Baby Bird

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Đây là một trong những lần mà công việc tưởng chừng đơn giản của nhóm trở nên phức tạp một cách khó hiểu, Lỗ Hổng mà họ vào có nhiều Ethereal hơn so với dự tính khiến cho việc tìm đồ khó khăn hơn nhiều, bọn quái vật là một chuyện, ở đây còn tồn tại một số cánh cổng tiềm ẩn, có thể đột ngột mở ra và kéo họ đến một nơi khác bất cứ lúc nào. Đấy là phần mà Anby ghét nhất, đặc biệt khi đi cùng cả nhóm.


Nếu chỉ có một mình thì Anby có thể tự xoay sở nhờ vào mức độ tập trung cao của mình, nhưng đồng đội của cô thì không chắc, họ có thể nghiệp dư, nhưng chuyên nghiệp ở lĩnh vực riêng, nhưng không phải lĩnh vực này, thật xui xẻo khi Anby là chú thỏ duy nhất chuyên nghiệp ở lĩnh vực này. Anby có thể tiên phong tấn công kẻ thù và khiến chúng choáng váng vài giây, không cần phải chí mạng vì kết liễu là việc của Billy và Nekomata, Anby có thể nhảy chính xác như thỏ, không để mình bị bắt và luôn ứng biến kịp thời nếu không gian thay đổi đột ngột. Cô được huấn luyện để làm tất cả những điều đó.


Nhưng Anby không được huấn luyện để bao quát đảm bảo đồng đội luôn có lợi thế và tránh được rủi ro, đó là phần của Nicole, nhưng Anby đã cố gắng. Cho đến khi có một luồng sát khí khiến cô lạnh gáy trong một giây, và không kịp tránh một cánh cổng phát sinh bất ngờ. Điều cuối cùng Anby thấy là vẻ mặt hoảng hốt của Nicole gọi tên mình và một Enthereal ngay sau lưng cô ấy. 


Anby tiếp đất an toàn ở một đống đổ nát nào đó trong Lỗ Hổng, bực mình vì sơ suất và lo lắng cho Nicole, cô ấy không nhạy với nguy hiểm từ quái vật như với những trò lừa đảo, Anby quét xung quanh một lượt để tìm vị trí thích hợp cho quan sát, cô không muốn rời xa Nicole quá lâu khi sếp có thể gặp nguy hiểm.


Chú thỏ lạc bầy cảm nhận được cùng một cái lạnh như khi nãy, biết rằng đó không phải là ảo giác hay adrenaline, cô tập trung cảm nhận mà không thay đổi tư thế nhiều, tỏ ra yếu đuối không phòng bị là một chiến thuật khiến kẻ địch hạ cảnh giác với mình, trong khi đó cô để thanh kiếm được sạc lại, vẽ ra trong đầu chuyển động mà mình sẽ chặn đòn tấn công từ bất kỳ phía nào. 


Áp dụng phương pháp hít thở đã quen thuộc, 1... 2... 1... bên trái!


Anby lập tức xoay người vừa kịp để chặn một nhát chém rực lửa về phía mình, không thay đổi ngay mà tiếp tục củng cố tư thể phòng thủ vì cô biết sẽ có thêm ít nhất hai nhát chém như thế nữa, vòng tròn nóng bỏng thắp sáng khu vực họ đứng.


Mái tóc trắng và thanh kiếm không khác kiểu dáng của mình là bao, đôi mắt cùng màu ẩn sau lớp kính vàng, và cũng nóng rực như thanh kiếm vẫn còn đỏ. 


"Đồ phản bội..."


Một tiếng gọi trầm đến đáng sợ, cái lạnh nó truyền đi hoàn toàn trái ngược với sức nóng trên lưỡi kiếm, nhưng cùng một độ bén. 


Chú thỏ không nói gì cả, dồn sức đẩy lùi đổi phương để tạo khoảng cách, nhanh chóng thủ thế và tìm một đường thoát, ưu tiên của cô là Nicole, không phải một tội lỗi của quá khứ.


