Chap 94 - 🥺👉👈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

######

Vương Dịch ngồi trong thư phòng lật xem từng trang tài liệu, vẻ mặt hờ hững.

Còn Châu Thi Vũ, sau khi dẫn BuDiu đến phòng Tả Tịnh Viện thì xuống bếp rửa ly, lúc quay ngược lên vô tình thấy có một căn phòng vẫn còn sáng đèn.

Cô nghĩ là Nhất Nhất đang ở trong đó nên liền bước tới gõ cửa thử xem sao, nào ngờ bên trong thật sự phát ra giọng nói của em ấy.

Lúc nghe thấy giọng của Châu Châu, em ấy liền buông tài liệu đang đọc xuống, ngước mắt lên nhìn, bóng dáng dịu dàng, xinh đẹp của cô, đập vào mắt em ấy, khẽ mỉm cười.

"Diudiu ngủ rồi?!"

"Ừm~, con bé đột nhiên nói muốn ngủ cùng Tả Tả.!"

Nhẹ nhàng đóng cửa, Thi Vũ xoay người lại mỉm cười nói, rồi cất bước về phía em ấy.

"Vậy sao?!"

Vương Dịch nở nụ cười ôn nhu, nhìn cô chầm chậm bước tới, quăng sấp tài liệu lên bàn, đưa tay đón lấy tay cô, rồi vòng tay ôm lấy eo Châu Thi Vũ.

Cô đặt tay lên vai em ấy, nhìn đứa trẻ nũng nịu trước mặt mình mà cười đầy hạnh phúc, dáng vẻ này của em ấy... chỉ xuất hiện duy nhất khi ở cùng cô.

"Em xem em kìa, tóc vẫn còn ướt sũng này.!"

"Không phải có chị sao huh~?!"

"*Nắm tai Vương Dịch*... Tiểu Quỷ nghịch ngợm lười biếng a~.!"

"Chỉ với chị~.!"

"Tốt nhất là vậy.! Để chị biết em dám thế này với ai, chị sẽ không tha cho em đâu.!"

"Ừm~.!"

Vương Dịch bật cười vì lời nói bá đạo của Châu Thi Vũ không thua gì mình, gật đầu đáp lại cô.

"Nhớ lời em nói đó.!"

"Hảo~.!"

"Chị đi lấy khăn lau tóc cho em.!"

Châu Châu hài lòng với câu trả lời của Nhất Nhất, đẩy nhẹ vai em ấy ra nói, nhưng mà ai kia lại làm nhõng nhẽo không chịu buông cô ra.

"Một lát nữa.!"

"..."

"..."

"Tiểu Quỷ nghịch ngợm~, em phải lau khô tóc, nếu không thì tối nay chúng ta phân giường ngủ đi.!"

"..."

"..."

"Không muốn~.!"

Nhìn khuôn mặt cún con búng ra sữa bất mãn của em ấy khi nghe lời hăm dọa đó, cô không khỏi phì cười.

"Vậy em còn không để chị giúp em lau tóc?!"

Không tình nguyện buông cô ra, em ấy yên lặng không nói gì nhìn cô rời khỏi thư phòng, cánh cửa vừa đóng lại, nét mặt cún con bất mãn đáng yêu vừa rồi, lặp tức thay đổi thành nét mặt lạnh lùng, vô cảm.

"Ra đi.!"

Một bóng đen đằng sau tủ sách từ từ xuất hiện.

...

------------

Một lát sau, Châu Thi Vũ cầm khăn đến thư phòng, mở cánh cửa ra, vẫn là khung cảnh lúc nãy, Vương Dịch áo thun trắng, quần đen ngắn, vắt chéo chân, nhìn chằm chằm xấp tài liệu trước mặt.

"Bình thường công việc của em cũng bận rộn vậy sao?!"

Cô bước đến bên cạnh em người yêu, lặng lẽ giúp em ây lau tóc.

"Hửm~, không hẳn~.!"

Ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào tài liệu, nhưng giọng nói thì thập phần ôn nhu và dịu dàng.

