Chap 80 - Không đề (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào.! ... Ưmmmm ... Vào chap đi.! ... -

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______€


Vương Dịch ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, để Châu Thi Vũ băng vết thương cho mình, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.

"Sao lại ở đây?!"

Châu Châu đang xử lý vết thương trên tay em ấy do quá tập trung nên không nghe thấy em ấy hỏi để trả lời.

"Không để ý tôi?!"

Nhất Nhất khẽ trau mày lạnh giọng nói.

"Hả?! Lúc nãy em hỏi gì sao?!"

Cô vừa băng lại vết thương trên tay em ấy xong, nghe em ấy nghiêm giọng nói liền ngước mặt lên ngơ ngác hỏi lại.

"Chị ... không để ý tôi?!"

Vương Dịch chồm người đến đè Châu Thi Vũ dưới thân, nghiêm mặt nói.

"Ch ... chị ... chị ... chị không có, e ... em ... em ... em vừa nói gì?! Ch ... chị ... chị ... chị thật sự không nghe thấy."

Châu Châu lắp bắp, cuống cuồng giải thích, nhưng Nhất Nhất không nói gì chỉ im lặng nhìn chằm chằm Thi Vũ.

Cô có chút sợ hãi không dám thở mạnh, né tránh ánh nhìn của em ấy.

"Có bị dọa sợ không?!"

Đột nhiên Vương Dịch trở về vị trí cũ, đồng thời kéo Châu Thi Vũ dậy ôm lấy, em ấy khẽ vùi đầu vào hõm cổ cô, nhỏ giọng hỏi.

"Không có, thay vì sợ, thì chị lo em sẽ bị thương hơn.!"

Châu Châu chợt mỉm cười lắc đầu, vuốt tóc Nhất Nhất, nhẹ giọng nói.

"Sao lại ở đây?!"

Em ấy ôm chặt cô hơn, thì thầm bên tai hỏi.

"Em không hoan nghênh chị sao?! ... *Vương Dịch lắc đầu* ... Vì lo cho em nên theo đến đây, Vương Dịch ah~, chị ...!"

"Gọi tiểu Vương?!"

Em ấy đột nhiên đề nghị như vậy làm cô ngạc nhiên.

"Hả?! Sao cơ?! Em vừa nói gì?!"

Thi Vũ muốn đẩy em ấy ra hỏi, nhưng do em ấy ôm quá chặt nên không đẩy ra được.

"Gọi tôi là tiểu Vương.!"

Vương Dịch vùi đầu sát vào người Châu Thi Vũ, vành tai đỏ lên, nhỏ giọng nói.

"Hảo~.!"

Châu Châu mỉm cười vì sự đáng yêu này mà vui vẻ ôm lấy Nhất Nhất nói.

"Tôi đưa chị về.!"

Ôm một lúc lâu, thấy thời gian cũng không còn sớm, em ấy chủ động rời khỏi cái ôm, đưa tay vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu nói.

"Ừm~, được.!"

Cô cười đến híp mắt gật đầu đồng ý, khoát tay em ấy rời khỏi phòng VIP, hai tên lính canh vừa nhìn thấy liền cuối đầu không dám nhìn.

Còn hai người thì ung dung bước xuống chỗ của mọi người đang tụ họp cười đùa, náo nhiệt bên dưới.

Vừa trông thấy hai người họ thân mật bước xuống, mọi người ngay lặp tức im bật.

"Làm sao?!"

Vương Dịch quét mắt nhìn không khí kỳ lạ này, lạnh lùng hỏi.

"E hèm ... được rồi, mọi người mau quay về làm việc đi."

Mao Mao ho khan lên tiếng nhắc nhở, mọi người máy móc gật đầu đồng ý, nhưng không hề di chuyển, mà ánh mắt dán chặt vào người của Châu Thi Vũ dò xét.

Nhất Nhất nhíu mày nhìn ba con người đang cố nhịn cười xem kịch, Trình Qua tinh ý phát hiện liền ngưng cười.

Đưa tay khều nhẹ Tả Tịnh Viện và Hách Tịnh Di đang nhìn nhau nén cười nhưng hai người không thèm để ý đến.

"Vui không?!"

Em ấy bước đến bên cạnh hai người đang cười trong im lặng thấp giọng hỏi.

"Vui a~, xem kịch đương nhiên vui.! Nhìn bọn họ nghệch mặt ra kìa haha."

Tả Tịnh Viện bật cười nói.

