Chap 72 - Cắm trại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hi mọi người, mình lại đến rồi đây.! Ahihi 👋 -
- Thôi, hôm nay không luyên thuyên vào chủ đề chính trước nha.! 💓 -

€________ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______£

Thế là nhóm của Vương Dịch ngoại trừ em ấy ra thì còn lại đều mang một bụng nghi hoặc không biết tại sao địa điểm cắm trại lại đột nhiên bị thay đổi.

Bọn họ cùng nhau nói chuyện với nhóm Thi Vũ rất vui vẻ, cô lâu lâu cũng đưa mắt nhìn về phía em ấy mỉm cười, nhưng khi em ấy nhìn lại thì cô liền đánh mắt sang chỗ khác.

"Ủa?! Mấy người đó không phải là ...?!"

Miên Dương vô tình liếc mắt thấy một nhóm khoảng bốn người đang hướng về phía bọn cô, ngạc nhiên nói.

"Ể?! Đừng nói là ...?!"

Viên Nhất Kỳ cũng méo mặt nhìn bốn người kia đang đến.

"Ôi không?! Làm ơn ông trời ơi, xin đừng để bọn họ đi cùng với chúng tôi.!"

Trịnh Đan Ny chấp tay cầu khẩn nói.

"Hiệu quả không?! Để chị hỗ trợ cho em.!"

Vương Hiểu Giai cũng chấp tay chụm đầu với Đan Ny.

"Thêm chị nữa.!"

Tả Tịnh Viện cũng hùa theo chụm đầu với hai người kia.

Mọi người nhìn khung cảnh này mà méo mặt, không biết phải biểu tình gì cho phù hợp.

"Nè, họ sắp tới rồi kìa.!"

Hồng Tĩnh Văn đưa mắt nhìn, rồi thông báo cho mọi người.

"Hình như ba người không đủ, để em phụ.!"

Vương Duệ Kỳ sắn tay áo lên định làm y hệt ba người bọn họ.

"Thêm tụi anh nữa chắc chắn có hiệu quả, nào anh hai giúp một tay đi."

Vương Lam Phong nhiệt tình giúp đỡ kéo Vương Minh về phía họ.

"Không, bỏ anh ra, anh không làm mấy chuyện mất mặt này đâu.!"

Anh nhất mực phản kháng, không chịu kéo ngược lại hướng của Lam Phong, thế là một người người kéo, một người giữ lại, y hệt trò chơi kéo co.

"Bọn họ tin em ấy, rồi làm theo thật à?!"

Chu Di Hân nhìn một màn trước mặt, khó tin hỏi.

"Ôi trời đất ơi, điên thiệt mà.!"

Trần Kha đỡ trán ai oán nói.

"Thế bây giờ chúng ta phải làm gì đây?!"

Tằng Ngải Giai lên tiếng hỏi.

"Chúng ta có cần ngăn họ lại không?!"

Đường Lỵ Giai chỉ vào hai người đang miệt mài chơi trò kéo co hỏi.

"Mọi người không cần lo đâu, chúng ta có em ấy ở đây mà."

Thẩm Mộng Dao mỉm cười nhìn đứa trẻ cao lớn bên cạnh, sắc mặt em ấy hiện tại phải nói là tối sầm lại, trông vô cùng khó coi.

"Vương ... Vương Dịch à~?!"

Châu Thi Vũ đứng ở bên nhẹ giọng gọi.

"Đủ chưa vậy?!"

Âm thanh lạnh đến cực độ vang lên, bọn họ nghe thấy liền lặp tức dừng lại hành động của mình, Lam Phong giật mình cũng buông tay Vương Minh ra.

Làm anh bổ nhào về hướng Thi Vũ đang đứng phía bên trái Vương Dịch, em ấy nhanh tay kéo cô sát vào người mình, tránh bị anh va trúng.

Khiến Vương Minh lao thẳng vào xe buýt, anh ngồi xuống ôm đầu đau đớn nhưng không dám hét vì sợ làm Nhất Nhất tức giận.

