Chap 26 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi trận chung kết Quidditch bắt đầu, vài cuộc hỗn chiến nho nhỏ đã xảy ra trong hành lang, mà trận gay cấn nhứt đã đưa tới hậu quả là một đứa năm thứ tư của nhà Gryffindor và một đứa năm thứ sáu bên nhà Slytherin bị đưa vô bệnh thất với những lỗ tai cứ mọc lỉa chỉa ra những cây tỏi tây. Nhưng Slytherin lại không tìm được cơ hội kiếm chuyện với Harry, vì suốt ngày cậu cứ mất tăm mất tích, trừ giờ đi học ra cọng tóc cũng không thấy.

Hôm nay là trận chung kết, sáng sớm thức dậy Harry niệm chú ngữ trước tiên rồi đi lễ đường ăn sáng, cậu là đứa học trò đến sớm nhất, ăn xong rồi liền tiếp tục đọc sách, thẳng đến khi lễ đường bắt đầu rộn ràng học sinh ra vô, tám nhảm, nhồm nhoàm những miếng bánh kếp ngon lành, Harry mới khép cuốn sách lại bỏ vô cặp.

Bỗng hai âm thanh đồng thanh hỏi:

"Căng thẳng quá nên ngủ không yên hả, Harry?"

Cặp song sinh mỗi đứa một bên bè cổ Harry, George cười hì hì hất đầu về phía Malfoy: "Đừng có áp lực quá nha cưng, em nhìn Slytherin coi, tụi nó còn căng hơn mình nhiều."

Tiếp theo Fred đáp: "Chớ gì, nhìn như thằng công tử 'bột'!" Harry dòm qua thì thấy cái mặt trắng của Malfoy có vẻ tái mét hơn cả ngày thường.

Gryffindor cười chí chóe còn Slytherin thì rít lên ồn ào, cả hai đội đều gườm gườm lẫn nhau với một vẻ căng thẳng đó giờ chưa từng có. Thậm chí còn dứ nắm đấm vào nhau nhưng ở đó còn biết bao nhiêu giáo viên nên tụi nó chỉ có thể hầm hừ hẹn gặp lại trên sân bóng.

Khi cả đội rời Đại Sảnh đường, mọi người lại vỗ tay hoan hô lần nữa. Cho Chang hét: "Chúc may mắn nha Harry!"

Mặt già của Harry đỏ lên, có chút ngượng ngùng, khụ khụ... Dù sao cũng là mối tình đầu, có thể hiểu được!

Thi đấu chính thức bắt đầu, hôm nay ánh mặt trời khá chói dễ hạn chế tầm nhìn. Harry uống Thuốc Cận thị rồi dùng sợi dây buộc Hermione tặng để cột tóc lên đầu. Đội Gryffindor bước vào sân đấu trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào. Ba phần tư đám đông đeo phù hiệu hoa hồng tía, vẫy những lá cờ tía có huy hiệu sư tử Gryffindor hay phất những biểu ngữ ghi những khẩu hiệu như: "ỦNG HỘ ĐỘI GRYFFINDOR!" và "SƯ TỬ GIÀNH CÚP!"

Harry cưỡi trên cây Tia Chớp và bay vọt vào không trung với tốc độ không thể tin nổi. Khi đã yên vị trên độ cao mười sáu thước, cậu dõi tầm mắt theo dõi toàn trường.

Đằng sau các cột gôn của đội Slytherin là hai trăm người mặc áo xanh lá cây, biểu tượng con rắn Slytherin lóng lánh trên những lá cờ của nhà này, và giáo sư Snape ngồi ngay hàng ghế đầu, mặc áo màu xanh như những người khác, vẻ mặt thầy âm u, và thầy chỉ dán mắt vào đội Xanh trên sân đấu mà không ngó ngàng gì tới đội Đỏ tiêu biểu là nhóc Tầm thủ nổi bật như cậu đây.

Harry nghĩ tới chiếc vòng tay đáng thương bị lão dơi già vứt bỏ, có chút không vui quay đầu nhìn về phía Malfoy, xin lỗi nha chim công trắng con, vì tao không có cách giận dỗi với viện trưởng nhà mày nên đành ụp cái nồi này vô đầu mày thôi.

Đó là một trận banh cực kì hỗn loạn, hai đội bóng thi nhau chơi xấu, Flint đâm sầm vô Angelina và Fred trả đũa bằng cách quật cây chổi vô mặt anh ta, kết quả là cả hai đội đều phải phạt đền. Rồi tỉ tỉ các trò ngáng chân lẫn nhau khác nữa, đội nào cũng điên tiết gà lên mà tẩn đối phương túi bụi, bình luận của Lee Jordan biến thành một nồi cám heo hỗn độn khi mà nó cứ liên tục mắng chửi và xin lỗi đan xen.

