗng nhiên một thanh âm suy yếu vang lên, một thân ảnh nghiêng ngả lập tức xuất hiện trước cửa phòng bếp.

“Đỗ Quyên, ngươi làm sao vậy?” Hồ thẩm kinh hô. Vân Nhi chạy nhanh lên phía trước đỡ Đỗ Quyên mềm nhũn vô lực ngồi xuống ghế.

“ Đại khái là nhiễm phải phong hàn, sáng nay đầu rất đau, cả người lại vô lực.” Đỗ Quyên sắc mặt tái nhợt, khó chịu nhíu mày cả người vô lực dựa vào trên bàn.

Vân Nhi vươn tay chạm vào trán Đỗ Quyên, lập tức bị độ nóng kia làm cho hoảng sợ, cố ý chỉ vào trán nàng ta, vẫy vẫy tay ý bảo Hồ thẩm lại đây.

 Hồ thẩm đi lên phía trước, sờ vào trán nàng ta cũng bị làm cho sợ, vội nói: “ Đỗ Quyên, ngươi đang phát sốt, phải làm thế nào mới tốt  đây? Mau nói với Lí đại nương một tiếng để ngươi trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng trang chủ là do ngươi hầu hạ, chết rồi! Phải tìm ai thay thế  ngươi đây….?”

“Xảy ra chuyện gì? Hồ thẩm, bà ồn ào chuyện gì?

Lí đại nương chưa bước vào phòng bếp đã nghe thấy tiếng kêu bên trong, nàng  nhíu mày bước vào phòng bếp, liếc mắt một cái liền thấy Đỗ Quyên đang dựa vào trên bàn.

“Đỗ Quyên làm sao vậy?”

“ Nhiễm phải phong hàn, đang bị phát sốt đâu!” Hồ thẩm trả lời thay Đỗ Quyên.

 Lí đại nương trầm ngâm một hồi. Đỗ Quyên luôn làm việc cẩn thận, cho nên mới phái nàng ta phụ trách hầu hạ trang chủ, mà nàng ta đang bị bệnh, nên tìm ai đến tạm thời thay thế nàng đây? Quan trọng nhất là tìm người không thể có ý nghĩ không an phận với trang chủ…. ánh  mắt nhìn sang hướng Vân Nhi, liền hạ quyết định.

“ Đỗ Quyên, ngươi về phòng  trước đi, dưỡng bệnh cho tốt, về phần công việc của  ngươi trước mắt sẽ do Vân Nhi tạm thời thay thế đi”. Trong thời gian ngắn, bà  thật nghĩ không ra, ai có  thể thay thế làm công việc của Đỗ Quyên, Vân Nhi làm việc chăm chỉ cẩn thận, trước hết cứ giao cho Vân Nhi hỗ trợ vậy.

Vân Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, ngón tay chỉ vào mặt mình, lại huy động hai tay ý bảo mình muốn cự tuyệt.

“Vân Nhi, ngươi chỉ cần nhớ kĩ, đem thức ăn vào trong phòng cho trang chủ xong rồi rời đi. Đợi cho trang chủ dùng xong rời đi rồi, ngươi liền vào thu dọn là tốt rồi. Mau đi đưa đồ ăn sáng cho trang chủ đi!”

Vân Nhi khổ sở ra mặt, bưng đồ ăn sáng lên cho trang chủ, bước ra phòng bếp. Nàng cúi đầu xuống đi đến chỗ ở của trang chủ, dọc đường đi gặp không ít người hầu, mọi người mặc dù tò mò vì sự xuất hiện của nàng, nhưng cũng không có ra tay ngăn cản. Đi vào trước phòng của trang chủ, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong trả lời mới cúi đầu bước đi vào.

Tề Mạnh Hoài phát hiện bước vào cửa không phải là nha hoàn bình thường hay hầu hạ hắn, mày kiếm hơi nhíu; lại nhìn nha  hoàn  này thủy chung vẫn luôn cúi đầu, động  tác lưu loát đem đồ ăn sáng đặt ở trên bàn liền tính lui ra, hắn nhịn không được mở  miệng  hỏi:

“Sao lại là ngươi đưa đồ ăn sáng đến, Đỗ Quyên đâu?”

Khuôn mặt nhỏ bé của Vân Nhi tràn đầy khổ sở ngẩng đầu lên, lấy tay chỉ vào trán, khoa  tay múa chân muốn giải thích, nhìn hắn mong hắn hiểu  được ý tứ của nàng.

Tề Mạnh Hoài thấy rõ tướng mạo của nàng xong, mâu quang xẹt qua một chút kinh dị, nhưng lập tức mất đi, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Là ai kêu ngươi đưa đồ ăn đến?”

Xem nàng lại cố gắng khoa tay múa chân, mày kiếm của hắn hơi nhíu, lại hỏi: “Ngươi biết chữ chứ?”

Vân Nhi gật đầu, đôi mắt trong suốt liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.

Tề Mạnh Hoài trầm ngâm một hồi, mới trở về trong phòng, khi đi ra cầm trên tay một tờ giấy, lấy bút chấm một chút mực đưa cho nàng, mệnh lệnh nói: “Trả lời những vấn đề ta vừa mới hỏi ngươi.”

Vân Nhi viết lên giấy Đỗ Quyên sinh bệnh phát sốt, Lí đại nương kêu nàng đưa đồ ăn sáng đến.

“ Ngươi tên là gì?”

Vân Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, mới viết ra hai chữ trên giấy “ Vân Nhi”

Tề Mạnh Hoài kinh ngạc nhìn chữ viết thật thanh tú, lại ngẩng đầu nhìn mặt nàng, bên má trái có một vết sẹo thật nghiêm trọng, bên má phải lại có một cái bớt màu đỏ, mà rõ ràng là một nha hoàn câm điếc.

Lí đại nương quả nhiên là không tìm được người sao? Sao lại kêu một nha hoàn không trọn vẹn đến chỗ của hắn! Sau này sẽ phải hỏi bà ta một chút.

“Lui ra đi, tối nay lại đến thu dọn”. Hắn vẫy tay bảo nàng lui ra. Nghĩ đến Lí đại nương chắc là sợ có người rắp tâm bất lương nên mới tìm nha hoàn này tới đây thay thế tạm.

 Mới vừa rồi nàng thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt hắn. Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt vết sẹo trên mặt, khóe môi khẽ nhếch lên, lại liếc mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net