Sự Hiện Diện Của Thiên Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc này, hai tên đàn ông nhà Fushiguro đang đối mặt với một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Họ đang hoang mang trước câu nói: "Con không có tên" của cô con nuôi mà Toji mang về.
      Chẳng là Megumi không chấp nhận việc đặt đại đặt bừa một cái tên cho người khác của gã Toji. Nên anh quyết định phải có một buổi nói chuyện thật nghiêm túc về vấn đề này.
  _Nhóc là Megumi nhỉ? Uhm, vậy thì hãy đặt con bé là Medusa!
  _Ông có bình thường không vậy? Cái tên đó chẳng phải dành cho quái vật sao? Đặt tên cho đàng hoàng vào.
Cái tên mà gã nghĩ suốt mười lăm phút đồng hồ bị gạt phắt đi.
   _Để hôm sau nghĩ tiếp đi. Bây giờ cũng trễ rồi.
Gã ngáp một cái rõ dài, sau đó kéo em vào lòng rồi bế xốc lên.
   _Bé con ngủ với ta nhé. Nhóc mau đi ngủ đi Megumi à.
        Thấy lão chuồn đi anh liền gọi với theo nhưng vẫn không kịp.
        Megumi tặc lưỡi một cái rồi trở về phòng.
        Nằm trên chiếc giường to lớn rộng gấp ba lần chiếc ở cô nhi viện. Em có chút mơ hồ khi nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, tựa hồ như chẳng để em kịp thích ứng với nó.
         Hồi tưởng lại ba ngày trước. Cái ngày em cố gắng chạy thoát khỏi cô nhi viện. Ngày hôm đó, đài truyền hình đến và ghi hình cuộc sống ở đây. Tất cả những thứ được phát trên ti vi đều là: Các em đã được chăm sóc chu đao. Được giáo dục tử tế. Những đứa trẻ đều rất hạnh phúc với các giáo viên tốt bụng, yêu thương trẻ nhỏ ở cô nhi viện.
         Tất cả những chuyện đó đều là dối trá. Bọn họ, đám người lớn ở đấy mỗi ngày đều đánh đập các em. Họ cướp tất cả số tiền được đưa vào quỹ của cô nhi viện với mục đích từ thiện. Bóc lột sức lao động của các trẻ đang bước vào tuổi dậy thì. Phía sau những căn phòng tràn ngập ánh sáng và hương hoa là các căn gác cũ kĩ xụp xệ. Đa số những đứa trẻ đã ở đấy lâu năm đều phải nằm ngủ trong những căn gác ẩm ướt có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ấy.
        Nơi địa ngục ấy giam giữ bọn em với mục đích tìm kiếm lòng thương từ những kẻ nhẹ dạ cả tin. Ngày hôm ấy, một anh trai lớn hơn em bốn tuổi đã cố nói ra sự thật về nơi này. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra tất cả. Những kẻ tự nhận là yêu trẻ con đã đánh đập anh dã man trong phòng dụng cụ.
         Nhìn thấy thân thể đầy rẫy các vết thương của anh ấy, em sợ hãi đến không nói nên lời. Tiếp theo sẽ là mình. Nghĩ vậy nên em đã cố bỏ trốn khỏi nơi đó. Em chạy thật nhanh. Chẳng cần biết sẽ đến nơi nào, chỉ cần mãi mãi không quay về đó thì em đến đâu cũng được. Cuối cùng em bị con quái vật xấu xí bắt khi đang trú mưa ở tầng hầm của một tòa nhà cũ kĩ.
       Và rồi người đàn ông ấy xuất hiện. Chú ấy cao lớn, và mạnh mẽ như một con hổ. Chú ấy đã cứu một đứa trẻ lạ mặt như em, còn nhận nuôi em. Có thể đối với chú ấy đó chỉ là hứng thú nhất thời. Nhưng với em, đó chính là cứu rỗi. Là thứ mà em tưởng chừng như chẳng bao giờ có được.
   _Nghĩ ngợi gì nữa vậy nhóc? Còn không mau ngủ đi.
       Bàn tay to lớn,thô kệch khẽ đưa tới bóp lấy má em. Em ngước đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông trước mặt.
   _Bé con à, con gầy quá đi. Má của con chẳng phính gì cả.
Toji vừa nói vừa lặp đi lặp lại hành động bóp má cô bé.
       Chiếc má mềm mại như này lại không phúng phính một chút thật là uổng phí. Đứa nhóc xinh đẹp này đối với hắn như món trang sức mới lạ. Nó thật đẹp, nhưng không ồn ào hay phiền phức. Gã cũng rất thích cái cảm giác thoải mái mà bé con này mang lại.