"Chỉ là hôm nay muốn kiểm tra lại một chút hoạt động của công ty.!"

"À..."

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, vì muốn Nhất Nhất tập trung làm việc, Châu Châu đã giữ im lặng ở bên cạnh, từng chút, từng chút lau khô tóc giúp em ấy.

Một lúc lâu sau,

"Được rồi, chị không phiền em làm việc, chị ra đó đợi em.!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, chỉ vào ghế sofa nhỏ đặt gần kệ sách, Vương Dịch khẽ liếc mắt nhìn, rồi níu tay cô lại.

Bị kéo bất ngờ cô mất thăng bằng ngã vào lòng em ấy.

Nhất Nhất vòng tay đỡ lấy eo cô, Châu Châu bị dọa sợ hãi liền vòng tay ôm cổ em ấy.

Tư thế hiện tại chính là cô ngồi lên đùi em ấy, ôm chặt cổ em ấy.

Sau khi phát hiện ra điều này Thi Vũ liền đỏ mặt, cựa mình muốn đứng dậy, nhưng Tiểu Vương 'cơ hội' nhà ta đâu có dễ dàng để cô đi.

"Như vậy kỳ lắm, em buông chị ra đi.!"

"Tại sao?! Chỉ có tôi với chị.!"

Nói xong càng không khách khí, vòng cả hai tay kéo cô sát vào lòng mình.

"Sao trước đây chị không biết em có bộ dạng như vậy nhỉ?!"

Cô bật cười nhéo cái mũi cao thẳng của em ấy, chọc ghẹo hỏi.

"Vậy sao~?!"

Nhất Nhất nhoẻn miệng cười nhìn Châu Châu, mặt dùi vào cổ cô, ậm ừ hỏi.

"Phùng Tư Giai?! Cô ấy...?!"

Nhưng rồi đột nhiên Châu Thi Vũ nhắc tới một cái tên quen thuộc, làm Vương Dịch nhíu mày, ngước mắt lên nhìn.

"Sao lại nhắc?!"

"Chỉ là... chị tự dưng nghĩ về cô ấy.!"

"..."

"..."

"Chị ấy rất tốt.!"

"Chị biết... Ngày hôm đó,... Ch-chị... chị đã vô tình nghe thấy cô ấy nói xin lỗi bên ngoài cửa phòng... chị..."

Nhớ lại ngày hôm đó trước cửa phòng khách sạn cô đã vô tình nhìn thấy Phùng Tư Giai, cũng vô tình nghe được mấy lời xin lỗi đó.

"Ừm~...!"

Vương Dịch đưa tay vén tóc Châu Thi Vũ, nét mặt bình tĩnh, giọng ôn nhu đáp, đợi cô nói tiếp.

"Chị... chị không cố ý nghe lén đâu... chị chỉ..."

"Không sao~.!"

Em ấy vuốt tóc cô ân cần cùng dịu dàng nói.

Lúc này đột nhiên điện thoại cô vang lên từng tiếng dồn dập.

*Reng, reng, reng...*

Thi Vũ ngọ nguậy muốn ngồi dậy đi nghe điện thoại, nhưng mà Tiểu Nhất siết chặt vòng tay không buông, tiếng điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cô đành bất lực ngồi trên đùi em ấy trực tiếp bắt máy.

"Wei?! Mình nghe, Dao Dao.!"

"Cậu đang ở đâu vậy, Châu Châu?! Mọi người lo lắng cho cậu lắm đấy.!"

"Hả?! À mì-mình... Mình có chút việc..."

*Nhất Nhất nhếch miệng vùi đầu vào cổ Châu Châu ngửi mùi hương đặc trưng trên người cô, làm cô vì nhột, mà khó khăn nói chuyện.*

"Cậu đi đâu vậy?! Không phải lúc nãy cậu bảo là đến chỗ bác Vương à?! Sao lại đi lâu như thế?!"

