Chapter XVI : The demon that is hidden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy vote nếu thấy xứng đáng nhé ! 

JK

Thời gian tới có thể sẽ trễ hẹn post , xin lỗi nhé nhưng JK sẽ cố gắng không drop đâu ! 

__________________________________________________

T.M.S

Anh liệu có ở cạnh em ? 

Rất gần và cũng yêu em như Angantus rực rỡ trong bóng tối của đêm đen ....

Ở ngoài cửa, Zerra để bộ quần áo sạch sẽ dành cho Dolenza ở trên kệ và thả rèm xuống. Anh đã trông thấy tất cả, dù Dolenza là con trai song sự ghen tức không thể ngừng được trong lòng. Anh tựa vào khung cửa sổ, đầu óc anh không thể nào thư giãn được một khi Dolenza còn chưa tỉnh lại. Trong ngưỡng quan, ở phía nam, anh trông thấy một chòm sao Angantus dường như vừa lóe sáng lên trên bầu trời đêm.

Cùng lúc đó Tiarthrone cũng ngước mắt nhìn lên bầu trời, Angantus chẳng phải chòm sao phù trợ cho Luxephin – thế lực đối địch của Reiser đó sao. Liệu ánh sáng rực rỡ của đêm nay có phải phản ánh thành công và Tiarthrone cùng lính biệt kích khác làm được không. Hắn nheo mắt quan sát ngôi sao gần với ngôi sao lớn trung tâm, hôm nay nó có vẻ mờ nhạt hơn thường ngày thì phải.

Hắn nhắm mắt chợt thấy đầu mình trĩu nặng, nhịp tim cũng trở nên nặng nhọc hơn. Có lẽ là do hắn vẫn chưa hồi phục bình thường.

“Chắc là do vết thương, Ta nên nghỉ một chút !”

Hắn ngã người xuống chiếc ghế gần giường bệnh song hình ảnh đó cứ tự tái diễn mãi trong đầu đến một lúc lâu sau hắn mới chợp mắt được trong sự mệt mỏi ê chề.

Đến giữa trưa thì hắn thức dậy, Maester vừa rời đi sau khi kiểm tra vết thương xong. Dolenza vẫn không có gì khá hơn, hoàng tử Ikanne, Colwet và Zerra có đến túc trực song Maester nói không nên có nhiều người vì Dolenza cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.

-          Tình hình không khá hơn song cũng không phải là không tốt. Loại này là kịch độc, chỉ cần không tiến triển xấu thì có thể từ từ chạy chữa ! – Maester nói đồng thời bày tỏ quan điểm rằng Dolenza có thể lực tốt hơn các tiểu thư khác.

Một vài thị tì định giúp Dolenza thay trang phục song Tiarthrone ngăn lại, phần vì e ngại dược Odin trong người Dolenza không còn đủ tác dụng và chàng sẽ bị phát hiện.

Tiarthrone sau khi vừa ăn xong buổi tối và ngã lưng xuống chiếc giường thì nghe Dolenza rên khẽ. Mồ hôi chảy dài trên trán, Dolenza siết chặt chiếc chăn và lẩm bẩm gì đó. Không rõ là tỉnh hay mê song mặc cho hắn gọi Dolenza vẫn không thức dậy mà chỉ nằm một chỗ liên tục lảm nhảm. Mồ hôi chảy nhiều, kèm theo đó, nước mắt cũng bỗng chốc cũng lăn ra từ khóe mắt. Khuôn mặt Dolenza nhăn nhúm lại tựa hồ đang bị dằn vặt bởi một nỗi đau. Hắn lặng người.

-          Cậu ấy bị làm sao vậy ? – Zerra hỏi, vẻ lo âu để cả ngoài mặt. Anh siết lấy tay Dolenza , vuốt tay trên trán chàng ta và nói – Dolenza, tỉnh lại đi ! Dolenza !

-          Không…- từng từ rời rạt vô nghĩa bật ra, Dolenza vẫn nhắm nghiền mắt và rên rỉ.  

