Chapter 2.2: A lovely Night, A Beautiful Dream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Severus nhìn xuống đôi mắt trẻ trung và xinh đẹp đó. Anh có thể nói rằng đôi mắt ấy chứa đựng sự khôn ngoan vượt xa tuổi tác của cậu ta. Đây không phải là đứa trẻ vô tâm khác mà anh thường bị buộc phải dạy dỗ. 

Thở dài, anh quyết định nhượng bộ. "Mọi thứ. Ta đã sống một mình gần như cả đời. Ta không biết làm bất cứ việc gì... trong số việc này." Severus đã cạn kiện cảm xúc để nghĩ ra bất cứ điều gì tốt hơn cho câu trả lời. Thật thảm hại, và anh biết điều đó.

"Tin tưởng em, em hiểu." Severus trông như sắp cười và phản đối về điều này, nhưng rồi anh bị cắt ngang. "Họ nói rằng ta phải chấp nhận điều tốt với điều xấu. Nhưng khi xung quanh chúng ta chỉ có điều xấu, thì thật khó để tập trung vào bất cứ điều gì tốt đẹp."

Severus cố gắng không đảo mắt. "Ta không cần những bài giảng giống như Phật giáo thế này."

"Đây không phải là một bài giảng nếu nó là sự thật. Ngài có tin em nói rằng em đang nói những sự thật không?" Severus nhớ đến lọ độc dược mà cậu nói đến, nhưng anh không thể xác nhận rằng cậu đã uống nó hay không.

Nhưng trước khi anh có thể nói như vậy, anh ngửi được mùi hương của tử đinh hương và cây bổ phổi qua hơi thở của anh. Đó là những thành phần chính trong lọ độc dược được đề cập. Nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của chàng trai trẻ, anh có thể nhìn thấy ánh sáng hơi xanh xung quanh mống mắt. Một tác dụng phụ bất thường nhưng vô hại của loại độc dược này. 

Anh không nghi ngờ gì về việc cậu bé đã chịu tác dụng của thuốc. Cuối cùng anh cũng gật đầu xác nhận. "Vậy thì hãy tin em khi em nói rằng em muốn cho ngài thấy một đêm không giống bất kỳ đêm nào khác. Bởi vì ngài đẹp trai, em muốn cho ngài thấy nhiều như thế nào."

Cậu đến gần hơn, và thì thầm nhẹ nhàng hơn. "Ngài muốn nghe ý tưởng của em cho tối nay không, vì ngài không có yêu cầu cụ thể nào?" 

Severus nuốt nước bọt, nhưng vẫn gật đầu. Mỉm cười, và tiếp tục điệu nhảy, chàng trai thì thầm bên tai anh, "Đầu tiên, có một bồn tắm nước nóng trên ban công phía sau. Nó nhìn ra khu vườn hẻo lánh và có rào chắn để tránh cho bất kỳ ai nhìn vào. Em đề nghị rằng tắm khuya trong làn nước, và trong khi ngài thưởng thức một ly champange, em sẽ massage và gội đầu cho ngài."

Severus nghĩ đó là một cú đánh vào cái gọi là mái tóc bóng nhờn của mình. Bất kể là anh làm gì, xung quanh anh đều có quá nhiều khói thuốc của độc dược để bất kỳ sản phẩm nào của anh đều sẽ có tác dụng. 

"Em thích mái tóc của ngài." Người thanh niên nói.

"Nó có màu rất tối và mượt. Thật hoàn hảo khi ngài luồn ngón tay qua nó. Em muốn thấy nó tỏa sáng khi nó bị ướt."

*Editor: Nguyên văn của nó là: "It's perfect for running your fingers through it. I want to see it shine when it's wet." Mình cảm thấy nó hơi sượng chân;-; nếu bạn nào có thể góp ý cho mình thì mình xin cảm ơn nhé

Severus phải thừa nhận rằng anh lại bắt đầu cảm thấy chút phấn khích nhỏ nhoi đó. "Em nói gì?"

Severus phải hắng giọng trước khi nói. "Ta đang không biết phải nói gì."

"Vậy hãy làm theo sự dẫn dắt của em. Hãy nhớ. Đêm nay là tất cả dành cho ngài." Cậu nhẹ nhàng cởi áo choàng dạy học lớn của Severus. Anh không thể không lo lắng. Cậu tiếp tục cởi bộ đồ trên người anh như mở một món quà tinh tế.

