#39: Something Is Wrong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lockhart khi nhìn thấy con rắn Mamba đen nằm chễm chệ trên vai nó thì đã kêu lên "Trò Soryu! Sao trò có thể để cho một con rắn hổ lục Gabon nằm trên vai trò được!?" Annora đơ mặt nhìn người đàn ông đó, Lockhart thực sự không biết đây là một con rắn Mamba sao? "Nhưng đừng lo trò Soryu! Ta sẽ không để loài rắn đó giết chết em!" Lockhart bắt đầu rút đũa phép ra, ngay khi đó thì Annora liền lùi lại, Harry đứng ra đầu

"Lùi ra thứ con người dơ bẩn! Đừng có mà dùng đống ngón tay đó mà chạm vào người ta hay rắn con!" Theseus dần dần ôm lấy cổ nó như để bảo vệ, rít lên một tiếng cảnh báo kẻ đứng trước mình. Biết rằng việc này sẽ có kết thúc không ổn thì nó liền lí giải ngay với Lockhart, nhưng khổ nỗi ông ta có nghe đâu và đẩy Harry ra, bảo rằng cậu ta đang ngăn ông giúp một ai đó

"Cái gì cơ? Trò sắp tắc thở á!? Đừng lo! Ta sẽ cứu trò!" Tên khốn, thứ duy nhất khiến bà mi tắc thở là cái tôi to đùng đoàng đó!

Quá tức giận, Annora liền kêu lên một từ tục tĩu trong tiếng Trung trước khi nói "Theseus! Xuống. Khỏi. Cổ. Mình. Ngay! Đừng quên bình tĩnh lại nữa!" Con rắn Mamba đó chần chừ trước khi xuống khỏi cổ nó và đi chuyển đến cánh tay, thế nhưng vẫn ở thế sẵn sàng tấn công. Cậu ta thậm chí không còn lùi lại khi thấy một cái liếc mạnh từ nó. Annora cau mày nhìn bốn con người trước mặt mình, cố gắng để không khịt mũi

"Em vô cùng cảm kích sự quan tâm của thầy." Thực ra thì có cái — "Nhưng, đôi lúc nó cũng lên có giới hạn. Và giới hạn ở đây là cậu rắn Mamba đen này là bạn của em. Không phải thù, không phải kẻ đang cố giết em. Chỉ đơn giản là một chú rắn đang giúp em làm được những thứ em không làm được. Nếu như thầy tưởng rằng em cho cậu ấy vào nơi đây bất hợp phát thì," Nó thò tay vào chiếc túi bên cạnh mình, lấy ra một tờ giấy "Đây là giấy cho phép em mang cậu ấy đến của giáo sư McGonagall. Thầy có thể gặp người thật nếu như thầy muốn hỏi thêm."

Lockhart thậm chí còn chả nhìn vào tờ giấy trước khi bộ răng chói loà của ông ta làm mù mắt nó "Tất nhiên rồi trò Soryu, ta hiểu sự cảm ơn của trò dành cho ta. Và ta cũng biết rõ rằng đấy là một con rắn Mamba đen, có lẽ thời gian dành cho việc truy tìm ma cà rồng đã khiến ta loạn đi tí rồi. Nhưng dù sao thì ta nghĩ các trò cũng lên nhanh chân đến lớp tiếp theo đi, trống đã báo rồi." Thầy nói với lũ học trò trong sân, giờ nó đã nhận ra ba bọn kia đi đâu rồi

Annora liền ngay lập tức kéo nhẹ Harry về phía mình khi thấy Lockhart định giật cậu về chỗ ông, nó bảo sẽ dẫn Harry đi đến lớp. Khi dải bước đến chỗ không có học sinh, nó rít nhẹ

"Ổn chứ Hades? Cậu có bị đau đâu không?" Nó cẩn trọng quan sát xung quanh Harry, nếu như mà cậu ta bị thương thì nó sẽ sống trong tội lỗi mãi mất. Harry thì thào "Mình ổn, cảm ơn nha Nyx." Thế nhưng cậu ta tưởng là nó sẽ không thấy cậu ôm lấy cánh tay phải của mình sao? Hay cách mặt cậu nhăn lại trước khi nở một nụ cười với nó?

