Chap 85 - Giải cứu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

Flashback

Nhóm Trương Hân và nhóm Miên Dương cùng Tả Tịnh Viện đến nhà ăn.

"Nè Kha Kha, chị giữ nó đi.!"

Trịnh Đan Ny đang lục lội trong túi lấy điện thoại, thì đưa cho Trần Kha cái móc khóa của Nhậm Hạo nói, mặc dù khó hiểu cậu vẫn cầm lấy.

CK nghĩ rằng Đản Đản chỉ là nhờ cậu cầm giùm một lát, nào ngờ nàng lấy ra điện thoại có treo cái huy chương mà cậu tặng, không đoái hoài đến thứ mà cậu đang cầm.

"Em không lấy lại sao?!"

Trần Kha thắc mắc hỏi.

"Không.! Chị giữ đi.!"

Đan Ny bình thản trả lời, cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của người bên cạnh, Đản Đản liền quay sang giải thích.

"Đêm qua, tôi có cảm giác hình như có người vào phòng mình, nhưng không nhớ là mơ hay thật, để an toàn nên tôi mới đưa chị giữ giúp."

"Em không sao chứ?!"

"Nếu có sao thì còn đứng đây kể chị nghe à?!"

"Cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi.!"

"Chị xem tôi là con nít hả?! Tôi có đai đen tam đẳng Teakwondo lận đấy.!"

Đản Đản nghênh mặt tự hào nói.

"Ừ, tôi biết em giỏi, nhưng mà lỡ như...!"

"Rồi, rồi, có chuyện tôi gọi chị đầu tiên, được chưa?! Chị cứ như mama của tôi ấy, suốt ngày xem tôi là con nít.!"

Nàng lặp tức lên tiếng ngăn lại lời làu bàu của cậu, nói.

"Ừm, vì em trẻ con thật mà.!"

"Xì~, tôi không thèm chấp nhất với 'ông cụ non' như chị đâu.!"

Nàng hất mặt nói không thèm đoái hoài đến người bên cạnh cùng các chị đi về phía nhà ăn, cậu cười bất lực không trả lời.

------ CUT ------

######

Vì vậy khi bị chụp thuốc mê đánh ngất, bọn chúng không ai tìm thấy thứ mà chúng cần, hoảng loạn không biết làm sao, nên đành mang Trịnh Đan Ny tới nhà kho đợi đại ca đến.

Nào ngờ một tên đánh rơi điện thoại ở chỗ đó, sợ bị phát hiện nên hắn đành liều mạng quay về tìm, thì bị rượt chạy thụt mạng trở về.

Thấy đồng bọn quay về mà thở như bị ma đuổi, bọn chúng đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn đứa con gái tay không tất sắt theo sau mà khinh bỉ.

Trông thấy Trần Kha tay không bắt giặt xông vào đòi người, làm bọn chúng càng thêm xem thường, vì là những kẻ nhận tiền mà làm việc, thêm chuyện có tâm và nhiệt huyết với nghề.

Vì vậy khi phát hiện thứ bọn chúng đang tìm ở chỗ của CK, bỏ qua vấn đề ỷ đông hiếp yếu, bỏ qua cả luân thường đạo lý giữa nam và nữ mà cả đám xông vào đánh một mình cậu.

Nhưng bọn chúng đã phạm sai lầm khi nghĩ rằng người trước mặt là một đứa con gái bình thường mà không hề biết Trần Kha là đai đen tam đẳng Karate.

Mỗi tên xông vào đều bị cậu cho ăn mấy quyền nằm ra đất rên la, không ngượng dậy nổi, trông tình hình không ổn, chúng liền không 'nhường' nữa mà bắt đầu chơi xấu.

Một tên định dùng gậy đánh lén Trần Kha, thì Trịnh Đan Ny không biết tỉnh từ lúc nào, chạy đến dùng lưng đỡ cho cậu, nàng hứng trọn cú đập đó, ngất đi.

