Chap 25 - Chưa từng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Như đã hẹn, chap mới của mọi người đây.! 😁 _
_ Ngày mai, mình có việc, nên không ra chap nha.! 👉👈 _
_ Mọi người đọc truyện vui vẻ.! 🙆‍♀️ _
_ Bắt đầu vào truyện thôi nào.! 💓 _

€_______________________________________€

Từ Tử Hiên và Vương Dịch ngồi trong quán cafe nói chuyện, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người vì vẻ ngoài xinh đẹp, cool ngầu lại soái khí. Người phục vụ đem nước ra rụt rè đưa đặt trước mặt Vương Dịch.

"Nước ... nước của quý khách ... đây ạ."

"Cảm ơn.!", Vương Dịch vô cảm nói.

Người phục vụ đó cứ chần chừ không đi, nhìn chằm chằm Vương Dịch đang xem xấp tài liệu thông tin mà Từ Tử Hiên đã đưa cho em ấy. Lạc Lạc thấy vậy bật cười, 11 nghe thấy, thì ngước mặt lên nhìn cô nàng, rồi lại quay sang nhìn người phục vụ, nhăn mài. Lạc Lạc nhận thấy tiểu Vương trông có vẻ khó chịu, liền lên tiếng hỏi người phục vụ.

"Xin hỏi có chuyện gì sao, thưa quý cô?!"

"Cái đó ... có ... có thể ... cho mình xin ... weixin của hai người không?!", người phục vụ đỏ mặt, ngại ngùng hỏi.

"Xin lỗi nha, điện thoại của tụi này hết pin rồi, số điện thoại thì lại không nhớ, không thể cho bạn được rồi.", Lạc Lạc chống cằm bình thản vừa mỉm cười, vừa nói.

Cô phục vụ đó mặt buồn bã, thất vọng, cuối đầu nói câu xin lỗi, sau đó rời đi.

"Xin lỗi, đã làm phiền quý khách rồi ạ.!"

Nhìn vẻ mặt đó, Vương Dịch bất giác bật cười, khẽ nói.

"Thật giống."

Lạc Lạc nghe thấy Nhất Nhất nói gì đó nhưng không nghe rõ, liền hỏi.

"Em nói gì thế, tiểu Nhất?!"

"Không có.", khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, thu lại nụ cười, 11 thấp giọng trả lời.

Lạc Lạc bĩu môi, ủy khuất, cô nàng muốn về với Tako, cô không muốn ở đây với con người băng lãnh này (😭). Thấy tiểu Nhất nãy giờ vẫn cứ chăm chăm đọc xấp giấy, không ngước lên nhìn, cũng như không nói tiếng nào, chợt nhớ ra gì đó, Lạc Lạc lên tiếng hỏi và nhắc nhở

"Em định làm gì, tiểu Nhất?! Đại Ca có nhờ chị nhắn lại với em là nhớ phải nhẹ nhàng thôi. Nếu cần giúp gì thì em có thể gọi cho chị ấy và Tam Ca tới."

"Hảo.!", Vương Dịch không ngước mặt lên, chỉ nhẹ giọng trả lời.

"Mà em muốn làm gì thế?!"

"Làm gì đó thú vị.", tiểu Nhất nhếch miệng nở nụ cười nguy hiểm nói.

Lạc Lạc thấy vậy, sởn gai óc, hơi lo ngại. Cô nàng bây giờ đã thấu hiểu sâu sắc lời mà Kiki và Ngũ Chiết từng nói "Đừng để 'đứa con của quỷ' nhắm trúng, em sẽ không biết sắp tới mình gặp những gì đâu.", "Còn nếu em đắc tội với 'đứa con của quỷ', em muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.", cuối cùng cô cũng đã thấu được hai câu nói đó.

Nhưng có một điều cô vẫn chưa hiểu, tại sao tiểu Nhất em ấy lại gắn liền với cái tên 'đứa con của quỷ'. Lạc Lạc lại thấy em ấy rất giống 'thiên sứ', nhưng mỗi khi nhắc đến từ này hoặc từ 'thiên thần' em ấy lại có vẻ không vui lắm.

"Lạc Lạc?!"

"Hả?! ... em nói gì, tiểu Nhất?! ...", Lạc Lạc thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, giật mình hỏi.

"Chị ... sao thế?!", 11 khó hỉu hỏi.

"Không có gì đâu, em vừa nói gì."

"Về thôi.!"

"Hảo~.!"

Cả hai đứng dậy đến quầy, thanh toán rồi rời khỏi quán.

