Dạ hành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên của tiết sương giáng mùa thu, công chúa Roseta dậy từ rất sớm. Nàng tất bật phụ giúp các cung phi chuẩn bị chào đón thứ phi Rukasa Estonia cùng với cặp song sinh. Mặc dù quan hệ giữa thứ phi nhà Estonia với hoàng phi Soifi Danco – mẫu phi của nàng không tốt đẹp cho lắm, nhưng điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy e ngại hay thuận theo ý muốn của mẫu phi mà xa lánh bà ấy. Trái lại, Roseta dường như lại ưa thích gần gũi với thứ phi hơn hẳn các cung phi khác. Có lẽ thiện cảm này bắt nguồn từ việc nàng đã từng có một khoảng thời gian được thứ phi chăm sóc khi còn nhỏ.

"Em nên chuẩn bị thêm một tách salep nữa. Lệnh bà Rukasa thích uống thức ấy với thật nhiều bột quế." Công chúa Roseta nhẹ nhàng nhắc nhở nữ tỳ khi nàng kiểm tra khay điểm tâm dành cho thứ phi. "Còn bên này, hãy dặn đầu bếp làm thêm bánh Kadayif. Cặp sinh đôi rất thích bánh ngọt, chỉ một chút thế này sẽ không đủ cho chúng đâu và..."

"Và phải có nhiều quả phỉ kèm bơ. Thưa công chúa, người đã nhắc em như vậy cả thảy mười lần rồi ạ." Nữ tỳ che miệng, khẽ cười.

Công chúa Roseta nắm rõ thói quen lẫn sở thích của thứ phi cùng cặp sinh đôi hơn bất cứ ai, thế nên nàng đã được cung phi Isabelle, người nắm trọng trách quản lý nội vụ trong cung điện Esta, giao nhiệm vụ kiểm tra và lên thực đơn cho ngày hôm nay. Dĩ nhiên, ai cũng biết nhiệm vụ này chỉ là để nàng cảm thấy được thực sự tham gia vào một sự vụ lớn, nhưng Roseta vẫn thực hiện nó một cách nghiêm túc và đầy trách nhiệm. Nàng túc trực trong căn bếp nóng nực từ sớm tinh mơ, dạo quanh khắp nơi để xem xét nguyên liệu cũng như đôn đốc đám người hầu và đầu bếp làm việc.

Khi tháp chuông ngân vang báo hiệu kết thúc giờ cầu nguyện buổi sáng, cũng là lúc người hầu báo tin xe ngựa chở thứ phi cùng cặp song sinh đã về đến sân trước của cung điện. Công chúa Roseta cùng các cung phi và nữ tỳ ở hậu cung đều phải ra đón thứ phi Rukasa Estonia. Họ xếp thành hai hàng ngay ngắn đối diện nhau, trong khi đứa hầu nhanh nhẹn trải thảm đỏ từ chỗ cỗ xe cho đến tận chân những bậc thang lớn của cung điện.

"Kính chào lệnh bà."

Vừa thoáng thấy cánh cửa xe mở ra, công chúa Roseta cũng như những người khác đều cúi đầu lễ phép. Nàng hơi ngước mắt nhìn thứ phi bước xuống khỏi cỗ xe cùng với cặp sinh đôi. Dù cách xưng hô theo vai vế đối với thứ phi gợi lên cho người ta ấn tượng về một người phụ nữ lớn tuổi, già dặn nhưng trên thực tế, bà lại mới chỉ mới hai mươi tám tuổi. Trẻ hơn rất nhiều các cung phi khác, thậm chí kém tuổi một vài công chúa và hoàng tử. Thứ phi Rukasa Estonia được đưa vào cung năm mười tám tuổi, sau khi hoàng tử Derizi Flava trở thành nhiếp chính vương Derizi Flava. Người ta đồn thổi rằng cha của bà, đại nguyên lão nhà Estonia đã dàn xếp cuộc hôn nhân này từ trước đó rất lâu với phần hồi môn là sự ủng hộ của các quý tộc tại lãnh địa Aksaras, giúp nhiếp chính vương ngồi vững trên ngai vàng nhà Hamilton. Tất nhiên, đó chỉ là một trong rất nhiều tin đồn mà người ta truyền tai nhau khi thấy hợp với hoàn cảnh mà hôn lễ của thứ phi Rukasa Estonia diễn ra vào tám năm trước. Và dù nó có đúng hay không thì chẳng ai phủ nhận được, rằng cho đến giờ bà vẫn là một trong bốn cung phi được sủng ái nhất của nhiếp chính vương Derizi Flava mà chẳng cần phải sinh hạ bất kỳ đứa con nào. Tuy sự sủng ái đó không thể hiện qua những chiều chuộng về vật chất hay số lần ghé thăm cung điện Mecid của nhiếp chính vương, nhưng chỉ riêng việc ông chấp thuận để thứ phi quay về lãnh địa Aksaras mỗi năm cũng như tới đón chào thứ phi như bây giờ cũng đã đủ để chứng minh sự yêu thương mà ông dành cho người vợ này.

