Chap 24 - Tiếp xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Đầu tuần của mọi người thế nào?! _
_ Mọi người, có ai đã nhìn thấy quà mà Châu Thi Vũ tặng cho Vương Dịch chưa?! 🤭🤩 _
_ Thôi, không luyên thuyên nữa. Chúng ta vào chuyện nào. _

_______________________________________

Vương Dịch vẻ mặt vô cảm, ôm đống tài liệu đi dọc theo hành lang về lớp, hoàn toàn không để tâm đến bất kì ai đang nhòm ngó, xầm xì về em ấy.

Châu Thi Vũ cầm túi giấy chạy vội đuổi theo Nhất Nhất, không hiểu sao mỗi lần nhìn bóng lưng của em ấy đang đi phía trước, khiến cô luôn cảm thấy được sự cô độc, lạnh lẽo, kể cả đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp đó cũng phủ tầng băng giá, không chút gợn sóng, sự lạnh lùng của riêng em ấy, làm tâm cô khẽ động, những khi ở bên cạnh em ấy, cô luôn cảm nhận được sự an toàn, những khi ở trong lòng em ấy khiến cô thấy an tâm, hoàn toàn không giống như lúc ở bên cạnh Điềm Điềm.

Mặc dù Điềm Điềm thật sự rất tốt, luôn chăm sóc cho cô, cũng dành thời gian cùng cô dạo phố, đi ăn, mua đồ cho cô, nhưng tất cả đều là sở thích và thói quen của 'cô ấy'.

Châu Thi Vũ không thích ăn món Tây, cô chưa từng nói bản thân không thể ăn cay, cô cũng chưa từng nói là bản thân thích chơi game, ... còn rất nhiều thứ khác khiến cô uất ức, nhưng cô lại nghĩ rằng bản thân đừng nên quá trẻ con như vậy, cần trưởng thành hơn dù sao em ấy cũng nhỏ hơn cô, nên Thi Vũ im lặng không nói gì hết, tự an ủi và trấn an bản thân.

Cầm chặt túi giấy trong tay, thở hắc ra một hơi, Châu Thi Vũ cô muốn tìm hiểu về con người lạnh lùng này, muốn phá tan lớp băng đang bao bọc xung quanh em ấy, muốn thấy dáng vẻ khác của em ấy, cô muốn thấy nụ cười thật sự của Vương Dịch.

Thi Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, chạy nhanh tới chỗ của Nhất Nhất.

"Chào em, Vương Dịch.!!!", Châu Thi Vũ nở nụ cười tươi nói.

"Chào chị, tiền bối.!"

"Có muốn chị phụ em một chút không?!", cô nhìn vào đống tài liệu trên tay tiểu Vương.

"Tôi ổn.!"

Cả hai rơi vào yên lặng, cô cứ thế đi bên cạnh em ấy dọc theo hành lang, về đến lớp của em ấy. Nhất Nhất đột nhiên quay sang nói.

"Đợi một lát.!"

Sau đó, em ấy bước vào lớp, để đống tài liệu trên bàn giáo viên, rồi bình thản bước ra ngoài không nói bất cứ lời nào, trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong lớp, bước thẳng ra chỗ hành lang dựa người vào bệ cửa sổ nhìn chằm chằm Thi Vũ, khiến cô có chút căng thảng.

"Tiền bối đuổi theo tôi chỉ để chào thôi sao?!", Nhất Nhất không cảm xúc hỏi.

"Hả?! À ... hmmm ... không phải ...", cô ngại ngùng nói.

"Tôi đáng sợ vậy sao?!"

"Hửm?! Không có, sao em đột nhiên lại hỏi vậy?!"

"Trông chị có vẻ sợ tôi."

"Hả?! Làm gì có. Sao chị phải sợ em chứ?!"

"Tôi lo chị sẽ giống họ.", liếc ánh mắt về phía bên trái, nhóm người gần đó đang bàn tán về em ấy, giật mình, sợ hãi tản ra ai về lớp nấy.

Thi Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy. Cô đặt túi giấy lên bật cửa sổ, rồi dùng hai tay ôm lấy mặt Nhất Nhất xoay về phía mình, nhìn thẳng vào em ấy, nhẹ nhàng nói.

"Là do khuôn mặt khó gần này của em đó, khiến mọi người sợ không dám đến gần."

Những người đứng hóng chuyện, 'mắt chữ A mồm chữ O' nhìn khung cảnh khó tin trước mắt.

