Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi núp trong cánh cửa nhà mình, bên ngoài mọi thứ đang dần rối loạn hơn. Toàn là những người bị nhiễm Virus và không nhận thức được gì nữa. Họ lao vào nhau, chồng lên nhau và tạo ra một hình ảnh mà trước giờ tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Hôm nay là ngày tận thế sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tất cả những người tôi yêu quý nhất giờ đã không còn, một mình tôi ở giữa Florida như một bữa ăn còn sót lại trên bàn tiệc vậy, nếu cứ như thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị những loại người kia tấn công.

Sự sợ hãi là điều không thể tránh khỏi nếu ở trong tình cảnh này, nhưng may mắn nhất là cho đến hiện tại tôi vẫn đang ổn, vẫn đang sống và tôi cần kéo dài nó càng lâu càng tốt. Tôi không thể chết một cách kinh dị như thế này được, nếu có chết, tôi muốn chết vì bệnh tật, vì tuổi già hơn là những thứ khiến con người ta chết mà xác không còn được nguyên vẹn.

Thôi cũng chẳng cần quan tâm điều đó, tôi đang có khá nhiều thức ăn dự trữ nên không lo đói, chỉ có bang Florida là bị nhiễm Virus nên Mỹ vẫn đang hoạt động bình thường, vì vậy tôi cũng không lo về nước và điện. Các tin tức trên TV đã đăng hàng loạt tin về việc cách ly hẳn Florida với thế giới để chắc rằng không Virus sẽ được diệt nhanh và cái chết sẽ không lây lan nữa. Các nhà khoa học, sinh học, phân tích học đều khẳng định rằng loại Virus này không thể có thuốc chữa, vì thế nên cách tốt nhất là mỗi khi ở đâu nhiễm Virus, ngay lập tức cách ly hẳn nơi đó với thế giới sau đó giết chết toàn bộ người nhiễm bệnh, vì một khi đã nhiễm thì người đó chỉ là một cái xác bị điều khiển não bộ chứ hoàn toàn không thể hồi phục lại được. Tôi đang ở nơi bắt nguồn của thứ quái quỷ này, nhưng bắt đầu ở đâu, từ thứ gì thì tôi không thể biết được.

Nếu là bạn, bạn nghĩ mình sống được bao lâu trong cảnh này? Tôi thì không quan tâm lắm, vì cho tới khi tôi chết đói hay chết khát cũng hơn chết mà giống bọn quái vật kia. Tôi phải tiếp tục sống dù chẳng biết tương lai sẽ đi về đâu, đây là cuộc sống vô vị, sống cho có sống chứ không có gì đặc biệt cả. Tôi ăn, uống, xem TV, chơi game rồi lặp đi lặp lại. Ngày một, ngày hai, ngày ba,...một tuần đã qua rồi, tín hiệu đáng mừng đó là tôi vẫn sống ổn, còn tín hiệu đáng buồn thì nhiều hơn, đồ ăn dần cạn kiệt, nơi ở của tôi ngày càng bẩn hơn, không một ai dọn dẹp, bọn quái vật ngoài kia thì cứ đi qua đi lại không cho tôi một cơ hội để thoát ra. Điều tôi thắc mắc là vì sao đội cứu hộ lại chưa đến nữa, có lẽ họ thấy Virus quá nguy hiểm chăng? Một tuần chứ chẳng ít gì, chỉ mong ai đó sẽ cứu tôi thoát khỏi nơi này.

