Chap 63 - Không đề (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hello.! Mình quay trở lại rồi đây.! 👋 -
- Để mọi người đợi quá lâu rồi, thành thật xin lỗi, cuối cùng mình cũng trở lại rồi nè. Mọi người chắc quên mình với góc nhỏ này luôn rồi.! 👉👈 -
- Giờ chúng ta vào thẳng chap của ngày hôm nay nha~.! 😁 -

€________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _________£

Nhóm Thi Vũ cùng Nãi Cái và Nhậm Hào đang trên đường đến chỗ ăn quen thuộc, để giúp Chu Chu cảm thấy tốt hơn, họ quyết định cùng nhau đi dạo đến đó, cùng tận hưởng khí trời mát mẻ.

"Em không sao chứ, Chu Chu?! Nếu em mệt thì chúng ta có thể quay về.!"

Tằng Ngải Giai đi cùng Chu Di Hân phía sau Trương Hân và Hứa Dương lo lắng hỏi, cô nàng mỉm cười lắc đầu nhẹ quay sang nói.

"Em không sao, đừng làm mọi người mất vui.!"

"Nhưng mà ..."

"Âyza. Được rồi, em thật sự không sao, chị đừng lo lắng, chị cứ thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá.!"

Di Hân quay sang Ngải Giai mỉm cười đáng yêu nói, cậu nhìn thấy nó, vô thức đưa tay lên xoa đầu cô nàng, cười âm thầm nghĩ.

"Tôi căng thẳng là vì được gần em như vậy đó, đồ ngốc à.!"

Bất chợt Chu Chu lên tiếng nói, với giọng rất nghiêm túc.

"Ngải Giai àh~?!"

"Hửm?!"

"Cảm ơn chị.!"

"Sao em phải cảm ơn chị?!"

"Vì chị đã dành sự quan tâm và chăm sóc đặt biệt cho em suốt thời gian qua.!"

"À, không ... không có gì đâu ...!"

"Em ... em biết tình cảm của chị.!"

Ngải Giai im lặng không lên tiếng, cười buồn, hóa ra bí mật của cậu, Di Hân đã sớm nhìn ra, cậu đã cố gắng che giấu, kìm nén cảm xúc của mình nhưng vẫn bị phát hiện.

"Có lần chị uống rượu, say đến không còn tỉnh táo ở dãy hành lang phía bắc của KTX, chị còn nhớ không?!"

Chu Di Hân từ tốn hỏi.

"Sao ... sao em biết chuyện đó?!"

Tằng Ngải Giai ngạc nhiên hỏi lại, xoay đầu nhìn Trần Kha đang cười đùa với Đan Ny phía sau cậu.

"Em là người khi đó đã tìm thấy chị và đưa chị quay về KTX.!"

Chu Chu cười híp mắt nhìn Ngải Giai nói, làm cậu càng kinh ngạc hơn, lòng thấp thỏm không yên, cậu lắp bắp hỏi.

"Vậy ... vậy chị có nói điều gì không phải với em không?!"

Cô nàng bật cười đưa mắt nhìn cậu nói.

"Chị nói là ..."

Flashback

Khi Tằng Ngải Giai cùng Trần Kha xuống căn tin trường dùng bữa, vì quá bận việc học do hai người mới chuyển trường từ Quảng Châu đến Thượng Hải, thêm nữa họ vừa lập một CLB bóng rổ nên càng bận thêm.

Giây phút đó, ngay khoảng khắc đang nhìn mọi thứ xung quanh, đợi đến lượt, cậu đã vô tình bị thu hút bởi nụ cười xinh đẹp cùng sự đáng yêu, dễ thương của một vị học muội.

"Nè, Ngải Giai?! Cậu làm sao vậy?!"

Trần Kha quay sang thấy Ngải Giai cứ nhìn chăm chăm vào một chỗ, cảm thấy kì lạ nên hỏi.

"Hả?! À ... không ... không có gì.!"

"Cậu nhìn cái gì hết?!"

Trần Kha đưa mắt nhìn theo, ngạc nhiên thốt lên.

