Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ping poong... ping poong...

Đang ngủ ngon thì bị phá rối, Minh bực dọc ngóc dậy, kiếm kiếm điện thoại để xem giờ. Mới hơn 6 giờ, gì vậy chứ. Ko có ý định là phải dậy nên Minh trùm mền ngủ tiếp, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng như ai ở ngoài cửa.

Ping poong... ping poong... ping poong...

Nhưng người bấm chuông cửa dường như ko có ý định bỏ cuộc, vẫn kiên nhẫn bấm chuông, bấm liên tục, bấm ko ngừng nghỉ, bấm như chưa từng được bấm. Vậy thì ai chịu nổi, Minh bực mình bật dậy đi nhanh ra cửa.

- Ai mới sáng sớm đã làm phiền người khác vậy chứ.

Minh cau có mở cửa.

- Hi!!!

Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, Minh đơ ra. Là Sam, trên tay cô là một cái nồi. Cô đang tươi cười nhìn cậu rồi từ từ biến sắc, nhìn Minh từ đầu dến chân rồi khẽ nhếch mép.

Thấy phản ứng của Sam khi nhìn mình, Minh tự nhiên thấy người cứ gai gai. Cậu cúi xuống nhìn bộ dạng của mình bây giờ. Chết!!! Minh quên mất mình chỉ mặc mỗi cái quần lót trên người. Cái thói quen chết tiệt, xấu hổ chết mất. Minh chạy vội vào trong phòng ngủ kiếm quần áo mặc vào.

- Ko cần lo, tôi sống bao nhiêu lâu rồi, cái gì của đàn ông mấy người cũng nhìn rồi. Ngại ngùng gì chứ, thật là.

Sam vào nhà, đi thẳng vào nhà bếp đặt cái nồi xuống.

- Này, sao cô lại ăn nói sỗ sàng vậy chứ? – Minh xấu hổ la toáng lên. - Xấu hổ chết được.

- Gì chứ? Tôi nói thật mà, anh ko cần phải xấu hổ đâu.

Sau khi mặc đồ đàng hoàng, Minh đi ra chỗ Sam.

- Rồi rồi đừng nói nữa. Mà mới sáng sớm cô sang đây làm gì thế?

- À.

Sam đặt cái nồi lên bếp đun lại cho nóng.

- Cái gì vậy? – Minh tò mò tiến lại gần.

- Súp gà. – Sam vui vẻ ra mặt.

- Súp, bộ cô ăn được cái này sao?

- Là tôi nấu cho người ta.

- Cô nấu??? Cô đã ăn những thứ như vầy bao giờ mà nấu được.

Nghe giọng điệu của Minh, Sam biết thừa là anh đang xem thường tài nấu ăn của cô. Đúng là cô chưa từng nấu nướng nhung nấu ăn thì có gì khó chứ, nhìn sách là làm được rồi mà.

- Vậy thì nếm thử giúp tôi đi, xem ngon ko.

- Tôi nếm??? Nhưng tôi sợ. – Minh giả vờ làm mặt sợ hãi trêu trọc Sam.

- Thôi đi, ngồi xuống bàn đi. Đun nóng một tí là ăn được rồi.

Minh ngoan ngoãn làm theo lời Sam. Nhìn Sam ở bếp nhà mình, Minh chợt nhớ là chưa có một người con gái nào làm như vậy với anh cả. Nói đúng ra Minh chưa từng dắt con gái về nhà vì đâu phải quan hệ nghiêm túc gì. Giờ chờ người nấu cho mình ăn, cảm giác thật thích.

- Đây, ăn được rồi.

Sam mang bát súp vừa mới múc ra đặt lên bàn, mặt hí hửng mong chờ Minh ăn rồi cho ý kiến. Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Sam tự dưng Minh cũng thấy vui lây, cậu cầm muỗng.

- Tôi ăn đây.

- Ừ ừ. – Sam cười vui vẻ.

Minh vừa ăn một muỗng, mặt anh lập tức biến sắc. Nó có vị ko thể...hiểu nổi, ko giống vị của thức ăn tí nào nhưng Minh ko thể xác định dược nó có vị của cái gì.

- Sao vậy? Ngon ko?

Thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Sam, Minh ko nỡ làm cô thất vọng. Lấy hết can đảm, Minh nuốt ực một phát, muốn khóc.

- Cũng ko tệ. – Minh cười đau khổ.

Nghe vậy, mắt Sam sáng rỡ.

- Thật hả? Ngon thật sao?

- Ko... khó nuốt lắm. Cô có thể giết ai đó với cái này đó.

- Ầy, sao lại nói quá thế. Nhưng mà... khó ăn tới vậy sao?

- Ừ. – Minh gật đầu khẳng định.

Bị chê như vậy, mặt Sam bí xị. Cô đã mất cả đêm mới làm được thế này vậy mà cũng chẳng ra làm sao, thật đáng thất vọng. Sam rầu rĩ lấy ra trong túi một tờ giấy.

Minh lén nhìn thử Sam đang cầm gì, ra là hình món súp cắt ra từ tạp chí.

