Chap 83 - Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

Sau khi trở về biệt thự, ai về phòng người nấy, tắm rửa, Vương Dịch rời khỏi phòng ngay khi vừa tắm xong, sang phòng bên cạnh, mở khóa đẩy cửa vào trong.

Đây là phòng tranh của Nhất Nhất, mỗi khi rảnh rỗi em ấy đều đến đây để vẽ tranh, tuy đa số bức tranh mà em ấy vẽ vẫn chưa hoàn thành.

Nhưng bức tranh đặt ở giữa phòng, được phủ một tấm vải đen là bức duy nhất được hoàn thiện, tháo tấm vải xuống, bức tranh dần hiện ra, vừa nhìn đã biết em ấy tỉ mỉ và trau chuốt vẽ như thế nào.

Đưa tay chạm vào gương mặt trên bức tranh trước mắt, em ấy nở một nụ cười rạng rỡ, lúc này tiếng gõ cửa phía sau vang lên.

*Cốc, cốc, cốc*

Em ấy xoay người lại, không có vẻ gì là ngạc nhiên chờ người trước mặt lên tiếng trước.

"Không làm phiền em chứ?!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng hỏi.

*Lắc đầu nhẹ*

"Chị định đi dạo biển, em muốn đi cùng không?!"

"Được~.!"

Thi Vũ cười rời khỏi phòng trước, hoàn toàn không chú ý đến bức tranh phía sau lưng Vương Dịch, em ấy xoay người, phủ khăn lên rồi theo sau cô.

Tiểu Ly cuối đầu cầm khây trà đứng bên ngoài không dám lên tiếng, Nhất Nhất đi ngang qua thèm không liếc nhìn dù một cái, cũng không quan tâm cổ đã nghe thấy gì.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi dọc theo bờ biển, không ai nói câu nào, em ấy lo cô sẽ bị cảm lạnh nên liền cởi áo khoát lên người cô.

Trong khi bản thân chỉ mặc mỗi áo thun trắng và quần thun đen.

{Ảnh minh hoạ}

Không biết Châu Châu đang nghĩ gì, đi được một lát, thì cô dừng lại, ngước mặt nhìn biển động.

"Chị có chuyện này muốn hỏi rõ em?!"

Cô quay mặt lại nhìn em ấy giọng nghiêm túc nói.

"Chị hỏi đi.!"

Em ấy đút tay vào túi, gật đầu, thấp giọng lên tiếng.

"Em thích Dao Dao đúng không?!"

Ánh mắt của cô khi hỏi có thể thấy nét buồn bã và thất vọng bên trong đó, em ấy yên lặng không trả lời nhìn chằm chằm cô.

" *Cười nhẹ*... chị biết Dao Dao có tình cảm với em và cả em cũng vậy.! Nên là nếu em... Ứm... ưm~..."

Vương Dịch không muốn nghe Châu Thi Vũ nói mấy lời linh tinh, liền chiếm lấy môi cô, cô đơ người nhìn khuôn mặt phóng to cùng đôi mắt nhắm hờ của em ấy.

Đến khi lưỡi của Nhất Nhất muốn vào trong, Châu Châu mới kịp phản ứng, đưa tay lên, cố đẩy em ấy ra, nhưng không đủ sức.

"Ưm... Em... ứm~..."

Thấy cô có ý phản kháng, em ấy chỉ nhếch miệng cười, đưa tay lên eo cô, cách lớp áo xoa nhẹ, đúng như dự đoán hành động này làm cô giật mình mở miệng hét lên.

Nhân cơ hội đó, em ấy đẩy lưỡi vào trêu đùa với lưỡi cô, đến khi buồng phổi cô cạn kiệt không khí, cô liền đập vào vai em ấy ra hiệu.

Vương Dịch lúc này mới chịu tha cho Châu Thi Vũ, giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, em ấy ánh mắt ôn nhu nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.

*Bốp*

Thi Vũ tức giận giơ tay đánh thật mạnh vào mặt người phía trước, khuôn mặt của em ấy nghiên hẳn sang một bên, bắt đầu đỏ ửng.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại, cô mới thấy đau lòng muốn đưa tay chạm nhẹ vào mặt em ấy thì...

"Phải, chị nói đúng... tôi... thích Dao Dao..."

Lời của Nhất Nhất khiến mọi người kinh ngạc không thốt nên lời, cả Thẩm Mộng Dao cũng ngạc nhiên, Châu Châu cười chua xót, dù cô đã biết trước nhưng vẫn không khỏi hụt hẫng.

"Chị biết ngay mà, vậy sao em còn..."

Bàn tay vừa đưa lên, từ từ hạ xuống, cười tự giễu nói.

"Vì Dao Dao là tỷ tỷ của tôi.!"

Vương Dịch ngước mắt nhìn Châu Thi Vũ nói.

"Sao cơ?!"

"Tôi quan tâm, bảo vệ chị ấy như chính tỷ tỷ ruột của mình, chỉ có như vậy.!"

"Thậ... thật... thật sao?!"

" *Cười mỉm*... Châu Thi Vũ, để tôi kể chị nghe câu chuyện này về một cô bé hoạt bát và một đứa trẻ nhút nhát."

"Có một đứa trẻ tám tuổi sống cùng bà gần một năm,... ngày ngày nó đều ra sân vườn đọc sách,... tách biệt bản thân với những đứa trẻ gần nhà khác,... Vì... vì nó sợ. Chị biết đứa trẻ đó... sợ gì không?!"

*Lắc đầu*

"Sợ... khi nó mở lòng... sẽ lại bị tổn thương,... nên dù muốn... nó cũng không ra chơi cùng,... nhưng rồi đột nhiên... một cô bé xinh xắn đáng yêu xuất hiện ở hàng rào bên cạnh nhà nó,... hằng ngày ở đó nhìn nó đọc sách."

"Đứa trẻ đó biết... nhưng lại không nói,... cứ ngồi im một chỗ đọc sách,... còn cô bé kia chơi ở sân vườn nhà cô bé,... lâu lâu lại quay sang chỗ của nó nhìn,... cứ vậy mấy ngày liền."

"Đến một ngày... cô bé đó theo mama sang tham gia tiệc của nhà đứa trẻ đó,... cô bé đã rất vui,... chạy nhảy xung quanh nó,... mặc kệ nó chỉ tập trung đọc sách,... không đối hoài đến cô bé."

"Nhưng rồi... mỗi ngày sau đó,... cô bé luôn đến kéo đưa trẻ đi chơi,... dù nó không muốn,... dần dà về sau,... giữa hai đứa trở nên thân thiết hơn,... cùng nhau chơi đùa,... cùng nhau dùng bữa,... kể nhau nghe rất nhiều chuyện."

"Tuy cô bé lớn hơn đứa trẻ ba tuổi,... nhưng lúc nào cô bé cũng để đứa trẻ lo lắng... vì tội ham chơi,... so với cô bé... đứa trẻ lại trông trưởng thành... và chín chắn hơn."

"Đêm nào,... đứa trẻ cũng lẻn qua sân nhà của cô bé,... rồi cả hai... cùng nằm trên xích đu lớn... nhìn bầu trời đầy sao,... cười đùa,... cô bé kể cho đứa trẻ nghe rất nhiều chuyện,... từ vui đến buồn."

"Nhưng rồi,... cô bé đó phải cùng mama rời đi,... rời xa đứa trẻ,... nó đã rất buồn và hụt hẫng,... cầm theo hộp sao mà cô bé tặng... đuổi theo chiếc xe đến khi... chiếc xe đó khuất khỏi tầm mắt nó... thì nó mới dừng lại.!"

"Đứa trẻ đó,... bao nhiêu năm trôi qua... vẫn luôn đứng đợi trước cửa nhà cô bé đó,... trải qua bao nhiêu năm,... vẫn cố gắng kiếm tìm hình bóng đã in sâu trong trái tim nhỏ bé đó."

Châu Thi Vũ nghe Vương Dịch nói, không biết từ lúc nào, nước mắt đã bắt đầu ba ba rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Từng đoạn ký ức vụn vỡ về một đứa nhỏ luôn bên cạnh cô những lúc vui, những lúc buồn, tuy kiệm lời nhưng luôn cố chọc cho cô vui, bóng dáng nhỏ mà cô vô tình lãng quên, giờ đây hiện về rõ nét trong tâm trí.

"Châu tỷ tỷ, tiểu Vương nhớ chị.!"

Nhất Nhất quay sang nhìn Châu Châu giọng nói chứa đầy yêu thương cùng biết bao nhớ nhung.

