Chương 2: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Số là tôi và mẹ rất hay chơi trò ú oà. Tôi thường rủ mẹ chơi trước. Chỉ chớp mắt một cái là mẹ sẽ mở mặt ra. Mỗi lần mẹ mở mặt ra oà là một lần gương mặt mẹ thay đổi cảm xúc: lúc thì cười ngoác đến mang tai, lúc thì mếu máo như con mèo mướp, lúc thì ngơ ngác như chú bò lạc, lúc lại làm mặt tức giận như núi lửa chuẩn bị phun trào. Phụ nữ lạ thật, họ có thể thay đổi cảm xúc chỉ trong một hai giây ngắn ngủi. Tài hơn cả trẻ con tụi tôi. Tôi không rõ điều đó có ảnh hưởng đến sức khoẻ thần kinh của mẹ không nhưng vì hình như làm như thế khiến mẹ vui nên tôi cũng vui lòng để mẹ làm như vậy.

Chơi ú oà xong thì lần nào mẹ cũng ôm tôi vào lòng và cười khùng khục. (Chà, hình như từ khi có tôi mẹ tôi nhường luôn cái gối ôm cho bố, và vĩnh viễn không bao giờ tranh nhau với bố gối ôm nữa).

Thế nhưng có một lần, hồi tôi mới sáu tháng tuổi, mẹ tôi chơi trò ú oà sau cánh cửa. Tôi ở đó nắn bóp trái tim mình để chờ đợi xem sau đây sẽ là gương mặt hình gì. Nhưng tôi chờ một lần chớp mắt, hai lần chớp mắt cũng không thấy mẹ quay lại. Hai mươi lần chớp mắt, năm mươi lần chớp mắt, rồi tới một tỷ lần chớp mắt vẫn không thấy mẹ đâu nữa. Thấy nghi nghi, tôi liền bò ra chỗ mẹ nấp vừa nãy thì tim tôi không còn ở trong lồng ngực nữa mà nó đã rớt xuống tận dạ dày. Mẹ bị ông ba bị bắt cóc rồi!

Tôi gào lên trong kinh hãi bằng tông giọng cao nhất trong những tông giọng mà cổ họng tôi sở hữu. Tôi muốn thông báo tin động trời ấy cho cả gia đình. Tôi muốn cầu cứu sự giúp đỡ! Ai cũng nghe thấy, cả bố, cả bà, mà cái cách họ phản ứng thì y hệt như một nhân viên cảnh sát Tây Ban Nha đón nhận một vụ việc mất trộm: chuyện thường ngày thôi ấy mà, chầm chậm lắng nghe rồi từ từ xử lý.

Bà tôi lại gần tôi, bằng một tốc độ đi của một người mới mổ thoát vị đĩa đệm, rồi nhẹ nhàng nói với tôi:

- Mẹ cháu đi làm một lát rồi về đó mà! Ở nhà với bà, vào đây bà cho xem Ma xa nhé (ý bà là xem hoạt hình Masha and the Bear)

Trời ạ, giờ này còn Ma xa với cả Ma gần. Tôi không đồng ý với cách xử lý của vị cảnh sát này, liền tiếp tục gào lên tố cáo với vị cảnh sát khác, chính là bố tôi lúc này còn đang say sưa ngủ.

Tôi càng gào, bố tôi càng có vẻ thiếu thân thiện và đùn tôi cho bà xử lý để tiếp tục giấc mơ với cái gối ôm ấm áp của mình. Thật là không khác gì một nhân viên công quyền nào đó mà! Bực mình phát ớn!

Vậy là cả ngày hôm đó, tôi liên tục gào thét. Tôi giận ông trời chưa cho tôi được giọng nói mà cất mãi đến tận năm tôi hai tuổi. Hồi đó, ai cũng mong tôi biết nói, đến khi tôi biết nói thật thì tôi bắt đầu bắc loa suốt ngày cho bõ những tháng ngày bị kìm nén thì mọi người lại mong tôi quay trở lại những năm tháng u ơ. Quả nhiên không ai khó hiểu bằng người lớn, tôi thật.

Vì thế nên tôi không thể nói với bà rằng mẹ tôi bị bắt cóc chứ chả đi làm đi lụng gì sất. Tôi cũng không thể nói với bà rằng bà đang bị đánh lừa, và nếu bà không gọi cảnh sát ngay lập tức thì rất có thể mẹ sẽ không biết tìm đường về.

Một đứa trẻ sáu tháng tuổi còn biết lo lắng như vậy, mà người lớn tại sao lại cứ dửng dừng dưng trước sự ra đi của mẹ nhỉ? Dạ dày tôi thật sự thất vọng. Cả ngày không thấy bà nhắc gì đến việc mẹ bị mất tích. Cho đến cuối ngày, may thay, mẹ cũng tìm thấy đường về.

Đúng như tôi dự đoán, nhìn mẹ phờ phạc, mệt mỏi. Hẳn đã phải trải qua quá trình vật lộn với kẻ bắt cóc để tìm được đường về nhà. Tôi thật không đành lòng để mẹ bị như vậy một chút nào. Mẹ về nhà, nỗi lo sợ chiếm lấy đôi mắt mẹ khiến mẹ hay gắt gỏng hơn hẳn lúc sáng. Thương mẹ quá, tôi ôm chầm lấy mẹ để an ủi và ... dính ở trên đó luôn, không xuống nữa. Tôi quyết tâm không để kẻ xấu cướp mẹ thêm một lần nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net