Chap 61 - Không đề (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hello mọi người, mình đến rồi nè.! 👋 -
- Chap mới đây, nay cũng nhiều đường quá mọi người nhở?! 😅 -
- Thôi không luyên thuyên nữa, mình vào truyện nè.! 🤭 -

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______£

Tả Tịnh Viện đang chạy loanh quanh trường tìm kiếm Thẩm Mộng Dao, cậu đã đến lớp đầu tiên, nhưng các bạn học nói rằng cô chưa về lớp.

Mang tâm trạng khá lo lắng, nhanh chóng chạy đi tìm, lúc nãy khi nhìn Dao Dao nhặt tấm hình lên, trau mày rồi rời đi, cậu liền biết cô đi tìm Nhất Nhất để nói chuyện.

Dù lúc đó rất muốn đuổi theo nhưng lại không thể, cậu phải ở đây canh chừng để mọi người không nghi ngờ, sau khi thấy mọi chuyện khá ổn, thì cậu mới có thể yên tâm rời đi.

May mắn thay vì chuyện của phó hiệu trưởng, nên hiện tại các lão sư đều đang ở phòng họp tìm cách giải quyết chuyện học sinh vào trường bằng cửa sau.

Cũng vì thế, Tả Tịnh Viện có thời gian để chạy khắp nơi tìm kiếm Thẩm Mộng Dao, cậu cũng đã chạy ngang lớp Vương Dịch và thấy tâm trạng em ấy có vẻ không tốt lắm trong tiết học.

Cảm giác bất an của Tả Tả dâng lên, càng phải gấp rút tìm Dao Dao, đột nhiên nghĩ đến phòng hội sinh, cậu lập tức chạy đến nơi đó.

Đến nơi, Tả Tịnh Viện thấy một người đang lặng lẽ đứng trước cửa phòng hội học sinh, định đặt nước và bánh xuống, cậu vội chạy đến lên tiếng.

"Em về rồi à?! Lúc nào thế?! Lâu chưa?!"

Tay người đó chợt khựng lại trong giây lát, mỉm cười, xoay người sang bình tĩnh lên tiếng.

"Em cũng mới về đây thôi không lâu đâu.!"

"Sao em không đến gặp mọi người?! Em ấy và chị ấy đều rất nhớ em.!"

"Còn quan trọng sao?! Đâu thể quay lại thời gian lúc đó được.! Đúng không?!"

Dáng vẻ bình thản, kiên cường trước mặt Tả Tịnh Viện bây giờ, không khác gì Vương Dịch cả, khác nhất có lẽ là Vương Dịch đã thay đổi hoàn toàn, đến mức Dao Dao đôi khi còn không nhận ra, còn người trước mặt vẫn không có quá nhiều thay đổi.

Tả Tả thở dài, xoa cổ, không biết phải nói gì, cậu từ tốn hỏi.

"Em ... Em có muốn gặp hai người họ không?!"

Người đó mỉm cười lắc đầu, ngước ánh mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng đưa cho cậu chai nước và hộp bánh, từ tốn nói.

"Trông chừng họ giúp em, đừng để chị ấy khóc nữa, tới lúc thích hợp, em sẽ đến gặp họ. Bây giờ thì chưa phải lúc, chị yên tâm, nếu có thể em sẽ giúp đỡ.!"

Nói xong, người đó cũng nhanh chóng rời đi, Tả Tả lúc này sực nhớ điều gì đó, hỏi.

"Cho chị cách liên lạc của em được không?!"

Người đó chỉ mỉm cười trả lời, sau đó rời đi.

"Nếu cần thì em sẽ liên lạc với chị.!"

Nhìn bóng lưng, dần khuất phía sau hành lang, Tả Tả thở hắc ra, xoay người, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lát sau, Thẩm Mộng Dao tiến ra mở cửa, nhìn đôi mắt đỏ, khá sưng của cô, Tả Tịnh Viện biết cô đã khóc rất nhiều, đưa bánh và nước, cô khó hiểu hỏi.

"Sao cậu lại ở đây?!"

"Xem cậu kìa.! Tiểu Nhất mà biết cậu khóc đến như vầy, em ấy sẽ đau lòng lắm đó."

Dao Dao bật cười lắc đầu không nói.

"Cậu uống ít nước, trấn tỉnh lại đi, cũng sắp đến giờ giải lao rồi, lát nữa chúng ta cùng đến chỗ của Chu Chu."

"Hảo.!!!"

