Chap 73 - Không đề (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hello mọi người, hơn 4 ngày không gặp tính từ lúc đăng chap đến giờ rồi. 😔 -
- Mọi người sẽ không quên mình đâu, đúng không?! 😁 -
- Được rồi, tránh mất thời gian vào chap hôm nay thôi. 💓 -

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

Trở lại 8 tiếng trước, khi mọi người còn đang say giấc nồng.

"Tưởng lão sư, chúng ta sắp đến nơi rồi."

Bác tài xế hiền hậu lên tiếng nhắc nhở.

"Được, cảm ơn bác.!"

Tưởng Vân nhẹ giọng nói, rồi quay sang em người yêu dịu dàng gọi Viên Vũ Trinh dậy.

"Chấn Chấn, dậy đi, chúng ta sắp đến rồi."

"Ưm~, Vân tỷ, em mệt lắm a~."

Dư Chấn nũng nĩu ôm chặt lấy tay cô nói.

"Ngoan a~, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn."

Cô mỉm cười xoa đầu em người yêu, giọng dỗ dành nói, một lát sau cuối cùng em người yêu cũng thỏa hiệp ngồi dậy, giúp Tưởng Vân đi gọi những người khác.

"Khổng lão sư, dậy đi, lão sư àh~, dậy đi mà~."

Viên Vũ Trinh sắp khóc rồi, cậu đã gọi cô ấy suốt gần 20p rồi, mọi người ai cũng gần như đều đã dậy chỉ còn duy nhất cô ấy là vẫn còn đang ngủ.

"Lão sư, chúng ta sắp đến nơi rồi, lão sư mau dậy đi."

Phù Băng Băng bên cạnh cũng giúp một tay.

"Vẫn chưa dậy sao?!"

Tưởng Vân trau mày tiến đến hỏi.

"Tụi em đã cố gắng lắm rồi."

Dư Chấn buồn bã nói.

"Không sao~, em về chỗ đi."

Tưởng lão sư xoa đầu em người yêu an ủi, cười nói.

"Dạ~.!"

"Tiểu Khổng, Tiền Bội Đình đến kìa, em ấy nhìn thấy mặt mộc của cậu rồi."

Sau đó, Tưởng Vân cuối người xuống, thì thầm gì đó bên tai Khổng lão sư, chỉ thấy ngay khi nói dứt câu, cô ấy lặp tức bật dậy như lò xo.

"HẢ?! CẬU NÓI CÁI GÌ?! CHẾT RỒI, MÌNH CÒN CHƯA KẺ MẮT, TÔ SON.! ĐÂU RỒI?! TÚI ĐỒ TRANG ĐIỂM CỦA MÌNH ĐÂU MẤT RỒI?!"

Vân tỷ hài lòng nhìn thành quả, quay trở về vị trí của mình, đọc lại kế hoạch và lịch trình cắm trại trong sổ tay.

"Ủa?!"

Đến lúc nhận ra đó chỉ là cú lừa thì Khổng Tiểu Ngâm cũng đã nhận được vô vàn ánh mắt khó hiểu và kỳ lạ nhìn chằm chằm vào mình.

"VÂN TỶ?!"

Khổng lão sư hét lên đầy ai oán.

"Mau chuẩn bị đi."

Tưởng lão sư lạnh nhạt thông báo, không thèm để tâm đến sự tức giận cỏn con của người bạn cùng tuổi.

Mọi người cười gượng làm theo, với những học sinh lâu năm, họ vẫn còn chưa quen với vị lão sư biến hóa khôn lường này chứ đừng nói đến những người mới.

"Vị lão sư này ... lúc nào cũng kỳ lạ như vậy sao?!"

Tống Hân Nhiễm quay sang Phùng Tư Giai hỏi.

"Em cũng không biết, bình thường lên lớp thì lão sư rất vui tính."

"Vậy sao?! Lão sư này kỳ lạ thật."

"Cũng không phải là kỳ lạ lắm đâu."

Duệ Kỳ chồm người lên mỉm cười nói.

