Chap 45 - Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Mình đến rồi đây.! 👋 _
_ Hình như có vài thắc mắc nhỏ về một bạn xưng là kiểm soát viên trên truyện của mình.! 🤔 _
_ Chúng ta vào truyện trước đã, cuối truyện mình sẽ giải thích về nhân vật này.! 💓 _

€____________ 😷😷😷😷😷😷 ____________€

Cơn mưa tầm tã và ngày càng lớn, nó giống như đáy lòng Vương Dịch lúc này vậy, lạnh lẽo và rối rắm, từng hạt mưa thi nhào đổ xuống không ngừng.

Vương Dịch cứ giữ nguyên hiện trạng ban đầu, im lặng ôm lấy Châu Thi Vũ.

Cô cảm nhận được em ấy đang không ngừng run rẩy, ngoài việc ôm chặt em ấy, cố gắng mang hơi ấm và an ủi cảm xúc bất ổn đang bao trùm em ấy.

Thi Vũ hít một hơi sâu, lấy can đảm, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

"Em không sao chứ, Vương Dịch?!"

"Ừm~.!"

"Sao em lại dầm mưa ở đây?!"

*Im lặng*

"Em vừa từ Vương thị trở về sao?!"

*Vẫn im lặng*

"Em như này là vì họ hả?!"

*Tiếp tục không nói*

"Em rất hận họ đúng chứ?!"

*Ôm chặt lấy Thi Vũ, không lên tiếng*

Tuy Nhất Nhất không hề lên tiếng hay nói bất cứ gì, nhưng Châu Châu dựa vào phản ứng của em ấy để phán đoán và cô hoàn toàn hài lòng với phản ứng theo bản năng của em ấy.

Ngoại trừ câu hỏi đầu tiên em ấy trả lời cực kì qua loa, có vẻ không quan tâm đến, ba câu hỏi tiếp theo hơi thở em ấy đột nhiên có chút lo lắng và khẩn trương.

Đặt biệt câu hỏi cuối, phản ứng của em ấy khiến cô hoàn toàn có câu trả lời cho tất cả mọi thứ.

"Chị đã biết rồi, về chuyện của em cùng Vương thị.!"

Vương Dịch thở dài một tiếng, buông Châu Thi Vũ ra, lạnh lùng nói.

"Chị không nên biết.!"

"Tại sao?! Chị muốn hiểu hơn về em, muốn biết em đã từng trải qua những gì, muốn biết tại sao em lại trở nên như vậy.!"

"Chị đừng cố gắng tìm hiểu 'đứa con của quỷ'.!", Vương Dịch đôi mắt sắt lạnh nhìn thẳng vào Châu Thi Vũ.

"Em nói vậy là sao?! Chị không hiểu.!"

"Dù có ngụy trang tốt cỡ nào, đứa con của quỷ cũng không thuộc về thiên đàng càng không thể quay lại địa ngục.!"

"Đứa con của quỷ, ý em là sao?!"

"Đi thôi, chị nên về KTX.!"

Vương Dịch định xoay người rời đi, thì bị Châu Thi Vũ nắm lấy cổ tay kéo lại, mặt đối mặt nói.

"Em giải thích đi, em nói vậy là sao?!"

"Chị không nên cố gắng hiểu về tôi.!"

"Vì người con gái bên cạnh em lúc sáng sao?!"

Vương Dịch nhìn đôi mắt ngập nước cùng thất vọng của Châu Thi Vũ, em ấy từ từ tiến gần lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô.

"Đừng khóc, là vì chị.!"

"Em nói dối ... em ghét tôi ... nếu vậy, em đừng đối tốt với tôi ... tại sao em lại đối tốt với tôi chứ?! ...", Châu Thi Vũ òa khóc, đẩy mạnh Vương Dịch ra.

"Tôi không ghét chị, tôi cũng chưa từng nói dối chị.!"

"Tôi chỉ muốn hiểu hơn về em, tôi muốn giúp em vui vẻ, muốn em nở nụ cười, nhưng càng đến gần em, em lại đẩy tôi ra.!"

"Tôi ... tôi muốn tốt cho chị thôi.!"

"Tốt cho tôi?! Em quan tâm tôi, bên cạnh tôi, đối tốt với tôi?! Rồi khi tôi muốn bên cạnh em, em lại né tránh, đẩy tôi ra, em cho rằng vậy là tốt cho tôi sao?!"

"Tôi..."

"Vậy em đừng đối tốt ... đừng tốt với tôi?!"

