Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mũi tên đen tuyền dưới ánh mặt trời lại tỏa ra hàn quang đáng sợ, trong tình cảnh chỉ mành treo chuông này, Cảnh Thiều mạnh mẽ nghiêng đầu, mũi tên phía trên sượt qua má để lại một vệt máu, hai mũi tên còn lại một xẹt qua ngân giáp phát ra tiếng leng keng, một lại trúng cánh tay trái hắn!

“A…” Cảnh Thiều kêu lên đau đớn, đưa tay rút mũi tên trên tay đồng thời kéo cung theo đường cũ đáp lại ba mũi tên vừa nãy.

Bộ ba mũi tên này, bên phải nhắm vào tim, bên trái vào phổi, mà nếu ngửa ra sau tránh thì mũi tên còn lại sẽ xuyên qua yết hầu! Thần tiễn tướng quân không ngờ rằng Cảnh Thiều ấy lại không những không tránh mà còn đủ sức đánh trả, nhanh chóng giương cung bắn ra một mũi tên cản lại, hai đầu mũi tên chạm nhau do lực quá mạnh mà nứt đôi sau đó cùng rơi xuống đất.

Mọi người chưa từng thấy qua tiễn pháp tinh chuẩn như vậy bao giờ, nhất thời có chút không tin nổi, đợi phục hồi lại tinh thần thì xạ thủ kia đã muốn quay ngựa lại, quân đông nam phục kích cũng nhanh chóng lui về.

Triệu Mạnh mang theo kị binh muốn truy kích nhưng Cảnh Thiều buông cung, nói, “Không cần đuổi theo.”

Quân đông nam còn lại không quá trăm người, truy kích trên sơn đạo hẹp hòi này còn chưa biết có nguy hiểm gì, không chừng mất nhiều hơn được.

“Vương gia, ngài bị thương.” Hách đại đao tập hợp đội ngũ, nhìn tới cánh tay Cảnh Thiều thì giục ngựa qua.

Cảnh Thiều lúc này mới nghe đau, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. (Anh trâu quá đi, giờ mới thấy đau xao hu hu)

“Vương gia không nên cưỡi ngựa, để quân sư bôi thuốc cho ngài đi.” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc nói.

Cảnh Thiều lập tức nhảy xuống ngựa, cho đại quân tiếp tục tiến lên còn mình thì chui vào xe ngựa.

Mộ Hàm Chương lẳng lặng nhìn người trước mắt, không nói một lời mà cởi chiến giáp cho hắn, xé mở ống tay áo bị máu nhiễm đỏ, lấy khăn mềm nhúng nước lau qua vết máu xung quanh. Miệng vết thương nhỏ nhưng sâu lại không ngừng chảy máu, may mắn không trúng xương, chỉ có cơ bắp bị thương thôi. Lấy qua thuốc cầm máu, y không chút ngập ngừng mà đổ lên.

“Á, đau quá!” Cảnh Thiều nhe răng nhếch mép kêu la.

Mộ Hàm Chương không để ý tới hắn, đợi máu ngừng chảy thì lấy ra bình thanh ngọc thoa một tầng dược, lại lấy băng vải cẩn thận quấn quanh một vòng, cột chặt rồi mới buông cánh tay hắn ra.

Cảnh Thiều thở phào một hơi, đời trước năm Hoành Chính thứ mười tám lúc tấn công đông nam, hắn chính là bị Thần tiễn tướng quân dùng tam tiễn bắn trúng, khí đó hắn tránh né theo bản năng lại trúng tên ngay giữa ngực thiếu chút thì toi mạng rồi, bây giờ rốt cuộc nhớ rõ bài học này, đứng bất động ngược lại lại bị thương nhẹ mà vượt qua một kiếp, vẫn có chút bất an cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại.