"Phải đó, ai lại có thể nghĩ Vương Dịch kiêu ngạo băng lãnh có thể trở nên như vậy chứ?! Trông kỳ cục thật ... haha ..."

Hách Tịnh Di cũng cười vui vẻ nói, cả hai không hề nhận ra em ấy đã đứng bên cạnh từ lâu mặt đang dần đen lại, hơi lạnh từ từ tỏa ra.

"Vậy sao?!"

Vương Dịch nhếch miệng lạnh giọng hỏi.

"Haha ... đương... *quay sang* ... khụ ... khụ khụ ... e hèm ... "

Tịnh Tịnh nghẹn họng nhìn em ấy đứng bên cạnh, đập lên vai người bên cạnh đang cười đến run người.

"Làm cái gì vậy?! Đang vu... khụ khụ ..."

Tả Tả bị đánh bực bội quay sang, trông thấy vẻ mặt khó coi của em ấy, liền im bật, bắt đầu đổ mồ hôi hột, cười xòa cuối đầu không dám ngước lên.

Nhất Nhất không nói gì liếc mắt sang những người khác, mọi người ở đó, ai cũng im lặng, không ai dám nhìn vào mắt em ấy.

"Hình như tiểu Bạch... ?!"

"Ể?! Nhất Nhất, bọn chị biết lỗi rồi, em đừng như vậy.!"

"Bọn chị sai rồi, tiểu Nhất, em đừng tức giận, bọn chị thật sự sai rồi."

"Vương Dịch em đừng tức giận, bọn chị không bỏ việc nữa."

"Bọn em cũng không trốn học nữa.!"

"Chủ tử, bọn tôi không lười làm nữa, người đừng giận.!"

"Bọn này không quậy phá quá trớn nữa, em đừng như vậy."

*Tự khai tội trạng xn*

Mọi người nghe đến con mãnh thú của em liền sợ tái mặt, thi nhau tự mình khai tội trạng, Nhất Nhất càng nghe càng trau mày, không vui, thật đáng giận mà.

Bọn họ thì không hay biết gì, thay nhau khai hết mấy việc họ làm mà em ấy không thích, dù là những sát thủ tài giỏi giết người không gớm tay, nhưng đó chỉ là khi có nhiệm vụ.

Còn những lúc này, bọn họ phải trở về cuộc sống của bản thân, đi học, đi làm như những người khác, đó là yêu cầu của em ấy, vì họ được em ấy cứu và 'giúp đỡ' nên vô cùng tôn trọng em ấy.

Em ấy xem những người ở đây như gia đình thứ hai của mình, vì vậy em ấy luôn bảo vệ họ, không giao nhiệm vụ nguy hiểm làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của họ.

"Hay lắm, không đánh mà khai.!"

Vương Dịch trau mày nói, khuôn mặt cực kỳ khó coi, từ từ tiến tới chỗ bọn họ.

"Tiểu Vương... !"

Châu Thi Vũ bất ngờ kéo tay em ấy lại gọi, làm bọn họ chấn kinh, mở to mắt, cả đám người của Lục Đình cũng không dám tin vào tai mình.

Dù có thân thiết đến đâu thì cái tên tiểu Vương chỉ có số ít người gọi, nói đúng hơn là không có bất kỳ một người xa lạ nào được phép gọi em ấy như vậy.

Nhất Nhất quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người tập trung đổ dồn ánh nhìn về phía Châu Châu, cô chợt nhận ra mình đã vô tình gọi tên thân mật của em liền đỏ mặt không dám hó hé nửa lời.

"Sao vậy?!"

Em ấy xoay cả người sang chỗ cô, lo lắng hỏi, thái độ ôn hòa và dịu dàng hơn khi nói chuyện với tất cả bọn họ.

"Chú... Chúng... Chúng ta về thôi, ch... chị... chị..."

Cô ngại ngùng lắp bắp nói một hồi cũng không hiểu cô muốn nói gì, nhưng em ấy vẫn kiên nhẫn đứng đợi cô nói hết câu.

"Em ấy mệt đấy.! E ... em ... em ... em mau đưa em ấy về đi.! Cũng trễ rồi."

Trình Qua thấy vậy liền lên tiếng nói, cứu tất cả mọi người, cũng như tự cứu bản thân, nàng chợt phát hiện ra chỉ cần là chuyện liên quan đến cô gái này, em ấy sẽ để tâm đến.

"Chị mệt à?! Tả Tả, về thôi.!"

