Chap 27 P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sirius không phải tuýp người thích ngồi yên một chỗ, chú bèn mang Harry đi du lịch khắp nơi, sinh nhật của Harry đến khi bọn họ đang cắm trại dã ngoại, cảm nhận phong cảnh trữ tình thơ mộng của đồng quê Anh quốc. Chó đen bự vui sướng chạy nhảy khắp đồng cỏ, cắn những cây cỏ lúa mạch đen và quả mâm xôi dại, dây nước quả ra khắp mình mẩy rồi đâm sầm vào mình Harry làm cậu té chỏng vó. Nhìn chú Sirius vui vẻ như thế, Harry cũng thấy sung sướng lây, dường như di chứng tinh thần chú mắc phải khi ở trong Azkaban 12 năm đã được Độc dược và niềm vui chữa khỏi, trông Sirius tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Đối với Kreacher, cậu với nó ở chung cũng không đến nỗi nào, thái độ của Kreacher với cậu còn tốt hơn nó đối xử với Sirius. Nó biết cậu đang tuổi ăn tuổi lớn nên ngày nào cũng chuẩn bị trà chiều đồ ngọt hảo hạng cho cậu, buổi tối lại dốc tay nghề rồi nhồi cho Harry cơ man là bánh rồi thịt rồi khoai tây. Tuy cái miệng nó vẫn lải nhải mấy câu chán ngắt nhưng nó lại quan tâm Harry cực kỳ.

Một hôm nọ, Harry cảm thấy thời cơ chín muồi, nhân dịp Kreacher đưa trà chiều cậu bèn kêu nó lại.

"Kreacher, có phải Regulus để lại cho ông một cái Mề Đay không?"

Bước chân ra cửa của Kreacher dừng lại, nó há miệng thở phì phò, lồng ngực gầy yếu khô quắt của nó phập phồng kịch liệt, nó trừng đôi mắt to cộ, rú lên một tiếng thê lương:

"Mề Đay của cậu chủ Regulus! Kreacher phạm sai lầm, Kreacher không thể chấp hành mệnh lệnh của cậu chủ, Kreacher làm mất Mề Đay rồi!"

Cái đầu quắt queo của nó tính dọng vô tường nhưng Harry cản lại, nghe được câu cuối, cậu ngạc nhiên trừng mắt.

"Đánh mất ư?" Căn nhà này chỉ có mình cậu và Sirius vào, sao có thể mất được?

"Đêm trước Giáng Sinh một năm trước, đột nhiên Mề Đay vốn nằm trong tủ lại biến mất, Kreacher không biết... Kreacher muốn trừng phạt chính mình" Kreacher run rẩy co mình lại, nó thất thanh khóc rống, trông nó buồn và xấu xí tới nỗi khó mà tả được.

Sắc mặt Harry trở nên tái nhợt, khi đó Sirius còn chưa rời khỏi Azkaban, không ai có thể tiến vào căn nhà này, chỉ có thể là quỹ đạo thời gian xảy ra vấn đề.

"Anh thay đổi một vận mệnh, quỹ đạo thời gian liền sẽ lấy một cái khác đền vào."

Lời của ngài Gryffindor hiện lên mồm một trong đầu cậu, Đêm trước Giáng Sinh một năm trước... cậu đã giải quyết con Tử Xà sớm để tránh nó hóa đá nhiều người hơn, khi đó cậu cho rằng mình đã thành công thay đổi vận mệnh, nhưng cùng lắm là nó chỉ thay đổi cách khác để thực hiện mà thôi.

Harry run rẩy bưng mặt, Mề Đay biến mất, cậu biết đi đâu mà tìm đây. Sơn động! Cậu phải đi xem cái hang ở bờ biển kia!

Trên người Harry có tơ truy lùng, cậu không còn cách nào khác là nhờ con gia tinh già giúp đỡ: "Kreacher, đưa tôi đi cái hang động nơi mà chủ nhân của ông trao cho ông cái Mề Đay!"