Giương mắt thấy Vương phi nhà mình vẫn không tỏ vẻ gì, Cảnh Thiều không khỏi có chút ủy khuất, bản thân mình bị thương mà Quân Thanh không an ủi hắn gì hết. Đang định mò qua ăn đậu hũ, nhưng lại bất ngờ cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mộ Hàm Chương ôm thật chặt người trong ngực, nhớ lại mũi tên hướng thẳng yết hầu hắn mà kinh hoảng. Xúc cảm ấm áp rắn chắc nhắc nhở y người này còn sống, còn bình an mà nằm trong ngực mình. Một màn vừa rồi quá nguy hiểm, nhìn Cảnh Thiều bị tam tiễn tấn công không thể tránh né, y chỉ thấy trời đất chợt trở nên u ám, hô hấp cũng quên mất.

Mùi hương thơm mát nhẹ nhàng vờn quanh hắn, cảm giác ấm áp mềm nhẹ như thế thật thốt, Cảnh Thiều trố mắt một lát mới ý thức được mình được Quân Thanh ôm vào lòng nha! Khóe miêng cong cong, liền vươn tay ôm eo Vương phi nhà mình, thả lỏng thân thể mà vùi trong ngực y. Hắn sống qua hai kiếp này, chưa từng có ai lúc hắn bị thương lại ôm hắn an ủi, không khỏi cảm khái làm sao. Nếu là một nữ tử thì phỏng chừng lúc này đã khóc bù lu bù loa lên rồi, tâm tư đầu mà ôm hắn, mà cho hắn dựa vào?

Xe ngựa chậm rãi đi, hai người trên xe cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc trên đường không dứt.

“Quân Thanh…” Cảnh Thiều hạnh phúc cọ cọ trong vòm ngực ấm áp kia.

Mộ Hàm Chương sờ sờ cái đầu xù trong ngực khẽ thở dài, lúc này mới phục hồi tinh thần mà cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Mệt chưa, ta ôm ngươi ngủ một lúc.” Cảnh Thiều vừa mới giao chiến kịch liệt tất nhiên vừa khẩn trương vừa mệt mỏi.

Cảnh Thiều tất nhiên là trăm ngàn lần nguyện ý, rồi lại sợ mình nặng quá Quân Thanh ôm lâu sẽ mệt, liền vươn tay kéo gối kê trên đùi Vương phi nhà mình, thoải mái mà ôm lấy vòng eo mảnh dẻ, hít hà mùi hương nhè nhẹ, an tâm mà nhắm mắt lại.

Lưỡng Nghi sơn tuy lớn nhưng nếu đi ngang qua thì cũng không quá dài. Tới vùng đất bằng phẳng thẳng tới biên cảnh đông nam phòng chừng cũng sẽ không quá nguy hiểm nữa. Cho nên mấy ngày kế tiếp Vương gia bị thương liền yên tâm thoải mái dính trong xe ngựa quân sư không chịu ra.

Tiểu Hoàng đối với hành động chiếm đoạt của Cảnh Thiều vô cùng bất mãn, lấy kích cỡ nó bây giờ cùng hai người ngủ trong xe ngựa là chật rồi, vậy nên thương xuyên bị Cảnh Thiều đá ra ngoài a.

Mà Cảnh Thiều còn thập phần vừa lòng mấy cú đạp này, thường xuyên cởi tất cọ cọ lòng bàn chân lên đám lông mềm mại màu vàng kia, Tiểu Hoàng không để ý nhưng mà cọ lâu quá liền quay sang ôm chân gặm một miếng. Mộ Hàm Chương lúc đầu còn ngăn nó, sau lại cảm thấy thú vị lại còn học theo Cảnh Thiều, còn lấy thịt khô đùa nó nha!

Chỉ còn vài ngày là tới biên cảnh đông nam, nơi này là vùng đồi núi, trung gian có một vài núi đá lộn xộn tầng tầng lớp lớp, cao thấp trập trùng kéo dài không dứt, xa xa nhìn lại giống như vô cùng vô tận, vậy nên dân bản xứ gọi nơi này là Trọng Lĩnh.

