Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

96.

Cố Hoài Khanh đứng ở trên thành nhìn Tứ Hoàng tử đang đắc ý, chậm rãi nở nụ cười.

"Vương gia, xin để mạt tướng đi, nhất định có thể đánh cho tiểu tử kia tè ra quần!" Một đám tướng quân bên cạnh đứng xoa tay, nhìn Tứ Hoàng tử mà như sói thấy thịt béo.

"Hư," Cố Hoài Khanh vươn một ngón trỏ thon dài đặt ở bên môi, "Đây chính là hoàng tử nha, không thể ăn nói thô tục như vậy."

"Vương gia, vậy nên nói thế nào?" Tướng quân kia trừng mắt nhìn.

Cố Hoài Khanh liếc nhìn hắn, vỗ vỗ đầu người nọ, "Nói cái gì mà nói, đánh không thắng tối nay không được ăn cơm a."

"Vâng!" Tướng quân có thêm động lực, nhanh như chớp chạy xuống.

Chiến báo Giang Nam còn chưa vào kinh, trong triều mấy ngày nay vẫn nghị luận chuyện hải thương.

"Hải thương tồn tại đã lâu, tiền triều có cấm hải lệnh, bây giờ cũng vậy, chỉ vì thương nhân lãi lớn, hải thương lợi nhiều, cứ để làm bừa như vậy thì nguy," Mộ Hàm Chương đứng ở đại điện, thanh âm không lớn như từng chữ đều rõ ràng, không nhanh không chậm, trên triều đình yên tĩnh đến mức rõ tiếng kim rơi truyền từng tiếng tới tai mọi người, "Thần cho rằng, người xưa không hiểu rõ."

Bản kế hoạch của Văn Uyên Hầu đã được sao ra nhiều bản, trọng thần trong triều đều đã xem qua, trong đó trình bày rõ giá trị tương đương của sản vật Đại thần với kim tệ hải thương, triều đình chỉ cần xây cảng, giữ gìn trật tự là có thể thu thuế kim phong phú. Kể từ đó, hằng năm quốc khố có thể gia tăng vài phần.

"Thần cho rằng phương pháp này khả thi," Hộ bộ Thượng thư đứng ra ủng hộ đầu tiên, làm người quản lý quốc khố tất nhiên biết việc này có đem lại chỗ tốt lớn cho Thần triều hay không, "Gần mười năm tới nếu có chiến tranh, chuyện bức bách là làm đầy quốc khố, thuế hải thương vừa lúc giải quyết tình trạng khẩn cấp này."

"Thiết lập cảng tất nhiên sẽ có người lăm le, hơn nữa vùng duyên hải phải gia tăng binh lực bảo hộ hải thương, điểm này thập phần hao khí hao lực, thần cho rằng còn cần thương thảo thêm." Binh bộ Thượng thư không đồng ý lắm.

"Nếu muốn thông thương trên biển thì nhất định phải lập ra luật pháp tương ứng, những cái này trong chương trình của Văn Uyên Hầu cũng có đề cập nhưng thần cho rằng còn chưa đủ tường tận." Hình bộ Thượng thư nói.

"Muốn mở cửa khẩu thì phải thiết lập nha môn tương ứng, bổng lộc quan giai cũng phải điều chỉnh lại." Lại bộ Thượng thư chưa nói phản đối hay đồng ý, chỉ đưa ra vấn đề tương đương trong mảng mình phụ trách.

Chỉ có Lễ bộ Thượng thư không nói xen vào mà yên lặng đứng một chỗ.

Mộ Hàm Chương nghe mọi người nghị luận, biểu tình vẫn thản nhiên như trước, không vì bị nhiều người phê bình mà sinh ra bất kì suy nghĩ muốn rút lui nào.

