Chương 2: Ác mộng quỷ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lão chó mặt mày nhăn nheo của nhà hàng xóm kế bên đi long nhong trong một góc hẻm khu phố quận Thủ Đức, một căn nhà cấp bốn có vẻ khá giả, hơn những căn nhà xung quanh, mặc dù rộng rãi, căn nhà đó lại rất trống trải hình dáng con người. Nó đi ngang qua căn nhà sang trang ấy, chợt con chó lông xù nhà đối diện sủa. Chú chó tỏ vẻ không kém cạnh sủa lại inh ỏi mấy cái khiến nó thu mình tránh khỏi cửa, đứng bên trong sủa ra lại. Lão ưỡng ngực đứng chừng chững, nhếch mắt cao ngạo, nhưng rồi bóng chủ nhà cầm chổi chạy ra đánh đuổi. Lão giục chân như ngựa vừa chạy vừa sủa ăng ẳng về nhà chủ nhân.

Hoàng gượng người dậy vì tiếng chó sủa inh ỏi vào buổi sáng sớm tinh mơ trong căn nhà sang trọng cấp bốn. Dùng cơ mắt uể oải kéo tấm màn đêm đang bịt kín con mắt, nhìn đồng hồ chỉ mới năm giờ năm mươi sáng. Cậu ngáp một cái dài đến nỗi lại ngã lưng xuống nằm tiếp cái giường êm ái, ấm áp. Miệng lẩm bẩm chất giọng ồ ồ ngái ngủ.

_ Còn sớm quá, bảy giờ rưỡi mới vào học. Ừm... thêm chút nữa vậy.

Nằm trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn cái bàn máy tính góc phòng. Cậu nhớ lại hôm qua như một giấc mơ với những điều ảo tưởng siêu nhiên. Nó thật kì thú, sợ hãi nhưng đầy mạo hiểm như truyện tranh, phim giả tưởng. Rồi sau đó ánh mắt Hoàng để ý chiếc điện thoại ở cái bàn gần giường. Dù đó là giấc mơ, cậu vẫn muốn mở danh bạ chiếc điện thoại lên xem. Một con số mới vừa thêm vào hôm qua, đó là số của Hưng.

_ Hưng... !!

Hoàng bật người ngồi dậy, tay nắm chặt chiết điện thoại. Mắt mở tròn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng huyền ảo.

_ Không, là sự thật.

Cậu đặt chân xuống giường, nhanh chóng tới tủ quần áo để thay đồng phục học sinh. Kì lạ hơn là cậu đang cảm thấy sự phấn khích kì lạ trong người, tất cả thể hiện qua sự vội vã thay đồ, lấy chìa khóa cửa nhà gấp hơn mọi ngày. Bữa sáng nhanh chóng bằng một ổ bánh mì thịt quay cậu mua ngoài ngõ khu phố. Vừa đi bộ vừa ăn nó, bước chân nhanh hơn, đi bộ nhưng lại có vẻ vội vã. Tốn mười lăm phút đi bộ đến trường, Hoàng không vào ngay mà đứng ở ngoài cổng trường. Dáo diết đôi mắt tìm người tên Hưng theo hình ảnh facebook trong trí nhớ.

Còn tới bốn mươi phút nữa trường mới đóng cửa, học sinh lúc này đến trường rất đông. Hoàng bắt đầu lo lắng không biết cố thể nhận ra Hưng trong đám đông học sinh đang vào trường không. Chợt dáng người cao cao, mái tóc bù xù, uốn nhẹ ở đuôi tóc, đôi mắt đeo kính lộ vẻ lo lắng và thất thần. Thấy ngoại hình giống với hình ảnh trong trí nhớ, Hoàng hơi bối rối một chút vì không biết nên mở lời thế nào. Rồi người đó đã tiến đến rất gần và sắp đi ngang qua cậu. Hít một hơi sâu cậu giữ vai cậu ta lại nói.

_ Tôi đã thấy lời kêu cứu, tôi đến để giúp cậu.