Vương Dịch lại kéo Thi Vũ vào cái ôm, lần này cô nàng kịch liệt chống trả, hoàn toàn không muốn để em ấy ôm mình.

Nhất Nhất im lặng không nói, ôm chặt Châu Châu vào lòng, mặc kệ cô nàng đánh, cắn, đẩy thế nào cũng không lây chuyển được em ấy.

Vương Dịch nhất quyết không buông ra, sau một hồi đấu tranh không thành, Thi Vũ cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa.

Thấy cô chịu bình tĩnh, không náo nữa, em ấy mới bắt đầu chậm rãi nói.

"Tôi đối tốt với chị là bản năng. Cái bóng quá khứ trong tôi vẫn còn, thật sự không muốn chị thương hại tôi, càng không muốn tổn thương chị, hãy cho tôi thời gian, được không?!"

*Im lặng*

*Kiên nhẫn chờ đợi*

"Đến bao giờ chứ~?!", Thi Vũ giọng làm nũng lên tiếng nói.

"Chị tin tôi là được.!", Vương Dịch bật cười, nói.

*Im lặng không nói*

Em ấy buông cô ra, chỉnh lại tóc cho cô, nhẹ giọng hỏi.

"Vậy giờ chúng ta về được chưa, tiền bối?!"

"Ừm~.!"

Thi Vũ đưa tay lên hướng về phía Vương Dịch, muốn em ấy nắm tay mình, nhưng tiểu hài tử ngốc nào đó cứ ngơ mặt ra nhìn, làm cô tức giận phồng má nói.

"Em đứng ngốc đó làm gì?! Về thôi.!", Cô nắm lấy tay em ấy kéo đi.

Em ấy cuối cùng cũng hiểu nắm lấy chặt tay cô, song hành cùng cô về KTX.

Châu Thi Vũ nở nụ cười vui vẻ, âm thầm nghĩ.

"Đồ ngốc, tốt nhất em nên mau cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha cho em."

Bọn họ không biết rằng có hai người đã trông thấy mọi thứ, một người tức giận bỏ đi, người còn lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, nở nụ cười nguy hiểm, lấy điện thoại gọi ai đó, rồi xoay người đi.

"Hy vọng cô thích món quà này, Vương Dịch."

Cả hai không hay biết gì, đang trên đường về KTX, đột nhiên có một đám người đến đá mạnh vào người Vương Dịch, làm em ấy té nhào xuống đất.

Chưa dừng lại, không để hai người kịp hiểu, đám côn đồ đó lôi Vương Dịch đập mạnh vào tường, một đám người nhào vào em ấy đánh không ngừng, em ấy đưa tay lên đỡ, nhẫn nhịn không chống trả.

Đến khi tên đại ca định động tay chân với Châu Thi Vũ, hắn đẩy cô vào tường bắt đầu giở trò, Vương Dịch tức giận, đạp một cước thật mạnh vào bọn kia, rồi tung thêm nắm đấm về phía chúng.

Em ấy quay sang đá vào hông tên đại ca, khiến hắn ngã lăn ra đất rên la, nắm lấy vai Thi Vũ lo lắng hỏi.

"Chị có sao không?! Có bị gì không?!"

Châu Châu sợ hãi, run rẩy lắc đầu.

Bỗng nhiên có một tên nhặt được cây gậy gỗ trên đất, xông đến chỗ hai người, cô thấy vậy hét lên xoay người em ấy vào tường.

"Cẩn thận.!"

Cây gậy đó vung đến, Nhất Nhất lập tức đưa tay phải ra đỡ, rồi đạp vào bụng tên đó, khiến hắn văng ra đường, đau đớn ôm bụng, Châu Châu lo sợ đến phát khóc hỏi.

"Vương Dịch.!!! Em ... tay em không sao chứ?! ..."

Em ấy xoay đầu sang nhìn mỉm cười, đưa tay trái lên mặt cô lau đi những giọt nước mắt đang rơi đó, lắc đầu.

Tên đại ca tức giận gầm lên.

"Chết tiệt, đánh nó cho tao, rồi bắt con nhỏ này về.!"

"Vâng ạ.!"

Cả đám bốn năm người xông đến, Vương Dịch nhanh chóng xoay người áp Châu Thi Vũ vào tường, dùng thân thể mình che cho cô, bọn chúng không ngừng đánh, đá, đạp vào người em ấy, thậm chí còn dùng gậy đập vào vai em ấy.

