Chương 1: Cứu tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Ngọc Hoàng, một học sinh lớp mười của trường trung học cơ sở Thủ Đức, tỉnh thành phố Hồ Chí Minh. Cậu thích chơi video game, cày cuốc cấp độ và săn trang bị hiếm. Gần giữa học kì, những trò từng chơi suốt bây giờ đã chán, Hoàng lúc này đang ngồi trong một quán net sau buổi chiều tan học. Cậu mở google tìm gì đó như phim, truyện hay một trò chơi nào đó. Chợt thấy một đường link với cái tên miền lạ, "www.thesoulworld.hell".

Trang web mở lên với dòng đầu tiên là "chào đón bạn đến với thế giới linh hồn". Sau đó là một cái nút giữa trang "Tham gia vào thế giới linh hồn". Hoàng nghĩ chắc đây chỉ là một trò chơi vớ vẩn nào đấy hay mấy trang lừa người ta để.... làm gì đó, thật ra lừa gì cũng chẳng biết nhưng con người ta cứ nhận định và nghĩ ra một lý do để dè chừng như vậy. Với Hoàng thì vào xem cũng chẳng mất mát gì vì trong đầu cậu định sẵn là chỉ vào thử chứ không định đăng ký bằng tài khoảng email nào. Vậy là cậu nhấn vào cái nút đó.

"Hãy đặt tên nickname cho bạn"

_ Tên gì giờ nhỉ?.... À GodHand vậy.

Hoàng gõ vào "GodHand" vào nhấn "Tiếp tục"

"Hãy nâng chỉ số cơ bản cho bạn

+Sức mạnh: 0 - Chỉ số tỉ lệ với sức mạnh thực tế của bạn cộng với chủng tộc được ban tặng

+Ma lực: 0 - Chỉ số tỉ lệ với ma lực thực tế của bạn cộng với chủng tộc được ban tặng

+Linh Hồn: 0 - Chỉ số tỉ lệ với khả năng hấp thụ linh hồn của chủng tộc được ban tặng

bạn được ban tặng 30 điểm."

_ Cái kiểu thông tin gì thế này, đúng là game rác, miêu tả kiểu này thì biết quái gì mà nâng vào đâu. Hừm... chủng tộc được ban tặng à, chắc là nhân vật ngẫu nhiên. Vậy chắc cũng chẳng có phân nhánh loại nhân vật cung thủ, kiếm hay phù thủy đâu nhỉ. Thôi vậy...

Cậu cho hết ba mươi điểm vào sức mạnh rồi nhấn tiếp tục cho qua lẹ.

"Hãy chọn khẩu hiệu vào thế giới linh hồn (gợi ý : GodHand liên kết)"

Dĩ nhiên cậu giữ nguyên như thế và nhấn tiếp tục. Thế rồi một bảng thông báo khiến cậu trố mắt nhìn.

"Chúc mừng bạn đã hoàn tất đăng ký. Chủng tộc bạn được ban tặng là Quỷ Lửa Dung Nham. Hướng dẫn đầu tiên: hãy nói GodHand liên kết để vào thế giới linh hồn"

Cậu không biết mình đang xem cái quái gì nữa. Trò chơi gì mà đăng ký không có mật khẩu, không có kích hoạt email như mấy trò hiện đại bây giờ, để ý trang web cũng chẳng có nút đăng nhập gì hết. 

Trong quán net tấp nập người chơi game, người đứng xem. Cậu chỉ im lặng, vẻ mặt chán chường, mặt đang câu có lại vì các trò chơi không ra trò chơi trước màn hình máy tính. Hoàng thở dài một hơi muốn về nhà. Đưa con trỏ chuột tới nút dấu X để tắt trang web, mắt thì rà lại từ trên xuống dưới cái trang đó một lần nữa. Cậu nhìn vào dòng hướng dẫn và nói nhỏ...

_ Ừm... GodHand liên kết.

