Chap 84 - Giải cứu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chúc mọi người một năm mới may mắn, phước lộc đầy nhà, tiền vô như nước, hạnh phúc sum vầy, gia đình ấm no, dồi dào sức khoẻ. HAPPY NEW YEAR !!! 🎉🎊🧧-

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______€

Châu Thi Vũ bị đám người không ra gì chặn đường, mọi người xung quanh đều trông thấy nhưng không ai dám đến giúp.

"Nè, đi đâu vậy, hoa khôi?!"

"Chúng ta đang nói chuyện mà?!"

"Bỏ đi như vậy, không được lịch sự lắm đâu, hoa khôi àh~.!"

"Tôi không có gì để nói với các người."

"Ê.! Hoa khôi, cô như vầy là không được đâu.!"

"Điềm Điềm không có ở đây, để bọn tôi xem, ai bảo vệ được cô.!"

Một tên nắm lấy cổ tay Thi Vũ lôi kéo, cô dằn lại thì bị đẩy ngã, bọn chúng đứng nhìn cô cười hả hê.

Chưa bao lâu thì cái tên đẩy ngã cô đã bị Vương Dịch đạp mạnh một cái té nhào về phía thùng nước lau sàn của dì lao công gần đó.

Bọn chúng quay đầu lại trừng mắt nhìn người dám làm vậy, thì thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của em ấy nhìn chằm chằm về phía họ, bên cạnh còn là một đám người mặt đồ đen.

Vương Dịch phất tay một cái mấy người mặc đồ đen lặp tức lao đến chỗ bọn chúng bắt giữ.

Nhất Nhất bước ngang qua bọn họ, đến chỗ Châu Châu, dịu dàng đỡ cô dậy.

"Lần sau đừng mặc như vậy nữa.!"

Em ấy khoát áo cho cô giọng ôn nhu nói.

"Ừm~.!"

Cô vừa thấy em ấy, hốc mắt liền đỏ lên, gật đầu, nhỏ giọng nói.

"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.! ... *ôn nhu vuốt tóc cô*... chị nhìn xem... *đưa bánh kem lên*... Tôi đã thấy chị nhìn chăm chăm nó từ lúc chúng ta đến đây.!"

"Em là đi mua cái này cho chị sao?!... *cười nhẹ gật đầu*... thật hả?! Em không thấy thích bánh kem như vậy rất giống trẻ con à?!"

Châu Thi Vũ ngước ánh mắt ngập nước hỏi.

"Trẻ con?!... *bật cười*... Ngốc.!... *ngõ vào mũi cô*... Chị thích là được rồi, trẻ con hay không thì liên quan gì?!"

Vương Dịch bình thản trả lời, nghe vậy, Châu Thi Vũ kích động ôm lấy em ấy nở nụ cười hạnh phúc.

Flashback

"Nè, Điềm Điềm, mua cho chị đi.!"

"Điềm Điềm àh~.!"

"Cái nhỏ thôi cũng được.!"

"Em mua cho chị đi mà~.!"

"Chị thật sự rất thích cái bánh kem đó.!"

"Haizzz... đủ rồi, Thi Vũ, chị là trẻ con sao?! Còn đòi ăn bánh kem?!"

Vương Hân Nhan Điềm Điềm đang bấm điện thoại, bên tai nghe Châu Thi Vũ nói không ngừng nhất thời tức giận quát lớn, làm cô kinh ngạc.

Sau đó, cô buồn bã im lặng, hai tay vừa nãy còn đang nắm tay của Điềm Điềm lắc lắc, giờ buông ra, không nói gì nữa.

"Chị đã lớn rồi, sao cứ thích như trẻ con vậy?! Chị không thấy ngại sao?!"

Điềm Điềm cũng không để ý đến, nhỏ giọng trách móc.

Đây cũng chính là lý do vì sao khi thấy Vương Dịch mua bánh kem cho Châu Thi Vũ chỉ vì cô nhìn chằm chằm nó, làm cô có chút ngạc nhiên cùng cảm động.