Hoành Chính đế lẳng lặng nghe xong, ngược lại nhìn về hai hoàng tử kia, "Cảnh Vinh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Thân thể Đại Hoàng tử đã khôi phục như trước, lúc này ánh mắt sáng ngời chờ cơ hội nói chuyện, nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng nói, "Kế hoạch của Văn Uyên Hầu nhi thần cũng đã cẩn thận đọc qua, nhi thần cho rằng Văn Uyên Hầu chỉ là một thư sinh mà nói chuyện đạo lý kinh thương chẳng khác nào lý luận suông. Tiều triều sở dĩ có cấm đường biển nhất định có đạo lý, mạo muội khai cảng chỉ sợ sẽ mang tới mầm tai vạ."

Mộ Hàm Chương nghe vậy hơi nhíu mày, Đại Hoàng tử phản đối mình như vậy, vả lại trong triều có không ít cựu thần nên cũng mang suy nghĩ này, hắn nói như vậy sẽ được lòng không ít người.

Quả nhiên Đại Hoàng tử nói xong thì không ít cựu thần phái bảo thủ ra nghị luận.

Hoành Chính đế vẫn im lặng như trước, hỏi ý kiến Duệ Vương.

Cảnh Sâm bước ra khỏi hàng, dừng một lát rồi nói, "Nhi thần cho rằng, nếu phương pháp này khả thi thì tất nhiên sẽ đem lại không ít lợi ích cho Đại Thần ta, nhưng chỉ trên giấy thì không thấy được, không bằng theo những đề xuất của các vị đại thần thêm vào, trước tiên mở thử một bến cảng xem sao, nếu không được thì cấm cũng không sao mà."

Chuyện này đã tranh luận qua mấy ngày, lời này của Cảnh Sâm xem như nói nước đôi, cám thấy được thì làm tiếp, mà không được thì sẽ thành trò cười.

"Nhị Hoàng đệ nói đúng, nhưng mà người quản lí cảng cần phải ghi nhớ mọi chuyện, nhi thần cho rằng cần cử một người hiểu biết tường tận vấn đề này." Đại Hoàng tử cúi thấp đầu, dư quang khóe mắt lia hướng về Mộ Hàm Chương.

Mộ Hàm Chương lại không nói lời nào, chỉ đứng lẳng lặng, y tất nhiên hiểu ý Đại Hoàng tử, việc này cũng hợp ý y, nhưng còn chưa phải lúc.

Quả nhiên Hoành Chính đế cũng không tiếp lời Đại Hoàng tử, "Cảnh Sâm nói có lý, trong vòng bảy ngày hãy viết ra một kế hoạch cụ thể cho trẫm xem qua."

Hạ triều, Mộ Hàm Chương cũng không cùng mọi người nhiều lời, trực tiếp lên xe ngựa về Vương phủ.

"Vương gia," Định Nam Hầu đi nhanh vài bước, đuổ theo Cảnh Sâm một thân vương phục nguyệt sắc.

"Hầu gia." Cảnh Sâm khách khí lên tiếng.

Định Nam hầu thấy Cảnh Sâm vẫn giữ bộ dáng thâm trầm ổn trọng như trước, biểu tình trên mặt cũng thản nhiên, không có chút thân thiện nào thì không khỏi nhiệt tình thêm vài phần, "Nghe nói Vương phi gần đây có hơi khó chịu, mẫu thân nàng rất lo lắng, muốn tới Vương phủ thăm, muốn ta hỏi Vương gia xem Vương phi khi nào thì rảnh rỗi."

Thường ngày nữ quyến tới nhà không cần phải báo trước, Định Nam Hầu vì biết nữ nhi nhà mình bị Duệ Vương cấm túc, nói như vậy là một lí do thoái thác uyển chuyển.

Nhớ tới Tiêu thị, Cảnh Sâm nhíu mày thản nhiên nói, "Hôm nay là được, Vương phi gần đây suy nghĩ quá nhiều, còn nhờ phu nhân giúp đỡ an ủi vài câu."

Định Nam Hầu nghe vậy lập tức cười nói, "Đó là tất nhiên."