Annora biết có chuyện gì không ổn với Harry, và nó sẽ không để cho cậu ta đau khổ

"Chuyện gì đang xảy ra vậy Harry?" Nó đột ngột ngừng lại, quay phắt về nhìn thẳng vào mặt Harry "Nói thật với mình đi Hades." Harry mở to mắt trước điều đó nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Harry không lùi bước xuống, cậu ta vẫn đứng yên ở đó mà chỉ nghiêng đầu

"Ý cậu là sao Nyx?" Đôi mắt xanh lục đó nhìn nó, không, quan sát nó. Annora cũng đáp lại bằng một ánh nhìn như thế, nếu một chơi được trò này thì sao hai không thể?

"Đừng tưởng rằng mình không biết cách mặt cậu nhăn khi Lockhart kéo cậu."

"Nhăn mặt ư?" Harry chợt nở một nụ cười "Cậu nhìn nhầm rồi, mình thực sự không sao mà!" Nó đứng lùi dần phía cậu, áp cậu vào bờ tường

"Thật sao Harry James Potter?" Harry đưa mắt sợ hãi nhưng vẫn cố mà để nhìn vào thẳng mặt nó. Đôi đồng tử xám của nó nhấn  vào ngay phần gáy của Harry, nhận ra ngay những vết tím trên cổ cậu. Harry liền che nó đi ngay "Ai đã làm thế với cậu?" Nó có thể thấy Harry giật mình, cậu lắc đầu

"Không ai cả." Rồi liền định thoát khỏi vòng tay nó, nhưng còn lâu Annora còn cho. Sao nó lỡ để Hades chịu đựng những việc này. Nó sẽ cắt cổ kẻ đã làm thế, từ từ, từng chút một, y như những gì bà nó đã dạy...

Nhưng nếu nó bắt Harry nói, thì sau mười nghìn năm cậu ta mới nói. Nó nhẹ giọng lại, bỏ tay khỏi bức tường

"Vậy thì mình sẽ không bắt cậu nói nếu như cậu cảm thấy không ổn. Nhưng hãy nhớ là nếu cậu cần giúp thì mình sẽ luôn ở đây để giúp cậu." Harry chần chừ gật đầu, khi nó định quay lại thì cậu chạm vào vai nó. Cậu ấy đưa đôi bàn tay trắng của mình ra mà cần lấy đôi tay đầy sẹo của nó. Cậu đưa tay nó lên, hôn vào ngón tay. Mặt Annora chuyển thành một màu đỏ đủ để đấu với Ginny

"Cảm ơn vì điều đó Annora." Harry nhướn đến chỗ nó, hôn lên vầng trán và nở một nụ cười ngây thơ với nó. Mặt của Annora này đã chuyển thành một màu đỏ hơn những màu đỏ nhất, khói bắt đầu bốc ra mù mịt từ đầu nó. Annora chớp chớp mắt mình liên tục, bộ não của nó bỗng dưng đóng băng, trái tim nó đập nhanh hơn bình thường

"Nyx?" Trước khi Harry có thể biết, cậu đã đem một Annora với khói phát ra từ đầu đến gặp vị Xà vương nào đó

. . .

"Bà đã hiểu chưa?" Đôi mắt xám đó quan sát người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, kẻ đang nhâm nhi chai rượu vang hạng nhất. Bà ta nhếch mép, tiếp tục đổ thêm rượu vào cốc mình

"Tất nhiên thưa công nương Black. Tôi đâu có ngốc đến mức ấy đâu." Cassiopeia nhăn mắt lại sau tấm mặt lại, nó bĩu môi mình "Vậy thì như những gì ta bàn. Bà có hai ngày để suy nghĩ về thoả thuận mà tôi vừa đưa ra. Nếu đồng ý, bà sẽ làm việc dưới cánh tôi và nhận được sự bảo hộ của nhà Black. Không ai có thể làm hại đến bà hay — Xin thứ lỗi cho sự vô lệ của tôi nhưng thưa quý cô Black... cô nghĩ tôi yếu đuối đến mức đó sao?"

