Chap 62 - Không đề (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Hello mọi người, mình đến rồi đây.! 👋 –
– Mọi người đợi lâu rồi đúng không?! Mình có chuyện quan trọng muốn thông báo cho mọi người biết.! 👉👈 –
– Nhưng mà hãy để nó ở phía cuối truyện đã, giờ chúng ta vào chap hôm nay trước nha.! 💓 –

€________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ________€

Vương Dịch đang ngồi đọc sách ở lớp, sau cuộc nói chuyện với Thẩm Mộng Dao, em ấy cảm thấy không khỏe, nên không có tâm trạng ăn uống hay ra khỏi lớp.

Nhưng mà Nhất Nhất đã quên mất một chuyện, người mà chắc chắn sẽ không bao giờ để em ấy bỏ một bữa ăn nào, đó là Phùng Tư Giai cũng đang ở đây.

Tuy cô đã rất buồn khi thấy em ấy tỏ vẻ xa cách với mình, và thân mật với Thẩm Mộng Dao còn có một cô gái được em ấy quan tâm tên là Châu Thi Vũ.

Dù bản thân em ấy biết rõ cô yêu em ấy nhưng mà vẫn cố tình hành động như vậy trước mặt cô, điều đó khiến cô thật sự rất buồn, dù vậy lại không thể bỏ mặc em ấy.

Nếu làm vậy thì đây chính là sự trừng phạt giành cho cô, từng lời từng chữ mà Vương Dịch nói tối hôm qua cùng Tả Tịnh Viện, Phùng Tư Giai đã nghe rất rõ ràng.

Cô vẫn không thể hiểu được lý do vì sao em ấy lại muốn làm vậy, em ấy cho rằng cô là vì cảm động lần được em ấy cứu, nên mới đem lòng yêu em ấy và dùng cách tàn nhẫn này đẩy cô ra xa.

Đứng ngoài cửa lớp của Vương Dịch, nhìn góc mặt chăm chú đọc sách của em ấy, Phùng Tư Giai ánh mắt ôn nhu cùng dịu dàng cứ nhìn chăm chăm vào em ấy.

Cô thích em ấy từ khoảng khắc đầu tiên trông thấy em ấy, đang chăm chú đọc sách ở công viên, khi đi dạo cùng bạn bè bên Mỹ, lần thứ hai là trong quán nước gần đó.

Vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần của em ấy làm Phùng Tư Giai chú ý, vì vậy mỗi lần có thời gian rảnh cô thường đến đây, chỉ để thử vận may.

Nào ngờ thật sự là em ấy luôn ở chỗ đó cùng một thời gian để đọc sách, bên cạnh là ly nước và ít đồ ăn dành cho mèo hoang.

Nhớ lại lần nói chuyện đầu tiên giữa Phùng Tư Giai và Vương Dịch, chính là vào một ngày mát mẻ, khi khí trời vừa vào Thu, cô không biết là bản thân đến sớm hay trễ, nhưng lại không thấy em ấy ở chỗ cũ.

Lo lắng đi loanh quanh thì Tiểu Bắc vô tình nhìn thấy một đám người đang quay quanh một con mèo bị thương, cô vội chạy đến can ngăn.

"Này, các người đang làm gì vậy?!"

"Hừ, lại thêm một kẻ lo chuyện bao đồng rồi.!"

"Nè, cô gái, tụi này khuyên cô là đừng xen vào.!"

"Con mèo bị thương này là do các người làm đúng không hả?!"

"Thì sao?!"

"Chỉ chơi đùa một chút thôi, ai mà biết nó lại yếu như vậy.!"

"Đúng vậy, thật nhàm chán.!"

"Các người đúng là cặn bã mà.!!!"

"Cái gì?!"

"Đừng nghĩ rằng là con gái thì bọn này không đánh nha.!"

Một tên nắm lấy cổ cô lôi dậy, lớn tiếng quát, vì bị ngột thở, cô đã vùng vẫy chống trả nhưng không làm gì được họ, rồi bất ngờ có một bàn tay nắm chặt cổ tay hắn ta, bị đau hắn lập tức buông cô ra.

Phùng Tư Giai ánh mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó chính là Vương Dịch, cô thấy em ấy nhếch miệng xoay mặt sang nhìn cô.

"Không sao chứ?!"

"Ừm~.!"

