PHẦN I: KẺ BỊ PHẢN BỘI LÀ ANH HÙNG TỪ THẾ GIỚI KHÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Dù là ở thế giới khác, hắn vẫn là một kẻ vô dụng ( P1)

POV Kuruya Hoseki ( Bạch kiếm sư)

-" Bộ phận pháp sư chuẩn bị xong chưa ? " (???)

-" Ở đây chưa vẽ xong trận đồ, cần thêm ít ma lực nữa, ai cũng được, lại đây. " ( ??? )

-" Lũ bọn bây nhanh lên, sắp qua giờ lành rồi kìa." ( ???)

Hôm nay là một này quan trọng, không chỉ với nhân dân vương quốc Roxia mà là cả nhân loại. Hôm nay là ngày diễn ra lễ triệu hồi. Trong lịch sử nhân loại thế giới này, đây không phải là lần đầu tiên buổi lễ này được tiến hành. Trong vòng 50 năm trở lại đây, đã có ít nhất 2 cuộc triệu hồi trên toàn lục địa Maria rộng lớn này và vương quốc Roxia có 1 lần vào 10 năm trước. Đó là lúc tôi Kuruya Hoseki được triệu hồi đến thế giới này. Lúc đó tôi như chim non mới rồi tổ mẹ, cũng đã 10 năm rồi nhỉ. 10 năm qua tôi đã cố gắng luyện tập như thế nào để được như hôm nay, những người trong lứa tôi lần lượt ngã xuống, dần dần tôi nhận ra chỉ còn mình tôi. Lúc này, tôi đang đứng một góc trong sảnh và chờ:

" Không biết lứa này sẽ như thế nào nhỉ, mình nên suy nghĩ cách dạy bọn chúng thế nào nhỉ ? "

Tôi, một người được triệu hồi ở tuổi 18,[ vì anh hùng triệu hồi hình như có tuổi thọ cao hơn con người bình thường tại thế giới này, như là bằng chủng tộc ELF] vẫn gần như không thay đổi gì nhiều sau gần ấy năm. Tôi được giao nhiệm vụ hướng dẫn lứa anh hùng mới này. Vào khoảng 2 năm trước, Quỷ Vương đã trở lại, dù chúng tôi có chiến đấu anh dũng như thế nào thì vẫn không thể đẩy lùi quân đội của hắn nên mới có buổi lễ triệu hồi hôm nay:

-" Ma pháp trận đã xong. " ( Pháp sư )

-" Hàng rào bảo vệ đã hoàn thành ." ( Lính)

Ô. Mọi thứ đã xong hết rồi à ? Với số lượng pháp sư được chiêu mộ từ khắp vương quốc, mọi thứ hoàn tất nhanh hơn tôi nghĩ. Chắc cũng tới lúc rồi:

-" Mọi người vào vị trí " ( Hoseki )

Tôi hét lớn, tất thảy người có mặt trong sảnh cung điện lúc này hớt hải về vị trí đã định sẳn. Và rồi, Đại Pháp Sư ra lệnh:

-" Mọi người chú ý. Bắt đầu niệm chú ' ( Đại Pháp Sư )

Các pháp sư ở tuyến sau bắt đầu niệm chú, các hiệp sĩ giơ tấm khiên của mình lên. Tại sao phải làm như vậy ? Bởi nếu họ có triệu hồi nhầm quái vật thì các pháp sư đã được bảo vệ bởi các hiệp sĩ. Như là lúc trước tôi được triệu hồi cũng vậy. Ánh sáng tím đến lóa cả mắt bắt đầu bao quang ma pháp trận đã được vẽ trước đó. Đến cả người có nội tại là chống ánh sáng mạnh như tôi còn phải lấy tay che mắt cho bớt sáng thì hỏi xem những người bình thường như ông vua và nữ hoàng ngồi kia thì làm sao. Khi ánh sáng ấy đã dịu bớt, mọi người đa số đã lấy lại tầm nhìn thì ai cũng nhìn về phía cái ma pháp trận đầu tiên. Có và cái bóng đang chuyển động trong ấy, các hiệp sĩ càng cầm chắc tấm khiên của mình hơn. Và khi ánh sáng gần tắt, lúc này nhà vua mới bắt đầu đứng lên và nói dõng dạc:

-" Chào mừng các anh hùng đã đến với vương quốc Roxia hùng mạnh của ta " ( Vua)