Chàng trai đó đứng chết lặng giây lát khiến Hoàng lo lắng có phải cậu đã nhầm người. Một cái ngại ngùng vì nếu sai thì bản thân bị quê đến vỡ mặt. Nhưng anh ta quay lại với câu nói.

_ Cậu là Soul Gunner?

_ Ơ, không, thật ra tôi là một người khác. À... gọi là God hands. Cậu là Mắt Quỷ?

Vậy là Hoàng đã tìm đúng người, có chút mừng rỡ trong lòng. Lập tức tâm trạng trở nên căng thẳng khi thấy ánh mắt mất ngủ đầy lo lắng của Hưng, cậu ta đáp lời.

_ Phải... theo tôi ra sân sau trường nào.

Hoàng chỉ gật đầu đi theo. Vì buổi sáng sớm, người qua lại chủ yếu đã lên lớp, cả hai đứng gần một gốc cây trò chuyện. Hoàng nói.

_ Có một điều là tôi không biết vị trí của cậu...

Chợt để ý bản tên, nhận ra Hưng lớp 11A3, tức là đàn anh lớp trên, cậu lập tức chỉnh lại cách xưng hô.

_ ... anh ở thế giới linh hồn, mặc dù gặp được anh nhưng tôi thật sự chưa biết làm sao.

_ Có vẻ cậu là người chơi solo, thật ra còn một cách khác nữa, đó là khi chúng ta gặp trực tiếp ở ngoài đời, chỉ cần chạm vào người chơi khác và hô khẩu hiệu đăng nhập sau là có thể lập tức xuất hiện ở gần người chơi đó.

_ Ra vậy.

Hoàng ngạc nhiên vì còn có cách này, nếu vậy có thể giúp anh ta và tận mắt thấy quỷ đỏ. Điều đó... thật nguy hiểm, bởi vì như thế cậu cũng phải chiến đấu với nó. Hưng nói thêm.

_ Có thêm người giúp nhưng tôi vẫn rất sợ. Chắc là cậu phải có những năng lực đặc biệt đủ tự tin đối đầu.

_ Thật ra tôi chưa từng thấy quỷ đỏ, anh có thể kể về nó không?

_ Ừm, có một loại quái vật mặc giáp trang bị như người chơi, chúng rất mạnh. Vào ngày đi săn trang bị ở một lâu đài trên dãy núi tuyết gần đây, tại lục địa Giấc Ngủ Vĩnh Hằng, tôi đã giết con quái vật khổng lồ trong lâu đài đó và thu hồi được vật phẩm từ nó. Xong, tưởng chừng như kết thúc thì chiếc ghế vua trong căn phòng bỗng tỏa ra luồng khí u ám màu đen. Một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện, sau đó là thân hình như làn khói nâu đen hiện ra, hắn chỉ ngón tay hướng tôi và re ré giọng khàn đặc không nghe được gì và biến mất.

Hưng dừng lại, nhìn thẳng mặt với cảm xúc sợ hãi khiến Hoàng nuốt nước bọt, anh ta nói tiếp.

_ Lập tức một dòng thông báo từ hệ thống hiện lên, nó ghi là "còn bảy mươi bốn tiếng nữa, Zekazaki sẽ tấn công bạn."

_ Một sự kiện bất ngờ ư !

_ Không biết, sau đó tôi đã đi tìm thông tin về hiện tượng kì lạ trong thế giới linh hồn. Nghe đến thông tin một số người cũng bị tương tự và họ bị mất tích, cư dân mạng đã đặt cho cái tên quỷ đỏ. Quỷ đỏ được xem là điềm báo tử thần cho người tham gia vào thế giới linh hồn.

Hoàng cảm thấy sự lo lắng và mất bình tĩnh của Hưng trong giọng nói.

_ Cậu không biết tôi đã lo lắng thế nào đâu? Cảm giác của cái chết đến dần đang đến mà tôi không biết nó sẽ xảy ra như thế nào.

_ Vậy nên anh đã gọi người cứu giúp.