*BÙM*

Tiếng gọi 'Châu tỷ tỷ' thân thuộc đầy ấm áp khiến đại não cô như nổ tung, đứa trẻ ngày nào bên cạnh cô giờ đã cao lớn và trưởng thành thế này rồi, đã có thể bảo vệ được bản thân, còn có thể bảo vệ được người khác.

"Tiểu Vương ah~... hức, hức... tiểu Vương...!"

Thi Vũ lao vào ôm lấy em ấy khóc như một đứa trẻ.

"Châu tỷ tỷ, thật may vì đã tìm thấy chị.!"

Em ấy ôm chặt cô, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy của người trong lòng, em ấy khẽ mỉm cười, xoa đầu cô đầy cưng chiều.

"Đừng khóc, sẽ xấu.!"

Vương Dịch lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt của Châu Thi Vũ, nhẹ giọng dỗ dành.

"Hức... hức hức... hức..."

"Tôi sẽ tìm chị, cho dù là ở bất cứ đâu.!"

"Cảm ơn em,... hức, hức... cảm ơn em nhiều lắm,... hức,... tiểu Vương...!"

Cô dụi vào vai em ấy nức nở nói.

"Chị ở bên cạnh tôi, có được không?!"

Vương Dịch đẩy nhẹ Châu Thi Vũ ra, em ấy đưa hai tay ôm lấy mặt cô, thấp giọng hỏi.

"Ừm~, hảo~.!"

Châu Châu thút thít gật đầu nói, Nhất Nhất nở nụ cười hạnh phúc, hôn lên trán cô, rồi áp môi mình lên môi cô hôn.

Thi Vũ nắm chặt lấy eo em ấy, đáp lại nụ hôn đó, hai người dưới ánh trăng, tiếng sóng vỗ, trao nhau nụ hôn sau bao năm xa cách, tình cảm của hai người dần kéo họ về phía nhau.

Hai người rời ra, cụng đầu vào nhau, mỉm cười đầy hạnh phúc.

"Vậy... làm gì với các khách không mời đây?!"

Vương Dịch nhỏ giọng thì thầm bên tai Châu Thi Vũ hỏi.

"Khách không mời?!"

Châu Châu khó hiểu nhìn Nhất Nhất hỏi, em ấy không trả lời nhìn về phía bờ có mấy cái đầu đang lấp ló xem lén.

"Trời ơi, hôn rồi kìa, hôn rồi.!"

Trịnh Đan Ny phấn khích nói.

"Em nhỏ tiếng một chút.!"

Trần Kha bên cạnh nhắc nhở.

"Hai người họ lãng mạn thật đó.!"

Chu Di Hân lên tiếng cảm thán.

"Hai người thì không có sao?!"

Đường Lỵ Giai ánh mắt ngán ngẩm nói.

"Chị không lãng mạn sao?! 🥺"

Tằng Ngải Giai xìu giọng hỏi.

"Có a~, em chỉ nói vậy thôi.!"

Chu Chu nghe vậy quay sang thấy người bên cạnh tròn xoe mắt uất ức nhìn, nàng liền cười dịu dàng xoa đầu Ngải Giai nói.

"Em ấy bạo thật đó.!"

Hồng Tĩnh Văn gật gù nói.

"Công nhận, hoá ra người trong mấy bức tranh đó là Châu Châu."

Tả Tịnh Viện gật đầu đồng tình nói.

"Người trong tranh?! Ý em là căn phòng đầy tranh vẽ đó sao?!"

Hứa Dương Ngọc Trác quay sang hỏi, Tả Tả nhìn nàng gật đầu

"Là căn phòng nào vậy, Dương~?!"

Trương Hân khó hiểu hỏi.

"Thì là căn phòng bê..."

"Bên cạnh phòng tôi.!"

Giọng lạnh lẽo của Vương Dịch cắt ngang lời của Miên Dương, bọn họ bất ngờ ngước mắt lên nhìn.

Em ấy bỏ tay vào túi đứng bên cạnh Châu Thi Vũ khoanh tay mặt mày nhăn nhó khó coi nhìn bọn họ ngồi xổm thì thầm to nhỏ.

"Mọi người làm gì ở đây?!"

Châu Châu nhướng mày thấp giọng hỏi.

"Hả?! ... tụ... tụi này...?!"

Bọn họ nhìn nhau lắp bắp không biết làm sao.

"A.! Em sực nhớ hình như hội học sinh còn có việc.!"

Thẩm Mộng Dao đứng dậy nói.

"Để... để chị giúp em.!"