"Cậu chủ Harry!" Gia tinh nuôi trong nhà không thể phản kháng lại mệnh lệnh chủ nhân, nhưng Kreacher lại nhớ tới cảnh tượng Regulus tử vong, thân thể nó run giật trong nỗi sợ hãi và đau đớn điên cuồng, cái mặt nó nhăn lại như một tờ giấy bị vò nát, hai con mắt sưng mọng, đỏ ngầu, và lai láng nước mắt, trông nó đáng thương vô cùng.

"Chúng ta cần đi tìm Mề Đay, ông cũng đâu muốn làm chú Regulus thất vọng đúng không? Nếu có nguy hiểm thì chúng ta sẽ đi về, được không?" Harry an ủi mãi Kreacher đang nức nở, cuối cùng nó đành phải gật đầu đồng ý.

Con gia tinh già gạt nước mắt rồi chùi tay vào cái áo cũ rách bươm nó bận:

"Cậu chủ Harry, mời cậu cầm tay Kreacher."

Harry lấy tấm Áo khoác Tàng hình trong rương ra, tròng vô, sau đó đưa tay cho Kreacher, một trận trời đất quay cuồng như trôi tuột trong một cái ống cao su chật hẹp. Rồi khi mở mắt ra, bọn họ đứng ở một cái hang tối tăm, to lớn, mằn mặn mùi nước biển... Rồi Kreacher rú lên và Harry giật nảy mình vì cái mà cậu vừa thấy được.

"Cậu chủ! Cậu chủ Regulus... A!"

Người vốn dĩ đã chết – Regulus – vẫn còn sống, y bị một nắm xích to cụi trói chặt ở cột đá, nhắm hai mắt tựa như đang ngủ say. Kreacher vừa thấy y, nó kích động vọt lên, ai ngờ khi nó vừa chạm vào cậu chủ, một phép thuật nào đó bất ngờ đánh nó văng ra ngoài.

Harry vội vàng kéo Kreacher lại, nhém chút nữa nó đã rớt vô hồ nước, cậu an ủi nó một câu rồi bảo nó trông chừng âm binh trong hồ. Harry cẩn thận đi đến xem xét tình huống của Regulus.

"Regulus! Regulus!" Harry nhỏ giọng gọi hai câu, cậu cũng không nghĩ là Regulus có thể tỉnh lại trả lời mình, liền cúi đầu nghiên cứu sợi xích trên người chú.

Đó là một sợi xích khắc những từ ngữ cổ, may mà Harry đọc hiểu, đây là trừng phạt cho người vi phạm thời gian, cái này làm cho cậu nghĩ tới chuyện vốn ngài Gryffindor muốn cho Harry trở lại thời không, có lẽ thời gian Gryffindor định ra không sai, chỉ là ông lấy lỡ tay làm hư cỗ máy, dẫn tới Harry rớt nhầm thời gian, mà Regulus cũng ngoài ý muốn giữ được tánh mạng.

"Kreacher, ông có biết pháp thuật cổ không? Loại phép thuật chặt đứt hay cái gì đó tương tự ấy?" Harry ngẩng đầu hỏi con gia tinh đang trông mong dòm về phía này, Kreacher nức nở một tiếng, nó lắc đầu bất lực.

Harry an ủi:

"Đừng lo, tôi sẽ dạy cho ông, ông phóng chú ngữ ngay đây..."

Harry múa máy chân tay, ước lượng khoảng cách cố gắng hướng dẫn Kreacher, cậu đọc thật chậm câu thần chú ấy: "ʑʎʋξφ"

Kreacher thử ba lần thì mới cắt được một miếng nhỏ trên dây xích, nó mừng rỡ trợn cặp mắt bự như trái tennis, rồi nó tập trung hết mức... Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Kreacher cũng giải thoát được cho chủ nhân, nhưng chưa kịp vui mừng thì dưới mặt hồ vang lên thanh âm dập dềnh, rùng rợn.

Mặt hồ giờ đây không còn phẳng lặng nữa; khắp nơi bị quấy động bởi những cái đầu và những cánh tay trắng bệch xuất hiện từ dưới mặt nước, đàn ông, đàn bà và những đứa con nít với những hốc mắt sâu thẫm và mờ mịt đang tiến gần đến hòn đảo. Âm thi cảm giác được pháp trận trên tảng đá ngầm suy yếu, chúng nó đổ xô đến và quơ quào cánh tay lạnh như nước đá, lúc nhúc bò lên - một đạo quân chết chóc từ dưới mặt nước đen ngòm.