"Thôi chết rồi, anh hai.!"

Lam Phong hoảng hốt chạy đến đỡ anh.

"Anh hai, anh không sao chứ?!"

Duệ Kỳ cũng chạy lại đỡ anh dậy hỏi han.

"Anh hai, đây là cách cầu nguyện mới hả?!"

Thiên Thảo ngây thơ hỏi.

"Cầu nguyện cái đầu em.! Ui da, đau chết đi được."

Vương Minh tức giận mắng, Vương Dịch một mặt lạnh lùng không thèm liếc nhìn.

Đám người kia bước đến nhìn một màn khó hiểu của bọn họ, cười khẩy lướt ngang qua, rồi tiến tới chỗ Tưởng Vân đang kiểm tra dang sách học sinh.

"Nhìn kìa.! Bọn họ thật sự đi ngang qua chúng ta đó, không đứng cùng thật nè."

Phùng Tư Giai kinh ngạc chỉ.

"Nhưng không phải họ đang nói chuyện với lão sư phụ trách giám sát chúng ta sao?! Như vậy là đi cùng rồi.!"

Tống Hân Nhiễm nhẹ giọng nói, nàng là được mời tham gia cùng nhóm với Vương Dịch do tiểu Bắc nhờ vả.

"Tưởng lão sư là người phụ trách chính cho hoạt động lần này, có thắc mắc thì phải hỏi lão sư ấy cũng là điều dễ hiểu thôi."

Trương Hân lên tiếng giải thích.

"Yes, thành công rồi.!"

Đản Đản cùng Tả Tả đập tay phấn khích nói.

Nào ngờ lời nói của Tưởng Vân làm mọi người hóa đá.

"Các em là đi chuyến này. Được rồi, đến đủ hết rồi đúng không, chuẩn bị xuất phát thôi.!"

"Khoan ... khoan đã, Tưởng lão sư.!"

"Chuyện gì?!"

"Tụi ... tụi em phải đi cùng với họ ạ?!"

Đan Ny chỉ tay về phía nhóm người Điềm Điềm một mặt khó chịu hỏi.

"Có vấn đề sao?!"

"Dạ?!"

"Tất cả các em đều chọn cùng một nơi, nên phải đi cùng nhau."

Tưởng Vân bình thản như không có gì trả lời, sau đó xoay người nhấc máy gọi ai đó.

"Ôi trời ơi.!"

Đản Đản sốc đến muốn ngất.

"Đấy, đã bảo trước rồi mà.!"

Nhiễm Nhiễm lắc đầu nói, tiểu Bắc cười trừ im lặng.

"Em muốn đổi, có được không vậy?!"

Duệ Kỳ xoay mặt lại nhìn hai anh mình hỏi.

"Em cũng vậy.!"

Thiên Thảo cũng lên tiếng đồng tình.

"Anh hai làm sao đây?! Anh là người sửa lại từ đi biển thành đi leo núi mà không đúng sao?!"

"Làm gì có, anh không có sửa.! Mấy đứa muốn đổi thì ..."

Vương Minh nhìn mấy đứa em mình nói rồi liếc sang người nãy giờ yên lặng không lên tiếng.

"Làm sao đây, mình không muốn đi với bọn họ đâu?!"

Ngải Giai nhăn mày nói, cậu sợ sẽ đánh Nam Thiến mất.

"Em cũng không muốn.!"

Kỳ Kỳ cũng mặt nhăn mày nhó nói, nhìn Nhậm Hào là cậu lại điên máu, Dao Dao cười cười xoa đầu cậu an ủi.

"Nhưng mà muốn đổi cũng hơi khó đó, các xe khác, hình như đều đủ chỗ rồi."

Liga lên tiếng nói.

"Vậy giờ phải làm sao?!"

Nãi Cái thắc mắc hỏi.

"Hay chúng ta hỏi Tưởng lão sư thử xem?!"

A Xin lên tiếng đề nghị.

"Sẽ không thu được kết quả gì đâu.!"