Vương Dịch nửa ngồi nửa đứng dựa người vào bệ cửa sổ, còn Châu Thi Vũ đứng trước em ấy, dùng hai tay ôm lấy mặt của 11 xoay về phía mình, cả hai nhìn thẳng vào nhau.

Tiếng máy ảnh vang lên, cả hai giật mình xoay về hướng đó thì người đã chạy mất. Cả hai quay lại nhìn nhau, có gì đó không đúng ở đây. Châu Thi Vũ cuối cùng cũng hiểu ra, hỏang hốt bỏ tay ra khỏi gương mặt em ấy, miệng liên tục giải thích.

"Xin ... xin lỗi ... chị ... chị chỉ ..."

"Không sao.!"

Cả hai rơi vào im lặng một lúc lâu. Thi Vũ sực nhớ ra mình đuổi theo em ấy vì lý do gì. Cô tiến lại cầm túi giấy lên đưa cho Vương Dịch.

"Cái đó ... trả lại áo cho em ... chị đã giặt sạch rồi, em đừng lo.!"

Nhất Nhất cầm lấy túi giấy, nhìn vào bên trong, nhếch miệng cười, lấy ra một lon nước chanh Sprite và một cây kẹo, Châu Châu không kịp ngăn lại, ngại ngùng mặt dần đỏ lên, em ấy giọng trêu chọc hỏi.

"Vậy hai cái này là sao?!"

"Hmmm ... cái đó ... là cảm ơn em ... vì ... vì đã giúp chị ... không biết em thích gì ... nên ... nên chị đã ...", Thi Vũ mặt ngày càng đỏ lên, lắp bắp nói.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của tiểu Châu, tiểu Vương mỉm cười, đưa lại túi giấy cho cô nói.

"Tôi sẽ nhận hai cái này, còn cái áo chị có thể giữ nó."

"Nhưng mà ... nó là của em ..."

"Không sao.! Với lại ..."

Vương Dịch đứng thẳng dậy, tiến lại chỗ Châu Thi Vũ, cuối xuống kề sát tai cô, thấp giọng nói.

"Sao chị đỏ mặt thế, Thi Vũ tiền bối?!"

Cô đơ người nhìn em ấy, lúng túng muốn giải thích.

"Không ... không phải ... chị ... chị chỉ là ..."

"Suỵt.! Sắp đến giờ học rồi, chị nên về lớp thì hơn.", em ấy để tay lên miệng cô, chầm chậm nhắc nhở.

Sau đó, nhét vào tay Thi Vũ túi giấy, mỉm cười nhẹ.

"Tạm biệt, Thi Vũ tiền bối, cảm ơn món quà của chị."

Nhất Nhất định vào lớp thì đột nhiên Châu Châu nhanh chóng bắt lấy cánh tay em ấy sau khi cô đã ổn định cảm xúc, gấp gáp hỏi.

"Chiều nay, bọn chị định đến Disneyland chơi, em ... em có muốn tham gia cùng không?!"

"Tôi không thích nơi đông người."

"À ... không sao.! Vậy em vào lớp đi, tạm biệt, gặp lại em sau.", Thi Vũ buông cánh tay em ấy ra, ánh mắt buồn bã nói.

"Gặp lại chị sau, Thi Vũ tiền bối.!", ánh mắt đó của Châu Châu, Nhất Nhất đương nhiên là nhìn thấy, nhưng vẫn giả vờ như không biết.

Cả hai quay lại lớp học, như không có gì xảy ra, đồng thời bức hình của hai người vừa nãy, được share đầy trên trang của trường. Trở thành chủ đề cực hot của trường, nhưng mà hai nhân vật chính của chúng ta vẫn không hay biết gì cả. Thi Vũ cũng không nhìn thấy được đôi tai đỏ ửng của Vương Dịch.

Châu Thi Vũ trở về lớp với vẻ mặt thất vọng, vừa bước vào, mọi người nhìn cô bằng nhiều loại ánh mắt, ngưỡng mộ, ghen tỵ, kinh ngạc, soi mói, có đủ. Cô ngồi vào chỗ với ánh mắt hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chị nổi tiếng rồi đấy, Châu Châu?!", Viên Nhất Kỳ đưa ánh mắt thích thú nhìn Thi Vũ.

"Có chuyện gì vậy?! Mọi người làm sao thế?!", cô khó hiểu nhìn bọn họ hỏi.

