Chap 93 - Cuối tháng 8 comeback (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€_______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 _______€

######

Nhìn vẻ mặt hả hê của Nhậm Hào, khi chọc tức được Vương Dịch, những người có mặt không khỏi nổi giận.

Nhưng đột nhiên, em ấy bật cười, giọng cười vang vọng cả căn hầm.

Làm hắn ta một mặt khó hiểu, còn những người khác cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Nhất Nhất nắm lấy tóc của Nhậm Hào giật ra sau, nhếch miệng cười.

"Anh nghĩ... tôi sẽ để anh chết dễ dàng vậy sao?!"

"Má nó, con khốn chết tiệt, mày...!!! Bỏ ra... Tao sẽ giết chết mày..."

Hắn điên cuồng phản kháng nhưng không thể thoát ra, Vương Dịch cười lạnh.

"Chúng ta... sẽ từ từ chơi.!"

Nói xong Nhất Nhất liền quay lại ngồi xuống ghế ra hiệu cho thuộc hạ mình, còng xích vào cổ hắn rồi lôi xềnh xệch trên đất tới trước mặt em ấy.

Đặt tay hắn lên một cái bàn nhỏ được đặt sẵn, còng lại.

Sau đó, một người cung kính, hai tay đưa tới con dao bạc sáng bóng được khắc vô cùng tinh xảo, em ấy nhận lấy, nhếch miệng hài lòng.

Xoay con dao một vòng trên tay, đôi mắt tràn ngập ý cười, nhìn ngắm con dao.

"Mày muốn làm gì hả?!"

"Tại sao lại hại họ?!"

Vương Dịch không quan tâm trả lời câu hỏi của Nhậm Hào, chỉ điềm tĩnh hỏi một câu, dường như là không liên quan gì lắm.

Nhưng mọi người có mặt ở đó đều biết câu hỏi của em ấy có bao nhiêu nhớ nhung cùng căm phẫn.

"Ha... Vì sao à?! Đơn giản... Vì tao ngứa mắt?! Chỉ thế thôi..."

"Hừ..."

*Roẹt*

"Aaaaaa... ư... aaaa... mẹ kiếp..."

Nhất Nhất nghe xong hừ lạnh, khuôn mặt vô cảm, thẳng tay gạch đi một ngón tay của hắn.

Vì cơn đau ập tới quá bất ngờ, mà hắn ta hét lên vô cùng đau đớn, mọi người cả kinh nhìn hành động này của em ấy.

"Người đứng sau là ai?!"

Ánh nhìn như con thú dữ đang săn mồi.

"Mè kiếp... chết tiệt... con khốn... mày sẽ phải trả giá... mẹ nó... tao sẽ bắt mày phải quỳ dưới chân tao xin tha thứ... con khốn kia.!"

*Roẹt*

"Aaaaaaa... má nó... ư... ư... aaaaa.!"

Không để Nhậm Hào nói tiếp, em ấy lặp tức cắt đứt ngón tiếp theo của hắn, khiến hắn ta rên la trong đau khổ.

"Giết họ là chủ ý của anh?!"

Phớt lờ sự đau đớn của hắn ta, em ấy thấp giọng hỏi tiếp.

"Con điên này... mẹ kiếp,... chỉ cần tao thoát ra được, mày sẽ không xong với tao đâu... ư... con khốn... mày và hai con nhỏ đó y hệt nhau... hừ... đều là lũ ngu... nếu lúc đầu, không chống đối tao thì bọn bây sẽ có kết cục như vậy sao?!"

Hắn không biết mình đang đối đầu với ai, vẫn mạnh miệng thốt ra những câu nói ngu ngốc, vẻ mặt em ấy dần đen lại.

*Roẹt*

Không nhiều lời ngón tay thứ ba của hắn, bị em ấy cắt đứt.

"Aaaaaaaa... shịt... con khốn chết tiệt... mày..."

*Roẹt*

"Aaaaaaaa... ư... ư... aaaaaa... khốn... khốn kiếp..."

Chưa kịp để Nhậm Hào nói, Vương Dịch đã vô cảm cắt đứt ngón thứ tư.

"Ư... aaaaaaa..."

*Roẹt*

Không kịp để hắn định thần, em ấy trực tiếp cắt luôn ngón tay cuối cùng của hắn ta, nhìn hắn giẫy giụa rên la đau đớn, Nhất Nhất chỉ nhướng mày, nhếch miệng cười đầy thú dị.