Trần Kha can ngăn.

"CK nói đúng, Tưởng lão sư sẽ không đồng ý, nếu chúng ta không có lý do chính đáng"

Miên Dương xoa trán, mệt mỏi nói, tất cả bọn cô đều không thích đám người của Điềm Điềm nhất là em gái của Thi Vũ, Châu Tử Thiến.

Với Châu Thi Vũ cô ta là em gái đáng yêu, hiền lành, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, cô ta thâm độc, đố kỵ với cô ra sao, nhìn xem, cô ta lại bắt đầu giở trò rồi kia kìa.

"Thi Vũ tỷ, mấy nay chị không chịu về nhà, em và mama nhớ chị lắm luôn ó~.!"

Tử Thiến ôm lấy tay cô, cố tình chen vào giữa cô và Vương Dịch nũng nịu nói.

"Ừm~, không ngờ em lại đi cùng với chị đó nha, Tiểu Thiến."

Thi Vũ xoa đầu cô ta, mỉm cười, cô ta thì đánh mắt về phía người bên cạnh cô âm thầm nở nụ cười quái dị.

"Dao Dao?! ... Đây là bạn gái anh, em có gì phiền hà sao, Vương Dịch?!"

Nhậm Hào tiến lại gọi, thì đột nhiên Nhất Nhất xuất hiện đứng chắn trước mặt cô.

"Đến giờ rồi.!"

Vương Dịch nói một câu không đầu, không đuôi làm mọi người có chút khó hiểu.

"Tiểu Khổng, cậu bắt mọi người đợi rất lâu rồi đó, có biết không hả?!"

Tưởng Vân than vãn, trách móc nói.

"Tại mình chuẩn bị nhầm đồ đi biển thay vì đồ đi leo núi mà.!"

Khổng Tiếu Ngâm giọng hối lỗi nói.

"Thật là, mau xuất phát thôi, đừng để lỡ giờ."

Tưởng lão sư đưa danh sách để Khổng lão sư kiểm tra lần cuối.

"Được rồi, mình biết rồi mà.! Tạm biệt tiểu Tiền, gặp em sau nha~, moa moa."

Khổng tỷ trề môi trả lời rồi hướng chiếc xe bên cạnh mỉm cười xinh đẹp nói, Tiền Bội Đình trong xe cười vẫy tay đáp lại, rồi lái xe rời đi.

"Nào các em tập trung, cô gọi tên theo nhóm ai có tên thì phải mau chóng lên xe nha.!"

•Nhóm 1: Viên Vũ Trinh - Phù Băng Băng.

•Nhóm 2: Vương Dịch - Tả Tịnh Viện - Vương Hiểu Giai - Vương Duệ Kỳ - Vương Lam Phong - Vương Minh - Phùng Tư Giai - Tống Hân Nhiễm.

•Nhóm 3: Châu Thi Vũ - Hứa Dương Ngọc Trác - Trương Hân - Thẩm Mộng Dao - Viên Nhất Kỳ - Chu Di Hân - Tằng Ngải Giai - Trần Kha - Trịnh Đan Ny - Đường Lỵ Giai - Hồng Tĩnh Văn.

•Nhóm 4: Nhậm Hào - Vương Hân Nhan Điềm Điềm - Châu Tử Thiến - Trần Nam Thiến.

Lần lượt từng người bước lên xe, Vương Dịch đeo tai nghe bước thẳng xuống hàng ghế cuối mà ngồi ở trong gốc phải, bỏ balô ở ghế bên cạnh, chống tay lên cửa kính nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tả Tịnh Viện lên sau, khó hiểu nhìn Nhất Nhất nghĩ.

"Bình thường em ấy đâu có ngủ?! Sao bây giờ lại ...?!"

Gạt qua những điều đó, cậu ngồi xuống bên cạnh balô em ấy lấy máy ra nghịch, hai người đầu tiên lên xe đã chọn ngồi ở ghế đầu hai bên.

