Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi phỏng vấn ko thành công kia, Jess bực tức đi đến phòng khám kiếm Sam. Tới nơi, Jess lao xồng xộc vào ko để ý tới mọi thứ xung quanh, coi phòng khám như nhà của mình.

-Chị... bực mình thật. Chị ko biết em... ơ...
Jess cởi áo khoác treo lên giá mới để ý nhìn quanh, phòng khám hôm nay sao vắng thế. Ko khí ở đây cũng yên tĩnh lạ thường, ko chút tiếng động. Jess đi vào phòng khám bệnh thấy Victor ở đó, nhìn anh khá buồn.
-Anh, có chuyện gì vậy?
Thấy Jess, Victor giật mình.
-À, Jess... ko có gì. Mà hôm nay em đi phỏng vấn phải ko? Tốt ko em.
- Em rớt rồi, chán lắm. Mà sao hôm nay phòng khám vắng thế ạ, ko có ai tới sao?
- Hôm nay phòng khám có bệnh nhân đặc biệt nên ko tiện khám cho nhiều người nên anh đóng cửa sớm.
- Bệnh nhân đặc biệt? Ai vậy ạ?
-Sam đang chăm sóc anh ta ở trong kia đấy. – Victor chỉ tay vào phòng bên cạnh.
Thấy Victor trông cứ buồn buồn sao ấy nhưng Jess ko dám hỏi, đành đi vào xem chị mình thế nào.
Jess đi vào thì thấy một cảnh tượng rất chi là lãng mạng. Một người con trai thương tích đầy mình đang nằm ngủ trên giường và Sam thì nhìn anh ta ko rời, ánh mắt đầy tình cảm.
-Chị... – Jess khẽ gọi Sam.
Nghe gọi, Sam giật mình quay sang nhìn.
-Jess... phỏng vấn được ko? Sao giờ đã về rồi?
- Em rớt rồi. Mà anh ta bị sao vậy? Bị thương ko nhẹ đâu.
- Ừ - Sam buồn rầu nhìn Hoàng Anh – Anh ấy bị tai nạn, giờ thì ko sao rồi.
Nhìn Sam như vậy, Jess ngờ ngợ ra điều gì đó. Jess chưa từng thấy Sam chăm sóc ai tận tâm thế này. Jess nhìn thấy ánh mắt của Sam nhìn anh ta ko bình thường, nó long lanh hẳn và đầy tình cảm. Jess chưa từng thấy chị mình như thế.
-Chị, hôm nay buồn quá, đi bar ko?
- Ko – Sam thẳng thừng - Chị còn phải chờ anh ấy tỉnh lại.
Jess hơi sốc khi Sam dứt khoát như vậy. Trước kia Sam chưa từng từ chối khi Jess rủ đi chơi, cho dù lúc ấy có bận thế nào Sam cũng sắp xếp để đi. Ko lẽ anh chàng này... rõ quá rồi
-Được rồi, chị ko đi thì thôi vậy. Em đi một mình cungc được. – Jess xụ mặt.
Thấy Jess buồn, Sam cũng thấy xót xa. Phỏng vấn rớt chắc hẳn con bé buồn lắm mà cô chẳng thể an ủi gì vì bận chăm sóc Hoàng Anh.
-Để chị kêu người đưa em đi. Em vừa về, ko quen đường đi ở đây đâu.
Nghe sẽ có người đi cùng, Jess vui hẳn.
-Ai vậy chị?
- Ừm... "đệ tử" của chị.
...
Công ty AF
-Anh hai ơi, em chết chắc rồi. - Tuấn lao xồng xộc vào phòng làm việc của Minh.
Minh đang bận coi lại sổ sách mà Tuấn la làng đi vào vậy làm anh giật mình quên mất mình đang coi đến phần nào. Lâu lâu mới tập trung làm việc vậy mà bị phá, Minh tuyệt vọng gục xuống bàn. Tuấn thấy vậy cũng giật mình.
-Anh sao vậy?
Minh bực bội vò đầu, ngước mặt lên.
-Có chuyện gì? Nói nhanh.
- Thì là... hồi nãy ba kêu em phỏng vấn nhỏ kia. AnH xem hồ sơ của cô ta nè
- Ừm – Minh đưa tay lấy bộ hồ sơ rồi mở ra xem – Chà, ko tệ. Vầy cho đi làm luôn cũng được.
Tuấn gãi đầu nhăn nhó.
-Thì đó mới là vấn đề.
- Là sao?
- Cô ta là đàn em lúc học bên Mỹ, em lỡ... chọc tức cô ta nên cô ta giận... bỏ đi luôn.
Minh trừng mắt nhìn Tuấn rồi tiếp tục coi hồ sơ của Jess.
- Hừ, lớn đầu rồi mà vậy đó. Ủa mà, cô này nhìn quen quen.
- Thì anh gặp cô ta ở sân bay gôm trước đó. Anh còn quen biết chị cô ta mà.
Minh nghe Tuấn nói vậy liền lục lại trí nhớ. Anh nhớ ra rồi, là em của Sam. Hai người này là chị em, vậy thì cô nàng này cũng giống chị mình rồi.
-Sao bây giờ anh hai? Ba nói phải giữ nhỏ này bằng được đó. Ba biết thì em chết chắc.
- Mình tự gây ra thì tự chịu đi.
- Thôi mà, giúp em đi.
- Giúp thế nào được mà giúp.
Ring...ring...ring... điện thoại của Minh reo lên.
-A lô. – Minh bắt máy.
- Tôi Sam đây.
Nhận ra giọng Sam, Minh thấy lạnh sống lưng.
-À... chào. Có chuyên gì vậy?
- Tối nay anh rảnh ko vậy?
Minh chắc mẩm là Sam muốn rủ mình đi đâu đây.
-Ờ ko hẳn là rảnh.
- Anh thì bận gì mà ko rảnh.
Minh đơ ra vì bị nói trúng tim đen.
-Em tôi hôm nay bị rớt phỏng vấn nên giờ nó buồn lắm. Coi như tôi nhờ anh dắt nó đi chơi, nó mới về nên lạ lẫm đường xá lắm.
Lần đầu mới nghe Sam nhờ mình mà nói năng nhẹ nhàng và có tâm như vậy, Minh cũng ko nỡ từ chối. Mà nếu từ chối thì ko biết Sam sẽ làm gì anh nữa.
-Được rồi, cứ nói em cô tối nay tôi sẽ đưa đi chơi.
-Cám ơn anh. Mà đừng có ý đồ gì với nó đấy.
- Vâng, cho vàng tôi cũng ko giám.
Nói xong, Sam cúp máy.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Minh quay sang nhìn Tuấn, nhếch mép cười.
-Anh có cách giúp chú rồi đấy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net