"Đó không phải là Dao Dao, Miên Dương cùng A Xin và Chu Chu sao?!"

"Cậu quen bọn họ hả, Kha Kha?!"

"Ừm, họ là bạn cũ của mình. Đi thôi, Ngải Giai, lại đó chào hỏi nào.!"

Đấy cũng chính là lần đầu tiên Tằng Ngải Giai được gặp Chu Di Hân, vẻ ngoài dịu dàng, đáng yêu khác hoàn toàn với những người bên cạnh đã hoàn toàn thu hút cậu.

Càng tiếp xúc cậu càng không thể nào quên được nụ cười xinh đẹp, cùng sự đáng yêu và dịu dàng của cô nàng.

Nhưng có lần đang đi về phòng thể dục để lấy dụng cụ giúp lão sư, Ngải Giai vô tình nhìn thấy Di Hân đang thân thiết ôm một người rất quen mặt.

Đó là người xin vào CLB bóng rổ Trần Nam Thiến hình như cũng là bạn học cũ của CK, vừa trông thấy cậu, Chu Chu đã vui vẻ kéo tay người đó đến trước mặt cậu, mỉm cười nói.

"Ngải Giai, giới thiệu với chị, đây là người yêu của em, chị ấy tên là Nam Thiến. Chị là người đầu tiên biết đó nha.!"

Khoảng khắc đó, cậu như chết lặng nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ nở nụ cười chúc mừng cô nàng, nhìn Chu Chu vui vẻ hạnh phúc khoát lấy tay cậu ta.

Ngải Giai cảm thấy vô cùng khó chịu, tim như có ngàn vết cứa, nhưng lại không thể làm được gì, chìm trong sự buồn bã, hôm đó cậu đã tìm một chỗ khá vắng vẻ của KTX mà uống rượu đến say mèm.

Trùng hợp thế nào, CK vì lo lắng đã nhờ mọi người phụ tìm cậu, và rồi mọi người chia nhau ra tìm nhưng chỉ có một mình Chu Di Hân là tìm thấy cậu như một phép màu.

Lúc tìm thấy Tằng Ngải Giai, Chu Chu cũng rất bất ngờ, cậu khi ấy đã say đến mức không còn nhận thức rõ được bất cứ thứ gì nữa.

"Ngải Giai?! Ngải Giai àh?! Chị có sao không?!"

Di Hân tiến đến lay lay người Ngải Giai, nhẹ nhàng gọi, đợi một lúc cậu cũng từ từ mở mắt, giọng lèm bèm say xỉn.

"Chị nói gì vậy, Ngải Giai?! Ngải Giai àh, chị không sao chứ?!"

"Ưmmm ... Kha Kha?! ... cậu đến rồi hả?! ... ngồi xuống đây ... uống với mình đi.! ..."

Vì hiểu lầm Chu Chu là Trần Kha, Ngải Giai thoải mái kéo cô nàng ngồi xuống khoát vai cười nói.

"Kha Kha, ... người như cậu ... chắc đã từng yêu qua rồi đúng không ... hả?! ..."

"Ngải Giai đừng uống nữa, chị say lắm rồi.!"

"Ưmmm ... cậu không được cản mình uống ... nếu không ... mình tuyệt giao với cậu đó ... Kha Kha àh~ ...!"

"Ngải Giai, em là Chu Di Hân, em không phải Trần Kha.!"

Cô nàng cố gắng ngăn cản cậu tiếp tục uống.

"À ... phải rồi ... Chu Chu?! ... Kha Kha cậu biết không?! ... Em ấy ... em ấy có người yêu rồi đó ... cậu có biết không hả?! ... Haha ..."

Chu Di Hân nhìn Tằng Ngải Giai lúc này cực kỳ khó hiểu, dáng vẻ học tỷ dịu dàng ân cần đối xử với cô nàng đã biến mất rồi, cô nàng nghi hoặc nghĩ.

"Chị làm sao vậy, Ngải Giai?!"

Đột nhiên cậu rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào, buồn bã lên tiếng nói.