Sau đó, đưa cô một hộp cứu thương, rồi mới quay sang cái người vừa bóp cổ cô, nắm chặt cổ tay hắn ta, khiến hắn khụy xuống rên la, đám người còn lại thấy bạn mình như thế cũng lao đến.

Nhưng lại bị Vương Dịch đánh không chút thương tình, em ấy nhảy lên đá vào mặt một tên, tên còn lại bị em ấy đạp vào ngực, tên cuối cùng vừa bị em ấy liếc một cái đã sợ hãi, chân run rẩy.

"Thấy bạn mình bị đánh thì gấp gáp chạy đến hỗ trợ, vậy mà các người lại có thể tàn nhẫn với một con vật nhỏ đáng yêu như vậy?!"

Vương Dịch từng bước tiến đến, vừa nói vừa xoa lấy cổ tay, giọng lạnh lẽo như thần chết, đám người đó bị dọa sợ, co giò, mạnh ai nấy lập tức bỏ chạy.

Em ấy không đuổi theo, chỉ nhếch miệng cười, đẩy gọng kính lên, rồi bình thản nói.

"Thật ngây thơ.!"

Lát sau, Nhất Nhất quay sang Tiểu Bắc, nhận lại hộp cứu thương rồi cuối người xuống chỗ bé mèo hoang đang bị thương, bắt đầu mở hộp cứu thương, cô đứng im nhìn em ấy, không dám lên tiếng.

"Ôm nó, ... được không?!"

Vương Dịch đưa bé mèo đó lên trước mặt Phùng Tư Giai hỏi, cô ngại ngùng ôm lấy bé mèo để em ấy bắt đầu băng bó vết thương cho nó, rồi nhận lại nó từ tay cô, cười nói.

"Không cần lo đâu, em sẽ ổn thôi, Nhóc à.!"

Nụ cười vô thức đó đã in sâu vào trong trí nhớ của Phùng Tư Giai, tuy chỉ là nụ cười nhẹ nhưng lại vô cùng đẹp, má lúm đồng tiền trông vô cùng đáng yêu, cô nghĩ tim cô đã dành cho em ấy kể từ giây phút đó.

"Chị nhìn đủ chưa?!"

Tiểu Bắc bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình bằng câu hỏi lạnh băng của Nhất Nhất, em ấy đứng ngay trước mặt cô, nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

"Ah?! ... à ... xin ... xin lỗi em.!"

"Không sao, chỉ là chị đang làm ảnh hưởng đến mọi người thôi."

Vương Dịch định quay về chỗ thì bất ngờ bị Phùng Tư Giai nắm lấy cổ tay, em ấy quay người lại, lên tiếng.

"Sao thế?!"

"Em vẫn chưa ăn gì đúng không?! Mau theo chị xuống phòng ăn.!"

"Không cần, em không đói."

"Không đói gì chứ.! Mau đi thôi, em làm ơn quan tâm đến sức khỏe của mình một chút đi."

Cô một mực lôi kéo em ấy xuống phòng ăn cho bằng được, trên đường kéo em ấy xuống phòng ăn, cô nhớ lại cuộc đối thoại đầu tiên vào ngày hôm đó giữa cô và em ấy, cũng bắt đầu bằng câu nói lạnh lùng đó.

"Nhìn đủ chưa?!"

"Hả?! ... Xin ... xin lỗi ... tôi ... tôi không cố ý.!"

"Không sao.!"

"Chúng ta làm quen được không?!"

"Đã quen từ lâu rồi mà?! Chị nhìn trộm tôi mấy ngày qua còn gì?!"

"Em ... sao ... sao em biết?! Em chưa bao giờ nhìn về phía chị mà. Làm sao biết chị nhìn lén em.!"

Lúc đó, Vương Dịch chỉ im lặng cười mỉm mà không trả lời câu hỏi của cô, được một lát thì mới lên tiếng nói.

"Đừng dây vào tôi. Tôi không phải người tốt, đây là lời cảnh báo cho chị.!"

Nói xong thì đứng dậy rời đi, sáng hôm sau, Phùng Tư Giai nhìn thấy trên các trang báo và TV nói rằng họ đã tìm được một cái xác hình dạng vô cùng khó coi, tay chân bị bẻ gãy ngược ra sau.

Gần đó cũng phát hiện một cái xác khác bị tra tấn vô cùng dã man trong nhà kho, bên cạnh là một người với thần trí vô cùng hoảng loạn như người điên, và bọn họ chính là đám người ở công viên mà Phùng Tư Giai đã gặp.