Những người lên tiếp theo cũng lựa chọn xong chỗ ngồi cho mình, Vương Minh ngồi cùng Duệ Kỳ ở hàng bên trái ghế thứ ba, đối diện họ ở hàng bên phải đương nhiên là Thiên Thảo và Lam Phong.

Phùng Tư Giai vừa lên xe liền tìm kiếm bóng dáng của Vương Dịch, phát hiện em ấy ngồi ở phía cuối xe, cô định tiến đến thì thấy em ấy dường như đang ngủ, bên cạnh là balô của mình.

"Cậu nên lên kia ngồi cùng Nhiễm Nhiễm.! Đừng quên cậu bị say xe, không cần phải ép buộc bản thân."

Tả Tịnh Viện ngồi bên cạnh tập trung chơi game, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Nhưng mà ...!"

"Ở đây đã có mình bên cạnh em ấy rồi. Còn cậu thì nhớ phải trông chừng chị ấy đó.!"

"Được rồi, lo cho chị ấy thì sao không lên ngồi cùng đi.!"

"Còn không phải vì chị ấy đang giận mình hay sao?!"

Tả Tả phụng phịu bất lực trả lời, có trời mới biết lý do vì sao Tống Hân Nhiễm mấy ngày nay cư xử rất kỳ lạ như đang giận dỗi cậu.

"Hóa ra cậu cũng biết, còn không mau đi dỗ đi, thật là.!"

Tiểu Bắc nói xong thì di chuyển lên ghế thứ hai hàng bên trái ngồi kế cửa sổ, bên cạnh Nhiễm Nhiễm.

"Em ấy nói gì với em vậy?!"

Tống Hân Nhiễm nhìn chằm chằm vào điện thoại lên tiếng hỏi.

"Sao chị không hỏi trực tiếp cậu ấy đi?!"

Phùng Từ Giai loay hoay mở gói đồ ăn hỏi lại, thấy người bên cạnh trầm ngâm không trả lời, cô quay sang nhìn nàng đang thơ thẩn nghĩ gì đó.

"Cậu ấy lo lắng cho chị đấy, nên mới dặn dò em chăm sóc chị.!"

"Thật sao?!"

"Em từng nói dối chị chưa?!"

"Rồi.!"

"Ừ.! ... Ủa?! Em nói dối chị khi nào?!"

Nhiễm Nhiễm bật cười, nhún vai, không trả lời tiểu Bắc, làm cô nàng phụng phịu trút giận lên bọc đồ ăn trên tay.

Nhóm tiếp theo lên xe chính là nhóm của Châu Thi Vũ, từng người bước lên xe, đầu tiên là A Xin và Miên Dương.

Hai người ngồi ở ghế thứ tư hàng bên phải, phía sau Thiên Thảo cùng Lam Phong, Ngải Chu thì ngồi ngay phía sau Hân Dương.

"Nè, tiểu Hắc em ngồi cùng với chị, có được không?!"

Thẩm Mộng Dao nắm tay Viên Nhất Kỳ kéo lại dè dặt hỏi, khi thấy cậu có ý định xuống phía cuối xe ngồi cùng Tả Tịnh Viện.

"Hả?! ... Cái này ... Thôi được, em ngồi cùng chị.!"

Kỳ Kỳ do dự hồi lâu, cuối cùng hướng ánh mắt bất đắc dĩ, chấp tay tạ lỗi với Tả Tả, rồi ngồi xuống bên cạnh Dao Dao.

"Xì~, cái đồ mê gái.! Huynh đệ cũng bỏ, đáng ghét."

Viện Viện lúc đầu còn đơ người nhìn, đến khi hiểu thì ánh mắt xem thường nhìn chằm chằm vào cái người đang an ổn bên cạnh crush với vẻ mặt hớn hở kia mà nghiến răng nghĩ.

Thảm nhất trong bọn họ chính là Trần Kha và Trịnh Đan Ny, hai người họ đang ngồi giữa hai người chiến tranh lạnh, Đường Lỵ Giai và Hồng Tĩnh Văn, từ cái hôm tách nhau đi chơi riêng đến giờ, họ không nói với nhau một lời.