Tôi từ từ thiếp đi sau khi chơi chán trò game. Những game online có nhiều người chơi tôi cũng chơi và nói họ rằng tôi đang ở Florida, cần được cứu giúp, nhưng ai cũng cười vào mặt tôi và chẳng hề tin đó là sự thật. Còn bạn bè ư? Tôi nhớ là mình chẳng có người bạn nào cả, đến bây giờ tôi mới thấy được cái khó khăn khi không có bạn bè, giờ thì ai đây...ai giúp được tôi đây. Tôi đang suy nghĩ những điều đó và dần ngủ đi, một tiếng động lớn "UỲNH" phát ra phía sau nhà tôi. Tôi sợ hãi chạy đến xem có chuyện gì. Đó là một người bị nhiễm Virus và không hiểu tại sao nó lại có thể dùng búa đập vào kính nhà tôi. Nguy rồi, nguy thật rồi, có lẽ chúng là những con Virus đột biến có khả năng điều khiển não bộ nhiều hơn các loài khác. Nhưng điều tôi cần làm nhất là chạy. Tôi chạy lên lầu lấy hết đồ dùng càn thiết, tiếng đập kính "choang choang" cứ vang lên ở dưới nhà, nhưng may nhà tôi là kính cường lực nên đập sẽ khó hơn rất nhiều, nhờ vậy tôi câu được kha khá thời gian. Tôi chạy vội xuống với đống balo đầy đồ, còn thức ăn nữa. Nhưng khi tôi nghĩ đến thức ăn, kính đã vỡ ra nhiều mảnh, con quái vật bước vào và chạy đến tôi.

Chạy, chạy, chạy thật nhanh ra khỏi nhà và phía trước là cả một đám người bị nhiễm khác nữa, tôi chạy thật nhanh né chúng, có khi tông vào chúng và may mà tốc độ của chúng không bằng được so với con người, nhưng chỉ cần chủ quan một chút, chúng sẽ ngay lập tức ở kế bên. Tôi cứ chạy hộc máu, cắm đầu mà chạy trong khi chẳng biết mình đang chạy đến đâu. Thế là tôi nhanh trí la lên:
- CỨU! CÓ AI CỨU VỚI!!! CỨU!!!
Nhưng nó dường như là vô vọng, chắc chỉ có lũ người bị nhiễm kia nghe thấy tôi và chạy đến đuổi theo. Tôi quá bất lực, núp nhanh vào phía sau cột đèn và đánh lạc hướng chúng, chẳng biết được bao lâu đây.

Thật là may mắn cho tôi quá, đám người đó sau một lúc không nhìn thấy tôi đã đi khá xa, có thể nói tôi tạm sống sót được. Khi xong chuyện, tôi mới hoàn hồn và đi từ từ đến một ngôi nhà trống chẳng có ai và tôi ở tạm trong đó. Tôi không thể tin được là mình vừa vượt qua thứ gì, không thể tin được là mình vẫn đang sống, vẫn đang ngồi đây và vẫn còn nhận thức của một con người. Có lẽ ông trời vẫn còn thương tôi, nếu không thì số phận của tôi sẽ thật trớ trêu, cuộc đời của tôi sẽ thật ngắn ngủi. Ở trong nhà một lúc tôi cũng cảm thấy hơi bất an vì đây là nhà người khác nên tôi không thể nắm bắt được hết xung quanh, vì thế nên việc người nhiễm Virus đột nhập vào cửa nào đó sẽ là một chuyện khiến tôi luôn phải cảnh giác. Điều kì lạ là đội cứu hộ vẫn chưa tới, thật sự kì lạ, tôi không biết ở Florida còn ai sống sót hay không, nhưng tôi tin là rất ít, thậm chí có khi tôi là người may mắn nhất Florida. Hoặc cũng có thể đội cứu hộ đã nghĩ Florida chẳng còn ai sống nữa nên họ không mạo hiểm vào tận đây, đi từng ngôi nhà để quan sát.