Trong lòng mang đầy nghi hoặc, cô đã chạy đến công viên, hỏi rõ em ấy, và cô nhận được câu trả lời đầy bình thản từ em ấy, nụ cười nửa miệng cùng vẻ mặt như con ác quỷ.

"Vì chúng không đáng sống.! Chỉ vậy thôi."

Cô vẫn còn nhớ mãi câu nói đầy tàn nhẫn đó, vào lúc đó, em ấy không khác gì một kẻ sát nhân máu lạnh, không chút lưu tình, giết hết những kẻ làm em ấy chướng mắt.

£------- ●●●●●● -------£

Đến phòng ăn thì thấy mọi người đang vây quanh xem náo nhiệt gì đấy, vừa nhìn qua, Vương Dịch đã biết là chuyện của Chu Di Hân và Trần Nam Thiến.

Để Phùng Tư Giai mua thức ăn còn bản thân đi mua nước, sau đó, đứng nép vào một góc, gần chỗ của nhóm Châu Thi Vũ, khoảng cách đủ để quan sát mọi thứ, nhếch miệng nở nụ cười thú vị.

Vương Dịch trau mày nhìn đôi mắt có chút đỏ và sưng của Thẩm Mộng Dao, cũng như vẻ mặt lúng túng của Tả Tịnh Viện, khi bị mọi người hỏi dồn dập, em ấy bước đến, bình tĩnh nói.

"Làm gì vậy, Tả Tả?!"

Bọn họ giật mình quay sang nhìn về hướng phát ra giọng nói.

"Tiểu Nhất?! Sao ... sao em lại ở đây?!"

Tả Tịnh Viện bất ngờ đứng dậy hỏi.

"Em nhờ chị xuống mua nước mà.! Nước đâu?!"

"Hả?! ... À ... Chị ... chị quên mất. Xin lỗi, chị đi mua cho em ngay.!"

Tả Tả gấp gáp đứng dậy định chạy đi, thì bị em ấy nắm lấy tay kéo lại, vẻ mặt bình thản đưa túi đựng lon nước lên trước mặt cậu nói.

"Không cần.!"

"Em ... em mua rồi hả?!"

"Ừm, vì quá lâu.!"

"Xin ... xin lỗi em nha.! Chị ... chị quên mất.!"

"Không sao, chị có việc khác cần quan tâm hơn mà, đúng không?!"

Đặt tay lên vai Tả Tịnh Viện, em ấy mỉm cười lướt ngang qua cậu nói.

"Vậy là tụi mình hiểu lầm cậu với Dao Dao rồi.!"

Châu Thi Vũ thấp giọng nói.

"Hả?! Không ... không sao.!"

Dao Dao bên cạnh xua tay nói.

"Xin lỗi nha, Tả Tả, Dao Dao.!!!"

Bọn họ hướng cả hai xin lỗi.

"Mọi người đừng như vậy, không có gì đâu.!"

"Không sao đâu mà.!"

"Xin lỗi em nha, Dao Dao.! Anh hiểu lầm em rồi, đây, nước của em nè.!"

Nhậm Hào đẩy ly nước coca lạnh sang cho Thẩm Mộng Dao, thấp giọng nói.

"Không sao đâu, làm rõ là được rồi mà.!"

Dao Dao cười nói, lúc cầm ly nước lên thì bị Vương Dịch cản lại, giọng mềm mỏng nói.

"Chị ấy không được uống đồ lạnh bắt đầu từ hôm nay."

Rồi đặt trước mặt Dao Dao một ly đường đỏ nóng, và đặt một hộp sữa lên trước mặt Châu Thi Vũ.

Nhìn thấy ly đường đỏ, mọi người gần như hiểu ra điều gì đó, Nhậm Hào cũng vậy, anh ta khó hiểu hỏi.

"Sao ... sao em lại ...?!"

"Anh không cần biết."

"Đây, cho chị, Chu Di Hân tiền bối. Hãy vui vẻ lên mỗi khi chị ăn nó.!"

Vương Dịch mỉm cười đưa cho Chu Chu một túi kẹo to trước ánh mắt bất ngờ của cô nàng, nhưng ánh mắt của em ấy lại vô tình chú ý đến hộp bánh được đặt trên bàn.

"Cảm ... cảm ơn em.!"

"Ah ... mình có chuyện muốn nói với Vương Dịch.! Mọi người đợi mình một lát."