Lúc đầu Kha muốn ngồi cùng với Đản nhưng cậu nghe Liga hỏi em ấy.

"Đản Đản, em ngồi cùng chị được không?!"

"Hả?! Em ... *xoay sang nhìn CK* thôi được, em ngồi cùng chị.!"

Đan Ny định từ chối nhưng nhớ đến lời tỏ tình của cô nữ sinh kia liền ngay lập tức đồng ý.

Kha Kha nghe vậy cười khổ không biết phải làm sao, đúng lúc đó cũng đã đến lượt hai người họ lên xe.

Cậu đứng ngay phía sau cô, thấy cô định ngồi xuống ghế bên ngoài, cậu liền lên tiếng nhắc nhở.

"Nếu em bị say xe thì nên ngồi gần cửa sổ.!"

"Hở?! Tôi không bị say xe, nhưng cô nữ sinh hôm bữa thì chắc có đấy.!"

Cô ngạc nhiên, phát hiện cậu ở phía sau liền khịa lại một câu.

"Vẫn còn giận à?!"

"Sao tôi dám giận đội trưởng đội bóng rổ tài năng, soái khí như Trần Kha tiền bối đây được chứ?!"

"Thôi mà, tôi không có đồng ý lời tỏ tình đó, em đừng ghen có được không?!"

Kha Kha dịu giọng giải thích.

"G ... gì ... gì cơ?! Ai ghen?! Chị ghen thì có.! Tôi không có thèm ghen đâu."

Đản Đản nghe vậy chột dạ tức giận lớn tiếng nói.

"Được rồi, em không ghen, vậy đừng giận tôi nữa được không?!"

"Xem biểu hiện của chị đã.!"

Đan Ny liếc mắt hình viên đạn nhìn cậu, ngồi xuống rồi nói.

"Đúng là trẻ con.!"

CK bật cười nghĩ thầm, sau đó ngồi xuống ghế ngoài bên trái đối diện cô.

Đường Lỵ Giai bước lên xe nhìn thấy cô em mình cười tủm tỉm không dừng được thì khó hiểu, tiến đến thấp giọng hỏi.

"Có chuyện gì mà em vui đến không khép được miệng vậy, Đản Đản?!"

"Không có gì a~.!"

Đan Ny ngước mặt lên trả lời rồi từ từ đứng dậy để Liga vào trong ngồi.

"Người có tình yêu thì sẽ trở nên như vậy đó, Liga tỷ.!"

Chu Di Hân ngồi nghịch điện thoại, mỉm cười lên tiếng trêu chọc.

"Chu tỷ làm như chị không có vậy?!"

"Hả?! Chị k ..."

"Chu Chu, em có khát không?!"

Chu Di Hân định lên tiếng phản bác thì Ngải Giai bên cạnh ân cần hỏi, làm nàng ngại đỏ mặt ngượng ngùng lắc đầu.

"Đấy?! Chị mới là người có tình yêu thì đúng hơn a~.!"

Đan Ny được nước trêu ghẹo Chu Chu.

"Vậy không biết là ai vì người nào đó được tỏ tình mà nổi giận vậy ta?!"

Ngải Giai thấy Di Hân ngại đến đỏ cả mặt, liền lên tiếng nói giúp nàng.

"Chị ...!!! E ... em ... em không có.!"

Đản Đản bị nói trúng tim đen, liền đỏ mặt lắp bắp chối.

"Chị đâu có nói em?! Em có tật giật mình hả?!"

"C ... ch ... chị.!!!"

"Đản Đản àh~, hai đấu một, không nhìn cũng biết là em đấu không lại hai người họ."

"Vậy chị còn không mau giúp em đi, Dương tỷ?!"

"Xin lỗi nha, chị không rảnh?! A.! Hân tử, cậu thấy cái này thế nào?! Có đẹp không?!"