------------

Sau đó, ra hiệu cho người của mình mang một cái hộp đen đến, lúc này mặt hắn không còn giọt máu.

"Mày... mày lại muốn làm gì hả?!"

"Suỵt... Cứ tận hưởng đã.!"

Vương Dịch đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi mỉm cười, lạnh giọng nói.

Câu nói vừa kết thúc, một tên áo đen liền bịt mắt hắn ta lại, hắn vùng vẫy phản kháng nhưng cuối cùng vẫn là bất lực, ánh sáng bị che mất, mọi giác quan liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Tấm ngăn màu đen được lấy ra, bên trong chính là một con bò cạp Châu Phi, nọc độc của nó có thể gây tê liệt hệ thần kinh, khiến nạn nhân rơi vào cảm giác đau giả.

Nhưng điều đáng sợ ở đây, là những cơn đau giả này sẽ xuất hiện liên tục đến hai, ba tiếng, dù không gây tử vong.

Tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến cảnh bị những cơn đau hành hạ đã thấy sợ hãi.

Nhìn con bò cạp đang đi xung quanh tìm kiếm con mồi bên trong hộp mà những người có mặt xem không khỏi rùng mình sợ hãi, chỉ có chủ nhân của nó thì đang hưng phấn chờ xem kịch hay.

Đám người mặc đồ đen liền đè Nhậm Hào xuống, cưỡng ép tay của hắn ta vào trong, hắn vùng vẫy nhưng lại khiến con bò cạp chú ý đến.

*Phập*

Một cú đâm của nó khiến hắn ta quằn quại trên đất rên la không ngừng.

Vương Dịch một bên ngồi quan sát, ánh mắt đầy ác ý, nở nụ cười nhẹ, không hề có ý định buông tha cho hắn ta.

Chưa dừng lại ở đó, em ấy ra lệnh cho người của mình ấn bàn tay đã bị em ấy cắt đi năm ngón, vào thau nước đá, sự tra tấn đau đớn đến tột cùng khiến Nhậm Hào gần như phát điên.

Nhất Nhất nhìn với vẻ mặt đầy thích thú, Lục Đình và Tôn Nhuế cùng Hứa Giai Kỳ, Ngô Chiết Hàm, Từ Tử Hiên nhìn nhau rồi ái ngại nhìn về phía em ấy, khẽ nuốt khan vài cái.

Sau mấy tiếng trôi qua, cảm nhận cơn đau thấu tận cùng trời đất, hét đến khàn cả giọng, cuối cùng Nhậm Hào ngất lịm đi.

"Chủ tử, hắn ta ngất rồi ạ.!"

"Bắt hắn tỉnh.!"

Em ấy lạnh giọng đáp lời.

"Tiểu Nhất àh,... em...?!"

"Nếu là lời khuyên, em từ chối nhận.!"

"Thật ra vầy đã là đủ lắm rồi, em không cần phải tiếp tục làm như vậy đâu.!"

"Thế nào là đủ?!"

"Vậy em muốn làm gì?!"

"Như vầy với em vẫn chưa đủ sao?!"

Mọi người cố gắng khuyên em ấy dừng lại, nhưng em ấy chỉ nhếch miệng cười lạnh, không có chút nào để tâm.

"Cứ xem đi đã, vẫn còn trò hay mà?!"

Vương Dịch nhướng mày, nhìn Nhậm Hào được kéo dậy nói, bọn họ đặt hắn ngồi dựa vào cây cột, cả hai tay bị xích lại phía sau, xong xuôi, một tên tạt thẳng một thùng nước về phía hắn.

------------

Bị tạt nước hắn ta liền dần mở mắt, nhưng hơi sức đã không còn nhiều, bây giờ hắn đã biết, mình... đã đụng phải một con quái vật.

"Tỉnh rồi sao?!"

Nhất Nhất bỏ một tay vào túi, một tay cầm ly rượu vang, từng bước tiến đến chỗ Nhậm Hào, nhếch miệng cười nói, uống một ngụm rượu, khụy gối ngồi xuống trước mặt hắn.

"Hộc... hộc... mày... hộc... rốt... rốt cuộc... hộc... hộc... mày... muốn gì hả... hộc...?!"

"*Mỉm cười*... Tôi từng nói, sẽ bắt anh... sống... không bằng chết mà.!

Nói xong em ấy đập vỡ ly rượu trên tay, phủi một chút quần áo, rồi đứng dậy ngoắt tay ra hiệu cho quản gia của em ấy ở phía sau.