Tôi mệt mỏi quá, đuối lắm rồi, nhưng ngủ trong hoàn cảnh này là quá khó, một giấc ngủ của tôi có thể bị đánh đổi bằng cả cái chết. Khi ngủ không biết chuyện gì xảy ra, tôi có thể mở mắt ra và thấy thiên đàng hay địa ngục, hoặc tôi sẽ thấy mình nằm dưới miệng của một đám người quái vật kia, trông thứ gì lúc này cũng đáng sợ cả. Bỗng tôi nghe thấy tiếng xe ô tô, tôi mừng vô cùng nhưng không biết có được an toàn chưa, tôi vẫn chạy ra khỏi nhà thật nhanh và la lên:
- CỨU TÔI! CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI! TÔI BỊ MẮC KẸT Ở GIỮA FLORIDA MỘT TUẦN RỒI!
Điều tôi hạnh phúc nhất trên đời có lẽ là khi thấy chiếc ô tô dừng lại, nó di chuyển lại từ từ và với kiểu chạy đó chỉ có người bình thường, tỉnh táo mới điều khiến được. Kính xe hạ xuống, một ông lão khá già đưa đầu ra và nói:
- Cậu là ai? Cậu vẫn sống được sao?
Trông ông ấy rất ngạc nhiên nhưng cũng có phần dè chừng tôi. Thấy vậy tôi ngay lập tức đáp lại:
- Ông không phải lo, cháu vẫn đang sống và rất khoẻ mạnh, làm ơn hãy cứu cháu rời khỏi đây.
Nói xong, tôi chạy lên xe vì nếu cứ nói chuyện như vậy sẽ rất dễ bị đám người kia phát hiện. Nhưng ông ta ngay lập tức la lớn:
- NÀY! Bước xuống mau! Chắc gì cậu vẫn chưa bị cắn hay chưa bị nhiễm Virus?
- Hãy tin cháu, nhìn này! Trong người cháu không có vết gì cả, cháu hoàn toàn khoẻ mạnh và làm ơn hãy giúp cháu, cứu cháu một mạng.
Ông lão nhìn tôi cũng khá lâu nhưng chưa nói câu nào cả, ông ấy đang có vẻ định đưa ra quyết định thì đám người kia lại xuất hiện, chúng đi dần đến chỗ chúng tôi. Lúc đấy, tôi quay mặt sang ông lão, ông ấy nói ngay:
- ĐƯỢC RỒI! Lên xe lẹ đi!
Tôi không kịp cảm ơn mà phải nhảy ngay lên xe, ông ấy chạy thẳng trên đường và phía trước là hơn mười người nhiễm bệnh nhưng ông ta vẫn lái xe đâm thẳng những người đó, luồn lách vô cùng tốt, vô cùng điêu luyện, ông ta chắc là tay lái lụa chuyên nghiệp.

Ôi! Thật may quá! Tôi đã thoát một kiếp tử thần rồi. Phải nói thật là như vậy, bao nhiêu sợ hãi của tôi giờ đây đã phơi đi khá nhiều, tôi vẫn khó để bình tĩnh ngay được, nhưng tôi đủ can đảm để nói:
- Cháu cảm ơn ông nhiều ạ!
Ông ấy đáp lại:
- Thật ra ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, không lẽ thấy vậy mà ta để nhóc ở lái sao!?
- Không có chiếc ô tô của ông, không biết tương lai cháu sống được bao lâu nữa.
Ông ấy cười và lại nói:
- Ở hoàn cảnh này thì phải chịu thôi, mà cậu có mang theo thức ăn hay đồ dùng gì không.
- Tiếc là...cháu không kịp mang thức ăn, chỉ mang đồ dùng cá nhân và những thứ khác.
- Ha ha! Vậy lại tốt quá, ta thì mang theo nhiều lương thực mà lại thiếu đồ dùng. Cho cậu lên xe cũng tốt.
- Dạ!
Không biết ông ấy là ai, ở đâu, người như thế nào, nhưng tôi có cảm giác tôi sẽ gắn bó rất lâu dài với ông ấy. Ít nhất là trên con đường đầy chông gai này. Ở một thời đại dịch bệnh mới. Và tôi chắc rằng loại Virus này sẽ không dễ dàng kiểm soát một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net