"Ừm~, đẹp lắm rất hợp với cậu, nào, há miệng ra, aaa."

"Aaa.! Ưm ... thật ngon.!"

"Cậu uống nước đi này, đừng ăn nhanh quá, bị nghẹn bây giờ, mình còn nhiều lắm."

Trương Hân mỉm cười đưa nước đến bên miệng Miên Dương nói, Hứa Dương vui vẻ nghe theo uống một ngụm nước.

"Hân Tử là số một.!"

Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười xinh đẹp nói.

Đan Ny đứng một bên nhìn một màn này, không nói nên lời, bọn họ có nghĩ đến những người xung quanh không vậy.

"Ủa?! Đản Đản, em đứng đây lâu chưa?! Đợi chị một chút, chị đưa em một ít đồ ăn cho mọi người."

A Xin quay sang ngạc nhiên nói, Đan Ny nghe xong mà khóc trong lòng nhiều chút, ai oán nghĩ.

"Chị chỉ quan tâm đến Dương tỷ thôi hả, A Xin?!"

"Đây, em mang cho mọi người đi.!"

Trương Hân mỉm cười đưa vài bịch nack cho cô nói.

"A?! Hân tử à?!"

"Mình còn nhiều lắm, Dương, cậu xem này, đều là của cậu hết đó.!"

Miên Dương mỉm cười híp mắt xoa tóc đại kim mao nhà cô hài lòng tiếp tục nhìn vào điện thoại để mua sắm.

Trịnh Đan Ny nghe vậy cũng ngoan ngoãn đi phát đồ ăn cho mọi người, hai ghế một bịch ai cũng có, đến khi về lại chỗ thì cô bất cẩn vấp té, ngã thẳng vào lòng Trần Kha.

Cậu đang xem phim thì bất ngờ bị ai đó bổ nhào vào, giật mình, cậu liền đưa tay ôm lấy eo cô giữ lại.

Cả hai bây giờ khoảng cách vô cùng gần nha, chỉ cần thêm một chút liền có thể chạm môi nhau, Đan Ny đỏ mặt không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào CK.

"E ... em có sao không?!"

"Kh ... không sao.!"

Đản Đản vội vàng đứng dậy, quay về chỗ của mình, hai người đỏ mặt ôm lấy trái tim đang đập loạn của mình.

🥚: "Tim ơi, mày bình tĩnh chút đi.!"

☀️: "Sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ?!"

"CK?! Chị làm sao vậy?! Mặt đỏ hết lên rồi kìa?!"

Hồng Tĩnh Văn xuất hiện trước mặt cậu, nghi hoặc hỏi.

"Kh ... không ... không có gì đâu.! Em vào chỗ đi.!"

Trần Kha lắp bắp trả lời, rồi cuối xuống nhặt điện thoại, đứng dậy bước ra để Nãi Cái vào ngồi bên cạnh cửa sổ.

"Bình thường không phải chị thích ngồi cạnh cửa sổ lắm hay sao, Kha Kha?! Chị không phải bị say xe hả?!"

"Không có, hôm nay trời hơi nắng nên nhường em.!"

CK tỉnh bơ trả lời, còn người bên cạnh trau mày khó hiểu nhìn cái màn che cửa xe trước mặt mình, nghĩ thầm.

"Cái này ... để trưng à?!"

Đản Xác bên này thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ không ai phát hiện ra chuyện lúc nãy, nào ngờ có một đôi mắt sắt bén phía sau khẽ nhếch miệng cười xấu xa.

[Tinh]

Tiếng tin nhắn vang lên, nhóm Thi Vũ nhanh chóng mở máy vào khung chat xem, là tin nhắn từ Tả Tịnh Viện kèm dòng chữ.

"Chia sẻ cùng mọi người.! ^^ "

"TẢ TẢ.!"

Hai nhân vật chính trong bức ảnh ngay lặp tức đứng dậy, đồng thanh hét lớn làm mọi người ngước mắt nhìn, Vương Dịch cũng bị làm ồn mở hờ mắt nhìn họ.

