Chap 74 - Cắm trại (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mình đến rồi đây.! Hi~ 👋 -
- Mọi người đã xem MV của H đội chưa vậy?! Còn có bản rap khịa công ty của JST nữa.! 😂 -
- Chúng ta vào chap nha, không luyên huyên nữa.! Let's go~ -

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______£

Khi màn đêm buông xuống, Khổng Tiếu Ngâm đến từng phòng gọi mọi người xuống sân của căn trọ, để dùng bữa ngoài trời.

Ai cũng nhìn Khổng lão sư bằng ánh mắt ai oán, còn cô ấy thì vẫn xem như không thấy gì, ung dung sắp xếp vị trí và đồ ăn cho mọi người.

Bọn họ cùng nhau ngồi xuống bàn, vui vẻ và thích thú nhìn bữa ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt.

🍪: "Châu Châu, tiểu Nhất đâu?!"

🦁: "Tiểu Nhất vẫn chưa xuống sao?!"

🌧: "Vương Dịch nói em ấy hơi mệt nên không muốn ăn."

Tả Tịnh Viện và Thẩm Mộng Dao nhìn nhau hai người có chút lo lắng, Phùng Tư Giai đang lấy đồ ăn bên cạnh cũng cảm thấy lo, không chỉ có họ bốn người họ Vương cũng vậy.

Một lát sau, Vương Dịch bước xuống với quần jeans dài, bó sát, áo thun đen, đeo một bên tai nghe bluetooth, dừng lại chỗ của mọi người nhìn Tả Tả đang ăn rồi thở dài.

Sau đó, lặp tức bước thẳng ra khỏi căn trọ không nói lời nào, cậu ngơ ngác nhìn Nhất Nhất, rồi cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau em ấy.

"Đừng về khuya quá.!"

Tưởng Vân nhẹ giọng nhắc nhở, cậu quay lại mỉm cười như đã hiểu, còn em ấy thì không nói gì.

Một chiếc xe màu đen chạy đến, hai người họ cùng nhau lên xe rồi rời đi, bọn họ nhìn cả hai rời đi rồi nhìn nhau khó hiểu.

Trên xe.

❓: "Đây, thứ em cần, có vẻ như tối nay bọn chúng sẽ hành động."

🍪 (khó hiểu): "Bọn chúng?! Băng Ice sao?!"

❓: "Đúng vậy, bọn chúng đang muốn phá chuyện của chúng ta, hiện tại Đại Ca cùng Tam Ca đang bàn chuyện ở XXX, bọn chúng cũng đã mai phục sẵn ở đó."

🍪 (gằn giọng): "Chết tiệt, bọn chúng dám.!!!"

❓: "Lão đại, em muốn làm gì đây?!"

🍪: "Em có kế hoạch gì chưa, Lão Đại?!"

"Gọi Twins và W-y đến."

❓: "Em để cho Z và G đến thật sao?! Hai em ấy sẽ làm được chứ?!"

🍪: "Cậu đang nghi ngờ người của mình sao, TT?!"

❓: "Để người mới tham gia chuyện này, tôi có chút không yên tâm."

🍪: "Mà nè, em định làm nhẹ nhàng vậy thôi hả?! Không còn gì khác sao?!"

❓: "Cậu nghĩ gì vậy, Lão Nhị?! Làm sao mà chúng ta chỉ giải quyết nhẹ nhàng như vậy thôi chứ, dám đối đầu với chúng ta thì phải tặng cho bọn chúng một món quà lớn mới phải đạo chứ."

"Gọi MM đến giúp họ đi."

❓: "Được, chị ấy cũng đang háo hức lắm đó."

🍪: "MM?! Chị ấy về rồi sao?! Mà em định để chị ấy làm gì vậy, Lão Đại?!"

❓: "Đương nhiên là đến căn cứ của bọn chúng để giúp J, AB và XQ rồi, bọn họ đang mai phục ở đó."

🍪(quay sang nhìn người bên cạnh): "Vậy ý em có nghĩa là chúng ta sẽ ...?!"

