Chap 81 - Không đề (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€


Vương Dịch đang ngồi trên xe trở về biết thự thì nhận được cuộc gọi của Phùng Tư Giai, khẽ trau mày, do dự một chút, cuối cùng em ấy cũng bắt máy.

"Wei?! Cho hỏi đầu dây bên kia có phải là Nhất Nhất không ạ?!"

Một giọng nói của nam nhân xa lạ vang lên.

"Phải.!"

Nhất Nhất ánh mắt sắt lạnh, gằn giọng trả lời.

"À, ... *đổ mồ hôi*... xi... xin lỗi, khô... không biết... cô có thể đến bar Xxxx, được không?! Bạ... Bạn cô uống say lắm rồi.!"

"5p.!"

Vương Dịch vừa nghe xong liền lạnh giọng văng cho anh ta một câu rồi trực tiếp ngắt máy làm anh ta nghệch mặt chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

Một lát sau, xe của Nhất Nhất dừng trước quán bar Xxxx, em ấy đạp cửa bước vào trong, quét đôi mắt lạnh băng nhìn xung quanh.

Em ấy thấy Phùng Tư Giai bị một tên nam nhân đè trên sofa, chị ta cố gắng chống cự nhưng không có sức, em ấy bước tới, không chần chừ đập thẳng chai rượu vào đầu hắn.

Tên đó bị phục kích bất ngờ đau đớn ôm đầu đứng dậy chưa kịp làm gì đã bị em ấy cho ăn thêm một cú vào hạ bộ và cú đấm vào ảnh đại diện của hắn, khiến tên đó ngất tại chỗ.

Quay sang Phùng Tư Giai, Vương Dịch khẽ thở dài, hất tay ra lệnh cho vệ sĩ bế chị ta ra xe, quăng lại một xấp tiền cho bọn chúng, em ấy liền quay người rời đi trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người ở đó.

Từ lúc trên xe đến lúc được dìu lên phòng, tiểu Bắc không ngừng lặp lại lời xin lỗi với Nhất Nhất, nhưng em ấy không đáp lại, chỉ một mực yên lặng, đến khi vào phòng.

"Sáng mai rồi nói.!"

Vương Dịch cố gỡ tay Phùng Tư Giai đang ôm chặt cứng eo em ấy nói, mặt chị ta áp vào lưng em ấy khóc nức nở.

"Không muốn... hức... Nhất Nhất... hức hức... Có phải... có phải em ghét chị rồi đúng không?!"

*Im lặng*

"Hức... Chị... chị ở bên cạnh em... hức... gần hai năm... vậy mà... *cười chua xót*... không bằng một Châu Thi Vũ mới vừa quen biết em hay sao?!"

"Phùng Tư Giai, tôi... "

"Hức, hức... Em đừng nói gì hết... hức... xin em,... ch... chị không muốn nghe... hức hức... Em luôn tìm cách đẩy chị ra xa em..."

"Nhưng lại... hức... thân mật với cô ta,... hức, hức... chị đã từng thấy em ôm cô ta... ở công viên... hức... gần KTX của trường... hức, hức"

"... Khi em đến Vương thị,... nhưng không quay về ... hức hức,... chị đã rất lo cho em... hức... nên mới... nên mới đi tìm... hức hức,... nhưng mà... chị... chị lại... thấy em cùng cô ta... hức... ôm chặt nhau..."

Càng nói Phùng Tư Giai khóc càng lớn tiếng hơn, giọng uất ức kể lại.

*Vương Dịch trầm mặc không trả lời*

"Sao hả?!... hức... Chị nói đúng rồi,... phải không?!... Em từng kể với chị... em đang tìm một người rất quan trọng... haha... rốt cuộc thì người đó là ai chứ?!..."

"Là người tôi dùng cả đời này để yêu."

"Vậy người đó... hức... là Thẩm Mộng Dao hay... Châu Thi Vũ?!... hức hức..."

*Tiếp tục trầm mặt, không nói.*

"Em thật tàn nhẫn... Vương Dịch.! Em... hết lần này đến lần khác... làm trái tim chị tan vỡ... Tại sao... tại sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ?!"

"Vì tôi không thể đáp trả tình cảm của chị.!"

"Là do Châu Thi Vũ xuất hiện đúng không?! Nếu vậy thì người quan trọng mà em tìm kiếm cũng sẽ bị em..."

"Không phải, mà là ngay từ đầu... tôi đã không thể."