Sự im lặng lại bao chùm lấy không gian đen tối quanh họ, không một ai dám di chuyển hay nói, chỉ có ánh lửa phát ra từ cây nến trước mặt họ phập phù

"Thưa bà MaediRose, công nương Black không có ý như —

Người con gái đeo chiếc mặt nạ thỏ đó giơ tay lên ngăn kẻ cạnh mình "Đừng bao che cho ta, Apollo." Đôi mày của con sói đó nhăn lại. Cassiopeia mặc kệ nó mà quay đầu về phía người phụ nữ kia "Xin tha lỗi cho sự hiểu lầm của tôi thưa quý bà MaediRose."

Cassiopeia biết rõ Madelyn 'Evorlyne' MaediRose là người như thế nào, một Muggle-born goá phụ cuối tuổi hai mươi đang nuôi người con nhỏ của mình, trước đó bà ta còn được tôn thờ là 'Bà chúa thời trang'. Nhờ đôi bàn tay nhanh nhẹn và mắt nhìn như diều hâu, bà ta đã tạo nên nhiều quần áo nổi tiếng, đẹp đẽ. Đến cả tín đồ yêu thời trang khắc khe nhất cũng phải tán thưởng. Bà ta đã yêu một người đàn ông Muggle và sinh ra một cậu con trai, buồn bã thay là chồng bà lại bỗng dưng biến mất, để lại vợ và con trai mình

Madelyn buộc phải còng lưng ra để nuôi con, thế nhưng vẫn chẳng thể kiếm số tiền như cũ. Cassiopeia có thể lợi dụng điều đó mà đưa ra thảo thuận, đổi lại là tiền công và sự bảo hộ của nhà Black (chỉ có kẻ bị điên mới đi động vào đồ của Black). Nhưng giờ kế hoạch đang lung lay

Người phụ nữ có tóc đỏ như lửa kia thở dài, thốt ra một câu:

"Hãy gọi là Madelyn. Ta đã bỏ họ chồng từ lâu rồi." Bà ngước mặt ra ngoài cửa sổ, vừa nhâm nhi li rượu vừa ngắm nhìn những con người đang nhanh chân đi ra và vào trong hẻm Knockturn "Sau cùng, ta chẳng lỡ nghĩ một cô thiếu nữ xinh đẹp như quý cô đây dám dùng một câu như thế."

Lại một lần nữa, sự im lặng lại chiếm thế thượng phong

"... Lời đề nghị mà cô vừa đưa ra có đúng không?" Bà ta nâng mày, uống thêm một ngụm rượu. Đôi đồng tử xanh biển như các làn sóng đập dồn ập vào bờ nhìn nó, bờ môi đỏ hồng đầy đặn mím lại. Thiếu nữ đeo mặt nạ trước bà gật đầu "Tất nhiên thưa quý bà Madelyn." Đáp lại điều đó là một cái gật đầu, MaediRose nhắm mắt thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, đặt chân trái lên chân phải mình, trên tay vẫn cầm cốc rượu nặng mùi đó

"Đó là một lời đề nghị hấp dẫn thưa gia chủ Black. Tôi chưa thể nghĩ đến ai đủ dũng cảm để đem sự bảo hộ ra để đổi lấy vài bộ quần áo."

