Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sherry cởi chiếc áo ngoài băng bó vết thương để cầm máu cho hắn. Cô đặt hắn lên vai, định cõng đến chỗ đỗ xe moto. Cạch. Điện thoại hắn từ túi áo rơi xuống đất. Chắc hắn vô tình nằm đè lên nên điện thoại hắn mới gọi vào số của cô.

Mặc dù Newyork đang mùa đông, thời tiết rất lạnh nhưng Sherry thấy mô hôi túa ra liên tục. Thân hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô đang phải gánh một tên to xác trên lưng. Cô lê từng bước nặng nhọc. Tuyết bắt đầu rơi. Cảnh cảng biển về đêm dưới tuyết rơi mới đẹp làm sao nhưng bây giờ Sherry chẳng con hơi sức đâu mà ngắm. Từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì. Giờ lại phải cõng một tên nặng như con heo trên người.

Gin bắt đầu ý thức được mọi việc xung quanh trở lại. Hắn thấy có ai đó đến bên, dịu dàng băng bó vết thương cho hắn, đặt hắn trên lưng và đưa hắn đi. Và bây giờ hắn đang ở trên một tấm lưng nhỏ bé, mềm mại. Đầu hắn chạm vào má tóc màu nâu đỏ, hắn có thể cảm thấy hương thơm nhè nhẹ dìu dịu xộc vào mũi mình. Là ai đã cứu hắn. Tóc nâu đỏ, chỉ có thể là cô ta. Không thể nào.

Sherry đỡ hắn ngồi lên moto. Cô đội mũ bảo hiểm và quay lại bảo hắn:

- Ngồi cho chắc vào, tôi sẽ đi nhanh đấy. Đồ vô dụng.

Hắn ta mất máu khá nhiều, nếu không cứu kịp thời thì sẽ rất nguy hiểm. Chiếc xe rồ ga rồi lao vút trong màn đêm tĩnh mịch của Newyork. Gin vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hắn hơi mơ màng nhưng cũng đã ý thức được người cứu hắn là Sherry. Chiếc xe đột ngột lao vút đi khiến hắn mất thăng theo quán tính ngã chúi về đằng trước. Theo phản xạ hắn vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Sherry. Nếu là bình thường thì có lẽ hắn đã được Sherry ưu ái tặng cho một cái tát và hất xuống xe rồi. Haizz, nhưng trong hoàn cảnh này thì....

Cũng không thể đặt hình phạt với hắn được

...

Sau khi đỗ xe ở gara khu chung cư, Sherry cõng hắn lên căn hộ. Cũng đã khuya nên đi thang mãy không có ai để ý.

Việc gắp đạn và băng bó vết thương không làm khó được Sherry, cô làm những việc này rất thành thạo. Những người giám hộ trước đây sống cùng cô ngòa việc giám sát họ còn dạy cô tất cả các kỹ năng: Lái xe, võ thuật, bắn súng, sơ cứu, băng bó vết thương, che giấu thận phận. cách tẩu thoát... Tuy mục đích của chúng không phải là muốn đào tạo cô thành sát thủ nhưng chúng cũng không thể để những thành viên trong tổ chức chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, ngoài công việc chuyên môn ra thì không biết khác. Tất nhiên các kỹ thuật đó so với bọn sát thủ chuyên ngiệp thì chỉ là múa rườu qua mắt thợ mà thôi.

Gin bị mất nhiều máu. Hắn bị trúng 7 viên đạn, 2 viên vào tay, 2 viên vào chân, và 3 viên vào bụng. Dù có mặc áo chống đạn nhưng có vẻ kẻ thù sử dụng loại súng có tính sát thương cao, nên áo chống đạn cũng không có tác dụng. Vết thương không quá nghiêm trọng, Sherry có thể xử lý được. Nhưng mất quá nhiều máu gây nguy hiểm đến tính mạng.

- Nhóm máu gì?- Sherry hỏi sau khi đã gắp đạn, cầm máu, băng bó vết thương hoàn chỉnh.