"... hức, haha... haha... hóa ra... chị đã thua... thua trái tim em ngay từ đầu... hức, hức... chỉ là do bản thân chị cố chấp... không chịu buông... hức..."

"Xin lỗi chị, Phùng Tư Giai.!"

"... *cười cay đắng*... hức... Em xin lỗi cái gì chứ?! Chị mới là người có lỗi... chị mới phải xin lỗi em... hức hức... chị không nên cả tin,... nghe theo lời của tên Nhậm Hào đó... hức... mà đẩy Châu Thi Vũ xuống vực... hức hức... làm hại em cũng xém mất mạng... Chị xin lỗi, Nhất Nhất...!"

"Tôi sẽ cho người sắp xếp, đưa chị về Mỹ, tôi không trách chị, xem như đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta có được không?!"

*Tiểu Bắc bật cười*

"Vương Dịch, phải chi em đừng cứ đối xử dịu dàng như vậy với chị, trái tim chị cũng sẽ không đau như bây giờ.!"

*Nhất Nhất thở dài, không biết phải nói gì*

"Chị không trách em,... *cầm lấy tay Vương Dịch*... chỉ mong em sẽ đồng ý với chị một chuyện trước khi chị quay về Mỹ."

"Chuyện gì?!"

"..."

Sau khi nói chuyện với Phùng Tư Giai xong, để cô nằm nghỉ trên giường, cho người vào trong chăm sóc, Vương Dịch mới thở phào, yên tâm trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Vừa bước ra đã chạm mặt Tống Hân Nhiễm đang đứng đợi sẵn bên ngoài, Nhất Nhất hiểu cô nàng muốn biết điều gì, nhưng có những chuyện không cần thiết phải có câu trả lời.

"Chị chuẩn bị đi.!"

Trước khi bỏ về phòng, Vương Dịch lạnh giọng nói với Nhiễm Nhiễm.

"Chuẩn bị cái gì?!"

"Về Mỹ?!"

"Tại sao?! Em muốn đưa tiểu Bắc về Mỹ thì liên quan gì đến chị?!"

Nhất Nhất dừng bước khi nghe cô nàng hỏi, liền quay đầu lại nhìn.

"Chị cho rằng mình khá hơn chị ấy?!"

"Gì cơ?! Chị không hiểu em muốn nói gì hết.!"

"Một tình yêu không có kết quả, chỉ khiến bản thân tổn thương."

Nói xong Vương Dịch cũng không đợi Tống Hân Nhiễm phản ứng, em ấy liền đẩy cửa phòng mình bước vào trong, bỏ mặc cô nàng đứng đơ người ở đó.

######

Ở KTX.

Châu Thi Vũ sau khi bỏ đồ vào máy để giặt liền rửa sạch tay, sau đó, mới ra sofa ngồi xuống cùng mọi người.

"Châu Châu, chị có chuyện này muốn nói với em.!"

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn mọi người, rồi dịu giọng nói.

"Hửm?! Sao vậy, Dương tỷ?!"

Thi Vũ đang ăn liền ngước mắt lên, đôi mắt ngây ngô hỏi.

"Em và Vương Dịch, mối quan hệ của hai em đã đến mức nào rồi?!"

Miên Dương giả vờ bình tĩnh hỏi cô.

"Hả?! Hmmm... Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.!"

"Thật không?! Thật chỉ là bạn bè?!"

Chu Di Hân ngồi đối diện thấp giọng hỏi.

"Chị đừng nói dối nữa, Châu Châu, ai nhìn vào cũng thấy chị đối với Vương Dịch không đơn thuần chỉ là bạn.!"

Trịnh Đan Ny đang ngồi ăn nhiệt tình cũng phải mở miệng nói vào một câu.

"Hả?! Không phải, chỉ là... *ngại ngùng đỏ mặt*... "

"Sao hả?! Chỉ là gì?!"

Đường Lỵ Giai cất tập sách sang một bên bắt đầu dùng bữa cùng mọi người, nhẹ giọng hỏi.

"Không hiểu sao, khi ở bên cạnh Vương Dịch, em có cảm giác rất thân quen, nhưng lại không biết tại sao?!"

"Dù gì, thì chị cũng khuyên em, với một người, mà em chưa hiểu rõ về họ, đừng quá thân thiết, nhất là người đặc biệt như Vương Dịch."

Hứa Dương thấp giọng khuyên.

"Làm sao vậy a?! Em ấy có vấn đề gì hả?!"

Thẩm Mộng Dao uống một ngụm nước quay sang hỏi.