Đông nam không hoang vắng như tây nam, dân cư đông đúc hàng hóa phong phú, vả lại Đông Nam Vương làm người dù thô bạo háo sắc nhưng phong cách làm việc không chút hàm hồ, thủ hạ có năng lực cũng rất nhiều. Nơi núi non trùng điệp này có thể nói là vô hiểm khả thủ, tức là nơi nơi đều hiểm yếu nhưng đều có thể phòng thủ!

Cảnh Thiều mang theo đại quân đánh gần một tháng, mới đi chưa được trăm dặm thì chiến sự lâm vào thế giằng co.

Nhìn bản đồ trước mắt đồi núi trập trùng chiếm cứ gần một nửa đất phong đông nam, Cảnh Thiều thở dài, mùa đông đang tới gần nghĩa là cho dù ngay lập tức công chiếm được chủ thành thì cũng không về kinh kịp năm mới.

“Đánh giặc cũng chẳng phải trẻ con chơi đùa, nào có dễ dàng như vậy?” Mộ Hàm Chương đem cho hắn một ly trà.

“Đúng vậy…” Cảnh Thiều thở dài, đánh tây nam quá mức thông thuận khiến hắn có chút quá mức liều lĩnh.

“Ngươi sốt ruột hồi kinh thật ra là có chuyện trọng yếu gì sao?” Mộ Hàm Chương ngồi bên cạnh hắn, nhìn nhìn xung quanh không biết tiểu lão hổ đã chạy đi đâu rồi.

“Không có việc gì lớn đâu,” Cảnh Thiều cười hắc hắc, “Để cho người khác làm cũng được.” Dù sao trước khi rời kinh hắn cũng dặn dò Nhâm Phong rồi, nếu đến lúc đó không về kịp thì cũng có người làm.

Mộ Hàm Chương nhướng mày nhìn bộ dáng hắn, nói vậy chắc chẳng phải việc đứng đắn gì rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu đứng dậy ra ngoài tìm hổ nhỏ.

Bên bờ sông ngoài doanh địa, Tiểu Hoàng đứng trên tảng đá nhìn chằm chằm mấy con cá trong lòng sông, nước chảy róc rách, cá lớn màu bạc lay động trong nước nhìn thập phần ngon miệng nha!

“Ùm!” Lúc Mộ Hàm Chương tới tìm liền thấy một đám lông nửa vàng nửa đen nhào vào trong nước, cá lớn chưa bắt được ngược lại thành một thân ướt nhẹp a.

Tiểu lão hổ bơi vào bờ, lắc lắc bọt nước trên người, lông trên mặt vì dính nước mà xẹp xuống trông vài phần buồn cười, giương mắt thấy chủ nhân nhà mình liền lập tức cao hứng nhào qua.

Mộ Hàm Chương vội vàng né qua một bên, ghét bỏ mà nhìn cái móng vuốt bự dính đầy bùn đất, hôm qua mới tắm cho nó, uổng công rồi.

“Oa ô!” Không quơ được cá ăn, hổ nhỏ liền nằm phơi bụng bên chân chủ nhân, đòi thịt khô thịt khô.

“Tu…..” Cách đó không xa truyền đến tiếng kèn, đoán là lúc hai quân giao chiến.

“Quân Thanh!” Cảnh Thiều lúc này tới tìm Vương phi nhà mình về dùng cơm trưa, thấy y bị tiếng kèn hấp dẫn thì lôi kéo y bò lên một gò đất nhỏ. Phía xa là quân hai bên đông nghìn nghịt xung phong liều chết đồng thời xông lên, bụi mù cuồn cuộn, tiếng hô rung trời.

“Đánh tiếp như vậy sợ là tiêu hao không ít binh lực,” Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn chiến trường phía xa xa, “Cát Y gần đây có tin tức gì không?”