"Lão sư chỉ là vui tính và hoạt náo thôi."

Vương Minh bên cạnh cũng nói thêm vào.

"Lão sư luôn luôn làm mới mình mỗi ngày."

Thiên Thảo cũng hùa theo nói.

"Mỗi tiết dạy của lão sư ấy đa số đều vô cùng thú vị."

Lam Phong cũng lên tiếng nói.

###### ------------ ######

"Những mà, nếu lão sư tức giận thì cũng rất là đáng sợ đó."

Trương Hân mỉm cười nói.

"Nè, Hân tử à?!"

"Hửm?! Sao vậy Dương~?!"

"Mình nằm trên đùi cậu từ nãy đến giờ, cậu có thấy mỏi không?! Mình xin lỗi, chắc cậu khó chịu lắm."

"Không sao mà, mình hay chạy bộ lắm nên mình không thấy mỏi gì đâu."

A Xin mỉm cười vuốt tóc Miên Dương giọng cưng chiều nói.

"Cậu đừng cảm thấy buồn mà, xem nè, mình không mỏi thật đó."

Thoáng thấy nét buồn trong mắt cô, cậu đung đưa chân, còn co lên, làm trò cho cô xem, hai người nhìn nhau mỉm cười.

######

Tằng Ngải Giai bật cười nhìn Khổng lão sư bù đầu tóc rối làm loạn cả lên.

"Ưm~, Ngải Giai~.!"

Chu Di Hân cựa mình tỉnh dậy.

"Hửm?! Em dậy rồi hả, Chu Chu?!"

"Ừm~, sắp đến nơi rồi sao?!"

"Ừ, em sao rồi?! Có thấy mệt lắm không?!"

"Một chút."

"Chúng ta sắp đến rồi, em cố chịu thêm chút nữa."

Ngải Giai nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng mềm mỏng dỗ dành.

"Ừm.!"

Di Hân ậm ừ, rồi dựa sát vào người cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, lần đầu đi đường xa, cộng thêm sức khỏe hôm nay không được tốt, nên cô cảm thấy rất mệt.

Cũng may có cậu im lặng ở bên cạnh chăm sóc cho cô, khiến cô cảm thấy rất ấm áp, nhìn góc mặt của cậu, cô vô thức nở một nụ cười hạnh phúc.

######

"Oái.!"

Viên Nhất Kỳ vươn vai tỉnh lại, ngủ ngồi khiến cơ thể cậu như rã rời, vô cùng mệt mỏi, khó chịu.

"Em dậy rồi hả, tiểu Hắc?!"

Thẩm Mộng Dao bên cạnh mỉm cười nhìn dáng vẻ dụi mắt, buồn ngủ như mèo nhỏ chịu ủy khuất liền ôn nhu hỏi.

"Hả?! Ưm~, Dao Dao ah~.!"

Cứ nghĩ bản thân mình còn đang mơ, cậu liền không tự chủ ôm lấy cô làm nũng.

"Làm sao thế?! Em mỏi lắm đúng không?!"

Dao Dao cười hiền, đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa, giọng quan tâm hỏi.

"Ể?! Cảm giác này, có chút ... chân thật quá rồi?!"

Cậu âm thầm nghĩ, ngước mặt lên nhìn thử, nụ cười dịu dàng của cô đập thẳng vào mắt cậu.

"Aaaaaaaa.!"

Viên Nhất Kỳ bị dọa sợ đến mức té ra khỏi ghế ngồi của mình.

"Hửm?! Có chuyện gì vậy hả?!"

Trịnh Đan Ny dụi mắt, ngồi dậy, ngu ngơ hỏi.

"Em làm sao thế, Kỳ Kỳ?!"

Hồng Tĩnh Văn ngó đầu lên hỏi.

"Cái gì mà ồn ào quá vậy?!"

Tả Tịnh Viện mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy hỏi.

Ánh mắt của mọi người trên xe, tất cả đổ dồn về phía của Viên Nhất Kỳ.