Nói xong thì Dao Dao đột nhiên nhăn mày trông có vẻ khó chịu, Tả Tả thấy vậy vội đỡ cô, quan tâm hỏi.

"Cậu ... cậu sao vậy?! Thấy không khỏe hả?!"

"Không sao, nghỉ một chút sẽ ổn.!"

"Vậy cậu mau vào trong ngồi nghỉ đi, mình dìu cậu, đi thôi.!"

"Ừm.!"

Tả Tịnh Viện ân cần dìu Thẩm Mộng Dao vào trong phòng hội học sinh, một người vô tình thấy mọi thứ, dù không nghe họ nói gì, nhưng chỉ nhìn hình ảnh đó, cũng khiến lòng trở nên khó chịu.

Đến giờ giải lao, cả hai cùng nhau xuống nhà ăn, đến chỗ của nhóm Thi Vũ ngồi xuống, Dao Dao nhẹ giọng hỏi.

"Chu Chu, cậu ăn gì chưa?!"

Chu Di Hân cười gượng gật đầu, Thẩm Mộng Dao thấy vậy, khẽ nắm tay cô an ủi, chưa bao lâu, thì Điềm Điềm cùng Nam Thiến và Tử Thiến bước vào.

Trần Nam Thiến vội chạy đến chỗ của Chu Di Hân, quỳ xuống bên cạnh cô, thấp giọng van nài.

"Chu Chu, tha thứ cho chị lần này đi.!"

"Chị nghĩ gì mà ở đây cầu xin em ấy hả, Nam Thiến?!"

Liga bên cạnh khó chịu nói.

"Những gì cậu gây ra, cậu nghĩ em ấy sẽ tha thứ cho cậu sao, Nam Thiến?! Cậu có tư cách gì mà xin em ấy tha thứ cho cậu chứ?!", Ngải Giai tức giận lớn tiếng quát.

"Cậu mới là người không có tư cách đó, Ngải Giai.! Đây là chuyện của tôi và em ấy.! Cậu tốt nhất không nên xem vào.!", Nam Thiến giận dữ phản bác.

"Cậu nên nhớ bây giờ em ấy vẫn là người yêu của tôi, đừng lo chuyện bao đồng, Ngải Giai.!!!"

Nam Thiến xông đến, nắm chặt cổ áo Ngải Giai nghiến răng nói, không thể kiềm nén cơn giận, Ngải Giai đấm vào mặt Nam Thiến, hai người lao vào đánh nhau.

CK, A Xin cùng Nãi Cái và Kỳ Kỳ cũng chạy đến ngăn cản hai người họ, hội học sinh, Dao Dao, Miên Dương, Liga cũng ra mặt dẹp loạn.

"Đủ rồi, Ngải Giai bình tĩnh lại đi.!", CK kéo Ngải Giai ra khuyên.

"Chị bình tĩnh lại chút, đừng đánh nhau ở đây.!", Kỳ Kỳ bình tĩnh khuyên nhủ.

"Nam Thiến, làm gì vậy?! Bình tĩnh lại mau.!", A Xin lôi Nam Thiến dậy, đứng trước mặt cô ta nói.

"Điên rồi hả, Nam Thiến?! Đây là trường học đó.!", Nãi Cái bên cạnh trau mày nói.

"Do cậu ta đánh tôi trước mà.!", Nam Thiến giận dữ nói.

"Cậu đáng bị đánh, tôi nói cậu biết hôm nay tôi sẽ thay Chu Chu đánh chết cậu.!", Ngải Giai lớn tiếng quát.

"Được đó, đến đây, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.!"

"Buông ra, CK, Kỳ Kỳ. Hôm nay tôi sẽ đánh chết tên này.!"

"Được lắm, Ngải Giai. Mau bỏ tôi ra.!"

Cả hai vùng vẫy, đôi mắt nổ lửa, muốn xông vào cấu xé nhau.

"Hai người dừng lại cho tôi, đây là trường học.!", Miên Dương đứng ra ngăn cản.

"Hai người còn không dừng lại?!", Liga cũng lên tiếng nói.

"Nếu không dừng lại sẽ bị phạt nặng đó, hai ngưòi không coi lời nói của hội học sinh ra gì hay sao?!", Dao Dao chạy đến cảnh cáo.

Mặc kệ lời bọn họ, hai người vẫn ra sức vùng vẫy, muốn lao vào tẩn nhau, mọi người vây quanh xem náo nhiệt rất đông, có người còn quay phim và chụp hình lại.