Quản gia Lâm lấy ra một tập hồ sơ, bên trên là giấy chuyển nhượng cổ phần.

Tất cả cổ phần của Nhậm thị đều được sang tên cho Vương Dịch, vừa nhìn thấy nó, Nhậm Hào đã mở to mắt vô cùng bất ngờ, vẻ mặt bàng hoàng.

"Đây... đây là gì?! Tại... tại sao lại như vậy?!"

"Đây là bản chuyển nhượng cổ phần của Nhậm thị, tất cả cổ phần đều đã được chuyển sang cho chủ tử của chúng tôi.!"

"Không... không thể nào.! Tại... tại... tại sao lại có thể như thế hả?!"

"Nhậm thiếu gia không biết gì sao?! Vì họ muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cậu.!"

"Cắt đứt... cắt đứt gì cơ?!"

"Cậu không phải là con ruột của Nhậm thị.!"

Lục Đình khoanh tay bước tới chỗ hắn, thấp giọng giải thích.

"Hay nói đúng hơn, cậu chỉ là con nuôi mà Nhậm chủ tịch mang về để xoa dịu Nhậm phu nhân vì mất đi đứa con đầu lòng.!"

Tôn Nhuế bỏ hai tay vào túi, bước tới bên cạnh Vương Dịch tiếp lời.

"Không... không... không thể nào, nói... nói dối... tất cả các người đều nói dối.!!!"

"Kiki tỷ?!"

Nhất Nhất thấy hắn còn chưa tin liền dựa người lên bàn, quay đầu sang nhìn Hứa Giai Kỳ nhẹ giọng gọi.

"Đây là bản xét nghiệm, trên đó quả thật chứng minh được cậu thật sự không cùng huyết thống với Nhậm thị.!"

Kiki dù muốn dù không vẫn bước tới đặt tờ xét nghiệm xuống cho Nhậm Hào xem.

"Không... không... không thể nào...! Tôi... tôi không tin.!!! Aaaaaaaa..."

Hắn ta lặp tức phát điên lên, điên cuồng gào thét, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt, không khí trong căn hầm nhuộm một màu u tối.

Em ấy ngồi yên dựa vào bàn, không chút mẩy may quan tâm tới, ánh mắt cực kỳ vô cảm, còn hắn thì sốc đến mức gần như không thể kiểm soát được mình.

Vương Dịch dùng khăn lau tay, kéo nhẹ cà vạt.

Sau đó, liền bỏ tay vào túi rời đi.

"Em... thật sự phải làm đến mức này sao, Nhất Nhất?!"

Từ Tử Hiên khoanh tay dựa người vào tủ, nhẹ giọng hỏi, khiến em ấy liền khựng lại một chút.

"Không... phải hơn cả thế.!"

Một câu trả lời chắc nịch và vô cùng lạnh lùng, nói xong em ấy liền rời đi, ngay lặp tức, không quay đầu lại.

"Lại thêm một đứa trẻ tổn thương.!"

Ngô Chiết Hàm lắc đầu nhìn tên Nhậm Hào đang thất thần ngồi ở đó, mà lòng không khỏi dâng lên một cỗ thương xót, Lạc Lạc bên cạnh cũng lắc đầu bất lực nhìn hắn.

------------

Dặn dò đám thuộc hạ vài câu,

Nhóm Lục Đình, Tôn Nhuế và nhóm Hứa Giai Kỳ cũng ra về.

------------

Trên xe,

"Hóa ra kế hoạch của em ấy chính là như vậy.!"

"Ừ, kế họach đối với tên Bạch thị kia chỉ đơn giản là bước đầu cho kế hoặch này."

"Em ấy muốn chúng ta tập luyện trước cho lần này.!"

"Lần đó chỉ là thử nghiệm, nhưng không ngờ tên Bạch công tử đó lại sốc đến mức tự vẫn.!"

"Nhưng e rằng lần này tên Nhậm Hào kia muốn chết cũng không được.!"

"Haizzzzz,... nhưng nghĩ kỹ lại, lần này vẫn có chút khác với lần trước."

"Ừm, lần này mọi việc hầu như đều do đích thân em ấy xử lý.!"

"Em nghe nói, em ấy đã tự mình đến chỗ Nhậm thị chủ động yêu cầu giúp họ, bằng việc chuyển nhượng một nửa cổ phần của Nhậm thị cho em ấy."

"Đúng vậy, sau đó em ấy đã thật sự đích thân đến bão lãnh cho thiếu gia nhà đó, nhưng mà chỉ là bề ngoài.!"

