7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mặt trời khẽ ló dạng qua ô cửa sổ, những tia nắng len lỏi chiếu vào trong góc nhà, hằn lên những chậu cây nhỏ cạnh bên chiếc ghế sofa. haerin cựa quậy một hồi rồi mở mắt nhìn xung quanh, đêm qua em uống say quá nên hầu như chẳng biết gì cả, ngoài việc em biết đây không phải là khu ký túc xá hoa lệ nằm ở gangnam sầm uất của mình, đây là nhà của danielle.

hiện thực đánh thức em còn hơn cả tiếng báo thức inh ỏi từ chiếc điện thoại kia. em giật mình nhìn xem người mình còn lành lặn không, vẫn y như cũ, quần áo vẫn chưa thay, còn thoang thoảng mùi rượu và mùi hoa nhài lạ lẫm - em đoán chắc là hương nước hoa của chị ấy. chỉ mới 9h sáng, em cũng không nghĩ bản thân sẽ dậy sớm như vậy, liền ngó nghiêng một hồi quanh nhà, căn nhà mang tông trắng đen, trên kệ còn bày vài chai rượu uống chưa hết và một vài bức tranh trừu tượng em không hiểu ý nghĩa được treo kín khắp căn phòng. bỗng tiếng mở cửa vang lên, em khẽ quay đầu lại, danielle bước vào nhà chậm chầm với túi đồ ăn trên tay, lại bắt gặp cô bé nhỏ ngồi trên sofa mở mắt nhìn mình, chị khẽ quay đầu đi chỗ khác để tránh ánh mắt nơi em

" chị có mua bánh mì, salad và bơ "

dani cố dùng tông giọng bình thường nhất để nói chuyện với em, nhưng ánh mắt vẫn đặt đi nơi khác mà bước tới gần bàn ăn

" hôm qua em có làm gì chị không "

haerin hỏi thẳng

" không "

dani cảm thấy một cỗ chua xót tràn ngập trong cơ thể, cảm thấy người trước mắt như gần mà lại quá đỗi xa cách, như trong ký ức mà lại sừng sững ngay trước mặt. là những kỉ niệm mà hai người còn ôm nhau ngủ qua những ngày nắng ấm, là khi ga giường vẫn còn vương chút mùi của người kia khi tỉnh dậy, là tiếng chào buổi sáng " chị ngủ ngon không " cạnh bên khung cửa sổ, chứ không phải là một chỗ trống lạnh lẽo mỗi khi danielle thức giấc

" lại ăn sáng đi "

và rồi cô lại nhớ,trong ký ức ấy, hai người sẽ lại cùng nhau làm đồ ăn sáng cho cả nhóm, sẽ kể cho nhau nghe về những giấc mơ đêm qua, rằng không có người kia mình sẽ lại gặp ác mộng, như thể cả cái ký túc xá hoa lệ đó thu gọn lại là một ngôi nhà ấm áp của riêng hai người họ. chứ không phải nơi này, và bằng tông giọng lạnh lùng không cảm xúc đó.

haerin bước tới ngồi vào chỗ đối diện trước mặt danielle, mắt nhắm mắt mở cuối gầm mặt xuống nhìn vào đĩa salad bơ đang ở trước mặt mình

" không đúng khẩu vị của em sao "

dani hỏi khi thấy em ngập ngừng mãi không ăn

" chị nhớ em thường thích ăn salad bơ "

haerin vừa tỉnh giấc từ cơn mộng mị, em lại tự hỏi bản thân mình có cảm thấy đau nhói trước câu nói vừa rồi hay không, rằng chị ấy vẫn nhớ, rằng đây có phải là mơ, và em cũng không biết nữa, cũng không biết tại sao cả thân thể em lại bất động chẳng biết làm gì, liệu đây có phải là một giấc mơ ngọt ngào mà em vẫn hay nằm mơ từ hai năm trước, mỗi khi cả hai còn có nhau trong khu bếp đầy ắp ánh nắng và tiếng cười

" danielle à "

em khẽ gọi

" nếu em định nói gì về chuyện cũ... "

dani ngập ngừng đón lấy ánh mắt của em

" em xin lỗi "

lời xin lỗi muộn màng được thốt ra sau hai năm, nhưng chỉ nhỏ như miếng băng keo cá nhân dán lên một vết thương đã sần sùi xấu xí. danielle không nói gì, cô cũng chẳng biết phải nói gì, cô nói cô đã quên rồi, nhưng nghe được lời xin lỗi vô vị đó, trái tim vốn đã nguội lạnh lại không tránh khỏi âm ỉ trở lại