Ngay khi nói xong, Dao Dao lập tức lôi Nhất Nhất ra ngoài phòng ăn, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

"Lại chuyện gì?!"

"Em đang làm gì vậy?! Lúc nãy là nói dối phải không?! Em không hề nhờ Tả Tả mua nước giúp.!"

"Đúng vậy, nếu không làm thế thì hai người sẽ thoát được sao?!"

"Vậy sao em còn cố tình đưa ly đường đỏ cho chị.! Em làm thế chả phải đang khẳng định em và chị có mối quan hệ gì đó hay sao?!"

"Phải, em cố tình đấy.! Hơn nữa, chị nghĩ gì mà khóc nhiều như vậy?!"

"Chị ... chị chỉ là ...!"

"Thôi bỏ đi, em có một câu hỏi quan trọng hơn muốn hỏi chị?!"

"Em ... em muốn hỏi gì?!"

"Hộp bánh đó là do ai đưa cho chị vậy hả?!"

"Là Tả Tả. Nhưng mà sao em lại hỏi như vậy?!"

Vương Dịch xoay người nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, cười buồn nói.

"Chị không thấy nó rất quen sao?!"

"Hả?!"

Vương Dịch quay sang nhìn Thẩm Mộng Dao bằng ánh mắt buồn, cùng nụ cười buồn, nhìn thấy nó, Dao Dao như hiểu gì đó, cũng nở nụ cười buồn, thấp giọng đáp.

"Ờ, sao bây giờ chị mới để ý đến chứ?!"

Cả hai im lặng cùng ngắm nhìn bầu trời xanh với đôi mắt buồn.

"Nhất Nhất?!"

Phùng Tư Giai bước đến, lo lắng hỏi.

"Có phải tôi đã làm phiền hai người không?!"

"Không có, không có đâu.!"

Dao Dao ôn nhu nói.

"Đi thôi. Về lớp.!"

Vương Dịch lạnh giọng nói, rồi cất bước bỏ đi, Phùng Tư Giai cũng nhanh chóng đuổi theo, đến lớp của cô, em ấy đưa cho cô một hộp sữa nóng.

"Cho ... cho chị sao?!"

"Ừm.! Em về lớp đây, gặp chị sau."

"Khoan ... khoan đã.! Cái ... cái này, của em.!"

"Cảm ơn chị.!"

Nhận lấy cái bánh sandwich từ Phùng Tư Giai, Vương Dịch khách sáo cảm ơn rồi hướng lớp mình đi tới, không nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô.

Ngay khi Nhất Nhất ngồi vào chỗ của mình, lớp trưởng đã tiến lại đặt lên bàn em ấy một hộp bánh y hệt cái mà Thẩm Mộng Dao nhận được.

"Lúc nãy có người đến nói là muốn đưa cái này cho em đó, Vương Dịch.!"

"À, cảm ơn.!"

Ánh mắt tập trung vào hộp bánh, em ấy không nói gì cầm tờ ghi chú lên xem, rồi quay sang chống cằm nhìn về hướng bầu trời, nở một nụ cười, nói đủ để bản thân nghe thấy.

"Câu hỏi ngày hôm đó, tôi đã có thể trả lời rồi. Đợi một chút nữa thôi.!"

(Chú ý sức khỏe một chút.!!!)

(👆Chính là dòng chữ trên tờ ghi chú)

£-------- ●●●●●● --------£

Sau giờ tan học, buổi chiều nhóm Châu Thi Vũ hẹn nhau đi ăn, không hiểu sao Nhậm Hào cũng nhất quyết đòi theo cho bằng được, bình thường anh ấy sẽ không có hứng thú đến những chuyện này.

"Tiểu Nhất, chị đi đây, em không đi thật sao?!"

"Em có việc quan trọng.!"

Vương Dịch ngồi trên sofa, gõ máy tính, lạnh giọng nói.

"À, hôm nay là ...! Được rồi, em cẩn thận đấy. Chị đi đây.!"

"Ừm, nhìn đường đấy.!"

"Em nói gì cơ?!"

"Không có gì.! Mang theo ô đi."

Tả Tịnh Viện mang theo cục tức khó nói nên lời rời đi, đúng lúc tiểu Bắc cũng từ trên lầu bước xuống, trông thấy tiểu Vương cũng đang chuẩn bị đi đâu đó, chần chừ hồi lâu, cô tiến đến hỏi.