Sắc mặt Mộ Hàm Chương có chút không tốt, tối qua Cảnh Thiều gây sức ép hơi quá, hôm nay lại lâm triều kéo dài, đứng gần hai canh giờ làm cả người không có chỗ nào không nhức mỏi. Vừa mới vào xe ngựa y đã bị một đôi tay hữu lực ôm cổ.

Trong xe ngựa che màn hơi tối, Mộ Hàm Chương hoảng sợ, rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc mới chậm rãi trầm tĩnh lại, "Sao ngươi lại tới đây?"

Cảnh Thiều ôm kĩ người ta, phân phó xa phu đánh xe, thuận đường hôn lên gương mặt mệt mỏi, "Ta thấy ngươi lâu về quá, sợ hôm nay lâm triều kéo dài ngươi sẽ mệt nên tới đón a."

Mộ Hàm Chương giật giật, ở trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái, ngáp một cái, "Ngươi còn biết ta mệt, đêm qua sao không biết khắc chế chút."

Cảnh Thiều vươn tay xoa xoa vòng eo nhức mỏi cho y, hừ hừ nói, "Cái này cũng có phải tại ta đâu, ai bảo ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta hả, rõ ràng là muốn câu dẫn vi phu thêm một lần nữa nha." Nhớ tới ánh mắt Quân Thanh đêm qua bị khi dễ mà ngập nước thì đã thấy một trận miệng khô lưỡi khô.

"Ngươi..." Mộ Hàm Chương muốn ngẩng đầu trừng hắn, trong xe lại hơi tối không có hiệu ứng gì cả, mặc kệ hắn, y xoay người chôn mặt trong ngực hắn nhắm mắt làm ngơ muốn ngủ một lát.

Cảnh Thiều tiếp tục xoa bóp lung tung, vừa mát xa vừa ăn đậu hũ, "Hôm nay thư của Chim kho tới, nói nhà ở Bình Giang đã đặt mua xong rồi."

"Ừa." Mộ Hàm Chương hàm hồ lên tiếng.

"Cảnh Du vừa tới đã bị Cố Hoài Khanh hung hăng thu thập một trận, nhưng mà không biết chiến báo hắn sẽ viết thế nào a." Cảnh Thiều ngẫm lại khẩu khí trong thư của Lục Triển Bằng nhìn thế nào cũng là vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được muốn cười, "Việc hải thương thế nào?"

"Ca ca cũng đã nói, phụ hoàng cho lên kế hoạch, địa điểm thì chưa xác định." Mộ Hàm Chương không mở mắt, một bên vẫn đáp lời trật tự rõ ràng, một bên vô thức cọ cọ trước ngực Cảnh Thiều.

Cảnh Thiều bị cọ đến tâm can đều ngứa ngáy cả, lại chịu đựng không động đậy. Biết y thực mệt nhọc nên cũng không mở miệng mà để người trong lòng an tâm ngủ một hồi.

"Thành Vương đã không thể kế vị, mượn sức hắn chính là giúp ích cho Vương gia, tội gì lại cùng hắn khó dễ?" Định Nam Hầu phu nhân nhìn Duệ Vương phi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì thở dài. Những điều này đều là Hầu gia bảo nàng nói, nàng không phải mẹ ruột của Duệ Vương phi, chỉ là vợ kế, rất nhiều điều không tiện nói ra nhưng Hầu gia đã bảo thì phải làm thôi.

"Thứ tử đến ở biệt viện mà Tiểu Tứ của ta vẫn không qua khỏi." Duệ Vương phi nói tới đây thì lại trào nước mắt, "Đại sư đã tính qua, trừ bỏ...thứ tử khốn kiếp kia, người tương khắc còn có Thành Vương!" Nói xong thì trong mắt đã tràn ra vài phần hận ý, nghe nói hài tử khi chưa đầy tháng đã bị Thành Vương ôm qua, hằng năm hắn đều ở chiến trường sát phạt, trên người tràn đầy oan hồn lệ khí, những thứ đó dính vào hài tử nhỏ yếu của mìn chẳng phải liền đoản mệnh sao?