"Hmmm... mình... ưm... *Nói nhỏ*... Tiểu Vương~... đừng náo~... *quay sang điện thoại*... mì-mình... mình sẽ... mình sẽ nhắn tin cho mọi người sau, cậu... cậu nói mọi người ngủ trước đi.! Không... không cần đợi mình.!!! Nè... em đừng náo mà~..."

Tút tút tút...

------

Cả căn phòng KTX im bật...

"Wasai... Em ấy...?!"

"Không lẽ là đang ở chỗ của...?!"

"Của Vương Dịch sao?!"

"Còn nữa nha, mấy chị có nghe thấy tiếng gì không?!"

"Chẳng lẽ hai người họ...?!"

Năm cô gái xinh đẹp nhìn nhau, bật cười đầy ẩn ý.

------

Quay lại biệt thự bên cạnh,

Ít phút trước, khi Châu Thi Vũ đang nghe điện thoại của Thẩm Mộng Dao thì...

Ai kia thấy chị người yêu chỉ chú tâm nói chuyện điện thoại liền cao hứng chọc ghẹo cô một phen, em ấy từ từ kéo cô lại gần.

Vùi đầu vào hổm cổ cô, chầm chầm hôn, sau đó mút máp, tiếp đó là cắn nhẹ, để lại dấu hôn đỏ ửng trên da cô, khiến cô không ngừng run rẩy, kìm nén tiếng kêu của mình để không bị mọi người phát hiện.

Đến khi tay Tiểu Nhất ngày càng không thành thật, Thi Vũ liền phải vội vàng ngắt máy.

"Tiểu Vương~ em thật hư.!"

"Còn không phải do chị?!"

"Sao cơ?! Chị đã làm gì?!"

"Vì chị quá xinh đẹp.!"

"Cái miệng nhỏ này thật giỏi nịnh đó nha~.!

"Chị quá khen rồi.!"

Cả hai cùng bật cười, Châu Thì Vũ gõ nhẹ vào mũi của Vương Dịch, nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn em đã không quên chị và vẫn tìm chị, Tiểu Vương~.!"

"Cảm ơn chị đã ở đây, Châu tỷ~.!"

Nhất Nhất mỉm cười đầy ôn nhu, kéo Châu Châu sát vào người mình, trán áp trán, mũi chạm mũi... Em ấy nhìn chằm chằm môi vào cô.

"Sao thế?! Em muốn hôn chị à?!"

Thi Vũ thấy ánh mắt rực lửa của em người yêu, liền cười dịu dàng, giọng chọc ghẹo hỏi, còn không quên nhướng mày, đong đưa chân trên đùi em ấy khiêu khích.

Một tay của cô thì câu lấy cổ em ấy, tay còn lại vuốt ve vành tay đã sớm đỏ ửng.

"Chị... là đang đùa với lửa đó.!"

"Vậy à?! Thế... Em đã thấy nóng hơn chưa hả~?!"

Châu Thi Vũ nghiêng đầu kề sát tai Vương Dịch, nhỏ giọng thì thầm, sau đó, còn không kiêng dè cắn vào vành tai em ấy, như lúc trên xe dã ngoại lần đó, em ấy đã làm với cô.

"Ối,... Em làm gì vậy?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười lạnh, vì sự to gan của Châu Châu lúc này, liền nhấc bổng cô lên bàn làm việc của em ấy.

Cô nhất thời bị nhấc bổng liền hoảng loạn hét lên, níu chặt lấy em ấy, sợ hãi hỏi.

"Sao thế?! Vừa nãy còn trêu ghẹo tôi, bây giờ sợ rồi?!"

Vương Dịch chống tay trên bàn, từ từ kề sát mặt đến gần Châu Thì Vũ cười như không cười hỏi.

Cô ngại ngùng tránh né em ấy, lúc nãy là cao hứng trêu ghẹo muốn xem phản ứng của em ấy, bây giờ nhìn thấy sự bá đạo này của em ấy, thật sự có chút ngượng.

"Chị... Ch-chị... Ưm~.!!!"

Không để Châu Châu kịp trả lời, Nhất Nhất liền gấp gáp chồm người tới hôn cô, tay cũng ghì chặt lấy cổ cô.