Bỗng từ cơ thể Hoàng phát ra một vòng sáng đen nổ như một cơn gió, nó rộng ra cho đến hết tầm mắt khiến cậu giật mình đứng dậy. Nhìn xung quanh, tất cả mọi người đã biến mất không còn ai.

_ Chuyện gì vậy!?

Sau đó, tất cả mọi thứ tróc ra từ từ như mảnh giấy bị cháy thành than bay ra không khí rồi tan biến. Khung cảnh dần thay đổi, những mảnh tường quán net tróc ra lộ bức tường đá cũ kĩ to lớn hình thành đấu trường hình tròn, những mảnh bàn ghế có cái biến mất, có cái thành bãi vũ khí nức mẻ lâu năm. Khung cảnh đã thay đổi, Hoàng đứng trong một nơi trông như đấu trường la mã thời xưa, bầu trời  tối nhưng vẫn có ánh sáng nhìn thấy mọi vật, mây tím đen thỉnh thoảng có những tia sét nhỏ, giữa vùng trời là một hố xoáy đen ngòm sâu hút lên trên cao, tuy thấy được mọi thứ nhưng vẫn không có một ai, không một sinh vật nào xung quanh.

_ Đây là đâu?

Có gì đó bay lên tầm mắt, cậu nhìn xuống, lần này là tới cơ thể của Hoàng, nó đang tan vỡ như than giấy. Cậu hoảng hốt la lên.

_ A a a a...!!! Ư, ủa, không đau!

Nói chính xác là không cảm thấy bị gì hết. Hoàng nhìn thấy cơ thể như bị lột trần, những mảnh vỡ tróc ra để lộ một làn da làm bằng đá màu đen, sau đó nó bóc khói và tách ra thành những đường rãnh khắp cơ thể để lộ những mạch lửa dung nham. Chúng bung trào ra khắp người cậu rồi dừng lại thành những mạch lửa sáng rực. Hoàng chớp mắt một cái, đôi mắt đã đã trở thành hai viên ngọc lửa sáng rực. Nhờ số dung nham tuông trào lúc đầu, phần thân dưới cậu hình thành cơ thể trong như đang mặc giáp quần bằng đá,  từ đầu gối xuống bàn chân bọc lớp đá như giầy. còn phần thân trên như người ở trần không mặc áo.

_ Đây là ...

Hoàng không biết nói gì, cậu dùng ngón tay phải đụng vào tay trái và cảm giác như chạm vào cơ thể bọc một lớp áo dày. Một bảng thông báo hiển thị trước mặt khiến cậu có chút bất ngờ.

"Bạn đã vào thế giới linh hồn. Hãy nghĩ tới việc bạn muốn xem thông tin bản thân để nắm rõ sức mạnh hiện tại."

Một bảng khác hiện lên khi Hoàng vừa nghĩ đến.

"Sức mạnh: 6665 ((10 sức mạnh con người thực tại + 205 sức mạnh chủng tộc)x31  )

Ma lực : 240 (0 sức mạnh con người thực tại + 240 sức mạnh chủng tộc)x1

Linh hồn : 1 - 100% tỉ lệ thu nhập linh hồn (1 linh hồn được ban tặng, khả năng thu nhập 100% + 0% gia tăng)

Chủng tộc Quỷ Lửa Dung Nham sở hữu giảm 50% cảm giác đau đớn khi nhận tổn thương."

_ Cái này... giống như game vậy. Lẽ nào mình đã vào thế giới trò chơi. 

Hoàng suy nghĩ về việc này một cách rối trí vì... trông việc này có vẻ nguy hiểm. Bảng thông tin cá nhân để yên một hồi lâu thì biến mất. Lúc này một thông báo khác lại hiện lên trước mặt khiến cậu chú ý.

"Hướng dẫn kỹ năng cơ bản và thông tin thế giới.

Để sử dụng ma lực hãy vận dụng trí tưởng tượng để tạo ra vũ khí theo ý muốn, lưu ý phải có tính chất phù với thuộc tính mà chủng tộc bạn đang sở hữu."