Cảnh Thiều ôm y từ phía sau, “Không có, tình hình nàng có lẽ cũng không thoải mái, ngay từ đầu ta đã bảo nàng ấy đừng gửi tin tức ra ngoài.” Cát Y là người hắn cài vào bên người Đông Nam Vương nên tất nhiên không thể sơ hở để lộ, gửi tin tức như vậy cũng không phải là sự tình gì đáng kể, nếu để lộ là phí công rồi, mất nhiều hơn được.

“A?” Người trong ngực đột nhiên kêu lên sợ hãi, Cảnh Thiều ngẩng đầu theo tầm mắt y nhìn lại chỉ thấy đông nam quân đang dần chiếm ưu thế lại đột nhiên thu binh. Nhìn sắc trời chỉ mới sang trưa, thu binh lúc này tất nhiên là trong quân đông nam xảy ra chuyện gì rồi.

“Chúng ta mau trở về thôi.” Mộ Hàm Chương xoay người lại bảo.

Cảnh Thiều gật gật đầu theo quân sư nhà mình về trung trướng, không bao lâu tín binh đã chạy vội trở về.

“Báo …” Tiểu binh vọt vào trung trướng quỳ xuống, “Khởi bẩm đại soái, dống nam quân đột nhiên thu binh, Hách tướng quân xin chỉ thị có truy kích hay không.”

Cảnh Thiều trầm ngâm một lát, tuy nói giặc cùng đường thì không truy nhưng lúc ở gò đất quan sát thì không giống như kế dụ địch, “Truy!” Một chữ vô cùng đơn giản lại nói ra thật khí phách, tín binh lập tức lĩnh mệnh cưỡi khoái mã chạy vội đi.

Hách đại đao lĩnh mệnh truy kích phát hiện đông nam quân đột nhiên đại loạn, bất chấp tất cả xông lên chém giết, đợi màn đêm buông xuống mới mang theo một thân chiến giáp đầy máu về doanh trại, chưa kịp sửa soạn liền vào trung trướng hồi bẩm.

“Mạt tướng xem tình thế quân đông nam đoán là có đại sự gì xảy ra rồi,” Hách đại đao gạt một mảng bụi đất và máu me trên mặt xuống, “Đại soái, mạt tướng cho rằng bất luận xảy ra chuyện gì, thừa dịp quân tâm đại loạn là thời cơ tốt tiêu diệt đông nam quân.”

Cảnh Thiều lẳng lặng nghe Hách đại đao nói không khỏi tim đập nhanh, hưng phấn không thôi, tình hình này với lúc tin báo Đông Nam Vương chết khi trước thập phần giống nhau.

Mộ Hàm Chương hơi nhíu mày nắm chặt tay Cảnh Thiều, ý bảo hắn đừng quá xúc động, nói với Hách đại đao, “Tướng quân vất vả, trước nghỉ ngơi trước rồi ngày mai lại tính tiếp.”

Ban đêm truy kích cũng vô ích, Hách đại đao lúc này mới kiềm chế kích động trong lòng, ôm quyền hành lễ rồi xoay người rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : không viết mấy chuyện chiến tranh nhiều nữa ~ vì đôi phu phu này kế tiếp còn có thiệt nhiều việc phải làm nha ~ cạc cạc ~

Chương 65

Đợi Hách đại đao đi rồi hai người mới không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

“Ngươi thấy có phải Cát Y đắc thủ không?” Mộ Hàm Chương buông cánh tay Cảnh Thiều ra, lại nhanh chóng bị hắn nắm trở về ngắm nghía.

“Ta thấy có lẽ vậy,” Cảnh Thiều đưa bàn tay mềm mại xinh đẹp đến bên môi, “Cho dù có phải hay không thì đông nam quân đại loạn cũng là cơ hội tốt.”

Mộ Hàm Chương gật gật đầu, “Nếu Đông Nam Vương chết thật thì…mấy nhi tử của hắn có tài cán gì không?” Nếu có một hai đứa con mưu lược lập tức tiếp nhận Vương vị thì Đông Nam quân cùng lắm chỉ loạn hai ngày là có thể chỉnh đốn lại.