"Ngươi không có gì để nói?"


Người bên kia chỉa kiếm vào Anby, đầy phẫn nộ, vẫn giữ bình tĩnh nhiều nhất có thể như tác phong của một người lính chuyên nghiệp.


"Tôi không muốn giao tranh, tôi cần trở lại đội của mình, nhưng tôi không nghĩ cô sẽ để tôi làm vậy."


"Đương nhiên, ta sẽ không để kẻ phản bội tiếp tục chạy trốn."


"Tôi sẽ không về đó nữa đâu, dù lý do có là gì."


Người lính siết chặt thanh kiếm, khiến nó dao động một chút.


"Tại sao... tại sao cô lại phản bội OBOL?"


Anby nhắm mắt lại một lúc, để làn sóng từ quá khứ lắng xuống, đẩy nó vào bóng tối và thay thế bằng nhưng ký ức từ khi gặp được Nicole, màu hồng dịu dàng và nụ cười tinh ranh của cô ấy che khuất tất cả, cô được dạy quá tốt, để tập trung vào việc được ưu tiên. Biết rõ dù có căm ghét thế nào thì một người lính cũng sẽ không đánh lén trong tình thế như bây giờ, đặc biệt là cô ấy.


"Sao cô không nói gì đi!"


Một dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn và ngọn lửa trực trào. Trong khoảng thời gian đó, cho dù OBOL đúng hay sai thì với thân phận của mình lựa chọn của Anby cũng không thể nào đúng hoàn toàn, Anby nhận thức rõ điều đó, cô không biết mình phải nói điều gì, thanh minh cho bản thân hay đổ lỗi cho những người dạy dỗ mình đều không đúng. Quá khứ là những bóng ma không một ngọn đèn nào xua tan được. Anby được tìm thấy như một chú chim non rơi khỏi tổ.


Có lẽ cô vẫn chưa xem phim đủ nhiều.


"Tôi phải đi ngay."


"Đừng hòng chạy trốn thêm nữa!"


Cuộc giao tranh lại tiếp tục, với sức mạnh được bổ trợ bởi sự giận dữ cay đắng, người lính không có chút khoan nhượng nào, tiến lên như một đám cháy rừng muốn nuốt sạch mọi thứ. Thật... tàn nhẫn khi cả cô ấy cũng nhận ra, Anby vẫn hiểu người lính hơn ai hết, những nhát chém dù có nhanh như vũ bão vẫn bị chặn đứng và rơi vào những thứ đổ vỡ còn lại của quá khứ đẹp đẽ mà nó đã từng.


Chú thỏ không muốn một cuộc chiến, chạy trốn và giả vờ như mình chưa từng sinh ra vào thời điểm đó là cách mọi chuyện vẫn ổn cho đến nay. Nó muốn trở về, với một chú thỏ khác, một vì sao nhuốm màu độc tố một cách lấp lánh hơn ai hết. Một chú thỏ đưa chim non về hang của mình, ôm nó thật ấp áp. Không hề mảy may quan tâm đến việc nó vốn là một con chó săn có thể cắn chết mình vào một buổi tối nọ.


"Đánh trả đi! Đừng coi thường tôi!"


"Tôi không muôn dây dưa với cô, tôi không có thời gian."


Khi hai thanh kiếm khóa nhau lần đó, cơn mưa bất chợt khiến thanh kiếm nóng đỏ đã ở ngoài quá lâu nguội đi, nặng nề như những giọt nước đập vào đất.


"Cô... CHƯA BAO GIỜ có thời gian cho TÔI!"


Thứ sức mạnh thuần túy từ cảm xúc trong sâu thẳm, đánh bật chú chim non ra khỏi cái hang mà nó muốn ở mãi, nơi chó săn chỉ ở đó để bảo vệ hang thỏ.