Em ấy nhẹ nhàng nhấm nháp vị ngọt từ môi cô hồi lâu, sau đó, mới bắt đầu cắn nhẹ môi dưới, khiến cô vì đau mà khẽ trau mày hé môi, để lưỡi em ấy vào trong cuốn lấy lưỡi cô.

Thi Vũ bị Tiểu Nhất đè xuống bàn, điên cuồng hôn, môi lưỡi quấn lấy nhau không ngừng.

Đến khi, hô hấp dần trở nên khó khăn, cô mới khẽ vỗ vai em ấy ra hiệu, lúc này, nụ hôn cuồng nhiệt của cả hai người họ mới kết thúc.

Vương Dịch áp trán mình vào trán Châu Thi Vũ, cả hai thở phì phò, điều chỉnh nhịp thở, thấy em ấy vẫn im lặng, không lên tiếng, cô liền hiếu kỳ đưa tay sờ vào mặt và tai em ấy, nhỏ giọng hỏi.

"Em sao vậy, tiểu Vương?!"

Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ, nhấc bổng Châu Châu lên, để chân cô quấn quanh hông em ấy, tay thì đỡ lấy eo cô giọng khàn khàn.

"Về phòng.!"

Nói xong thì bế Thi Vũ rời khỏi thư phòng.

Cô vòng tay ôm chặt cổ em ấy, đặt cằm lên vai em ấy, giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Em không làm việc nữa sao?!"

"Ừm...!"

Mở cửa phòng mình, Vương Dịch đặt Châu Thi Vũ lên giường, rồi nằm lên người cô, mặt vùi vào cổ cô.

Châu Châu dịu dàng đưa tay xoa đầu Nhất Nhất, em ấy cảm nhận được liền siết chặt lấy eo cô.

"Hì~... Em định siết chết chị à, Tiểu Vương~?!"

Em ấy nghe vậy thì thả lỏng cái ôm, chống tay ngồi dậy, đôi mắt nhuốm màu dục vọng, nhìn cô gái xinh đẹp đến động lòng người trên giường mình.

Nhưng cũng chỉ nhìn như vậy, rồi ngay lặp tức vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ bên trong vang lên, cô ở bên ngoài mỉm cười đầy hạnh phúc.

Vì cô từng nói muốn em ấy đợi, đợi đến thời gian thích hợp, nên em ấy đã nhẫn nhịn.

Đè nén sự khó chịu bên trong mà không động vào cô, không muốn lầm tổn thương đến cô.

Khi trở ra, cả người Vương Dịch ướt sũng, Châu Thì Vũ cười hiền lại cầm khăn và máy sấy giúp em ấy làm khô tóc.

Sau khi thay một bồ đồ khác, cả hai cùng lên giường ôm nhau ngủ một mạch đến hôm sau.

------------

Khi Châu Châu tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, đưa tay chạm vào phần trống bên cạnh, hơi ấm vẫn còn, vậy có nghĩa là em ấy chỉ mới rời khỏi cách đây không lâu thôi.

Đang ngơ ngác thì em ấy đẩy cửa bước vào, thấy cô đã dậy, em ấy cũng có chút bất ngờ.

"Chị dậy rồi sao?!"

"Ừm~.! ^^ "

Thì Vũ dụi mắt như một bé mèo bị đánh thức, híp mắt cười gật đầu trả lời.

"Chị ngủ ngon chứ, Châu tỷ?!"

"Ừm~, sáng hảo, tiểu Vương~.! ^^ "

Cô đưa tay về phía em ấy, nhõng nhẽo như mèo nhỏ.

Nhất Nhất bật cười bước tới nhấc bổng Châu Châu lên.

"Sáng hảo, Châu tỷ~.!"

Cả hai cụng trán cười vô cùng hạnh phúc.

Tả Tịnh Viện ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong, đang định gọi cô nhóc trên giường dậy, tối hôm qua, cậu muốn hai người kia có không gian riêng liền dùng mọi cách, năn nỉ đến gãy lưỡi, dụ dỗ hết lời, con bé mới chịu đến đây ngủ.