"Kha Kha àh~, ... mình ... mình đến trễ rồi ... em ... em ấy, Chu Chu ... vậy ... vậy mà em ấy đã có người yêu rồi ... mình ... hức hức ... mình đã không còn cơ hội nào nữa rồi ... hức hức ... mình ... mình phải làm sao đây, Kha Kha?! ..."

"Ngải Giai, không ... không lẽ chị ...?!"

"Mình thích em ấy ... Kha Kha à, ... Mình thích Chu Di Hân, ... thật sự rất thích em ấy ... nhưng ... nhưng mà em ấy đang rất hạnh phúc bên cạnh cậu ta, ... chỉ ... chỉ vì chần chừ mà mình đã mất cơ hội rồi ... Kha Kha àh~ ... hức hức ..."

Ngải Giai khóc nức nở nói, rồi ngất lịm đi trên đùi cô nàng, dù vậy vẫn không ngừng lặp lại câu nói rằng cậu thích cô nàng nhiều như thế nào.

Chu Di Hân thật sự rất sốc khi biết điều này, cô hoàn toàn không biết rằng Tằng Ngải Giai thích mình.

Cô nàng mở máy báo cho CK biết sau đó khó khăn đỡ cậu dậy, mất một lúc lâu để dìu cậu trở về phòng KTX.

Lúc nhìn thấy Ngải Giai được Di Hân dìu về, Trần Kha cũng vô cùng bất ngờ, đặc biệt là mùi rượu nồng nặc trên người của cậu, Chu Chu trước khi rời đi, có nói với CK là phải giữ bí mật chuyện này, dù khó hiểu nhưng Trần Kha cũng làm theo.

Kể từ ngày hôm đó, Di Hân cực lực giữ khoảng cách với Ngải Giai, nhưng không hiểu sao cậu vẫn dành sự dịu dàng hết mực cho cô nàng, mà vẫn không thay đổi.

###### ----------------£

"Ngải Giai, em rất biết ơn tình cảm của chị, nhưng mà em ...!"

Chu Di Hân nở nụ cười buồn, những nỗi đau mà Nam Thiến mang lại khiến cô nàng bây giờ không dám mở lòng lần nữa.

"Chị sẽ đợi.!"

Tằng Ngải Giai nhìn A Xin và Miên Dương đang vui vẻ trò chuyện trước mặt, giọng chắc nịch nói.

"Hả, Ngải Giai chị ...?!"

"Không cần biết là bao lâu, chị cũng sẽ đợi. Chị sẽ đợi em ... đợi em hoàn toàn quên đi cậu ta, quên đi những chuyện buồn mà cậu ta mang lại cho em.!"

"Tại sao chị lại ...?!"

"Chị đã bỏ lỡ em một lần rồi, lần này chị không muốn để bản thân phải hối hận thêm nữa.!"

Ngải Giai mỉm cười nhìn A Xin cố tình nói đủ lớn để cậu ấy nghe thấy, cũng giống như cậu, A Xin đã giấu bí mật đó quá lâu rồi.

Lúc đó, Trương Hân cũng quay đầu lại nhìn cậu chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi dùng ánh mắt đầy ôn như cùng dịu dàng nhìn chằm chằm vào người bên cạnh đang luyên thuyên nói không ngừng với đôi mắt sáng rực.

"Hửm?! Cậu sao vậy, Hân tử?!"

Miên Dương thấy lạ khi A Xin không nói gì, liền quay sang quan tâm hỏi.

"Không có gì, cậu nói tiếp đi.!"

Trương Hân lắc đầu, nở nụ cười tươi nhẹ nhàng trả lời, thấy vậy Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười tiếp tục nói.

"Rồi sau đó ...!"

###### ----------------£

"Cảm ơn chị, Ngải Giai.!"

Chu Chu nhỏ giọng nói.

"Hửm?! Em nói gì vậy, Chu Chu?!"

Tằng Ngải Giai quay sang nhẹ nhàng hỏi, dù nghe rất rõ nhưng cậu vẫn cố tình hỏi.