_ Đúng vậy, tôi đã đi khắp nơi các diễn đàn, trang xã hội khác nhau để đăng lời cầu cứu, mới hôm qua lần đầu vào trang xã hội chìm để lấy ai đó giúp đỡ. Nhưng chưa một ai, những người từng gặp đã mất tích, họ không trở lại, chưa bao giờ trở lại. Nghĩ đến mà tôi không có lấy một hy vọng.

Cậu muốn nói lời gì đó để trấn an Hưng. Nhưng không thể, bởi thật sự không có một chứng cứ hy vọng nào nói rằng họ còn sống, thế rồi Hoàng cố nói một điều gì đó.

_ Tôi sẽ cố gắng hết mình để giúp anh.

_ Cám ơn cậu, là một người chơi solo, chắc hẳn siêu năng lực của cậu không kém gì tôi.

_ Siêu năng lực?

_ ...? Ý tôi là như thế này.

Hưng giơ tay hướng về phía Hoàng và nói.

_ kỹ năng "Che mắt"

Vừa dứt lời, Hưng dần biến mất hệt như có một tấm màn vô hình quét qua người, trông không khác gì một trò ảo thuật. Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu quan sát xung quanh. Vài giây sau đó, một bàn tay chạm vào vai cậu. Hưng đã xuất hiện phía sau lưng, mở miệng nói.

_ Đây là siêu năng lực tôi đã thu nhập linh hồn để trao đổi lấy.

_ Vậy ra đó là siêu năng lực.

_ ... Cậu... có phải cậu chỉ người mới tham gia vào thế giới linh hồn.

_ ...Phải, tôi vừa biết về nó vào ngày hôm qua.

_ Đừng.... đừng đùa!

Hưng hét lên khiến cho vài học sinh khác ngoảnh nhìn, thế rồi anh ta cúi mặt thất vọng.

_ Một tay mơ như cậu gì giúp được gì cho tôi cơ chứ.

_ Anh có siêu năng lực như thế thì lo gì.

_ Cậu không hiểu gì cả. Tham gia thế giới linh hồn được ba tháng, lúc trao đổi linh hồn để có được siêu năng lực, tôi đã thấy mình như một người được chọn, cực kì thích thú, nếu không nói tôi đã tự mãn tự phong bản thân mình như một người đặc biệt, thế rồi khi gặp một người chơi khác, tên đó có năng lực khác mạnh hơn. Người đó là một trong những người bị mất tích, tôi biết chỗ tên đó tới lần cuối.

Hoàng nghe một hồi không rõ lắm tên đó có liên quan gì. Chợt cậu nghĩ không lẽ chỗ tên đó tới là lâu đài trên dãy núi tuyết. Và chính Hưng cũng muốn biết chuyện gì xảy ra, quỷ đỏ là như thế nào nên đã đến đó. Hưng cảm nhận được ánh mắt người đối diện thay đổi, anh ta nói tiếp.

_ Tôi đã lần theo dấu vết và đến lâu đài trên núi tuyết.

Đúng như Hoàng nghĩ. Hưng vẫn chưa dừng lại.

_ Một kẻ mạnh hơn tôi mà còn không thể  làm được gì thì mấy năng lực cỏn con như tôi sẽ làm được gì.

Một câu nói đầy tuyệt vọng, Hoàng không biết bây giờ phải làm gì. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, đó là của Hưng. Anh ta liền trả lời.

_ Là ai vậy?

_ SoulGunner đây.

_ SoulGunner, anh đang ở đâu.

_ Tôi vẫn đang trên đường tới, còn một khoảng khá xa, còn bao lâu nữa nó mới tới.

Hưng vội vã nhìn đồng đồ ở cổ tay.

_ Còn hai tiếng mười phút hơn nữa.

_ Có lẽ tôi không thể tới kịp vào lúc đó. Do đó anh hãy câu kéo thời gian.

_ Giao chiến với nó ư, vậy thì...