- Cứ tưởng làm nó giống như trong hình là có thể ăn được. – Sam buồn thiu nhìn vào tờ giấy.

Minh nhếch mép, cố ko cười thành tiếng. Ko biết Sam đã sống trên đời này bao lâu rồi mà còn suy nghĩ ngây thơ như vậy chứ.

- Thức ăn ko phải cứ làm giống hình là ăn được đâu, cô ko nấu theo công thức sao?

- Công thức? – Sam tròn mắt nhìn Minh.

Nhìn phản ứng đó của Sam, Minh cảm thấy có chút ko ổn. Anh nhìn qua chén súp, nhìn đẹp mắt nhưng ko có chút vị gì là giống đồ ăn. Đâu phải Minh chưa từng ăn súp, dù nấu tệ cỡ nào thì đâu thể có vị này.

- Cô nấu cái này như thế nào vậy? – Minh nói có chút bất an.

- À...

Hồi tưởng lại tối hôm qua.

Ở phòng khám.

- Người bệnh ăn gì để khỏe lại nhỉ?

Sam đứng lẩm bẩm một mình, vô tình Victor nghe thấy được.

- Cậu ta còn chưa tỉnh mà, em đã tính cho cậu ta ăn sao?

- Em muốn tự tay nấu gì đó cho anh ấy.

- Sao? Em biết nấu ăn sao?

- Thì vậy em mới tính trước. Em sẽ tập nấu thật ngon để khi nào tỉnh anh ấy có thể ăn. Anh chăm sóc anh ấy giúp em nhé, em về tập làm vài món đây.

- Ừ em về đi. Nghỉ ngơi chút đi, em đã chăm sóc cậu ta mấy ngày ko nghỉ rồi đấy.

- Dạ, em về đây.

Ra khỏi phòng khám, Sam đi thẳng đến siêu thị mua đồ ăn về nấu, tiện tay mua luôn một cuốn tạp chí về đọc. Sam nhớ hình như mấy người đến khám bệnh ở chỗ cô nói là người bệnh ăn cháo là tốt nhất. Sam cứ thế ý chí hừng hực tập nấu cháo.

2 giờ sau.

- Sao cháo lại khó nấu đến vậy chứ?

Sam chán nản đi sofa nằm, cô gần như phá tung cả cái bếp mà đến nồi cháo còn ko nấu nổi nên hồn. Sam muốn tự tay nấu đồ ăn cho Hoàng Anh, vậy mới tình cảm chứ mua ngoài thì còn nói làm gì. Nhưng thế này ko ổn rồi, món cháo quá phức tạp với cô, nhìn đống đồ ăn do chính mình phá hỏng, Sam nẫu cả ruột. Buồn chán, Sam lấy tạp chí ra đọc. Xem một lúc thì đến mục dạy nấu ăn, là súp. Sam chăm chú nhìn vào tấm hình chụp món súp, trông đẹp thật, trong suốt còn có nhiều màu của rau củ. Nhìn thích mắt quá, ko kìm được Sam cắt tấm hình ra.

- Chị đang xem gì đấy?

Jess ko biết đã đứng cạnh Sam từ bao giờ, bất ngờ lên tiếng là Sam giật thột.

- Giật cả mình, em về lúc nào đấy?

- Em vừa về thôi. Mà chị làm gì mà nhà bếp bừa bộn thế kia?

- À... chị nấu chút đồ.

- Nấu đồ? Chị đâu ăn được đồ của người, nấu làm gì?

- Chị nấu cho người ta.

- Chậc, chị nghĩ mình nấu được ko?

- Thì phải thử chứ. Chị đang tình thử nấu súp.

Sam giơ tấm hình lên cho Jess coi. Nhìn tấm hình một lúc, Jess buột miệng.

- Nhìn như hồ dán bỏ rau củ vào ấy nhỉ, trong suốt giống y chang luôn.

Và như vậy một ý tưởng ko giống ai ra đời, diễn biến tiếp theo thì mặc sức tưởng tượng.

Kết thúc hồi tưởng.

Nghe Sam kể lại toàn bộ "sự tích" cho ra món súp này, Minh đơ người. Ko thể ngờ Sam dám cho ai đó ăn cái thứ này, đúng là một con người nguy hiểm. Nói gì thì nói chứ người tội nghiệp nhất bây giờ chính là Minh, chuyện này thật tức cười nhưng Minh gần như muốn khóc . Rốt cuộc Sam nghĩ gì mà có thể cho Minh ăn cái này chứ, anh đã làm gì nên tội mà lại bị đối xử thế này, thiệt quá đáng. Minh cố giữ bình tĩnh, cười gượng.

- Tốt nhất là cô nên mua đồ nấu sẵn thì tốt hơn. Đối với người thường thì cái này ko phải là đồ ăn.

- Hơ...

- Giờ thì thông cảm, tôi vào nhà vệ sinh một chút, tôi lỡ ăn một muỗng hơi to rồi.

Nói rồi Minh đứng dậy, chạy nhanh đến nhà vệ sinh. Chắc cả đời Minh cũng ko thể quên được cú sốc này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net