Đúng như dự đoán, vừa nghe xong, Vương Dịch khẽ nhăn mày quay sang Tả Tịnh Viện nói, lời vừa thốt ra như chiếc phao cứu vớt, cậu lặp tức chạy đi lấy xe.

Nhất Nhất không liếc mắt nhìn, kéo tay Châu Châu ra cửa, nhưng rồi chợt khựng lại làm mọi người chưa kịp vui mừng đã phải sợ hãi cuối đầu không dám cử động.

"Về nghỉ ngơi đi, không có lần sau.!"

Nói xong mới cùng Trình Qua và cô rời đi.

Lúc này mọi người mới hoàng hồn, thở phào nhẹ nhõm, nhóm Trương Hân nãy giờ cũng không dám nhúch nhích, đợi đến khi em ấy kéo Thi Vũ đi, họ vẫn còn chưa hết ngơ ngác.

"Em rét run cả người người rồi.!"

Trịnh Đan Ny xoa hai cánh tay lên tiếng nói.

"Chị thấy bình thường mà?!"

Thẩm Mộng Dao nghe vậy, quay sang bình tĩnh nói.

"Em là tỷ tỷ của em ấy đương nhiên thấy bình thường rồi.!"

Hứa Dương Ngọc Trác bên cạnh buông điện thoại xuống nói.

"Mà sao tụi mình cũng phải sợ vậy?!"

Viên Nhất Kỳ khó hiểu quay sang nhìn hỏi.

"Đúng rồi, tụi mình đâu làm gì đâu.!"

Hồng Tĩnh Văn chợt nhận ra gì đó sai sai, ngờ nghệch nói.

"Vậy có giỏi em đừng có núp sau lưng chị, Kỳ Kỳ.!"

Trương Hân thẳng thừng vạch trần.

"Em nữa đó, Nãi Cái.!"

Trần-không có tình người-Kha liếc nhìn con người to xác đang trốn phía sau mình lên án, hai con người đó ngượng đỏ mặt không dám nói thêm gì.

"Em không sao chứ, Chu Chu?! Có bị dọa không vậy?!"

"Em không sao, Ngải Giai.!"

Tằng Ngải Giai quan tâm hỏi han, từ nãy đến giờ cậu không hề buông tay hay rời khỏi Chu Di Hân nữa bước.

"Được rồi, hai người đừng có phát cơm chó cho bọn này chứ?! Dao Dao với Dương tỷ gọi xe rồi, chúng ta về thôi."

Đường Lỵ Giai chán nản nhìn hai người, rồi nói.

"Bọn chị cũng về đây.!"

Lục Đình kéo 'băng mình' về.

"Mấy đứa ở lại dọn dẹp xong cũng về nhà đi.!"

Tôn Nhuế bỏ lại một câu rồi cùng nhóm Lục Đình và nhóm Trương Hân rời đi.

######

Tại một quán cafe nhỏ xinh, đơn giản.

Châu Thi Vũ căng thẳng ngồi đợi, hôm nay cô đã hẹn baba của mình ra nói rõ chuyện năm xưa, đây là lần đầu tiên sau gần ấy năm cô và ông ấy ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau.

*Leng keng, leng keng*

"Chào quý khách, xin hỏi ngài đi mấy người vậy ạ?!"

"Hai người, ta được hẹn đến đây.!"

"Dạ vậy mời ngài qua đây lựa menu trước ạ."

Châu Thi Vũ nắm chặt tay lại, khi nghe thấy giọng của ông ấy, cố trấn tỉnh bản thân, yên lặng ngồi đợi.

"Ta đến rồi, có gì thì nói lẹ đi, ta không có nhiều thời gian đâu."

Ông Châu ngồi xuống đối diện với Thi Vũ nói, thái độ vô cùng hờ hững.

"Sao hả?! Dành tý thời gian cho con mình cũng không được?!"

Châu Châu nhếch miệng cười nói.

" *Cười lạnh*... Chuyện gì đây?! Mama không cho tiền nên đến tìm ta à?!"

" *Cười chua xót*... Trong đầu ông chỉ có tiền thôi hả?! Nó quan trọng hơn cả gia đình hay sao?!"

"Rốt cuộc mày là muốn gì đây?!"

Ông ta bắt đầu khó chịu hỏi, hôm nay cô hẹn ông ra muốn nói chuyện, ông đã chuẩn bị rất kỹ mới đến gặp cô.