"Em ấy sắp xếp người tráo đổi xe, thực hiện một tai nạn ngoài ý muốn, mọi người hầu như đều không nghi ngờ, mà nghĩ rằng cậu ta đã thật sự chết trong vụ tai nạn đó."

"Lúc này, em ấy bề ngoài là đến giúp Nhậm thị như một vị cứu tinh, nhưng sau đó lại âm thầm cho người cố ý để họ thấy bản xét nghiệm ADN, làm Nhậm phu nhân sốc đến mức đổ bệnh nặng."

"Tiếp đó từng bước chiếm toàn bộ Nhậm thị, cuối cùng là hành hạ cậu ta.!"

"Toàn bộ kế hoạch chỉ là vì muốn cái tên đó có muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.!"

"Em ấy... thật sự là con ác quỷ đến từ thiên đường.!"

"Em ấy vẫn tàn nhẫn và đáng sợ như vậy.!"

"Vẫn chưa từng thay đổi nhỉ?!"

"Không,... em ấy... đang dần thay đổi."

"Phải đó,... đang thay đổi vì một người.!"

"Người đó... chắc chắn sẽ khiến em ấy thay đổi.!"

Năm người nhìn nhau cùng nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười đầy sự tín nhiệm và an tâm.

------------

Sau khi rời khỏi quán bar,

Vương Dịch nhấc máy lên gọi vào một dãy số, khẽ nhếch miệng nở một nụ cười ôn nhu.

______

"Wei?! Tiểu Vương~?!"

"Ừm~..."

"Em sao vậy?!"

"Tôi... Chỉ là... tôi thấy nhớ chị, Châu tỷ.!"

Nhất Nhất ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh, đôi mắt đầy sự sủng nịnh nói.

"Chỉ vậy thôi sao?!"

Châu Thi Vũ bên này, khẽ vén tóc ra sau tai, mỉm cười đầy hạnh phúc.

"Ừm..."

"Tối nay, chị có thời gian, em có muốn cùng chị đi dạo không?!"

"Được~..."

"Vậy hẹn gặp em tối nay.!"

"Ừm~.!"

"Vương Dịch..."

"Hửm?! Sao vậy?!"

"Chị luôn ủng hộ em..."

"..."

"Cho dù có là chuyện gì?!"

"... Ừm... cảm ơn chị, Châu tỷ.!"

"Nhưng không được để bị thương đó a~.!"

"*Bật cười* Ừm~... tôi biết rồi.!"

"Vậy chị cúp máy trước đây, đến giờ vào lớp rồi.!"

"Ừm~..."

"Bye bye~.!"

"Ừm, bye bye~"

______

*tút tút*

Cuộc gọi kết thúc, em ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi liền rời đi.

-----------

Tại nơi khác, khu trung tâm thương mại của thành phố,

Hứa Dương Ngọc Trác thoải mái đi dạo xung quanh, mua đồ và túi xách.

Trên tay đầy những túi đồ lớn nhỏ.

Đến một hãng thời trang nổi tiếng, Hứa Dương liền nhìn thấy một cái áo rất đẹp, nhưng đột nhiên có một người lại xuất hiện trong đầu nàng lúc này.

"Cái áo đó... có vẻ rất hợp với Hân tử?!"

Không chần chừ thêm hay suy nghĩ lâu, nàng liền vào trong cửa hàng, nhưng vừa cất bước đến cửa đã bị một cô gái khác đẩy nàng sang một bên.

Nhìn cô gái đó hiên ngang kéo bạn trai bước vào trong, Miên Dương giận đến nổ con mắt.

Cố kìm nén cơn giận, nàng vào trong lựa đồ, giả vờ mù không nhìn thấy cặp đôi đáng ghét nào đó, tập trung xem đồ, đến trước một cái áo trông đơn giản nhưng khá đẹp, nàng cầm lên xem xét kỹ lưỡng.

Cuối cùng thì gọi nhân viên đến để hỏi xem có size phù hợp hay không, nhưng đợi cả buổi cũng không có ai đến, mà tháy vào đó là nhiệt tình đến chỗ cô gái kia.

Hứa Dương bây giờ đã rất tức giận, đường đường là Hứa tiểu thư của Hứa thị mà lại bị xem thường đến vậy.

Bực bội nàng đành bước lại quầy tiếp tân, nhẹ giọng hỏi.

"Cái áo này có size nhỏ hơn không?!"

Quản lý nhân viên liếc mắt một cái, liền thờ ơ trả lời.

"Không có.!"