"Cả... cả chị nữa.!"

Hứa Dương và Liga cũng đứng dậy nói cùng Dao Dao chuồn đi.

"Ngải Giai, đột nhiên em sực nhớ có chỗ chưa đi, chúng ta đi thôi.!"

Chu Di Hân cười cười quay sang người bên cạnh nói.

"Ha... hả?!... À,... à... đi thôi, chị đi với em.!"

Tằng Ngải Giai cứng ngắt gật đầu nắm tay nàng rời khỏi.

"Ờ,... ch... chị sực nhớ mình còn bài chưa tập, ch... chị đi trước.!"

Trương Hân gãi đầu cười xòa nói.

"E... em cũng vậy, để e... em đi chung với chị.!"

Viên Nhất Kỳ nhanh chân chạy theo A Xin.

"Nè, tư... tự nhiên tôi khát nước, ch... chị muốn đi cùng không, CK?!"

Trịnh Đan Ny níu áo Trần Kha ra hiệu nói.

"Ha... hả?!... À... đươ... được, tôi đi với em.!"

Hai người kéo nhau trốn đi, bỏ lại hai con người ngơ ngác nhìn nhau.

"Tư... tự nhiên muốn đi dạo, gặp lại em sau nha, Châu Châu.!"

Hồng Tĩnh Văn cũng nhanh chóng tìm lý do rời đi.

Tả Tịnh Viện nhìn mọi người lần lượt rời đi, khi quay sang thì chỉ còn lại duy nhất một mình cậu, đối mặt với cô và em ấy, Vương Dịch nhướng mày nhìn Tả Tả.

"Ch... chị... chị cũng sực nhớ mình còn có việc,... haha... ch... chị đi trước, ha... hai người cứ... cứ tiếp tục đi.!"

Cậu toát mồ hôi, liền tìm cớ bỏ chạy.

"Thiệt là mấy cái người này..."

"Đi thôi, dạo biển.!"

Nhất Nhất nắm lấy tay Châu Châu cười nói, cô mỉm cười đan chặt tay em ấy tiếp tục đi dạo bên bờ biển cùng nhau.

######

Trần Kha và Trịnh Đan Ny đi tìm máy bán nước tự động, mua hai lon nước, xong quay trở về, trên đường đi, nàng nhận được tin nhắn liền mở điện thoại ra xem.

"Đó là cái gì vậy?!"

Kha Kha nhìn cái móc khóa treo trên điện thoại của Đản Đản hỏi.

"Móc khóa chứ cái gì?!"

Nàng nhìn vào điện thoại thờ ơ trả lời.

"Em lấy nó ở đâu thế?!"

Cậu trau mày nhìn hỏi

"Sao vậy?! Có gì à?!"

Nàng bỏ điện thoại xuống đưa mắt sang nhìn cậu hỏi lại.

"Chỉ là tôi thấy nó rất quen thôi.!"

Cậu uống một ngụm nước, nhìn thẳng phía trước nói.

"Quen?! Tôi nhặt được đấy.! Chị thấy nó ở đâu?!"

Trịnh Đan Ny tò mò hỏi.

"Hình như tôi nhớ Dao Dao cũng có một cái thì phải."

Trần Kha ngẫm nghĩ nói.

"Vậy để mai tôi hỏi chị ấy thử xem.!"

"Ừm.!"

"Mà nè, người của chị điều tra được gì chưa?!"

Đản Đản quay sang hỏi.

"Còn em?!"

Kha Kha lắc đầu, quay sang nhìn nàng hỏi.

"Không điều tra được gì hết.! Thật là khó hiểu."

Nàng nhún vai trả lời, cả hai cùng thở dài.

------------

Về đến biệt thự,

Cả hai nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách uống trà, trò chuyện với nhau.

"Châu Châu, chị ấy chưa về sao?! Còn dạo biển hả?!"

Trịnh Đan Ny ngồi xuống hỏi, Trần Kha cũng ngồi xuống bên cạnh không lên tiếng, mọi người gật đầu thay cho câu trả lời.

Đản Đản khẽ liếc mắt nhìn, bên phải là Chu Di Hân ăn miếng trái cây thì đút Tằng Ngải Giai một miếng, bên trái là Hứa Dương Ngọc Trác đang xem điện thoại, Trương Hân ở bên đút trái cây cho chị ấy.