"Mừng nàng quay trở về vương đô. Ta hi vọng rằng nàng và các con không quá mệt mỏi sau chuyến đi." Nhiếp chính vương Derizi Flava đỡ thứ phi Rukasa Estonia, ngăn bà khuỵu chân hành lễ.

"Tạ ơn người." Ruksa mỉm cười, bà trả lời và đưa mắt nhìn một lượt những người đang đứng xung quanh đầy hòa nhã như muốn thay cho lời chào.

"Được rồi, hãy đến phòng ăn để dùng bữa cùng ta. Roseta yêu quý đã chuẩn bị rất nhiều món ăn mà nàng thích đấy."

Khuôn mặt của Roseta đỏ bừng, nàng vân vê những dải đăng ten viền ở tay áo mà không dám ngẩng lên nhìn phụ vương và thứ phi Rukasa khi nghe thấy lời khen ngợi của cả hai người. Cặp sinh đôi theo thói quen cũng tìm đến đứng cạnh nàng, chúng túm lấy váy nàng đùa nghịch. Phút chốc cái không khí trang nghiêm mà những lễ nghi tạo ra đều bị hai con sẻ non ấy đánh vỡ. Một vài nữ tỳ khúc khích cười khi nghe chúng cãi cọ nhau bởi những chuyện ngô nghê tầm phào. Trẻ con luôn ồn ào và đáng yêu như vậy. Công chúa Roseta lại chợt nhớ đến chị Aisha, nàng càng tin chắc rằng ý định đưa cặp sinh đôi tới thăm chị là hoàn toàn đúng đắn. Vậy nên, dọc quãng đường đi đến phòng ăn để dùng bữa cùng nhiếp chính vương và thứ phi Rukasa, nàng đã phải vắt óc suy nghĩ xem nên mở lời thế nào để đạt được mục đích. Lời thỉnh cầu này cần được thể hiện một cách cẩn trọng, thật khéo léo bởi suy cho cùng thì chị Aisha cũng như bất cứ điều gì liên quan đến nữ hoàng Eriki đều dễ làm nhiếp chính vương nổi giận.

Phòng ăn nằm trên hành lang nối liền giữa tháp phía đông và tháp phía bắc. Đó là một căn phòng rộng có cửa sổ nhìn ra mặt hồ Bailka. Rất ít khi nơi này được sử dụng, ngoài những dịp trọng đại như lễ cưới hay sinh nhật của các thành viên trong hoàng tộc, hoặc hiếm hoi hơn là do nhiếp chính vương yêu cầu. Roseta rất thích căn phòng này, bởi trong ấn tượng của mình, nàng gắn liền nó với sự ấm cúng cũng như sum họp gia đình. Một bàn ăn trải dài hình chữ nhật với các thành viên như hôm nay, luôn đem lại cảm giác dễ chịu hơn cái bàn ăn bé xíu dọn riêng trong phòng. Nàng công chúa ngồi vào bàn ăn, nàng cũng như những người khác cùng nhắm mắt và lẩm nhẩm lời cầu nguyện trước bữa ăn, cảm tạ thánh thần đã ban tặng thức ăn đủ đầy lẫn ngon lành cho mình. Khi nghi thức nhỏ này kết thúc, người ta mới bắt đầu thưởng thức các món ăn đang được bày đẹp đẽ trước mặt. Shana, đứa lớn hơn trong cặp sinh đôi bỗng chỉ vào chiếc ghế để trống bên cạnh nghiếp chính vương Derizi và hỏi về hoàng phi Soifi Danco với vẻ tò mò. Đó không phải là một câu hỏi khó, tuy nhiên, trước con trẻ thì chẳng ai nỡ đề cập đến những hiềm khích khó chịu của người lớn. Viên nội quan theo hầu ngay lập tức nhận ra sự bối rối trên nét mặt những người đang dùng bữa, ông ta nhanh nhẹn tâu lên rằng hoàng phi đã cáo bệnh để vắng mặt.