       Đôi tay khẽ chạm vào một vài vết bầm trên cánh tay bé nhỏ. Gã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Chậc,phải chi gã có thể thì gã đã đốt mẹ cái cô nhi viện kia rồi. Vì sao à? Vì nó chướng mắt.

       Thiên thần bé nhỏ từ lúc nào đã say ngủ trong vòng tay to lớn của gã. Em ngủ thật yên bình. Tựa như chưa hề có việc gì xảy ra. Chắc con bé mệt rồi.
   _Như cái gối ôm mới ấy nhỉ?
Toji nhếch mép tự cười nhạo trí tưởng tượng của mình. Đôi mắt xanh lục cũng dần nhắm lại. Khẽ chìm vào giấc ngủ.

     . . .
    _Này Itadori.
    _Hửm?
  _Tên Fushiguro ấy hôm nay làm sao vậy?
  _Hửm? Cậu ấy làm sao?
  _Chậc, cậu không thấy cậu ta kì lạ à?
        Cô nàng cùng khóa Nobara và anh bạn Yuuji của anh đang tíu tít nói chuyện phía sau lưng anh. Chẳng là hôm nay Megumi của chúng ta trở nên rất kì lạ. Anh ấy cứ nhăn mặt như đang cố suy nghĩ gì đó, sau đó lại làm vẻ vui mừng như giải được câu đố . Nhưng rồi một lúc sau lại lắc đầu ngoày ngoạy không vừa lòng và cuối cùng thì trở về trạng thái nhăn nhó suy nghĩ.
  _Này Fushiguro!
        Nobara bước đến đánh một cái rõ mạnh vào lưng anh khiến anh giật bắn suýt thì té nhào xuống đất.
  _Tch- cậu làm trò gì vậy?
  _Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng đấy. Làm gì mà cả ngày nay sầu não dữ vậy? Đang tương tư em nào rồi à?
Cô bụm miệng cười cười vẻ trêu đùa anh.
  _Ngốc.
         Anh nhìn cô với vẻ mặt nhàm chán rồi đáp một câu cụt lủn. "Nếu là cậu ta thì có thể sẽ giúp được" Chợt nghĩ đến Megumi quay sang, nhìn Nobara vẻ ngập ngừng.
  _Ờ...ờm
  _Làm sao?
Nobara hất mặt nhìn vẻ ngại ngùng như thiếu nữ của cậu bạn.
  _Cậu, có thể chỉ tôi một chuyện không?
         . . .
  _Cái gì?!

        Cả cô bạn Nobara và anh chàng Yuuji đều bất ngờ kêu lên.
   _Tch- nói nhỏ một tí đi. Các người ồn ào quá.
Anh thở dài rồi tựa lưng vào bậc thang phía sau. Hai người bạn ngồi hai bên cứ liên tục chí chóe hỏi anh.
   _Cậu hỏi chúng tôi về tên người ta dùng để đặt cho bé gái ấy hả? Cậu có con rồi sao Fushiguro?!
   _Đó là sự thật sao Fushiguro?! Cậu dám giấu bọn tôi chuyện quan trọng như vậy hả?
        Megumi thực sự không hiểu tại sao những người bạn của anh lại có trí tưởng tượng tốt như vậy?
   _Tôi hỏi cho một người quen thôi.
    _Thật sao?
Cô nàng Nobara vẫn không chịu dẹp đi mớ giả thuyết của mình.
    _Được thôi. Chúng tôi tạm tin cậu. Bây giờ thì, để xem nào. Một cô bé sẽ thích hợp với cái tên như thế nào đây?
       Cô xoa cầm, ra vẻ suy tư. Một cái tên thật dễ thương à? Chợt mắt cô sáng rực, cô quay sang cậu bạn của mình.
     _Nanako thì sao?
     _Nghe giống tên chú Nanamin nhỉ?
Yuuji khẽ cười.
        Nanako à? So với mấy cái tên nhảm nhí mà bố anh tự nghĩ ra thì vẫn hay hơn. Nhưng mà, anh vẫn chưa vừa ý lắm. Vẫn thấy có chút thiếu thiếu. Rốt cuộc là thiếu cái gì thì anh nghĩ mãi không ra.
   . . . 
        Mãi đắn đo về việc đặt tên cho cô bé ở nhà mà Megumi không nhận ra mình đã về đến trước cửa. Cánh cửa nhà vừa mở ra, đã nhìn thấy một dáng hình bé nhỏ đi lại trong nhà. Nhìn thấy anh cô bé liền dừng lại, nở một nụ cười thật tươi và nói.