-          Chắc là ám ảnh thôi ! – hắn nói, nhìn Dolenza. Ánh mắt khó có thể nói là lo lắng hay buồn khổ, thắc mắc hay nghi ngờ. Có thể là tất cả song chung quy vẫn là sắc đen buồn bã, ánh nhìn hắn rơi xuống chỗ tay Zerra, lúc này đang siết chặt lấy Dolenza.

“Thật vớ vẩn, làm vậy thì có ích gì chứ. Thằng nhóc vẫn bất tỉnh hôn mê thôi !”

Cơn ác mộng kéo dài một lát rồi thôi, Zerra lau mồ hôi cho chàng ta. Hắn nhìn vết thương Zerra rỉ máu và đôi mắt thâm quầng mệt mỏi song vẫn ở bên Dolenza. Colwet thì cứ chốc chốc xuất hiện, không làm gì song dường như anh ta quan sát và đảm bảo Dolenza không gặp chuyện gì bất ổn, tóm lại Colwet cũng chỉ quanh quẩn ở gần nơi đây.

Tiarthrone lòng tự hỏi hai tên chiến binh kia vì sao lo lắng thái quá cho Dolenza như thế, đúng là người cùng chiến đấu nhưng có nhất thiết phải chăm sóc như em gái, người yêu thế kia không. Hắn nghĩ mình nên sang phòng khách và nghĩ ngơi, cứ giao Dolenza cho hai người họ. Song cứ dời đi, hắn lại cảm thấy bất an, không phải là vì  lo lắng có kẻ ám toán chỉ là không an tâm khi để Dolenza khỏi tầm mắt.

-          Vết thương của Ngươi rỉ máu rồi kìa ! Nghỉ ngơi đi !

-          Tôi muốn ở đây ! – Colwet nói, vuốt những sợi tóc lòa xòa khỏi trán Dolenza. Ánh mắt chú mục và khuôn mặt điển trai nọ, ánh mắt ngoài sự lo lắng, Tiarthrone nhận ra có một chút như kẻ si tình. Và ánh mắt đó đã kéo dài được một lúc, tỉ lệ với sự bực tức vô cớ trong hắn. Hắn không ngờ rằng, giữa hai kẻ đó nảy nở một tình cảm đồng giới và hắn bực đến mức chỉ muốn phá nát nó.

Hắn lặp lại câu ra lệnh thứ ba và nhận được câu trả lời y hệt hai lần trước. Người hắn phừng lửa giận, hắn không phải là người thích lặp lại điều mình nói, hắn tiến lại nắm lấy cổ áo của anh và nói:

-          Đó là lệnh !

-          Dolenza cũng vì lệnh mà giờ phải nằm ở đây, nếu Ngài có nghĩ đến ! – Zerra hất mặt nói, anh cũng rất giận dữ. Trước hết kế hoạch này do hắn vạch ra, Dolenza cũng vì hắn mà bị trúng độc. Phải, anh không chỉ tức giận vì Tiarthrone là người vạch ra kế hoạch và kế hoạch có sơ hở mà còn ganh tị với hắn. Dolenza đã bảo vệ cho hắn, dù là theo kiểu đồng đội nhưng anh vẫn cảm thấy mình ganh tị với Phó Tướng Quân vô cùng. Nếu anh đang ở ngôi vị thật sự của mình, thân phận của Hoàng tử thì anh đã có thể mang Dolenza về Corodo ngay tức khắc rồi. Càng nghĩ anh càng thấy giận muôn phần.

Là ghen ư ?

-          Chiến binh là phải chấp nhận rủi ro, nếu Ngươi không đi, đừng trách Ta ác !

-          Ngài muốn giết tôi sao ?

-          Phải, Ta dám đấy, nếu Ngươi còn ở đây !

Colwet khi đó nhận tình hình căng thẳng vội vã kéo Zerra đi và nói:

-          Zerra, Phó Tướng Quân, giờ không phải lúc cãi nhau ! Hai người lớn tiếng như thế sẽ ảnh hưởng đến Dolenza. Zerra, vết thương của anh rỉ máu rồi, anh nên đi thay đi ! Đi theo tôi, chốc nữa quay lại cũng không được !