"Mẹ kiếp, con chó, mày biết bọn tao là ai không hả?!"

"Ba tao là giám đốc ở đây đó, mày dám đụng đến tao.!"

"Bỏ ra, tao nói cho mày biết, con chó, chú tao là quản lý ở cái Trung tâm thương mại này, mày muốn bị đuổi ra khỏi đây đúng không?!"

"Thật không ngờ Châu Thi Vũ, vừa chia tay Điềm Điềm, cô liền quen đứa oắt con này.!"

"Không phải cô nói ghét trẻ con sao?! Vừa nhìn mặt nó liền biết là vắt mũi chưa sạch rồi.!"

"Hóa ra hoa khôi lại thích phi công a~.! Haha."

"Ngậm miệng lại.!"

Vương Dịch gằn giọng nói

*Chát*

Bọn chúng bị hai người đàn ông lao đến tán thẳng vào mặt không chút nương tay, làm họ choáng váng, ngã xuống đất, ngơ ngác gọi.

"Ba?!"

"Chú?!"

"Thằng con trời đánh.!!! Mày câm miệng lại cho tao, mày có biết đây là ai không hả?!"

"Thằng cháu chết tiệt này, mày còn nói thêm một câu nữa.! Thì đừng trách tao.!"

Nói xong hai người đàn ông quay sang Vương Dịch đang ôm Châu Thi Vũ dỗ dành, cuối đầu vô cùng cung kính.

"Vươ... Vương chủ tử,... khô... không biết ngài đại giá quang lâm đến đây.! ... Không kịp tiếp đón,... bọn tôi quả là quá thiếu sót.!"

Một anh chàng tiến đến cuối thấp người giọng lấy lòng nói.

" *Cười khẩy*... Tôi muốn thấy đơn từ chức của mấy người vào ngày mai.!"

Nhất Nhất nắm lấy tay Châu Châu muốn rời đi thì ba người đó lặp tức chạy đến quỳ xuống chân em ấy cầu xin.

"Vươ... Vương chủ tử,... xin ngài hãy bớt giận.!"

"Chủ tử, xin ngài lượng thứ, chúng nó trẻ người non dại, lỡ mạo phạm người, xin ngài bớt giận.!"

"Chúng tôi sẽ hảo hảo dạy dỗ lại bọn chúng, xin ngài hãy rộng lòng tha thứ, bỏ qua, thưa chủ tử."

Bọn chúng dù có ngu muội cỡ nào, khi thấy họ quỳ xuống cầu xin cái người mà chúng mới vừa mắng chửi là tên oắt con.

Thì cũng đoán được phần nào đây là nhân vật không tầm thường, chúng cũng nhanh chóng chạy lại quỳ xuống cầu xin em ấy, nhưng chưa kịp nói gì đã bị em ấy hất ra, toan bỏ đi.

"Châu Thi Vũ, cầu xin cô.!"

"Là bọn tôi có mắt như mù mạo phạm cô, xin cô hãy rộng lượng bỏ qua.!"

"Đúng vậy là chúng tôi ngu dốt, cầu xin cô.!"

"Châu Thi Vũ, chúng tôi xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi.!"

"Chúng tôi sai rồi.! Cầu xin cô.!"

Thấy em ấy không có thiện ý thỏa hiệp, chúng liền hướng về phía cô mà xin xỏ.

"Tiểu Vương, hay bỏ qua đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng làm lớn."

Châu Thi Vũ nhìn hai người đàn ông trung niên đang quỳ phía sau, mềm lòng, cô khẽ lắc cánh tay Vương Dịch, nhỏ giọng nói

"Chị đấy, vừa cầu xin vài câu đã thương xót, chị nói vậy rồi thì bỏ đi.! Không truy cứu nữa.!"