"Ai ôi!" Định Nam Hầu phu nhân kinh hô một tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi đứng dậy đuổi nha đầu ngoài cửa ra xa chút, mới trở về ngồi vào chỗ của mình, "Lời này chớ nói lung tung, cẩn thận Duệ Vương nghe là xong đời."

97.

"Từ khi Tiểu Tứ tử mất, Vương gia chưa từng đặt chân tới cái viện này nữa!" Tiêu thị chẳng hề để ý mà nói.

Định Nam Hầu phu nhân nhìn nhìn nàng, nhịn không được nhăn mi, Tiêu gia Đại tiểu thư trước kia thông tuệ mà bây giờ lại mang giọng oán phụ như vậy, cũng không giống giả vờ. Tuy trong lòng không muốn quản, nhưng dù sao Định Nam Hầu cùng Duệ Vương đã đứng cùng một chiến tuyến, nếu Đại tiểu thư này thất thế thì ngay cả về sau nếu Cảnh Sâm đăng cơ, bọn họ cũng sẽ không được nửa điểm nào tốt đẹp. Nàng không khỏi lạnh mặt, "Chuyện này còn không phải do ngươi làm ra sao."

Tiêu thị nghe vậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn kế mẫu, "Mẫu thân nếu không có việc gì thì trở về đi, ta mệt rồi."

"Ngươi nói đại sư kia à, bà ta đã ở Bích Vân Am tự vận rồi." Định Nam Hầu phu nhân nắm chặt khăn trong tay, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói.

"Cái gì?" Tiêu thị mở to mắt nhìn.

"Mạt Bi kia ngày thường tới không ít chỗ công hầu lừa ăn lừa uống, ngươi tin bà ta, bây giờ Tiểu Tứ mất rồi mới sợ Vương gia trách tội mới tự sát," Định Nam Hầu phu nhân hít sâu một hơi, "Ta biết lời ta nói ngươi nghe không vào, ta chỉ khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có là Duệ Vương chính phi mà không được Vương gia coi trọng thì việc gì cũng không làm được!" Nói xong, cũng không nhìn mặt Duệ Vương phi mà đứng dậy liền rời đi.

Trên đường về Định Nam Hầu phu nhân vẫn là tức giận, nàng là con thứ, vì tiền Định Nam Hầu phu nhân là đích tỷ nên nàng mới có thế bước vào nhà công hầu làm vợ kế, luôn luôn không vừa mắt những thứ tử thứ nữ mỗi khi gặp vận rủi thì đổ hết lên đầu đích mẫu.

"Phu nhân, bộ dáng Vương phi như vậy nếu làm lãnh tâm Duệ Vương điện hạ thì phải làm sao?" Nha hoàn hồi môn bên người thấy phu nhân sinh khí thì liền phụ họa quở trách Duệ Vương phi.

"Nếu nàng ta còn chút lý trí nào thì liệu mà nhanh chóng đón thứ tử ở biệt viện kia về bên người mà nuôi dưỡng." Định Nam Hầu phu nhân nói một câu, cũng không nhiều lời nhưng trong lòng thì cười lạnh, tỷ tỷ nàng dạy dỗ nữ nhi luôn phải hai mặt khi quản lí nhà cửa, nhưng đối đãi thứ tử thì luôn chỉ có một loại.

Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình về Vương phủ, lúc xe ngựa dừng lại thì người trong ngực đã ngủ say, xa phu vén màn xe, ánh mặt trời chiếu vào khiến hàng lông mi thật dài hơi rung rung. Thủ thế bảo mọi người đừng lên tiếng, Cảnh Thiều ôm lấy người trong ngực, thật cẩn thận xuống xe ngựa.

Thời tiết đã vô cùng nóng bức, mặt dù ngồi trên ngọc tịch trong xe thì vẫn ra một thân đầy mồ hôi. Cảnh Thiều cũng không quá để ý nhưng lại sợ vào thẳng trong phòng ngủ sẽ nóng, liền đem người đặt xuống nhuyễn tháp trên hành lang.