Cho dù dây xích đã đứt, Kreacher vẫn không thể đụng vào Regulus như cũ, nó sốt ruột quay sang Harry, hy vọng cậu sẽ có một phương pháp nào đó. Harry thử duỗi tay về Regulus, ngoài ý muốn là cậu không bị văng ra, cậu mừng rỡ nệ Regulus lên, tròng Áo Khoác tàng hình vô mình y.

"Ông thử lại xem!" Kreacher vội vàng đụng vào Regulus dưới áo Tàng Hình, lần này nó có thể chạm vào được.

"Regulus không thể về nhà cũ Black, đi Thái Ấp Potter, Stinchcombe. Kreacher ông có biết nó ở đâu không?"

Mắt thấy âm thi bò bắt đầu bò lên bờ, trắng nhách, cứng đờ và đông đúc, quơ quào cánh tay về phía cả bọn, Harry cái khó ló cái khôn nghĩ tới Thái ấp Potter. Kreacher nắm chặt hai người bọn họ, rồi Độn thổ qua nửa cái nước Anh để đến miền Tây, Stinchcombe, dừng lại trên một mảnh đất trống trơn. Harry đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện đây là một hòn đảo, bốn phía xa xa đầy sóng biển rập rờn.

Trước khi gia tộc Potter bị loại khỏi hàng ngũ "28 họ thiêng", họ vẫn thông hôn cùng gia tộc máu thuần như Black. Bà nội của Harry, Dorea Black là huyết thống trực hệ của nhà Black. Sau khi ông bà nội cậu mất vì bệnh đậu rồng, Thái Ấp Potter đã đóng lại, cho đến tận hôm nay.

Harry móc trong túi ra một cây dao bạc nhỏ, cắt tay lấy máu nhỏ xuống nền đất.

"Tôi là Harry Potter, nhân danh huyết mạch nhà Potter mở ra Thái Ấp." Mặt đất rung rinh trong một cơn chấn động, rồi một tòa nhà cũ xưa, cổ kính, khổng lồ vọt lên từ lòng đất, dần dần hiện ra ở trước mặt Harry.

Thái ấp Potter không giống nhà Black ẩn giữa đô thị nhộn nhịp, không giống Thái ấp Malfoy chiếm ngàn mẫu đất thênh thang, nó được xây tựa vào thế núi, xung quanh là biển rộng mênh mông, nó không quá lớn, nhưng thắng ở chỗ tầm nhìn vời vợi, trên đảo nước biển vây quanh, chỉ khi thủy triều xuống mới xuất hiện đường qua.

Lúc này, thốt nhiên cửa lớn Thái Ấp mở ra từ bên trong, hai gia tinh bước ra ngoài, chúng mặc áo gối sờn cũ nhưng sạch sẽ, cung kính cúi đầu chào với Harry. Chúng đồng thanh cất giọng ồn ồn, không che giấu nổi kích động vỡ òa: "Hoan nghênh chủ nhân về nhà!"

Nãy giờ Harry ráng sức vác Regulus nhưng cậu thật sự đi không nổi, để một cậu bé mười ba mười bốn tuổi vác một thanh niên thật sự làm khó cho cậu quá, Kreacher vội vàng tiếp nhận cậu chủ nhà mình, nó dùng phép thuật để Regulus bay lơ lửng, đi theo Harry vào Thái Ấp Potter.

Hai gia tinh nhà Potter trông có vẻ phòng bị gườm Kreacher, Harry vội giới thiệu cho chúng:

"Đây là gia tinh của nhà Black, Kreacher."

Gia tinh rất coi trọng công việc của mình trong nhà chủ nhân, nếu chủ nhân mang về gia tinh từ bên ngoài, tức là chỉ trích gia tinh làm việc không tốt. Hai gia tinh vừa nghe lai lịch của Kreacher, lúc này mới yên lòng đi theo chủ nhân trẻ tuổi của mình vào nhà.