"Thôi chết, em có sao không, tiểu Hắc?!"

Thẩm Mộng Dao lo lắng ngồi xuống quan tâm hỏi han.

"E ... em ... em không ... em không sao."

Cậu lắp bắp trả lời, rồi nắm lấy tay cô đứng dậy cả hai về lại chỗ ngồi của mình.

"Em thật sự không sao chứ, tiểu Hắc?!"

"Thật mà, em chỉ bị giật mình một chút thôi."

Kỳ Kỳ gãi đầu cười ngượng nói.

"Em làm chị hoảng sợ đó."

"Em xin lỗi.! Mà nãy giờ em ngủ trên vai chị sao, Dao Dao?!"

"Ừm~.!"

"Em xin lỗi, làm phiền chị nghỉ ngơi rồi."

"Không sao, coi như cảm ơn em vì đã đồng ý ngồi đây với chị đi."

Thẩm Mộng Dao cười, đưa tay chạm vào mũi của Viên Nhất Kỳ nói.

Hành động đó làm cậu đỏ bừng cả mặt, im lặng không dám lên tiếng nói nữa.

"Tiểu Hắc, em không sao chứ?! Nhìn mặt em đỏ lắm đó."

Cô thắc mắc hỏi, cậu lắc đầu điên cuồng, xua tay ra hiệu bản thân ổn, không bị gì cả.

------------

Phía sau, Nhậm Hào một bụng lửa giận, hận không thể giết người trước mặt mình, bên cạnh anh ta, Nam Thiến cũng khá hơn là bao.

Tay của cậu ta cuộn chặt thành nắm đấm, nghiếng răng nghiếng lợi nhìn Chu Di Hân thân thiết dựa đầu lên vai Ngãi Giai.

------------

Trịnh Đan Ny ngồi dậy, dụi mắt, bóp vai cho thoải mái, trau mày nhìn cái áo được khoát lên người mình.

"Liga tỷ?! Áo của chị sao?!"

"Hửm, không có, áo chị ở đây mà."

Đường Lỵ Giai bỏ tai nghe ra trả lời.

"Vậy ... áo này là của ai?!"

"Là của CK thì phải?! Trước khi lên xe chị thấy chị ấy mặc nó."

"CK?!"

Đan Ny xoay đầu sang nhìn cái người cũng vừa bị làm ồn cho tỉnh dậy, nhìn xem đang mệt mỏi xoa thái dương kia kìa.

Nàng mỉm cười ôm chặt cái áo vào lòng, Trần Kha bên cạnh, như sực nhớ gì đó, vội quay sang nhìn Đản Đản, cậu kinh ngạc nhìn nàng ôm chặt cái áo của mình.

Kha Kha vô thức nở nụ cười vui vẻ, nhưng rồi cậu chợt đánh vào mặt mình, khi ký ức cũ lại đột nhiên quay về, đưa tay lên tim mình, cậu buồn bã nghĩ.

"Tim à?! Mày đừng như vậy?! Tao không muốn sai lầm lặp lại."

Còn Đan Ny thì đang nở nụ cười rất hạnh phúc, mang áo khoát của cậu lên người, trên môi vẫn treo lên nụ cười vô cùng xinh đẹp đó mà không hề hay biết có người đang đấu tranh tâm lý rất kịch liệt.

######

"Để chị xuống xem Tả Tả đã dậy chưa?!"

Tống Hân Nhiễm đứng dậy nói.

"Để em đi cùng chị, em cũng muốn đi xem Nhất Nhất thế nào rồi?!"

Phùng Tư Giai cũng đứng dậy theo nhưng bị chị ấy ấn ngồi xuống lại vị trí của mình.

"Thôi, để chị xem giúp cho, em cứ ngồi đó đi."

Nhiễm Nhiễm mắt nhìn chằm chằm vào cái người đang dựa vào vai Vương Dịch yên ổn ngủ, sợ đứa em của mình sẽ buồn cô liền nhanh tay ấn cô nàng ngồi xuống.

"Sao vậy?! Em đi chung cũng được mà."