__________ Giải phân cách đáng yêu __________

Ở chỗ của nhóm Châu Thi Vũ.

Mọi người ai cũng đã đến, hôm nay xuất hiện ở quán vẫn là những gương mặt quen thuộc, Châu Châu, Miên Dương, Hân Tử, Dao Dao, Kỳ Kỳ, Liga, Chu Chu, Ngải Giai, CK và Đản Đản, thiếu mỗi Tả Tả, còn Nãi Cái và Nam Thiến sẽ đến sau do có lịch học.

"Chúng ta gọi món gì đây, Hân tử?!", Miên Dương băn khoăn, xoay sang hỏi.

"Ây~?! Cậu đưa mình xem.!", Trương Hân nhanh chóng xoay người lại trả lời.

Cả hai cùng nhau thảo luận, bình thường phần gọi món, đều sẽ do hai người này gọi cho cả nhóm.

"Xong rồi.", A Hân reo lên.

"Mọi người xem còn món nào muốn kêu không?!", Miên Dương truyền tờ giấy cho mọi người.

Truyền đến chỗ Liga, cô nàng hơi chần chừ, do dự hồi lâu, cô mới lên tiếng.

"Chúng ta ... chúng ta gọi thêm món sườn xào chua ngọt được không?!"

"Được chứ.! Mọi người còn muốn gọi thêm gì không?!", Dao Dao ôn nhu hỏi, mọi người đều đồng loạt lắc đầu, cô truyền tờ giấy ngược về cho A Hân và Miên Dương.

"Em muốn gọi thêm gì không, Di Hân?!", Ngải Giai thấy sắc mặt của Chu Chu không tốt, quan tâm hỏi. Cô nàng chỉ chán nản lắc đầu.

"Em không sao chứ?!", CK cũng để ý thấy bèn hỏi.

"Em không sao.!", Chu Chu ngượng cười trả lời, trấn an mọi người.

"Sao chị lại gọi món đó, Liga?! Em thấy có nhiều món lắm rồi mà.!", Đản Đản quay sang Đường Lỵ Giai hỏi.

"Bình thường đâu thấy chị ăn món này.!", Viên Nhất Kỳ cũng lên tiếng nói.

"Không phải cho chị.!", Liga cười nhẹ trả lời.

"Là cho em ấy.!", Liga xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài âm thầm nghĩ. Cô chợt trông thấy người mà cô nghĩ tới, đang từng bước đến đây, cô dõi mắt trông theo cho tới khi nghe thấy tiếng của 'em ấy' vang lên.

__________ Giải phân cách kì lạ _____________

[Leng keng, leng keng]

"Chào mọi người.!", Tả Tịnh Viện đẩy cửa vào nói.

"Ủa?! Tả Tả?! Lâu lắm rồi mới gặp em đấy.", Đới Manh đang lau bàn, nghe giọng nói quen thuộc, quay người lại khá ngạc nhiên nói.

"Tả Tả, lâu rồi em mới đến đây đấy. Dạo này em thế nào rồi?!", Momo nghe Đới Manh kêu tên Tả Tịnh Viện, nên ra xem thử, vừa thấy em ấy cô chạy lại hỏi thăm đứa em lâu rồi mới gặp.

"Em khỏe ạ. Lâu rồi mới gặp mấy chị. Dạo này mấy chị thế nào ạ?!", Tả Tả nở nụ cười đáng yêu ôm từng người, hỏi han.

"Bọn chị vẫn vậy thôi.", tiểu Tứ ôm Tả Tả xoa đầu em ấy.

"Thật nhớ em quá đi, Tả Tả.!", tiểu Cúc ôm chằm lấy em ấy, phấn khích nói.

"Em cũng nhớ mọi người lắm."

Sau màn chào hỏi nồng nhiệt đó, Tả Tả cuối cùng cũng được thả ra, để đến chỗ của nhóm Châu Thi Vũ.

"Xin lỗi mọi người, em đến trễ rồi.", Tả Tả vẻ mặt hối lỗi nói.

"Không sao.! Bọn chị cũng chỉ mới gọi món thôi.", Trương Hân mỉm cười nói.

"Em mau ngồi xuống đi. Đừng cứ đứng mãi như thế.", Dương tỷ nhẹ giọng nói.

Tả Tịnh Viện mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Đan Ny. Đối diện là CK, bên cạnh CK là Liga. Không khí có chút ngượng ngạo.

"Cậu xem thử còn muốn kêu món gì không, Tả Tả?!", Dao Dao tinh ý đưa cho Tả Tịnh Viện menu để cô nàng xem thử.