"Cậu không biết gì sao, Châu Châu?!", Chu Chu vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Mình ... mình không.! Sao thế?!"

"Nè, cậu xem đi, top đầu của trường mình đấy.!", Dao Dao đưa điện thoại của mình cho Châu Thi Vũ xem thử.

Cô cầm điện thoại lên xem, ánh mắt kinh ngạc mở to. Bức ảnh chụp cô và Vương Dịch được share đầy sắp nơi trên trang của trường. Đặc biệt là hai bức ảnh, cô ôm lấy mặt em ấy nhìn vào nhau và bức ảnh tiểu Vương kề sát bên tai cô.

"Cậu giỏi thật đấy, Châu Châu. Mình còn không được chạm vào mặt tiểu Nhất.", Tả Tịnh Viện chống cằm nói, nhìn Thi Vũ bằng ánh mắt nham hiểm.

Cô định lên tiếng giải thích thì giáo viên vào lớp nên cô đành im lặng quay lên bảng.

Cuối giờ, Châu Châu cùng Kỳ Kỳ, Dao Dao Chu Chu và Đản Đản đứng trước cổng trường đợi A Hân, Miên Dương, Liga, Ngải Giai, Trần Kha và Nãi Cái

Bọn họ vừa đến đã lập tức chọc ghẹo Thi Vũ, khiến cô nàng ngượng đỏ cả mặt. Đúng lúc đó, Vương Dịch cùng Tả Tịnh Viện bước ra xe, vừa trông thấy em ấy, mặt cô vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, khi thấy em ấy đang ngậm cây kẹo mà cô tặng.

"Tả Tả, chị nhớ cuộc hẹn chiều nay đó.!", Đan Ny hét lớn nói.

"Hảo~.!", Tả Tả quay người lại vẫy tay nói. Sau đó cùng tiểu Nhất lên xe, chạy đi.

_________ Giải phân cách kì lạ __________

Đến giờ hẹn, Tả Tịnh Viện đang ở dưới nhà chuẩn bị, thấy Vương Dịch từ trên cầu thang bước xuống, liền nói.

"Chị ra ngoài có hẹn với nhóm Đan Ny, em muốn đi cùng không?! Có cả 'cậu ấy' nữa đấy."

"Ừm.!"

"Vậy thôi sao?! Em không đi cùng chị à?!"

Tiểu Vương không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại, sau đó ngước lên, nhìn Tả Tả nói.

"Em ra ngoài có việc."

Rồi đi thẳng ra cửa, lên xe rời đi. Xe lăn bánh đến một quán cafe, bước vào quán. Quét mắt tìm kiếm, nhìn thấy Lạc Lạc, em ấy tiến lại ngồi xuống trước mặt cô nàng. Phục vụ lập tức mang menu đến.

"Một Sprite mang về."

"Vâng, xin quý khách đợi một lát."

Đợi người phục vụ rời đi. Vương Dịch liền lên tiếng hỏi.

"Sao lại hẹn cafe?!"

"Đương nhiên là có đồ tốt đưa em rồi.", Từ Tử Hiên mỉm cười nham hiểm nói.

Tiểu Vương nhướng mài nhìn.

"Theo như ý em, chị đã điều tra rồi, đây là thứ em cần.!", Lạc Lạc lấy ra một phông bì lớn, đẩy về phía Nhất Nhất.

Em ấy cầm lên mở ra xem, nhếch miệng cười hài lòng. Sau đó, lấy ra bốn cặp vé xem phim thuộc hàng VIP, đưa cho Lạc Lạc.

"Phần thưởng.!"

"Cảm ơn em, tiểu Nhất.!"

Cả hai nhìn nhau nở nụ cười gian xảo.

*{ Phông bì mà Lạc Lạc đưa cho Nhất Nhất là gì đây?! Em ấy đã nhờ Tử Hiên điều tra cái gì?! }*

*{ Chap sau sẽ rõ. }*

--------------------------------------------------------

_ Mình nghe nói tình hình dịch bệnh ở Quảng Châu ngày càng nghiêm trọng. Tổng tuyển sắp tới, thật sự lo lắng cho các tỷ. Nhưng mình có niềm tin vào mấy tỷ của mình. _

_ Mọi người ra ngoài cũng phải đeo khẩu trang cẩn thận đó, bản vệ sức khỏe bản thân. _

_ Mọi người đọc truyện vui vẻ. _

_ Hẹn gặp mọi người vào chap ngày mai. _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net