"Không chỉ Châu Châu đâu, cả chị nữa đó Dao Dao.!"

Đản Đản lại nói thêm vào một câu.

"Gì cơ?!"

Dao Dao vừa ghim một miếng gà nghe nói vậy thì ngạc nhiên ngước mặt lên hỏi.

"Cả hai người đều không nên quá thân thiết với em ấy, bên cạnh Vương Dịch có rất nhiều vệ tinh, hơn nữa, em ấy làm việc vừa thần bí lại còn nguy hiểm."

Chu Di Hân nghiêm nghị lên tiếng.

"Nhưng mà... mình và em ấy..."

"Dao Dao, chị biết em định nói gì, nhưng mà em cũng nhận ra đúng không?! Em ấy không còn là đứa trẻ của em nữa.! Chu Chu nói đúng, hai em nên cẩn thận thì hơn."

Liga thấp giọng nhắc nhở, Thẩm Mộng Dao và Châu Thi Vũ nhìn nhau khó xử, không biết phải phản ứng thế nào.

######

Một đêm kết thúc trong mớ suy nghĩ hỗn độn, sáng hôm sau, Tả Tịnh Viện vui vẻ nhảy chân sáo đến trước KTX của nhóm Thi Vũ.

Vừa chuẩn bị gõ cửa thì nhóm Trương Hân cũng vừa từ KTX bên kia sang.

"Chào mọi người.!"

"Đến sớm vậy Tả Tả?!"

Viên Nhất Kỳ vỗ vai cậu cười hỏi.

"Đâu có sớm.!"

Tả Tịnh Viện cười ngại nói.

"Em đến gặp ai sao?! Trông em háo hức lắm, ăn mặc đẹp thế mà."

Tằng Ngải Giai quan sát cậu cười trêu chọc.

"Chị nói em, sao không nhìn thử A Xin kìa, so với em, chị ấy ăn mặc còn đẹp hơn đó.!"

"Liên quan gì chị chứ?! Chị với Dương phải ra ngoài mà, đương nhiên ăn mặc phải đàng hoàng một chút?!"

Trương Hân nghe nhắc tên mình liền cuống cuồng giải thích.

"Woa~, Dương luôn cơ đấy.!"

Tả Tả đá mắt ra hiệu cho Kỳ Kỳ.

"Âyza, ngọt quá đi a~, Viện chị thấy có phải không a?!"

Cậu nhanh chóng bắt được liền phối hợp trêu chọc cục bột của Hứa Dương.

"Ây~, ngọt đến sâu răng rồi.!"

"Mấy cái đứa này...!"

A Xin cưa cưa sắn tay áo, chuẩn bị dạy cho hai đứa quậy phá này một bài học thì...

"Nè, mọi người định đứng đây đến bao giờ?!"

Hồng Tĩnh Văn khoanh tay trau mày nói.

"Không định làm bài tập?!"

Trần Kha cũng thiếu kiên nhẫn hỏi.

"Được rồi, để em gõ cửa.!"

Tả Tịnh Viện thôi cười quay sang điên cuồng đập vào cửa, bọn họ đưa tay che mặt từ chối nhận người quen.

*Cạch*

Cánh cửa khẽ mở ra, Tả Tả vừa định lên tiếng, liền im bật không hé nửa lời, Đường Lỵ Giai sau cánh cửa cũng ngạc nhiên không kém, nhìn cậu đứng yên bất động trước mặt.

"Vào đi.!"

Liga khẽ bật cười, nép sang một bên, nhẹ giọng nhắc.

"Chào em, Liga.!"

Trương Hân nhếch miệng cười, lách người bước vào nói.

"Chào chị, A Xin, Dương tỷ đang chuẩn bị bên trong."

"Hảo~, chị ở đây đợi cậu ấy.!"

Thẩm Mộng Dao từ trong bếp đi ra, cười hiền đặt nước lên bàn cho mọi người.

"Tiểu Hắc, ngồi đi, đừng đứng mãi thế."

"Hả?! Hảo a~.!"

Viên Nhất Kỳ rụt rè nói rồi ngồi xuống, Dao Dao mỉm cười xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào bếp cất khay.

"Ể?! Sao mặt và tai em đỏ vậy hả, Kỳ Kỳ?!"

A Xin nhếch miệng cười hả hê nhìn hai đứa em vừa quậy phá trêu chọc mình, bây giờ lại im lặng không dám hó hé nửa lời.

"Hân tử?! Mình xong rồi, cậu đợi có lâu không?!"