Bữa ăn diễn ra trong không khí đầm ấm. Nhiếp chính vương Derizi Flava dành phần lớn thời gian để hỏi người vợ mình về tình hình ở lãnh địa Aksaras cũng như sức khỏe của đại nguyên lão nhà Estonia.

"Cha của thiếp vẫn khỏe, thưa ngài. Nhưng mẹ của thiếp, phu nhân Reagan lại có vẻ yếu đi, thiếp sợ rằng bà sẽ không qua khỏi mùa đông năm nay."

"Còn Shana và Shane thì sao? Mẹ các con đã viết thư báo rằng hai đứa bắt đầu tập cưỡi ngựa vào mùa xuân năm nay đúng chứ?"

"Con còn học cả bắn cung nữa." Shane, đứa em trai nhỏ tuổi hơn hãnh diện khoe thêm. "Chị Shana chỉ biết cưỡi ngựa thôi, thưa cha."

"Con biết đọc sử Mellium, còn em Shane thì không, thưa cha." Shana đáp lại kèm một cái nguýt dài, và thế là chúng lại cãi vã với nhau trong tiếng cười bất lực của những người lớn.

"Con thì sao, Roseta? Thời gian gần đây ta nghe mẹ Isabelle của con đã nói rằng con rất chăm chỉ đến điện thờ Mauna." Derizi bỗng chuyển sang cô con gái ông yêu thương nhất.

"Thưa cha, con đã học được rất nhiều điều từ các thầy tu uyên bác ở đó." Công chúa Roseta thành thật trả lời.

"Ta không nghĩ rằng điện thờ thích hợp với một cô gái. Tuy nhiên, người nên đến đó vài lần trong đời để hiểu về đức hạnh như..."

"Chị Aisha, thưa cha." Roseta vờ nhanh nhảu, nàng thừa biết rằng đây là lúc thích hợp nhất để đề cập đến chuyện đưa cặp sinh đôi tới Mauna. "Con đã học được rất nhiều điều từ chị."

"Ta định nói là mẹ Rukasa của con. Nàng ấy từng ở điện thờ Kasmir trong ba năm trước khi kết hôn với ta." Derizi nhíu mày, ông tiếp tục đính chính lại lời của công chúa Roseta. "Nhưng Aisha cũng là một ví dụ tốt, không nhiều đứa trẻ sớm lựa chọn hiến dâng cuộc đời mình cho thánh thần như nó."

"Khi còn ở Aksaras, ta có nghe về vụ việc không may ở tiệc sinh nhật của con, Roseta ạ. Hình như nữ tu Aisha đã bị thương trong dịp đó, nàng hiện giờ đã khá hơn chưa?" Thứ phi Rukasa nhấp một ngụm rượu, bà tham gia câu chuyện với câu hỏi đầy vẻ quan tâm. Rồi hướng đức lang quân của mình mà nói tiếp. "Thiếp đã rất lo lắng, thưa điện hạ. Chàng biết đấy, chuyện như thế thật kinh khủng."

"Thưa lệnh bà, chị ấy yếu đi nhiều sau đợt ấy." Công chúa Roseta khéo léo dẫn dắt câu chuyện, thái độ quan tâm của thứ phi Rukasa lại càng như một sự khích lệ đối với nàng. "Chỉ vừa cách đây năm ngày, con hay tin chị đã bị ốm."

Khuôn mặt nhiếp chính vương khi nghe thế liền đanh lại. Ông dồn lực mạnh hơn vào chiếc nĩa cũng như con dao đang cầm trên tay. Sau khi tọng một miếng thịt cừu nướng và thưởng thức với vẻ khó chịu, Derizi khàn khàn đề cập đến dịch sốt thương hàn thường hoành hành ở Macedonica vào cuối thu mỗi năm. Ấy là lời nhắc ý nhị rằng Roseta không nên dành quá nhiều thời gian để quan tâm đến Aisha, cũng như thể hiện thái độ dửng dưng của ông đối với bệnh tật của đứa con gái ấy.