*Cốc, cốc, cốc...*

"Ai đó?! Cửa không khóa.!"

"Chào buổi sáng, Tả Tả.!"

"Chào buổi sáng, Châu Châu, cô bé vừa dậy thôi.! Cậu vào đi.!"

Cậu lách người sang một bên, để cô vào trong.

"Được, cảm ơn cậu, Tả Tả.!"

Châu Thi Vũ cười hiền bước đến chỗ BuDiu bế con bé lên, lúc đi ngang qua, cậu vô tình nhìn thấy những vết đỏ ửng trên cổ cô, nhếch miệng cười.

"Đêm qua thế nào, Châu Châu?! Mong là cậu không bị em ấy làm cho mệt mỏi.!"

"Hmmm... *lắc đầu*... Em ấy không làm gì mình hết ^^.! Ở bên cạnh em ấy rất an toàn.!"

Cô xoa xoa lưng con bé, cười hiền nói, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

"Coi kìa, mình vẫn chưa ăn sáng đâu đó.!"

Châu Châu cười cười, bế BuDiu về phòng Vương Dịch, đánh răng, tắm rửa, chuẩn bị cho con bé đến trường.

Tả Tịnh Viện xuống phòng bếp, nhìn bàn ăn được chuẩn bị thịnh soạn, cậu không khỏi cảm thán, kéo ghế ngồi xuống, cậu thấp giọng hỏi.

"Tiểu Nhất à, em có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi gì từ Nhiễm Nhiễm không?!"

Nhất Nhất đang nêm súp, nghe vậy thì ngưng lại vài giây, rồi mới bình tĩnh cất tiếng.

"Không.! Có chuyện gì?!"

"Chỉ là... Chị không liên lạc được với chị ấy thôi.!"

Tả Tả giọng hơi buồn, chọc chọc đồ ăn trên dĩa đáp lời.

"Quan tâm?!"

Em ấy đặt chén súp xuống bàn, nhướng mày hỏi.

"Ừm, đương nhiên rồi, đột nhiên chị ấy biến mất mà không nói gì hết.!"

"Nhiễm Nhiễm không phải 'chị ấy', đừng khiến cả hai tổn thương.!"

"Ý của em là sao hả?! Chị với 'chị ấy' đã không còn là gì của nhau nữa rồi.!"

"Tự hỏi lại bản thân, có thể từ bỏ không?!"

Vương Dịch mang chén súp vô cùng hấp dẫn đến, đặt trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi, làm cậu ngơ ngác, bắt đầu suy nghĩ.

Lát sau, Châu Thi Vũ bế BuDiu xuống, rồi bọn họ cùng nhau dùng bữa.

Tả Tịnh Viện đến chỗ mọi người trước, còn hai vị phụ huynh kia thì đưa con đến trường, rồi mới đến chỗ bọn họ sau, vì thế sau khi kết thúc bữa sáng, họ tách nhau ra.

------------

"Ể?! Tả Tả, sao có mình chị vậy?!"

Viên Nhất Kỳ thấy cậu một mình đến liền tò mò hỏi.

"Châu Châu và Vương Dịch không đi cùng em sao, Tả Tả?!"

Trương Hân cũng lên tiếng hỏi khi không thấy hai người kia.

"Haizzzz, mọi người đừng nhắc nữa, em phải chịu cảnh cẩu lương của bọn họ từ tối qua đến giờ đó.!"

"Thê thảm đến vậy à?!"

Tằng Ngải Giải nghe vậy, cười cười hỏi.

"Đúng rồi đó, nè CK chị nói xem, bọn họ, cả gia đình ba người đó, có phải quá đáng với kẻ độc thân như em quá rồi không?!"

"Chắc vậy, mà hai người em nói, đến rồi kìa.!"

Trần Kha hất mặt về phía sau Tả Tả, nhếch miệng nói.

Cậu vừa quay ra liền thấy Châu Thi Vũ khoát tay Vương Dịch, nói chuyện cười đùa vui vẻ, sánh bước vào trường, mặt cậu liền trở nên méo xẹo.