(Lạnh giọng nói): "Diệt sạch chúng.!"

🍪❓ (nhoẻn miệng cười đồng thanh): "Phải vậy chứ?! Tụi này bắt đầu thấy phấn khích rồi đó."

Tên tài xế bên cạnh không rét mà run, âm thầm phù hộ cho bọn chúng, mồ hôi anh ta túa ra như mưa, nhìn vào gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt sắt như dao hướng về phía mình.

👦 (lắp bắp): "L ... Lão ... Lão đại, ng ... người ... người làm ơn, đừ ... đừng ... đừng nhìn tôi như vậy, có được không?!"

Anh ta chính là tài xế thân cận cho bọn họ, mỗi khi phải đi giải quyết băng nhóm mà có sự tham gia trực tiếp của Lão Đại và Lão Nhị, anh luôn là người cầm lái.

Dù đã nhiều lần làm việc này, nhưng mà lần nào anh cũng bị dọa đến không thở nổi, vì ánh mắt và giọng nói đáng sợ của em ấy, thà để anh đi đánh nhau còn hơn.

Băng nhóm của bọn họ ở Hắc đạo rất có sức ảnh hưởng với cái tên RedShadow, nó có nghĩa là mỗi khi cái bóng xuất hiện thì màu đỏ sẽ phải đổ.

Đối với những băng nhóm khác thì băng của họ là những tên sát thủ máu lạnh một khi đã ra tay thì sẽ không tha mạng cho bất kỳ ai, nhưng có một chuyện chỉ những người trong băng mới biết.

👦: "Chúng ta đến nơi rồi, Lão Đại."

Xe dừng bánh trước cổng XXX, hiện tại nơi này đã không còn nhiều người ở lại nữa, chỉ còn Đại Ca, Tam Ca và hai người bàn chuyện.

Bọn họ nhanh chóng xuống xe, Vương Dịch khẽ liếc mắt quan sát một lượt toàn bộ nơi này.

"Bắt đầu thôi."

❓🍪 ( đồng thanh): "Được."

🍪 nói với 👦: "Bảo vệ Lão Đại.!"

👦: "Tuân lệnh, Lão Nhị, người cứ yên tâm."

Trên mặt của băng RedShadow đều đeo một cái mặt nạ được thiết kế cực kỳ đặc biệt để che đi danh tính thật sự của người trong băng nhóm, ngoài ra còn tích hợp thiết bị liên lạc đặc biệt với Lão Đại.

Khi ánh mặt trời xuất hiện, bọn họ sẽ trở về cuộc sống thường ngày của mình, không còn là những người tàn nhẫn đem mạng sống mình ra đùa giỡn khi màn đêm buông xuống.

👦 (cung kính): "Lão Đại, đồ người cần đây ạ."

Vương Dịch cầm ống nhòm lên quan sát bên trong, nở nụ cười quỷ dị, ngay khi nhìn thấy Lục Đình và Tốn Nhuế bước ra.

"Bọn chúng hành động rồi."

"RÕ.!"

"Z, G bên phải 4 tên."

Z+G (đồng thanh): "Hảo a~.!"

Vừa nói xong hai cái bóng nhanh nhẹn lao đến gạch một đường ngay cổ, kết liễu hai tên đầu tiên, hai tên còn lại lao đến, cũng bị họ nhanh chóng giải quyết.

"ZZ, TT bên trái 3 tên."

❓: "Hiểu rồi.!"

🍪: "Tôi lấy 2 tên nhé.!"

❓: "Đừng có hòng."

🍪: "Cậu không đuổi kịp tôi đâu."

Tả Tịnh Viện bật nhảy, lao lên người của tên đầu tiên, rồi lặp tức xoay người vặn cổ tên đó, xong lại quay sang kết liễu tên bên cạnh.

Tên cuối cùng bị người còn lại lao đến gạch một đường ngay cổ, chết ngay lặp tức, Tả Tả vô cùng vui vẻ mỉm cười.