Nhất Nhất cười vuốt tóc Châu Châu đầy cưng chiều, nhẹ giọng nói rồi phất tay ra hiệu cho người của mình rời đi, đám người đó cuối đầu cung kính xong thì đồng loạt biến mất.

"Lần sau, không ai cứu nổi các người đâu.!"

Em ấy quay đầu lại nói với ba người kia, rồi hất bọn chúng ra, nắm tay cô rời khỏi trung tâm thương mại, để lại sự run sợ và hoảng hốt của mọi người có mặt ở đó.

######

Xe chạy được một lúc thì dừng ở bên đường, cách KTX của Châu Thi Vũ một đoạn khá xa, Vương Dịch xuống xe, mở cửa đưa tay đỡ cô xuống.

Em ấy tay trái nắm lấy tay cô, tay phải cầm bánh kem, đi được một lúc thấy cô có vẻ không được thoải mái, như có gì khó nói.

"Sao vậy?! Chị muốn nói gì a~?!"

Nhất Nhất hỏi khi thấy cô cứ loay hoay, chần chừ mãi.

"Em... em có muốn chơi trò chơi không?!"

Châu Châu nghe hỏi thì nhỏ giọng rụt rè trả lời.

"Hảo~, trò gì?!"

Em ấy bật cười, đồng ý hỏi lại.

"Chúng ta oẳn tù tì, ai thua sẽ phải cõng người còn lại đi một đoạn từ đây đến chỗ kia.!"

Cô cười hết sức vui vẻ quơ tay múa chân giải thích.

"Được, kéo... búa... bao...!"

Ván đầu tiên - Vương Dịch thắng

Ván thứ hai - Vương Dịch vẫn thắng

"Không chơi nữa~, sao em cứ thắng mãi thế?!"

Cô phụng phịu ngồi hổm xuống không hài lòng nói.

"Vậy chơi một ván nữa, cược lớn có được không?!"

Em ấy mỉm cười ngồi xuống theo, xoa đầu cô cười hỏi.

"Cược lớn gì a~?!"

Châu Thi Vũ vẻ mặt chán nản hỏi.

"Hmmm... Ai thua cõng người thắng về đến phòng KTX.!"

Vương Dịch thấy cô có dấu hiệu muốn thỏa hiệp, liền lên tiếng đề nghị.

"Được, chị sẽ không thua em nữa đâu, kéo búa bao.! Yeah.!!! Chị thắng rồi."

Châu Châu thích thú nhảy cẫng lên, còn bác tài xế chạy theo phía sau bật cười, ông thấy rõ ràng chủ tử nhà mình là cố tình để thua.

Nhất Nhất nhìn cô vui vẻ như vậy cũng bất giác cười theo, từ nãy giờ em ấy đã quan sát rất kỹ, Thi Vũ ra kéo búa bao đều theo một thứ tự nhất định.

Nên em ấy dễ dàng nắm thóp được cô, ván này, em ấy chính là cố tình thua để cô có cơ hội báo thù, cũng may cô có vẻ không nhận ra mà còn vui vẻ như vậy.

"Được rồi, lên nào.!"

Vương Dịch hơi cuối người xuống, cười nói, Châu Thi Vũ hưng phấn nhảy lên lưng em ấy.

Nhất Nhất khẽ ngước đầu lên nhìn Châu Châu cười vui vẻ như đứa trẻ liền nhẹ cười chầm chậm bước đi về phía KTX.

"Nè, trước đây em từng quen cô gái nào chưa?!"

Cô nghịch ngợm nắm lấy tai em ấy hỏi nhỏ.

"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?!"

Em ấy bình thản hỏi lại.

"Vì em giống như từng quen với rất nhiều người nên mới biết cách quan tâm, chăm sóc như vậy?!"

"Phải quen nhiều người mới biết?!"

"Hmmm... cũng không hẳn, chỉ tại em đối với chị quá tốt nên chị mới nghĩ như vậy.!"

Châu Thi Vũ cười ngượng nói, Vương Dịch im lặng không trả lời.

"Sao em không nói gì rồi?!"

"Chị muốn tôi nói gì?!"

"Nói gì cũng được hay em trả lời câu hỏi của chị đi.!"

"Tôi không có câu trả lời mà chị muốn.!"

"Tại sao a~, Vương Dịch~, em trả lời đi mà~.!"

Châu Châu ở trên lưng Nhất Nhất lắc tới lắc lui giọng làm nũng nằng nặc đòi câu trả lời, nhưng em ấy chỉ lắc đầu, cười bất lực, cõng cô về thẳng đến phòng KTX.

------------

*Cốc, cốc, cốc*

"Bây giờ em mới chịu về sao, Châu Châu?! Em có biê..."

Cánh cửa chưa mở ra đã nghe thấy giọng trách móc của Hứa Dương Ngọc Trác từ bên trong.

"Xin chào, tiền bối.!"

Mắt thấy Miên Dương vừa mở cửa đã đơ người nhìn mình, Vương Dịch cười ngượng gật đầu chào nàng.

"Cậu sao vậy, Dương~?! Không phải là Châu Châu sa...?!"

Trương Hân thấy lạ chạy ra thì cũng cùng một dạng nhìn em ấy cõng Châu Thi Vũ quay về, cô còn ngủ gục trên vai em ấy.

"Hai người làm sao vậy hả~?!"

Trịnh Đan Ny ở bên trong hét lớn, Nhất Nhất lách người qua A Xin và Miên Dương, bước vào trong, Châu Châu lúc này cũng đã bị tiếng hét của Đản Đản đánh thức khẽ cựa mình tỉnh.

"Dậy rồi?!"

Em ấy đặt bánh kem xuống bàn, xoay đầu lại nhìn cô hỏi, lúc nãy cô nghịch ngợm, quậy phá tai em ấy được một lát mà không thu được kết quả gì, vì mệt nên đã ngủ thiếp đi trên lưng em ấy.

"Ừm~, thả chị xuống đi~.!"

"Hảo~.!"

Vương Dịch dịu dàng hạ Châu Thi Vũ xuống ghế sofa trước những ánh mắt khinh bỉ của những người ở đó.

"Mọi người sao vậy?!"

Cô khẽ đưa tay lên dụi mắt hỏi, còn em ấy cuối người cởi giày cho cô không nói gì.

"Không có gì.!"

Trần Kha liếc nhìn một cái rồi bình thản trả lời.

"Đây là gì vậy?! A.! Là bánh kem.!!!"

Tả Tịnh Viện nhìn cái hộp mà Nhất Nhất vừa đặt xuống hỏi, rồi reo lên, định đưa tay mở thì Vương Dịch cản lại, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào cậu.

"Không sao, tiểu Vương, để mọi người ăn cùng cũng được mà~.!"

Châu Thi Vũ xoa đầu em ấy, mỉm cười dịu dàng nói, nghe cô bảo vậy, em ấy liền ngoan ngoãn nghe theo, bánh kem được cắt ra.

"Tiểu Vương, em ăn thử một miếng đi a~.!"

Thi Vũ cười cười đưa bánh tới miệng của Nhất Nhất nói.

"Ơ, Châu Châu, tiểu Nhất..."

Tả Tả muốn ngăn cô, nhưng phải nuốt những lời đó vào trong, không dám nói nữa, khi thấy em ấy ăn phần bánh kem mà cô đút cho.

"Hửm?! Sao vậy, Tả Tả?!"

Châu Châu quay sang ngơ ngác hỏi lại, cậu cười cứng ngắt lắc đầu không trả lời.

"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?!"

Vương Dịch đứng dậy hỏi.

"Đằng kia.!"

Chu Di Hân đưa tay chỉ về góc phòng trả lời.

"Cảm ơn, tiền bối.!"

Em ấy gật gật đầu, đáp lễ rồi đi thẳng đến chỗ nhà vệ sinh.