Harry thì bay lượn vòng vòng trong không trung, ỷ vào cây chổi xịn mà phô diễn các loại kỹ năng siêu cấp. Kỹ xảo của cậu làm chim công trắng con như mắc bệnh quáng gà, lẩy bẩy rượt theo sau cậu. Đến khi nó tưởng mình sắp bắt được đuôi chổi của Harry thì đột nhiên cậu lại phóng vút lên cao, trên nó cả thước, đôi mắt xanh biếc cong nhẹ y hệt con yêu tinh Peeves khoái trêu chọc người ta. Malfoy tức xì khói tới nổi nó bật ra một tiếng chửi không quý tộc chút nào. Trừ Slytherin ra, toàn bộ sân bóng đều sôi trào không thôi, tụi nó kêu la khản cả cổ, hiển nhiên thiệt vừa lòng với trận đấu xuất sắc như thế.

Đột nhiên trái Snitch xuất hiện lấp lánh ngay trên đầu Harry, cậu đã trêu xong Malfoy, liền nâng cái chổi bay vù lên cao. Lúc này thì cả bảy đứa cầu thủ nhà Slytherin đều bay theo đuôi Harry muốn nắm đuôi chổi của cậu. Đội Gryffindor chia ra một nửa cản đường tụi nó còn một nửa tranh thủ ghi bàn. Tỷ số lên tới 80-20 nghiêng về Gryffindor. Harry tranh thủ rút đũa phép quăng một thần chú ảo ảnh con rắn làm đội Slytherin hoảng hốt túa ra. Trong giây phút đó, Harry chụp được trái Snitch.

"Thắng rồi!"

Harry ngóc lên với hai cánh tay giơ cao trong không trung, vả cả sân vận động bùng nổ. Trái banh vàng tí tẹo được nắm chặt trong bàn tay cậu, đang đập cánh chống chọi mấy ngón tay của Harry một cách vô vọng. Bà Hooch thổi thật to cái còi của bà, tuyên bố Griffindor thắng trận chung kết.

Wood phóng như điên về phía Harry, nước mắy ràn rụa đến nỗi không nhìn thấy rõ nữa. Anh ta cặp cổ Harry thổn thức trên vai cậu, không cách gì ngăn nổi niềm xúc cảm dâng trào. Harry cảm nhận được hai quả thụi đích đáng của Fred và George; rồi đến giọng nói của Angelina, Alicia, và Katie:

"Chúng ta đã đoạt cúp! Chúng ta đã đoạt cúp!"

Rối beng trong những vòng tay ôm chầm và siết chặt, và la hét đến khản giọng, cả đội Gryffindor cùng đáp xuống mặt đất.

"Harry! Anh phải nói em là Tầm thủ vĩ đại nhứt, xuất sắc nhứt Hogwarts từ xưa tới giờ!"

"Em giỏi quá, giỏi quá Harry ơi!"

"Chúng ta thắng! Thắng!"

Hết đợt này đến đợt cổ động viên khác trong màu đỏ tía tuôn qua hàng rào chắn đổ vào sân đấu. Những bàn tay cứ như mưa vỗ trên lưng tụi trẻ liên tục. Sau đó, Harry và cả đội nhà Gryffindor được công kênh trên vai đám đông về phía khán đài, nơi cụ Dumbledore đang đứng đợi với một cái cúp Quidditch vĩ đại.

**

Tháng 5, mùa giải kết thúc, tiến vào kỳ thi học kỳ tháng sáu, trời trở nên trong hơn và oi bức hơn; và điều mà bất cứ ai cũng cảm thấy muốn làm là tản bộ dạo chơi trong sân trường rồi nằm la liệt trên bãi cỏ với thiệt nhiều chai nước bí rợ ướp đá, xong có thể chơi trò đánh Bi Xì Bùm ngẫu hứng hay ngó mấy con mực ống mơ màng bơi thụt lùi ngang qua mặt hồ.

Nhưng bọn trẻ không thể nhàn hạ như vậy. Kỳ thi hầu như đổ ập xuống tụi nó, và thay vì nhong chơi ở ngoài, tụi nó phải ở lỳ trong tòa lâu đài, tìm cách o ép bộ não tập trung, trong khi hương sắc hấp dẫn của mùa hè cứ tràn qua cửa sổ khêu gợi tụi nó. Tất cả những đứa học trò quậy quạng nhứt của đủ bốn Nhà đều đau khổ đánh vật với những cuốn sách vĩ đại, trong đó có cả cặp song sinh.

Harry vẫn dành hết một nửa thời gian của mình chui vào Phòng Yêu Cầu để chơi với Sirius. Chú Sirius có lẽ là một bậc phụ huynh tuyệt nhứt trần đời với hầu hết những đứa trẻ vì chú chưa bao giờ coi trọng thi cử. Chú cứ để mặc Harry đánh vật với những món đồ lạ lùng ngộ nghĩnh cả ngày mà không rầy một câu, thậm chí còn đưa thêm ý kiến cho mọi phát minh của cậu.