Người lính tra kiếm vào thiết bị, nhanh chóng sạc đầy năng lượng và tấm thép lại rực lên sự hung hãn.


"Cô nói cô sẽ chờ tôi trở thành một người lính tài giỏi như cô! Rồi cô biến mất ngay sau đó! Trở thành kẻ phản bội! Tất cả những gì cô nói với tôi... về tinh thần tự do mà cô thấy... đều là giả dối!"


Cảm xúc mãnh liệt của cô ấy khiến Anby có thêm nhiều khoảng trống để tránh né hoặc ra đòn, nhưng với chú chim non này, nó lại bị ép vào đường cùng. 


Đây là hình phạt nó nên nhận, nhưng nó cầu nguyện cho một ngày khác, ngày nó có thể có tinh thần tình nguyện rơi vào tay con chó săn nó đã huấn luyện rồi bỏ lại mà không có thôi thúc được biết cái hang và con thỏ kia có được an toàn không. Một con đường phải đi khi trở lại với thân phận là đồng loại, như trước khi ngôi nhà đổ vỡ vì Lỗ Hổng ăn mòn nó quá nhiều. Một ngày khác, làm ơn. 


"Giữ cho cái đầu mình lạnh, ---- ,cuốn theo cảm xúc không phải tác phong nên có của một người lính chuyên nghiệp."


Chất giọng đều đều nghiêm khắc của ngày xưa mà cả hai đều cảm thấy quá xa.


Tấm thép lại bắt đầu nguội đi.


"... Tôi đã vứt bỏ cái tên đó và sự yếu đuối của mình từ lâu. Tên tôi là Chiến Binh 11."


Giống như đang cố gắng nhại lại giọng nói nghiêm túc điềm tĩnh thường ngày, một cách khập khiễng.


"Vậy thì đừng bướng bĩnh nữa, OBOL không ở đây để triệt hạ một kẻ phản bội vô tình xuất hiện, tôi cho là vậy."


"... Tôi có một nhiệm vụ."


"Tôi thấy nó cần được ưu tiên hơn, cô có thể báo cáo về tôi với những kẻ chỉ huy đó sau. Tôi có người cần phải cứu."


"... Cô có cả một đội để chuộc tội, họ và... cả tôi, không có ý nghĩa nhiều hơn một nhóm đạo tặc trên đường phố sao?"


"Theo thứ tự ưu tiên, Nhà Thỏ Xảo Quyệt thứ nhất."


"..."


Người lính thả Anby ra, không phải nhiệm vụ có độ ưu tiên cao như vậy, điểm choáng của cô vừa bị giáng một cú quá đau và vỡ tan. 


"... Cô gái đó ở thứ mấy?"


Cô không biết tại sao mình lại hỏi, chỉ là cô muốn kéo dài khoảnh khắc này một chút nữa, dù không biết để làm gì.


"Không có trong danh sách."


Anby tra kiếm vào vỏ, để nó sạc lại, xác định hướng mà mình sẽ đi, quay lại với đôi mắt hơi ngơ ngác đằng sau lớp kính bảo hộ.


"Không có?"


"Không. Nếu không có Nicole sẽ không có Nhà Thỏ."


"...Hiểu."


"Và không có Anby Demara nào cả."


Người lính lại ngạc nhiên lần nữa, có điều gì đó thay đổi quá khác ở người đã huấn luyện cô.


"Kẻ phản bội sẽ chết ở tàn tích bởi quái vật hoặc bị ăn mòn trong bóng tối của nó. Thậm chí không thể đứng lên vì bản thân. Nếu Nicole không an toàn, chiến đấu không có ý nghĩa gì cả."


"Đó là lý do cô không đánh trả? Chỉ vì không có cô gái đó?"


Anby chạm tay vào tai nghe của mình vài lần, dường như nó không hoạt động tốt.


"Bài hát đã phát hết rồi, tôi phải đến chỗ Nicole."