"Cậu còn muốn ngồi yên đó nhìn sao, Chu Chu?!", Tả Tả thấp giọng bên cạnh hỏi.

Chu Di Hân nghe thấy Tả Tịnh Viện nói vậy, thì tay nắm chặt, chần chừ một lúc, cô hít một hơi đứng dậy tiến về phía bọn họ, Tả Tả ngước mắt nhìn, mỉm cười nhẹ.

"Buông họ ra đi.!", Chu Chu lạnh giọng nói.

Mọi người bất ngờ, im lặng quay sang nhìn chằm chằm Chu Di Hân, cô tiếp tục lên tiếng.

"Hai người cứ tiếp tục đi.! Đánh xong thì đến phòng hội học sinh chịu phạt.! Hai người sẽ bị phạt nặng đấy. Trông thật khó coi làm sao.!"

"Chu ... Chu Chu à ...!", Ngải Giai lắp bắp gọi.

"Cảm ơn chị, Ngải Giai. Em biết chị tức giận giùm em, nhưng đây là chuyện chuyện của em và chị ta, đừng vì chuyện này mà để bản thân bị phạt.!"

"Chu Chu, em cho chị thêm một cơ hội đi có được không, chị xin em đó.!", Nam Thiến chạy đến nắm lấy tay Chu Di Hân, giọng nài nỉ nói.

( BỐP ) Một cái tát đáp thẳng vào mặt Nam Thiến, khiến mặt cô ta đỏ ửng, Chu Di Hân đôi mắt sắt lạnh, giọng nói vô cảm từ tốn vang lên.

"Đủ rồi Nam Thiến, đừng làm tôi chán ghét chị thêm nữa, có được không?! Muốn tôi cho chị cơ hội, chị nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý?! Khi chị đã ở sau lưng tôi suốt thời gian qua, để quen biết bao nhiêu cô nàng khác?! Chị xem tôi là gì?!"

Chu Di Hân thở hắc ra một hơi rồi tiếp tục lên tiếng.

"Con ngốc hay lốp dự phòng hay ... hay chị chỉ muốn lợi dụng tôi và gia đình tôi thôi?! Quá đủ rồi, Nam Thiến, dừng lại đi.! Giây phút chị bắt đầu làm ra loại hành động đó, thì chúng ta đã kết thúc rồi.! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng động đến bạn bè tôi. Trần Nam Thiến, chúng ta chia tay rồi.!"

"Không được, Chu Chu, chị không đồng ý. Chị thật sự yêu em mà, chị không chấp nhận lời chia tay này."

Nam Thiến nắm chặt vai Chu Di Hân, nói, làm cô khó chịu, phản ứng kịch liệt, chống trả.

"Đau, bỏ ra, chị làm tôi đau đó, Nam Thiến."

Ngải Giai thấy vậy, lo lắng định chạy đến nhưng bị chậm một bước, Tả Tịnh Viện bên cạnh, gỡ tay Nam Thiến, đẩy cô ta ra.

"Chị không nghe cậu ấy nói là đau sao?!"

"Mau tránh ra đi, Tả Tả.!"

"Chị mới là người phải tránh ra.!"

"Em ...!"

"Đủ rồi, thật mất mặt, còn muốn tiếp tục?!", Điềm Điềm bên cạnh khó chịu nói, rồi bỏ đi cùng Tử Thiến.

"Tôi đã nói với em rồi, nhìn xem, thật khó coi.!", Nhậm Hào cũng không vui vẻ nói.

"Khoan đã, ngày mai hai người phải đến phòng hội học sinh để chịu phạt.!", Chu Di Hân lạnh giọng nhắc nhở.

Nam Thiến không trả lời bực dọc rời đi, không nói tiếng nào, Liga thấy mọi chuyện ổn liền lớn tiếng nói.

"Mọi người còn đứng đây làm là gì?! Sắp đến giờ vào học rồi đó.!"

"Mọi người mau trở về chỗ dùng bữa đi.!", Dao Dao giọng ôn nhu nói.

Nghe hội học sinh nói vậy, mọi người ai nấy cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi, Ngải Giai nhỏ giọng hỏi.

"Em không sao chứ, Chu Chu?! Có đau lắm không?!"

"Em không sao, còn chị, có bị thương không?!"

Ngải Giai mỉm cười lắc đầu, không quên đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô, mọi người về vị trí ngồi, Nhậm Hào cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao.

"Em đã ở đâu vậy, Dao Dao?! Trước khi đến đây.!"

