Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au's Wattpad: BetterUnseen
Link fic gốc: https://by.com.vn/cd5ScG

Pete

Sau một ngày dài tản bộ quanh thành phố, cuối cùng tôi cũng có thời gian để thả lỏng.

Tôi nhìn con trai của mình, vuốt mái tóc đen và nhìn những lọn tóc ấy qua kẽ tay mình. Tôi nhìn nhóc đang say ngủ với chiếc gối ôm trong tay. Chân và tay của cậu đan vào nhau trên chiếc gối như thói quen.

Tôi cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ lên chiếc má ửng hồng để chắc chắn rằng nhiệt đồ trong phòng đang lạnh. Mặc dù tôi mong nó sẽ ấm, nhưng cậu nhóc luôn muốn phòng của chúng tôi lạnh.

"Venice đang ngủ?"

Cánh cửa hé mở, tôi cười nhẹ với người đàn ông bước vào phòng.

"Anh không cần thiết phải mua cho nó quá nhiều đồ chơi." Tôi nói với người đàn ông nhưng anh ta chỉ nhẹ cười khúc khích.

"Thôi nào Pete. Tôi xem Venice như con trai của mình."

Tôi cười với hắn, lúng túng. "Anh đã cho thằng bé quá nhiều thứ, Khun Maze" tôi nói.

Tôi nhìn Khun Maze đặt một cái túi được lấp đầy với đủ thứ đồ chơi lên rìa giường trước khi anh ta đi đến chỗ Venice và nhìn thằng bé.

"Tại sao trông nhóc không giống cậu chút nào?" Anh ta đùa nói và nhìn tôi. "Cậu chắc thằng bé là con của mình chứ?"

(Vì chưa chắc chắn Khun Maze đối với Pete là tình cảm gì nên tạm thời tôi sẽ để hắn xưng Pete là cậu)

Tôi đảo mắt nhìn anh ta khiến hắn bật cười. "Tôi chăm sóc thằng bé nên nhóc con là của tôi, khun Maze."

"Pete, May nói tôi dặn cậu chỉnh sửa các tài liệu vào ngày mai. Cậu làm được chứ?" Khun Maze nói để đổi chủ đề.

"Tất nhiên ạ. Tôi vốn đang làm việc cho bà ấy" Tôi trả lời với một nụ cười.

"Vậy tôi sẽ rời đi vì cậu có một vị khách."

Khách?

Trong khi đang chờ vị khách Khun Maze vừa nhắc, tôi từ từ gửi những tập tin quan trọng đến cho Khun May.

Khun May là chị của anh ta và tôi đang làm việc cho bà ấy như một phụ tá. Không giống trước đây, tôi có trách nhiệm phải kiểm tra những tài liệu được gửi đến cho bà và chắc chắn rằng chúng đã được tổ chức một cách chính xác.

Chủ của tôi cũng đồng ý với việc để Venice ở cùng tôi mọi lúc. Tôi mừng vì những người chủ mới rất tốt bụng và để tôi được ở cạnh Venice.

Khun May là kiểu bà chủ một là bạn thấy bà ấy say xỉn và hai là bạn thấy bà ấy đang say xỉn. Không có sự khác biệt nào.

Ban đầu, tôi đã nghĩ bà ấy rất đáng sợ và nghiêm khắc nhưng sau đó; bà ấy cũng là một kẻ nghiện khi chơi với Venice mọi lúc bà tỉnh táo và nói một loạt điều kì quặc với thằng bé khi say.

Khun Maze là em trai của bà - bằng tuổi với tôi. Anh ta trông rất phức tạp và ngạo mạn nhưng phía sau đó là một người tốt bụng và dịu dàng. Tôi đã nghĩ rằng anh ta sẽ phản đối việc tôi làm việc trong khi có Venice ở cạnh nhưng cuối cùng, anh ta lại là người chơi với thằng nhỏ sau khi đã hoàn thành công việc của mình. Đôi lúc, tôi đã bảo anh ta dừng việc chiều Venice lại nhưng anh tiếp tục mua những món đồ cho thằng bé mặc dù chúng tôi chẳng hề yêu cầu.

Tôi may mắn khi có một người chủ mới đối xử với mình và con trai mình một cách đường hoàng. Những cấp dưới của tôi như một gia đình và không khó để có thể bắt chuyện với họ.

Nhưng bản thân tôi luôn biết được rằng trong quá khứ đâu đó vẫn còn có một gia đình mà không ai, bất cứ điều gì có thể thay thế.