"Xe đang chạy, hai người đi sẽ rất nguy hiểm, em ngồi đó đi."

"Thật là, thôi được rồi."

"Tiểu Bắc thiệt ngoan.!"

Cô mỉm cười hài lòng đưa tay xoa nhẹ đầu đứa em thân thiết của mình, chính cô nàng rủ cô đi cùng vì sợ cô ở nhà sẽ buồn.

"Chị mau đi nhanh đi."

Phùng Tư Giai đẩy nhẹ tay Tống Hân Nhiễm ra nói.

Ngay khi cô vừa rời đi, tiểu Bắc lặp tức thay đổi vẻ mặt vui vẻ lúc nãy, để lộ đôi mắt buồn bã không thể che giấu.

Cô nàng đương nhiên nhìn thấy Châu Châu dựa đầu vào vai Nhất Nhất ngủ, người ghét đụng chạm như em ấy lại để cô ấy dựa vào vai mình thì phải có nguyên do đặt biệt nào đó.

"Là tự bản thân mày chuốt lấy, mày còn muốn trách ai?! Mày lấy tư cách gì để làm vậy?!"

Phùng Tư Giai tự cười mỉa mai.

"Tiểu Bắc?!"

"Hửm?! Sao chị quay lại nhanh vậy?!"

"Tả Tả dậy rồi, chị cũng chỉ dặn dò vài câu thôi. Còn Nhất Nhất em ấy đang làm việc trên máy tính."

"Em ấy dậy từ lúc nào thế?!"

"Chị cũng không biết, trông em ấy có vẻ rất tỉnh táo, hình như cũng không có mệt lắm đâu, em yên tâm."

"Hảo~."

Phùng Tư Giai nghe cô nói vậy liền mỉm cười trả lời.

"Mà nè, tiểu Bắc ..."

"Hửm?! Sao vậy, Nhiễm Nhiễm?! Chị có gì muốn nói với em hả?!"

"Thôi bỏ đi, không có gì."

Tống Hân Nhiễm thở dài lắc đầu nói, rồi cả hai im lặng không ai lên tiếng nữa.

######

Quay trở lại phía cuối xe, ít phút trước, Tả Tịnh Viện lơ mơ tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, dụi mắt nhìn sang bên cạnh.

"Nhất Nhất?! Em không mệt sao?!"

Liếc nhìn cái người trông có vẻ rất thoải mái ngủ bên cạnh em ấy hỏi.

"Ừm, chị nhỏ giọng một chút."

Vương Dịch lạnh giọng nói, khẽ liếc về phía Châu Thi Vũ đang trau mày ngủ.

"Được rồi, mà hình như sắp đến nơi rồi đấy, em mau chuẩn bị đi, sẵn kêu cậu ấy dậy luôn."

"Ùm.!"

"Tả Tả?!"

"Nhiễm Nhiễm?! Sao chị lại xuống đây?!"

"Chị không được xuống đây à?!"

"Đâu có, ý em đâu phải như vậy, haha, chị có cảm thấy mệt không?!"

"Chị mà cần em phải lo hả?!"

Nhiễm Nhiễm nhéo tai Tả Tả nói.

"Aaaa, đau quá, em xin lỗi, em sai rồi mà."

"Xì~, em lỗi gì mà phải xin?!"

Cô bỏ tai cậu ra, khoanh tay nói.

"Thì ... thì là ... em làm chị giận mấy bữa nay."

"Hóa ra em cũng biết.! Vậy sao còn không biết đường đi dỗ chị?!"

Cô cuối xuống dí sát mặt mình vào mặt cậu.

"Em không dám.!"

"Cái đồ ngốc tử nhút nhát này."

Tống Hân Nhiễm cốc một cú đau điếng vào đầu Tả Tịnh Viện.

"Aaaa, hì hì vậy là huề nha, chị hết giận rồi đúng không?!"

"Em mơ đi.! Aa ... aaaa ..."