Miên Dương bước ra từ phòng mình, cười thật tươi hỏi.

"Không lâu, đi thôi, chúng ta đến thư viện."

"Hảo~, tạm biệt mấy đứa.!"

Mọi người cười tươi vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi vàng.

"Được rồi, mọi người chúng ta bắt đầu làm bài tập thôi.!"

Trịnh Đan Ny buộc cao tóc lên, vỗ tay ra hiệu cho mọi người.

"Được a~, Châu Châu.! Cậu muốn đi cùng không?!"

Chu Di Hân khoát tay Châu Thi Vũ hỏi.

"Cũng được, dù sao mình cũng đang có thời gian.!"

Thĩ Vũ cười cười nói.

"Liga, chị cũng đi cùng đi.!"

Thẩm Mộng Dao câu lấy tay Đường Lỵ Giai kéo đi, mặc cô cười gượng muốn từ chối.

Vậy là tất cả mọi người đều cùng nhau rời khỏi KTX đến phòng hội học sinh của trường, Châu Thi Vũ đã nhờ mama cho người mang tất cả đồ cần thiết giúp mọi người đến đây.

"Đây, đồ mọi người cần này, tất cả ảnh mình chụp được, còn đây là tranh vẽ của Vương Dịch, hơi bị chi tiết đó nha.!"

Tả Tịnh Viện mang bộ dáng cười tự hào như đứa trẻ nói, bọn họ nghe vậy thì bật cười lắc đầu vì độ trẻ con của cậu cầm từng tấm ảnh lên xem thử.

Riêng Thi Vũ cầm ngay tập tranh vẽ của Vương Dịch lên xem, từng khung cảnh được tái hiện vô cùng chi tiết, có thể thấy, em ấy đã rất dụng tâm vẽ từng nét một.

Lật đến trang cuối cùng, cô kinh ngạc nhìn khung cảnh bình minh được vẽ cùng hình bóng thấp thoáng của hai người đang ngồi xem cùng nhau.

Điều kỳ lạ hơn là mỗi một bức tranh đều có vài dòng mô tả và cảm nhận của em ấy riêng bức tranh này thì chỉ ghi lại một dòng chữ.

《Bình minh.! Sự khởi đầu.!》

"Đây là..."

Dao Dao liếc mắt sang nhìn liền thấy bức tranh thì cũng không khác gì Châu Châu là mấy, còn Chu Chu, Liga và Đản Đản thì khẽ nhăn mày vì không biết em ấy vẽ ai.

Vì bọn họ ai cũng biết, Thẩm Mộng Dao và Châu Thi Vũ đều từng cùng ngồi bên cạnh Vương Dịch đón bình mình với em ấy.

"Chúng ta bắt đầu thôi.!"

Nãi Cái cùng Kha Kha và Kỳ Kỳ sắn tay áo lên bắt đầu làm, lúc này mọi người mới để lại chuyện này sang một bên.

"À, để em và Ngải Giai đi mua thêm chút đồ nhé.!"

Tả Tịnh Viện cười nói kéo Tằng Ngải Giai rời đi, sau khi hai người thì thầm to nhỏ gì đó.

"Hai người mua gì đấy?! Đồ cũng có đủ rồi mà?!"

Chu Di Hân tò mò hỏi.

"Chị chỉ đi mua chút đồ ăn vặt thôi.!"

Ngải Giai cười xoa đầu nàng đầy cưng chiều rồi rời đi.

------------

Một lát sau...

"Ôi trời, em đang làm cái gì vậy hả?!"

"Làm mô hình chứ làm gì a?!"

"Rồi cái mô hình đó dùng làm gì?!"

"Thì... thì là..."

Nhìn cái thứ kỳ cục trên tay mình, Trịnh Đan Ny không biết phải nói gì, còn Trần Kha thì bất lực không biết phải làm sao.

"Thì là gì?!"

"Thì là cái gì đó thôi, dùng được là tốt rồi.!"

"Em dùng cho tôi xem.!"

"Tôi..."

"Em ra kia ngồi phụ Dao Dao và Chu Chu đi.!"

Kha Kha không thể nhìn thêm được nữa, giật lấy cái mô hình kỳ dị trên tay của Đản Đản, đuổi nàng đi.

Trịnh Đan Ny phụng phịu, lủi thủi ra sofa cùng Thẩm Mộng Dao và Chu Di Hân sơn mô hình.

------------

Không lâu sao đó...

"Em ăn kiểu gì vậy hả?!"

"Lại làm sao a?!"

Trần Kha trau mày đưa tay lấy khăn giấy, xoay mặt Đan Ny lại, lau miệng giúp cô còn đang ngây thơ không biết gì xảy ra.

"Em là con nít sao?! Ăn uống như vậy à?!"

"Kệ tôi, liên quan gì đến chị?!"

Đản Đản khó chịu vì bị mắng liền né tránh bàn tay của cậu.

"Xoay mặt qua đây.!"

Miệng không ngừng càu nhàu nhưng Kha Kha vẫn dịu dàng bên cạnh chăm lo cho cô.

"Em ăn thử món này đi, Chu Chu ngon lắm đấy.!"

Tằng Ngải Giai gắp một miếng thịt nướng vào chén cho Chu Di Hân.

"Em muốn ăn cái đó sao?!"

Ngải Giai nhìn theo hướng mà Chu Chu nhìn liền đứng dậy gắp một miếng cá đút cho nàng.

Lát sau lại bốc tôm để vào chén cho nàng, từng cử chỉ của cậu đều tập trung lên người của Di Hân.

*Năm người còn lại kiểu: ...*

"Ể, Tả Tả, chị muốn ăn cái đó không?! Em đút cho chị nha.!"

Không thể tiếp tục nhìn màn phát cẩu lương trá hình của bốn con người này nữa, Viên Nhất Kỳ liền quay sang chớp chớp mắt nói.

"Âyza, Kỳ Kỳ, em xem em kìa, miệng dính thức ăn để chị giúp em lau nha.!"

Tả Tịnh Viện quay sang tung hứng cùng cậu, cả hai hưng phấn diễn lại chọc ghẹo bốn con người kia làm họ ngại đỏ mặt, còn những người khác thì cười vui vẻ.

######

Chỗ thư viện.

Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác đang ngồi làm bài tập, thật ra chỉ có cô là đang làm thôi, còn cậu thì đang viết báo cáo.

"Hân Tử?!"

"Hửm?! Sao thế, Dương~?!"

Vừa nghe Miên Dương gọi, A Xin liền ngay lặp tức dừng viết, quay sang nhìn cô, ôn nhu hỏi.

"Cậu có nghĩ Vương Dịch,... em ấy là người xấu không?!"

"Vương Dịch?!... Hmmm... Mình không biết nữa, cậu nghĩ sao?!"

Trương Hân nghe Hứa Dương hỏi liền trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi nhỏ giọng hỏi lại.

"Mình cũng không biết, mình lo Châu Châu và Dao Dao sẽ gặp nguy hiểm nếu quá thân thiết với em ấy."

"Mình hiểu ý cậu.! Thật ra, sau ngày hôm đó, cả mình cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn cách em ấy đối xử với mấy người đeo mặt nạ ở đó thì mình cho rằng em ấy không phải là người xấu."

"Tại sao vậy a?!"

"Cậu nhớ lại xem, khi đó, Tả Tả và mấy người ở đó lúc thấy em ấy gằn giọng, thật ra không hẳn là khiếp sợ em ấy sẽ trừng phạt họ đâu, mà chính là lo lắng em ấy sẽ tức giận."

"Mình không hiểu, Hân tử.!"

"Để mình giải thích cho cậu, bạch đạo và hắc đạo tuy không hoạt động cùng nhau nhưng nó song hành với nhau, điểm giống giữa chúng ta và hắc đạo chính là làm việc dựa trên lợi ích."

"Ừm, cái này thì mình hiểu, nhưng như vậy thì sao?!"

"Tất cả mối quan hệ ở bạch đạo ngoài những mối thâm tình ra thì còn lại đều là hợp tác, ai có lợi mới là quan trọng, còn ở hắc đạo đa số đều chính là quan hệ đối tác, muốn sống và có nhiều lợi ích thì phải hy sinh và tranh đấu."

"Thật vậy sao?!"

"Ừm~, nên ở hắc đạo không có cái gọi là tình cảm, bọn họ đều sử dụng cái đầu lạnh để làm việc, họ sẽ vì địa bàn cả lính của mình hy sinh cũng không quan tâm.!"

"Ừm.!"

"Nhưng ở Vương Dịch, mình lại không thấy điều đó, tuy ánh mắt và cách em ấy đối xử với mấy người đeo mặt nạ đó không giống như với Châu Châu hay Dao Dao, nhưng mình cảm nhận được em ấy thật sự quan tâm đến họ.!"