Cảnh Thiều lắc đầu, khẽ cười nói, “Đông Nam Vương lúc này cũng đã lớn tuổi, đại nhi tử cũng chẳng đâu vào đâu, vả lại năm đó hắn vì thế tử vị mà hại chết huynh trưởng duy nhất, hiện giờ có thể tiếp nhận Đông Nam Vương vị nửa người cũng không có.”

Đông nam nằm ven biển, mấy năm nay vì có làm ăn và thuế quan trên biển, lại thêm sản vật phong phú tạo thành một Đông Nam Vương đồi bại ngợp trong vàng son đình đài lầu các. Một khi xuất hiện một người con cháu có năng lực đảm nhận vương vị liền có thể áp chế xuống, thế nhưng tới giờ một đứa con như vậy cũng tìm không được.

Mộ Hàm Chương thở dài, thiên đạo luân thường, báo ứng khó tránh, con cháu Đông Nam Vương đi đến bước này hoàn toàn là gieo gió gặt bão.

Suốt đêm phái người đến quân doanh đông nam dò xét, sáng sớm tín binh hồi bẩm, tướng lĩnh đông nam suốt đêm trao đổi trong quân trướng tựa hồ rất lo lắng, số binh lính  còn lại đều tỉnh tỉnh mê mê không biết chuyện gì xảy ra.

Cảnh Thiều lúc này lệnh Hách đại đao mang binh đi trước, bản thân thì chỉ huy đại quân còn lại xuất phát sau.

Hách đại đao dẫn quân tấn công đại doanh đông nam, thấy bọn họ muốn lui binh liền cao giọng hô to, “Đông Nam Vương đã chết, bây giờ các ngươi giơ tay chịu trói thì vẫn là con dân Thần triều, ngược lại chính là phản quốc!”

Đông Nam quân nghe vậy nhất thời biến sắc, hôm qua các tướng lĩnh nhận được tin tức liền cho nhổ trại hồi chủ thành ngay sáng nay, hết thảy đều quá mức kì quái, nhóm binh lính bối rối không thôi.

“Hách đại đao, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.” Thần tiễn Tướng quân vừa sợ vừa giận, giương cung hướng Hách đại đao tấn công.

Tướng lĩnh đối phương phản ứng mạnh như vậy đã xác thực tin Đông Nam vương đã chết.

“Giết!” Không chờ tên rời cung, Hách đại đao đã phất tay xông lên, thiên quân vạn mã lập tức che tầm mắt, Thần tiễn Tướng quân mất mục tiêu nhất thời không thể xuống tay.

Lúc Cảnh Thiều đuổi tới thì Thần tiễn Tướng quân đã chết dưới Hỗn nguyên đao của Hách đại đao, lại còn đuổi theo số binh lính chạy trốn, đại quân tới nơi chỉ cần tiếp tục đi theo.

Đường núi đông nam gập ghềnh khiến xe ngựa xóc nảy, Cảnh Thiều liền kéo quân sư ra cưỡi ngựa với mình, để lại tiểu lão hổ một mình trong xe lắc qua lắc lại.

Tin Đông Nam Vương chết như ôn dịch mà lan ra, quân tâm tan rã, các tướng lĩnh cũng không mang tâm liều chết mà chống trả nữa, Hách đại đao thuận đường đánh tới chủ thành – Phù Thành.

Cũng không biết là còn con cháu gì trong phủ có lòng tranh Vương vị hay không, trong phủ cao thấp treo đầy vải trắng, chính đường bố trí thành linh đường. Tình hình hiện giờ đúng ra không nên phát tang mà phái người trấn thủ tiền tuyến, ấy mà mấy người này còn tranh nhau thể hiện hiếu tâm, yêu cầu đại quân trở về thủ thành, tin tức phát tán ra ngoài lập tức khiến quân tâm đại loạn, tình hình đã xoay chuyển hoàn toàn.