Cả hai nhìn nhau đỏ mặt nhanh chóng ngồi xuống, im lặng ghi thù cái người đang bật cười hả hê kia, còn nhóm Thi Vũ thì nhìn bọn họ bằng ánh mắt trêu chọc.

☀️🥚: "Đợi đó, Tả Tả, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.!"

Nhóm tiếp theo cũng bắt đầu lên xe, Nhậm Hào thấy Thẩm Mộng Dao đang ngồi yên lặng đọc sách, bên cạnh là Viên Nhất Kỳ đang ồn ào chơi game.

"Nhất Kỳ, em nhường chỗ để anh ngồi cùng Dao Dao có được không?!"

Anh ta mặt dày tiến đến hỏi 017 đang hăng say chơi game.

"Hả?! Chuyện này ..."

Kỳ Kỳ ngước mặt lên, rồi khó xử nhìn sang người bên cạnh, định lên tiếng thì cảm nhận được, tay của Dao Dao nắm lấy cổ tay mình.

Cả cậu và anh ta đều nhìn vào cô, nhưng cô tuyệt nhiên không lên tiếng chỉ ghì chặt tay cậu lại, hiểu ý, cậu cười gượng nói.

"Thật ngại quá, anh ngồi chỗ khác có được không, tiền bối?!"

Nhậm Hào yên lặng gật đầu di chuyển đến ngồi ngay phía sau Thẩm Mộng Dao, còn cô sau khi anh ta đi, vẫn còn nắm chặt tay Viên Nhất Kỳ, cậu thấy vậy, vỗ nhẹ tay nhằm trấn an cô.

Dao Dao lúc này mới yên tâm từ từ thả lỏng, mỉm cười, buông tay Kỳ Kỳ ra, tâm trạng cậu cũng vì vậy mà trở nên vô cùng tốt, tiếp tục cắm đầu chơi game dù thua cũng không còn cau có, khó chịu.

Ba người tiếp theo của nhóm Điềm Điềm cũng ngồi vào những chỗ trống còn lại, người duy nhất chưa lên xe ngoài lão sư còn có Châu Thi Vũ.

"Aha, cảm ơn em nha, Thi Vũ.! Em mau mang lên đưa cho các bạn đi."

Khổng lão sư mỉm cười nói.

"Dạ vâng, thưa lão sư.!"

Cô cũng nở nụ cười mang thuốc chống say xe lên đưa cho mọi người.

"Được rồi, lên xe xuất phát thôi, tiểu Khổng."

Cả hai vị lão sư cũng nhanh chóng lên xe ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Vân ngồi bên cạnh em người yêu Dư Chấn, còn Khổng Tiếu Ngâm thì ngồi bên cạnh Băng Băng.

Châu Châu sau khi phát thuốc say xe để mọi người uống xong thì tìm chỗ ngồi cho mình, lúc này phía cuối xe, Tả Tịnh Viện nhiệt tình kêu gọi.

"Châu Châu àh~, không say xe thì cậu xuống đây ngồi cùng đi.!"

Cô thấy chỗ cũng không còn nhiều, ngồi một mình cũng chán nên liền cất bước đi thẳng xuống chỗ của Tả Tả, lúc đi ngang qua Đản Đản và Kha Kha, cô nhìn cả hai mỉm cười trêu chọc.

Châu Thi Vũ xuống đến nơi thì bất ngờ nhìn cái người ngồi bên trong, dựa đầu vào cửa xe đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Cậu còn đứng đó làm gì?! Ngồi đi a~, xe sắp chạy rồi đó."

Tả Tịnh Viện mỉm cười tinh nghịch lấy balô bên cạnh Vương Dịch đem sang bên cạnh cậu, ngồi ra hiệu cho cô mau ngồi xuống.

Thi Vũ cũng gật đầu cảm ơn ngồi xuống bên cạnh Nhất Nhất, dường như em ấy đang rất mệt mỏi, ngủ rất say.

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net