🍪: "23-22 nha, TT."

❓: "Đừng vội mừng, tôi sẽ gỡ hòa ngay thôi."

"Không được lơ là, giải quyết nhanh đi."

"Rõ.!"

Vừa nói dứt câu, một đám người nhào đến chỗ bọn họ, cả 4 người nhào lộn rồi nhanh chóng né đợt tấn công của họ, Tam Ca cùng Đại Ca cùng lao vào cuộc chiến.

"Bọn chúng có súng, giải quyết đi, W-y."

YYY: "Hiểu rồi, xong ngay đây."

YKL: "Đã thấy, hướng 7 giờ, giao lại cho chị.!"

YYY: "Được, bắt đầu săn thôi nào.!"

Hai thân ảnh đen cầm súng hướng về phía cuộc chiến bên dưới, nhếch miệng nổ súng, từng tên ngã xuống, lợi dụng cuộc chiến hỗn loạn, hai tên đối tác liền lấy đi bản hợp đồng trên xe, rồi bỏ chạy.

"Qua cầu rút ván?!"

Vương Dịch bước đến trước mặt hai tên đàn ông bụ bậm, nhếch miệng hỏi.

"Chết tiệt."

Hãi tên đó sợ hãi lùi lại một chút, rồi rút dao ra xong đến.

[Tiếng gậy chích điện]

"Aaaaaa.!"

Nhưng cả hai chưa kịp làm gì đã bị chích điện làm cho ngất đi, anh chàng tài xế đá vài cái vào người chúng rồi nhặt vali lên, cùng em ấy bước vào trong.

LQ(Z): "Hơ, Lão Đại.!!!"

LJ(G): "Hả?! Đâu, Lão Đại đâu?!"

Vương Dịch trau mày, nhìn hai đứa trẻ mất tập trung, không cảnh giác phía sau, liền bước nhanh đến đưa tay lên cầm chặt dao của tên đánh lén, đạp hắn ra.

Tên khác nhào đến, em ấy xoay cổ tay hắn, rồi dùng chính con dao hắn đang cầm gạch một đường, kết liễu tên đó không tốn chút sức.

Z+G: "Woa, Lão Đại, tụi em nhớ chị lắm đó."

Hai đứa trẻ vừa chạy đến vừa nói, Nhất Nhất xoay người đưa tay lên hướng về phía hai đứa trẻ đang chạy đến mặt không vui, cả hai nhanh chóng đứng lại trước mặt em ấy, cuối đầu hối lỗi.

"Một lần nữa, thì chịu phạt."

Đưa tay về phía anh chàng tài xế, anh ta hiểu ý liền đặt lên tay em ấy một cây súng có gắn giảm thanh, những tên nào còn sức định bỏ trốn, đều được ăn một viên 'kẹo đồng' từ em ấy.

"Về nghỉ ngơi đi.!"

Quăng súng cho người bên cạnh, đưa vali lại cho Lục Đình, lấy khăn ra lau tay, lạnh giọng nói rồi bỏ đi trước, Tả Tịnh Viện mỉm cười với bọn họ rồi đuổi theo.

###### ------------ ######

Cả hai đón taxi trở về căn trọ, chưa vào đến sân, đứng từ ngoài thôi đã nghe được sự ồn ào náo nhiệt ở bên trong rồi, tiếng của Khổng lão sư vang lên không ngừng.

Tả Tả và Nhất Nhất bước vào trong sân, cậu mỉm cười chạy lại chỗ mọi người giọng làm nũng vang lên.

🍪: "Em thật đói a~ mọi người, còn gì ăn không vậy?!"

017: "Đằng kia, chị xem còn không?!"

🐏: "Hai em đi đâu vậy?!"

🍪 (vừa gặm chân gà vừa nói): "ả?! ụi m i àm út iệc, ị ông ần o âu, ương ỷ.!"

Mọi người đứng hình, trau mày nhìn nhau không biết nói gì.

⭐: "Em ấy nói cái gì vậy?!"