Nhưng không hiểu sao khi gặp cô, ông lại không thể kìm được mà luôn nói những lời khó nghe, làm tổn thương cô như vậy.

" *Thở dài*... Tôi đã muốn dùng thái độ ôn hòa nhất của một đứa con để nói chuyện với người baba như ông.!"

"Nhưng dường như không thể, đã vậy thì... tôi sẽ chỉ hỏi ông một câu thôi. Đối với ông, so với tiền, gia đình thật sự không quan trọng sao?!"

"Hôm nay con thật kỳ lạ rốt cuộc là bị làm sao thế?!"

"Ông biết gì không?! Từ khi ông bỏ rơi gia đình này, tôi ngày nào cũng nhớ đến ông, suốt mấy năm qua, tôi bị bạn bè ức hiếp, chịu đủ ủy khuất, chỉ vì không có baba ở bên cạnh bảo vệ."

"Mama của con đâu?! Bà ta không quan tâm con sao?!"

"Mama cực khổ như vậy, vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc tôi và Tiểu Thiến, mỗi ngày đều phải đi sớm về khuya, tôi không nỡ làm phiền mama nghỉ ngơi."

Ông ta bắt đầu chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Châu Thi Vũ.

"Ông có vị trí rất quan trọng trong lòng tôi, cũng vì vậy khi biết ông vì người đàn bà giàu có khác mà dứt khoát ruồng bỏ chúng tôi, tôi đã vô cùng thất vọng và căm ghét ông."

"Ta xin lỗi, ta chỉ không muốn sống cuộc đời vất vả khổ cực như vậy mãi nên mới ..."

"Ông không cần giải thích đâu.! Tôi không còn muốn biết lý do nữa rồi, nếu là mấy năm trước thì còn may ra."

" *Quan sát xung quanh*... Ông thử nhìn xem, quán nước này là do một gia đình bốn người cùng nhau mở cửa và buôn bán đó, tuy vất vả nhưng họ rất hạnh phúc và đầm ấm."

"Thật ghen tỵ làm sao?! ...*bật cười, ánh mắt nhu hòa nhìn xung quanh quán*... Hôm nay, tôi hẹn ông ra đây là muốn nói cho ông biết, tôi tha thứ cho ông."

Thi Vũ nói xong thì đẩy một cái hộp sắt cũ về phía ông ấy.

"Đây là tất cả số tiền mà từ khi ông đi, tôi từng chút từng chút một tiết kiệm được, để hy vọng, một ngày nào đó, có thể kéo ông quay về, nhưng giờ thì không cần nữa rồi, tặng lại cho ông."

Châu Châu mỉm cười ôn hòa nói, rồi đứng dậy, tính tiền, cuối gập người chào ông ấy, sau đó, bỏ chạy ra khỏi quán.

######

Châu Thi Vũ cứ bước đi vô định như vậy suốt trên đường, không biết phải đi đâu, đến khi mỏi chân thì phát hiện phía trước là công viên, nên mới vào trong tìm băng ghế ngồi một lát.

Dù cô cảm thấy khá tốt sau khi nói rõ mọi chuyện với baba mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy trong lòng có chút buồn bã và thất vọng, thì bất ngờ em ấy xuất hiện phía sau cô.

Bàn tay ấm áp của Vương Dịch luôn xuất hiện những lúc Châu Thi Vũ yếu lòng nhất, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ôn nhu của em ấy luôn làm trái tim cô rung động.

Châu Châu mỉm cười nhẹ, vô cùng xinh đẹp, đưa tay nắm lấy bàn tay của Nhất Nhất, em ấy cầm tay cô dẫn đến chỗ siêu thị, cùng nhau mua một chút đồ.

Hai người một soái, một xinh đẹp, cùng nhau đẩy xe đi dạo khắp siêu thị, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

"Em muốn làm gì vậy, Vương Dịch?!"

Thi Vũ quay sang em ấy tò mò hỏi.

"Chị vừa gọi tôi là gì?!"

Vương Dịch đang xem thịt bò, nghe cô hỏi, em ấy khẽ trau mày quay sang, giọng không vui hỏi cô.

"Hả?!... Thì... Thì là Vương Dịch.!"

Cô khó hiểu nghiêng đầu trả lời, lời vừa dứt, em ấy lặp tức thở dài, khuôn mặt cực kỳ không hài lòng, lấy đại một hộp thịt không thèm xem nữa quăng vào xe đẩy rồi kéo đi.