Ngay khi cậu bé chuẩn bị bắt đầu cởi tại cổ áo sơ mi, tay của Severus giơ lên để ngăn cậu lại. Khi nhìn thấy ánh mắt giật mình của cậu bé, Severus cảm thấy tồi tệ. "Ta uh....Ta không biết liệu ta có thể làm được điều này hay không. Ta không hoàn hảo giống như em. Ta đã già, gầy gò và khô héo. Làn da của ta... bị hủy hoại bởi sẹo. Ta...ta đã khiến mọi người phát ốm chỉ bằng cách nhìn thấy ta." Severus đã chắc chắn rằng cậu bé sẽ quay đi ngay bây giờ.

Thay vào đó, cậu bé mỉm cười với anh. "Không ai là hoàn hảo cả. Em cũng không "hoàn mỹ" như vẻ bề ngoài của mình. Những chiếc mặt nạ này mang đến một nét quyến rũ để che đi những điểm không hoàn hảo của chúng em. Hầu hết khách hàng khác của chúng em muốn nghĩ rằng chúng em không bị ảnh hưởng và ngây thơ."

Severus chuẩn bị chùn bước lúc đó. Nhưng một lần nữa bị ngăn cản, "Không giống những đứa trẻ ngây thơ mà họ có thể xâm phạm. Nhưng không ảnh hưởng bởi chiến tranh và là đối tượng của sự thuần khiết trong một thế giới đen tối như vậy. Nhưng em vẫn có những vết sẹo của riêng mình. Cả bên trong lẫn bên ngoài. Nhưng vết sẹo trở thành một phần của ngài, và chúng kể câu chuyện về cuộc sống mà ngài đã sống và những gì ngài đã trải qua."

Cậu lại một lần nữa tiếp tục cởi nút áo. "Và đối với những người phát ốm khi nhìn thấy ngài, họ là những kẻ ngốc. Em sẽ cho ngài biết những gì em nhìn thấy. Em đã thấy một người đàn ông đã trải qua nhiều thứ trên thế giới. Và chiếc mặt nạ khác nhau mà mọi người đeo." 

Khi chiếc áo sơ mi được cởi ra, cậu kéo nó xuống một bên vai, để lộ một vết sẹo gớm ghiếc. Severus vẫn đứng yên.

Không nản lòng, cậu bé tiếp tục. "Em thấy một người đàn ông đã trải qua rất nhiều, mà vẫn có thể đứng vững." Severus rùng mình khi những ngón tay của cậu nhẹ nhàng lướt qua làn da nhạy cảm. Anh nín thở khi cảm nhận được đôi môi mềm của cậu bé lướt qua chiều dài của vết sẹo.

Đưa tay xuống cổ tay áo, anh cởi khuy cổ tay áo khi kiểm tra tay mình. "Đây là bàn tay của một người làm việc chăm chỉ. Ngài có biết rằng ngài có thể biết rất nhiều về ai đó chỉ bằng bàn tay của họ không?" Cậu đưa bàn tay anh lên má mình và giữ nó ở đó.

"Vững chắc, nhưng dịu dàng, những ngón tay của ngài dài và thanh lịch, gợi ý về sự duyên dáng." 

Cậu vuốt ve bàn tay mình đang nắm và rồi cau mày một chút. "Xương của ngài đã bị gãy. Hơn một lần. Cổ tay...ngón tay...nhưng ngài không để điều đó ngăn cản mình."

Nụ cười dịu dàng trở lại khi chàng trai đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay anh, "Thật vững vàng, thật mạnh mẽ". Lần đầu tiên, Severus không nói nên lời. Đôi môi đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên từng đốt ngón tay trước khi tiếp tục cởi đồ. Severus kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ. Thay vì tỏ ra từ chối hay ghê tởm từng chút da thịt lộ ra, chàng trai trẻ chỉ mỉm cười và đánh giá anh.

Khi ống tay áo trên cánh tay trái của anh ấy sắp bị kéo xuống, Severus lại một lần nữa vươn tay để che nó lại. Chúa tể Hắc ám có thể đã biến mất, nhưng dấu ấn vẫn còn. Vì lý do gì, anh không biết. Nhưng đó là dấu hiệu mà anh không muốn cho cậu bé thấy. Anh có thể không bận tâm đến những vết sẹo của mình, và anh có thể không bận tâm đến thái độ đen tối của mình, nhưng anh ta chắc chắn rằng cậu sẽ bận tâm đến việc mình là một Death Eater.