🐐: "Không biết nữa, Kha Kha cậu hiểu gì không?!"

☀️: "Không, ai mà hiểu cho được.!"

🐷: "Cậu ăn xong rồi nói, đừng để bị nghẹn."

Tiểu Bắc: "Thế cuối cùng cậu ấy nói cái gì vậy?! Chị nghe được gì không, Nhiễm Nhiễm?!"

Nhiễm Nhiễm: "Chị nghe được nhưng không hiểu lắm."

Liga: "Tụi em đi làm chút việc, chị không cần lo đâu, Dương tỷ. Em ấy nói vậy đó."

Mọi người im lặng đợt hai, nhìn chằm chằm vào cái người vừa lên tiếng.

🥚: "Woa, chị nghe hiểu sao, Liga?!"

Liga (cười trừ không nói).

🥚: "Chị ấy nói có đúng không vậy, Tả Tả?!"

🍪 (cứng ngắt gật đầu).

Mọi người nhìn nhau rồi cười gian đưa mắt nhìn hai người họ.

Nãi Cái (quan tâm hỏi han): "Vương Dịch, em có muốn ăn chút gì không?!"

Vương Dịch thẳng thắn lắc đầu từ chối, bước thẳng lên phòng, thay đồ ra rồi lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

######

Một lúc lâu sau, Châu Thi Vũ gõ nhẹ lên cửa vài cái rồi mới đẩy cửa bước vào trong, trên tay là một dĩa thức ăn, mà cô cố tình giữ lại cho em ấy.

Đặt dĩa thức ăn lên bàn, Châu Châu nghe thấy Nhất Nhất đang nói mớ gì đấy, lại gần một chút thì thấy em ấy đang trau mày như gặp ác mộng.

"Mmmm ... Mama, mama, ... tiểu Vương sai rồi, ... mama đừng đi, ... mama ... tiểu Vương sợ lắm ..."

Thi Vũ ngẩn người nghe em ấy liên tục gọi mama, nhẹ nắm lấy tay em ấy như an ủi, cô đau lòng vuốt tóc, ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm em ấy ngủ.

Vương Dịch cảm nhận được bên cạnh mình có hơi người, liền theo bản năng nhanh chóng tỉnh dậy, mở mắt nhìn Châu Thi Vũ.

"Buổi tiệc kết thúc rồi sao?!"

Em ấy ngồi dậy, dụi mắt, nhỏ giọng hỏi, cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn em ấy.

"Chị bị sao thế?!"

Khó hiểu, em ấy lại lên tiếng hỏi, cô bất ngờ ôm chặt lấy em ấy, không nói gì chỉ dụi đầu vào vai em ấy từ từ rơi nước mắt.

"Có chuyện gì vậy?! Sao chị lại khóc?!"

Nhất Nhất bối rối không hiểu sao đột nhiên Châu Châu lại ôm em ấy khóc như vậy.

######

"Ngải Giai, chị làm gì vậy?!"

Chu Di Hân nhăn mày nhìn Tằng Ngải Giai ôm gối ra sofa.

"Hả?! Ch ... chị ... chị ra sofa ngủ a~."

Ngải Giai giật mình, lắp bắp trả lời cô.

"Sao chị không lên giường ngủ, chỗ đó lạnh lắm đấy?!"

"Thôi, chị sợ làm phiền em, chị ngủ sofa là được rồi."

"Làm phiền?! Thế không biết trưa nay là ai cùng em ngủ trên cái giường này vậy ta?!"

Chu Chu từng bước tiến đến gần, nhoẻn miệng cười hỏi.

"Hả?! ... A .... ch ... chị ... chuyện ... chuyện đó ..."

"Lên giường ngủ đi, em không thấy phiền đâu."

Nói xong nàng lên giường, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mỉm cười nói, cậu gượng ngùng ngãi đầu, ôm gối lên giường nằm.

"Ngủ ngon, Ngải Giai."

"Ngủ ngon, Chu Chu."

######

"Dương~, cậu đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ thôi, mai chúng ta phải dậy sớm đó."