Sự bảo hộ của nhà mình không phải thứ để đùa, khi ai đó đã rơi vào vòng đai đó thì mạng sống của họ dựa hoàn toàn vào kẻ đã đưa ra đề nghị, sống hay chết cũng không được quyết định. Y như một con rối. Nhưng đối với nó, nó sẽ lấy điều đó ra để đổi lại một, hai hầm tiền đủ để nuôi sống nó và con cháu nếu mai sau này ngôi của nó bị cướp đi, tất cả là để cho cái tương lai không bị vứt đi

Nó căm sợ cái cảm giác đó, cái cảm giác chẳng thể làm được gì. Như một con bù nhìn vô hồn chỉ biết ngồi và xem mọi thứ diễn ra trước mình, chẳng thể ngăn cản kẻ đã tự đeo cho mình cái danh anh hùng trong khi mọi người chết. Không thể kêu lên, không thể khóc, không thể ngăn cản câu chuyện đi theo bước đi của chính chúng

Chỉ ngồi đó và chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...

Đến khi những kẻ trên cao kia đã hài lòng với sự đau khổ của nó

Cassiopeia — không, thiếu nữ đeo mặt nạ thỏ đó không sợ gì cả, mà thay vào đó, Annora, ghét thứ cảm giác đó. Cái thứ đó ám đứa trẻ với đôi đồng tử xám, Annora không cảm thấy an toàn trong nhà mình, như thể sẽ có một kẻ nào đó đập cửa xuống mà cướp đi ngôi vị của nó hay Sirius nhảy từ cửa sổ qua mà kéo nó về Azkaban để 'dành thời gian hàn gắn tình cha con'. Chính vì nỗi lo đó mà nó phải khám phá từng xăng-ti-mét của căn nhà kia, phát hiện ra hai lỗ thoát hiểm và đặt nhiều loại đũa có cùng loại giống nó quanh nhà

Chưa ai trừ Severus (chỗ dựa tinh thần của nó) hay Theseus (con rắn Mamba đen dài gần đến một mét rưỡi) có thể giúp nó cảm thấy như nó là một đứa trẻ bình thường, thay vì là kẻ đang cố gắng không hoảng loạn chỉ vì nó không có quyền kiểm soát một thứ gì đó

Nhưng bên cạnh nó không phải là Severus, mà là Apollo; trước mặt nó không phải là Theseus, mà là một goá phụ giỏi thiết kế thời trang. Annora cố gắng chèn ép sự sợ hãi của nó xuống tận đáy lòng, đóng băng mọi cảm xúc lại. Đây là sàn chơi, nếu như nó thua cuộc, nó sẽ mất hết mọi thứ. Và nó là Cassiopeia, chứ không phải là Nora. Nó là kẻ săn mồi, không phải con mồi

"Tôi xin chân thành cảm ơn lời khen của quý bà Madelyn." Người đàn bà đó bĩu môi, lại tiếp tục nhấp thêm rượu, chẳng hề có dấu hiệu say xỉn "Ahhh, bảo sao mọi người đều sợ cô."

"Tôi cũng chân thành cảm ơn lời khen ngợi đó."

MaediRose bĩu môi thêm lần nữa, nhăn mắt lại "Merlin, sao cô có thể thản nhiên nhận cái đó như một lời khen vậy?" Nhờ máu điên chảy trong người, nó định đáp lại như thế, nhưng trước mặt nó là đối tác tương lai của nó nên Cassiopeia chỉ ngồi yên ở đó

"Vậy liệu quý bà xinh đẹp sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi chứ?" Madelyn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào tâm hồn nó "Chà chà, đây là một câu hỏi khó đó. Rất, rất khó...." Cassiopeia nhận ngay thời cơ đó mà chuyển đến bước tiếp theo, nó đứng thẳng dậy mà nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nói:

"Vậy thì bà có một ngày để suy nghĩ. Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận thì hãy gửi thư cho tôi. Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của bà và con trai. Xin cảm ơn vì đã dành thời gian." Trước khi người đàn bà tóc đỏ có thể kêu lên, nó đã dập ngay ánh lửa lung lanh. Apollo liền kéo tay nó đi khỏi cửa hàng đó, không quên quay đầu lại nhiều lần để đảm bảo không ai đi theo mình

Cả hai nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ngay khỏi hẻm Knockturn mà Độn Thổ về trước Grimmaund Place. Việc đầu tiên Annora làm ngay khi bước vào phòng khách là bỏ Bùa bù nhìn khỏi người mình và để mặc chiếc váy đen đắt tiền xoã xuống đất như nước đổ xuống. Nó liền thay ngay vào một chiếc áo phông và quần đen, bỏ những viên ngọc, khuyên tai hình con rắn và vòng nguyệt quế ra, rửa lớp mặt nạ mà Severus đã tốn hàng giờ làm

"Cuộc họp hôm nay cũng được đó, nhóc con." Luke vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo khoác đen ra "Nhưng mà lần sau chúng ta có thể dùng màu gì trừ màu đen được không? Với cả dừng việc họp ở chỗ tối nữa được không? Ta chẳng thể nhìn được gì cả."

"Và để bị phát hiện thì được thôi." Nó đáp, mặc lại chiếc áo khoác mỏng màu xanh kẻ sọc xám của mẹ nó. Theseus từ từ leo lên cổ nó "Chúng ta mặc đồ đen với cả họp những nơi đó không phải để làm trò." Nó đi đôi ủng đen vào (đồ của mẹ nó), đập nhẹ mũi giày lên nền gỗ vài lần trước khi nói tiếp:

"Trong khi tôi ở Hogwarts thì hãy tiếp tục đảm bảo sự an toàn cho bà ta. Nếu như có thêm gì thì hãy báo ngay cho tôi." Annora quanh ra đối mặt với người đàn ông đó, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc "Chúc một ngày tốt lành Apollo."

Luke nở một nụ cười nửa miệng "Một ngày tốt lành cho nhóc nữa, Medusa."

Sau lời chào nhanh chóng với Luke (và Kreacher), nó đã bước vào lò sưởi dùng bột floo về lại Hogwarts. Cha nó vẫn cắm cúi ngôi chỗ bàn với cái chân bàn bị nó làm hỏng lần trước, khi ánh lửa xanh bốc lên và thân hình nhỏ bé hiện ra. Severus đã ngay lập tức đứng dậy, nửa phần cầu mong là đấy không phải là một Annora say xỉn, nhưng may mắn thay, đó là một Annora tỉnh táo

Khi nhìn thấy bóng dáng cha mình, Annora liền chạy ngay đến ôm chầm lấy ông, dụi đầu vào ngực, Severus xoa đầu nó như một lời chào đáp lại

"Hôm nay con thế nào, bé yêu?" Annora vui vẻ đáp lại, vẫn không bỏ ông ra "Y như kế hoạch ạ!" Severus mỉm cười trước điều đó, nhưng không quên nhanh chóng bảo nó đi đánh răng và thay quần áo. Mỗi khi Annora buộc phải đi họp, nó đều dùng áo choàng tàng hình lẻn ra khỏi tháp Gryffidor, dùng phòng riêng của cha nó để di chuyển và ngủ luôn tại đó, nó không thể để cho lão Flich bắt được

Annora bước ra từ phòng tắm với một cái áo ngủ màu xanh có hình những đám mây, cũng là một trong những món đồ của mẹ nó. Sau sinh nhật mười hai tuổi, Aurora đã chuyển hết mọi thứ dưới tên Amanda cho nó; kể cả sách vở, bút, quần áo, những cuốn album nhạc, cho đến cả tiền bạc, vũ khí, nhẫn, một căn nhà bên cạnh bờ biển Florida ở Mỹ,... Annora từ đó mà cũng ít khi mặc đồ của mình, nó bắt đầu mặc đồ của mẹ mình, để tìm ra một thứ gì đó mà cả người đều chia sẻ

Nó nhảy thẳng lên giường với Severus, chùm chăn vào và ngủ ngay luôn. Hôm nay nó đã làm quá nhiều việc

. . .