" em hỏi chị, tất cả những việc chị làm hôm qua là gì, vậy chị hỏi em"

" đến bây giờ, còn có ý nghĩa không "

xin lỗi còn có ý nghĩa gì không


dani không thể khống chế được tông giọng của mình, không hẳn tức giận nhưng trên mặt dần lộ rõ vẻ thất vọng. haerin lại im lặng cuối đầu, bầu không khí ngột ngạt đến khó tin, ngỡ như trước mắt mà lại xa tận chân trời, vùng ký ức cả hai cùng xây dựng, chắc cũng chỉ vỏn vẹn như giây phút này đây

" đêm đó, em không có.. "

reng reng

reng reng

dani vươn tay tắt lấy chuông điện thoại

" nói đi "

reng reng

" chị nghe điện thoại đi "

dani thấy em nói vậy thì mắt liếc nhìn vào màn hình đang sáng, là eunchae đang gọi đến, cô vội nhấn vào phím xanh đang hiện trên màn hình

" chiều nay em ghé quán chị được không "

" được chứ, bất cứ lúc nào, em có rủ ai nữa không "

" chỉ có em, chị không thấy đủ hả "

" dư luôn rồi "

rồi cô bổ sung

" là vì em quá ồn "

họ nói chuyện điện thoại thêm hai ba câu rồi tắt máy, còn haerin thì như bất động nhìn chị, cũng đã quá lâu em mới lại nghe thấy cái tên eunchae này xuất hiện, nhưng cũng không khỏi thắc mắc làm thế nào họ quen biết nhau, tại sao eunchae lại gọi cho chị vào giờ này, sao họ thân thiết đến độ trao đổi số điện thoại riêng cho nhau rồi và hàng trăm câu hỏi khác em không tài nào tìm thấy câu trả lời được hiện lên

" chị xin lỗi, bỗng có điện thoại "

" à mà, "

dani định tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy, nhưng lời chưa kịp dứt, lại thấy cô gái nhỏ trước mặt đứng dậy

" em phải đi về đây "

" chiều em có lịch trình "

em thầm nghĩ có lẽ hôm qua say nên cũng không mang theo gì bên người trừ cái điện thoại, tay với lấy cái áo khoác của mình được treo trên ghế mà mặc vào. nếu chị ấy đã tuyệt tình như vậy, thì bản thân em sớm muộn cũng đã có câu trả lời , nghĩ vậy em khẽ nói

" cảm ơn vì đã cho em tá túc một đêm, coi như em nợ chị "

dani khẽ cười, không rõ là có bao nhiêu phần vui hay buồn, là tức giận hay khinh bỉ, cô nhẹ giọng hỏi

" em đến đây để làm gì "

dani đứng dậy nhìn thẳng vào mắt em, không còn vẻ gượng gạo, im lặng như lúc đầu nữa

" em .. em "

cô thề cô luôn chán ghét cái sự ngập ngừng nơi em, cô ghét cái ánh mắt em không nhìn thẳng vào mình khi nói chuyện, ghét cái cách em luôn tránh né vấn đề dù là hai năm trước hay hai năm sau, cô vẫn không thể hiểu nổi

" em luôn tỏ vẻ em rất đau khổ, ai cũng nghĩ sau khi chia tay, em không vượt qua được, chị thì lại thấy em sống rất tốt "

rồi cô bước ngang qua em mà đi đến cạnh khung cửa sổ

" về đi, cửa không khoá "

nói rồi dani kéo rèm lại, những tia nắng khẽ chiếu trong căn phòng chợt biến mất, để lại một màn đêm tăm tối đến vô vị. ở đằng sau, tiếng cánh cửa ọt ẹt đóng lại, haerin với vẻ mặt không thể nào khó coi hơn rời khỏi căn hộ của người kia. vậy là đến cuối cùng, chị ấy vẫn cho rằng em sống rất tốt khi không có chị ấy bên cạnh, đến cuối cùng, chị ấy chẳng hề biết gì cả, và em cứ như một con ngốc mù quáng đi tin vào tình yêu chị ta dành cho em đã sớm úa màu từ hai năm trước. có lẽ những kỷ niệm vào những ngày nắng ấm, em nên bỏ lại vào khu ký túc xá cũ kĩ kia, vì kể cả người em thương yêu nhất, nay cũng không còn nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net