(ngọc tịch: chiếu ngọc, thay vì làm bằng tre trúc như bây giờ thì làm bằng ngọc, chài ai, sang quá đi)

Vừa nằm xuống nhuyễn tháp thì Mộ Hàm Chương liền tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.

"Ngủ tiếp một lát đi, tới giờ dùng cơm ta sẽ gọi." Cảnh Thiều tiếp nhận khăn nha hoàn đưa tới lau mặt, thấy người trên ghế mở mắt ra, liền thuận tay xoa xoa cho y.

Khăn lạnh lau đi mồ hôi nóng trên mặt, gió nhẹ thổi phơ phất trên hành lang vô cùng thoải mái, Mộ Hàm Chương nhịn không được nheo mắt, thầm nghĩ Cảnh Thiều càng ngày càng giống Văn Uyên Hầu phu nhân nha, bất quá lời này cũng không dám nói ra, dù sao bây giờ thắt lưng vẫn còn đau lắm. (anh thức thời đó :") hố hố)

Cảnh Thiều nhìn thấy ý cười trong mắt Vương phi nhà mình, không rõ lắm, lại vươn tay cởi vạt áo y.

"Ngươi làm gì?" Mộ Hàm Chương vội bắt được bàn tay duỗi đến bên hông, thầm nghĩ mình còn chưa kịp nói ra, người này sao lại động thủ động cước rồi?

"Mặc triều phục dày như vậy không nóng sao?" Cảnh Thiều thấy y đỏ mặt, trong lòng cũng động, chậm rãi tới gần, "Ngươi nghĩ gì đó? Hử?"

Mộ Hàm Chương nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, trừng mắt liếc hắn một cái, "Đúng là nóng, ta đi thay." Nói xong y liền muốn đứng dậy, lại bị người phía trên gắt gao đè nặng không cho động.

"Ngươi mệt, ta thay cho." Cảnh Thiều bĩu môi, từ khi cởi triều phục một lần, hắn đối với triều phục Văn Uyên Hầu phiền phức này lại yêu thích không thôi, đặc biệt thích quá trình tự tay mình cởi từng cái từng cái ra.

"Không, không được..." Chỗ này là hanh lang ngay cửa chính đông uyển, hạ nhân sẽ đi tới bất cứ lúc nào, Mộ Hàm Chương sốt ruột thốt lên, "Ngươi có phải nghiện làm Văn Uyên Hầu phu nhân rồi không hả?" (chết anh rồi Hầu gia à XD)

Cảnh Thiều lập tức dừng động tác trong tay, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Quân Thanh, ngươi nói cái gì?"

"Không, không có gì." Mộ Hàm Chương ngẩn người, ý thức được mình lỡ miệng liền theo bản năng lui a lui, "Có chuyện quên nói cho ngươi, hôm nay Đại Hoàng tử...A..."

Cảnh Thiều nhanh chóng bắt được cái tay đang muốn đẩy mình ra, nắm chặt lại cùng một chỗ áp trên đỉnh đầu y, "Xem ra hôm nay chúng ta phải xác định lại  một chút ai là phu ai là thê mới được, ha?" Nói xong, đem tay kia đưa lên miệng hà hơi, nhe răng cười hướng chỗ nhột của người dưới thân.

"A...Ha ha ha...Dừng...Ô..." Mộ Hàm Chương giãy dụa không thành, bi thảm bị Thành Vương tự mình thi hành gia pháp.