Ánh sáng đã tắt hẳn, tôi thấy được trong vòng ma pháp trận là 5 người, hình như là trạc tuổi tôi. Có 4 năm và 1 nữ, hình như cậu con trai to lớn vạm vỡ kia đang nắm cổ áo của người có vẻ mảnh khảnh và yếu đuối kia. Lúc đó tôi đã nghĩ cậu con trai bị nắm cổ áo kia là thứ yếu nhớt, vô dụng, nhưng tôi đã có suy nghĩ khác sau này. Đám trẻ kia nhìn xung quanh với khuôn mặt kiểu như là:

" Cái quái gì đang diễn ra vậy, đây là đâu? "

Các hiệp sĩ vẫn cảnh giác trước lũ trẻ, và điều đó cũng đến từ lũ trẻ kia. Sự im lặng đáng sợ, ai cũng cảnh giác với đối phương. Ông vua liếc mắt đưa cho tôi một thông điệp:" làm gì đi ". Tôi thở dài, cái ông vua này rõ vô dụng, tôi vỗ hai tay vào má mình như một thói quen để tiếp thêm sự tự tin:

-" Xin gửi lời cảm ơn đến các anh hùng đã vượt-không thời gian để đến với vương quốc của chúng tôi..." ( Hoseki )

Ặc, tôi nói cái gì vậy. Có phải họ muốn tới đây đâu, chúng tôi cưỡng ép họ tới chứ. Mà thôi kệ đi, tôi từ từ bước xuống trong khi đang nói:

-" Như các anh hùng thấy, đây là cung điện nguy nga của vương quốc Roxia, người lúc nãy cất tiếng gọi các anh hùng chính là vua của Roxia, vua Rachel đáng kính, người ngồi kế bên ông ấy lúc này là hoàng hậu Ruvia. Tôi là Hoseki, một người được triệu hồi giống như các anh hùng đây, dù còn hơi sớm nhưng xin giúp đỡ từ giờ về sau " ( Hoseki )

Khi thấy tôi bước xuống, các anh hùng ấy đã tăng cường cảnh giác rồi, thì lúc tôi lại gần họ, họ đã lùi lại vài bước, trừ cậu nhóc bị bắt nạt kia. Nhìn mặt cậu ta như chấp nhận mọi chuyện dù nó có tồi tệ như thế nào. Lũ nhóc ấy bắt đầu mở cái miệng của mình ra để giao tiếp, cậu con trai vạm vỡ trông như là thủ lĩnh ấy mở đầu trước:

-" Vậy cô em đây là một hiệp sĩ nhỉ ? Nhìn bộ giáp này xem, nó thật sáng bóng " ( Thanh Niên )

Vừa nói, cậu ta vừa đưa bàn tay của mình lên và đặt trên bộ giáp của tôi. Lúc đó tôi nghĩ là tôi đã nhìn nhầm nhưng không, tay của cậu ta đang đặt trên phần giáp trước ngực của tôi. Và dĩ nhiên rồi, dù có chiến đấu gai góc đến đâu thì tôi vẫn là một cô gái, với việc này thì tôi phải phản ứng lại chứ :

" Rầm "

Một cú vật trong môn võ Akido mà hồi đó tôi có học. Nhìn cái cách mà cậu ta ' tận hưởng ' sự đau đớn mà mình tự chuốc lấy, tôi khiêu khích thêm vài câu :

-" Thật trơ trẽn, sờ mó một người phụ nữ mà mình chỉ mới gặp lần đầu sao? Thật đáng khinh bỉ ." ( Hoseki )

Tặng cho cậu ta thêm một nụ cười khinh bỉ nhất có thể, có thể nói tôi vẫn còn nhẹ tay với cậu ta :

-" Má nó, khỉ thật " ( Thanh niên )

Cậu ta bắt đầu rên rỉ, mà thôi kệ đi, lôi thôi tốn thời gian, tiếp tục thôi nhỉ:

-" Như đã giới thiệu, tôi cũng là người được triệu hồi như các bạn. Tôi được triệu hồi lúc tôi 18 tuổi, từ đó đến giờ cũng được 10 năm rồi.." ( Hoseki )

Khuôn mặt lũ trẻ đờ ra đến buồn cười và tôi phải nói lại là trừ cậu thanh niên bị bắt nạt kia, cậu ta có khuôn mặt như một con búp bê. Đúng rồi, không cảm súc chính là thứ mà tôi muốn nhắc đến :

-" Anou...,tôi hỏi câu này có được không ? ( Cô Gái )

Ô, cô gái trong nhóm mở miệng rồi kìa, quả là một giọng nói êm tai :

-" Vâng, nếu em có thắc mắc gì cứ hỏi " ( Hoseki )

-" Chị có thể giải thích cụ thể hơn được không ạ ? " ( Cô gái )

Quả là một cô gái lễ phép nhưng linh cảm của tôi mách bảo rằng phải cẩn thận với cô bé này. Con bé nói mới nhớ, tôi lập tức quay sang nhà vua như nhắc về kế hoạch mà tôi đã nói với ông ta trước đó. Ông ta gật đầu, và ra lệnh cho đám hiệp sĩ :

-" Các hiệp sĩ của ta, mọi thứ đã hoàn tất, tất cả LUI. " ( Vua)

Gần như ngay lập tức, đám hiệp sĩ bắt đầu lui ra, các pháp sư cũng vậy. Họ đã làm xong nhiệm vụ của mình, giờ tới lượt tôi, thuyết phục họ. Hazz, sẽ mệt đây :

-" Tại sao chị lại thở dài ? " ( ??? )

Hả, cái gì vậy, tôi vừa thở dài à, mà không phải việc đó, ai vừa mới nói vậy ? Trong lúc bối rối, tôi nhìn lại đám trẻ :

-" Ủa. 1...2..3...4... Còn một người nữa đâu ? " ( Hoseki )

-" Có phải là chị mệt vì chúng tôi không ? Chị đang cảm thấy phiền đúng không ? " ( ??? )

Giọng nói đó lại vang lên, nó nghe thật nặng nề, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi. Thật ra ai đang nói vậy ??? :

-" Mồ, Satoru à, đừng nói những lời tiêu cực vậy chứ. Chị ấy không cảm thấy vậy đâu, phải không chị ? " ( Cô Gái )

-" Ơ...ờ... chị không phiền đâu. Nói gì thì nói đây là nghĩa vụ của chị mà. " ( Hoseki )
Tôi cười trừ, thì ra chủ nhân của những lời nói u ám đó là cậu nhóc bị bắt nạt, theo lời cô gái thì tên của cậu ta là Satoru thì phải. Mà kệ đi, đi luôn vào vấn đề chính vậy:
-" Mà mọi người đứng đây cũng khá là bất tiện, hay là để chị dẫn mấy đứa đi đến chỗ khác để chúng ta thoải mái tìm hiểu về nhau hơn nhé. " ( Hoseki )
-" Chị định dẫn chúng tôi đến nhà giam phải không? Hay là chị dẫn chúng tôi đến phòng tra tấn? " (Satoru)
Cái cậu Satoru này lại nói gì vậy, đầu óc cậu ta có bình thường không vậy ? Làm sao mà cậu ta lại nói vậy, mình làm gì để hiểu nhầm chăng ? Đúng lúc này thì tên to con vạm vỡ kia tiến đến chỗ cậu ấy, nắm cổ áo cậu ấy lên giống như lần trước :
-" Nè thằng khốn, đại tỉ này đã có ý tốt thì làm ơn câm miệng lại và nghe theo đi. Mày không nói không ai bảo mày câm đâu. Rõ chưa hả thằng khốn. " ( Chàng trai )
-" Một thằng như mày mà cũng nói ra được những lời như thế à ? Tao bất ngờ đấy ! Cuối cùng thì cô ta cũng sẽ không khác gì mày đâu nên cứ đợi đi. " ( Satoru )
-" Cái gì ? Mày nói lại xem nào? " ( Chàng trai)
-" Tao nói là làm ơn đừng giả nhân giả nghĩa nữa, nó làm tao phát ói. ( Satoru )
-" Hai cậu dừng lại đi mà. " ( Cô gái)
Bất ngờ này ! Tôi tưởng cậu ta trầm tính lắm ai ngờ lại có thể nói như vậy. Tôi phải xem lại mắt nhìn người của mình mới được:
-" Nào nào mọi người, bình tĩnh lại. Rồi đi theo chị mình nói chuyện ở nơi khác. " ( Hoseki )
Tôi cất tiếng gọi tụi nhỏ, không muốn tự chuốc lấy phiền phức thì phải vậy thôi :
-" Tsk. Mày nên cảm thấy may mắn đấy. Hôm nay tao tha cho mày. " ( Chàng trai)
Chàng trai kia bỏ cổ áo của cậu Satoru kia rồi bỏ đi theo tôi. Còn cô gái thì liên tục hỏi xem cậu Satoru làm sao không. Cho tôi xin đi, qua đến đây rồi mà còn tình tứ như vậy à. Về phần hai chàng trai còn lại trong đám thì họ cũng lủi thủi đi theo chàng trai kia. Có vẻ như cậu ta là đầu gấu hay gì đó.
Chúng tôi di chuyển về một căn phòng lớn dùng để tiếp khách trong cung điện để dễ nói chuyện hơn. Tôi có bàn bạc điều này trước với ông vua kia và nhận được sự đồng ý miễn cưỡng của ông ta. Đúng là một ông vua hèn nhát. Ông vua lúc trước khi tôi được triệu hồi là một vị vua chính trực, công minh và lo cho đất nước. Điều đáng buồn là vị vua đó đã chết vào 5 năm trước. Kế vị ông ấy là một tên vua hỉ mũi chưa sạch, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, rượu chè, gái gú. Trong lúc tôi suy nghĩ vu vơ thì cô gái đã đi bên cạnh tôi từ lúc nào. Cô ấy cất tiếng nói:
-" Xin lỗi chị. Bình thường Satoru không có vậy đâu. Cậu ấy ít nói lắm vậy mà sao hôm nay cậu ấy như vậy. " ( Cô gái)
Hơi thắc mắc về việc của Satoru tôi cất tiếng hỏi lại :
-" Cậu ta ít nói như thế nào? " ( Hoseki)
-" Chị từng sống ở Nhật Bản đúng không ? " ( Cô Gái)
-" Ừ. Chị từng như thế. " ( Hoseki)
-" Nếu vậy thì chị có biết hội chứng sợ giao tiếp ( social anxiety disorder) không ? " ( Cô Gái)
-" Vậy cậu ta mắc hội chứng đó à ? " ( Hoseki)
-" Vâng. Mà không hiểu hôm nay cậu ấy bị sao ấy. Bình thường cậu ta chẳng nói chuyện với ai ngoài cha mẹ và em vậy mà... " (Cô Gái)
-" Hum.... Theo chị nghĩ thì do nghi thức triệu hồi ấy. " ( Hoseki )
-" Nghi thức triệu hồi ạ? " ( Cô Gái)
Tôi bắt đầu giải thích cho cô bé. Lúc trước tôi cũng vậy, mắc bệnh sợ đứng trước đám đông. Nhưng khi triệu hồi đến đây thì bỗng dưng nó mất đi không hiểu vì sao. Có thể vì anh hùng là người bắt buộc phải đứng trước đám đông mà nói nên khi triệu hồi những thứ liên quan đến hội chứng sợ giao tiếp sẽ tự mất đi. Đó là giả thuyết đúng nhất trong trường hợp của tôi và cậu Satoru ấy. Sau khi nghe tôi giải thích, cô bé gật gù như đã hiểu. Nhìn thì có vẻ dễ thương nhưng một lần nữa linh cảm mách bảo rằng tôi phải cảnh giác. Cô bé này nguy hiểm vậy à ? À mà tôi vẫn chưa biết tên cô bé này :
-" À mà em tên là gì ấy nhỉ? " ( Hoseki )
-" Hikari Tsunami hân hạnh được làm quen với chị. He he. " ( Hikari)
Cô bé để tay phải lên trên trước trán như kiểu chào quân đội, hình như cô bé đến từ gia đình nào đó có chức vị cao như chính trị gia chẳng hạn. Mà thôi, tôi cũng không phải là loại người đi soi mói đời tư người khác. Tôi dẫn bọn trẻ đến trước một cánh cửa lớn và cao, có vẻ như chúng bị choáng ngợp trước nó :
-" Nào, đến nơi rồi, chúng ta vào thôi. " ( Hoseki)
Phía sau cánh cửa ấy là một căn phòng cũng tráng lệ không kém, bộ bằng ghế bằng gỗ đỏ được khai thác từ núi, rèm và khăn trải bàn được làm từ những loại vải tốt và đắt nhất. Nếu quy đổi ra tiền thì có thể đủ cho một quý tộc sống trong vòng 7-8 năm chứ chẳng chơi :
   -" Nào, các em ngồi đi. " ( Hoseki)

Sau khi các nhóc ấy đã ngồi vào chỗ hết, tôi mới bắt đầu:

   -" Nào, trước hết ta làm quen nhau đã. Chị xin nói lại là chị tên Kuruya Hoseki hay còn được gọi là Bạch kiếm sư. Và điều quan trọng nhất là chị cũng là người được triệu hồi giống các em. " ( Hoseki )

   -" Em là Hikari Tsunami. " ( Hikari )

   -" TN, đừng nói thêm gì cả. " ( TN )

   -" Em là Kenji, hân hạnh được làm quen. " ( Kenji) 

   -" Em là Kai, em và Kenji đều là đàn em của TN . ( Kai )

   -" ... " ( Satoru)

Ủa, sao tự nhiên im vậy, tới lượt của ai ? Tôi ngó qua một lượt tụi nhỏ. Và có vẻ như chúng cũng làm như tôi, ánh mắt của chúng tôi dừng lai ở cậu Satoru kia:

   -" Sao em không giới thiệu mình đi ? Mọi người đang đợi kìa. " ( Hoseki)

   -" ... " ( Satoru )

Sự im lặng vẫn là thứ đang diễn ra, có vẻ cậu ta dù được chữa hội chứng của mình nhưng vẫn còn thói quen không giao tiếp:

   -" Nè...nè...cậu nói gì đi.." ( Hikari)

Mặc cho cô bé Hikari có lay người như thế nào, cậu vẫn nhất quyết không nói. Sau một lúc thì tôi bắt đầu chán  nản và đám TN chuẩn bị nổi khùng lên, tôi quyế định gọi người hầu vào làm công việc tiếp theo thì... :

   -" Satoru, dù tôi có nói thì các người vẫn quên thôi, rồi các người sẽ đặt một cái tên mới cho tôi để sỉ nhục tôi thôi... " ( Satoru )

   -" Mày...." ( TN )

   -" THÔI, DỪNG LẠI. " ( Hoseki )

Tôi hét lớn nhằm ngăn không cho chúng làm điều dại dột. Hazz tại sao lại phải triệu hồi đúng đám này chứ. Mà thôi, cái gì cũng trễ rồi :

   -" Người hầu đâu ? Mang thứ đó vào đây . " ( Hoseki )

Đám người hầu mở cánh cửa to đùng kia rồi bước vào, mang theo một quả cầu thủy tinh.

   ' Cộp '

Họ đặt quả cầu đó lên bàn rồi lui ra theo lệnh của tôi. Với một ánh mắt hiếu kì, lũ nhóc nhìn quả cầu đó :

   ' Bốp '  Tôi vỗ hai tay vào nhau

   -" Chúng ta đến với phần chính nhé. Thứ mà các em đang nhìn được gọi là Pha Lê Hiền Triết, cách sử dụng rất đơn giản, đặt tay thuận của các em lên và nó sẽ hiện chỉ số và chức nghiệp của các em. Nào, thử đi. " ( Hoseki )

    Chiều hôm đó....

Tôi đang đi trên hành lang của cung điện, hôm nay mới bắt đầu buổi tập huấn khá tốt đấy chứ, chỉ trừ cậu ta. Điểm đến của tôi bây giờ là phòng chầu vua, tôi phải báo cáo lại tình hình của lũ trẻ. Đứng trước cánh cửa còn to hơn cái lúc sáng, tôi mệt mỏi đẩy nó, phía trong chính là nơi mà vua, nữ hoàng và các quý tộc cao cấp đang hiện diện. Vừa thấy tôi, ông vua kia hỏi ngay:

   -" Thế Hoseki, ngươi thấy các anh hùng như thế nào ? " ( Vua )

Tôi khụy một chân xuống :

   -" Thưa nhà vua, các anh hùng có biểu hiện rất tốt, cả chỉ số cơ bản và chức nghiệp cũng vậy. Họ đích thị là những người ngài cần. Nhưng... "( Hoseki )

   -" Nhưng..? " ( Nữ Hoàng )

Khi nghe đến đó, nữ hoàng hỏi lại với vẻ tò mò:

   -" Chỉ trừ một người. " ( Hoseki )

   -" Người đó có phải là ' cậu ta ' ? " ( Nữ Hoàng )

Quả không hổ danh là Nữ Hoàng. Phán đoán của bà luôn chính xác :

   -" Vâng. Chính là ' cậu ta ' . Những gì 'cậu ta' có chỉ là chỉ số thậm tệ, chức nghiệp vô dụng và danh hiệu cũng rất lạ.." ( Hoseki )

   -" Danh hiệu gì ngươi nói xem " ( Nhà vua )

Có vẻ ông vua không thể kiên nhẫn nữa, 'cậu ta' mang cái danh hiệu tôi không thể hiểu được, đó là :

   " Kẻ gián tiếp thay đổi thế giới "




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net