"Vậy nên là...?!"

"Cậu nghĩ một người như vậy thì có phải là người xấu không, Dương~?!"

"Bây giờ thì mình hiểu rồi.!"

Trương Hân mỉm cười, dịu dàng hỏi, Miên Dương cũng mỉm cười xinh đẹp, cụng nhẹ vào trán cậu lắc đầu nói, cậu vuốt tóc cô đầy cưng chiều rồi cả hai tiếp tục làm việc của mình.

------------

Một tiếng trôi qua...

"Hân tử~?! Mình không biết làm?! Thật khó~.!"

Hứa Dương bĩu môi, chán nản quay sang làm nũng với A Xin.

"Đâu, để mình xem?!"

Không cần biết bản thân đang làm gì chỉ cần nghe thấy giọng của cô gọi, cậu đều sẽ lặp tức quay sang giúp cô như một thói quen.

"Cũng trễ rồi, cậu đói không?! Mình dẫn cậu đi ăn.!"

"Hảo a~.!"

------------

Đến quán ăn...

Trương Hân ôn nhu kéo ghế cho Hứa Dương, rồi sang phía đối diện, gọi nước đưa menu cho cô rồi bắt đầu lau đũa muỗng đặt chúng trước mặt cô.

"Hân tử?! Ăn món này hay món này?!"

"Món nào cũng được cả, à, ở đây có trà sữa xxx rất ngon đó.! Mình gọi cho cậu rồi đấy.!"

"Được a.! Phục vụ cứ lấy những món tôi vừa gọi đi."

"Dạ được thưa quý khách.!"

"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?! Mình muốn đi một chút.!"

"Ở đằng kia, này, cậu đi đi.!"

A Xin đưa túi trang điểm cho Miên Dương gật đầu nói.

Sau khi cô đi khỏi được một lát thì cậu liền đứng dậy tiến đến dặn dò phục vụ một số thứ mà cô không ăn được và không thích rồi mới yên tâm quay về chỗ ngồi.

Hứa Dương trở ra, Trương Hân liền nhanh tay đưa khăn giấy cho cô lau, rồi ngoan ngoãn đợi cô chụp hình, sau đó, là cùng nhau dùng bữa.

######

Màn đêm buông xuống Thượng Hải hoa lệ.

"Em lại ra ngoài sao, Tả Tả?!"

Trình Qua đang ngồi trên sofa xem TV, đánh mắt qua nhìn hỏi.

"Ừm~, em có việc gấp một xíu.! Chị đừng nói cho Tiểu Nhất biết nha.!"

Tả Tịnh Viện đang mang giày nghe hỏi liền bình thản trả lời.

"Đừng nói gì?!"

Vương Dịch từ phòng bếp bước ra, cầm trên tay ly cam ép hỏi, Trình Qua bật cười, còn Tả Tả vừa nghe thấy giọng Nhất Nhất liền cứng đờ người.

"Hì hì, chị qua chỗ A Xin một lát, có thể không a?!"

Em ấy khẽ trau mày nhìn, cậu lo lắng đến đổ cả mồ hôi, thở mạnh cũng không dám.

"Nhớ về sớm.!"

Vương Dịch lạnh giọng nhắc nhở, rồi xoay người, bước lên phòng, được đồng ý, Tả Tịnh Viện nhanh chóng rời đi, chạy một mạch đến chỗ phòng KTX của Trương Hân.

"Mọi người nghĩ ra kế hoạch gì chưa?!"

Không khí trong phòng bây giờ vô cùng yên lặng, một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe được, Tả Tả đi qua đi lại trong phòng gần 30p, liền ngồi xuống sofa hỏi.

"Vẫn chưa.!"

Trần Kha nhàn nhã trả lời.

"Chị có ý tưởng gì không, A Xin cưa cưa?!"

Viên Nhất Kỳ nhìn người đối diện đang trầm ngâm suy nghĩ hỏi.

"Có thì có nhưng chị sợ chúng ta không thực hiện được."

Trương Hân xoa trán nói.

"Đừng nhìn chị, chị không có ý tưởng gì đâu.!"

Hồng Tĩnh Văn thấy Kỳ Kỳ nhìn mình liền lên tiếng chặn trước.

"Chị là nhân vật chính đó, Ngải Giai, chị lên tiếng gì đi chứ?!"

Tả Tịnh Viện đẩy người bên cạnh một cái nói.

"Hả?! hả?!... à... hmmm... mình nghe ý kiến của A Xin thử xem.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net