_ Không, đừng vào thế giới linh hồn ngay, nó sẽ tới tìm anh ở thế giới thực, lúc đó anh hãy chạy trốn bằng mọi cách dù có phải trộm xe hay làm bất kí cách gì để chạy trốn. Cầm cự ngoài thực tế cho đến khi không thể nữa thì mới vào thế giới linh hồn để chiến đấu. Anh làm được không!

_... Tôi hiểu rồi.

Cuộc gọi kết thúc, Hưng lẳng lặng cất điện thoại vào túi và quay lưng hướng ra khỏi cổng trường. Hoàng lên tiếng gọi.

_ Anh định đi đâu?

_... Trong trường không dễ dàng di chuyển chạy trốn, tôi phải ra ngoài.

Mặc dù cậu không nghe hết được cuộc đối thoại của họ nhưng có thể suy đoán sẽ có chuyện gì xảy ra dù không vào thế giới linh hồn. Nếu không cần vào đó là sống được thì những người bị mất tích đã nói lên sự việc xảy ra và đăng bài cách để tránh né quỷ đỏ. Cậu muốn giúp Hưng nên mới hỏi, bước tới một bước thì anh nói.

_ Cậu không cần phải đi theo tôi, hãy trân quý mạng sống của bản thân... Chỉ vậy thôi.

Thật lòng Hưng muốn cầu xin sự giúp đỡ, nhưng biết cậu là người mới, không có kinh nghiệm, vì thế không khác bước vào nơi nguy hiểm mà không có lấy khả năng phòng thân, đối đầu. Hay mặt khác anh không tin vào Hoàng, bởi lúc này đây, câu nói của Hưng đã kích động lý trí của cậu ta, ánh mắt lộ rõ điều lo lắng, sự ngại ngùng. Con người có thể nói ra những lời đanh thép nhưng đó là sự bốc đồng trong phút chóc, cho họ một chút thời gian suy nghĩ với những câu nói như "đừng, nó nguy hiểm lắm, cái đó dơ lắm, tên đó không đáng để làm như vậy, ...." Và họ sẽ chùn chân, không dám bước tới nữa. Hưng có thể cảm nhận cậu cũng muốn an toàn không dấn thân vào nguy hiểm vì một người xa lạ. Cứ thế anh bước đi, bước nhanh dần ra khỏi cổng trường với vẻ mặt sợ hãi, lo lắng.

Còn mười phút nữa cổng trường sẽ đóng, Hoàng đã đứng suy nghĩ hơn năm phút. Thế rồi cậu nhấc bước tiến ra ngoài, nhưng có gì đó đang néo kéo lại, cảm giác rất khó chịu. Bởi có lẽ nó rất nguy hiểm, nếu cậu không đi thì sẽ an toàn hơn, dù gì Hưng cũng là một người xa lạ. Có hai cậu học sinh đi ngang qua gần Hoàng nói chuyện.

_ Nghe nói thằng Nam nhờ mày giúp nó?

_ Ừ, nhưng tao chẳng hơi quan tâm.

_ Vô tình vãi.

_ Giời, tự nó gây gỗ với người ta, tự mà giải quyết, hơi đâu dính vô chuyện của nó, kẻo vạ lây nữa mệt.

Tự gây ra tự giải quyết, nghe điều này ai cũng hiển nhiên điều đó là đúng, Hoàng cũng thấy vậy. Việc đang xảy ra chỉ ảnh hưởng đến một người xa lạ, không có liên quan gì tới bản thân, tay cậu nắm lại. Nếu giờ cứ theo giúp anh ta mà bản thân lại không làm được gì thì tại sao phải đi theo? Ngón tay cậu hơi siết lại. Cứ cố đâm đầu vào một cách ngu ngốc chỉ nhận lấy kết cục tồi tệ, đối đầu với một thế lực mạnh mẽ mà không rõ được nó như thế nào thì quả thật rất ngu ngốc, không giúp anh ta đó là điều bình thường mà ai cũng làm. Suy nghĩ như thế là một điều bình thường, cậu cho rằng mình không làm gì sai cả. "Nhưng..." Tay Hoàng siết chặt hơn.