Cậu quay sang, kinh ngạc đỡ lấy nàng, rồi đạp vào mặt tên đánh lén, những tên khác cũng cầm gậy xông vào.

CK cố phá vòng vây đặt Đan Ny dựa vào cửa nhà kho rồi lao vào một mình cân cả đám bọn chúng, nhưng vì sức lực trên lệch thêm việc chúng sử dụng vũ khí.

Nên rất nhanh cậu bị dính đòn đánh lén thứ hai từ phía sau, mà ngã xuống đất, cú đánh khá mạnh vào đầu làm cậu choáng váng.

Bọn chúng nhân cơ hội ngàn vàng đó, cùng lúc giáng gậy liên tiếp xuống người Trần Kha, cậu cố gắng chống cự nhưng vô ích.

"KHA KHA.!!!"

Lúc này, cũng may mà Tả Tịnh Viện và Vương Dịch chạy đến kịp, cậu thấy CK bị đánh nằm trên đất hốt hoảng gọi lớn, xông đến đá vào người bọn chúng.

Nhất Nhất cũng chạy đến tung nắm đấm về phía chúng, cả hai giải vòng vây đứng xung quanh Trần Kha, khẽ liếc mắt xem trạng thái hiện tại của cậu.

"Kha Kha, chị không sao chứ?!"

Tả Tả lo lắng hỏi.

"Ừm,... ổn.!!! Em... đến trễ quá đấy."

CK thều thào nói.

"Trụ được không?!"

Vương Dịch dùng chân hất cây gậy dưới đất lên chụp lấy, đưa về phía Trần Kha nhỏ giọng hỏi, CK gật đầu cầm lấy cây gậy, cố chống đỡ bản thân đứng dậy, nhưng chưa vững đã xém ngã.

Nhất Nhất bên cạnh phản ứng nhanh đỡ lấy Kha Kha, làm Tả Tịnh Viện cũng bất ngờ, bọn chúng lợi dụng hai người mất tập trung mà cùng lúc xông vào.

Em ấy đẩy nhẹ Trần Kha về phía Tả Tả làm tên kia đánh hụt, ngay lặp tức hắn bị ăn một cú đá khá mạnh vào mặt của Vương Dịch, thẳng cánh cò bay, nằm dài trên đất bất tỉnh.

Tả Tịnh Viện quay đầu sang, buông CK ra, giật lấy cây gậy đập vào đầu tên đang lao đến rồi đá vào bụng tên khác.

Nhưng lại không để ý có tên cầm dao đang phóng đến mà đưa tay lên đỡ vì vậy ăn trọn một nhát của hắn, Nhất Nhất phóng một cây gậy khác về phía tên đó.

Thẳng một đường vào giữa mặt, làm hắn loạng choạng xém ngã ra đất, chưa dừng lại Tả Tả còn khuyến mãi cho một phát vào hạ bộ, tên đó vì quá đau đớn mà ngất tại chỗ.

Tả Tịnh Viện chạy đạp lên tường ban cho chúng một cước tuyệt đẹp, Vương Dịch lộn một vòng trên không, rồi đạp vào mặt bọn chúng, sự kết hợp vô cùng ăn ý của cả hai.

Thành công khiến bọn chúng sợ tái mặt, không ai dám động đậy.

Đám người đó thấy không ổn liền giật lấy cái móc khóa trên điện thoại của Trần Kha đã ngất trên đất từ lúc nào, quay đầu bỏ chạy.

"Đứng lại đó.!!!"

"Tả Tả.! Không cần đuổi theo.!"

Tả Tịnh Viện định đuổi theo thì Vương Dịch liền ngăn lại.

"Nhưng mà... bọn chúng?!"

Cậu thắc mắc quay lại nhìn thì thấy ánh mắt ngập tràn lo lắng của em ấy, trên tay dính đầy máu từ CK.

"Hai người họ quan trọng hơn.!"

Vương Dịch hướng mắt nhìn Trần Kha rồi nhìn Trịnh Đan Ny ở nhà kho, thấp giọng lên tiếng nhắc nhở.