Trước cửa lớn đông uyển là tiểu hoa viên, thúy trúc hơi thấp mọc tầng tầng lớp lớp, Diệu hề vừa mới bước qua nguyệt môn dâng trà thì chợt nghe tiếng Vương phi kêu thất thanh, lập tức dừng lại cước bộ. Cách hàng trúc nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy Vương gia đặt Vương phi trên người...Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, Vương gia cũng thật là quá càn rỡ rồi. Trà cũng không dám đưa nữa, dậm chân một cái xoay người chạy ra. (người ta bị chọt lét mà làm em tưởng là làm chuyện *ba chấm* chi đó a ha ha)

Giằng co nửa ngày, hai người nháo ra một người toàn mồ hôi, Cảnh Thiều chỉ ghé vào người Vương phi nhà mình nằm bất động, triều phục tinh xảo đã bị kéo ra lộ một mảng ngực trắng mềm, mặt trên còn có một tầng mồ hôi mỏng trong suốt.

Mộ Hàm Chương thở dốc một lát, đẩy cái đầu dán trên ngực mình ra, cái đầu kia bị đẩy ra một tấc thì liền tự động dịch trở về hai tấc, nhịn không được trở mình xem thường, nhưng mà hành động hôm nay của Đại Hoàng tử vẫn nên nói với Cảnh Thiều một tiếng, "Hôm nay ca ca đề cập muốn mở thử một thương cảng, Đại Hoàng tử vậy mà không phản đối, hơn nữa trong lời nói đều là muốn để ta đi."

Tuy đây là kế hoạch ngay từ đầu, y cũng muốn tự mình đi, phương pháp làm ăn y cũng quen thuộc. Sinh ý trên biển vẫn luôn là mong muốn của y, nhưng triều đình không thừa nhận hải thương, vô luận là Thành Vương phi hay Văn Uyên Hầu thì cũng không thể hồ nháo, ngay cả khi không trục lợi như đầu cơ diêm dẫn  thì cũng sẽ có người lên án.

Hai mắt Cảnh Thiều đều nhìn chằm chằm một hạt đậu đỏ hồng nhạt bên cạnh, da thịt xung quanh còn có hồng ngân do hắn gặm ra đêm qua a, nhìn thật mê người, "Tất nhiên hắn không tốt bụng vậy, phỏng chừng là muốn nhanh chóng đá ngươi đi chỗ khác, ta như thế liền bị nhốt trong phủ cái gì cũng không biết."

"Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, bọn họ có thể động tay động chân gì ở thương cảng hay không?" Mộ Hàm Chương nhíu mày, cứ cảm thấy Đại Hoàng tử từ Điền Tàng trở về so với trước đây thâm trầm không ít.

"Đừng lo, muốn làm gì cũng được, chỉ cần có ta ở đây thì không ai được phép động vào ngươi." Cảnh Thiều nói xong lại dịch về phía trước, giống như con chó bự thấy thịt ngon lại lười đứng dậy, cố gắng vươn đầu lưỡi, ở chỗ hạt đậu đỏ còn sưng kia liếm một miếng.

Giang Nam vẫn không truyền đến tin tức tốt gì, Tứ Hoàng tử đến Giang Nam đã giành binh quyền vào tay, lại không có tổng binh Giang Nam theo ra chiến trường, lí do là sợ các tướng sĩ không biết nên nghe ai. Lục Triển Bằng cũng vui vẻ, ôm tay nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt, nếu hắn chưa ra chiến trường thì tất nhiên không cần viết chiến báo cho Hoàng Thượng.

Hoành Chính đế nhìn tấu chương Cảnh Du truyền về trong tay nhịn không được cau mày, trên này chỉ viết Hoài Nam Vương lui trong thành lâu không dám ra ứng chiến, bây giờ còn chưa có tiến triển gì.

Trên thực tế Tứ Hoàng tử một chút cũng không ổn, Hoài Nam Vương ở trên thành, nhưng tướng quân của gã thì ở dưới thành a! Mỗi ngày phái một tướng quân ra đùa hắn, bùm bùm bùm đánh một trận rồi bỏ chạy, chờ hắn đuổi theo thì thứ đang chờ không phải là cương ngựa mà toàn là đinh tán, đánh cho hắn vạn phần căm tức.

Mà lúc này ở phủ Bắc Uy Hầu sắp mở tiệc đầy tháng ấu tử của Bắc Uy Hầu.