Châu Châu ngơ ngác nhìn hành động vừa rồi của Nhất Nhất khó hiểu, vội đuổi theo sau em ấy.

"E... Em... Em sao vậy?!"

Cô rụt rè hỏi.

"Không có gì.!"

Em ấy lạnh lùng nói, mắt không thèm nhìn cô, chỉ lo tập trung lựa rau củ.

"Nè, em làm sao thế?! Sao tự nhiên lại trở nên như vậy?!"

Cô nãy giờ suy nghĩ cũng không biết lý do vì sao em ấy lại đột nhiên lại như vầy.

"Cô gái à, đừng trách bà già này nhiều chuyện, hình như người yêu cháu dỗi rồi đó, còn không mau dỗ đi a.!"

Một bác gái đang lựa đồ bên cạnh liếc nhìn cô nãy giờ lẽo đẽo theo em ấy hỏi, liền bước đến gợi ý cho cô.

"Dạ?!... Dỗi sao?!... Ch ... Cháu... Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.!"

Châu Châu mỉm cười, gật đầu cảm kích nói, rồi đuổi theo em ấy đến quầy tính tiền, níu tay em ấy lại.

"Thanh toán giúp chị hai thứ này được chứ, TIỂU VƯƠNG?!"

Cô mỉm cười ngọt ngào, đặt hai cây kẹo vào chỗ thanh toán nói, còn cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối.

Nhất Nhất nhếch miệng cười không trả lời, bỏ đồ vào túi, cố ý giữ lại hai cây kẹo không cho vào túi, thanh toán tiền rồi kéo cô rời đi.

Trên xe, Vương Dịch bóc kẹo cho Châu Thi Vũ, cô mỉm cười đẩy cây kẹo lên miệng em ấy.

"Em dỗi vì chị gọi em là Vương Dịch sao, tiểu Vương?!"

Nghe cô hỏi vậy, Nhất Nhất vành tai đỏ lên, ngậm kẹo trong miệng, nhìn ra cửa xe, im lặng không trả lời.

*Phụt*

"Haha, ... Tiểu Vương dỗi, ... thật là đáng yêu nha~.!"

Châu Châu thấy dáng vẻ đó, không tự chủ được mà bật cười, chọt chọt má em ấy nói.

Vương Dịch thẹn quá hoá giận chồm người qua hôn vào môi Châu Thi Vũ, cô bất ngờ mở to mắt nhìn.

"Ngọt lắm.!"

Nhất Nhất khẽ liếm môi, nhếch miệng hài lòng quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục ngậm kẹo, còn Châu Châu thì mặt mày nóng hổi, đỏ rực.

######

Sau đó, xe lăn bánh đưa cô và em ấy đến trung tâm mà lần trước mọi người cùng nhau tổ chức tiệc ngoài trời, bọn trẻ vừa nhìn thấy cô và em ấy liền vui vẻ chạy đến mừng rỡ.

"Để tôi.!"

Vương Dịch đưa tay lấy túi nhỏ túi lớn trên tay Châu Thi Vũ mỉm cười nói rồi mang vào bên trong.

Còn Châu Châu bị mấy đứa nhỏ quay quanh không kịp phản ứng, chỉ biết đưa mắt nhìn Nhất Nhất hai tay đầy túi đồ mang đi.

Cô cũng không kịp nói gì đành ở lại chơi cùng bọn trẻ đến hơn ba mươi phút, bọn trẻ mới chịu buông tha cho cô.

Thi Vũ bước vào trong thì nhìn thấy em ấy đang tập trung nấu nướng, cô định lên tiếng nhưng lại sợ làm em ấy giật mình sẽ bị bổng nên chỉ đứng yên quan sát.

"Chị mang đồ ra ngoài đi.!"

Vương Dịch xào rau củ không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói.

"Hả?! À ... được, chị biết rồi.!"

Châu Thi Vũ mang từng dĩa thức ăn ra bàn, bọn trẻ đang ngồi ăn ngon lành với các a dì và các bà, vì bọn họ đến đúng vào giờ dùng bữa của mọi người.

Nhưng vì không báo trước nên đành phải tự thân nấu, sau khi mang hết đồ ăn ra ngoài, Châu Châu yên lặng ngồi đợi Nhất Nhất, đây đều là do em ấy đích thân làm nên cô rất muốn thử.

Đợi một hồi, em ấy cũng mang dĩa rau xào ra, tháo tạp dề, cả hai bắt đầu dùng bữa.