Hai người nhanh chóng cho vệ sĩ dìu họ ra xe, ngay lặp tức đưa họ đến bệnh viện gần nhất, tới nơi, cả hai nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

------------

Nhận được điện thoại thông báo của Vương Dịch, Châu Thi Vũ cùng mọi người hoảng loạn thu dọn đồ đạc rồi mang cặp xách của những người kia đến địa chỉ đã được đưa từ trước.

Đến nơi, chỉ có một mình Nhất Nhất ngồi trước cửa phòng cấp cứu, khoanh tay chờ đợi, bọn họ vội chạy về phía đó, em ấy đứng dậy đón Thi Vũ chạy đến.

"Hai người họ sao rồi, tiểu Vương?!"

Châu Châu chạy vội lại nắm tay em ấy lo lắng hỏi.

"Còn đang cấp cứu, Trần Kha tiền bối bị đánh vào đầu, chảy máu khá nhiều, Đan Ny tiền bối cũng không khá hơn."

Vương Dịch nhẹ giọng giải thích tình hình, mọi người khuôn mặt âm u, ngồi trước cửa phòng cấp cứu lo lắng chờ, một lát sau, Tả Tịnh Viện tay trái bị băng bó vội vàng chạy đến.

Lúc này bọn họ mới chú ý trên người cả hai đều có vết thương, quần áo dính đầy bùn đất, nếu bọn họ đuổi theo kịp thì có thể cả bốn người sẽ không xảy ra chuyện.

Đèn ở phòng cấp cứu tắt đi, hai bác sĩ bước ra, cả hai người vẻ mặt thở dài hỏi.

"Ai là người nhà bệnh nhân?!"

"Là chúng tôi, hai người họ sao rồi, bác sĩ?!"

"Bọn họ không sao chứ, bác sĩ?!"

"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng do mất lượng máu lớn nên không thể cứu được.!"

Bọn họ nghe xong dường như đứng không còn vững, không dám tin vào tai mình.

"Chị ấy sao rồi?!"

Vương Dịch bên cạnh lạnh giọng lên tiếng hỏi, thái độ khác hoàn toàn với bọn họ.

Vị bác sĩ còn lại thì thở phào nhẹ nhõm, tuy vậy dưới ánh mắt của em ấy, ông ta trán đổ đầy mồ hôi, bắt đầu lên tiếng nói.

"Thưa... Vương chủ tử, bệnh... bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn phải theo dõi thêm, tôi sẽ chuyển bệnh nhân đó sang phòng hồi sức cùng bệnh nhân vừa nãy, thưa ngài.!"

Nhất Nhất và mọi người yên lặng lắng nghe, em ấy gật đầu không nói, làm ông ta run lẩy bẩy không dám ngóc đầu lên.

"Đi thôi, đến phòng hồi sức.!"

Em ấy nắm lấy tay Châu Thi Vũ toan bước đi thì bị bọn họ níu lại, nhìn nước mắt tèm lem và ánh nhìn khó hiểu của họ.

"Đan Ny tiền bối đang nằm ở phòng hồi sức, người trong phòng cấp cứu là ông bác nào đó bị té cầu thang."

Em ấy như hiểu ra gì đó liền lên tiếng giải thích, vừa nói xong thì một đám người khác chạy ùa đến gào khóc nức nở.

Vương Dịch kéo Thi Vũ vào lòng tránh bị va trúng, Tả Tịnh Viện cũng nhanh tay kéo Đường Lỵ Giai ở trước mặt lại, hai người ngước mắt nhìn nhau ngại ngùng tách ra.

"Đi thôi.!"

Trần Kha được đẩy ra, Nhất Nhất nhắc nhở mọi người rồi kéo Châu Châu hướng đến phòng hồi sức, vị bác sĩ vừa nãy lúc này mới có thể buông bỏ áp lực, thở nhẹ.

------------

Ở phòng hồi sức,

Đản Đản nằm một bên an tĩnh nghỉ ngơi, giường còn lại là CK trên đầu quấn một cuộn băng trắng, vì tác dụng của thuốc gây tê nên cậu vẫn còn chưa tỉnh.

"Em không sao chứ, Đản Đản?!"

Thi Vũ chạy đến bên giường hỏi.

"Em có bị thương ở đâu không?!"

Hứa Dương Ngọc Trác lo lắng hỏi.

"Em sao rồi, còn chỗ nào thấy không khỏe không?!"

Liga cũng chạy đến hỏi han.

"Em có đói không?! Có muốn ăn gì không?!"

Chu Di Hân đứng bên cạnh vuốt tóc Đan Ny hỏi.

"Được rồi mọi người, phải để em ấy trả lời nữa chứ.!"

Thẩm Mộng Dao đứng bên cạnh nắm tay Đản Đản bất lực nói.

"Em không sao, mấy chị đừng lo, chỉ có chút buồn ngủ và đói thôi a~.!"

Trịnh Đan Ny giọng thều thào đùa giỡn nói.

"Buồn ngủ sao lại buồn ngủ?! Em thấy không khỏe sao?!"

Viên Nhất Kỳ trau mày khó hiểu.

"Vì thuốc mê vẫn còn.!"

Vương Dịch ngồi trên sofa xem điện thoại, nhẹ giọng giải thích.

"Em không sao.! À mà, Kha Kha, chị ấy sao rồi?! Có bị thương nặng không?!"

Đan Ny sực nhớ đến bóng dáng của người vừa đến đã hét lớn tên mình, lo lắng hỏi.

"Cậu ấy không sao.! Em yên tâm đi."

Trương Hân nhỏ giọng trấn an nàng.

"Chỉ có thêm miếng băng quấn trên đầu thôi.!"

Tằng Ngải Giai mỉm cười đùa giỡn.

"Phải đó, phó đội trưởng đội bóng rổ, sắp tới vất vả rồi nha~.!"

Hồng Tĩnh Văn khoát vai Ngải Giai trêu chọc.

"Chúng ta phải để đội phó cảm nhận chút áp lực của đội trưởng, mới đúng chứ nhở?!"

Tả Tịnh Viện cười đùa nói, mọi người bật cười vui vẻ.

"Anh xin lỗi,... anh nghe nói Đan Ny và Trần Kha bị thương.!"

Nhậm Hào đẩy cửa vào trong lúc không khí đang vui vẻ, nghe giọng anh ta xong, trong nháy mắt nơi này liền trở thành Bắc cực, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống.

Đến hai người y tá đẩy xe lăn vào phòng, còn cảm thấy cả người không rét run, sợ hãi không dám lên tiếng.

"Đi thôi, gặp 'người quen'.!"

Vương Dịch đứng dậy nhận lấy xe lăn từ hai người y tá rồi đẩy đến chỗ Trịnh Đan Ny và mọi người nhếch miệng nói, bọn họ khó hiểu nhìn nhau.

Để Trương Hân và Đường Lỵ Giai đỡ Đan Ny ngồi xuống xe, sau đó, Nhất Nhất mới quay sang Châu Thi Vũ nắm lấy tay cô, bước đi trước.

"Tiền bối cũng đi cùng đi.!"

Em ấy không quên cười nửa miệng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhậm Hào bình thản mời, làm bọn họ càng thêm nghi hoặc và tò mò.

Đến trước một phòng bệnh lớn, Vương Dịch đẩy cửa vào, mọi người theo sau nhìn một đám người đang dựa vào thành giường, gương mặt mệt mỏi.

Trông thấy Đan Ny và Nhậm Hào, ánh mắt họ vô cùng kinh ngạc cũng như cầu cứu, nhóm Thi Vũ và Trương Hân nhìn đám người này mà ngu người, chưa hiểu chuyện gì.

"Đây là mấy người đã bắt cóc Đản Đản mà?!"

Tả Tịnh Viện vào cuối cùng nhìn bọn chúng, không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên, lúc này ánh mắt của nhóm Trương Hân trở nên sắt lạnh nhìn chăm chăm vào chúng.

Nhậm Hào đứng phía sau, mặt anh ta tái xanh, mồ hôi tuôn như mưa.

"Nhậm Hào?! Anh sao vậy?! Trông anh có vẻ không khỏe lắm.!"

Thẩm Mộng Dao quay sang thấy lạ thắc mắc hỏi, mọi người nghe thấy, liền quay sang nhìn anh ta với ánh mắt giết người, trong phòng đầy mùi sát khí khiến không ai dám đến gần.

......

------------

Trước cửa phòng hồi sức của Đan Ny và Trần Kha, một anh chàng ăn mặc lịch thiệp đang cùng y tá lôi kéo nhau trước cửa.

"Bỏ ra, tôi phải vào trong đó, các người làm gì vậy?! Bỏ tôi ra.!"

"Anh không được phép vào.! Xin anh tôn trọng quy tắc ở bệnh viện.!"

"Xin anh đừng làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.! Anh không được phép vào bên trong."

"Chủ tử của tôi đang ở trong đó, các người mau buông tôi ra, tôi phải vào xem ngài ấy.!"

"Thư ký Tạ?!"

Vương Dịch mở cửa phòng, trau mày gọi.

"Giọng nói này... thật quen thuộc... chủ tử?!"

Nghe thấy giọng của Nhất Nhất, anh ta ngước mặt lên nhìn thì mừng rỡ, đến xém khóc, chạy đến quỳ xuống nắm lấy chân em ấy, òa khóc.

"Chủ tử... hức hức... tôi nhận được tin ngài vào viện... hức... tôi đã rất lo cho ngài... liền sắp xếp công việc chạy đến đây đó... hức hức... chủ tử... cũng may ngài không bị làm sao... hức..."

Em ấy nghe thư ký của mình gào khóc nói thì méo mặt, tay cuộn chặt thành nắm đấm, một luồn suy nghĩ muốn đuổi cổ anh ta biến mất khỏi mắt em ấy xuất hiện nhưng vẫn phải nhịn.

"Bỏ ra.!"

Lời Vương Dịch vừa dứt, anh ta lặp tức buông chân em ấy ra, đứng thẳng người dậy, sau đó, cùng em ấy vào bên trong.

"Chào anh, thư ký Tạ.! Anh làm loạn ở bệnh viện như vậy không tốt đâu.!"

Tả Tịnh Viện cầm một quả táo đang ăn dở dang, xoay đầu lại nói, còn Vương Dịch thì ngồi xuống sofa, bình thản ăn miếng táo mà Châu Thi Vũ đưa cho.

"Nên là việc chính đáng.!"

Nhất Nhất lạnh lùng nói làm anh ta sợ tái mặt, ngập ngừng cả buổi, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích lý do mình đến tìm em ấy.

"Chủ... chủ tử... công trình bên khu phố H đang đợi ngài khảo sát,... ngài... ngài còn phải... dự một cuộc họp quan trọng vào 2h chiều nay... 3h thì có cuộc gặp với khách hàng ạ..."

"Hủy hết đi.!"

Em ấy nhắm mắt hờ hững nói, không thèm liếc nhìn khuôn mặt khó xử của thư ký Tạ.

"Nhưng mà... cuộc họp 2h chiều nay..."

"Sao?!"

Vương Dịch gằn giọng, mở mắt nhìn anh ta hỏi.

"Thôi nào, tiểu Nhất.! Em đừng làm khó anh ấy, phải là cuộc họp quan trọng lắm, anh ấy mới phải tìm đến tận đây.!"

"Chị muốn họp?!"

Nhất Nhất nhướng mày nhìn Tả Tịnh Viện hỏi.

"Ách... âyda thư ký Tạ anh cứ như bình thường, kêu người khác làm thay là được rồi, đừng có kéo tôi cùng anh nhảy xuống hố sâu chứ?!"

"Nhưng mà... cuộc họp này..."

"A.!"

"Làm sao đấy?! Bị cắt trúng rồi à?! Em đưa chị xem."

Chu Di Hân nghe hai bên nói chuyện, không cẩn thận cắt trúng tay mình, cô la lên một tiếng, Tằng Ngải Giai liền lo lắng chạy lại xem, cũng may vết thương không quá sâu.

"Không sâu lắm, có đau không?!"

Ngải Giai ngước mặt lên hỏi, Chu Chu chỉ mỉm cười lắc đầu không nói.

"Ngốc, em phải cẩn thận chứ, đừng gọt nữa, để chị đi lấy băng dán cho em.!"

Cậu thấy cô cười bất giác mỉm cười theo, vuốt tóc cưng chiều, rồi quay đầu vội ra ngoài, mọi người nhìn cảnh tượng hường phấn đó mà cảm thấy tủi thân.

"Đừng làm nữa.!"

Vương Dịch thấy Di Hân bị cắt trúng tay, em ấy nhìn chằm chằm con dao trên tay Thi Vũ, sau đó, ngồi dậy lấy nó khỏi tay cô.

"Hửm?! Sao vậy?! Táo không ngọt à?! Chị gọt cái khác cho em nha.!"

"Không cần, đừng làm nữa, sẽ bị thương.!"

Châu Châu khó hiểu khi thấy em ấy đột nhiên lấy con dao trên tay cô mang đi, liền lo lắng miếng táo cô đưa có vấn đề.

Nhưng thật ra Nhất Nhất là vì sợ cô bị thương nên mới giành lấy con dao không để cô tiếp tục gọt trái cây.

"Vậy em ăn miếng này đi.!"

Cô bật cười hạnh phúc, dựa vào người em ấy, rồi cầm miếng táo đưa đến nói, em ấy mỉm cười vòng tay ôm lấy eo cô, cắn một miếng, ăn ngon lành.

"Âyda, em đang là bệnh nhân đó, Chu tỷ, Châu tỷ, hai người không thương em hả?!"

Đản Đản lên án hai người chị đang không bỏ ai vào mắt, mà thoải mái show ân ái như chốn không người.

"Có a~.!"

Châu Thi Vũ và Chu Di Hân nghe vậy đồng loạt quay sang trả lời, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là thay đổi.

Chu Chu thì hưởng thụ sự ân cần của Ngải Giai, Châu Châu thì thoải mái dựa vào lòng Nhất Nhất nghịch nghịch tay của em ấy.

"Chủ... chủ tử, cuộc... cuộc họp..."

Thư ký Tạ thử cố gắng nài nỉ em ấy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắt như dao thì phải im bật không dám hó hé nửa lời, anh ta khóc không ra nước mắt.

"Em đừng làm khó anh ta nữa, tiểu Vương~.!"

Thi Vũ nhìn anh chàng trước mặt thấy đáng thương liền quay đầu ra sau nhỏ giọng nói.

"Không có a~.!"

Vương Dịch siết chặt cái ôm, đầu vùi vào hõm cổ cô dịu giọng trả lời.

"Em theo anh ta về họp đi a~.!"

"Hửm~?! Tại sao?!"

Nhất Nhất phụng phịu không vui nhìn Châu Châu hỏi.

"Em lo mọi thứ cả sáng giờ rồi, anh ta đến đây, chắc phải là chuyện quan trọng lắm mới cần em ra mặt giải quyết, em cứ đi đi.!"

Cô bật cười quay hẳn người sang em ấy, nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Không muốn.!"

Em ấy kéo cô lại, mặt buồn bã không muốn đi nói.

"Em ngoan đi a~, đi nhanh rồi về, chị ở đây chờ em, có được không nào?!"

Cô đưa tay nắm lấy tai em ấy, cười nhẹ giọng dụ dỗ.

Vương Dịch đưa tay kéo tay Châu Thi Vũ xuống miễn cưỡng gật đầu đồng ý, em ấy định nói gì đó với Thẩm Mộng Dao nhưng lại thở dài dời ánh mắt sang Tả Tịnh Viện.

Vì một lát nữa hội học sinh phải về trường để giải thích chuyện lúc sáng, báo cáo lại với các lão sư cũng như tra camera trường để xem có phát hiện manh mối gì không?!

Cũng vì lý do này mà em ấy nhất định không chịu đi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay.

"Chăm sóc chị ấy.!"

"Chị sao?!"

Tả Tả ngu ngơ hỏi lại.

*Nhướng mày*

"À à... đương nhiên rồi, em cứ yên tâm, giao Châu Châu cho chị.!"

Cậu rụt cổ, cười ngượng giọng chắc nịch nói, Nhất Nhất không trả lời quay sang Châu Châu ôn nhu vuốt tóc cô.

"Tôi sẽ về sớm.!"

"Ừm~, gặp lại em sau.!"

Vương Dịch gật đầu hôn nhẹ lên môi Châu Thi Vũ rồi cùng thư ký Tạ rời khỏi phòng, trên hành lang vẫn không quên sắp xếp người âm thầm canh giữ và bảo vệ bọn họ.

"Chủ tử,... cô gái đó có phải là..."

"Đừng nên biết nhiều.!"

Nhất Nhất lạnh giọng cảnh cáo, hướng thẳng ra xe rồi đi đến công ty, trên xe, em ấy tập trung xem tài liệu và hồ sơ đến khi vào tận phòng làm việc.

------------

Ở phòng hồi sức,

"Vương Dịch thật cưng chiều em nha, Châu Châu.!"

Hứa Dương Ngọc Trác quan sát nãy giờ, mỉm cười nói.

"Phải đó, thật ghen tỵ nha, Châu Châu.!"

Trương Hân cười đưa miếng táo cho Miên Dương nói.

"Chỉ một câu của chị mà em ấy ngoan ngoãn nghe theo, coi bộ sau này, chị muốn cả mặt trăng e là em ấy cũng lấy cho bằng được.!"

Viên Nhất Kỳ khoát vai Tả Tịnh Viện cầm quả táo cắn một miếng to nói.

"Thật ghen tỵ nha.! Mình còn chưa được em ấy ưu tiên như cậu đâu đó, Châu Châu.!"

Thẩm Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh Thi Vũ đẩy vai cô, vẻ mặt ngưỡng mộ nói.

"Thật sao?!"

Châu Thi Vũ kinh ngạc không tin hỏi lại.

"Đương nhiên là thật rồi, em ấy đã quyết định chuyện gì thì ít ai thay đổi được lắm.!"

Tả Tả quăng lõi táo vào thùng rác nói, mọi người gật đầu nhìn Châu Châu với vẻ mặt ghen tỵ.

"Ngưỡng mộ thật nha, Châu Châu.!"

Hồng Tĩnh Văn lên tiếng chọc ghẹo.

"Chúng ta phải đi rồi, mọi người, Châu Châu, ở đây giao lại cho em nha, bọn chị sẽ sớm quay trở lại.!"

"Hảo~, mọi người đi đi, giao Đản Đản và CK lại cho em.!"

"Mấy chị cẩn thận nha, nhớ mua đồ ăn về cho em đấy a~.!"

Đan Ny cười tươi như hoa mắt long lanh làm nũng nói.

"Được rồi, em ngoan ngoãn ở đây đi đừng có đi lung tung.!"

Chu Di Hân xoa đầu Đản Đản cười hiền nói.

"Xe đến rồi, chúng ta đi thôi.!"

Tằng Ngải Giai nhìn điện thoại quay sang hội học sinh nói, bọn họ gật đầu, lần lượt rời đi, Trương Hân và Ngải Giai cũng đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Kha vẫn chưa tỉnh, Trịnh Đan Ny đang ăn trái cây, Tả Tịnh Viện cùng Viên Nhất Kỳ và Hồng Tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net