Những câu nói văng vẳng trong đầu như thể đang giằng xé bên trong lòng. Khi bạn muốn giúp một ai đó nhưng cảm giác bất lực, thế rồi tự bản thân đưa ra những lý do để làm dịu đi điều đó.

_ Đúng, bây giờ tốt nhất mình nên vào lớp và...

*Tùng........ Tùng.......*

Tiếng trống giục mạnh báo hiệu giờ học vang lên, con tim Hoàng cũng rung động từng nhịp hồi đầy quyết định. Miệng cậu lẩm bẩm từng lời.

_ Phải vào học, trễ giờ... rồi...

Nhưng trong đầu cứ suy nghĩ.  

"Anh ta là người xa lạ, mình biết... "

*Tùng..... Tùng.... Tùng...*

_ Chỉ cần...

"Đi theo sẽ gặp nguy hiểm, mình biết... "

Cậu nhấc chân lên giữa chừng dừng lại.

_ Chỉ ....

"Anh ta sẽ biết mất, mình..."

Tiếng chú bảo vệ cổng bỗng vang lên.

_ Em kia, làm gì thế, không vào trường kịp là bị phạt đó.

*Tùng tùng... tùng tùng...*

Nhịp trống đã thay đổi, cũng như Hoàng, nó nhanh hơn, mạnh mẽ hơn và quyết định đặt bước chân về hướng ngược lại cổng trường. Cậu bắt đầu bước nhanh và chạy, chạy thật nhanh để tìm Hưng. Mặc cho tiếng gọi của chú bảo vệ, cậu vẫn không ngoảnh lại trả lời.

_ Anh hãy đợi đấy, đồ chết tiệt! 

"Biến mất ư, hay là chết, ra sao cũng được, mình đã quyết định giúp thì sẽ không thay đổi điều đó. Mọi người cho là tôi ngu đi. Ừ, tôi giờ thằng ngu đấy, nhưng tôi thà như thế còn hơn là hối hận vì đã không làm gì. Phải, tất cả chỉ vì chính bản thân thôi. Phải, chính là vậy, mình không muốn phải hối hận vì đã không làm."

Con người luôn tự cho mình một lý do để bỏ cuộc, vậy thì tại sao không cho mình một lý do để đương đầu với khó khăn, một lý do để đứng lên, một lý do để thực hiện điều bản thân họ mong muốn.  Hoàng đã tự cho bản thân một lý do để thúc đẩy đi giúp Hưng, người đang gặp nạn, khó khăn nhất trong cuộc đời.

Chạy đi tìm, bước chân dồn dạp như tiếng giống trường đang vang dội, nhanh hơn, mãnh mẽ hơn và vang xa hơn trong con tim của Hoàng. Vứt bỏ mọi lo nghĩ để cậu có thể tập trung vào một điều duy nhất, giúp Hưng sống sót khỏi quỷ đỏ. 

Hưng đang ngồi ở một trạm chờ xe buýt cách trường Thủ Đức không xa. Lo lắng khi thời gian trôi qua từng phút, từng giây, anh thu người lại, những ngón tay lúc thì đan vào nhau lúc thì ngoay ngoáy lung tung. Người mang biệt danh là SoulGunner nói rằng sẽ đến trễ, liệu sẽ cần bao nhiêu thời gian, nhỡ như anh sẽ chết trước khi người đó tới cứu. Nỗi lo lắng ngập tràn trong lòng Hưng, đôi mắt nhắm nghiền lại và hít những luồn khí thở thường ngày trở nên khó khăn, đôi tai như ù đi không còn tiếng xe cộ, không còn tiếng người qua lại. Miệng khẽ run rẩy phát ra những âm thanh nhỏ xíu đến nỗi không một ai xung quanh nghe được.

_ Làm ơi, ai đó hãy cứu tôi. Hãy... cứu tôi.

Không gian xung quanh đối với Hưng tĩnh lặng không một ai trả lời. Bỗng một tiếng chân dậm mạnh gần kề, một giọng nói vang lên sát bên một cách mạnh mẽ.