"Pete!" Một giọng nói như đang khóc gọi tên tôi khiến tôi phải vội đẩy cánh cửa ra.

"Pete! Ối! Mày đây rồi!"

"Khun nủ!" Tôi mở rộng đôi mắt mình trên người anh ấy, cho anh ấy một tín hiệu để anh ta giữ im lặng.

"Venice đang ngủ, Khun nủ." Tôi nói trong sự hoang mang.

Venice vẫn là một đứa trẻ nhưng thằng bé rất khó ngủ và tôi không biết nó giống ai. Nó chỉ có thể ngủ khi ôm tôi hoặc chiếc gối của mình. Những tiếng ồn đột ngột sẽ làm thằng bé chú ý và tỉnh dậy ngay lập tức.

Khun Nủ ngậm miệng lại và đi đến bên tôi với một cái ôm. Anh ấy dẫn theo Pol và Arm những người ôm tôi lại. Tôi giữ vai họ và mỉm cười.

"Làm ơn nhỏ giọng bọn mày lại. Venice vừa mới ngủ." Tôi cảnh cáo họ trước khi để họ vào phòng.

"Tao cuối cùng cũng thấy mày sau ngần ấy năm." Khun Nủ nói với đôi mắt ngấn lệ, điều đó khiến tôi ôm anh ấy một lần nữa. "May đối với mày có tốt không?"

Bốn đôi mắt lướt nhìn một lượt hành lang khi chúng tôi nói về những chuyện của mình.

"Khun May đối với tôi rất tốt Khun Nủ" Tôi thành thật nói với cậu chủ.

Khun May như những gì tôi đã nói, là một người vui tính... đó chỉ là vì bà ấy cũng thất thường như Khun Nủ. Bà và Khun là bạn bè điều có thể giải thích vì sao tôi luôn ở cạnh Khun May, tôi có thể nhìn thấy Khun Nủ từ bà ấy. Không có bất kì sự nghi ngờ nào khi họ trở nên thân thiết mặc dù chỉ vừa gặp mặt ở quán bar.

"Venice đã lớn rồi." Pol nhận xét và tất cả chúng tôi ngồi trên ghế cạnh bàn tròn. "Thằng bé vẫn là một đứa trẻ nhưng lại không phải, tao không biết nói sao hehe".

Tôi gật đầu. "Thời gian trôi quá nhanh. Mày đang tìm gì vậy Arm?"

Tôi thấy Arm dựt những chỏm tóc của Venice, nó đang làm phiền thằng bé. Arm quay lại và liếc tôi, nó có vẻ do dự về điều mình sắp nói.

"Cứ nói đi."

"Venice... trông rất giống cha của nó."

Nụ cười của tôi dần tắt khi nghe điều đó. Nó y hệt Khun Maze đã nói, rằng tôi không thật sự trông giống Venice. Thậm chí Khun May và toàn bộ vệ sĩ ở đây cũng nói như vậy, điều tương tự duy nhất giữa tôi và Venice là cách mà chúng tôi cười, còn những thứ khác, họ không thấy giống gì cả.

Khun nủ làm điệu bộ như kiểu anh ta muốn nôn. "Dòng máu của gia tộc Theerapanyakul rất mạnh"

"Gia tộc chính thế nào rồi?" Tôi hỏi, không muốn đợi cho họ nói thêm bất cứ điều gì về người họ đang định nhắc tới.

"Vẫn như vậy." Khun Nủ trả lời trong nhàm chán. "Kinn và Porsche vẫn như vậy, ba của tao vẫn già, Kim vẫn bí ẩn và Ché thì bắt đầu già đi."

"Thật hả?"

"Tại sao mày cứ trốn ở cái nhà này, Pete?" Khun Nủ hỏi. "Mày có thể trở về gia tộc chính và làm việc ở đấy."

"Tôi nghĩ Khun Kim đã có vài nghi ngờ về điều chúng ta đang giấu họ," Pol thêm vào.

"Đã 5 năm từ lúc cậu giấu tôi. Rất chi là kì công." Tôi đùa để thay đổi bầu không khí.

Ba người bọn họ là người mà tôi tìm đến sau khi trốn thoát. Họ cũng là lí do vì sao cả gia tộc chính và gia tộc phụ đều không thể tìm thấy bất cứ thứ gì về tôi và gia đình tôi. Gia tộc của Khun May thuộc về một tổ chức khác và không thường chạm trán với gia tộc Theerapanyakul, và điều đó không dễ gì để họ tìm thấy tôi.

