Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nắng hạ. Cái nắng nóng oi bức ấy khiến tôi luôn cảm thấy mệt mỏi. Đã thế tôi lại phải tham gia sinh hoạt hè năm nay. Lớp 9 rồi, cũng là đàn anh, đàn chị rồi. Tôi cố gắng tham gia để lấy cái hạnh kiểm tốt để bù cho cả sắp bản hạnh kiểm của tôi.       Nhưng cũng nhờ vậy tôi đã gặp được mối tình đầu của mình ;)).
  Tôi nói thật nụ cười của ảnh còn chói chang hơn cả cái nắng hè. Trong giây phút ấy tôi nhận ra mình đã rớt mất nhịp thứ 4 khi nào chẳng biết. Gì chứ gặp trai là mắt tôi sáng rực. Nhưng hơi xui, vì ảnh hơn tôi một tuổi nên lúc xếp hàng đứa đầu sông, đứa cuối sông. Mà người ta có câu "trong cái rủi có cái hên". Ảnh là bạn thân của ông anh họ mình. Ngu gì mà không kiếm cớ tới bắt chuyện. Em không ngại xa, em chỉ cần có lý do thôi :)).
   Tôi tới bắt chuyện với ảnh, rồi hỏi mấy câu vu vơ. (Nhưng nói chuyện cực lắm các cậu ạ). Tôi cao 3m.....bẻ đôi, ảnh thì cao hơn tôi có 30cm chớ nhiêu. Sau cuộc trò chuyện đó tôi giả vờ kiếm cớ xin facebook add friend liền các bác ạ. Ảnh thân thiện lắm nên dễ nói chuyện.
  Tối hôm ấy tôi chủ động nhắn tin cho ảnh:
- Anh gì đó ơi.
- Ơi. ( Tim rớt full 5 nhịp rồi nha mọi người ).
Tôi ngồi cười tủm tỉm như con thần kinh. Tôi còn cố ý không rep đợi 5p sao mới trả lời ( phải giữ cái liêm sỉ trước mọi người ạ):
- Anh có đang bận gì không ạ?
- Anh không bận. Mà em là ai vậy?
( Mặt tui hơi đơ nhẹ. Act cool đứng hình mất 5s :)).
- Em là e họ anh Đạt đấy ạ. Em có gặp anh hồi sáng đây mà anh quên nhanh thế.
- À. Anh xin lỗi.
- Dạ không sao. (Nói dối làm tim tan nát, nói dối làm trái tim đau :))

Tôi hỏi ảnh tiếp:
- Hè này anh không đi ôn thi tuyển sinh ạ?
- Có chứ em.
- Thế sao anh còn thời gian tham gia sinh hoạt hè này vậy ạ.
- Anh tham gia mới có cơ hội gặp em chứ.
- Anh cứ đùa :))
- Thôi anh off còn học bài tiếp nữa.
- Dạ.
  Có phải tôi đang tự luyến không. Tôi cứ cảm thấy ảnh thích mình rồi.
Tôi tính sẽ ngỏ lời với anh ấy ngay sau khi vào học. Sinh hoạt hè thường tổ chức vào cuối tuần nên tôi cũng ít gặp anh ấy. Nhắn tin cũng không được nhiều vì anh ấy phải học để thi tuyển sinh. Càng ngày chúng tôi càng nhắn ít lại, gần như là mất liên lạc. Cái cảm nắng ngày hè ấy tôi gần như quên mất. Cho đến ngày trường tôi tổ chức hội khoẻ Phù Đổng. Tôi may mắn được đạt giải và được trường cho tham gia giải thành phố. Lại một lần nữa tôi gặp lại được nụ cười toả nắng ngày hạ hôm ấy trong một mùa thu đầy gió với
những cơn mưa rào....
(To be continue)♥️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net