- Nhóm AB.- Gin trả lời vẻ bất cần.

Loại nhóm máu cực hiếm. Đã 1 giờ đêm, các phòng khám tư dù còn mở nhưng cũng chưa chắc cón loại máu này. Mà hắn thì kiên quyết không muốn cô đưa đến bệnh viện. Nhóm máu AB! Thái độ bất cần của hắn như muốn nói cô đã phí công cứu hắn từ càng về đây. Xem ra đằng nào thì hắn cũng chết. Khoan đã! Hắn cùng nhóm máu với cô. ...

Sau khi trả lới Sherry, Gin lại ngất đi. Mê man. Khi tỉnh dậy, hắn thấy tay mình đang được cắm ống dịch truyền máu. Mái tóc nâu đỏ quên thuộc gục bên giường. Rồi hắn lại thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc mở mắt Gin thấy Sherry đang đứng dựa lưng vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình minh đang lên. Newyork lại bắt đầu một ngày mới. Ánh nắng ban mai len lỏi vào căn phòng, hắt lên gương mặt cô gái. Nhưng đôi mắt cô gái mới lớn đang ngắm nhìn một ngày mới bắt đầu sao mà buồn đến thế. Sâu thẳm, buồn man mác, chất chứa nhiều nỗi niềm xót xa, kín đáo, người đối diện nhìn vào đôi mắt ấy khó mà nắm bắt được chủ nhân của nó đang nghĩ gì. Gin có thể nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ nhưng não nề của cô.

Sherry quay lại thấy Gin đã tỉnh. Không nói gì, Sherry ra ngoài bê vào một tô cháo nóng hổi. Hương cháo thơm phức lan tỏa khắp căn phòng.

- Ăn đi, rồi uống thuốc. Đây là thuốc kháng sinh và sát trùng, cả thuốc bổ nữa. Thuốc này do tôi kê đơn.

- Không ăn!

- Vậy chẳng lẽ muốn tôi bón cho từng thìa sao? Sherry nhìn Gin, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, đôi mắt ánh lên những tia nhìn trêu chọc.

- Tùy thôi, nhưng nếu muốn chết thì lúc hấp hối gọi người khác đến dọn xác nhé, tôi không rảnh!

- Cô lấy máu ở đâu để truyền cho tôi ?

- Là máu của tôi.

Sherry định bước ra khỏi cửa thì Gin lại hỏi:

- Sao cô lại cứu tôi?

- Có rất nhiều lý do để giết một người nhưng để cứu một người thì không cần bất cứ lí do nào cả.- Sherry không quay đầu lại, bình thản trả lời hắn.

Gin quá bất ngờ trước câu trả lời của Sherry, hắn chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa đã sập lại.

....

"Có rất nhiều lý do để giết một người nhưng để cứu một người thì không cần bất cứ lí do nào cả" – Đây cũng chính là câu nói mà Shinichi Kudo đã nói với tên Ác quỷ đường phố do Vermouth cải trang trong lần cùng Ran Mori sang Newyork thăm bố mẹ - năm cậu 15 tuổi. Trong năm đó, vào một đêm mưa ở Newyork, Vermouth đã tìm thấy một thiên thần cho mình là Ran Mori. Còn Gin, phải chăng trong năm đó, vào một đêm tuyết rơi ở bến cảng Cambidge hắn cũng đã tìm thấy một thiên thần cho riêng mình ???