"Mày đã giấu Venice về ba nó nữa, Pete." Arm nói, "Tao biết tao không có quyền gì để nói về điều này nhưng chúng ta không thể trốn tránh mãi. Như Pol đã nói, Khun Kim đã tìm ra manh mối về lí do tại sao 3 người bọn tao cứ ra khỏi nhà."

"Tao xin lỗi vì đã làm phiền bọn mày." Tôi xin lỗi, "Sau khi Khun May hoàn thành công việc ở Thái Lan, bà ấy sẽ trở về Mexico. Bà ấy nói Venice và tao có thể sang đó cùng bà."

"ỐI" Khun hét lên khiến tôi phải bịt miệng anh ta lại.

"Venice đang ngủ, Khun Nủ."

"Okay okay. Nhưng nó không công bằng Pete, mày bỏ tao à?" Anh ấy chỉ vào mình. "Mày có biết Porsche vẫn đang tìm mày không?"

"Thật tốt". Đó là điều duy nhất tôi có thể nói.

Thật tốt khi Porsche vẫn đang chờ tôi. Lí do tôi không để Porsche tham gia vào chuyện này là vì tôi biết chắc nó sẽ nổi khùng lên. Suốt thời gian qua, não của tôi quá bận rộn khi không muốn nhiều người biết đến sự tồn tại này.

"Còn Vegas thì sao?" Khun Nủ hỏi một cách nghiêm túc.

Cái tên này. Tên của hắn vẫn luôn in hằn trong tâm trí tôi.

"Tao vẫn cực kì ghét cái thằng trời đánh đấy, nhưng nó là ba." Khun nủ thêm vào. "Mày có biết là..."

"Tôi không muốn nghe điều gì về anh ta cả, Khun Nủ." Tôi nói với cậu chủ với một nụ cười.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng về bất cứ chủ đề nào liên quan đến hắn. Không biết mất bao nhiêu thời gian để tôi tự nhủ bản thân phải ổn... và nhận ra tôi không thể. Đã 5 năm kể từ khi ấy. Mỗi lần Khun nủ, Arm và Pol gọi, tôi luôn dặn họ đừng nhắc đến hắn.

Tôi không chắc về cảm nhận của mình, là ghét hay buồn khi tôi nghe đến cái tên ấy.

"Mày biết mày không thể giấu Venice mãi như thế mà? Arm hỏi. "Thời gian sẽ trôi qua và Venice sẽ hỏi những câu hỏi về người ba còn lại của mình."

Không điều gì là bí mật mãi mãi và đó là thứ khiến tôi lo sợ nhất.

"Thằng bé rất giống Khun Vegas." Pol nói.

"Tao muốn giữ bí mật trước." Tôi nói với ba người họ nhưng họ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu.

Tôi liếc nhìn đứa con trai đang say giấc của mình. Đã 5 năm trôi qua và tôi không biết tên khốn ấy như thế nào. Tôi chỉ không thể rời khỏi đây ngay bây giờ và giới thiệu Venice với hắn.

Hơn thế nữa, tôi sợ... rất sợ.

Tôi sợ hắn sẽ ghét tôi và Venice. Tôi sợ Vegas sẽ ghét Venice và nỗi sợ chết tiệt đó luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi.

Tôi cũng tự dọa mình liệu Vegas sẽ quyết định cướp Venice khỏi tay tôi? Sẽ ra sao nếu Vegas không bao giờ thay đổi và vẫn là tên khốn ngu ngốc với thái độ và tính cách tồi tệ ấy? Sẽ ra sao nếu tôi bắt gặp một phiên bản cũ của Vegas? Tôi không muốn điều đó xảy ra.

Tôi chưa sẵn sàng để đối mặt hay nói chuyện về bất cứ điều gì chúng tôi trải qua trong quá khứ. Chúng tôi đều đã có cuộc sống riêng và tôi vẫn ổn khi không có hắn. Tôi cố gắng sống và không phải phụ thuộc vào hắn.

Tôi cố gắng chữa lành mọi thứ một mình. Tôi cố làm cho bản thân tốt hơn khi không có hắn.

Tôi thậm chí không có ý định mở lòng cho vết thương cũ khi tôi cố làm hết sức để chôn vùi đi khi dường như chúng đều giết chết tôi.

Bây giờ, lựa chọn tốt nhất tôi có chính là giữ bí mật về Venice với Vegas.

Hắn không bao giờ được biết rằng chúng tôi có một đứa con trai.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net