"A.! Chào mọi người.!"

Thi Vũ cười cười bước tới chỗ bọn họ.

"Chào cặp đôi vàng.!"

"Hai em có cần bám dính lấy nhau vậy không?!"

"Tối qua, chị ấy còn không thèm về phòng nữa mà.!"

"Cậu như vậy, là muốn sang nhà lão công sống luôn rồi sao, Châu Châu?!"

"Nhớ muội muội của mình đến vậy à?!"

"Mọi người đừng như vậy mà, mình..."

"Là Diudiu nhớ mama.! Chào các tiền bối, Dao tỷ.!"

Vương Dịch bước tới ôm lấy eo Châu Châu, ngước mắt nhìn mọi người, nhẹ giọng nói đỡ cho cô, vừa nghe xong Tả Tịnh Viện liền bất mãn, ở một bên trêu chọc hai người đang phát cẩu lương.

"Thật không đây, thật là vì Tiểu Diu nhớ hay là em nhớ hả, Tiểu Nhất?!"

"Có khác biệt sao, Tả Tả?!"

Nhất Nhất nhếch miệng cười lạnh, không chút nể mặt đáp trả cậu, làm cậu nghẹn họng, còn mọi người lại được phen cười vào mặt cậu.

Thấy thời gian cũng cũng không còn sớm, bọn họ liền cùng nhau đến lớp.

Đứng trước cửa lớp năm hai, Châu Thi Vũ mỉm cười xinh đẹp tạm biệt em người yêu, Tằng Ngải Giai cũng được Chu Di Hân xoa má dỗ dành về lớp.

Kết thúc màn tạm biệt ướt át sặc mùi cẩu lương đó, bọn họ mới tách nhau ra về lớp mình.

Trần Kha, Ngải Giải, Hứa Dương và A Xin lên dãy phòng học của năm ba, Vương Dịch và Đan Ny xuống dãy phòng học của năm nhất.

Đột nhiên có một cô gái tiến tới muốn nói chuyện với Nhất Nhất, nhưng em ấy đang nghe điện thoại nên thẳng thừng bước qua cô ta mà không thèm liếc nhìn.

Dù vậy, cô ta vẫn không rõ sống chết, nắm cánh tay em ấy kéo lại.

Vương Dịch bất ngờ bị kéo lấy, nên khuôn mặt lặp tức lộ vẻ khó chịu.

"Gửi mail.!"

Sau khi lạnh giọng nói qua điện thoại xong, em ấy liền hất tay cô gái kia ra, nhăn mày vô cùng tức giận.

Thấy vậy, cô ta cũng biết lượng sức mình, liền lùi lại vài bước, tỏ vẻ rụt rè, nhút nhát, lắp ba lắp bắp nói.

"Ch-chị... Chị... xin lỗi, ch-chị... Chị... Chị chỉ muốn... N-nói chuyện với em một chút thôi..."

Em ấy trau mày càng chặt, khoanh tay nhìn cô ta, tỏ vẻ bản thân không có kiên nhẫn, hiểu ý cô ta liền đưa đến trước mặt em ấy một hộp bánh kem được làm trong rất tỉ mỉ và cầu kỳ.

"Ch-chị... Chị... Chị đã tự tay làm nó... H-hy... Hy vọng... Em sẽ nhận, ch-chị... Chị... Chị th-thích em,... CHỊ THÍCH EM, VƯƠNG DỊCH.!"

"..."

Cả dãy hành lang im lặng như tờ, không một tiếng động.

Việc hoa khôi năm hai Châu Thi Vũ và tiểu thịt tươi năm nhất Vương Dịch đang hẹn hò là một trong những chủ đề khá hot của trường, vị học tỷ trông có vẻ xinh đẹp này, không lý nào lại không biết.

"Ch-chị... Chị biết... Em đang có tin đồn hẹn hò với hậu bối Châu Thi Vũ, nhưng chị tin em ấy không phải là mẫu người hợp với em.! N-nên... Nên mong em sẽ chấp nhận lời tỏ tình của chị.!"