Đại quân tấn công thành khiến dân chúng bốn phía sợ hãi, Cảnh Thiều đã quán triệt không được nhiễu dân, chỉ mang thân quân vào thành.

Đông Nam Vương phủ không giống Tây Nam đã chuẩn bị trốn đi, cả nhà trên dưới còn hoang mang bên trong đã bị đại quân vây quanh.

Đem gia quyến Đông Nam Vương tập trung trong một tiểu viện xong, Mộ Hàm Chương xem xét nhưng không tìm được tung tích Cát Y trong lòng có chút bất an. Trước khi đi nàng đã đáp ứng nếu có cơ hội sẽ không làm chuyện điên rồ, đợi bọn y đến, thế nhưng hôm nay sợ là đã dữ nhiều lành ít.

“Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nữ là bị Đông Nam Vương bắt về phủ a, ta vô tội. Đại nhân, xin ngươi hãy dẫn ta đi, cho dù làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện…” Một tố y nữ tử đột nhiên lao tới bổ nhào vào bên nhân Mộ Hàm Chương khóc la, cố ý hất hất tóc hữu ý vô tình lộ ra gương mặt kiều diễm.

Mộ Hàm Chương cúi đầu nhìn, không phải người mình muốn tìm thì không khỏi nhíu mày.

“Cút!” Cảnh Thiều đi theo sau lập tức nổi trận lôi đình, một cước đá nữ nhân đan kéo góc áo Quân Thanh ra.

Nữ nhân thét chói ta ngã sang một bên, nàng thấy hai người khí độ bất phàm không là vương tử hoàn tôn thì chắc cũng là quan to quyền quý, nếu có thể được coi trọng không chừng có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Quan sát một lúc lâu cảm thấy khí chất Mộ Hàm Chương ôn hòa hơn một chút, trăm triệu lần không ngờ cái người đứng sau kia lại có phản ứng này.

“Đi thôi, nếu Cát Y ở đây thì đã tới gặp ngươi rồi.” Cảnh Tiều vươn tay kéo Vương phi đang buồn rầu nhà mình ra khỏi tiểu viện, mấy nữ nhân trong này đều xinh đẹp quyến rũ, thấy thế nào cũng không ổn, nhỡ lại có kẻ quấn lấy Quân Thanh sẽ không tốt không tốt nha.

“Gợi ý trong mơ có nói Cát Y bình an hay không?” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn bộ dáng hầm hừ của hắn không khỏi có chút buồn cười, người này cũng là nam tử mà sao gặp một sân oanh oanh yến yến cũng chẳng thấy thương hương tiếc ngọc, ngược lại lại tức giận thế này?

Cảnh Thiều dừng cước bộ một chút, trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng kiếp trước, cả phòng ồn ào tiếng khóc lóc, chỉ có một nữ tử trong đám người thoải mái mỉm cười, nhi tử Đông Nam Vương xông lên muốn giết nàng bị Cảnh Thiều ngăn lại.

Nàng nói, Vương gia ngài có nguyện ý nghe tiểu nữ kể một câu chuyện, lời nói êm tai kể xong liền rút bội kiếm bên hông Cảnh Thiều tự vẫn.

Mộ Hàm Chương nghe kể mà đôi mắt xinh đẹp không khỏi ảm đạm.

“Kia chẳng qua là cảnh trong mơ, hiện giờ tình hình ra sao còn chưa rõ,” Cảnh Thiều khẽ thở dài ôm Vương phi nhà mình vào lòng. “Tây Nam Vương đến tìm chỗ nương tựa lại gặp Đông Nam Vương bị giết, hiện giờ trân bảo của cả hai vùng đất phong đều ở trong phủ này, chúng ta đi xem đi.”