"Không có gì.!"

Chu Di Hân cười hiền trả lời.

□□□□□□

"Nè, CK, chị còn nhớ đã nói gì với em không vậy?!"

Đan Ny thấp giọng hỏi.

"Hả?! Tôi đã nói gì?!"

"Ôi trời, chị đùa em đó à?! Chị nói đợi chị thắng rồi thì chị có bất ngờ cho em mà?!"

"À.!!! Tôi quên mất rồi.!"

Trần Kha gãi đầu, cười gượng nói.

"Cái gì?! Chị giỡn hả?!"

Đan Ny sắn tay áo lên nói.

"Không có, tôi quên thật mà, em đừng kích động, đồ trẻ con àh.!"

"Em không phải trẻ con, chị thôi ngay cái kiểu suốt ngày kêu em là trẻ con đi.!"

Đản Đản giận dỗi, xoay mặt đi, giọng không vui nói.

"Sao thế?! Em giận hả, đồ trẻ con?!"

"Em nào dám chứ?! Thi Vũ tỷ chúng ta mau đi thôi.!"

Châu Thi Vũ đang nói chuyện với Viên Nhất Kỳ thì đột nhiên bị Trịnh Đan Ny kéo tay lôi đi, khó hiểu xoay đầu nhìn lại hai người họ, cô chỉ nhận được cái lắc đầu bất lực của CK và cái cười gượng của Kỳ Kỳ.

Viên Nhất Kỳ vỗ nhẹ vai Trần Kha cười trừ, rồi nối bước theo sau còn CK thì thở dài, cũng nhanh chóng chạy theo, đi song song với Kỳ Kỳ.

Dù Châu Châu bị Đản Đản câu tay kéo đi, nhưng trong đầu toàn là câu hỏi vừa nãy của Viên Nhất Kỳ.

□□□□□□

Vài phút trước ...

"Chị không rủ em ấy đi cùng sao, Thi Vũ?!"

Kỳ Kỳ bất ngờ quay sang hỏi.

"Ai cơ?!"

Châu Châu ngu ngơ hỏi lại.

"Còn ai nữa?! Là Vương Dịch đó.!"

"Liên quan gì đến chị chứ?!"

"Sao lại không liên quan?! Trong tất cả chúng ta, chỉ có chị là thân thiết với em ấy nhất còn gì?!"

"Hả?! ... Em ... em nói cái gì kỳ vậy, còn Tả Tả mà, ... chưa kể còn có ... còn có Da ..."

"Còn có ai, hửm?!"

"Không ... không có.!"

Mặt Châu Thi Vũ đỏ lên, không dám lên tiếng nói nữa.

"Thôi nào, Kỳ Kỳ, em đừng chọc em ấy nữa.!"

Liga cùng Nãi Cái đi phía sau hai người lên tiếng can ngăn.

"Được rồi, được rồi, em không nói nữa.! Mắc công có ai đó lại đỏ mặt thêm.!"

"Ai ... ai đỏ mặt chứ?! Em ... em nói cái gì vậy hả?!"

Thi Vũ mặt phủ một tầng đỏ như cà chua lên tiếng phản bác làm bọn họ bật cười, đúng lúc này, Đan Ny chạy đến kéo Châu Châu đi, giúp cô thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này.

###### -------------£

Hai người đi cuối cùng chính là Nhậm Hào và Thẩm Mộng Dao, hai người cứ thế đi song song nhau, tận hưởng khí trời mát mẻ, đột nhiên anh ta lên tiếng gọi.

"Dao Dao àh~?!"

"Hửm?!"

"Anh có chuyện muốn hỏi em, có được không?!"

"Hảo~, anh cứ hỏi đi.!"

"Rốt cuộc thì ... thì em và ... và Tả Tả là mối quan hệ gì vậy?! Hai em đang giấu bọn anh điều gì sao?!"

"Hả?! Sao anh lại hỏi vậy, Nhậm Hào?! Bọn em không có gì hết.!"