Mặc kệ bọn họ có làm gì, Nhất Nhất vẫn kiến quyết trụ ở đó, không để bọn họ chạm vào Châu Châu.

Tên đại ca tức giận thét.

"Mau kéo nó ra, tao muốn con nhỏ kia."

Bọn chúng hợp sức, kéo Vương Dịch ra, đẩy xuống đất, tên đại ca xông đến kéo Thi Vũ đi, cô chống trả dữ dội, miệng không ngừng kêu tên em ấy.

Nhất Nhất bật dậy, xông vào đẩy nhào bọn đàn em, rồi chạy đến chỗ tên đại ca, đạp vào lưng hắn, kéo Châu Châu lại, mặc kệ vết thương trên người, quát lớn vào bọn chúng.

"Đừng có động vào chị ấy.!!!"

Tên đại ca ngồi dậy đôi mắt rực lửa.

"Hay lắm tên nhóc con.!"

Một tên đàn em xông đến khóa chặt tay em ấy, tên đại ca đấm vào mặt Vương Dịch, làm em ấy ngã xuống đất, khóe miệng bật máu.

Thi Vũ nhanh chóng chạy lại chỗ Vương Dịch, ngồi xuống bến cạnh em ấy lo lắng nói.

"Vương Dịch, Vương Dịch em không sao chứ?!"

"Tên vừa nãy nói nó (Vương Dịch) sống chết không quan trọng, còn con nhỏ bên cạnh nó (Châu Thi Vũ) muốn làm gì cũng được, tao muốn con nhỏ đó, đánh chết đứa còn lại cho tao.!"

Cả đám côn đồ hung hãn lao vào, Vương Dịch một lần nữa dùng thân thể mình bảo vệ Châu Thi Vũ, lần này bọn chúng đều ra tay độc ác hơn, dùng gậy đánh mạnh liên tiếp vào người em ấy.

Một chiếc xe đen chạy đến, hai người trên xe vội vàng bước xuống, thét lên.

"Mấy người làm gì đó?!"

"Cảnh sát đang đến, các người còn không mau dừng lại.!"

"Hôm nay mày may mắn đấy.! Đợi đó.!"

Đám côn đồ nhanh chóng bỏ chạy. Châu Thi Vũ  thấy Vương Dịch người đầy vết thương còn chảy máu, cô lo lắng không thôi, rơi nước mắt.

Hai người đó chạy lại đỡ Vương Dịch lên, quan tâm hỏi han.

"Hai người không sao chứ?!"

"Hay chúng ta đến bệnh viện nha.!"

"Không cần, về KTX.!!!", Vương Dịch thẳng thắn từ chối.

Thấy người đó còn định tiếp tục lên tiếng, em ấy lập tức liếc mắt, làm người đó im bật.

"Vương Dịch hay chúng ta đến bệnh viện trước đi được không?!"

"Tôi không sao, về thôi, trễ rồi.!"

Dù ngay cả đứng cũng không vững, Nhất Nhất vẫn cứng đầu nói.

Bọn họ đành nghe theo lời em ấy, lên xe quay trở về KTX của Châu Thi Vũ.

*{ Tại sao Vương Dịch lại muốn Châu Thi Vũ đợi em ấy?!

Ai là người thuê đám côn đồ đến đánh Vương Dịch, hai người đến cứu em ấy và Châu Thi Vũ là ai?! Mọi người thử trổ tài thám tử xem nào, đoán thử xem.! }*

£___________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 __________£

_ Nhân vật mang tên kiểm soát viên đó là người bạn của mình, giúp đỡ và khích lệ mình rất nhiều, không nhờ người bạn này, mình cũng không tự tin đăng truyện, chấp nhận mọi chê tránh của mọi người. _

_ Là do mình nhờ người bạn này cùng một người nữa kiểm tra lỗi chính tả, vì mình muốn mọi người đọc không bị khó chịu. _

_ Mình đương nhiên có thể tự kiểm tra nhưng vẫn sẽ có sai sót, nên mong mọi người đừng hiểu sai hay nói không hay về bạn mình, cảm ơn rất nhiều. _

_ Nhắc nhở: Mọi người ai ở khu vực thực hiện chỉ thị 16 hãy chấp hành đúng quy định hạn chế ra ngoài khi không cần thiết, nếu có việc ra ngoài thì nhớ đem theo cccd hoặc cmnd, không tụ tập trên 2 người, thực hiện 5K nha~.! 🙆‍♀️ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net