   _Mừng anh về nhà, ni-chan.
        Mừng về nhà...đã bao lâu rồi anh không được nghe câu nói này. Ngoại trừ chị gái anh, chẳng ai có thể nói câu này với anh. Cô nhóc này chỉ mới đến nhà anh nhưng lại là người đón chào anh khi anh trở về. Em cười thật tươi dù trên trán lấm tấm mồ hôi và đôi tay đang khệ nệ khiêng đồ.
        Megumi lặng lẽ nhìn. Chút gì đó thật lạ lẫm và cũng thật ngọt ngào khẽ chạm vào sâu trong lồng ngực anh.
   _Ni-chan? Anh mệt ạ?
        Em bước đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Đôi mắt to tròn ngước nhìn anh đầy lo lắng.
         Nhận ra bản thân đã nhìn em ấy quá lâu, anh chàng ngại ngùng quay đi. Giọng lắp bắp.
    _A...anh không...anh không sao
Nhìn xuống gương mặt khó hiểu của em, Megumi chẳng nói gì mà chỉ nhẹ xoa đầu em rồi bước vào nhà.
        Cô bé này. Em ở nhà một mình nhưng vẫn giúp anh dọn dẹp nhà cửa. Thậm chí còn rất sạch sẽ. Cả phòng ngủ và phòng tắm đều được em dọn dẹp ngăn nắp. Anh khẽ mỉm cười khi nghĩ đến dáng vẻ nhỏ bé của em chạy đi chạy lại trong nhà với chiếc khăn lau và xô nước.
     _Đi ăn tối thôi nhóc.
Anh chàng đứng dậy đi vào bếp. Cô nhóc bé nhỏ nhanh nhảu chạy theo sau.
       . . .
         Hơn mười một giờ đêm. Gã Toji bước từng bước chậm rãi đến trước cửa căn hộ của mình. Hôm nay gã lại đến mấy quán rượu để đổ vào người đống chất lỏng đầy cồn. Cuộc sống của gã chỉ có công việc, thuốc lá và rượu. Gã cũng thử hẹn hò này nọ. Nhưng thú thật gã chẳng tìm được cô gái nào ra hồn.
          Quay lại hiện tại. Toji nhẹ mở cánh cửa nhà. Biết con trai mình đã ngủ và cũng chẳng muốn nghe nó cằn nhằn hay nhìn gã với con mắt chán nản nên Toji cố hết sức để không phát ra tiếng động.
   _Bố?
Giọng nói khẽ thoát ra từ cái miệng nhỏ xinh khiến gã giật mình. Toji xoay người liền bắt gặp thiên thần bé nhỏ đứng trước mặt. Em dụi mắt mơ màng nhìn gã.
          Còn gã Toji thì không khỏi bất ngờ với cô con gái của mình. Em thức chờ gã dù chẳng biết khi nào gã sẽ về. Dù buồn ngủ nhưng cô bé vẫn không ngủ sâu mà luôn giữ cho mình tỉnh táo để chắc rằng gã đã về hay chưa.
           Toji không hiểu vì sao cô nhóc này lại làm vậy. Nhưng gã cảm thấy cực kì hạnh phúc. Đôi môi từ lúc nào đã tự vẽ một nụ cười.
    _Đi ngủ thôi nào cưng. Không thì ngày mai con sẽ chẳng dậy nổi mất.
Gã bế em bằng đôi tay cứng cáp, để đầu em tựa vào ngực gã. Bàn tay to lớn mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt cô con gái lên giường. Sau đó gã cởi chiếc áo thun ra lộ cơ thể vạm vỡ, rắn chắc. Gã khẽ ngồi lên giường và nằm xuống bên cạnh em.
    _Nhóc con đáng yêu hơn anh trai con rồi đấy.
           Gã thật muốn ôm em vào lòng nhưng lại sợ em thức giấc nên đành kìm nén lại. Bàn tay không yên phận mà xoa xoa đôi má mềm mại.
    _Ư...ưm..
Em khó chịu nhăn nhó một tiếng rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Gã phì cười trước thói ham ngủ của em. Kéo em sát vào lòng, gã gói gọn trong vòng tay và đắp chăn. Cuối cùng thì cạp nhẹ má em một cái và thì thào.
     _Từ hôm nay tên con sẽ là Hime* đấy. Ngủ ngon nhé bé con.
   


    Hime* : trong tiếng Nhật, Hime nghĩa là công chúa. Cái này mình từng đọc trong 1 bộ truyện tranh ấy.
Còn 45% pin thôi. Khóc ghê
Cảm ơn đã đọc đến tận đây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net