Sau đó chú thỏ quay người rời đi, không có một câu tạm biệt, chắc chắn họ sẽ phải gặp lại vào một ngày nào đó, hi vọng khi đó người lính sẽ gặp được con chó săn mà mình luôn tìm kiếm. 




...




Cột sét giáng ngay vào lõi của Ethereal rồi nhiều tia sét khác đánh xuống những con quái vật xung quanh, thành công tạo khoảng cách giữa Ethereal và các đạo tặc ở giữa chúng.


"Anby!"


"Anby cô về rồi!"


"Chậm quá, cô bị ném tới đâu vậy?"


Những chú thỏ hoang dã nhất New Eridu chào đón sự trở lại của động đội theo cảm xúc riêng của họ, nhanh chóng trở lại nhịp điệu ban đầu.


"Đến chỗ toà nhà bên kia, chúng ta có thể lên phía trên và nhảy qua các mái nhà để thoát khỏi chúng."


Anby cung cấp tình báo của mình, các thành viên nhìn thấy ngôi nhà được nói đến và con đừng mà họ phải đi, độ cao đó dành cho những kẻ sẵn sàng liều lĩnh, chẳng hạn như bọn họ.


"Tốt lắm Anby, nghe rồi đấy hai người, chuẩn bị gia nhập giới parkour đi!" 


"Với mèo thì dễ như ăn bánh thôi."


"Đến lúc thực hành tư thế mới của Kỵ Sĩ Ánh Sao rồi!"


"Bắt đầu chiến dịch."


Anby tự thì thầm với mình theo thói quen.





...





"... Mệt quá đi... Còn nghe Nicole tranh cãi với khách hàng nữa chứ..."


Nekomata than thở lê bước về nhà, hôm nay họ chỉ làm được một công việc và nó mất hơn nửa ngày.


"Không thể chịu thiệt được! Chúng ta bị một bầy Ethereal bao vây và phải chạy trên nóc những tòa nhà cao hàng chục mét! Đòi thêm phí ủy thác là chuyện thường."


"Nếu sếp chấp nhận cái giá đầu tiên thì chúng ta không phải mất thêm gần một giờ tranh cãi."


"Đồ ngốc chấp nhận một cái giá bình thường như vậy dễ dàng sẽ khiến chúng ta bị coi là dễ dãi."


"Sao cũng được tôi đói rồi, chúng ta ăn... tối... thôi... Hôm nay chúng ta không ăn trưa!"


Họ dành bữa trưa để đánh nhau với quái vật trong lỗ hổng.


"Đó là lý do chúng ta phải đòi thêm phí ủy thác! Xem như tiết kiệm được tiền ăn một bữa, vào tiệm tạp hóa mua đồ ăn tối thôi."


Họ vào cửa tiệm chọn bữa tối cho mình, trong lúc lướt qua các kệ hàng mì ăn liền một chiếc hamburger xuất hiện trước mặt Anby. 


"Chúng ta vừa kiếm được tiền, không cần phải cố ăn mì nữa đâu. Với lại, hôm nay cô bị ném đi đâu thế?"


"Một đống đổ nát khác."


"Chỉ thế thôi?"


"Chỉ thế thôi."


"Sao tôi có cảm giác khác nhỉ? Mà sao thì chỉ cần về an toàn là được rồi."


Nicole gõ nhẹ vào tai nghe của Anby, một bài hát nhẹ, vui vẻ được phát, thích hợp để đi mua sắm. Sếp của Anby đến lấy một ít cola, không để tâm nhân viên gạo cội vẫn đang nhìn mình, chú chim non cô nhặt về không thích làm nũng, nó chỉ đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm thôi. 


Vì chim non sẽ đi theo thứ đầu tiên có thấy khi rời khỏi vỏ trứng, nó cần chú thỏ của nó để biết mình đang sống ở đâu.   





----+++----





2322 từ 



Dựa theo headcanon của toi về mối quan hệ giữa Anby và Soldier 11



30/7/2024   17h54m


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC