Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Đình đến Vivia chỉ có tay không. Đinh Ý thấy anh thì liền vui vẻ chạy đến ôm anh, nịnh nọt. 

" Anh Phong Đình, anh đến chơi à."

Anh thoát khỏi cái ôm nịnh nọt của nó, lấy tay dí trán nó. 

" Em có mục đích gì."

Nó cười rạng rỡ. 

" Đúng là nói chuyện với người thông minh luôn thích thú."

" Sau này em muốn vào làm nghệ sĩ ở công ty anh."

Anh bật cười, xoa đầu nó.

" Mạc gia, hai ông anh của em nhiều tiền em còn muốn đến công ty anh đào mỏ nữa."

Mộc Ly cầm bát đũa ra cho anh vừa vẹn nghe được câu này không khỏi châm trọc.

" Chủ tịch Lâm à, anh cũng căn giờ đến chơi cơ. Còn không có chút quà cáp gì nữa."

" Con bé chỉ thu lại tiền thức ăn Vivia nuôi anh lớn thôi."

Cô vừa cười vừa vỗ vai Đinh Ý. Con bé cũng mỉm cười, nó không ngờ cô lại có tài ăn nói như vậy. Phong Đinh đánh ánh mắt sang cầu cứu Từ Hi nhưng anh chỉ hờ hững buông một. 

" Tôi đang suy nghĩ có nên để cậu trả tiền cho chuyến đi nghỉ tuần trăng mặt của tôi không?"

Phong Đình trợn trừng mắt mà phản bác.

" Tuần trăng mật của cậu của tôi đâu."

Anh gấp xiên thịt nướng để ra đĩa cho Mộc Ly, bình thản nói.

" Chi phí ăn ké của cậu."

" Chi phí cậu chạm vào vợ tôi."

" Chi phí chạm vào Vương Linh nữa."

Mộc Ly hóm hỉnh chen vào. Phong Đinh hết nói nổi chỉ lẩm bẩm. 

" Coi vợ cậu là vàng hay kim cương hay bảo vật gì vậy mà chạm vào cũng mất tiền."

Cô đưa mặt ra trước mặt anh ý, cười quỷ dị. 

" Đương nhiên, đặc biệt là Vương Linh đó, cô ấy còn là nữ thần trong lòng rất rất nhiều người."

Anh ấy liền đưa mắt sang nhìn Vương Linh nhưng cô ấy chỉ cặm cụi ăn hoa quả. Cô lại bắt đầu công việc của mình, có vẻ như bắt bẻ Phong Đinh là thú vui của cô rồi.

" Xem kìa, Đinh Ý xem Vương Linh kìa làm nghệ sĩ dưới trướng anh ý thế này này. Cả một bàn toàn thịt cũng chỉ có thể ăn rau, rau là rau."

Vương Linh đưa mắt lên nhìn cô nhưng lại không nói gì, hình như có tâm sự nhưng nếu cậu ấy không nói thì cô cũng sẽ không hỏi. 

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Mộc Ly quỷ quái, tinh ranh đã khiến cho Lâm Phong Đình mắc bẫy phải dọn dẹp. Từ Hi có công việc phải giải quyết, Đinh Ý thì kéo Vương Linh ra sau vườn tản bộ, còn mình Mộc Ly rảnh rỗi kiếm một quyển sách nằm trên giường đọc sách. 

Đinh Ý tâm sự với Vương Linh rất nhiều chuyện, chuyện tại sao nó thích làm diễn viên, một số chuyện của nó hỏi nhỏ cũng như hai anh trai của nó. Nhưng Vương Linh thường không chú ý, nhận ra cô có tâm sự nó liền nhỏ giọng. 

" Em biết chị có tâm sự. Tuy em với chị chưa thân quen nhưng chị có thể chia sẻ với em."

" Em nghĩ chị không muốn nói cho chị dâu vì sợ chị ý sẽ lo lắng đúng không?"

Vương Linh quay sang nhìn, khẽ thở dài rồi nhẹ gật đầu. Nó đưa mắt nhìn cô, im lặng chờ đợi cô nói. Cô có cảm giác quen thuộc, như Mộc Ly đang bên cạnh cô vậy, cô ấy luôn yên tĩnh bên cạnh cô. 

" Chị đang yêu một người."

Nó gật đầu, thử suy đoán.

" Chị muốn biết anh ta có yêu chị hay không nhưng không dám thử?"

" Hay, do công việc nghệ sĩ của chị."

Cô nhíu mày, phản bác ý kiến thứ hai của nó. Giọng nói nhỏ nhẹ.

" Anh ấy là người đàn ông đầu tiên quan tâm đến chị. Nhưng chị cứ có cảm giác mơ hồ, chị có thể thấy anh ấy có quan tâm đến chị nhưng anh ấy có yêu chị hay không thì chị không biết nữa. Mọi người, ngay cả chị cũng thử thăm dò nhưng anh ấy chỉ im lặng."

Cô tiếp tục nói tiếp.

" Chị không muốn đánh mất anh ấy nhưng chị sợ, sợ nghe được câu trả lời mà chị không muốn nghe."

Đinh Ý gật gật đầu, nhìn cô dịu dàng. 

" Chị Vương Linh à, em nghĩ chị hãy thử một lần đi. Cơ hội nếu mất đi sẽ không còn nữa, em vẫn nhớ một cuốn tiểu thuyết của chị, trong đó hai nhân vật chính đều yêu thích nhau nhưng cả hai đều lo sợ, sợ rằng sẽ mất đi mối quan hệ hiện tại mà cuối cùng mỗi người một ngả."

" Em nghĩ nếu chị bất chấp một lần đi, biết đâu anh ý cũng yêu chị. Còn không chị có thể buông xuôi sớm hơn, để bản thân không phải mệt mỏi, không mất thời gian và gặp người mới phù hợp với mình."

Vương Linh nhìn nó mỉm cười, đưa tay nhẹ xoa đầu nó. 

" Chị sẽ thử, chị tin em."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#báo #thông
Ẩn QC