_ Vũ khí theo ý muốn, tính chất phù hợp thuộc tính, ừm.... mình có thể hiểu nom na. Có lẽ nhờ chơi nhiều trò chơi khác nhau mà mình có thể hiểu nó, hoặc có lẽ mình hiểu theo ý mình. Cứ thử xem sao.

Hoàng nghĩ tới hình dạng một khẩu súng lục trong lòng bàn tay. Và từ bàn tay cậu, dung nham tuông trào ra tạo thành hình một cây súng làm bằng đá, có những khe rãnh rực cháy lửa, siêu ngầu như cậu muốn.

_ Quao, tuyệt quá!

Cảm thấy hào hứng vì sự tuyệt diệu đó, cậu liền giơ khẩu súng lên phía trước và bóp cò.

"Rắc"

Cái cò súng gãy nát, súng thì chả có bắn ra cái gì hết. Hoàng nhận ra đấy chỉ là cục đá có hình cây súng chứ không phải súng thật.

_ Sao lại như vậy?

Chợt, cậu nhận ra điều gì đó liền thử tạo một máy bắn đá đồ chơi nhỏ bằng nắm tay. Và sau đó nó bắn được. Hoàng hiểu ra là mình phải nắm được cấu trúc của nó rõ ràng và thay đổi phù hợp với chủng tộc. Cậu tạo lại khẩu súng. Bắt đầu từng bước một.

_ Mình không thể tạo ra thuốc súng, vậy nó sẽ là đá nham thạch, nếu vậy mình sẽ dùng cơ thể để cấp đạn vì mình thể tạo ra vật chất từ dung nham được. 

Từ lòng bày tay tràn ra dung nham tạo súng, phần đầu dưới băng đạn phình tròn ra rực cháy như viên ngọc lửa, có một dây lửa dung nham nối vào cổ tay.

_ Sau đó khi viên đạn được nâng lên trên, vào nòng, ừm... cò ư, không, mình sẽ điều khiển bằng ý nghĩ khi nào muốn bắn, vậy không cần cò, nhưng không có thuốc súng kích nổ vậy... được, mình sẽ tạo một buồng khí nén hơi nóng.

Phần trên hình thành với bộ phận sau lại phình to tròn ra làm bọng khí nén, thêm bốn lỗ hút khí có thể đóng mở tùy ý trên đó. Phần đuôi bọng khí có một sợi dây lửa dài ra quấn vài vòng quanh bọng khí và một nửa thân súng rồi nối vào nói tay trỏ. Phần họng súng còn lại thì cậu làm nó dài ra. Khẩu súng tổng thể đã trở nên to hơn khẩu súng lục thông thường.

_ Ừm...

Cậu giơ súng lên phía trước và lên đạn. Ngón trỏ giơ thẳng ra để phần cò súng, mặc dù nó không còn nữa. Hoàng bóp cò và tiếng khí như vùng nước bị núi lửa dun nóng, viên đạn bắn ghim vào vách tường đấu trường.

Cậu mở miệng không khép lại trong giây lát khi nhìn và nói lớn.

_ Tuyệt quá, làm được rồi.

Vui vẻ vì vừa tạo được cây súng như ý, bấy giờ mới nhận ra bảng thông báo đã thay đổi từ bao giờ không biết.

"Linh hồn dùng để nâng cấp và giúp bạn sở hữu siêu năng lực mới , ảnh hưởng mạnh mẽ ở thế giới linh hồn.

Để gia tăng linh hồn, bạn phải giết quái vật hoặc giết người sở hữu liên kết linh hồn như bạn.

Để thoát khỏi thế giới linh hồn hãy chọn biểu tượng cổng không gian ở góc phải phía dưới tầm nhìn, có hai cách sử dụng:

Một là bạn đến khu vực được phép thoát, đó là khu vực an toàn không bị quái vật tấn công và mở cổng rất nhanh.