Miên Dương khẽ trau mày, hướng mắt về cái áo khác khẽ trau mày.

"Còn cái đó thì sao?!"

"Cũng không có.!"

Hứa Dương Ngọc Trác trầm mặt, nhìn đôi giày phía sau cô quản lý, liền muốn hỏi thử có size của Hân tử hay không?!

"Đôi giày đó, size mấy vậy?!"

"Cô có mua không?!"

"Sao cơ?! Không được xem thử à?!"

"Không được thử nếu không mua thưa quý khách.!"

"Nè phục vụ... Tôi muốn xem cái váy đó.!"

Miên Dương chưa kịp nói gì, cô quản lý đã tức tốc chạy đến chỗ cô tiểu thư kia, cô ta đắc ý hất mặt lên với nàng.

Hứa Dương tức giận, từ trước đến nay cô chưa từng bị xem thường đến vậy.

"Xin lỗi... quý khách...?! Không biết, quý khách... cần giúp gì không ạ?!"

Bỗng nhiên có một cô nhân viên rụt rè đi đến, khều nhẹ vai của nàng, ngượng ngùng hỏi, dù đang bực tức, nhưng nàng vẫn đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Tôi muốn hỏi cái áo này có size nhỏ hơn không?! Thêm nữa là đôi giày đó, tôi muốn xem thử.!"

Cô nhân viên mang ghế đến mời Miên Dương ngồi đợi cô lấy đồ mà nàng muốn, làm tâm trạng nàng tốt lên được một chút.

Lát sau, cô nhân viên tay xách nách mang khệ nệ mang đến size áo mà nàng cần cùng một số loại áo khác và nhiều đôi giày nhiều size khác nhau đến chỗ nàng, vậy mà một đám nhân viên chỉ biết giương mắt nhìn.

Không một ai đến giúp cô nhân viên tập sự đó, họ chỉ lo nịnh nọt cô tiểu thư khó ưa kia.

"Xin lỗi quý khách, đôi mà chị cần hiện đã hết size nhưng vẫn còn một số kiểu dáng khác, chị có thể xem thử... *lấy nhầm đôi*... à... đây ạ, chị có thể xem thử.!"

Nhìn cô nhân viên đó quỳ dưới đất, luống cuống lấy giày cho nàng xem, Hứa Dương mỉm cười nhỏ giọng hỏi.

"Mới đến làm sao?!"

"À... dạ, em mới đến làm được một tuần thôi ạ,... đây là size áo chị cần, nhưng em để ý thấy chị có nhìn mấy cái áo khác nên em cũng đã mang đến đây cho chị xem thử.! Chị xem đi ạ.!"

Với thái độ nhiệt tình, ân cần tuy có hơi vụng về nhưng Hứa Dương Ngọc Trác nàng lại thấy thích cô nhân viên này.

Những cô nhân viên khác cùng cô quản lý nhìn thấy vậy thì bắt đầu xì xầm to nhỏ.

"Đúng là ngốc mà.!"

"Không hiểu sao lại đi quan tâm cô ta?! Ai biết được cô ta có mua hay không?!"

"Nhìn là biết không phải loại giàu sang gì rồi.!"

"Lát em không dọn đâu?! Bày bừa thế kia em không biết đâu.!"

"Được rồi, khách hàng lớn như cô tiểu thư kia, chúng ta không được bỏ qua đâu.!"

"Vâng ạ.!"

Từng lời từng câu bọn họ nói, nàng nghe không sót một chữ nào, nàng chỉ khẽ nhếch miệng cười khinh, rồi nhìn cô nhân viên trước mặt đang nhiệt tình tư vấn cho nàng.

"Nè, anh thấy bộ váy này sao hả?! Có đẹp không?!"

Cô tiểu thư thay thử một bộ váy bước ra hỏi, nhưng đập vào mắt cô ta là ánh nhìn của người yêu cô ta lại tập trung lên người của Hứa Dương Ngọc Trác, cô ta tức giận cầm túi xách lên đánnh tới tấp vào người anh ta.

Làm mọi người ở đó giật mình, cả Miên Dương cũng bị dọa.

"Anh nhìn ai vậy hả?! Cái tên háo sắc này.!!! Đi với tôi, lại dám nhìn đứa con gái khác hả?!"

"A... a... a... đau... em bình tĩnh đã... a... a... anh không có mà..."

"Nói xạo, anh không muốn ký hợp đồng với Trương thị nữa phải không?! Hả?! Dám nhìn đứa con gái khác này?!"