"Nhưng ... nhưng mà sáng nay ở phòng hội học sinh anh thấy em và Tả Tả ... hai em ... hai em có vẻ rất thân mật.!"

"Anh hiểu lầm rồi.!"

"Sao cơ?! Hiểu lầm?!"

"Ừm~, sáng nay, khi em cùng Tả Tả nói chuyện trước phòng hội học sinh thì em đột nhiên cảm thấy không khỏe, cũng may là có cậu ấy ở đó đỡ em, chỉ vậy thôi.!"

"Thật ... thật sao?! ..."

"Vâng, với lại trong tim cậu ấy còn có một người rất quan trọng, anh không biết hả?!"

"À, anh hiểu rồi.!"

Cả hai người bọn họ đều ngước mắt lên nhìn Đường Lỵ Giai đang đi phía trước.

"Vậy anh đừng nghĩ linh tinh nữa nha.!"

"Ừm, Dao Dao àh, anh ... anh thật sự rất thích em.!"

"Sao đột nhiên anh lại nói vậy?!"

Thẩm Mộng Dao mỉm cười hỏi.

"Anh sợ.!"

"Sao ạ?!"

"Anh thật sự rất sợ, anh sợ em sẽ rung động trước Tả Tả hay Vương Dịch. Anh sợ họ sẽ mang em rời khỏi anh.! Anh ... anh rất sợ."

Dao Dao im lặng, không biết phải trả lời thế nào, cũng hên là bọn họ đã đến nơi cần đến, mới tạm thời tránh được không khí khó xử này.

Nhưng mà trời đột nhiên lại trút xuống một cơn mưa lớn, bọn họ hoảng loạn nhanh chóng chạy nhanh vào trong quán.

May mắn là không ai bị ướt hết, Tả Tịnh Viện đã có mặt từ trước, đang ngồi xem menu vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy mọi người, cậu liền mỉm cười đứng dậy, vẫy tay.

Nhóm Thi Vũ cùng Nãi Cái và Nhậm Hào lập tức đến đó, Đan Ny định ngồi bên cạnh Thi Vũ thì bị Trần Kha kéo ngồi xuống bên cạnh cậu, nhàn nhã nói.

"Chỗ đó em không ngồi được đâu.!"

"Tại sao chứ?!"

"Em còn hỏi sao Đản Đản?! Chỗ đó là dành cho một người đặt biệt của Thi Vũ đấy.!"

Viên Nhất Kỳ hiểu ý Trần Kha liền lên tiếng chọc ghẹo Châu Thi Vũ.

"Hửm?! Người đặt biệt nào vậy?! Châu Châu, cậu có mời thêm ai hả?!"

Tả Tịnh Viện trau mày khó hiểu hỏi.

"Em bị ngốc à, Tả Tả?! Người đó là Vương Dịch đấy.!"

Nãi Cái uống ngụm nước giải thích, nhìn gương mặt đỏ chót của Thi Vũ làm bọn họ bật cười thích thú.

"Mọi người thật là ... đừng có chọc mình nữa mà.!"

Châu Châu ủy khuất lên tiếng nói với gương mặt nóng ran.

"Được, được, không chọc em nữa.! Vậy ... sao hả, Tả Tả?! Em ấy có đến không?!"

Nhậm Hào chậm rãi hỏi.

"Không đâu, hôm nay em ấy có việc rất quan trọng, không đến được.!"

Tả Tịnh Viện bắt đầu lựa chọn món, rồi ghi ra giấy, bình tĩnh trả lời.

"Việc quan trọng?! Là gì vậy, Tả Tả?!"

Đan Ny tò mò hỏi.

Cậu không trả lời, chỉ im lặng chuyền giấy bút và menu cho mọi người, mỉm cười lắc đầu.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau nhưng rồi cũng không nói gì, bắt đầu gọi món, đột nhiên Miên Dương lên tiếng hỏi.

"Nhìn kìa.! Đó không phải là Vương Dịch sao?!"

"Hình như cậu nói đúng đó, Dương.! Là Vương Dịch đấy, nhưng mà sao em ấy lại ở đây?!"

Trương Hân nheo mắt nhìn hỏi.

"Phía sau còn có hai người khác nữa kìa.!"

Trần Kha cũng lên tiếng nói, đưa giấy cho Thi Vũ ghi hoàn toàn ngó lơ Đan Ny.

"Ể?! Khoan đã,em còn chưa gọi món mà, chị làm gì đấy?!"

Thấy vậy, Đan Ny phụng phịu lên án.

"Tôi gọi cho em rồi, toàn là thịt đấy.!"

"Thật sao?! Tuyệt quá đi.!"

Đan Ny lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười vui vẻ nói.

"Đồ trẻ con ham ăn.!"

Trần Kha nhìn nụ cười đó, không tự chủ đưa tay lên xoa đầu cô nàng, bật cười nói.

"Hứ, kệ em.!"

Đản Đản giả vờ giận dỗi xoay mặt đi, nhưng thật ra là đang giấu đi gương mặt đỏ chót ngại ngùng của mình.

Thẩm Mộng Dao bên cạnh im lặng không nói gì hết, cô nàng có cảm giác bản thân đã quên gì đó, đột nhiên sực nhớ ra đây là chỗ nào và hôm nay là ngày gì, vội quay sang Tả Tịnh Viện hỏi.

"Tả Tả?! Không lẽ ... hôm nay là ...?!"

"Ờ, đúng vậy.!"

Không đợi cô nàng hỏi xong, Tả Tả bình thản trả lời, làm mọi người không hiểu chuyện gì hết.

"Em sao vậy, Dao Dao?!"

Nhậm Hào bên cạnh lo lắng hỏi.

"Xin lỗi mọi người nha, mình có việc phải đi, mọi người cứ ăn đi, anh giúp em bỏ mấy món vừa gọi nha.!"

Ngay khi nói xong, Thẩm Mộng Dao vội vã chạy ra ngoài, mà không kịp nghe mọi người nhắc nhở là bên ngoài trời vẫn còn mưa, phải mang ô theo.

Nhìn theo bóng dáng vừa chạy đi, bọn họ nhìn thấy cô nàng chạy thẳng đến chỗ của Vương Dịch đang ngồi bên kia đường làm gì đó, hàng ngàn câu hỏi vang lên trong đầu những người còn ngồi lại.

Châu Thi Vũ buồn bã gục đầu xuống, không nhìn nữa, Viên Nhất Kỳ liếc mắt nhìn một cái rồi vờ như không thấy gì, Nhậm Hào cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, kìm nén cảm xúc nhìn chăm chăm về phía hai người bên kia đường.

Tả Tả với khuôn mặt không cảm xúc, bình thản gạch hai món ăn mà Dao Dao đã gọi rồi đưa tờ giấy gọi món cho phục vụ, thấp giọng nói.

"Đừng nhìn nữa. Không có gì đâu.!"

###### ----------------£

Vương Dịch đang ngồi thẩn thờ nhìn bó hoa được đặt xuống nền đất lạnh lẽo dựa vào cột đèn, đó là bó hoa hồng trắng đặt biệt, phải đặt trước mấy ngày mới có, nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

"Tiểu Nhất àh?!"

Bất ngờ giọng Thẩm Mộng Dao kéo em ấy trở về hiện thực, giật mình ngước mắt nhìn cái người đang đội mưa chạy đến, vội giật lấy cây dù trên tay bác tài xế, hướng đến chỗ cô nàng.

"Chị làm gì vậy, Dao Dao?!"

"Chị phải hỏi em mới đúng.!"

"Hở?!"

"Đã nói với nhau là sẽ cùng đến viếng mộ 'ông ấy' mà, sao em lại đi một mình mà không nói với chị?!"

"Còn không phải vì thấy chị không khỏe hay sao?!"

"Em đừng có viện lý do nữa, chị đã nói sau này phải cùng nhau đến đây rồi, nếu chị không phải tình cờ đến ăn ở quán đối diện và vô tình thấy thì em cũng định không nói với chị đúng không?!"