"Nhất Nhất?! Chị có chuyện muốn hỏi em, em ... em sẽ không phiền chứ?!"

"Chị hỏi đi.!"

Vương Dịch vẫn chăm chú nhìn vào máy tính không ngước mặt lên nói.

"Nếu ... nếu có một ngày chị phản bội em, thì em sẽ làm gì?!"

Câu hỏi đột ngột của cô làm mấy người làm một phen chấn kinh, cả Nhiễm Nhiễm đang ăn trái cây cũng xém bị làm cho nghẹn.

Tay Vương Dịch đang gõ phím, chợt ngưng lại, em ấy đứng hình trong vài giây, khó hiểu xoay đầu sang nhìn Phùng Tư Giai, không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng.

"Chị biết rõ còn gì.!"

"Em thật sự nhẫn tâm làm vậy với chị sao?!"

"Sẽ không ..."

Ngưng một lát, không để tiểu Bắc kịp vui vẻ liền vô cảm nói.

"Nếu chị có thể giết được em.!"

Sau đó đóng máy tính lại, lấy áo khoát ngoài dài trên ghế mặc vào, hướng quản gia Lâm, thấp giọng nói.

"Đi thôi, bác Lâm."

"Dạ vâng, thưa chủ tử.!

"Phùng Tư Giai, em không chấp nhận kẻ phản bội, chị nên nhớ kỹ.!"

Để lại hàn băng khí lạnh lẽo, Vương Dịch rời khỏi biệt thự cùng quản gia Lâm, mọi người không rét mà run âm thầm tập trung làm việc.

"Nói gì vậy, tiểu Bắc?! Nay em làm sao thế?!"

Tống Hân Nhiễm tiến lại hỏi, Phùng Tư Giai lạnh nhạt trả lời.

"Mặc kệ em, em hơi mệt, em lên phòng trước đây.!"

Vào phòng nằm trên giường, thở hắc ra một hơi, mắt chăm chú nhìn trần nhà, lát sau cô mở điện thoại, nhắn gì đó rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Trên xe, Vương Dịch trầm mặc không nói, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, thêm nữa trời còn đang mưa, tâm trạng em ấy càng không khá hơn, kéo dài ngay cả khi đến nơi, quản gia Lâm nhẹ giọng lên tiếng.

"Đến nơi rồi, thưa chủ tử.!"

Nhất Nhất không trả lời, quản gia Lâm cầm theo hai bó hoa, cùng một cái ô, bước xuống mở cửa xe, lên tiếng nhắc nhở.

"Chủ tử?!"

"Hả?! À, xin lỗi.!"

Vương Dịch nhận lấy một bó hoa nhỏ hơn từ tay bác Lâm, bung ô bước xuống xe, em ấy đi trước, quản gia Lâm cùng bác Hùng tài xế đi phía sau.

Đến một cột đèn, em ấy đưa ô cho bác Hùng, rồi khụy chân xuống, đặt bó hoa nhỏ lên chỗ đó, ánh mắt đầy cảm kích, cùng tiếc nuối và tôn trọng nhìn chăm chăm vào đó, đột nhiên có tiếng hét gọi tên em ấy.

"Tiểu Nhất?!"

Vương Dịch ngước mặt lên, ngạc nhiên, nhanh chóng giật lấy cái ô trên tay bác Hùng, lập tức hướng về phía đó đi đến, quản gia Lâm và bác Hùng cũng vội chạy theo che ô cho em ấy.

*{ Dường như Vương Dịch đã nợ ai đó một câu trả lời nhưng là gì mới được?! Tại sao Phùng Tư Giai đột nhiên lại hỏi như vậy?! Cô là đang muốn làm gì đây?! Nhất Nhất có chuyện quan trọng phải làm, em ấy đã đi đâu?! Tại sao phải mang hoa theo, còn người gọi em ấy là ai?! }*

¥_______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______¥

– Thông báo quan trọng mà mình muốn nói chính là mình sẽ lặn một thời gian, lý do là vì gia đình mình gặp một số việc, khoảng 1 tuần sau, hoặc hơn một chút mình sẽ quay lại. Mọi người đừng lo.! 💪 –

– Được rồi, mình sẽ cố gắng giải quyết việc gia đình sớm nhất có thể để quay lại đăng truyện cho mọi người. Giờ thì bye bye, giữ gìn sức khỏe, sớm gặp lại mọi người.! ❤ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net