Không nản lòng, chàng trai trẻ che đi tiếng thở hổn hển của người đàn ông đang sợ hãi. Anh nắm tay, và hôn lên cổ tay một lần nữa. "Suỵt. Đừng sợ. Em biết điều gì ám ảnh ngài." Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy cẳng tay ra. "Một sự bịa đặt về sự nghi ngờ và sợ hãi của ngài. Một dấu ấn. Một biểu tượng còn hơn cả mục đích ban đầu của nó. Một sai lầm không bao giờ quên. Im lặng. Đừng giấu em." 

 Nói xong, anh cởi áo bỏ đi. Anh tiếp tục giữ cẳng tay và nhìn chằm chằm vào Dấu hiệu Hắc ám. Nhưng không có bất cứ điều gì ngoài sự suy ngẫm trên khuôn mặt của mình. Những ngón tay của cậu lướt nhẹ qua dấu như thể cậu sẽ khiến anh đau đớn không kể xiết nếu cậu chạm nhầm. Giống như những vết sẹo khác, cậu hôn nhẹ như thể nó không làm phiền đến cậu chút nào

Làm thế nào mà nó có thể không? Mọi người đều ghét Dark Mark, Death Eater và mọi thứ mà họ đòi hỏi, bất kể đó là ai, hay họ đã làm gì về mặt tốt. "Làm thế nào mà em có thể chạm vào nó một cách dễ dàng như vậy?" Severus thắc mắc.

"Bởi vì điều này không nói lên con người của ngài. Những hành động mà ngài làm. Cho đến bây giờ, ngài đã bảo với em rằng ngài không muốn có chủ và cũng không muốn có người hầu. Ngài đã nói điều đó. Do đó, điều đó đã cho em biết rằng dấu hiệu này chỉ là một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì ngài không muốn. Nếu không, sẽ không có vấn đề gì khi ngài biến em thành nô lệ của ngài trong đêm nay. Ngài không đồng ý sao?"

Đúng rồi, tất cả những Death Eater khác mà anh biết luôn theo đuổi quyền lực. Hoặc là họ thích thú khi nhận hình phạt như những kẻ bạo dâm thực sự, hoặc họ thích đưa ra hình phạt.

"Như vậy, dấu ấn này chỉ là một câu chuyện khác trong cuộc đời ngài. Chỉ có bấy nhiêu thôi. Nó không có ý nghĩa gì với em, và nó chắc chắn sẽ không thay đổi suy nghĩ của em về ngài. Em càng thấy, em càng muốn chạm vào ngài. Để cảm nhận ngài. Ôm lấy ngài. Em muốn cảm nhận đôi bàn tay dịu dàng này. Em muốn nghe giọng nói du dương của ngài khi chúng ta nói về mọi thứ và không có gì ngăn cản ở giữa chúng ta."

Severus hoàn toàn đứng yên với cái miệng há hộc. "Ta nghĩ rằng ta đã tìm ra tên của em." Chàng thanh niên ngừng lại công việc của mình và nhìn lên với ánh mắt tò mò.

"Ồ? Ngài sẽ nói với em chứ?" Cậu rụt rè hỏi.

"Eros."

Đó rõ ràng không phải là những gì thanh niên đang mong đợi. "Xin lỗi?"

"Bởi vì em muốn khơi dậy cảm xúc trong một trái tim khô héo. Em tạo ra bầu không khí của khát khao, và em hư ảo như một giấc mơ."

Chàng trai trẻ thực sự đỏ mặt. "Em....cảm ơn. Điều đó thật hoàn hảo." Cậu nở nụ cười ngọt ngào. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã từng được đặt một số tên thông thường như Dan, Peter hoặc Stan. Một số tên vô nghĩa để thúc đẩy trí tưởng tượng của người khác. 

"Ngài đã tìm thấy một cái tên để em gọi ngài?" Cậu ấy hỏi.

Severus nghĩ về nó. Anh rõ rằng không muốn cho biết tên thật của mình. Thay vào đó anh nghĩ đến một cái tên gì đó gần gũi. "Gọi ta là Sevvedro."

"Sevvedro." Eros lặp lại. "Rất tốt, Sevvedro. Ngài có muốn tiếp tục việc phục vụ của em dưới nước không?" Cậu vừa nói vừa mở cửa ra ban công.

Bên ngoài có một cái bồn tắm tráng lệ. Không khí vào ban đêm mát mẻ, nhưng hơi nước bốc lên từ mặt nước trong quá hấp dẫn và không thể bỏ qua. Severus cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi có bàn tay vuốt ve làn da trên vai anh.

"Tại sao ngài không bước vào trong khi em đi lấy một số thứ khác và champange." Eros khẽ thì thầm. Cậu liền hôn lên bờ vai đang được cậu vuốt ve rồi đi vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net