Trước khi Sirius phản nghịch cũng từng học tập giáo dục gia tộc mấy năm, chú có thẩm mỹ và phẩm vị không tệ. Cho dù lúc mới chạy khỏi Azkaban chú cũng có khí chất khác khác với người ta, huống chi bây giờ chú ăn ngon uống tốt, phốp pháp trở lại. Cứ mỗi khi Sirius nở nụ cười ranh ma là Harry lại thấy hâm mộ vẻ ngoài của chú, cao to thì thôi, đã vậy còn kha khá bảnh trai. May mà Harry cũng đang cao lên.

Sirius bắt đầu chia sẻ với Harry nhiều chuyện cũ thú vị, phạm vi trò chuyện của hai chú cháu cực rộng, văn hóa các nơi, thần chú thú vị, tin tức tình yêu của đủ các phù thủy mọi thời đại. Chú Sirius hào hoa phong nhã rành rẽ mấy cái này nhứt, trước khi chú vô Azkaban có biết bao nhiêu nữ phù thủy si mê theo đuổi. Chú thấy thằng bé con đỡ đầu mình giỏi giang quá, tuy rằng bị Muggle chậm trễ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ cũng không muộn, chú phải chuẩn bị kỹ càng cho thằng bé mới được.

Khi môn thi cuối cùng kết thúc, tụi trẻ nhẹ cả người như vừa vất được hai tấn tạ đá trên lưng. Trong bài thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Hermione đã nhìn thấy Ông Kẹ biến thành Giáo sư McGonnagal và tuyên cố cô rớt hết tất cả các môn. Hermione đã xém khóc nức nở khi Harry và Ron đứng cạnh cô an ủi và Harry phải véo lưng Ron để nó nín cười.

Lần cuối cùng được đi Hogsmeades chơi trong học kỳ này, Harry quyết định đi cùng đám bạn tốt, Sirius thì tại trường học với thầy Lupin, càng gần trăng tròn, thầy Lupin càng yếu ớt xanh xao, tuy nhiên đây cũng là lúc thầy nguy hiểm nhứt, cần phải có người trông nom.

Harry chẳng còn lạ gì với chuyến viếng thăm Hogsmeades, cậu thả lỏng cùng bạn bè nhấm nháp bia bơ trong quán Ba Cây Chổi, mua vô số kẹo ngon lành ở Công Tước Mật rồi vào tiệm giỡn Zonko mua pháo bông Ngòi Ướt, thứ quà cho anh em Weasley để an ủi cặp song sinh vừa trải qua kì thi Phù Thủy Thường Đẳng khốc liệt.

Buổi chiều lúc về trường, bọn họ nhận được một tin tức đầy tiếc nuối, Lupin bị học sinh phát hiện thân phận, chú đã nhờ Sirius từ chức dùm chú ở chỗ cụ Dumbledore.

Cô sư tử vô cùng buồn bã vì điều này, Lupin đã trở thành giáo sư cô bé thích nhứt toàn trường vì đã dạy thêm cho cô những kiến thức thú vị không có trong sách vở. Trong lòng Harry đã có chuẩn bị rồi nhưng cậu vẫn thấy buồn theo. Ngược lại vơi bọn trẻ, may là có chú Sirius làm bạn, Lupin trông vẫn còn ổn lắm, chú trốn trong bóng tối chờ thân thể khôi phục lại, cách một cánh cửa nói lời tạm biệt với ba đứa trẻ.

Kết quả kỳ thi được công bố vào ngày cuối cùng của niên học. Harry, Ron và Hermione đều thi đậu tất cả các môn, cô bé Hermione vẫn xếp hạng nhứt như cũ nhưng cô quyết định sẽ không học môn Tiên Tri và Muggle học nữa, khôi phục lại lịch làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Harry không có tổng điểm cao thái quá như cô bé, nhưng ít nhứt cũng lấy thành tích ưu tú xếp hạng nhì; chim công trắng con hạng ba như cũ.

Percy được danh hiệu N.E.W.Ts. (Viết tắt của Nastily Exhauting Wizading Test: Kiểm tra Pháp thuật tận sức) hạng tối ưu, Fred và George thì mối đứa cũng vớt được một cái bằng O.W.L (Viết tắt của Ordinary Wizading Level: Bằng Phù thủy thường đẳng). Trong lúc đó, nhà Gryffindor giành được chức Vô địch Nhà liên tiếp ba năm liền, nhờ đã chơi xuất sắc ngoạn mục trong giải cúp Quidditch. Và như vậy, khi buổi tiệc bế giảng niên học diễn ra tại Đại sảnh đường trang hoàng rực rỡ toàn màu tía và vàng, bàn ăn của nhà Gryffindor là ồn ào nhứt trong đám người cùng ăn mừng kết thúc niên học chung.

Đây là kỳ nghỉ hè Harry trông mong nhứt, vì cậu có thể cùng Sirius quang minh chính đại trở về nhà cũ Black.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net