"Cậu sướng thật nha, Châu Châu, tiểu Nhất đó giờ chưa từng cõng bất kỳ ai đâu đó.!"

Tả Tịnh Viện ngay khi Vương Dịch vừa rời khỏi liền trêu chọc.

"Thật sao?! Em ấy chưa từng cõng ai thật à?!"

Viên Nhất Kỳ ngạc nhiên thốt lên, mọi người ngồi ở đó cũng vậy trừ một người.

"Ờ, cho dù có đập gãy chân trước mặt tiểu Nhất, em ấy cũng không thèm quan tâm đến.!"

Tả Tả bình thản nói, bọn họ gật gù cảm thán không thôi.

"À, mình có việc muốn hỏi, Vương Dịch trước giờ có từng quen cô gái nào không vậy?! Kiểu... tình cảm ấy?!"

Châu Thi Vũ liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh, nhỏ giọng hỏi.

"Hmmm... mình không biết cậu hỏi Dao Dao xem.!"

"Mình cũng không rõ, theo mình nhớ thì chưa.! Tất cả chỉ dừng lại ở mức chị em, đối tác và bạn bè thôi.!"

Thẩm Mộng Dao nghe nhắc đến tên mình thì quay sang nói.

"Thật bất ngờ đó.!"

Hồng Tĩnh Văn gật gù cảm thán một câu.

"Đúng là bất ngờ, nhìn cách em ấy chăm sóc từng chút một cho Châu Châu, cứ nghĩ em ấy quen nhiều người lắm kìa.!"

Tằng Ngải Giai gật đầu đồng ý với Nãi Cái nói.

"Em cũng có suy nghĩ như vậy.! Cứ tưởng em ấy ít nhất phải có một mối quan hệ gì đó rồi cơ.!"

Đường Lỵ Giai không khỏi kinh ngạc nói.

"Như vậy không tốt lắm, tiền bối.!"

Vương Dịch vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy bọn họ chụm đầu lại thì thầm to nhỏ gì đó, lại gần thì nghe thấy tên mình, em ấy nhếch miệng cười nói.

Bọn họ bị tiếng của em ấy làm cho giật mình, liền vội xoay đầu lại ngay lặp tức, cả đám nhìn nhau không biết nói gì, em ấy cuối người thu dọn chén dĩa.

"Dọn dẹp rồi về.!"

Em ấy ngước mắt lên nhìn Tả Tịnh Viện nói, cậu nghe vậy liền huých vai Viên Nhất Kỳ, Kỳ Kỳ giật mình cũng khều nhẹ nhắc nhở mọi người.

Bọn họ đứng dậy thu dọn, mắt khẽ liếc về phía Nhất Nhất, thăm dò tâm trạng của em ấy, nhưng họ thật sự đoán không ra, em ấy đang nghĩ gì, có tức giận hay không?!

Người lo lắng nhất trong số bọn họ chính là Châu Thi Vũ, mãi đến khi tiễn bọn họ ra về, cũng không ai biết được, em ấy rốt cuộc là có tâm trạng gì.

"Tiểu... tiểu Vương ah~.!"

Thi Vũ rụt rè gọi như sợ làm em ấy thêm tức giận.

"Hửm~?! Làm sao vậy?!"

Vương Dịch nghe cô gọi liền quay đầu lại trả lời.

"Em đừng giận, chị xin lỗi, sau này chị sẽ không tò mò chuyện riêng của em nữa, cũng sẽ không hỏi lung tung.!"

"Châu Thi Vũ nhìn tôi đi.!"

Nghe cô nói vậy, em ấy trầm mặt không nói, một lát thì cất tiếng gọi, cô ngước lên nhìn, thì em ấy bất ngờ áp môi mình lên môi cô, cảm giác mềm mại bảo phủ lấy môi cô.

Hôn được một lúc thì Nhất Nhất liền rời ra, em ấy nhìn sâu vào mắt Châu Châu bắt đầu cất giọng chân thành nói.