Hai là bạn sử dụng một linh hồn để mở cổng thoát ra ngoài. Lưu ý tốc độ mở cổng chậm, ngoài ra trong lúc này sát thương nhận vào sẽ tăng gấp nhiều lần.

Mỗi khi bạn vào thế giới linh hồn và không tấn công hay gây ra tác động gì gây chú ý thì bạn được sự bảo hộ an toàn trong năm phút. Ngoài ra nếu số linh hồn của bạn là không thì sẽ được ban tặng một linh hồn.

Bạn có thể sử dụng linh hồn để phục hồi ma lực và cơ thể."

_ Ra là vậy, có vẻ nó giống một trò chơi thật sự, chỉ khác là mình đang chơi trực tiếp, chà nó hay hơn tất cả những trò mình từng chơi trước đây. Chờ chút... người sở hữu liên kết linh hồn như mình. Vậy là còn có những người khác như mình trong thế giới này. Vậy thì đi săn vài con quái để lên cấp thôi.

Hoàng đứng lên với suy nghĩ khác hẳn lúc đầu, đây là trò chơi, chỉ là trò chơi, cậu đã quên đi cái cách đến với thế giới này kì lạ này như thế nào.

Đi ra khỏi đấu trường là con đường mê cung, khu vực này được xây dựng những bức tường mê cung gập ghềnh lên xuống, những cầu thang lúc lên lúc xuống, những ngôi ngà cách nhau tưởng gần mà xa, tưởng xa mà gần. Hoàng nhìn lên bức tường cao những năm mét.

_ Liệu mình nhảy lên nổi không ta.

Đang tính thử thì loáng thoáng nghe tiếng âm thanh kim loại va đập vào nhau. Cậu lắng nghe âm thanh và bước đi tiếp. Tiếng va chạm càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Tiến gần tới vách tường, cậu khẽ ngó đầu ra nhìn khung cảnh phía sau. Đó là một bãi đất rộng rãi với sáu bức tượng hình thù kì dị đã bị đổ vỡ ngổn ngan xung quanh. Chính giữa khu vực là hai bộ giáp sắt kín mít đang giao đấu với nhau.

Một tên to cao chừng ba mét, thân hình đô con, lực lưỡng, tay phải cầm thanh đao dày cộm dài một mét rưỡi, tay còn lại cầm cái khiên tròn đủ  để che hết hai phần ba thân hình.

Tên còn lại cao khoảng hai mét, thân hình có vẻ cao và ốm, nhưng có vẻ tay hắn hơi dài hơn bình thường một chút cầm một thanh trường kiếm hai lưỡi dài hai mét rưỡi.

Tên đô con gào lên với giọng đặc sệt, đục như ti vi nhiễu sóng đầy hạt.

_ Mai phục tao hả? Nhầm đối tượng rồi con.

Không trả lời, gã lêu khêu lao tới với thanh kiếm lê trên mặt đất. Tên đô con nhấc thanh đao to dùng lên bằng một tay vung từ trên xuống. Gã liền xoay người lách sang bên phải của tên kia, dựa theo vòng xoay người để vung một chém tới hông.

Tên vạm vỡ kia tuy không kịp rút đao về nhưng hắn đã di chuyển tới sang trái và dùng khiên tông vào chính thanh đao đang cầm, khiến thân đao bật khỏi mặt đất húc vào gã ốm bổ nhào lăn trên đất vài vòng.

_ Ha ha ha, thằng gà, mày không đủ trình với tao đâu.

_ Gừ...

Gã đứng dậy  nhanh chóng, hậm hực khi nghe lời nhạo báng của tên hóng hách. Một lần nữa lao tới, tay nấm chặt thanh kiếm tỏa ra làn khói tím đậm. Tên to con tỏ vẻ cười khẩy.

_ Để xem mày làm được gì nào?

Gã lê lưỡi kiếm trên mặt đất, từ thân kiếm mọc ra một nùi sợi dây xích nhỏ chui xuống mặt đất. Gã dậm mạnh chân dừng lại ở một khoảng cách còn chưa tới gần và vung chém, đồng thời nhảy lên. Một đống những sợi dây xích thép, mắc xích to nắm tay từ dưới mặt đất tung lên liên tiếp như làn sóng biến quấn vào người và hai tay tên to con, phần đầu dây xích tiếp tục vươn dài ra sau lưng đối thủ cấm xuống mặt đất. Gã lêu khêu từ trên không rơi xuống chém tới hét lên.

_ Chết đi đồ ngu.

Tên to con mặc dù bị trói cả hai tay nhưng hắn vẫn nhìn lên phát ra những tiếng khinh thường.

_ Khặc khặc, mày mới ngu đó, tưởng như thế này có thể....

Tên đó nói chậm lại và hít sâu, gồng cả người căng phồng lên và hét.

_ ... THẮNG ĐƯỢC TAO HẢ!!!

Một áp lực bùng nổ từ tên đó khiến mắc xích đang căng nứt và sợi xích bung văng ra, gã tính chém nhưng cũng bị áp lực đẩy ngược về sau. Hoàng đứng xa thật xa núp sau bức tường mà còn cảm nhận được vụ nổ áp lực đó. Chuyện này khiến cậu lo lắng sự khác biệt về sức mạnh.

Gã ốm rơi xuống chạm đất thì nghe được tiếng chân rầm rầm lao tới gần, liền đứng dậy với quyết định bổ nhào vào đánh. Nhưng vừa định thần lại tầm nhìn đã thấy chiếc khiên to tướng cận kề. Gã vung kiếm chém vào nó thì bất ngờ khi lưỡi kiếm chạm vào bị lệch lên trên. Tên kia đã cố ý nghiêng  tấm khiên làm kiếm cạ vào xé lửa, trược lên phía trên. Sau khi đỡ thành công, tên to con dùng thanh đao đâm vào mạng dưới tấm khiên cùng với lực tay cầm khiên vung lên. Chiếc khiên đập vào người gã ốm, một lần nữa bị hất tung lên, nhưng không quá cao. Chưa hết chuỗi tấn công, ngay sau đó tên kia xoay người kéo thanh đao quay một vòng chém vào người gã ốm đang rơi xuống, một phát cắt đôi người.

_ Mày đã thấy sức mạnh của tao rồi đấy nhóc con.

Tên to con bước tới phần nửa thân bị lìa, nhưng như vậy vẫn chưa chết. Thanh đao trên tay tên đó tỏa ra ánh sáng màu vàng và bị cắm xuống mặt đất. Tên đó buông cả chiếc khiên to tướng rơi mặt đất, hai tay bọc giáp đấm vào nhau vang lên âm thanh chết chóc. Gã ốm chỉ còn lại nửa tấm thân ráng gượng để nhìn thì tấm thân bồ tượng đè lên bụng khiến cơ thể nằm sát mặc đất. Giọng tên đắc thắng mang vẻ bạo lực vang lên trước mặt.

_ Bữa tiệc chính giờ mới bắt đầu.

Vừa dứt lời, tên đó đấm liên tục vào mặt gã. Nghe âm thanh sắt thép va chạm nhau chan chát đủ để biết cú đấm mạnh và đau tới mức nào. Hắn cứ đấm mãi cho dù cơ thể nạn nhân đã xụi lơ, không còn chút kháng cự và một chút sau không còn phản ứng gì nữa.

Thanh đao mà tên đó cấm xuống đất nãy giờ đã hút đất đá vào và trở thành thanh đao to khủng khiếp với chiều dài gần bảy mét, trên thân đầy những cọc đá nhọn tua tủa. Đấm đã tay, tên đó đứng dậy và nhất thanh đao bằng hai tay lên cao.

_ Giờ thì... chúc ngon miệng.