Xe chạy trên đoạn đường khá gồ ghề, làm cô mất thăng bằng, loạn choạng xém té, cũng may có cậu kéo tay cô lại.

"Thật là, chị thấy không?! Nguy hiểm lắm, chị mau lên kia ngồi đi, chúng ta sắp đến nơi rồi."

"Được rồi, em đừng có suốt ngày lèm bèm nữa."

Cô đặt tay lên vai cậu để giữ bản thân mình được thăng bằng nói.

"Còn không phải vì em lo cho chị hay sao?!"

"Biết rồi, đồ biến thái."

"Hả?!"

Tả Tả nghệch mặt nhìn Nhiễm Nhiễm hỏi, cô chỉ tay xuống eo mình, cậu nhìn theo giật mình buông tay ra, đỏ mặt lắp bắp nói.

"E ... em ... em xin lỗi, e ... em ... em không cố ý.!"

Tống Hân Nhiễm nhếch miệng cười không trả lời Tả Tịnh Viện, quay sang người bên cạnh cậu.

Hình ảnh Nhất Nhất một tay gõ máy, một tay che tai cô gái đang tựa đầu lên vai em ấy ngủ đập thẳng vào mắt cô.

"Vương Dịch?! Có chuyện này chị không muốn nói, nhưng mà em không thấy làm vậy có chút quá đáng với tình cảm của tiểu Bắc hay sao hả?!"

"Vậy khuyên chị ấy đi."

"Em muốn chị khuyên em ấy cái gì mới được?!"

"Đừng dành tình cảm cho tôi."

"Tại sao em không nói thẳng với em ấy mà phải nhờ chị nói?!"

"Sao chị biết tôi không nói?!"

Vương Dịch dừng lại hành động gõ máy của mình, đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía cô, lạnh lùng hỏi, làm cô ngẩn người.

"Được rồi, Nhiễm Nhiễm, chị đừng nói nữa, mau về chỗ đi."

Nghe theo lời của Tả Tịnh Viện, Tống Hân Nhiễm thở dài xoay người rời đi, mang trong mình đầy nghi vấn.

######

Đường Lỵ Giai nhìn theo cô nàng rời đi với ánh mắt buồn và ngưỡng mộ, sự quan tâm của Tả Tả đã từng dành cho cô.

Hành động thân mật nụ cười đó cũng vậy, cả giọng điệu làm nũng, mỗi khi cô tức giận cũng thế, tất cả đều đã từng là của cả cô và cậu, nhưng mà bây giờ thì đã không còn rồi.

Đan Ny nhẹ nhàng nắm lấy tay Liga an ủi, nàng biết người chị này của mình đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người họ, nàng đã chứng kiến tình yêu của hai người, nên biết được cô đang cảm thấy thế nào.

Bên phía đối diện, Hồng Tĩnh Văn chưa từng rời mắt khỏi Liga, giờ đây cậu ta cũng thấy rất khổ sở khi người mình yêu đang đau lòng vì một người cũ.

"Lo lắng cho em ấy như vậy, thì cạnh tranh công bằng đi, em vẫn còn cơ hội mà."

Trần Kha bên cạnh đặt tay lên vai Nãi Cái khích lệ nói, cậu ta chỉ mỉm cười nhìn ra cửa kính xe, lẳng lặng nghĩ.

"Cơ hội?! Mình vẫn còn sao?! Làm gì có chứ.!"

######

Châu Thi Vũ khẽ cử động người tỉnh dậy, Vương Dịch cũng bỏ tay đang che tai cô ra.

"Tiền bối, dậy đi, sắp đến nơi rồi."

"Ưm~, sắp đến rồi sao?!"

"Ừm.! Chị có mệt lắm không, tiền bối?!"

"Hả?! Một chút.! Cảm ơn em nha. Em có thấy mỏi lắm không?!"

"Không sao.!"

"Ừm.!"

"Nghe thấy hết rồi, đúng không?!"

"Hở?! Ch ... chị ... chị không cố ý nghe lén đâu, ch ... chỉ ... chỉ là chị ..."

"Đừng suy nghĩ nhiều."