_ Hưng!

Hưng nhìn lên bóng người đứng trước mặc cậu, dáng người đó trở nên mạnh mẽ, ánh mắt đem đến một niềm tin, một tâm hồn bùng cháy kì lạ. Anh cắn răng, đứng dậy nổi giận.

_ Chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng đi theo sao!

_ Ừ

_ Vậy tại sao còn...

_ Tôi tới để đáp lại lời cầu cứu của anh.

Anh không hiểu tại sao lại có một kẻ ngốc như vậy, rõ ràng tên đó chỉ là người mới, chỉ là một kẻ vô vụng không đủ khả năng làm gì được cho anh. Vậy mà tên đó cứ nói cứng rắn, điều đó làm Hưng thêm lớn tiếng đáp trả.

_ Cậu là thằng ngốc hả!? Tôi không cần cậu cứu tôi. Cậu còn yếu không bằng một chút so với tôi thì....

_ Thì đã sao! Tôi muốn giúp anh, nhiêu đó là đủ.

_ Cậu! Hừ.

Hưng ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt và khoanh tay lại bực bội nói.

_ Muốn làm gì thì làm. Nói trước là tôi thèm mang ơn đâu, là do cậu cố ý tự nguyện thôi.

_ Ừ, là do tôi tự ý làm, anh không cần chịu tránh nhiệm điều gì đâu.

_ ... Vậy thì được thôi.

Cuộc nói chuyện chùn xuống, cả hai bắt đầu im lặng, thời gian cứ thế trôi qua. Xe đi qua, người đi lại, hai thanh niên, kẻ ngồi như tượng, người thì đi đứng lảng vảng quanh trạm xe. Bỗng Hưng lên tiếng trước.

_ Uống nước không?

_ Ơ, nhưng...

_ Anh mày khao.

_ vậy... lon cô ca được rồi.

Anh đứng dậy và đi vào một cửa hàng tiện lợi gần bên cạnh. Bước vào trong, Hưng ngoảnh nhìn ra, suy nghĩ lời nói trong đầu.

"Tại sao lại đến giúp mình chứ. Cái thằng ngốc đó..."

Hưng nhớ tới những lời kêu cứu trong tâm trí lúc đang ngồi ở trạm xe và có người đã đáp lại anh. Điều đó như một sự kì diệu khó tả bằng lời, nó khiến đôi mắt rơm rớm giọt nước, cô nhân viên cửa hàng tiện lợi cất tiếng gọi.

_ Anh không sao chứ?

_ Không, không sao.

Hưng lấy tay lau nước mắt và tiến tới khu vực bán nước. Cậu nở một nụ cười, một nụ cười an tâm cho mọi việc vừa diễn ra.

_ Thật là, chỉ có vậy mà mình...

Anh khựng lại. Một hiện tượng kì lạ diễn ra trước mặt, một vòm đen nhạt xuất hiện dưới mặt đất và lan rộng ra, mọi vật trong phạm vi đó bắt đầu tróc ra như giấy bị cháy thành than. Điều khiến anh để ý là không một ai thấy hiện tượng đang diễn ra, với họ hình như không có gì xuất hiện, không có gì bất thường cả. Chỉ mỗi Hưng đang nhìn thấy, một nỗi sợ hãi quen thuộc, từ khoảng không trống rỗng hiện lên một màn khói nâu đen đậm đặc dần. Đôi mắt lơ lửng mở ra trên cao, làn khói đặc tuông lên từ hai bên ập vào đôi mắt, tạo thành cơ thể người dài ngoằn, phần miệng từ đâu đó xuất hiện hàm răng có bốn nanh dài tạo lên khuông mặt phù hợp với đôi mắt quỷ dữ. Làn khói nâu dày lên, tạo xong thân thể thì bắt đầu tách ra để lộ ra những mảnh giáp sắt. Làn khói nâu rút hết vào khe hở và từ cổ bộ giáp, chảy ra chất lỏng màu kim loại giống áo giáp tạo hình nón sắt kín mít. Hai tay nó một bên bùng cháy lửa tím, một tay bùng cháy lửa vàng. Từ từ dang tay ra hai bên, tay nằm lại, vũ khí hình thành từ ngọn lửa, đó là hai thanh đao mỏng dài mang hai vầng sáng khác nhau. Hưng lùi từng bước, nó bắt đầu bước tới anh với bước thân thông thả, chậm rãi. 