"Một lát nữa thôi, mà nè, Hân tử."

"Hửm?!"

"Ở trên núi có con gì đáng sợ không?!"

"Không có đâu, nếu có thì chỉ có một số côn trùng nhỏ thôi."

"Ả?! Thật sao?! Mình không có mang theo thuốc đuổi con trùng đâu."

"Mình có mang, hơn nữa còn có kem chống nắng, cậu không cần lo, giờ thì ngoan~, ngủ thôi, không thì mai lão sư sẽ tức giận a~."

"Được rồi, mình biết rồi mà, ngủ ngon Hân Tử."

"Ừm~, ngủ ngon, Dương~.!"

Trương Hân đưa tay tắt đèn, mỉm cười nói.

######

"Tiểu Hắc, em có ý kiến gì không?!"

Thẩm Mộng Dao bên cạnh hỏi.

"Em không, chị thấy sao?!"

Viên Nhất Kỳ đứng bên cạnh trầm ngâm hỏi, cả hai người đã đứng đây nhìn cái giường này một lúc khá lâu rồi.

"Hay em lên giường ngủ đi, chị ngủ sofa cho."

"Sao em để chị ngủ nơi lạnh như vậy được, chị ngủ giường đi."

Kỳ Kỳ định lấy gối đến sofa ngủ.

"Ây, hay là ngủ cùng nhau đi, em có ngại không?!"

Dao Dao kéo tay cậu lại nói.

"Ể?! E ... em ... em chỉ sợ chị ngại thôi."

"Chị không sao, mau ngủ thôi, mai chúng ta còn phải dậy sớm."

"Hảo~, để em tắt đèn, ngủ ngon Dao Dao."

"Ừm~, tiểu Hắc ngủ ngon."

######

"Oái~, buồn ngủ quá đi.!"

"Em ngủ trên giường đi, tôi ra sofa ngủ."

"Không cần, chị lên đây ngủ đi."

"Gì cơ?! Chẳng lẽ em muốn tôi với em cùng ngủ trên giường sao?!"

"Không phải, tôi ra sofa ngủ, nhưng mà ... chị muốn tôi ngủ cùng chị, tôi cũng không ngại."

"Tôi thấy không ngại, chi bằng ngủ cùng đi."

"Xì~, bệnh thần kinh, tôi ngủ trước đây, chị ngủ sớm một chút, nhớ tắt đèn."

Một lát sau không gian im lặng lạ thường, Tả Tịnh Viện nằm trên sofa dường như đã chìm vào giấc ngủ rồi, Đường Lỵ Giai vừa chuẩn bị xong balô ngước lên đã thấy cậu nằm đó thở đều.

"Ngủ ngon, kim mao của chị."

Liga lại gần vuốt nhẹ tóc của Tả Tả, mỉm cười nhỏ giọng nói, rồi kéo chăn lên đắp cho cậu, sau đó mới quay về giường tắt đèn, ngủ.

Lúc này cậu từ từ mở mắt ra, những lời cô nói cậu nghe không xót chữ nào, giá như lúc đó, cô đứng trước mặt cậu, gọi bốn chữ này.

Cậu sẽ không như bây giờ, nhưng trên đời làm gì có hai chữ giá như, một giọt nước mắt rơi xuống, nở nụ cười buồn, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

######

Ở phòng của Đản Xác.

Hai người tốn hơn 20p, chỉ để đẩy ghế sofa lại gần sát bên giường, Trịnh Đan Ny lo Trần Kha sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ chỗ đó, nên liền nghĩ ra cách này.

"Ôi trời ơi, cái lưng của tôi.!"

"Mệt chết tôi rồi, chị không sao chứ, Trần Kha?!"

"Không sao, chuẩn bị ngủ thôi, mai còn dậy sớm."

"Được, để tôi đi tắt đèn."

"Thôi, em ở đó đi, để tôi."

"Kha Kha?!"

"Gì?!"

"Đồ thẳng nam nhà chị, ngủ ngon."