"Tôi không biết thế nào là lãng mạn, càng không biết phải làm nó như thế nào?! Tôi chỉ cố giữ chặt lấy đôi tay này... *cầm tay Châu Thi Vũ lên*... Tôi chưa từng yêu ai, cũng không rõ phải làm gì cho người mình yêu?!... Nhưng mà tôi biết... chỉ cần là những thứ chị muốn, tôi đều sẽ nguyện ý làm.!"

"Tôi đã tìm chị rất lâu, giờ đây tôi không muốn lạc mất chị thêm lần nào nữa.! Chỉ cần chị nguyện ý ở bên cạnh tôi, vậy là đủ rồi.!"

Em ấy ần cần vuốt tóc cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, như sự bảo vệ, cô cảm động cùng biết ơn vì có em ấy bên cạnh.

"Vào trong đi, trễ lắm rồi, mai tôi qua đón chị.!"

Vương Dịch nắm tay cô cười nhẹ nói.

"Được~, ngủ ngon~.!"

Châu Thi Vũ cũng nở nụ cười xinh đẹp đáp lại em ấy.

"Ngủ ngon.!"

Sau khi nghe Nhất Nhất nói xong, Châu Châu luyến tiếc buông tay em ấy ra, xoay người vào trong, còn em ấy vẫn đứng đó đợi cô về đến phòng mới yên tâm rời đi.

Nhưng vừa xoay người đi chưa được mấy bước, cô đã quay đầu chạy về phía em ấy, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi em ấy một cái thật kiêu rồi mới đỏ mặt chạy về phòng.

Vương Dịch đứng đó ngây ngốc một chút, rồi nở nụ cười đặt biệt hạnh phúc, sau đó, cùng Tả Tịnh Viện quay về biệt thự nghỉ ngơi.

------------

Trong phòng Vương Dịch,

"Sao rồi?!"

"Chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ lệnh của ngài thôi ạ.!"

"Tốt lắm.!"

"Vậy chủ tử, không biết ngườ...?!"

*Tút, tút, tút,...*

"Nhậm Hào, anh muốn chơi?! *nhếch mép cười* ... *lắc ly rượu vang trên tay*... Hảo, tôi chơi cùng anh.! *uống cạn*...."

*Xoảng*

Ly rượu vỡ tan tành trên sàn.

------------

Sáng hôm sau, chứng kiến Nhậm Hào giở trò, Nhất Nhất một mặt lạnh lùng, không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, vừa trông thấy Phí Thẩm Nguyên, em ấy liền nghĩ sẽ có chuyện.

Vì vậy đã nhanh chân chạy đến cản cậu ấy lại, nếu để Nguyên Nguyên xong vào làm lớn chuyện sẽ khiến hắn ta đề phòng, như vậy càng khó hành động hơn.

Vương Dịch ra hiệu cho Phí Thẩm Nguyên xong thì quay sang nắm tay Châu Thi Vũ khoát vai Nguyên Nguyên cùng nhau đến căn tin trường.

"Thật là... cậu mà không ngăn lại thì tôi đã đập cho tên khốn đó một trận rồi.!"

"Bức dây động rừng.!"

"Cậu có nghe tên khốn đó nói gì không?! Dám hất nước bẩn lên người Dao Dao, tôi phải băm hắn ra từng mảnh.!"

*Vương Dịch cốc vào đầu Phí Thẩm Nguyên*

"Ui da *ôm lấy đầu*... Cậu điên à, Nhất Nhất?!"

"Cái tốt không học.!"

"Ây da, câi đầu của tôi, đau chết đi được.!"

" *Nhẹ nhàng, ôn nhu*... Đợi một lát, tôi lấy bữa sáng cho chị.!"

Nhất Nhất quay sang Châu Châu nãy giờ cười hiền xem kịch nói, cô cười gật đầu, em ấy cũng mỉm cười vuốt tóc cô rồi rời đi.

"Nè, tiền bối là cái người mà tên mặt lạnh kia âm thầm tìm kiếm mấy năm qua phải không?!"

