Chapter 2:Chỉ Là Một Thương Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lưng cô gái và cậu thiếu niên xuất hiện hai bóng đen kì bí cùng một cặp nam nữ. Gã đàn ông lập tức phi con dao ngăm tấn công hai người kèm theo làn sóng điện quay quanh nó nhưng xui xẻo cho gã là cả hai đều đã kịp thời tránh né. Không để họ có thêm thời gian,người phụ nữ đi cùng hô:
-Elektri!
Một trận pháp điện bao lấy mục tiêu.
-Aspida!
Cô gái tạo nên một tấm khiên đủ để che chắn cho bên mình trước dòng điện kia. Delvin nhanh nhảu cúi xuống nhặt một viên sỏi dưới chân và khiến cho viên sỏi cháy lên hừng hực. Những vết nứt do nhiệt dần xuất hiện,viên sỏi lúc này không khác gì hình dáng của một thiên thể sau khi va chạm với một thiên thể khác nhưng là dạng thu nhỏ. Chiếc khiên vừa kịp tắt cũng là lúc cậu ta ném thứ cầu nhiệt ấy vìa phía trước và Boom!
-Eit!
Chưa kịp thoát khỏi cơn mờ mịt của thứ bom kia thì cặp nam nữ đã bị trói lại bởi sợi dây vàng óng.
-Cái - quần?-người đàn ông gào lên
-Xem ra cái thứ đồ chơi kia có chút quen thuộc. Không biết vụ nổ hồi sáng và cái này có điểm chung nào với nhau không?-một giọng nam trầm tĩnh vang lên,không quá to nhưng cũng đủ nghe,chưa kể trong câu từ còn rất biết nhấn nhá những điểm quan trọng.
Làn khói dần tan,chủ nhân của chất giọng kia là một người đàn ông,trông cũng còn khá trẻ. Mái tóc bạc rẽ ngôi cùng đôi mắt xanh lục đậm không thể giấu được khôn ngoan. Điểm thêm trên gương mặt ấy là nụ cười không quá tươi nhưng cũng vừa đủ để tạo thiện cảm. Cách ăn mặc của anh ta tuy không có quá nhiều chi tiết cầu kì nhưng vẫn cho người khác hiểu được rằng con người này vừa thanh tao vừa linh hoạt. Dáng đứng ngay thẳng. Nếu người này không phải tầng lớp thượng lưu thì cũng phải là người tiếp xúc thường xuyên với giới cao cấp.

-Thằng cha nào vậy?- người phụ nữ lên tiếng
-Benedict,một thương nhân tình cờ đi ngang qua,thấy hai người tấn công người khác và không thể khoanh tay đứng nhìn.
-Xàm chó gì vậy thằng kia? Mau thả bọn ta ra! Nếu không ngươi đừng trách!
-Trách? Tôi phải trách. Tôi đã xưng họ tên. Chẳng lẽ các vị đây tính không đối đáp lại sao?
-Hả??!!-cặp nam nữ tức mình,đã không được thả đi rồi đối phương còn cố gặng hỏi.
Nhận ra bản thân không thể mất thời gian thêm,người thương nhân quyết định:
-Được rồi,vậy thì phiền 2 vị theo chúng tôi một chút nhé
-Không!! Nghĩ sao bọn ta chịu vâ-
-"Chúng tôi" ý là còn ai nữa hả? Anh có tổ chức hay bang hội nào sao??-Delvin khù khờ hỏi.
Benedict vẫn giữ nguyên nụ cười.
-Ý tên này nói là bắt bọn ta đi cùng ngươi,con nhỏ kia với nó ấy thằng đần!-người đàn ông tuy đang cáu bẩn nhưng cũng phải cảm thán sự khờ kia một câu.
Ngượng quá Delvin chỉ biết tròn xoe mắt ra. Benedict không buồn để ý liền quay lại câu chuyện trước.
-Chà,chẳng phải 2 người đang tính đi ăn sao?
-Xin lỗi,tôi không quen cậu ta với lại vẫn còn công việc dang dở,xin đi trước-Cô gái liền từ chối
-À.. đúng rồi,tôi cũng đang có việc!-Delvin thấy vậy cũng làm theo
-Tôi bao -người thương nhân dứt khoát nói
-Đi!
Delvin chấp nhận vội khiến cô gái có phần không tin được,mặt cô tối sầm đi,"tại sao con người này dễ dãi tới vậy,tại sao???"-đây chắc hẳn là suy nghĩ đang chạy trong đầu cô. Cô kéo mạnh tay cậu thanh niên lại nói:
-Thôi nào,dù sao thì anh ta cũng là người lạ,là người mình mới gặp Lần Đầu Tiên đó-cô gái cố gắng thuyết phục cậu trai rằng tin tưởng người lạ là điều không nên.
-Thì cứ đi đi đã,nhỡ thấy gì bất thường thì cô báo tôi là được. Tôi thấy cô cũng thông minh mà! Có đánh nhau thì cứ đánh,đánh không được thì chuồn thôi!-cậu lạc quan nói
-Yên tâm là tôi sẽ không để hai người thiệt. Tôi là thương nhân,tất nhiên biết trao đổi.
-Đi đi mà!! Năn nỉ cô đó!!
Delvin phải nài nỉ ỉ ôi một lúc cô gái mới chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net