Đường Lỵ Giai ngồi kế bên cùng Thẩm Mộng Dao uống trà đàm đạo, còn Tả Tịnh Viện cùng Hồng Tĩnh Văn và Viên Nhất Kỳ thì ở một bên ồn ào chơi game, nàng khẽ thở dài.

------------

Một lát sau,

Vương Dịch và Châu Thi Vũ đan chặt tay nhau trở về, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn hai người, Đan Ny nhướng mày nhìn hai bàn tay mười ngón đan chặt.

"Mọi người chưa ngủ sao?! Ngày mai chúng ta phải về rồi đấy.!"

Châu Thi Vũ nghiêng đầu hỏi, không nhận ra bản thân bị Vương Dịch kéo xuống ngồi lên đùi em ấy.

"Hai người...?!"

"Hả?!..."

Cô khó hiểu nhìn xuống, liền kinh ngạc đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ lên.

"Sao vậy?!"

Em ấy ngước mặt nhìn cô hỏi.

"Ch... chị... chị lên phòng trước.!"

Châu Châu vì quá ngại nên liền lắp bắp nói rồi chạy thẳng lên phòng, Nhất Nhất nhìn theo, nhoẻn miệng cười.

"Hiếm khi thấy em cười tươi như vậy nha, tiểu Nhất, tình yêu có sức mạnh ghê gớm thật.!"

Tả Tịnh Viện nhếch miệng cười trêu chọc.

"Ghen tỵ?! Trước mặt kìa.!"

Em ấy nhướng mày nhìn cậu nở nụ cười nửa miệng, lạnh giọng nói, rồi đứng dậy, bước lên lầu.

"Trước mặt?!"

Tả Tả ngu ngơ nói, rồi ngước lên, ngồi trước mặt cậu là Đường Lỵ Giai, mặt cậu ngay lặp tức đỏ lên.

"TIỂU NHẤT.!!!"

Thẹn quá hóa giận cậu đứng dậy lớn tiếng hét, nhưng em ấy đã biến mất ở tầng hai.

Mọi người bật cười nhìn, rồi cũng đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại một con người đang ôm một bụng tức giận.

"Tự gây họa, tự chịu.!!!"

Viên Nhất Kỳ vỗ vai Tả Tịnh Viện an ủi, lắc đầu nói, rồi trở về phòng, Tả Tả vò đầu bức tai, lên phòng nghỉ ngơi.

------------

Trên phòng Châu Thi Vũ,

Cô đang ở trong phòng tắm rửa, không hề hay biết Vương Dịch đã ở trên giường của cô ngồi đọc sách.

"Ôi trời, giật cả mình.! Em vào đây từ khi nào vậy?!"

Châu Châu tắm xong trở ra, cầm khăn lau tóc, gặp em ấy trên giường của mình thì hốt hoảng hỏi.

"Lại đây.! Tôi giúp chị.!"

Nhất Nhất bỏ cuốn sách xuống, không trả lời cô, nói.

"Được rồi, chị làm được.! Em tìm chị có... A...!"

Em ấy mặc kệ lời từ chối của Thi Vũ, đưa tay kéo cô về phía mình.

Châu Thi Vũ mất đà ngã thẳng vào lòng Vương Dịch, em ấy đưa tay cầm khăn lau tóc cho cô.

"Thật ra... chị có thể tự làm mà...!"

Thi Vũ đành ngoan ngoãn ngồi yên để em ấy lau tóc cho mình, nhưng vẫn khó hiểu hỏi.

"Tôi muốn làm.!"

Em ấy bình thản trả lời.

Sau khi lau tóc xong, Nhất Nhất vòng tay ôm Châu Châu từ phía sau, vùi đầu vào hỏm cổ của cô, hít mùi hương trên người cô.

"Em sao thế?! Mệt lắm hả?!"

Cô quay đầu ra sau, đưa tay lên mặt em ấy xoa xoa, dịu dàng hỏi, em ấy lắc đầu không trả lời.

"Tiểu Vương của chúng ta cũng biết làm nũng nữa sao?!"

"Ừm~, thật thoải mái.!"

Vương Dịch ôm chặt Châu Thi Vũ hơn, đặt cằm lên vai cô, nhẹ giọng nói, cô để yên cho em ấy ôm như vậy một hồi lâu.

"Ngủ thôi.!"

Cuối cùng em ấy cũng chịu buông cô ra nói.

"Em về phòng sao?!"

Châu Châu níu tay em ấy lại hỏi.