Zerra ném ánh mắt bực dọc về phía hắn trước khi bị Colwet lôi. Tiarthrone quay người di tay trên trán và tựa vào cửa số nói:

-          Ta bị làm sao thế, Ta có bao giờ hành động như thế ?

Đáp lại câu hỏi đó là câu trả lời, chỉ có điều hắn chưa lần nào dám thừa nhận “Vì sao hai kẻ đó lại lo lắng cho nhau như vậy chứ, định làm quái gì, và tại sao Ta lại thấy bực chứ !”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh và hắn nghe tiếng khóc, rất nhỏ từ phía giường bệnh.

“Gì thế này ?”

Ngón tay thô ráp của hắn di lên và vuốt nước mắt trên má Dolenza, rồi nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên khuôn mặt nơi đôi mắt nhắm nghiền lại tựa hồ như ngăn cố ngăn nước mắt nơi khóe môi tựa hồ đang ngăn tiếng lòng đau đớn.

Một nỗi đau từ trong thâm tâm ư ? – hắn chợt nghĩ – Dolenza hẳn gặp ác mộng, song kích động như thế hẳn là thằng nhóc có một vết thương từ quá khứ. Hắn định lờ đi song nước mắt cứ chảy dài xuống trên má, từng giọt thấm đẫm cả tóc. Hắn thở dài, chiến trận thậm chí còn không đáng sợ nhưng lúc này. Hắn tự hỏi trong những lúc thế này thì hắn nên làm gì nhỉ ?

Dỗ dành, chính là hai từ đó ! Song hắn từ bé đến lớn không biết cách vỗ về, cũng chưa từng làm với ai, tuy hắn nghe nói những thầy pháp hay đến và treo những bùa chú cũng ban lời niệm nhằm xua đuổi ác mộng. Hai thứ đó, hắn đều không có, vậy phải làm sao ?

Nước mắt tiếp tục lăn dài trên má, những ngôn từ rời rạt bật ra theo từng tiếng uất nghẹn trong tim. Ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn. Dolenza lẩm bẩm gì đó. Sau mỗi câu nói nước mắt lại trào ra và càng ngày càng nhiều, thấm đẫm cả gối. Hắn thở dài nhìn vẻ mặt khổ sở của Dolenza, không hiểu là việc gì song hẳn nghĩ là đã gây trong lòng thằng nhóc tổn thương đau đớn lắm. Một nỗi đau chỉ có thể ôm vào lòng một mình.

Tiarthrone ngồi xuống giường, gỡ từng ngón tay của Dolenza và vỗ nhẹ vào chúng để an ủi. Hắn vòng tay qua vai và tựa khuôn mặt Dolenza vào tay mình, tay vỗ nhẹ trên vai Dolenza từng nhịp dỗ dành. Nước mắt trượt dài trên khóe mắt rơi xuống vai hắn, rồi từ từ vơi dần. Tay Dolenza níu chặt lấy chiếc áo của hắn và trong phút chốc hắn nghe rõ lời chàng ta thì thầm:

-          Đừng bỏ rơi…đừng bao giờ…!

Và hắn nghe tiếng Dolenza gọi tên một ai đó, không chỉ một mà rất nhiều lần.

-          Anh nói sẽ không bỏ em ! Anh đã nói sẽ không bỏ em ! –Chạy đuổi theo bóng lưng người khác đến lúc đôi chân tứa máu, xương cốt rã rời. Nàng vấp ngã và đứng dậy chạy tiếp, rồi nàng khụy xuống nhích từng bước trên đầu gối đau nhức đang rỉ máu. Rồi đến khi đầu gối nàng đau đớn bởi đá sỏi, cả người nàng lại tiếp tục rướn đến. Chỉ một hướng. Và đến một người ! Song bóng lưng kẻ đó chỉ thoáng khựng lại:

-          Hãy sống tốt kể cả khi không có anh, Haida !