"Con đã đến thăm chị và kể cho chị nghe về lệnh bà cùng hai đứa nhóc này." Roseta tiếp tục, nàng phớt lờ thái độ không hài lòng của cha mình.

"Chúng ta chưa từng gặp nhau. Ta kết hôn với cha con sau khi Aisha nhập điện thờ.còn cặp sinh đôi thì chỉ vừa được vài tháng."

"Lệnh bà ơi, con đoán chị Aisha sẽ rất bất ngờ nếu chị nhìn thấy Shana và Shane đã lớn như thế này..."

"Dừng lại, Roseta. Nói chuyện quá nhiều trong bữa ăn không phải điều một công chúa nên làm."

Nhiếp chính vương Derizi Flava vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, tạo ra thứ âm thanh giận dữ. Nét mặt tối sầm của ông ta khiến cả bàn ăn im lặng. Không ai, kể cả cặp sinh đôi ồn ào, dám lên tiếng. Roseta ngồi ngây ra, nàng quá sững sờ trước thái độ này của cha. Đây là lần đầu tiên, phải, là lần đầu tiên ông lớn tiếng dạy dỗ nàng như vậy khi có mặt người hầu lẫn cung phi khác – không phải mẫu phi Soifi Danco. Nàng công chúa nhìn chằm chằm vào cha, ông vẫn thản nhiên ngồi ăn súp mà không hề nhận ra sự thay đổi nào từ những người xung quanh, hoặc đúng hơn là ông không quan tâm đến cái bầu không khí nặng nề đang bao phủ lên cả căn phòng ăn. Trước thái độ đó của cha, công chúa Roseta mím môi, rồi nàng cáo lui và rời khỏi bàn ăn. Cặp sinh đôi cũng nhanh nhẹn như những con sóc trong rừng, chúng leo xuống khỏi ghế để chạy theo chị gái. Bàn ăn vui vẻ lúc trước giờ chỉ còn lại hai người, nhiếp chính vương Derizi Flava và thứ phi Rukasa Estonia.

"Người đã quá nghiêm khắc với con bé." Rukasa mở lời.

"Nàng cho rằng ta không nhận ra ý định của nó à?"

"Thiếp không nghi ngờ óc phán đoán của chồng mình, thưa nhiếp chính vương. Thiếp chỉ không thể hiểu được tại sao chàng lại nổi nóng với Roseta. Cho dù chàng có đề ra bao nhiêu luật cấm đi chăng nữa thì chúng vẫn là chị em ruột của nhau."

"Ta đang bảo vệ con gái mình."

"Aisha cũng là con gái chàng và nó chỉ muốn gặp các em của mình."

"Ôi Rukasa của ta, nó quá ích kỷ khi đòi hỏi điều đó. Nếu nó thực sự thương yêu các con của nàng, nó sẽ để hai đứa bé ấy quên hẳn một nửa dòng máu đáng nguyền rủa kia."

"Thưa chàng, thiếp cho rằng thật tàn nhẫn nếu chia cắt tình máu mủ giữa những đứa trẻ chỉ vì sự thù hằn của chúng ta. Thiếp sẽ không bao giờ kết hôn với một người đàn ông mà trong đôi mắt ông ta chẳng có gì hơn ngoài hận thù mù quáng. Như lúc này."

Những lời của thứ phi Rukasa dường như đã xoa dịu được bực bội trong lòng Derizi, ông rút chiếc khăn ăn ra khỏi cổ và để nó xuống dưới bàn. Nhiếp chính vương rời khỏi chỗ ngồi, ông tiến lại gần người vợ yêu quý của mình, đưa một tay chạm vào gò má mịn màng nơi người phụ nữ ấy rồi vuốt ve với sự dịu dàng lẫn trân quý mà kẻ khác hầu như chẳng bao giờ thấy ở ông. Cuối cùng, Derizi thở dài nhượng bộ, bởi vẻ lạnh nhạt giận dỗi của Rukasa khiến ông cảm thấy khó chịu. Trong suốt ngần đó năm, ông gần như chẳng bao giờ từ chối được mỗi khi nàng lãnh đạm như vậy.

"Được rồi, hãy cứ làm theo ý muốn của nàng. Nhưng đừng quên rằng cặp sinh đôi là tất cả những gì nàng có và nhiều kẻ đang chực chờ tước đoạt chúng khỏi nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net