18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ôi,mẹ tỉnh rồi!!-An nói trong sự mừng rỡ đến muốn khóc.
-An à,mẹ không sao đâu,xin lỗi vì đã để con phải lo lắng.Nhưng mà...mẹ không hiểu tại sao.....không hiểu bằng cách nào....mà mẹ....lại có thể bất động như vậy không biết được trời đất ở đâu như bây giờ. Thật là.....
*Ôm*
Bà Thảo chưa kịp nói dứt câu thì An đã nhanh nhẹn hơn,choàng tay lên cổ bà và ôm cái ôm nồng nhiệt như kiểu chào đón "người về từ cõi chết"vậy.
(An ôm mẹ hồi lâu,không dám buông ra,vì cô sợ rằng một khi đã buông thì sẽ không lấy lại được nữa.Dường như cô vẫn chưa hết shock vì những gì đã diễn ra trong mấy ngày nay.)
....
....
-Mẹ à,mẹ có đói không mẹ,để con ra nấu bát cháo chim bồ câu cho mẹ ăn nhé-An đã lấy lại được tinh thần và nói
-Mẹ không đói đâu!Nhưng thôi,nể tình con gái của mẹ đã mời,cho mẹ xin một bát tô to con nhé.
-Vâng con làm ngay đây ạ.
-Ừ,cho thêm hành con nhé.
...
.....
(1 phút,rùi 2 phút,rùi n phút trôi qua và cuối cùng An đã nấu xong được nồi cháo(không phải vì An không biết nấu mà là cô không có tâm trạng để nấu,đang nấu mà cứ nghĩ đẩu nghĩ đâu,đáng lẽ phải cho muối thì cô lại rắc đường,đáng lẽ cho nước mắm thì cô lại đổ mật ong vô.....).Mà thui,cuối cùng cũng xong rùi mà.

-Con mời mẹ ạ!Mẹ vừa ăn vừa thổi cho đỡ nóng nhé!Chúc mẹ ăn ngon miệng!
Bà Thảo một tay tỏ ý like 👍,một tay cầm thìa khuấy đảo bát cháo và thổi phù phù.Không giống như mọi người,bà lại thích ăn cháo nóng.Bởi vì khi cháo nóng bà mới thấy được sự bỏng rát thấp thoáng nơi cổ họng;hương thơm mê say ngon ngất ngây của cháo và cảm giác phê pha mỗi lần ăn cháo;riêng phần này,bà đặc biệt thích.
-Yum yum,ngon quá con ạ!-Trong thoáng chốc,mẹ An đã ăn xong hết bát cháo và đưa ra lời bình phẩm.
.....
Nghe vậy,An không có nói gì đâu,không chối nhưng cũng không nhận,vì cô biết rằng,mình có thể làm được hơn thế nhưng mà lại không làm được hơn thế.Rồi An nhớ đến vụ việc đưa An đến sự bồn chồn lo lắng này-mẹ bị ngất tưởng chết và hỏi dò mẹ:
-Mẹ ơi,mẹ có nhớ gì trước lúc mẹ bị ngất,tại sao mẹ bị ngất và mẹ có nhớ gì về lúc bị ngất không ạ?
-Hmm,xem nào....Thực sự mẹ có nhớ mang máng.À,nhớ rồi!Có cái ông tự xưng là bố của con đến nhà,gặp con,gặp mẹ,sau đó mẹ có nói chuyện qua lại vài câu....Xong việc gì đó đã xảy ra tiếp theo khiến mẹ bị ngất lịm đi một lúc lâu.Khi tỉnh lại thì mẹ đã ở nhà.
-Vậy mẹ thật sự không nhớ gì về vụ mẹ là mẹ ruột của con sao?
-À mẹ có nhớ chứ,nhưng con à,còn quá sớm để khẳng định đó là sự thật.Mẹ nhớ chứ,lúc đó mẹ như được báo mộng vậy,một người khác trong mẹ trỗi dậy và nói ra cái người đó gọi là "sự thật".
.......
.......
-......
-Con à,nếu mẹ là mẹ ruột của con thật thì thật tốt biết mấy!Nhưng....đi với mẹ đến nơi này nào con.....
                     -To be continue-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net