-          Không, em không thể sống tốt khi có anh ! – nàng hét lên, khản cổ. Đôi tay vươn về bóng kẻ đang xa dần, nhạt dần như sương tan vào sáng sớm, nàng hét – không được đi, anh không được đi, em sẽ giết hết tất cả mọi kẻ trên thế gian này tới chừng nào em tìm thấy anh. Vì thế, anh đừng đi, đừng đi ! – và rồi bóng lưng kẻ đó nhòe đi như tan vào không khí, nước mắt lăn dài trên má – đừng … bỏ rơi em ! Đừng…! Xin anh ! Ngàn lần cầu xin anh !

Trong không gian u uất tối đen như mực, một tiếng hét uất hận mang lên, sự phẫn nộ song hơn hết là đau lòng tột độ cứ hét lên không dứt. Tiếng hét, tiếng vọng cứ vang lên không ngớt, nhưng không một lời đáp. Gọi có ai nghe, kêu có ai thấu. Nước mắt chảy tràn dù có đong thành biển cũng vô ích.

Nếu nói để em sống là vì bản thân em, không chỉ vì bản thân anh không phải đau khổ dằn vặt khi thấy em chết thôi. Em sống không hạnh phúc chút nào. Chỉ tiếc em không thể hận anh, vì em yêu anh. 

Vì sao lại bỏ em lại một giữa cuộc đời lạnh lẽo, cô độc này.

Em không còn khả năng để yêu một ai nữa, em không thiết tha nữa.

Anh có biết không ?

Vì sao lại nhẫn tâm bỏ rơi em ?

Em rất đau khổ…

-          Đừng …. bỏ rơi em, đừng bỏ ….rơi em ! – giọng nói yếu ớt cứ vang vọng lên, tiếng nói nghẹn ngào hòa cùng dòng nước mắt chảy dài xuống.

Haida có cảm giác ai đang nắm lấy tay mình. Như người chết đuối vớ được phao, tay nàng nắm chặt lấy bàn tay đó, song chỉ một thoáng rất nhanh, nàng nhận ra đó không phải tay của Ara. Không phải không dễ chịu hay ấm áp bằng, chỉ là nó đơn thuần không phải, không vừa vặn với tay nàng cũng không hề quen thuộc.

-          Nàng ấy khóc khi ngủ ! – một giọng nói lo âu vang lên. Dolenza muốn thoátg khỏi bàn tay đó song nàng không đủ sức còn bàn tay nọ thì giữ tay nàng rất chặt.

-          Có thể là do vết đau hành hạ ! – một tiếng nói khác vang lên.

-          Ôi, Cireen đáng thương của Ta ! Ta ở đây, Ta không bỏ rơi nàng đâu, đừng lo lắng !

Có tiếng bước chân người đến gần và có ai đó lay nhẹ tay bên kia của nàng.

-          Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi. Đừng làm tôi sợ ! – bàn tay đó chạm vào tay nàng, nhẹ nhàng rồi lại lay tay nàng. Dolenza bất giác siết chặt bàn tay đó, mí mắt nàng hấp háy.

-          Tỉnh rồi, nàng ấy tỉnh rồi !

Dolenza thở nặng nhọc, trước mặt nàng có một khuôn mặt quen quen, một khuôn mặt lạ lẫm. Kẻ lạ lẫm sờ tay lên trán nàng, Dolenza chống người ngồi dậy. Kẻ lạ lẫm đỡ nàng dậy và tựa nàng vào người anh ta.

-          Công nương ổn chứ – Tiarthrone hỏi. Cảm giác Dolenza vẫn đang siết chặt tay mình, ánh mắt vẫn còn hoang mang như chưa tỉnh táo hẳn hết nhìn bên trái lại đảo sang bên phải. Dư vị của cơn ác mộng vẫn chưa tan hẳn trong đôi mắt ướt nước mắt của nàng. Suốt hai ngày nay, Dolenza lúc nào cũng siết chặt lấy chăn, rên rỉ trong giấc ngủ. Bàn tay lúc nào cũng siết chặt lấy chăn rồi nệm cứ như đang cố đấu tranh lại với điều gì ám ảnh. Và bây giờ có lẽ vẫn như thế.