"Ừm~, ngủ ngon."

######

Sáng hôm sau, mọi người đều có mặt ở sảnh vô cùng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, ai nấy mặt mày mệt mỏi, nhưng nhanh chóng bị làm cho tỉnh táo.

"Được rồi, các em tập trung, hôm nay chúng ta sẽ leo núi, ở đó ba ngày hai đêm, các em đã chuẩn bị đầy đủ chưa?!"

Tưởng Vân vỗ tay vài cái thu hút sự chú ý nói.

"Dạ rồi.!"

Ngoài bốn anh em họ Vương phấn khích ra thì còn lại đều có chút buồn ngủ.

"Để tôi thông báo một chuyện khiến các em tỉnh táo hơn nha."

"Dạ được.!"

"Các em ai cũng có lều đúng không?! Nhưng mà các em sẽ sinh hoạt cùng một lều với bạn cùng phòng của mình, được rồi, chọn một cái đi, mấy cái kia đều phải bỏ lại."

"Hả?! Lão sư àh~.!"

"Nhanh đi, không kỳ kèo nữa."

Bọn họ cũng nhanh chóng làm theo, ngồi mọi người cùng nhau xuất phát, từ căn trọ đến chỗ leo núi, đi bộ phải mất hơn 15p.

Ngoài trừ bốn người họ Vương đang cảm thấy rất hưng phấn, còn có Vương Dịch khuôn mặt không cảm xúc, trau mày nhìn chằm chằm Châu Thi Vũ đi phía trước.

Đêm qua, cô ôm lấy em ấy khóc đến mệt thì ngủ, nhưng vẫn nắm chặt áo em ấy không buông, em ấy càng cố gỡ cô càng nắm chặt hơn, cả đêm ôm chặt em ấy mà ngủ.

"Em sao vậy, tiểu Nhất?!"

Tả Tịnh Viện nhỏ giọng bên cạnh hỏi.

"Không sao.!"

"Có lẽ tối qua chúng ta đều trải qua cảm giác kỳ lạ và không vui vẻ giống nhau, đúng không?!"

"Ừ, nhưng không có vế sau."

"Vậy sao?! Có chị thôi à?! Chán vậy.! Ê?! Em nhìn kìa, đó không phải là ...?!"

Tả Tả chỉ tay về phía hai người đàn ông không mặc quần áo, cả người bị đổ đầy sơn đỏ tóc bị cắt như những tên điên, đi lại trên đường.

"Ừ.!"

"Em làm hả?! Đâu cần mạnh tay như vậy, dù sao cũng là đối tác?!"

Tả Tả thì thầm bên cạnh Nhất Nhất.

"Qua cầu rút ván, không thể tha.!"

Em ấy bỏ tay vào túi thái độ dửng dưng như không có chuyện gì, liếc nhìn hai tên đó một cái rồi tiếp tục bước đi.

######

Đến nơi leo núi, bốn người họ Vương nhanh chóng chạy đi trước, Tả Tịnh Viện cũng không thua kém, kéo tay Vương Dịch đuổi theo.

Những người còn lại bật cười nhìn những người tính khí trẻ con đang cạnh tranh mà bất lực.

"Mình cũng không thể chịu thua.!"

Trịnh Đan Ny sắn tay áo lên, buộc chặt dây giày, kéo Châu Thi Vũ và Thẩm Mộng Dao chạy theo sau bọn họ.

"Ê, nè."

Trần Kha chưa kịp lên tiếng đã thấy nàng kéo hai người chị bỏ chạy phía trước, Viên Nhất Kỳ và Nhậm Hào cũng đã đuổi theo ba người họ.

"Cố lên nha, Kha Kha.!"

"Sau này chắc chị phải chịu khổ dài dài rồi, CK."

Ngải Giai cầm giúp Di Hân cái lều và túi nhỏ của nàng, đi ngang qua cậu cùng mỉm cười khích lệ.

"Em ấy ngoài năng động và hiếu thắng thì chỉ có chút trẻ con thôi."

"Vất vả rồi, CK.!"

Trương Hân xách hộ balô của Hứa Dương Ngọc Trác, chỉ để Miên Dương cầm lều và một cái túi nhỏ đựng đồ linh tinh của A Xin, cùng đi ngang qua cậu mỉm cười an ủi.

"Cái gì mà một chút?! Là rất trẻ con.!"

Trần Kha lắc đầu bất lực nói rồi đi theo họ.

Đến một phần ba núi, bọn họ nhìn thấy bốn người họ Vương đang thở phì phò, họ lắc đầu cười bất lực, không biết nói gì.

Đi đến hai phần ba núi thì họ nhìn thấy Vương Dịch khoanh tay đứng dựa người vào tảng đá bên cạnh như đang đợi ai đó.

"Vương Dịch, sao em lại ở đây?!"

Châu Thi Vũ chạy đến bên cạnh em ấy, mỉm cười hỏi.

"Đợi.!"

Nhất Nhất cười xoa đầu Châu Châu, hất mặt về phía Tả Tịnh Viện đang thở không ra hơi đằng kia.

Cô và Trịnh Đan Ny, cùng Thẩm Mộng Dao lập tức chạy lại chỗ Tả Tả xem xét, Viên Nhất Kỳ cũng bật cười định tiến tới liền bị đó dùng sức kéo cậu lại, mất thăng bằng cậu liên tục lùi về sau.

"Aaaaa.!"

"Kỳ Kỳ, cẩn thận.!"

"Tiểu Hắc.!"

Chỉ một chút nữa thôi, là Viên Nhất Kỳ đã té khỏi sườn núi, cũng may nhờ có Vương Dịch phản ứng nhanh kéo tay cậu lại.

"Phù~, xém chết, cảm ơn em, Vương Dịch."

"Tiểu Nhất, tiểu Hắc hai em không sao chứ?!"

Dao Dao cũng bị dọa sợ cùng mọi người chạy lại hỏi.

"Không sao.! Bọn em ổn."

Nhất Nhất lấy ra một cọng dây dài, đưa lên trước mặt của Kỳ Kỳ và mọi người, rồi buộc nó vào cổ tay của cậu và Thẩm Mộng Dao.

Tiếp đó là cổ tay Đan Ny, Thi Vũ và Tả Tịnh Viện, quăng đoạn còn lại cho Hân Dương và Ngải Chu cùng Trần Kha, mọi người phía sau.

"Đoạn phía trước rất nguy hiểm.!"

Em ấy lạnh lùng nói một câu, rồi liếc nhìn Nhậm Hào phía sau Viên Nhất Kỳ với ánh mắt hình viên đạn.

"Làm cái này có tác dụng gì sao?!"

Khổng lão sư tò mò hỏi.

"Em cũng không hiểu.!"

Viên Vũ Trinh cũng lên tiếng nói.

"Em ấy muốn kéo theo chúng ta chết cùng sao?!"

Phù Băng Băng lo lắng nói.

"Không phải đâu.!"

Hồng Tĩnh Văn lên tiếng phản bác.

"Có vẻ chuyện lúc nãy không phải là tai nạn.!"

Đường Lỵ Giai bất chợt lên tiếng.

"Đúng vậy, em ấy đã nhận ra điều đó, liền dùng cách thức buộc cổ tay này, nếu thật sự trong đoàn có người dám làm bậy thì hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Tưởng lão sư lên tiếng giải thích.

"Đứa trẻ thông minh.!"

Nhờ cách ứng phó này, mọi người đã an toàn lên đến địa điểm cắm trại mà không gặp thêm bất kỳ 'tai nạn' nào khác nữa.

Sau khi tháo dây ra, Vương Dịch cuộn dây lại rồi bỏ vào trong balô.

"Được, các em có 30p để dựng lều, sau đó, đến chỗ của tôi để phân nhiệm vụ rõ chưa?!"

Tưởng Vân quét mắt nhìn một lượt, thấp giọng nói.

"Dạ.!"

Mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net