Và thanh đao chặt xuống làm cả sân đấu chấn động, đó là đòn báo hiệu kết thúc trận chiến. Hoàng đã chứng kiến toàn bộ trận chiến. Lúc này cậu nghĩ khẩu súng mình thật vô dụng, viên đạn bắn ra với uy lực không đủ gãi ngứa những kẻ như hai tên đó. Cậu nên kiếm quái vật để săn và mạnh lên nếu không muốn làm kẻ bại trận. Chợt lúc này cậu mới nghĩ tới một chuyện đáng sợ, việc Hoàng bị đưa qua thế giới này như một phép thuật hắc ám liệu... khi chết có chết thật hay không? Cậu rùng mình vì nhận thấy điều nguy hiểm có thể xảy ra.

Tên to con cầm khiên và thanh đao đã trở lại bình thường lên. Hắn tính xoay người bước đi nhưng đã khựng lại khi nhìn thấy một kẻ toàn thân rực lửa trong đêm xa. 

Hoàng nhận ra đã trở thành con mồi mới trong mắt tên đó, nó đang tới nhanh dần. Cậu phải thoát khỏi đây ngay, vừa quay lưng thì thấy một con ngựa một sừng với thân hình đen cao ba mét, mặc giáp sắt đầy, bờm bằng lửa phun ra từ khe giáp ở cổ, cổ chân cũng có lửa cháy phừng phừng, và chiếc đuôi rực rỡ ngọn lửa nóng bỏng có thể làm cháy cái cây nào ở gần nó. Nó dường như đã sẵn sàng tấn công, cậu dường như bị kẹt thế tiến không được lùi không xong.

_ Mình phải làm gì đây?

Không để cho cậu suy nghĩ, con ngựa lao tới. Chưa biết phải làm sao thì bỗng bức tường bên phải phía trước cậu vỡ tung. Tên đô con đã nghĩ cậu đang chạy nên quyết định chặn đầu, hắn không ngờ lúc này lại đứng trước một con quái vật ngựa lửa. Hắn liền hướng khiên lên đỡ lấy cú húc của nó và bị đẩy lùi một đoạn. Hoàng nhận ra đây là cơ hội, liền lập tức bỏ chạy.

Tiếng đá tường vỡ rầm rầm, tiếng va chạm kim loại ngân lên lạnh buốt liên hồi, tất cả dần dần nhỏ lại khi cậu ra xa. Đến khi không còn nghe được nữa, Hoàng mới tựa lưng vào tường, đứng một cách yếu ớt và trược xuống, ngồi bệt thở dốc. Thở mạnh không phải vì mệt, cơ thể chủng tộc quỷ lửa không dễ gì mệt mỏi, mà... vì cậu sợ hãi khi đã nghĩ cái chết sẽ đến, hình ảnh đó hiện ra trong thoáng chóc. Hoàng giơ ngón tay lên khoảng không, hướng tới cánh cổng không gian, mong muốn trở về nơi cậu sống, một nơi an toàn.

Cái thế giới kia quá buồn chán, còn nơi này quá nguy hiểm. Bỗng cậu dừng lại, những suy nghĩ đáng lẽ không đáng phải đắng lo.

_ An toàn là tốt nhất, vậy tại sao mình lại không cam tâm.

Hoàng nhớ tới lúc trò chuyện với mấy đứa bạn khi mới lên lớp mười. Đó là nhóm bạn đầu tiên chơi game cùng nhau. Nhưng sau một trận thi đấu quán net, Phú, một người bạn trong nhóm giận cậu. Bởi cô gái trên mạng mà cậu ta thích có vẻ đã chú ý tới Hoàng, cậu còn không biết cô ấy là ai, nhưng Phú cứ bốc đồng mà trút giận, đổ lỗi cậu đã xuất hiện và chiếm lấy hình ảnh chàng trai trong mắt cô ấy. Kể từ lúc đó nhóm tan rã theo thời gian, dĩ nhiên một con nghiện trò chơi online như Hoàng thì không để tâm nhiều, buồn một chút thì lao vào chơi gêm kiếm niềm vui. Để rồi kết thúc trò chơi, cậu lại thấy chán chường, không có một người bạn bên cạnh. Kể từ lúc đó, Hoàng đã mong muốn phải chi cuộc sống như truyện tranh, có những phiêu lưu lôi cuốn, nó sóng gió, mạo hiểm nhưng khi đạt được kết quả, cảm giác hơn hẳn cuộc sống học sinh an nhàn này. 