"Ưm~, thật ngon a~."

Vừa ăn một miếng cô đã tắm tắt khen.

"Ăn thêm đi.!"

Em ấy mỉm cười gắp cho cô một miếng thịt nói.

Sau khi dùng bữa xong hai người giúp các a dì dọn dẹp, chơi đùa và tắm cho bọn trẻ, đến tối thì dỗ bọn chúng ngủ.

Sau khi, bọn trẻ ngủ hết, Châu Thi Vũ mới ra chỗ xích đu mà khi nhỏ cô từng rất thích, nhẹ nhàng ngồi xuống, mỉm cười vui vẻ, không hiểu sao ở đây cô lại thấy bình yên đến lạ.

(Ảnh minh hoạ xích đu)

"Không lạnh sao?!"

Vương Dịch xuất hiện khoát áo của em ấy cho cô hỏi.

"Cảm ơn em.!"

Châu Thi Vũ lắc đầu, mỉm cười nhẹ nói, Nhất Nhất ngồi xuống bên cạnh Châu Châu, im lặng không nói gì, cả hai cứ thế ngồi bên cạnh nhau một lúc lâu.

"Hôm nay, ... chị đã hẹn ông ấy ra để nói chuyện."

Cô bất ngờ kể cho em ấy chuyện xảy ra sáng nay, em ấy không nói gì chỉ cụp mắt xuống lắng nghe cô nói.

"Chị cứ nghĩ ông ấy vẫn còn chút gì đó hối hận về việc bỏ rơi gia đình mình năm xưa nhưng mà ... ông ấy một câu tiền hai câu cũng là tiền."

Cô cười đau lòng nói, cô trông mong gì ở ông ta vậy chứ?!

"Tiền có thể thay đổi bản tính của một người, vì nó, họ sẽ làm bất cứ điều gì, chị không thể thay đổi sự thật này."

Em ấy chầm chậm nói.

"Vậy em nói thử xem, chị phải làm sao?!"

"Chấp nhận nó. Chỉ vậy thôi.!"

Vương Dịch quay đầu sang nhìn Châu Thi Vũ nhún vai trả lời, cô nghe vậy bật cười không nói, cả hai cùng ngước lên nhìn ánh trăng sáng và bầu trời đầy sao.

Châu Châu đột nhiên nhớ đến ở đây có một đứa trẻ rất đáng yêu tên Diu Diu, cô bé chưa nói rành mạch nhưng luôn bám theo em ấy không rời.

"Diu Diu ngủ rồi hả?!"

"Ừm.!"

Nhất Nhất nằm xuống gối đầu lên tay mình, bên cạnh cô, nhắm mắt nghỉ ngơi trả lời.

"Con bé hình như rất thích em thì phải?! Chị thấy em cũng rất yêu thương con bé."

Cô cười nhẹ hỏi.

"Diu Diu được cứu ra từ một đám cháy."

Em ấy nghe xong thì lên tiếng trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi.

"Em đã vào đám cháy đó cứu con bé sao?!"

"Chị muốn nhận nuôi không?!"

"Hả?! Em vừa nói gì cơ?!"

Châu Thi Vũ nghe xong ngạc nhiên xoay sang nhìn Vương Dịch, cùng lúc đó, em ấy cũng mở mắt nhìn chằm chằm cô.

"Nhận nuôi con bé cùng tôi.!"

Em ấy kiên nhẫn lặp lại, ánh mắt kiên định nhìn cô nói.

"Diu Diu luôn muốn có một gia đình, sắp đến sinh nhật của con bé rồi.! Tôi muốn thực hiện nguyện vọng đó."

Vương Dịch thôi không nhìn Châu Thi Vũ nữa ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao kia, thở dài thấp giọng nói.

Không gian im lặng bao trùm, Châu Châu đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội, Diu Diu muốn Nhất Nhất là gia đình của con bé, em ấy lại muốn cùng cô nhận nuôi Diu Diu.

Vậy có nghĩa là ...?! Cô tự trấn an mình không được phép suy nghĩ linh tinh, lỡ như em ấy chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi thì không phải là cô đã quá ảo tưởng rồi sao?!

"Chuyện là... lần trước chị say quá,... vẫn chưa có cơ hội nói với em, xin lỗi vì đã làm em bị thương."

Suy nghĩ cả buổi cuối cùng cô cũng đánh sang chuyện khác để không khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net