"?!"

Mọi người lại lần nữa há hốc mồm kinh ngạc, Trịnh Đan Ny ở một bên quan sát, thích thú muốn xem phản ứng của con người lạnh lùng kia.

"Tôi không thích cô,..."

"..."

Mọi người nghe xong lại méo mặt, câu trả lời vô cùng phũ phàng của Vương Dịch, khiến mọi người không khỏi bàng hoàng.

"T-tại... Tại..."

"Còn nữa, tôi ghét đồ ngọt.!!!"

Không để cô ta kịp nói hết câu, em ấy đã bồi thêm một nhát, rồi xách balô, quay lưng bỏ đi, không thèm quay đầu lại nhìn.

Đản Đản cũng rất bất ngờ với phản ứng vô cảm và đầy nhẫn tâm này của em ấy.

Đoạn video quay lại những cảnh vừa rồi được chia sẽ đầy trên các nhóm, trong đó, cả nhóm Thi Vũ cũng không ngoại lệ, xem xong đoạn clip, mọi người trong trường càng thắc mắc hơn về mối quan hệ của cô và em ấy.

Một bài viết phân tích rõ ràng từng hành động của hai người họ được đăng tải và chỉ trong vòng vài phút, lặp tức phổ biến toàn trường.

Vương Dịch ngồi trong lớp, nhếch miệng cười, nhấn nhấn trên điện thoại vài cái, rồi cất vào túi.

Chỉ như vậy đã làm bùng nổ cả trang trường khiến mọi người náo loạn.

Một lúc lâu sau, tại căn tin trường,

Châu Thi Vũ tay đan tay Nhất Nhất bước vào, thu hút không ít sự chú ý, phần lớn là dồn vào em ấy.

"Hôm nay, mọi người tập trung nhìn em nhiều quá nhỉ?!"

"Chị ghen sao?!"

"Ai thèm ghen chứ?!"

"Ừm, mặc kệ họ.!"

Em ấy kéo ghế cho Châu Châu ngồi xong thì liền cùng Tả Tịnh Viện và những người khác đi lấy đồ ăn.

------

Ở quầy đồ ăn,

"Nghe nói có người tỏ tình với em sao, tiểu Nhất?!"

Tả Tả ở phía sau, chồm người đặt cằm lên vai em ấy dè dặt hỏi.

"Không có.!"

Vương Dịch lạnh giọng trả lời.

"Em đừng hòng gạt chị, video quay lại đoạn đó được share khắp nơi trong trường kìa, chị còn thấy tặng cả bánh kem.!"

"Bánh thì có.!"

"Em có biết bây giờ em hiện đang là chủ đề hot nhất của trường không?!"

"Ừ.!"

"Nè, em nói chị nghe chuyện lúc đó đi.!"

Cậu bám dính lấy em ấy, nũng nịu đòi nghe kể lại vụ việc nhưng em ấy hoàn toàn ngó lơ cậu.

Lúc này, đang mang khây đồ ăn về bàn của nhóm Thi Vũ thì bất chợt cô gái lúc sáng cùng bạn bè của mình...

...

------------

Tối hôm đó,

Trong phòng của Châu Thi Vũ, Vương Dịch ngồi trên giường đọc sách đợi cô tắm xong.

Vừa bước ra, nhìn thấy em ấy ngồi ở đó, tim cô nhảy lên một nhịp.

"Giật cả mình, em đến lúc nào thế?!"

"Không lâu lắm.!"

"Dao Dao mở cửa cho em sao?!"

"Không có.!"

"Vậy ai?!"

"Cửa sổ.!"

"Hả?!!!"

Câu trả lời ngoài dự đoán của Châu Châu, làm cô ngỡ ngàng không kịp hiểu lời em người yêu nói.

"Là trèo từ cửa sổ vào.!"

Nghe giọng điệu liền biết là chị người yêu không kịp hiểu, em ấy bỏ cuốn sách xuống, điềm nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net