Vòm đen nhạt quanh hắn như một phạm vi hiệu ứng, khiến mọi vật bị tróc ra những miếng nhỏ, con người trong đó thì trở nên trong suốt như một lớp không khí bị hơi nóng làm nhiễu loạn. Cậu lập tức chạy đi, nhanh chóng đẩy cánh cửa hàng mở ra. Hướng tới Hoàng hét lên.

_ Chạy mau, nó tới rồi.

Hoàng đang đứng nhìn chiêc xe buýt vừa dừng ở trạm thì nghe tiếng Hưng. Cậu liền đứng dậy chạy lại xe buýt sắp đóng cửa, nhảy bổ lên chặng cánh cửa đang đóng lại, xe chuẩn bị lăn bánh.

_ Khoan đã bác tài, còn hai người nữa.

Xe vẫn tiếp tục lăn bánh nhưng cố ý chậm lại chút để vị khách đang chạy theo hối hả lên xe. Giương tay ra đón Hưng. Anh chạy hết sức và nắm lấy tay cậu. Kéo thật mạnh, cả hai trên xe an toàn. Hoàng cũng nhìn thấy nó. Cậu nói.

_ Đấy là quỷ đỏ sao!?

Con quỷ đó đi vài bước chậm lại và nhìn con mồi đang rời xa dần. Cậu nhìn hình bóng nó biến mất nhanh chóng khi vòm đen quanh nó thu lại. Hành khách trên xe nhìn hai đứa học sinh vì sự ồn ào. Nhưng cả hai đều không bận tâm. Hưng thở dốc một chút rồi nói.

_ Thoát rồi, nó sẽ đuổi theo nhưng sẽ mất kha khá thời gian, thành công rồi.

_ Ừ... ừm...

_ Sao thế?

Hoàng nghĩ về sự xuất hiện đột ngột của nó, cách mà nó biến mất ở trạm. Cậu nghĩ ra một điều.

_ Thôi chết, nó có khả năng dịch chuyển, hẳn là có quy tắc nào đó nhưng tôi cảm giác là chúng ta lẽ ra nên di chuyển bằng xe, những phương tiện di chuyển tự do sẽ tốt hơn là trên một không gian kín như xe buýt này.

_ Ý cậu là chúng ta nên đi bằng phương tiện khác?

Cánh cửa trước xe buýt bỗng tróc ra những mảnh vỡ nhỏ, cánh cửa xếp bị mở rộng. Mọi người nhìn cánh cửa tự động mở mà không hiểu vì sao. Người soát vé vội nói bác tài xế.

_ Làm gì vậy? Đóng cửa lại đi.

_ Đang cố gắng đây, nút bị hư rồi hay sao mà nhấn hoài nó không đóng.

Hoàng nói giọng vừa đủ cho Hưng đứng gần bên nghe.

_ Không ai thấy nó sao?

Con quỷ bước chân lên xe cùng với hai thanh đao rực sáng. Đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ khi nhìn về phía hai người. Một người phụ nữ đứng dậy vì sắp tới trạm cần xuống. Quỷ đỏ giơ thanh đao lên và chém cổ cô gái đó, khiến Hoàng bàng hoàng.

_ Không!

Nhưng lưỡi đao xuyên qua cơ thể cô gái, không gây tổn thương. Có điều chiếc vòng cổ xâu chuỗi ngọc bằng đá bỗng đứt dây, tất cả viên ngọc bị bung ra và như bị hút theo đường chém. Hưng cảm nhận trước điều gì đó nguy hiểm nên đã vịn vai Hoàng đẩy xuống và hét.

_ Cuối xuống!

Những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net