"Harry đâu rồi?" Nó đảo mắt qua nhìn mọi phía trong Đại Sảnh, đáng lẽ cậu ấy phải ở đây vào giờ này chứ

"Wood vừa kéo cậu ấy đi tập luyện xong." Anh Tô An từ đâu chen vào cuộc nói chuyển của Annora với Ron và Hermione, khiến cho hồn cả ba đứa suýt lạc khỏi người "Anh định khiến bọn em đau tim à!?" Tô An bro chiếc kẹo mút khỏi miệng mình ra, nói đúng một câu:

"Có thể." Trước khi có thể cãi tiếp với anh họ mình, một bóng hình nhỏ bé đã bước đến dãy bàn của họ nhưng người đó có thuộc nhà Gryffidor đâu chứ. Đó là một Ravenclaw

"Mikan!" Tô An vui vẻ kêu lên, vẫy vẫy tay với đứa em họ "Ra đây với bọn anh và bọn chị này!" Con bé rón rén đi tới, trên tay cầm quyển sách 'Học giỏi môn Biến hình ngay trong tích tắc!', chẳng khác gì như một Hermione tóc xanh

"E-em chào anh chị..." Mikan nói, mắt cứ đảo qua đảo lại ở chỗ trống bên cạnh nó. Annora mỉm cười trước điều đó, cô bé này hiếm khi mở lời với ai lắm. Lần duy nhất nó thấy con bé nói với ai bên nhà Ravenclaw là với một cô bé tóc vàng "Đừng lo, em có thể ngồi với anh chị được mà."

Đôi mắt đen của Mikan sáng lên, con bé liền ngồi ngay vào chỗ mà nó chỉ, không quên nói lời cảm ơn. Mikan ngồi giữa nó và Tô An, hơi dịch về chỗ nó tí. Con bé ánh mắt qua chỗ Ron và Hermione, chật vật một tí để nhớ ra họ là ai trước khi chào hỏi

"Em chào anh chị." Lần này thì con bé không còn lắp bắp nữa, quay ra về phía Hermione đang vẫn đọc quyển sách tên-là-gì-đó-nó-quên-rồi của Lockhart "Chị đang đọc cuốn đó ư?" Đầu của Hermione ngửng lên trước câu đó, nhanh đến mức nó không hiểu sao đầu cô nành chưa thoát khỏi cổ cô

"Em cũng đọc nó ư?" Mikan lắc đầu "Không. Cuốn đó có ghi sai về người sói. Chúng không được gọi là một trong những sinh vật nguy hiểm nhất vì để làm cảnh cả. Một nhóm những Thần sáng giỏi thậm chí còn gặp khó khăn trong việc bắt giữ một người sói thì sao một người đàn ông lại có thể dễ dàng làm điều đó?"

Hermione trừng mắt nhìn Mikan, cô định mở miệng ra để giải thích nhưng đóng lại, rồi một lời giải thích lười biếng thoát khỏi miệng cô nàng:

"Vì thầy — thầy ấy rất mạnh!" Ron vỗ tay khen gợi cô bé mặc dù bản thân chẳng hề hiểu người sói là gì

"Vậy thì thầy ấy hẳn phải là Merlin rồi." Ron lại vỗ tay một lần nữa trước việc Hermione chẳng thể cãi thắng Mikan

"Tốt lắm. Em là người đầu tiên có khả năng làm Hermione ngừng nói về thầy ấy." Hermione hết trừng mắt nhìn Mikan lại đến Ron, người kêu lên "Thật mà!"

"Em lấy đâu ra thông tin đó vậy?"