Phí Thẩm Nguyên nãy giờ quan sát hai người, trong lòng không khỏi khinh bỉ Vương-phân biệt đối xử-Dịch, vì người yêu mà đến huynh đệ cũng bỏ mặc, hướng Châu Thi Vũ hỏi.

*Cười ngại*+*Gật đầu*

"À quên mất, em là Phí Thẩm Nguyên, là bạn có xíu thân với tên mặt lạnh kia, tiền bối cứ gọi em là Nguyên Nguyên hay Nemo đều được."

Nguyên Nguyên nở nụ cười đáng yêu nói, rồi đưa tay về phía cô chờ đợi.

"Hảo, chào em, chị là Châu Thi Vũ, gọi chị Thi Vũ là được rồi, không cần gọi là tiền bối đâu, rất vui được gặp em.!"

Thi Vũ cười hiền đưa tay lên bắt lấy tay cậu ấy nói.

"Thi Vũ tỷ, em thắc mắc, sao chị chịu được cái tên mặt lạnh đó thế?! Cậu ta có bắt nạt chị không?!"

"Em ấy rất tốt, rất quan tâm chị.!"

"Thật sao?! Cậu ta suốt ngày toàn chọc ghẹo bắt nạt em thôi, tên mặt lạnh xấu xa đó.! Hứ, là em nhường cậu ta, nếu không cậu ta xong đời rồi.!"

Phí Thẩm Nguyên nhiệt tình nói xấu công khai Vương Dịch, Châu Thi Vũ một bên lắng nghe, cười trừ.

"Thi... Thi Vũ tiền bối?!"

Đột nhiên một anh chàng la mặt xuất hiện trước bàn ăn của bọn họ, rụtt rè gọi.

"Hửm?!"

Cô đánh mắt sang nhìn, cười nhẹ đáp lại.

"E... em... em thích chị.! C... có... có thể... là... làm ngườ... người yêu em kho... không ạ?!"

Anh ta cuối đầu đưa hộp quà cho cô, lắp bắp nói một câu cũng không hoàn chỉnh.

"Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.!"

Nụ cười của Thi Vũ cứng đờ, nhẹ giọng từ chối, nhưng anh chàng này còn không có ý định rời đi.

"Thi... Thi Vũ tiền bối, xin đừ... đừng từ chối vội như vậy.! E... em... em thật sự rất thí... thích chị."

"Nè, điếc sao?! Chị ấy đã bảo có người yêu rồi, tỏ tình cả một câu nói cũng không hoàn chỉnh thì yêu với đương cái gì?!"

Phí Thẩm Nguyên nãy giờ quan sát anh chàng đó, trau mày khó chịu nói.

"Liên quan gì đến cô hả?!"

"Cô nghĩ mình là ai?!"

"Im lặng một chút đi, đừng xen vào chuyện của người khác.!"

Đám người đi cùng chàng trai thấy bạn mình bị nói thì tức giận quát Nguyên Nguyên.

"Tôi đang bảo vệ người yêu của bạn tôi, sao?! Có ý kiến gì?!"

Phí Thẩm Nguyên đứng dậy, đá mạnh vào cái ghế bên cạnh trúng bọn chúng, hất mặt nói.

"Chuyện gì vậy?!"

Vương Dịch từ đằng sau bọn chúng cầm hai khây đồ ăn bước đến hỏi, vừa trông thấy em ấy, chúng liền có chút khó hiểu.

"Đấy, người liên quan đến rồi kìa.! Có người tỏ tình với người yêu cậu, còn không mau giữ người ta lại?!"

Nguyên Nguyên ngồi xuống chống tay lên cằm, giọng lười biếng nói.

"Ăn đi.!"

Đặt khây đồ ăn lên bàn Phí Thẩm Nguyên lạnh giọng nói, sau đó, quay sang Châu Thi Vũ nhẹ nhàng đặt xuống khây đồ ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net