Hơi ấm tỏa từ bàn tay vốn lạnh lẽo của Dolenza bỗng dưng làm hắn thấy nửa dễ chịu, nửa như sự gần gũi như thôi miên cứ muốn giữ chặt lấy.

-          Phó tướng quân, hãy gọi Maester Dorkii đến xem xét cho Cireen ! – Ikanne quàng tay qua vai Dolenza và kéo nàng ta dựa vào người mình, đôi mắt gã dõi theo từng biểu hiện trên khuôn mặt khó hiểu của Dolenza và nói.

-          Tôi đi ngay ! – Tiarthrone nói, Dolenza dường như nãy giờ không ý thức được gì. Đôi mắt vô hồn

“Ara, Ta vừa thấy Ara ngay ở trước mắt, chỉ là giấc mơ thôi sao ! Chỉ là giấc mơ !” – suy nghĩ sâu cay bắm lấy ý thức đang dần hồi tỉnh của nàng. Nàng bất giác siết chặt tay lại hơn và buông tiếng thở dài.

Tiarthrone nâng tay nàng lên như một sự nhắc nhở, Dolenza nhận ra mình đang giữ chặt lấy tay Phó Tướng Quân, Dolenza tự nhủ nàng quá kích động đến mức chưa lấy lại sự bình tĩnh. Ngay lập tức, Dolenza nới lỏng tay ra. Tiarthrone vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy tay nàng, hắn hôn lên tay Dolenza như một cứ chỉ chúc mừng dành cho các tiểu thư cao quý và nói:

-          Mừng công nương đã tỉnh dậy ! – hắn đặt tay nàng xuống đệm rồi bước đi tìm Maester Dorkii. Cảm giác hơi ấm bỗng chốc tan biến làm tay hắn thấy hụt hẫng một cách kì lạ. Cái cảm giác quái lạ gì đã tồn tại giữa hắn và tên chiến binh đó ?

-          Công nương không sao chứ ? – một chất giọng chất chứa thổi vào tai nàng.

-          Vâng…Zerra ! – Dolenza đáp và nhìn anh.

-          Tốt quá ! – ánh mắt anh chan chứa sự vui mừng, Zerra mỉm cười, một nụ cười đẹp đến mê hồn rồi khẽ siết chặt tay của Dolenza và nhìn nàng đầy trìu mến.

Dorkii xem xét vết thương của Dolenza, Dolenza vẫn trong tư thế khi Tiarthrone dời đi. Cơn ác mộng rõ nét đến mức dù Dolenza có tỉnh táo cũng trong một lúc, từ chối thực tế phía trước. Một thực tế không hề có Ara. Đôi mắt vô hồn của nàng cụp xuống, nước mắt thấm đẫm vẫn tràn ra khỏi mắt. Nhìn vào tay mình, nhớ lại khuôn mặt Ara trong giấc mơ và nàng câm lặng tìm cách kiềm nén nước mắt của mình:

-          Thật đáng kinh ngạc, công nương phục hồi rất nhanh ! Tuy chưa bình phục hắn nhưng, độc chất cũng đó tiêu biến phần nhiều.

-          Không có ảnh hưởng hay di chứng gì chứ ! – Ikanne vẫn giữ chặt Dolenza trong lòng mình.

“Khuôn mặt Ara ư, Ta thậm chí còn không được thấy rõ trong giấc mơ” song…nàng yêu hắn quá nhiều, những đường nét mờ ảo của khuôn mặt hắn, cái cảm giác thấy hắn ở rất gần cũng đủ làm nàng mơ ước chìm trong giấc mơ kéo dài vô tận. Rốt cuộc sau ngần ấy thời gian, tình yêu đó vẫn không thể tiêu tan, vẫn bám theo dai dẳng, nhắc cho nàng về hắn, về từng giây từng phút nàng đã hạnh phúc thế nào và đau khổ ra sao. Nhưng nàng chưa bao giờ thật sự muốn tỉnh lại trong giấc mơ đó, nơi đó, nàng không phải người Lupastheon hay Corodo, không có Reichenstein hay bất kì ai. Chỉ có hai người, Haida và Ara.