Thái Ấp Potter được xây theo phong cách miền Tây nước Anh, có một mảnh vườn thảo dược xanh mát, dựa núi xa sông. Tòa nhà cổ kính được lát đá màu mật ong và tháp đá cao cao ẩn hiện trong bầu trời hoàng hôn rực rỡ. Chân Harry giẫm lên nền cỏ xanh rì; dương xỉ, táo gai và cây kim tước rung rinh theo gió như hát bài ca chộn rộn chào mừng cậu chủ, và những cây sồi khổng lồ uốn thân mình của nó rì rầm như cái vẫy tay đón người con đi xa xứ về nhà.

Con gia tinh già hơn trong hai con mời Harry ngồi xuống sô pha, nó búng tay biến ra ly, tách và ấm trà nóng hôi hổi. Sau khi đợi Harry ngồi xuống, nó đường hoàng giới thiệu bản thân: "Chủ nhân, Corey là gia tinh của Thái Ấp Potter, hoan nghênh chủ nhân về nhà!"

"Chủ nhân, Tina là gia tinh của Thái Ấp Potter, hoan nghênh chủ nhân về nhà, chủ nhân mời uống trà." Tina có vẻ trẻ tuổi hơn, nó mặc một cái tạp dề có nơ, cung kính rót trà cho Harry rồi lùi về đằng sau Corey.

"Tay chủ nhân bị thương, Tina, mau đi lấy thuốc!" Corey thấy trên sàn nhà có vết máu nhỏ giọt, nó hoảng sợ, vội vàng kêu Tina đi lấy thuốc.

Harry từ trong túi móc ra một lọ thuốc màu xanh lá cây bôi lên tay, miệng vết thương khép lại bằng tốc độ mắt thường trông thấy được: "Không sao, chút thương nhỏ thôi." Hai gia tinh vẫn lo lắng nhìn cậu, Tina còn thút thít một tiếng. Harry không còn cách nào khác hơn là mỉm cười với chúng nó một cái, đổi lại bốn con mắt to cộ rưng rưng.

Harry uống cạn ly hồng trà nóng, xua tan cảm giác tay chân lạnh lẽo ở cái hang đầy âm binh tối mịt kia. Cậu nói với hai con gia tinh: "Lần này tôi về là muốn để một vị khách ở lại đây..."

Kreacher đã đặt Regulus trên sô pha mềm mại, xốc Áo khoác Tàng hình khỏi người y, sợi xích đứt vẫn còn quấn quanh người Regulus, tỏa ra ánh xanh lam làm mặt y càng thêm tái nhợt. Kreacher lo lắng đi vòng quanh sô pha, từ đôi mắt to của nó, hai hàng nước mắt ròng ròng rớt xuống, làm cả cái mặt nó nhòe nhoẹt như một miếng giấy sũng nước. Nó cứ lẩm bẩm và gọi tên Regulus mỗi khi chớp mắt, để càng nhiều nước mắt rớt ra hơn.

Lúc này, kim cài áo con nai cái của Harry đột nhiên lập lòe anh sáng. Harry ngước nhìn ra cửa sổ, trời đã tối om, những vì sao tháng tám lấp lánh trên không trung. Chú Sirius tìm tung khắp nơi vẫn không thấy Harry trong nhà cũ Black, lúc này đang lo sốt vó.

Harry bèn nói:

"Ba đỡ đầu, con đang ở Thái Ấp Potter ở quận Stinchcombe, chú lại đây được không?"

Sau khi Thái Ấp Potter đóng cửa, những lối ra vào khác đều bị phong tỏa, Harry vội kêu gia tinh mở lò sưởi lại, nhưng chỉ mở mỗi con đường thông tới nhà cũ Black. Chỉ chốc lát sau, Sirius vừa ho khù khụ vừa chui ra khỏi lò sưởi, chú phủi phủi đống bụi dính đầy quần áo mình, đang định hỏi con đỡ đầu mình sao lại ở Thái Ấp Potter, rồi chú nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang nằm trên sô pha.

Sirius há hốc:

"Re... Regulus, sao em lại ở đây!"