Dù là suy nghĩ trẻ con, suy nghĩ nông cạn nhưng cái khao khát thành công sau những cơn sóng gió bạt mạng là một thứ tuyệt với. Con người hiện đại bây giờ sống đầy đủ thứ tiện nghi, họ hay chính bản thân Hoàng trở nên lười biếng, chỉ chơi chứ không tìm thử thách vượt qua đạt được một thành quả gì đó. Cậu biết mọi điều nên làm nhưng tất cả mong muốn chỉ tưởng tượng ra một tương lai, một kết quả ảo, thật chất sau đó lại chìm trong những cuộc vui vẻ ngắn ngủi, để rồi quên đi, không giá trị trong mắt một ai cả.

_ Thế giới linh hồn này chẳng phải có gì đó đáp lại mong muốn của mình sao! Vậy tại sao lúc này mình lại chạy trốn! Chết tiệt!!

Hoàng chỉ một đứa nghiện chơi game, dù biết điều cần làm nhưng lại không đủ sức điều khiển cơ thể rút ra khỏi sự cám dỗ đó.

_ Mình chỉ biết chơi và chơi mà thôi. Chẳng biết làm gì cả.

"Chẳng biết làm gì cả." Đó là câu nói mà con người thất bại tự nhủ, tự chấp nhận để né tránh khó khăn trước mắt. Hoàng co người lại úp mặt lên đầu gối, khoanh hai tay bao lấy đầu lại, thu mình khỏi thế giới bên ngoài. Thế giới mà cậu vô tình bước vào bằng một trang web, nó cứ như một trò chơi, trò chơi nhưng chân thật, như ảo giác đầy mạo hiểm.

_ Trò chơi... trò chơi....

Nếu là trò chơi cậu sẽ...

_ Mình...

Hoàng giơ ngón tay lên và nhất một cách dứt khoát vào cổng không gian để thoát. Một cầu sáng trắng nhỏ thoát ra khỏi người cậu, bay về phía trước, đổi thành màu xanh dương sáng và bắt đầu xoay vòng nhanh, tạo thành một cánh cổng trong như dòng nước xoáy mạnh. Hoàng đứng dậy, bước tới, miệng khẽ nói nhỏ và lớn dần.

_ Nếu là một trò chơi... tôi sẽ không chịu thua đâu!

Vừa vào cổng, lập tức cậu thấy mình vẫn đang ngồi ở quán net ban đầu. Trong quán bây giờ đã ít người, cậu nhìn đồng hồ đã mười giờ tối, thời gian trôi qua bằng với thời gian cậu ở trong thế giới linh hồn kia. Bỗng chủ quán nói lớn.

_ Sắp tới giờ đóng cửa rồi mấy đứa.

Hoàng đứng lên trả tiền và về nhà. May mắn thay hôm nay, bố lẫn mẹ đều vắng nhà, họ đi công tác xa vài hôm, cậu ở nhà một mình. Bình thường cậu sẽ thấy trống trải và cảm thấy buồn man mác, nhưng với điều vừa xảy ra hôm nay, cậu chỉ muốn vào phòng và mở máy tính riêng lên. Hoàng tìm google xem có thông tin gì về thế giới linh hồn đó không.

Cậu gõ "thesoulworld.hell", kì lạ thay không có trang web nào xuất hiện trên thanh tìm kiếm. Lướt một hồi thấy một trang blog cá nhân ai đó có chữ "thesoulworld give me..." trong dòng miêu tả ngắn. Nhấp vào trang blog của người đó, vừa vào trang đã thấy một video được ghim lên trên đầu với tiêu đề "the soul world give me a gift of God.". Nhấn vào video xem thử, một anh chàng người Mỹ tên là John, dĩ nhiên cậu không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net