Lúc này, Miên Dương đột ngột lên tiếng hỏi.

"Sao chị lại đi cùng Tả Tả đến đây?!"

Viên Nhất Kỳ mở máy chơi game, không ngước mắt lên hỏi, làm mọi người sực nhớ, quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Dao.

"Hả?! Chị ở phòng hội học sinh.! Vô tình thấy cậu ấy nên bọn chị đi cùng nhau đến đây.!"

"Hôm nay chị lại không đi cùng Vương Dịch mà lại đi cùng Dao Dao là có ý gì đây, Tả Tả.!"

Đan Ny đôi mắt nham hiểm, lên tiếng trêu chọc cậu.

"Đúng rồi nhỉ?! Hôm nay em không đi cùng Vương Dịch sao, Tả Tả?!"

Trương-thấy lòng người chưa đủ loạn-Hân vội lên tiếng hùa theo Đản Đản, làm mọi người bật cười.

"Chị ... em ... chỉ ... chỉ là ...!!!"

Đản Đản và A Xin vốn chỉ muốn đùa với Tả Tả nhưng thái độ khẩn trương, lắp bắp không nói nên lời, khiến mọi người chú ý.

"Em sao vậy, Tả Tả?!", Ngải Giai quan tâm hỏi.

"Em và Dao Dao giấu bọn này chuyện gì khó nói lắm hả?!"

CK đưa ánh mắt dò xét về phía Tả Tịnh Viện, làm cậu đổ mồ hôi hột không biết trả lời thế nào, khẽ đưa mắt về phía Dao Dao.

"Em không nói được thì để Dao Dao nói đi.!"

Nãi Cái chú ý thấy liền chĩa mũi hướng sang Thẩm Mộng Dao, lời vừa nói xong, khiến cô cũng có chút căng thẳng, Kỳ Kỳ cũng bỏ điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn.

"Không ... không cần đâu ...!"

Tả Tịnh Viện vội lên tiếng.

"Vậy em nói đi.!", Nhậm Hào cũng lạnh giọng nói.

"Không phải lúc nãy bọn em nói rồi sao?! Chỉ là tình cờ gặp nên bọn em đi cùng nhau."

"Vậy sao em lại không đi cùng Vương Dịch?!"

Nhậm Hào tiếp tục lên tiếng tra hỏi.

"Nhậm ... Nhậm Hào ...?!", Dao Dao kéo áo anh ta, khẽ gọi.

"Sao hả?! Em cùng em ấy có chuyện gì khó nói sao?!"

"Dao Dao, Tả Tả hai người thật sự đang giấu bọn này chuyện gì đó hả?!"

Kỳ Kỳ nhăn mày, thấp giọng hỏi, quét mắt nhìn hai người họ.

"Hai người còn không mau giải thích?! Bọn chị đã thấy mọi chuyện rất kỳ lạ rồi.", Miên Dương chống cằm, liếc nhìn hai người.

Ánh mắt của mọi người dồn vào Tả Tả và Dao Dao, họ không có ý định buông tha hai người, cả hai đổ mồ hôi, nhìn nhau, cuối đầu không nói, lúc này, chợt có giọng nói vang lên.

"Làm gì vậy, Tả Tả?!"

Mọi người giật mình quay sang nhìn hướng phát ra giọng nói.

*{ Người đã nói chuyện với Tả Tịnh Viện trước cửa phòng hội học sinh là ai?! Họ có vẻ rất thân nhau.

Còn người nào đã đến phòng hội học sinh nhưng chỉ im lặng đứng nhìn, rồi rời đi?!

Dao Dao và Tả Tả sẽ có thể phá bỏ nghi ngờ của mọi người, bảo vệ được bí mật mà họ đang cố che đậy trước ánh mắt của nhóm Thi Vũ và Nhậm Hào?! }*

£_______ 🍃🍃🍃🍃🍃🍃 _______¥

- Mình gợi ý bốn cái tên, người đứng gần phòng hội học sinh, thấy mọi chuyện, rồi bỏ đi cho mọi người nha. 😅 -

1. Nhậm Hào
2. Viên Nhất Kỳ
3. Đường Lỵ Giai
4. Châu Thi Vũ

- Mọi người đoán thử xem.! 😁👉👈 -

- Bình bình đạm đạm bên cạnh, chăm sóc, quan tâm nhau là đủ.! 💓 -

- Chúc mọi người có sức khỏe thật tốt, gặp mọi người sau.! 🙆‍♀️ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net