"A... a... đau quá... không phải mà...?!"

Cô ta không nghe giải thích, mà điên cuồng đập túi xách vào người anh ta, mặc cho nhân viên cố ngăn cản thế nào, cô nhân viên nhiệt tình kia cũng muốn đến giúp nhưng bị Hứa Dương ngăn lại.

*Rẹt*

Sau đó, một tiếng quen thuộc vang lên, chiếc váy bị kéo rách, không khí trầm mặc không thốt nên lời.

Cô ta đành bực tức đi thay đồ, sau đó, quăng bộ váy xuống đất, trút giận lên đám nhân viên.

"Đồ của các người là hàng nhái sao?! Chỉ động một chút liền rách.!"

"Xin lỗi quý khách, thật ra cái váy này là hàng mới của cửa hàng ạ... Nếu quý khách làm rách thì..."

"Sao hả?! Là do sảm phẩm của các người không tốt giờ lại muốn làm tiền tôi hay sao?!"

"Không phải quý khách, nhưng cái váy này là do..."

"Im miệng các người biết tôi là ai không hả?! Tôi là con gái của Trương thị, cổ đông lớn ở đây đó.! Các người muốn bị đuổi việc sao hả?!"

Cô ta đột nhiên nổi giận, lớn tiếng mắng bọn họ, còn tự nhận mình là người của Trương thị.

"Trương thị?! Cô nói... cô là con gái của bác Trương?!"

Hứa Dương Ngọc Trác ở một bên nghe vậy, không khỏi kinh ngạc mà thốt lên, cô ta quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.

"Phải đó, thì sao hả?!"

Cô ta hất mặt với nàng.

"Ò... hóa ra là vậy...?!"

Miên Dương nhếch miệng cười, mở máy gọi điện, đầu bên kia vừa nhấc máy, nàng liền nhẹ nhàng gọi hai tiếng.

______

"Hân tử~.!"

"Ây~, Dương~ mình đang đến chỗ cậu đây.!"

"Ừm~, cậu có một cô em gái khác ngoài Soso mà sao mình không biết vậy a~?!"

"Sao cơ?! Em gái?! Mình chỉ có một mình Soso là em gái thôi.!"

"Vậy sao a?! Có người ở đây tự nhận bản thân là con gái của Trương thị đang quậy phá này.!"

"Hả?! Đợi mình, mình đến chỗ cậu ngay.!"

"Hảo~ đợi cậu a~.!"

______

Đáp lại lời Trương Hân xong nàng liền tắt máy nhìn chằm chằm cô ta nở một nụ cười hào sảng.

"Nè con kia, mày vừa gọi ai đấy hả?!"

"Liên quan gì đến cô?!"

"Mày...!!!"

"Loại ngang ngược, giả tạo như cô đáng bị dạy cho một bài học.!"

"Hừ... Mày làm như bản thân là mình là đại tiểu thư vậy?! Nhớ cho kỹ này tao là con gái của Trương thị, cổ đông lớn nhất của cái trung tâm thương mại này đấy.!"

"Thật vậy sao?! Trương thị chỉ có hai cô con gái, nhưng tại sao tôi chưa từng thấy cô?!"

"Đương nhiên là không thấy rồi, loại thấp hèn như mày làm sao biết được chứ?!"

"Phải không?! Hay... Cô là tiểu thư giả mạo hả?!"

"Mày... Con nhỏ này...!!!"

Thấy không cãi lại nàng, ngay khi cô ta định động tay động chân với Hứa Dương thì bị một bàn tay khác ngay lặp tức chặn lại.

...

------------

Trở lại vài tiếng trước,

Ở trung tâm trường rèn luyện, một chiếc xe môtô phiên bản giới hạn màu xám đậu trước trường.

Một người cool ngầu ngồi dựa lên xe, trên tay là một hộp bánh và ly trà sữa.

Đây là trung tâm rèn luyện thi ngoại ngữ và đào tạo diễn xuất, ca hát, nhạc cụ,... Châu Thi Vũ cùng Thẩm Mộng Dao, Hứa Dương Ngọc Trác, Chu Di Hân, Đường Lỵ Giai và Trịnh Đan Ny đến đây học.

Không những vậy, Viên Nhất Kỳ cũng kéo Tả Tịnh Viện cùng Trần Kha và Tằng Ngải Giai đến để học chung với các cô nàng nhà ta.

Chỉ riêng Trương Hân vì có việc nên không tham gia, còn Vương Dịch thì phải giải quyết vài việc ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net