Một người tưởng đã chết nhiều năm lại xuất hiện trước mặt làm Sirius kinh ngạc không thôi, huống chi chú chỉ vừa biết sự thật về Regulus, áy náy trong lòng còn chưa buông. Chú loạng choạng chạy tới cạnh sô pha, quỳ sụp xuống: "Nó bị sao thế?"

"Con ngoài ý muốn phát hiện chú ấy thôi." Harry bắt đầu giải thích cho Sirius chuyến phiêu lưu hôm nay của cậu: "Con luôn tưởng chú ấy đã chết, đây là dây xích phép thuật, ở trên có viết là trừng phạt cho việc vi phạm thời gian, có lẽ trước khi chú ấy chết đã đụng vào vật phẩm thay đổi thời gian gì đó, món luyện kim thời gian không làm chú ấy trực tiếp chết đi, nhưng dáng vẻ này... chú ấy cũng không thực sự tồn tại."

Sirius muốn thử hơi thở của Regulus, Harry lo là chú sẽ bị dây xích bắn ngược, toan cản Sirius, không ngờ là tay chú lại xuyên qua kết giới của dây xích, ngoài ý muốn chạm đến Regulus. Harry chớp chớp mắt, chắc là do quan hệ huyết thống của bọn họ, bèn không nói gì nữa.

Trong lúc Sirius sửa sang lại tóc tai cho em trai, Harry nói: "Con không đưa chú ấy về nhà cũ Black vì chú ấy như thế... chắc chú ấy cũng không muốn bức hoạ trong nhà cũ biết." Harry tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Bây giờ chú ấy ngủ say, thân phận của chú để cụ Dumbledore biết cũng không tốt, con nghĩ là Thái Ấp Potter khá thích hợp nên mang chú ấy tới đây."

Sirius sờ lên trán Regulus, hốt hoảng hỏi:

"Nó còn cứu được không?" Cơ thể dưới tay cứng đơ, lạnh ngắc như đã chết, hô hấp phập phều mỏng manh, mạch đập không phát hiện. Sirius nhìn chằm chằm vào hàng mi nhắm chặt của em trai, mím môi thật chặt.

Harry trầm tư:

"Cái dây xích thì dễ, nhưng chú Regulus không chỉ bị vật phẩm luyện kim nhốt, trước đó chú ấy còn bị thương nặng nữa, để con nghĩ lại đã... ba đỡ đầu, dây xích này con không mặc áo Tàng Hình thì không đụng vô được, nhưng chú lại có thể, con nghĩ điều này có ý nghĩa gì đó... chú nên thường xuyên ở cạnh chú ấy, chắc sẽ có tác dụng."

Harry chưa từng luyện kim thời gian, vì cậu không có cách nào chống cự được mê hoặc của việc quay về quá khứ, tất cả tư liệu về luyện kim thời gian mà cậu có trước lúc thực nghiệm đều bị Hermione cưỡng chế thu đi. Cậu cũng biết không ít về luyện kim thời gian, nhưng vấn đề mà nó mang đến phải giải quyết thế nào thì lại mít đặc, bởi vì cho dù là người luyện kim thời gian thất bại đi nữa, lúc thực tiễn cũng chưa từng quay lại, không để lại tư liệu gì.

Sirius gật gật đầu đồng ý lời đề nghị của Harry, chú sờ lên khuôn mặt lạnh buốt của Regulus mà đanh mặt lại: "Có thể nói với chú không, chuyện gì đã xảy ra với Regulus?"

"Câu chuyện này Kreacher càng có tư cách để kể." Harry đứng dậy cười hiền lành với Kreacher, cậu để không gian lại cho bọn họ, lúc Kreacher nức nở kể lại đầu đuôi câu chuyện về chiếc Mề Đay, Harry lẳng lặng bước ra hành lang.

Hai con gia tinh cũng bám theo đuôi cậu, Harry nhẹ nhàng nói với Tina:

"Tina, cô có thể chuẩn bị đồ ăn tối cho chúng ta được không? Đơn giản là được rồi, sau đó hãy dọn dẹp một phòng cho khách nghỉ ngơi."

Thế là Tina sung sướng đi nhà bếp, còn Corey lại đi theo Harry giới thiệu khắp nơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net