Đêm hôm ấy, theo lệnh của ông Trùm, Gin và một thành viên khác mật danh Brandy đến bến cảng Cambidge để thực hiện một vụ mua bán làm ăn. Vụ làm ăn này do tên Brandy sắp xếp, hắn đã lấy được lòng tin của ông Trùm, và khiến ông chấp nhận vụ làm ăn này. Vì nó diễn ra ở bên Mỹ nên ông Trùm cũng không nắm hết được tình hình. Tên Brandy là người của một băng đảng đối thủ của BO bên Mỹ được gài vào làm thành viên của BO. Băng đảng này căm thù BO vì đã nhiều lần tranh giành miếng ăn với chúng. Vụ làm ăn này thực chát là một cái bẫy để thủ tiêu Gin – một trong những cánh tay đắc lực của ông Trùm. Sau khi thủ tiêu Gin, Brandy sẽ báo cáo lại với ông Trùm rằng Gin đã phản bội nên vụ làm ăn bị đổ bể do đó hắn đã giết Gin để bảo vệ tổ chức. Nhưng Gin chưa chết, xem ra thận phận của gã Brandy trong BO đã bị lộ.

Về vụ làm ăn đêm hôm qua, Gin đã nghi ngờ, thấy có mùi nguy hiểm. Nhưng ông Trùm đã ra lệnh nên không thể cãi. Khi Gin đến nơi thì bị Brandy và đồng bọn của hắn mai phục. Do có đề phòng từ trước nên Gin cũng cầm cự được trước bọn chúng và trốn thoát. Tuy nhiên hắn đã bị trúng đạn và mất nhiều máu. Nếu không phải Sherry xuất hiện và cứu hắn kịp thời thì giờ này chắc hắn đã xuống địa ngục rồi. Phải! là địa ngục, không phải thiên đường. Gin thừa biết ông Trùm là người đa nghi và tinh tường, chắc chắn cũng nhận ra điểm bất thường của phi vụ làm ăn này. Và ông ta cũng nghi ngờ Brandy từ lâu, sắp xếp cho Gin hợp tác cùng Brandy trong phi vụ lần này chỉ là một phép thử mà thôi. Nói chính xác thì đêm qua Gin là một con mồi để nhử hắn, là một quân cờ trong tay ông Trùm.

Hồi nhỏ, nhà Gin rất nghèo. Bố mẹ ngày nào cũng cãi nhau, liên quan đến tiền bạc. Sự tức giận, căm ghét đối phương đều đem trút giận lên người con cái. Hai người họ để mặc hắn lớn lên, thất học, tự sinh tự diệt. Họ chỉ tìm đến hắn là khi cần nơi trút dần. Hắn lầm lì, chai sạn, theo lũ trẻ trong khu ổ chuột lang thang, trộm cắp, cướp giật. Mẹ hắn ngoại tình, đã nhiều lần đưa đàn ông về nhà, bị hắn bắt gặp nhưng bà ta vẫn cứ tiếp tục. Bố hắn cũng biết chuyện, nhưng không những không ghen tuông ngăn cản mà còn khuyến khích vợ tiếp tục ngoại tình để mõi tiền của đàn ông. Hắn thấy ghê tởm gia đình của mình, và không còn tin vào cái gọi là tình thương, tình thân. Đến bố mẹ, vợ chồng, con cái còn đối xử với nhau như thế. Bố hắn cờ bạc , rượu chè, nợ nần không có tiền trả đã sắp xếp một vụ mua bán với bọn buôn người, bán vợ để lấy tiền trả nợ. Mẹ hắn biết chuyện lao vào bố hắn cào cấu, giằng co nhau, bố hắn đã lỡ tay giết chết mẹ hắn sau đó ném xác xuống con sông gần khu ổ chuột dàn dựng giống như một vụ nhảy sông tử tự. Hắn sống cùng với một người cha bợm rượu, suốt ngày đánh chửi, bắt hắn phải đi làm kiếm tiền nuôi lão. Nhiều lần Gin định bỏ nhà đi bụi, ra đi hẳn không bao giờ trở về nữa nhưng không biết làm cách nào mai bố hắn lại biết được. Hậu quả là những trận đòn nhử tử kèm theo những lời chửi rủa thậm tệ.