Dao Dao chỉ tay về phía sau, tức giận mắng, Vương Dịch liếc nhìn phía quán ăn đối diện, nhếch miệng nở nụ cười đầy thách thức nhìn thẳng vào đó.

"Được rồi, đừng tức giận nữa.! Chị đã ăn gì chưa?!"

"Em đoán thử xem?! Chị ăn cục tức lớn no lắm rồi đây này.!"

Dao Dao chống hông nói làm tiểu Vương bật cười.

"Thôi được rồi, em mời chị ăn mì có được không?!"

"Đành chịu thôi, biết làm sao.! Mà em còn dám làm như vậy lần nữa thì đừng có trách chị.!"

"Được, được, em biết rồi, chúng ta đi thôi.!"

Thế là cả hai tỷ đệ nhà này vào trong một quán mì gần đó, quán ăn này khá cổ kính như là có từ lâu đời, cũng như có lẽ đây là quán quen của hai người họ, nhìn xem vừa mở cửa bước vào, bà chủ tiệm đã nở nụ cười hiền hậu vui vẻ nói.

"Âyzo.! Tiểu Nhất, Dao Dao, hai đứa đến rồi hả?!"

"Dạ vâng, chào bà, bà khỏe không ạ?!"

Thẩm Mộng Dao lịch sự cười, lễ phép hỏi.

"Cháu chào bà.!"

"Xin chào.!"

"Ta khỏe.! Các cháu thế nào rồi?!"

"Dạ cháu khỏe.!"

"Cháu đi vệ sinh một lát, như cũ bà nhé.!"

Vương Dịch nói rồi đi thẳng vào trong buồng vệ sinh.

"Có ngay đây, còn cháu thì sao, Dao Dao?!"

"Dạ, cháu một tô mì đặt biệt bà nha. À bà ơi ...!"

"Ta biết rồi, thêm nhiều một chút cho con bé lạnh lùng kia, phải không?!"

"Dạ vâng.!"

Dao Dao cười híp mắt nói.

"Còn hai người thì sao?!"

"À, bọn tôi không cần đâu.!"

"Bà cứ làm cho họ đi.!"

Vương Dịch trở ra vừa lau tay vừa nói.

"Nhưng mà ... chủ tử ...không ...!"

"Ngồi xuống ăn đi.!"

Nhất Nhất nghiêm giọng nói, hai người họ cũng nhanh chóng làm theo.

Đợi khoảng một lúc thì bà chủ cũng đem ra những tô mì thơm lừng, ngon lành, vừa nhìn đã kích thích vị giác, nhìn tô mì đầy ắp đồ ăn trước mặt, Vương Dịch nhướng mày hỏi.

"Bà bỏ thêm vào sao ạ?!"

"Phải đấy, cháu nhất định ăn cho hết đó. Nhìn cháu xem ốm như thế nào rồi?! Y hệt 'ông ấy'.!"

Tiểu Vương lắc đầu cười bất lực, im lặng cuối đầu ăn, đang ăn thì đột nhiên có một đứa trẻ kéo góc áo em ấy.

"Tỷ Tỷ, chị ... chị và chị kia là thiên sứ đúng không ạ?!"

"Chị ấy thì đúng.!"

Vương Dịch nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy ... vậy còn tiểu tỷ tỷ?!"

"Chị là đứa con của quỷ.!"

"Hở?! Đứa con của quỷ?! Đứa con của quỷ là gì vậy ạ?!"

"Là người xấu.!"

Nhất Nhất lạnh giọng trả lời.

"Nhưng ... nhưng mà bà nói, tỷ tỷ xinh đẹp đều là thiên sứ ... đều là người tốt.!"

"Nhưng chị thì không.!"

"Coi kìa, tiểu Nhất. Em không được dọa trẻ con, em làm em ấy sợ đó.!"

Dao Dao đánh vào vai Nhất Nhất lên tiếng cảnh cáo.

"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, chị đến rồi?!"

Một đứa trẻ khác lớn hơn một chút, chạy ra nhe răng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net