Em ấy đưa tay lên xoa đầu cô, mỉm cười nói, mắt dán chặt vào máy tính, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô.

######

Cuối cùng sau hơn 8 tiếng, tất cả bọn họ cũng đã đến nhà trọ nhỏ, nơi này phải nói là có hơi nhỏ, nhưng mà nhìn bề ngoài lại có thể thấy nơi này giống như một villa cỡ trung.

Nhưng khi vào bên trong mọi người đều rất ngạc nhiên trừ hai tản băng nhà ta, bởi vì nơi này vừa mang phong cách cổ điển, vừa mang phong cách hiện đại, không tạo cảm giác chật chội.

Tuy nhiên, dưới sự bày trò của Khổng lão sư, bọn họ hiện tại vẫn còn có mặt ở sảnh mà vẫn chưa thể lên phòng, nhưng nhìn xem vị lão sư nào đó thì đang có vẻ rất phấn khích.

Bốc thăm xong, ba người may mắn được ở phòng đơn, gồm có: Nhậm Hào, Khổng Tiếu Ngâm và Nam Thiến.

Còn Tưởng lão sư thì phải ở phòng đôi cùng Viên Vũ Trinh, vừa nhìn Tưởng Vân liền biết là do người bạn cùng tuổi của mình cố ý giở trò, trả thù.

"Được rồi tiếp theo nào, ai là số 1 vậy?!"

Vương Dịch đưa tay, không khí yên lặng bao trùm, không còn ai đưa tay nữa.

"Ai bốc trúng số 1, nhanh đi nào mấy em."

"Là Châu Thi Vũ đó lão sư."

Tả Tịnh Viện kéo tay cô đưa lên nói.

"Ủa?! Sao lại ...?!"

Châu Thi Vũ ngạc nhiên nhìn lại số trên tờ giấy của mình.

"Vậy sao em không đưa tay hả, Thi Vũ?!"

"Kh ... không ... không phải đâu, lão sư, e ... em ..."

"Được rồi, tiếp theo nào."

Mặc kệ lời giải thích của cô, lão sư trực tiếp đến người kế tiếp.

"Tả Tả, là cậu đúng không?!"

Sực nhớ ra lúc nãy cô có làm rơi tờ giấy và cậu là người giúp cô nhặt lên, cô liền quay sang chất vấn.

"Gì chứ?! Mình có biết gì đâu."

Cậu ngây thơ vô số tội nói, chính cậu tráo đó, khi vô tình nhìn thấy số trên tờ giấy của Nhất Nhất, cậu liền nghĩ ra chuyện này.

"Vậy cậu đừng có mà hối hận đó nha."

Châu Châu nhếch miệng cười gian xảo nói.

"Sao mình lại phải hối hận?!"

Cậu khó hiểu hỏi lại.

"Tiếp theo chính là số 8, ai nào?!"

"Là em ạ.!"

Tả Tả mỉm cười đưa tay lên hưng phấn nói, quay đầu tìm kiếm, đến khi có người đưa tay thì ... Chúng ta cùng điểm nhanh tình hình hiện tại nào.

Tả Tịnh Viện: mặt mày biến sắc.

Tống Hân Nhiễm: cười không nổi.

Hồng Tĩnh Văn: im lặng là vàng.

Vương Dịch: nhếch miệng cười.

Châu Thi Vũ: khuôn mặt hả hê + bật chế độ tai tạm thời không thể nghe.

Viên Nhất Kỳ: thở dài bất lực.

Trương Hân + Tằng Ngãi Giai: vỗ vai không nói.

Tả Tả chết tâm, muốn rơi nước mắt, Thi Vũ nói sai rồi, cậu hối hận, thật sự hối hận.

"Lão sư, có thể đổi không ạ?!"

Đường Lỵ Giai chủ động đề nghị với Khổng Tiếu Ngâm, nhưng mà Khổng lão sư là ai, làm sao mà lão sư dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Không được a~, như vậy sẽ thiếu công bằng với những bạn khác."