"Thư viện của phủ ạ!" Sự long lanh lại bao phủ đôi mắt đó trước khi sự buồn bã thay thế, Mikan như thể cụp đuôi xuống như một chú cún con. Annora chỉ xoa đầu an ủi con bé trước khi quay ra nhìn hai người kia, nhận ra rằng bản thân vẫn chưa muốn nghe cãi nhau vào buổi sáng như thường ngày, nó liền chuyển ngay chủ đề

"Hay là chúng ta đi xem Harry tập nhé?" Nói thế để hỏi ý kiến thôi chứ thực ra thì tay nó từ khi nào đã có đầy một đống đồ ăn. Nó kéo cả Ron và Hermione đi theo, không quên chào anh em mình. Nhưng trước khi nó có thể đi khỏi Đại Sảnh, Mikan đã chạy thục mạng đòi theo sau, không thấy điều gì xấu sẽ xảy ra, nó cho phép con bé đi theo. Cuối cùng thì
Ron, Annora, Hermione và Mikan đi đến sân Quidditch cùng nhau

Cả bốn đứa ngồi trên khán đài, đội tuyển của nhà Gryffindor mới đi từ phòng thay đồ khi mặt trời đã lên cao nhưng vẫn phủ sương. Mikan nói một lời chào với Harry trong khi Ron ngờ vực hỏi:

"Các bạn tập xong chưa?"

"Còn chưa bắt đầu nữa là!" Harry đáp, nhận lấy hai chiếc bánh mì phép mướt từ tay Annora, cố gắng để lơ cái ánh nhìn như găm thẳng qua người cậu của cô bạn mình "Nãy giờ anh Wood chỉ mới dạy xong chiến thuật mới của ảnh." Ăn xong miếng bánh mì, Harry trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất một cái, phóng vút lên không trung. Mikan ghen tị nhìn cậu chàng bay vút trên không, cô bé thực sự muốn bay nhưng chẳng thể. Mikan chỉ bất lực nhìn Harry đua với Fred và George

Annora dựa lưng vào khán đài mà tận hưởng những làn gió lướt qua mặt mình, vừa ngắm nhìn những cuộc đua trên không trung vừa suy tính nhiều thứ. Khá là buồn khi hôm nay nó không đem Theseus theo, cậu ta đang trong kì lột da. Mikan chợt lay tay nó, kéo Annora ra khỏi suy nghĩ của mình

"Sao thế Mikan?"

"Em nghe được tiếng gì đó ở chỗ kia kìa chị hai!"

Cô bé chỉ vào một trong những băng ghế cao nhất, Harry, Fred và George đang ngó xuống khán đài đó trước khi quay lại tập ngay

"Em có chắc không?" Vừa hỏi, tay nó vừa cầm vào đũa phép trong túi áo, trong đầu nó đã nghĩ ra vài phép để vô hiệu hoá đối thủ. Mặt con bé kiên định "Chắc chắn!" Annora chần chứ trước khi lặng lẽ đi khỏi chỗ đó, Mikan bám theo sau mặc dù nó đã bảo cô bé ở lại đó

Khi gần đến chỗ mà con bé chỉ, Annora đảm bảo rằng Mikan ở sau lưng mình trước khi rút đũa ra, định kêu lên một bùa phép nhưng thay vào đó, một ánh sáng trắng đập vào thẳng mặt nó

Thằng Colin ngó đầu từ sau chiếc camera ra, nở một nụ cười tươi hơn hoa

"Chị Soryu!" Thằng bé lại chụp thêm một ảnh nữa khiến Annora đứng đơ ở đó "A! Sau chị là bạn Miaiko sao!? Em không biết cả hai là chị em đó!"

Annora nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, tạo ra một cái vẻ mặt đáng sợ nhất, hòng dọa được thằng bé

"Sao em lại ở đây?" Đũa phép của nó vẫn chĩa vào người Colin, người chỉ nhìn chiếc đũa phép và mặt nó như một thứ gì thú vị lắm "Chị giỏi Độc dược lắm đúng không!? Anh Justin bảo em là năm ngoái chị đứng thứ nhất đó!" Colin lại tiếp tục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net