Cho đến một ngày hắn không chịu được nữa đã cầm con dao làm bếp giết chết bố mình và bỏ đi biệt xứ. Hắn lang thang bị bọn giang hồ lớn hơn bắt nạt. Nhưng dù không đánh lại được bọn chúng nhưng không bao giờ hắn chịu khuất phục, bao giờ cũng quyết ăn thua đến cùng. Hắn thông minh, ranh ma nên ăn cắp, ăn trộm, lừa đảo ít khi bị phát giác nhưng lại bị bọn giang hồ lớn hơn trấn lột. Một mình không thể đánh lại tất cả, bọn kia có lại có băng đảng đứng sau lưng. Một hôm vì đói, vì lạnh, vì kiệt sức hắn đã ngất đi trước một chiếc xe đen sang trọng. Người trong xe hôm đó là ông Trùm. Từ đó hắn đi theo ông Trùm, làm tất cả theo lời ông. Ông Trùm cho người huấn luyện hắn thành sát thủ. Và hắn đã trở thành một tên sát thủ khát máu, lấy việc đi săn người làm niềm vui. Hắn là kẻ tứ chi phát triển nhưng đầu óc không ngu si. Hắn thông minh, xảo quyệt, quyết đoán, nhạy bén, tinh ranh. Ông Trùm rất thích hắn. Hắn nhanh chóng trở thành một trong những thành viên cấp cao, có vai vế, địa vị và quyền lực trong tổ chức, là một thành viên quan trọng. Nhưng dù thế cũng có lúc hắn vẫn bị đưa ra làm mồi nhử. Như đêm qua chẳng hạn.

...

Gin ngồi dậy, với người lấy cái điện thoại của hắn để trên bàn. Phải báo cáo tình hình cho ông Trùm biết! Qua vụ này thì mạng của tên Brandy đó còn giữ được thì mới lạ. Ông Trùm có ý định tiêu diệt luôn cả băng đảng đó. Lúc với người để lấy điện thoại, Gin vô tình nhin vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính. Và....

...

- Sherryyyyyyyyyyyyyyyyy! – Hắn gào lên.

- Có chuyện gì mà gào lên thế? – Sherry đang ngồi trong phòng thí nghiệm, nghe tiếng hét chói tai của tên Gin, liền đứng dậy, đi vào phòng hắn một cách uể oải, vừa hỏi vừa đưa tay lên miệng ngáp.

- Cô làm gì với tóc tôi thế này?

- Làm gì đâu. Tại tóc chú dài quá, vướng víu. Tôi làm như thế cho gọn, để băng bó cho tiện.

Gin nhìn thấy trong cửa kính một tên con trai với mái tóc vàng được buộc cao rồi tết hai bên, theo kiểu tết thịnh hành của bọn con gái tuổi teen. Lúc tỉnh dậy hắn không để ý, giờ nhìn vào cửa kính thì... Trông hắn thật lố bịch. Nếu ai trong tổ chức mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này thì hắn thà tự sát còn hơn. Hắn gỡ vội tóc xuống.

- Không thích thì tháo ra, nhưng làm từ từ nhẹ nhàng thôi, đôi dây nơ buộc tóc đấy đắt lắm, tôi mới mua mà chưa dùng được lần nào đâu, làm hỏng là phải đến đấy.

Gin đã sau một hồi loay hoay đã trả lại trạng thái bình thường cho mái tóc của mình. Hắn nhíu mày:

- Mùi gì khó chịu vậy?

- Là mùi cao dán. Lưng tôi đau vì giãn cơ. Tại đêm qua tôi phải còng tấm lưng kiều diễm lên để cõng một con lợn.

- Cái gì? Cô nói ai là lợn?

- Là ai thì kẻ đó tự biết. Tưởng gì, có thế mà cũng gào lên. Đừng làm phiền tôi vì mấy việc vớ vẩn đó nữa. – Sherry lấy đôi dây nơ buộc tóc rồi đi ra ngoài trước con mắt đang đỏ ngầu lên vì tức giận của Gin. Con ranh con này thật hỗn láo, xấc xược!

Gin báo cáo tình hình cho ông Trùm. Ông Trùm ra lệnh cho hắn việc này để cho Vermouth và những thành viên khác giải quyết. Hắn không nhiệm vụ ở đây nữa. Qua tháng sau hắn có trách nhiệm đưa Sherry trở về Nhật Bản để cô ta chính thức làm việc trong tổ nghiên cứu khoa học của Tổ chức. Bao nhiêu tiền của ông Trùm bỏ ra để đào tạo Sherry đã đến lúc phải thu lại!

Gin thấy đói cồn cào. Bát cháo để trên bàn vẫn đang bốc khói.. Làn khói mỏng manh nhẹ nhàng lan tỏa vào không gian đem theo cả hương thơm. Hắn với tay lấy bát cháo. Choang. Tay hắn đang bị thương, cầm điện thoại không có vấn đề gì, nhưng cầm bát cháo nóng thì có vấn đề. Nghe tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng Gin, Sherry thở dài buông quyển sách xuống, đẩy cửa bước vào phòng hắn. Nhìn thấy bát cháo vỡ trên sàn là đủ hiểu.

- Đúng là đồ vô dụng thật mà, có mỗi việc ăn thôi cũng không thành thân!

- Tôi với tay để điện thoại lên bàn nên nó bị đổ. Ai bảo cô tự dưng đem nó vào đây làm gì?

- Cái miệng thì biết nói dối nhưng cái bụng thì không nói dối được đâu. Bụng chú đang biểu tình kia kìa.

- Không phải việc của cô.

Sherry dọn dẹp rồi đi ra ngoài, lát sau cô bê vào một tô cháo khác, kéo một cái ghế đến ngồi gần giường.

- Cô làm gì vậy?

Không nói gì, Sherry lấy thìa xúc cháo đưa lên miệng Gin.

- Vớ vẩn. – Hắn quay mặt đi, đẩy tay cô ra.

- Tay bị thương không cầm nổi bát cháo còn làm bộ. Ăn đi! Tôi không có thời gian đâu. Đừng nói là còn phải dỗ dành như bọn trẻ con mới chịu ăn nữa nha.

Cuối cùng cái dạ dày của Gin đã chiến thắng. Hắn đành ngồi đó cho Sherry bón cho từng thìa cháo việc mà có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ tới. Hắn thấy bàn tay cầm thìa của cô có vết phỏng.

- Chiều nay giáo sư John sẽ đến khám cho chú, kiểm tra lại vết thương. Dù sao Y khoa cũng không phải chuyên môn của tôi. Tôi đã gọi điện nhờ rồi.

- Cái gì? Sao cô lại tự tiện nói chuyện này cho người ngoài như thế. Ông ta là ai?

Sherry cười khảy:

- Không phải giả bộ. Giáo sư John chẳng phải cũng là người của Tổ chức sao? Hai người đã từng liên lạc với nhau còn gì. Chính ông ta là người đưa chú đến chỗ tôi để làm người giám hộ. Đúng không?

Mặt Gin sầm lại:

- Sao cô biết?

- Đơn giản là biết thôi.

Bát cháo đã hết, Sherry đẩy ghế đứng dậy và đi ra ngoài.

- Tay cô... - Trước khi Sherry ra ngoài hắn buột miệng..

- Gì? À, vết phỏng này à. Chiều qua lúc tôi dọn đống đổ nát mà do chú là tác giả trong phòng thí nghiệm sơ ý nên bị phỏng. Nếu tay tôi để lại sẹo thì chú không còn mạng để trở về Nhật đâu. Tôi biết chú là sát thủ nhưng một giọt thuốc loại kịch độc cũng đủ rồi, đúng không ?

Nhìn vẻ mặt khó coi đang tối sầm lại của Gin, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của hắn, cô nhún vai và buông một tiếng cười nhẹ mỉa mai:

- Just kidding. Chị tôi vẫn còn đang nằm trong tay các người mà, sao tôi dám làm gì chứ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net