"Chị xem có gì muốn ăn không, Tả Tả?! Mặc dù Dương tỷ và A Hân đã gọi món rồi.", Viên Nhất Kỳ bắt được sóng của Dao Dao lên tiếng hỗ trợ, nói giúp Thẩm Mộng Dao.

"Vậy ... chị muốn gọi món sườn xào chua ngọt được không?!", Tả Tả nhìn vào một lượt rồi ngước mặt lên hỏi.

Tất cả mọi người hóa đá, chết lặng, liếc sang nhìn Đường Lỵ Giai, cô căng thẳng, né tránh ánh mắt của mọi người.

"Mọi người sao thế?! Không gọi món này được sao?!", Tả Tả lo lắng nhìn mọi người, có gì đó không đúng, khiến cô nàng cảm thấy hơi bất an.

"Hả?! Không phải, chỉ là ...", Ngải Giai chợt tỉnh, thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, ấp úng trả lời.

"Món ăn của mấy đứa gọi có rồi đây.!", Momo cùng Đới Manh đẩy xe đến.

Cả hai người đặt từng món ăn lên bàn.

"Mấy đứa ăn ngon miệng nha.!", Đới Manh nói rồi rời đi.

Nhìn món mình định gọi xuất hiện trước mặt mình. Tả Tả đơ người nhìn bọn họ.

"Đây là ..."

Chu Di Hân thấy Liga sắc mặt trắng bệch liền lên tiếng, giải vây tình huống khó xử này.

"Là mình gọi đấy.! Có chút thèm ăn món này, cậu cũng thích sao?! Trùng hợp thật.", Chu Chu nở nụ cười ngượng.

"Đúng vậy.! Trùng hợp thật.", Tả Tịnh Viện cười nói.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta mau ăn thôi.", CK lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

Mọi người giật mình, cười trừ, bắt đầu ăn uống, Liga nhìn Chu Chu ánh mắt cảm kích. Chu Chu chỉ gật đầu mỉm cười đáp lại. Hành động đó của hai người đương nhiên là được Tả Tịnh Viện thu vào tầm mắt nhưng lại giả vờ không biết, cũng như không vạch trần lời nói dối đó.

"Tả Tả, hôm nay chị đến một mình à?!", Đản Đản thắc mắc hỏi.

"Ý em là sao?!"

"Ý em là 'ai kia' không đi cùng chị sao?!", vừa nói Đản Đản vừa đá mắt về phía Thi Vũ, làm cô nàng đỏ mặt.

Tả Tả liếc nhìn theo, bật cười nói.

"Chị có rủ, nhưng em ấy không trả lời. Cậu không rủ em ấy đi cùng sao, Châu Châu?!"

"Hả?! ... mình ... mình có ... nhưng mà Vương Dịch nói không thích nơi đông người.", Châu Thi Vũ bị gọi giật mình, lắp bắp trả lời.

Bọn họ gật gù xem như đã hiểu. Ngay cả bọn họ cũng muốn thân thiết với tiểu Vương thêm một chút.

Sau khi dùng bữa xong, Châu Thi Vũ gọi xe đến để cùng Đản Đản, Dao Dao và Liga đi chung còn những người còn lại thì đi xe moto của riêng mình, Hân Tử thì chở Hứa Dương, Ngải Giai thì chở Chu Chu.

Trong lúc đợi, Tả Tả muốn bày trò, liền mượn điện thoại bấm một dãy số, rồi nhấn nút gọi. Tiếng nhạc chuông vang lên. Sau đó, một giọng nói khá quen thuộc phát ra.

"Wei?!"

*{ Cuộc đi chơi sẽ diễn ra thế nào đây?! Mọi người cùng đoán xem. Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ hay là ... họ lại gặp vô số rắc rối. }*

*{ Gặp lại mọi người ở chap sau }*

--------------------------------------------------------------

_ Tình hình dịch bệnh có vẻ vẫn chưa khả quan lắm, nhưng mà chúng ta vẫn phải giữ vững niềm tin, không có việc gì quan trọng thì hãy ở nhà, ra ngoài phải đeo khẩu trang đấy.! 🙆‍♀️ _

_ Cảm ơn mọi người đã đọc chap, hẹn gặp lại mọi người ở chap sau. 🥀 _

_ Đây là 'làm việc' mà Dương tỷ nói.

_ *(Chỉ là LÀM VIỆC)x3. Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.! 😅 _

*(Ps: Nhưng do mình lưòi nên ghi vầy cho gọn. 😅😂😁)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net