-          Không thưa Điện Hạ !

Và giấc mơ này rõ nét đến mức nàng tưởng mình đã sống trong đó, việc quay về hiện thực quá đột ngột chợt làm nàng thấy hụt hẫng.

-          Nàng hẳn là rất đói. Ở đây có vài món bổ dưỡng, Ta đút nàng ăn nhé ! – Ikanne vuốt ve Dolenza và hôn lên trán nàng.

Dolenza miễn cưỡng đưa mắt đến nhìn người đang nói, cuối cùng nàng cũng nhớ ra đó là ai. Ikanne ! Nàng nghe gã nói, song không muốn trả lời. Nên nàng chỉ nhìn gã và lắc đầu, cầu mong Ikanne hiểu ý và để nàng một mình song gã nhầm tưởng đó là vì nàng lo lắng cho gã:

-          Cô gái bé bỏng, nàng chắc sợ hãi lắm đúng không, lúc nãy nàng liên tục gào thét. Ta vẫn ổn, Ta đã nghe tất cả về những gì nàng và Phó Tướng Quân đã làm. Nàng hẳn phải rất yêu Ta !

Dolenza chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhạt miệng đáp:

-          Vâng ! Thiếp rất mừng vì Ngài vẫn bình yên.

“Ngươi vĩnh viễn không thể thay thế Ara. Không phải Ngươi, không phải bất kì ai trên cõi đời này ! Sự an nguy của Ara, Ta còn không đủ sức chấp nhận còn thời gian để tâm đến Ngươi sao !”

-          Giờ thì ăn đi nào ! – Ikanne kề muỗng cháo trên môi nàng. Dolenza lắc đầu, nàng không muốn ăn và cũng không muốn Ikanne chăm sóc.

-          Thiếp làm Điện hạ lo lắng nhiều, thật có lỗi ! Hiện tại thiếp cảm thấy buồn ngủ, không thể hầu hạ được gì cho Ngài. Ngài cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe ạ !

-          Nàng vẫn còn mệt ! Nàng nên ăn một chút không sẽ kiệt sức đấy !

Nàng lắc đầu từ chối gã và vờ tỏ ra mệt mỏi.

-          Được rồi, cô gái bé nhỏ của Ta, ngủ đi ! – Ikanne hất đầu ý bảo Tiarthrone và Zerra ra ngoài. Hắn theo lẽ thường đi ra ngoài, song tất nhiên sẽ lại trở vào khi Ikanne đi.

Dolenza đã ngủ quá nhiều, nàng khó lòng chợp mắt được dù nàng cũng muốn ngủ để có thể tiếp tục cơn ác mộng đó. Nàng trở người và nhận Tiarthrone đang đi vào:

-          Ta biết Ngươi không buồn ngủ !

Nàng không đáp, co tròn người và cụp mắt nhìn chỗ khác.

-          Ai vậy ? – hắn hỏi

-          Ai cơ ?

-          Người mà ngươi liên tục nói đừng bỏ Ngươi khi Ngươi bất tỉnh đấy !

-          Chỉ là cơn ác mộng thôi !

-          Ta không nghĩ vậy, hẳn kẻ đó có tồn tại, ít nhất là trong quá khứ !

“Làm kẻ sắt đá như Ngươi phải đau khổ như thế, Ta thật ghen tị với khả năng của hắn ! Rốt cuộc thì  kẻ đó là ai và giữa các ngươi có quan hệ gì chứ !”