"Chị muốn tôi ở đây ngủ?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười gian manh hỏi lại, làm cô ngại đỏ mặt.

"Ngủ ngon, ngày mai gặp.!"

Em ấy bật cười, hôn nhẹ lên trán, ôn nhu vuốt tóc cô nói.

"Ngủ ngon.!"

Châu Thi Vũ nhẹ nhàng nói, rồi ngướn người lên hôn nhẹ vào môi Vương Dịch, em ấy nhoẻn miệng cười, xoa đầu cô cưng chiều, rồi rời khỏi phòng, quay về phòng mình làm việc.

------------

Bốn giờ sáng hôm sau, Châu Châu đang ngủ thì cảm nhận có ai đó chui vào trong chăn của cô, ôm cô từ phía sau.

Cô giật mình bật dậy, quay sang nhìn thì phát hiện một tiểu cẩu đang ngước mắt khó hiểu nhìn cô.

"Sao lại tỉnh?!"

Nhất Nhất thắc mắc hỏi.

"Đồ ngốc nhà em, nếu em đang ngủ mà có người chui vào phòng ôm em thì em có tỉnh không a~?!"

Cô nắm lấy hai tai em ấy lắc qua lắc lại hỏi.

"Ngủ lại đi, tôi mệt rồi~.!"

Em ấy kéo tay cô ra khỏi tai mình, nhỏ giọng nói.

"Sao em không về phòng mình ngủ?!"

"Không ngủ được mà~.!"

Nhất Nhất làm nũng ôm lấy eo Châu Châu đặt cằm lên vai cô nói, cô mềm lòng đành nằm xuống để em ấy ôm ngủ, cô cũng tranh thủ ngủ thêm một chút.

------------

Bảy giờ sáng, Châu Thi Vũ lần nữa tỉnh giấc, khẽ cựa mình quay sang bên cạnh, khuôn mặt búng ra sữa của Vương Dịch xuất hiện trước mặt cô.

Châu Châu đơ người một chút, rồi mỉm cười xinh đẹp, đưa tay lên sờ khuôn mặt của Nhất Nhất, đến bây giờ cô vẫn chưa dám tin em ấy là của cô và là đứa trẻ năm xưa cô yêu thích.

"Châu tỷ tỷ, chào buổi sáng.!"

Vòng tay của em ấy siết chặt cô hơn, kéo cô về phía em ấy, rồi từ từ mở mắt ra nhìn cô, nở nụ cười nhẹ nói.

"Chào buổi sáng, tiểu Vương.!"

Cô nắm lấy tai em ấy, kéo sát lại gần, cả hai cụng đầu vào nhau, cô cười đến híp mắt nói.

Một lát sau, Châu Châu ngồi dậy muốn rời giường, nhưng Nhất Nhất ôm lấy eo cô chặt cứng không để cho cô đi.

"Sao vậy a~?!"

Cô quay đầu sang dịu dàng hỏi.

"Thêm một lúc nữa~.!"

Em ấy vùi mặt vào lưng cô nhắm mắt làm nũng nói, cô bật cười, vỗ nhẹ vào lưng em ấy như dỗ trẻ con ngủ.

*Cốc, cốc, cốc*

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Mộng Dao và mọi người đẩy cửa vào nhìn Châu Thi Vũ đang ngồi trên giường xem điện thoại.

"Sao nay em dậy trễ vậy, Châu Châu?!"

Hứa Dương Ngọc Trác khó hiểu hỏi.

"Bình thường em dậy sớm lắm mà?!"

Đường Lỵ Giai có cùng thắc mắc.

"Em dậy lâu rồi, chỉ là... không thể rời giường."

Cô cười ái ngại, nhìn người bên cạnh trả lời.

"Tại sao lại không thể rời giường?!"

Chu Di Hân nghi hoặc hỏi.

"Cậu thấy không khỏe ở đâu sao, Châu Châu?!"

Thẩm Mộng Dao lo lắng quan tâm.

"À, hay là chị muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa?!"

Trịnh Đan Ny híp mắt ranh ma nhìn cô hỏi, ngay lúc cô khó xử không biết trả lời sao thì...

"Xin lỗi vì đã thất lễ.!"

Quản gia Trần đứng phía sau nói, mọi người giật mình quay lại nhìn.

"Có chuyện gì vậy bác?!"

Cô mừng rỡ vì được cứu, cười cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net