Trong phủ toàn bộ đều nguyên vẹn, gia phó cũng chưa kịp trốn đi, không có gì ngoài một ít vật trang trí đặt ở mấy chỗ dễ thấy, bảo vật có lẽ đã được cất giấu.

Bảo khố của Đông Nam Vương cũng không giống Tây Nam Vương giấu kĩ mà là một khố phòng độc lập nằm ngay trong chính viện trong rừng trúc.

Xuyên qua rừng trúc tươi tốt, một gian nhà đá lớn đập vào mắt, cửa đá rất nặng, trọng binh xung quanh đã đổi thành thân vệ của Cảnh Thiều, Khương Lãng đứng trước thạch thất thấy hai người đến liền bước lên hành lễ.

“Khởi bẩm Vương gia, bên trong còn một chỗ khóa kín cần phải có người mở ra từ bên trong.” Khương Lãng rất là buồn rầu a, Vương gia phân phó hắn đi bảo vệ bảo khố, hắn nghiên cứu một lúc lâu mới phát hiện bên trong còn có chỗ giấu kín.

“Chắc là có mật đạo từ nơi khác thông đến bên trong.” Mộ Hàm Chương bước lên nhìn một chút rồi quay đầu nói với Cảnh Thiều.

Cảnh Thiều gật gật đầu, có một mật đạo khác nằm trong phòng ngủ của Đông Nam Vương, hắn đang muốn phái người tới xem nhưng không ngờ ‘ầm’ một tiếng, đại môn thạch thất lại tự động mở ra!

Khương Lãng vội vàng lui về sao bảo bộ phía trước Vương gia và Vương phi, ánh mặt trời chiến vào trong lộ ra tro bụi, một người từ trong tối chậm rãi đi ra rồi đột ngột quỳ xuống. Một bộ sa y hồng nhạt bao bọc thân hình xinh đẹp, không mang bất kì trang sức gì, gương mặt mộc cũng không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

“Nô tì Cát Y cung nghênh Vương gia Vương phi!” Thanh âm trong trẻo lại có chút khàn, chắc là do tình trạng thiếu khí bên trong.

“Cát Y!” Mộ Hàm Chương tiến lên nâng nàng dậy, mặc dù có chút tiều tụy nhưng đó chính là Cát Y không thể nghi ngờ.

Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười, Cát Y nhịn không được nước mắt lưng tròng, đáng nhẽ giết được Đông Nam Vương xong nàng cũng không nên sống nữa, lại nhớ tới lời dặn trước kia của Vương phi, nói là nếu thế gian này còn có gì ràng buộc, thực ra cũng chỉ có ân tình Vương gia Vương phi là chưa trả được!

Thấy Vương phi nhà mình cao hứng Cảnh Thiều tự nhiên cũng vui vẻ, cho Khương Lãng đưa Cát Y đi nghỉ ngơi, liền thỏa mãn a thỏa mãn ôm người trong ngực vào thạch thất.

Ánh nến lập lòe được thắp lên, đồ đạc bên trong hoàn toàn hiện lên trước mắt.

Không nói đến những vàng bạc, thúy ngọc mã não, cũng không nói đến trân châu Định Hải, còn một lượng lớn tranh chữ đồ cổ đếm không xuể, danh kiếm bảo đao lóa mắt không kịp nhìn.

“Muỗng Nhỏ…” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, “Chúng ta…phát tài rồi…”

Tuy rằng theo lý thuyết mấy thứ này đều phải nộp vào quốc khố, nhưng vật vô chủ thì sao mà phân cho hết!

Cảnh Thiều bưng đến một cái rương lớn, hưng trí bừng bừng cùng Vương phi nhà mình lựa ra vài thứ tốt.

Mộ Hàm Chương cuối cùng còn có chút lý trí, ngăn hành vi lấy loạn đồ đạc của Cảnh Thiều lại, chỉ lấy một cái rương nhỏ cỡ ba thước, “Cái thùng kia rất lớn, cho dù loại chuyện này là luật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei
Ẩn QC