“Tồn tại…trong quá khứ !” – cụm từ nó thổi bùng lửa giận trong Dolenza, không ai có quyền nhắc đến Ara, càng không được nói, dù là ẩn dụ về nỗi đau đó. Dolenza không muốn bất cứ ai biết đến việc của mình.

Dolenza ngồi thẳng dậy, nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như tạo từ băng nói. Dolenza chỉ có một điểm yếu duy nhất – Ara và bất kì ai đụng đến cũng dễ làm cho Dolenza mất bình tĩnh đặc biệt là lúc tình trạng sức khõe thiếu ổn định thế này :

-          Đừng quan tâm đến chuyện của tôi Phó Tướng Quân ! Tôi là chiến binh, nhiệm vụ của tôi là chiến đấu. Tôi không hề có nghĩa vụ phải kể cho Ngài nghe chuyện của tôi. Tôi không muốn ai nhắc đến, còn nếu nhất quyết đến cùng, dù có là đức vua hay nữ hoàng. Dolenza tôi thề cũng sẽ cho kẻ đó trả cái giá đắt gấp trăm lần sự tò mò đó.

Lời nói đó là phạm thượng, đe dọa và nếu bình thường hắn đã không ngần ngại một tay giết chết kẻ phát ngôn song bây giờ, sự giẫn dữ trong hắn bị chặn bởi ánh mắt dữ dội của Dolenza. Hắn chưa từng trong thấy ánh mắt nào đáng sợ như thế, nó lạnh và tàn nhẫn hơn cả một đội quân giết chóc, nó có hồn và cũng có ma lực đáng sợ.

Cuối cùng, hẳn xoa dịu sự bực tức đó, cảm thông rằng Dolenza thật sự đã bị đau đớn đến tàn nhẫn. Hắn đáp với chất giọng nhẹ nhàng:

-          Ngươi đã dựa vào Ta và khóc khi đang bất tỉnh, Ta có quyền biết điều đó !

-          Là tôi có tự dựa vào vai Ngài sao ? – Dolenza hỏi lại, chất giọng cao vút, Dolenza lấy thanh kiếm trên giường chống mạnh xuống nền gạch và dựa vào đó lê từng bước đi. Tiarthrone lần đầu trong đời biến đến cảm giác bối rối– hay Ngài vì lòng thương hại ?

-          Vì Ta nghĩ Ngươi sợ !

-          Tôi không sợ, nếu có cũng sẽ tự mình bước qua được  !

-          Ngươi tự tin thật, biết đâu chừng Ngươi đã có thể vấp ngã và chết trong lúc hôn mê rồi !

-          Vậy đó là kết cục của kẻ thua trận, cuộc sống trong đó dù sao cũng vui vẻ hơn thực sự ! – Dolenza hét lên rồi khựng lại.

Chàng nói quá nhiều, chàng đáng ra không nên nói những điều đó !

-          Tôi không cần sự thương hại của Ngài hay bất kì ai, Phó Tướng Quân ! Cuộc đời của tôi, tôi phải có trách nhiệm với nó !

Lời này không hề sai, hắn không có nghĩa vụ phải chăm sóc Dolenza chu đáo cũng không nhất thiết biết về suy nghĩ nội tâm của chàng. Dolenza xét ra cũng là chiến binh hoàn toàn không có quan hệ thân thiết với hắn. Song những lời đó hệt như gáo nước lạnh giúp hắn trấn tỉnh song liệu có phải nó đã quá lạnh lẽo không ? Dolenza gọi hắn là Phó Tướng Quân, hắn thường trách Dolenza hỗn xược lúc nào cũng gọi tên hắn. Song bây giờ nghe chàng nói ba từ Phó Tướng Quân nghe thật lạnh lẽo !

Lê bước ra khỏi phòng:

-          Ngươi đi đâu ?

-          Ngài nghỉ ngơi đi Phó Tướng Quân ! Tôi có chút việc cần giải quyết !

“Phải, Ta chẳng việc gì phải lo cho thằng nhóc đó. Nó có đi đâu cũng chẳng phải việc của Ta, nó có chết cũng chẳng phải điều Ta quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net