Cảnh Thiều ngược lại thực muốn đi xem cậu em vợ mới tròn tháng, vì nghe nói rất giống Mộ Hàm Chương khi bé a, nhưng mà lần trước vì Tiểu tứ của Duệ Vương phủ chết non chạy ra ngoài một lần, lần này phủ Bắc Uy Hầu lại đầy ắp người quyền quý trong kinh, Thành Vương còn bị cấm túc bất luận thế nào cũng không thể đi được nha.

Bắc Uy Hầu mặt mày hồng hào nói chuyện cùng khách nhân, tiếp nhận mấy lời khen tặng cả thật cả giả. Mộ Hàm Chương chào hỏi phụ thân xong liền vào trong vấn an mẫu thân vùng đệ đệ vừa sang tháng.

"Lân nhi ngoan, lát nữa là gặp được ca ca rồi." Khâu thị mặc quần áo mềm mại ngồi trên giường đùa với con nhỏ, gương mặt hơi béo thoạt nhìn hồng nhuận, một đôi mắt tương tự Mộ Hàm Chương tràn đầy từ ái.

Mộ Hàm Chương nhìn hình ảnh tốt đẹp trước mắt, cũng nhịn không được câu môi, tiến đến bên giường nhìn đệ đệ.

Mộ Long Lân đã rút đi sắc đo đỏ trên mặt, khuôn mặt cũng đã bớt nhăn nhăn, trắng trắng mềm mềm rất khả ái, an an tĩnh tĩnh không khóc không nháo, một đôi mắt to tròn chuyển động, nhìn đến Mộ Hàm Chương thì rất tò mò cứ nhìn y mãi.

"Lân nhi, đây là ca ca, mau gọi ca ca." Khâu thị cười bế hài tử tới trước mặt Mộ Hàm Chương.

"Mẹ à, mới đầy tháng thì nào nói được?" Mộ Hàm Chương bị hành vi của mẫu thân đùa, nở nụ cười.

"Sớm dạy thì sớm biết mà, năm đó bảy tháng mà con đã nói chuyện rồi a," Khâu thị nói xong, ý cười cũng nhạt đi, khi còn bé Hàm Chương không thể nuôi cùng nàng, chỉ có thể vài ngày thì tới xem, không như Lân nhi mỗi ngày đều có thể ôm vào lòng, nhịn không được thở dài, nói, "Nghe nói Duệ Vương phi đã đón thứ tử cùng vương cơ ở biệt viện về rồi."

"Mẫu thân sao lại luôn quan tâm chuyện của Duệ Vương phủ vậy?" Mộ Hàm Chương có chút buồn cười, phủ Bắc Uy Hầu đây lại không quan tâm, mẫu thân còn quan tâm đến nhà người khác nữa, nội tình bên đó từ lâu y đã không quan tâm nữa rồi.

"Duệ Vương phi có thể nghĩ thoáng một chút cũng tốt," Khâu thị thở dài, "Ngay cả Vương gia cùng Duệ Vương có tình cảm huynh đệ tốt đi nữa thì cũng không thể không có chút khúc mắc, ngươi khuyên Vương gia một chút, cùng huynh trưởng nói chuyện cởi mở chút, có hiểu lầm gì khác không."

Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn mẫu thân, chỉ dựa vào vài lời đồn đãi của phụ nhân thêm mắm thêm muối mà có thể suy đoán chuẩn xác như thế, xem ra cách làm của mình đúng rồi. Chuyện Bích Vân Am y không cho Cảnh Thiều tiếp tục điều tra là sợ có âm mưu gì trong đó, vô tình đi vào lại vấy bùn. Lòng dạ Cảnh Sâm so với Cảnh Thiều thâm sâu hơn nhiều, người như thế thường hay suy nghĩ nhiều, cho nên biện pháp tốt nhất chính là gọn gàng dứt khoát không e dè, có thể loại bỏ nguy cơ mâu thuẫn giữa hai huynh đệ.

Từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei