19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ"
"Mẹ"
"Mẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ"
An gọi mẹ trong bóng tối.......
(Trước đó 19 phút 29 giây)
........
-.....mình cùng đi đến nơi này con nhé....
-Đi đâu à mẹ?
-Đi theo mẹ rùi con sẽ biết.......
Nói chưa dứt câu,bà Thảo đã biến mất tăm.Lúc này,bóng tối dần dần kéo đến,bao phủ xung quanh An như một màn sương đặc màu đen khói.Mẹ cô đã đi trước mất rùi!
.....(quay lại sau đó)
An gọi mẹ trong bóng tối,điều này làm An thấy sợ 😱Từ bé đến giờ,cô rất sợ ma.Cứ hễ đêm xuống là cô không dám chợp mắt;lo lắng,sợ hãi,kinh hoàng,.....luôn vây quanh An.An bầu bạn với những nỗi sợ này mỗi đêm.Nhiều khi,An chấp nhận nằm trên chiếc giường bẩn ướt nhẹp còn hơn là chạy hồng hộc vào toilet.
Nhưng giờ cô cũng đỡ sợ rồi.....tại ngủ một mình mà!Mà ở nhà friend A có vệ sinh trong phòng ngủ nên.....không phải bước đi nhiều trong bóng tối.
......
An tiếp tục đi,vừa đi vừa gọi:
-Mẹ ơi.....mẹ.......mẹ ở đâu.....?(gần như la to)
Cô bé An sợ cũng là có lý do.Vì ở "nơi"đây(tại An cũng không chắc đây là chốn nào)không gian bị bao phủ bởi một màu đen tuyền.Đã vậy,nó còn rất yên tĩnh nữa.Bình thường mọi người sẽ có xu hướng sợ tiếng ồn hơn,nhưng An thì khác!Cô gắn bó với tiếng ồn từ bé:tiếng khóc của mình,tiếng xin tha mạng,tiếng ho của cha mẹ(nuôi),tiếng đàn của friend A,.....
An gắn bó rùi!Nên giờ,im lặng khiến cô sợ lắm!
.....
.....
Đi được một đoạn dài,tuy vẫn chưa thấy mẹ đâu nhưng cô có lẽ đã tìm được mấy tia sáng le lói chiếu vào nơi cô đứng,có vẻ như đây là lối ra....
Đi tiếp,đi tiếp,rùi lại đi tiếp.....Cứ thế,An đã bước ra khỏi nơi ấy(khi ra khỏi cô mới nhìn ra đó là một hang động các-tơ hình thành từ mấy trăm năm trước).

...An quay người lại và chợt đứng hình mấy giây.....
Trước mắt cô bây giờ hiện ra một bức tranh phong cảnh tuyệt kì:có núi,có sông,có biển,.....và có cả những thứ rất lạ...Cô nhìn xung quanh ,và wow!Bất chợt,cô thấy mẹ...
Bà Thảo đang cho "bò"ăn.
-Mẹ ơi đây là nơi nào ạ?
-À con đấy à,mẹ xin lỗi đã đi nhanh đến vậy nhé.Chắc con cảm thấy sợ lắm....Và đây là nơi nào à,đây là nơi mà ba mẹ thường hay lui tới trước khi xảy ra xung đột với người Trái Đất.Hai bọn mẹ đã mang những giống cây,những con vật lạ từ xứ W xa xôi ấy về đây,trồng và nuôi nấng.Đến nay,khu vườn này đã tròn 17 tuổi rồi đấy.....Đây là nơi duy nhất níu giữ mẹ khỏi sự quên lãng sau khi đầu thai vào chốn này,cũng không thể hiểu sao nữa,chắc là....nó có dấu vết của xứ W ....
         .....
               -To be continue -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net