"Huynh đệ thì huynh đệ nhưng mà họa ai nấy gánh, nghiệp ai nấy chịu."

Viên-vô tình-Nhất Kỳ vỗ vai Tả Tả thở dài tiếc thương nói.

Còn cậu thì bây giờ chính thứ hóa đá rồi, không nghe lọt tai bất kỳ lời của ai hết, bây giờ thì đúng là khóc không ra nước mắt.

"Nhất Nhất àh~."

Cậu tìm kiếm sự vỗ về tâm hồn từ đứa em thân thiết.

"Xong chưa?! Lên phòng thôi."

Vương Dịch lạnh giọng nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, tạt một thau nước lạnh và 1 kg bơ vào mặt của Tả Tịnh Viện.

Tả Tả tổn thương mà Tả Tả không nói được, trong số tất cả mọi người, Đản Đản và Kha Kha chính là vui vẻ và hả dạ nhất khi thấy cậu gặp họa.

######

Vậy là theo như bốc thăm, mọi người đã chia xong phòng xong hết, ai nấy đều kéo vali và balô lên phòng nghỉ ngơi.

Phòng đơn nhỏ hơn phòng đôi khá nhiều, tuy vậy vẫn còn ổn không tới nỗi quá tệ, vẫn đầy đủ tiện nghi.

Phòng đôi gồm:

•Tưởng Vân - Viên Vũ Trinh

•Châu Thi Vũ - Vương Dịch

•Vương Duệ Kỳ - Vương Hiểu Giai

•Vương Minh - Vương Lam Phong

•Vương Hân Nhan Điềm Điềm - Châu Tử Thiến

•Trịnh Đan Ny - Trần Kha

•Chu Di Hân - Tằng Ngải Giai

•Tống Hân Nhiễm - Phùng Tư Giai

•Đường Lỵ Giai - Tả Tịnh Viện

•Phù Băng Băng - Hồng Tĩnh Văn

•Hứa Dương Ngọc Trác - Trương Hân

•Thẩm Mộng Dao - Viên Nhất Kỳ

Cửa phòng được đẩy ra, bước vào bên trong, nội thất sang trọng, lấy màu chủ đạo là trắng với một chút màu pastel, ban công rộng rãi, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.

3 - 2 - 1

"Aaaaaaaaa.!"

Viên Nhất Kỳ: Đây là cái quái gì vậy?! Để em đi gặp Khổng lão sư.

Hân Dương: Lắc đầu thở dài.

Phù Băng Băng: Chắc có nhầm lẫn để em đi tìm lão sư hỏi.

Tả Tịnh Viện: Chết tâm lần hai, muốn ngất, tiến hành tự thôi miên đây chỉ là mơ.

Tiểu Bắc + Nhiễm Nhiễm: cạn lời không biết nói gì.

Tằng Ngải Giai: H ... Hay ... Hay em lên giường nghỉ trước đi, chị đi hỏi lão sư.

Trần Kha: Đau đầu bất lực.

Trịnh Đan Ny: Hóa đá tại chỗ.

Điềm Điềm + Tử Thiến: nhìn nhau ... mắt không thấy tim không đau.

Anh em họ Vương: Chơi trò vật lộn tranh nhau cái giường.

Chị em họ Vương: Vui vẻ, thích thú, chạy nhảy khắp phòng.

Châu Thi Vũ: Đ ... để ... để chị đi hỏi lão sư có thể đổi phòng không?!

Tưởng Vân + Viên Vũ Trinh: lẳng lặng cùng nhau sắp xếp đồ đạc, rồi nghỉ ngơi.

Trước của phòng của Khổng Tiếu Ngâm, rất nhiều con người bất bình đang liên tục đập cửa phòng, nhưng mà lão sư trong phòng đeo tai nghe bật maxvolume và rồi làm lơ bọn họ.

######

Trong phòng Hân Dương.

"Dương ah~, cậu đi tắm đi rồi nghỉ ngơi."

"Còn cậu thì sao?!"

"Mình sắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net